Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 159: Muốn chính là hiệu quả này



"Mày lại dám nói tao không xứng? Hiện tại tao liền muốn cho mày biết, rốt cuộc là tao không xứng hay loại đàn ông dối trá như mày mới không xứng!" Quả đấm của hắn vung lên, hung hăng đánh vào mặt Lâm Khải.

Lâm Khải cũng đưa tay ra, một tay cầm tay của hắn, hai người bắt đầu đấu.

Tô Tiểu Mễ và Lãnh Tĩnh Thi đứng ở phía sau có chút thất thần, Bạch Gấm đứng ở đằng trước, lớn tiếng nói: "Có gì từ từ nói, buông tay, đừng đánh... Đừng đánh nữa..."

Cô tuyệt không sợ hãi, chạy đến giữa bọn họ khuyên can, Tô Tiểu Mễ thấy tình cảnh này cũng đi hai bước về phía họ, hy vọng có thể ngăn hai người lại.

Trong vô hình, chẳng qua là mấy ánh mắt nhìn nhau, Lâm Khải huơ ra một đấm, Lý Triết cố ý né qua bên trái, Tô Tiểu Mễ chạm mặt đi tới lại vừa đúng đón một đấm này, cô lớn tiếng la lên, thân thể theo bản năng ngã về sau.

Vừa vặn không khéo, vị trí cô lui về phía sau lại đụng phải Lãnh Tĩnh Thi, theo quán tính, thân thể Lãnh Tĩnh Thi cũng ngã về sau, cô nhanh chóng bắt được tay vịn cầu thang, nhưng chỉ trong nháy mắt, tay của cô liền không nắm vững, cả người trực tiếp lăn xuống cầu thang, truyền đến một tiếng thảm thiết kêu gào bi thống.

Ánh mắt của tất cả mọi người cũng nhìn xuống dưới, mà giữa chân của Tĩnh Thi trong nháy mắt một mảnh đỏ bừng, mặt của Tô Tiểu Mễ bị dọa cho sợ đến tái nhợt, cô thật không có nghĩ lực va chạm lại mạnh đến vậy, cũng không muốn hại Lãnh Tĩnh Thi ngã lăn xuống cầu thang...

*********

Bên ngoài phòng cấp cứu, An Ôn nhận được tin tức liền giận đùng đùng chạy tới.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao lại như vậy? Các người mau giải thích cho tôi?" Mặt An Ôn âm lãnh, tất cả đều là tức giận.

Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu cũng mở ra, Lâm Khải xông lên trước đầu tiên, khẩn cấp hỏi: "Bác sĩ, như thế nào? Có nguy hiểm hay không?"

"Bệnh nhân thoát khỏi nguy hiểm rồi, nhưng đứa trẻ không thể giữ được!"

An Ôn vừa nghe không thể giữ được đứa trẻ, trong lòng càng thêm tức giận, "Tại sao như vậy? Đứa bé đang tốt sao lại không thể giữ? Rốt cuộc là ai làm?"

"Mẹ, mẹ trước đừng kích động, đây là ngoài ý muốn!" Lâm Khải muốn An Ôn bình tĩnh lại, nhưng An Ôn căn bản không nghe đến.

"Ngoài ý muốn? Làm sao có thể? Tĩnh Thi thương đứa bé như vậy, tại sao có thể ngoài ý muốn?" Bà quét mắt qua Tô Tiểu Mễ đứng ở một bên, âm độc nói: "Có phải do người phụ nữ độc ác này hay không? Có phải là do cô hay không?"

"Không phải do cô ấy, là do con!" Lâm Khải đẩy trách nhiệm lên người mình, trên thực tế nguyên nhân cũng là do của hắn, nếu như không phải là hắn huơ ra một quyền kia, Tiễu Mễ cũng sẽ không ngã xuống, như vậy cũng sẽ không đụng phải làm té Tĩnh Thi, cho nên đầu sỏ gây nên vẫn là hắn.

"Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý!" Tô Tiểu Mễ xin lỗi, cô thật không muốn hại Lãnh Tĩnh Thi sẩy thai, tất cả xảy ra quá đột ngột, mặc dù cô đã rất dùng sức giữ thăng bằng rồi, nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi chuyện xảy ra.

"Thật xin lỗi? Không phải cố ý?" An Ôn đi về phía trước hai bước, hung ác nhìn cô: "Cô cho rằng chỉ hai câu này của cô là có thể khiến cho cháu tôi sống lại sao? Cô cho rằng chỉ với hai câu này là có thể khiến cho Tĩnh Thi không thương tâm, không khó chịu sao?"

"An tổng, thật... thật xin lỗi... Thật xin lỗi..." Cô tự trách nói nhỏ.

"Bang! Bang!" Tiếp theo là tiếng tát tau vang vọng trong không khí.

Lâm Khải đi lên trước, lớn tiếng nói: "Mẹ, đủ rồi! Chuyện này không liên quan đến Tiểu Mễ, đây là vấn đề của con!"

Nhìn hai dấu tay sưng đỏ trên mặt cô, trong lòng của hắn rất là khổ sở.

"Con trai, chỉ có con mới ngu xuẩn như vậy, chỉ có con mới có thể tin tưởng người phụ nữ này. Mẹ đã nói với con rồi, cô ta chính là cố ý, chính là muốn cho Tĩnh Thi sẩy thai, như vậy hai người các con không thể kết hôn được, như vậy cô ta sẽ có cơ hội, bởi vì cái cô ta muốn chính là vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Lâm ta!" An Ôn tự cho rằng Tô Tiểu Mễ không phải là thứ dễ đụng vào.

Tô Tiểu Mễ vô lực nhìn hai mẹ con trước mắt, giờ phút này, cô thật không còn sức lực để có thể giải thích.

"Tiểu Mễ, em đi trước đi!"

"Em muốn thăm Tĩnh Thi." Cô nhẹ giọng nói xong, đối với Lãnh Tĩnh Thi, cô rất áy náy, bất kể như thế nào, việc cô ấy sẩy thai cô cũng có một phần trách nhiệm.

"Cô còn mặt mũi nói ra câu nói đó sao? Cô thật là một tiện nhân không biết xấu hổ!" An Ôn trái ngược thái độ ưu nhã bình thường, tức giận nói ra hai chữ tiện nhân.

"Mẹ, con nói là đủ rồi!" Lâm Khải đột nhiên rống giận, mà hắn cũng ra lệnh cho Tô Tiểu Mễ nhanh chóng rời đi!

Tô Tiểu Mễ không nói gì nữa, yên lặng đi ra ngoài, cái chỗ này có lẽ thật không thích hợp với cô, cô càng đứng ở chỗ đây chỉ làm cho họ loạn càng thêm loạn.

"Con lại vì người phụ nữ kia mà chống đối mẹ?" An Ôn bị tiếng hô của Lâm Khải làm kinh ngạc.

"Là mẹ cư xử quá mức, hơn nữa mẹ còn ra tay đánh người." Nghĩ đến bộ dạng lúc cô bị tát, hắn cảm giác mình thật là vô dụng. Lần đầu tiên hắn cảm giác thấy mình không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, đặc biệt là khi đứng giữa mẹ và người ấy.

"Là cô ta khiến cho Tĩnh Thi sẩy thai, mà ta chẳng qua là tát cô ta có hai cái, nói đi nói lại, rốt cuộc là là cô ta quá mức hay là ta quá mức? Cô ta coi như là đời này không có thai được thì cũng thật đáng đời." Bà ác độc nói.

"Con không muốn tranh cãi với mẹ nữa, tóm lại, chuyện này không có quan hệ với Tô Tiểu Mễ, mẹ muốn trách thì trách ở trên đầu con đi, là con làm hại Tĩnh Thi sẩy thai."Lâm Khải ôm tất cả mọi trách nhiệm vào thân mình.

"Đừng cho là ta không biết sự việc là thế nào, chuyện cháu của ta không còn nữa, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho cô ta." Bà hừ lạnh một tiếng, đi vào trong phòng bệnh.

Sắc mặt Lãnh Tĩnh Thi tái nhợt, nhìn qua thật suy yếu.

"Tĩnh Thi!" An Ôn trìu mến nhìn cô.

"Mẹ..." Cô ngẩng đầu lên, nước mắt trong mắt liền rơi xuống không ngừng.

"Con, chịu khổ rồi! Khiến cho con chịu ủy khuất!" Tay của bà xoa tóc của cô, nhẹ nhàng an ủi.

"Mẹ, thật xin lỗi... đứa trẻ không còn... đứa trẻ không còn nữa..." Cô khóc nhìn về phía An Ôn, nước mắt theo gương mặt chảy xuống như suối. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net

"Không phải là lỗi của con... Không phải là lỗi của con... Đừng tự trách."

Lãnh Tĩnh Thi nhào vào lòng An Ôn, nhẹ nhàng nức nở nói: "Con rất yêu đứa bé... Giờ nó không còn nữa, làm sao bây giờ? Đứa bé của con và Khải không còn... Con yêu đứa bé, con yêu Khải, nhưng nó lại biến mất từ trong bụng con, con thật là khổ sở... Thật khó chịu... Con muốn đứa bé..."

"Sẽ có... sẽ có thôi, con còn trẻ, còn có thể có đứa bé khác mà! Đừng khóc, đừng thương tâm nữa, mẹ nhất định sẽ giúp con đòi công đạo." Bà nhẹ nhàng vỗ lưng Lãnh Tĩnh Thi, trong hai tròng mắt bình tĩnh của bà thoáng qua một tia âm lãnh.

Lâm Khải đứng ở bên cửa, nhìn Lãnh Tĩnh Thi khóc sướt mướt, trong lòng của hắn tràn đầy áy náy, nếu như không phải do hắn, đứa bé cũng sẽ không mất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện