Bối Phụ Dương Quang

Chương 66





Giải Ý miễn cưỡng đi tắm, ngọ ngoạy bò lại lên giường, liền lập tức chìm vào giấc ngủ. Dung Tịch thì vẫn còn vài phần khí lực, chí ít cũng đem rèm kéo lại, lúc này mới nằm lại bên cạnh Giải Ý, ngủ say.

Vừa tỉnh lại, đã buổi chiều. Giải Ý mở mắt ra, phát hiện Dung Tịch đã đi mất, bụng đói đến kêu vang, đành cố gắng ngồi dậy, quơ tay lấy một bộ áo ngủ lung tung mặc vào, định ra ngoài tìm đồ ăn.

Phòng khách một mảnh sáng sủa, vali Dung Tịch còn đang ở bên cửa. Giải Ý có chút sửng sốt, lập tức nghe trong nhà bếp vang lên tiếng khua xoong động chảo, trong lòng có chút không tin, liền đi vào.

Một cái nồi đang ở trên bếp, Dung Tịch đang đem trứng đã chiên để lên trên bánh mì nướng sẵn, dùng dầu óng ánh chế một ít vào nồi, xốc lên cho thấm một, bày ra một cái đĩa lớn, thế là xong một đĩa xà lách. Dung Tịch làm xong món mới quay đầu lại nhìn, Giải Ý đang mỉm cười dựa vào cửa, hỏi: “Ngươi muốn trứng chiên hay xà lách?”

Giải Ý đáp: “Xà lách.”

Dung Tịch liền bắt đầu, đem món bày ra. Y vừa làm vừa nói: “Ngươi đi rửa mặt đánh răng rồi ra ăn.”

Giải Ý đáp ứng một tiếng, mặt đầy nét cười khoái trá.

Chờ hắn tắm rửa xong, xoa xoa tóc đi ra, Dung Tịch đã đem sandwich cùng sữa bò để trên bàn, thấy hắn liền nói: “Mau tới ăn, đói bụng lắm rồi nhỉ?”

Giải Ý “Ừ” một tiếng, uống một ngụm sữa, sau đó cắn miếng sandwich.

“Thế nào?” Dung Tịch hỏi hắn.

“Ngon.” Giải Ý cười nói. “Quả nhiên không có gì ngươi làm không được.”

Dung Tịch thoải mái cười nói: “Độc thân nhiều năm như vậy, đương nhiên cái gì đều có thể làm. Ta còn biết may vá nữa đó. Việc nhà cái gì cũng làm cả rồi.”

Giải Ý nhịn không được cười ra tiếng: “Bội phục, bội phục.”

Dung Tịch hài lòng mà nói: “Lần này ta tới Thành Đô, đại khái sẽ ở ba ngày theo kế hoạch. Hôm nay ta không đi công ty, ngày mai mới đi. Hôm nay ngươi có thể ở với ta hay không.”

“Được thôi.” Giải Ý không cần phải nghĩ ngợi mà đáp. “Dù sao ở nhà ta cũng có thể thiết kế mà.”

“Không cho phép công tác a.” Dung Tịch trừng hắn, trông có vẻ trẻ con, tuyệt không như đại nhân vật trên tay thao túng tài sản hơn ngàn tỷ.

Giải Ý cười, nhún vai: “Được, nghe lời ngươi.”

Chờ cơm nước xong, Dung Tịch cướp hết ly chén trên bàn vào nhà bếp, cực kỳ nhanh nhẹn mà rửa, để vào kệ, không những thế còn lau chùi bếp sạch sẽ rồi mới đi ra.

Giải Ý ngồi ở sofa, nhìn y hỏi: “Vậy hiện tại, chúng ta làm cái gì?”

Dung Tịch suy nghĩ một chút: “Có đĩa gì hay không? Ta đã lâu rồi chưa có xem phim.” Trong thanh âm có chút cảm khái. Đại khái chỉ có ở chỗ này, y mới có thể thả lỏng một chút, tiết lộ một điểm tình cảm chăng.

Giải Ý đứng dậy tới ngăn kéo TV lật lật giở giở một chút, cười nói: “Có một bộ phim cũng khá hay, phim phóng sự Pháp “Sự di chuyển của bầy chim”, ta rất thích.”

“Phim phóng sự? Tốt.” Dung Tịch thấy sao cũng được. Nhìn Giải Ý mở TV, bỏ đĩa vào, y ngồi xuống cạnh hắn. Áo ngủ bằng lụa phủ lên vóc người gầy gầy thon thả của Giải Ý làm cho hắn thập phần nho nhã, Dung Tịch nghĩ vô cùng đẹp mắt.

Bộ phim bắt đầu bằng giọng nam trầm thấp: “Đây là một câu chuyện về sự hứa hẹn.”

Bộ phim này rất ít thuyết minh, phần nhiều là hình ảnh, quả thực khiến cho người xem mở mang thị giác. Theo những hình ảnh đẹp như họa là những âm thanh như thơ như ca, khi thì mang thuần túy của thiên nhiên, khi thì tiếng gió thổi vi vu, lúc là tiếng nước rì rào, tất cả hòa với tiếng chim vỗ cánh bay trong không gian, tạo nên một bữa tiệc cho các giác quan.

Câu chuyện nói về quãng đường di cư của một bày chim, mùa xuân thì bay về phương Bắc, mùa đông thì trở lại phương Nam.

Bầy chim bay qua Châu Âu chứa nét ưu nhã, bay qua New Yord tràn đầy mạnh mẽ. Vượt qua hồ nước xanh biếc hiền hòa, lại đến núi tuyết trắng lạnh lẽo.

Bầu trời rộng mở, biển rộng mênh mông, chẳng biết có bao nhiêu sinh mạng đã mất đi trong chuyến di cư này.

Dù lớp trước đã chết, lớp sau vẫn tự nhiên biết đường đi đến phương Bắc và trở về phương Nam. Đó chẳng phải là lời hứa không lời với nơi địa phương ban sơ hay sao? Chúng đã dùng sinh mệnh để thực hiện lời hứa đó với quê hương.

Dung Tịch ôm Giải Ý, uể oải nhìn phim, thế nhưng chỉ nhìn một hồi, y liền thả lỏng người trong lòng, ngồi thẳng lên, chuyên tâm mà xem.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, trong thanh âm của thiên nhiên hùng vĩ thi thoảng lại vang lên vài câu hát bằng tiếng Pháp trầm thấp. Cùng không gian mênh mang, hoàng hôn dần buông trả lại bầu trời cho màn đêm, đàn chim vẫn bay lượn trên bầu trời, qua bao núi cao biển rộng, khiến cho từng tiếng ca như đi sâu vào trong lòng người.

Bộ phim nói về những nguy hiểm mà bầy chim gặp phải trong chuyến di cư, mà nguy hiểm nhất lại do chính con người gây ra.

Sau những tiếng vỗ cánh là tiếng nổ súng, từng cánh chim lần lượt rơi xuống, lao vút thẳng mặt đất như những mũi tên không nơi đáp.

Bầy chim dần chao đảo khi hít phải khí độc ở các thành thị, để rồi những cánh chim mệt mỏi đành phải buông lơi đôi cánh.

Trên những mặt biển, những con chim nhấp nhô trên mặt hồ loang lổ vết dầu, mình dính đầy vết đen nhơ nhớt.

Nòng súng, lưới, ***g sắt liên tiếp xuất hiện khiến người xem vừa phẫn uất vừa hổ thẹn.

Thế giới của bầy chim chẳng khác gì thế giới thế giới của con người: Cô độc, uể oải, bất lực cùng với đau thương. Nhưng bầy chim vẫn ngoan cường trở về đúng với quê hương mình sinh ra, ngoan cường thực hiện lời hứa hẹn với nơi xa xăm hình thành từ lúc ban sơ.

Xem xong, Dung Tịch trầm mặc thật lâu mới nói: “Cho ta đĩa này được không?”

Giải Ý lập tức đáp: “Được.”

Dung Tịch suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Còn có bộ nào giống thế nữa không?”

Giải Ý mở ngăn kéo, cho y mấy đĩa DVD, có “Sắc xanh”, “Thế giới trắng”, “Cánh chim tự do”.

Dung Tịch một tay nhận địa một tay kéo hắn vào lòng, ôm chặt, một lát mới nói: “Tiểu Ý, ngươi khiến ta biết được thế nào là cuộc sống đích thực.”

Giải Ý cười khẽ: “Mọi người luôn luôn thấy phong cảnh bờ bên kia so với chỗ mình đẹp hơn. Người hiện tại đã đứng ở đỉnh, xem hết mọi phong cảnh trên đời, còn nghĩ khổ sao? Những người khuất phục hiện thực, khom lưng cúi gối cũng không phải số ít.”

Dung Tịch nghe mùi hương cỏ cây nhàn nhạt trên người hắn truyền tới, kiềm chế không được, nghiêng người đưa hắn đặt tại sofa, trên mặt lộ vẻ cười khổ: “Ngươi nghĩ rằng ta từ nhỏ đã ở trên cao rồi sao? Ta cũng khổ cực tranh đấu biết bao nhiêu năm. Mười mấy năm qua, ta mỗi ngày đều như cái đồng hồ vậy. Sáng sớm sáu giờ rưỡi rời giường, đi ra ngoài chạy bộ nửa tiếng, sau đó ăn sáng, bảy giờ rưỡi đi làm, tám giờ rưỡi đến công ty. Buổi trưa mười hai giờ tan tầm, có nửa tiếng ăn cơm trưa, ngủ một giấc, buổi chiều một giờ rưỡi là dậy làm tiếp, buổi tối bảy giờ tan ca, tám giờ về đến nhà, ăn xong bữa tối thì tản bộ nửa tiếng, sau đó đi phòng tập tập thể hình một giờ, về đến nhà xem tin tức, mười một giờ ngủ. Bao nhiêu năm đều như thế, chưa bao giờ khác đi. Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của ta người người đều biết, sau truyền thông cũng biết, nói ta ý chí như thép, coi ta là người ưu việt, làm ta không dám sửa đổi. Ngươi có thể hiểu được cái khổ trong lòng ta không?”

“Đương nhiên.” Giải Ý than nhẹ. “Nếu như muốn ta cẩn thận tỉ mỉ mà sống thế thì không bằng giết ta đi cho rồi.”

Dung Tịch ôn nhu cúi đầu, nhẹ nhàng mà hôn hắn, nỉ non: “Sau khi biết ngươi, đây là lần đầu tiên ta phá vỡ quy luật bình thường của mình. Thế nhưng….ta rất vui sướng….”

——————-

Lần hoan ái này, Dung Tịch rất ôn nhu.

Đến tận buổi sáng ngày thứ hai, Dung Tịch cùng Giải Ý vẫn ở lỳ ở trong phòng, không ra khỏi cửa.

Giải Ý rất chiều ý Dung Tịch, ngoại trừ ăn với xem tin tức TV, phần lớn thời gian bọn họ đều ở trên giường mà qua.

Nhiệt tình Dung Tịch chôn dấu hơn bốn mươi năm ào ạt tuôn ra, phảng phất tựa núi lửa bạo phát, hầu như đốt cháy Giải Ý. Làm tới cuối cùng, hắn chỉ có thể gián đoạn mà nói: “Để ta….thở một chút…”

Dung Tịch mồ hôi như mưa rơi xuống trên người Giải Ý, động tác mãnh liệt, chút nào cũng không có ý để hắn thở một hơi.

Giải Ý một điểm khí lực cũng không có, căn bản đừng nói tới phối hợp, chỉ đành phải thả lỏng thân thể, tùy ý Dung Tịch, ngoại trừ ngụm ngụm thở dốc, cả một từ cũng không nói ra được.

Dung Tịch một mực mạnh mẽ truy cầu, một lần so với một lần lại mạnh hơn. Y dung túng bản thân, trong bóng đêm, phòng kín, trong lòng là người yêu thương nhất, vượt qua khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời mình.

Trải qua hơn phân nửa đêm rực lửa, tâm hoả của Dung Tịch rốt cục cũng tan bớt. Y thỏa mãn mà hôn lên đôi má đã ướt đẫm mồ hôi của Giải Ý, cười khẽ hỏi: “Mệt sao?”

Giải Ý từ từ nhắm hai mắt, hơi hơi gật đầu.

Dung Tịch nhìn hình dáng kiệt sức của hắn chỉ cảm thấy càng hấp dẫn hơn, một bên hôn một bên cười: “Ngươi tuổi trẻ như thế, so với ta lại càng ’không được’ hơn.”

Giải Ý mỉm cười: “Đại ca à, ngươi mỗi ngày đi phòng tập, ta mỗi ngày ngồi thiết kế, thế nào so sánh a?”

Dung Tịch lấy tay vỗ về mặt hắn, quan tâm mà nói: “Ngươi thực sự gầy hơn trước rồi. Vô luận bận rộn thế nào, đều phải chú ý thân thể, nghe không? Rèn đúc thỏa đáng rất cần thiết đó.”

Giải Ý lại nói: “Ta lười, không chăm.”

Dung Tịch buồn cười: “Không thể lười. Ta đưa ngươi đi tới chỗ tập, mỗi ngày chạy ba mươi phút.”

Giải Ý lắc đầu: “Nhất định không được a.”

Hắn nói thế, Dung Tịch cũng hết cách, không thể làm gì khác hơn là kéo hắn đứng lên: “Đi, tắm rửa rồi ngủ tiếp.”

Sáng sớm hôm sau, Dung Tịch liền cầm vali rời phòng, tự mình đặt phòng ở khách sạn Cẩm Giang, sau đó mới vào công ty.

—————-

Giải Ý vẫn ngủ say ở nhà, đến tận khi Lộ Phi không thể nhịn được nữa, gọi tới nhắc nhở hắn hôm nay hắn có hẹn đi chơi boling với Đoạn Vĩnh Cơ, hắn mới từ trên giường đứng lên, đi công ty vội vã xử lý một chút công vụ rồi thẳng đến quán boling.

Đoạn Vĩnh Cơ mặc một thân đồ thể thao, đã thay đổi giày đang đứng chờ hắn.

Giải Ý cười cười đang muốn xin lỗi, thì đã thấy một nữ hài còn trẻ hai mắt sáng lên cười hì hì giành hỏi: “Ba, hắn chính là Giải tổng sao?”

Đoạn Vĩnh Cơ hài lòng mà cười nói: “Đúng, ngươi gọi hắn Giải đại ca đi.”

“Giải đại ca.” Nữ hài vui mừng kêu lên, có vẻ thập phần hoạt bát.

Giải Ý mỉm cười lễ phép, nhìn Đoạn Vĩnh Cơ hỏi: “Đoạn tổng, vị tiểu thư này là…”

“Con gái của ta, Đoạn Tiểu Hạm.”

Giải Ý lập tức lễ phép: “Đoạn tiểu thư, hạnh ngộ.”

Đoạn Tiểu Hạm tướng mạo thanh tú, tính cách nhiệt tình lập tức nói ngay: “Gọi ta Tiểu Hạm là được rồi, không cần xa lạ như vậy đâu. Ngươi cùng ba ta hợp tác rồi lâu như thế, cũng coi như bằng hữu mà?”

Đoạn Vĩnh Cơ ha hả cười nói: “Đúng vậy, nó còn là tiểu hài tử, Giải tổng không cần khách khí.”

“Cái gì tiểu hài tử?” Đoạn Tiểu Hạm sẵng giọng. “Ta đã hai mươi mốt rồi a, sắp tốt nghiệp đại học rồi, không nhỏ đâu.”

Đoạn Vĩnh Cơ lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng, là người lớn rồi.”

Giải Ý cười cười, xin hai người chờ một chút, đi ra quầy hàng đổi giầy rồi trở vào: “Chơi thế nào?”

Đoạn Tiểu Hạm cướp lời: “Đương nhiên ba người đối kháng, người thua đãi cơm chiều, sau đó đi quán bar uống rượu.”

Đoạn Vĩnh Cơ tựa hồ không ý kiến: “Thế cũng được.”

Giải Ý tự nhiên cũng không phản đối: “Được a, tất cả nghe Đoạn tiểu thư cả.”

Đoạn Tiểu Hạm mất hứng: “Gọi Tiểu Hạm a.”

Trong lòng Giải Ý có chút xấu hổ. Hắn không muốn dính dáng thân mật gì với nữ tử cả, dù chỉ là xưng hô, huống chi cô bé còn là thiên kim của Đoạn Vĩnh Cơ, hắn tuyệt không muốn cùng cô bé này dính dáng gì.

Hắn do dự một chút, Đoạn Tiểu Hạm đã giận: “Ngươi có ý gì? Khinh thường ta sao?”

Trên mặt Đoạn Vĩnh Cơ lộ vẻ nhàn nhạt mỉm cười, Giải Ý cũng nhìn ra trong lòng ông ta đang không vui, lập tức miệng cười, kêu: “Tiểu Hạm.”

Đoạn Tiểu Hạm lập tức chuyển giận thành vui, đi tới cầm banh: “Ta chơi trước.”

Dáng cười Đoạn Vĩnh Cơ khôi phục lại vẻ thân thiết như thường, cười nói với Giải Ý: “Đứa con gái này của ta, từ nhỏ liền bị ta làm hư rồi, Giải tổng đừng để ý.”

“Không đâu.” Giải Ý khách khí mà nói. “Tính cách Tiểu Hạm rất giống đệ đệ của ta, rất phóng khoáng.” Ngụ ý ám chỉ hắn chỉ coi Đoạn Tiểu Hạm như muội muội mà thôi.

“Thật à?” Đoạn Vĩnh Cơ tựa hồ không có nghe ra ám chỉ, phảng phất có chút hứng thú mà hỏi thăm. “Đệ đệ Giải tổng bao nhiêu tuổi rồi? Đang đi học hay đã đi làm? Thế nào không có gặp qua?”

“Hắn đang học luật ở Mỹ, chưa trở về.”

“A, tốt tốt, thực sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn a.”

“Không dám nhận.” Giải Ý nhìn Đoạn Tiểu Hạm chơi có vẻ chơi không giỏi, liền cười nói. “Tiểu Hạm thì sao ạ? Học ngành gì?”

“Văn học Pháp.” Đoạn Vĩnh Cơ nhìn con gái mình, vẻ mặt hiền lành mà cười. “Ngươi nói coi, học thế thì có ích gì chứ?”

Đoạn Tiểu Hạm đi trở về chỗ ngồi, vừa lúc nghe được Đoạn Vĩnh Cơ nói, không khỏi liếc ông một cái: “Ba thực dụng quá à. Tiếng Pháp là ngôn ngữ ưu nhã nhất thế giới đó. Quốc tế ký hợp đồng, điều khoản có thể có một chút sai biệt, bởi vì song phương ngôn ngữ bất đồng, phải lấy văn bản tiếng Pháp làm chuẩn đó nha.”

Đoạn Vĩnh Cơ đứng dậy đi chơi, vừa đi vừa cười: “Được được được, ta có phản đối gì đâu.”

Giải Ý duy trì dáng cười hoàn mỹ, nâng chung trà lên uống một ngụm, chẳng nói gì thêm. Hắn cả người vừa xót vừa đau, giờ chỉ muốn nằm nhà mà ngủ thôi.

Đoạn Tiểu Hạm lại có hứng thú với hắn, dán sát lại hỏi chuyện: “Nghe nói Giải đại ca là từ học viện mỹ thuật trung ương tốt nghiệp sao?”

“Phải.” Giải Ý gật đầu.

“Vậy ngươi vẽ cho ta một bức được không?” Đoạn Tiểu Hạm mở to hai mắt như đang nghĩ tới thứ gì đó rất hứng thú.

Giải Ý có chút bối rối: “Ta…gần đây…có nhiều công việc quá, thật sự là….không có thời gian….cái này….”

Đoạn Tiểu Hạm cũng kiên nhẫn: “Ngươi theo ba ta chơi bời thì có thời gian, chẳng lẽ vẽ cho ta lại không có thời gian sao?”

Giải Ý nhất thời đại quẫn, một thời không biết nên giải thích làm sao.

Đoạn Tiểu Hạm hừ lạnh: “Ta biết, ngươi theo ba ta là do xã giao, bởi vì ba ta cùng ngươi hợp tác. Ta lại không cho ngươi hạng mục gì được nên ngươi không muốn tốn thời gian, phải không?”

“Cái kia..không phải.” Giải Ý bị cô bé nói toạc ra thế, nhất thời không biết từ chối làm sao, đành đáp ứng. “Được rồi, vậy….cuối tuần đi. Tuần này ta thật không có rảnh.”

Đoạn Tiểu Hạm vô cùng vui sướng, ôm lấy tay Giải Ý: “Tốt quá, Giải đại ca, ta biết ngươi hay nhất mà.”

Giải Ý nhìn Đoạn Vĩnh Cơ vừa đánh một ván xong, xoay người lại cười tủm tỉm mà nhìn một màn thân mật như thế, càng xấu hổ vạn phần, đành đứng dậy ra chơi, xem như không có gì.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện