Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 192: Nguy cơ của Tô Tiểu Mễ 3



Lãnh Tĩnh Thi đi về phía Tô Tiểu Mễ.

"Lãnh tiểu thư, thật xin lỗi... Con mẹ nó gái điếm này quá độc ác!" A Lực cắn răng nói, đau đến cả người té xuống đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.

"Hai người mau đi đi! Đến bệnh viện xem một chút, chớ lộ tin tức ra, nếu không một phân tiền các người cũng đừng nghĩ lấy được." Lãnh Tĩnh Thi lạnh lùng nhìn bọn họ nói.

"Cám ơn Lãnh tiểu thư, bất quá tôi nhất định sẽ trở lại báo thù này, TNND, tiện nhân đáng chết!" A Lực không quên hung hăng phun một bãi nước miếng về phía cô.

Lần đầu tiên Tô Tiểu Mễ bị người vũ nhục như vậy, dù là lần trước Lý Hiếu Thiên tóm cô, cũng không có vũ nhục cô, nhiều nhất chỉ là hành hạ mấy cái.

Tô Tiểu Mễ lạnh lùng liếc lại, giờ phút này, cô hận Lãnh Tĩnh Thi, thậm chí... Nếu như cô có khí lực, cô không xác định được mình có đi qua bóp chết cô ta không.

"Tô Tiểu Mễ, chị đủ khả năng à?" Cô cười lạnh nhìn về phía cô, thậm chí còn không quên dùng chân hung hăng đá cô mấy cái.

Cô nằm trên mặt đất, máu nhanh chóng chuyển động, giờ phút này, tim của cô đập nhanh hơn bình thường rất nhiều, ửng đỏ trên mặt càng ngày càng đậm, thuốc cũng bắt đầu phát huy chân chính.

"Chị có biết hay không, nếu như không có đàn ông tới cho chị ăn no, chị thật sẽ đói khát mà chết, loại thuốc này uống vào sẽ phải có đàn ông làm dịu mới được! Mà chị, lại làm bị thương sinh mệnh của hai người đàn ông duy nhất ở đây mất rồi!" Cô ngồi chồm hổm xuống, nâng đầu của Tiểu Mễ lên, ngón tay ngắt vào. Nếu như giết người không phạm pháp, Tiểu Mễ cô thật muốn làm như vậy.

"Tôi tình nguyện chết cũng sẽ không mặc cô xếp đặt!" Tô Tiểu Mễ đỏ mắt, cắn răng nói.

"Chị cho rằng tôi sẽ để chị chết đi sao? Chị cảm thấy tôi sẽ để chị chết tử tế sao?" Ngón tay của Lãnh Tĩnh Thi ngắt vào thật sâu, dùng sức nắm cằm của cô.

"Tôi đã tan ca lâu như vậy, Lâm Khải không tìm được tôi, anh ấy nhất định sẽ rất vội, cô cho rằng anh ấy là kẻ ngu sao? Anh ấy nhất định sẽ tìm tới nơi này, tôi tin tưởng anh ấy!" Ánh mắt của cô lúc này chính là khẳng định, thật kiên định, bởi vì cô tin tưởng, cho nên cô vẫn nỗ lực kiên trì, cô phải kiên trì đến giây phút cuối cùng. Cô muốn nhìn thấy hắn xuất hiện, cô biết Lâm Khải sẽ không để cho cô thất vọng.

"Tô Tiểu Mễ, chị vẫn còn nằm mơ? Tôi cho chị biết, không quá ba phút, sẽ có người đàn ông mới đi vào. Chị cắn bị thương một đôi, tôi liền đưa cho chị hai đôi, hai người đàn ông này không đủ, vậy thì bốn, có được hay không? Tôi xem chị còn cắn thế nào!"

"Lãnh Tĩnh Thi, lòng của cô thật ác độc, không trách được Lâm Khải không thích cô. Cô có ngày hôm nay là đáng đời, thật may mắn khi tôi đã không nhường Lâm Khải cho người lòng lang dạ sói như cô!" Tô Tiểu Mễ nén lấy, hung hăng phun ra nước miếng mang theo máu về phía Lãnh Tĩnh Thi.

"A..." Lãnh Tĩnh Thi giận kêu to một tiếng, đứng lên, liền hung hăng đá Tô Tiểu Mễ, dùng sức đạp, trong miệng lớn tiếng mắng: "Tiện nhân...Dâm phụ..."

Cô chùi máu trên mặt, cầm máy quay trên tay, phát hình ở trước mặt Tô Tiểu Mễ, đó là hình ảnh cô khẩu giao cho một người đàn ông, tay thì nắm của một người đàn ông khác.

"Tiện nhân, chị xem cho rõ ràng. Đây chính là chứng cứ cho sự hạ tiện của chị, chị giả bộ thuần khiết cỡ nào đi nữa thì bản chất cũng vẫn là một gái điếm, chờ người khác đến, tôi liền truyền cái này đi, để cho người toàn cầu đều biết... đều xem được màn biểu diễn hạ tiện của chị!"

"Cô điên rồi... Chỉ cần tôi không chết, tôi sẽ không bỏ qua cho cô. Tôi nhất định sẽ kiện cô!" Tô Tiểu Mễ nhìn từng hình ảnh, ngực chỉ cảm thấy khó chịu, cộng thêm thuốc đã phát tác, máu vận hành nhanh hơn, cô không nhịn được lại phun ra một ngụm máu.

"Kiện tôi? Đó phải nói chứng cớ, không có chứng cớ, chị kiện thế nào đây? Chị biết những người đàn ông đụng vào chị đều là loại gì không? Những người kia đều là xã hội đen côn đồ, chị cho rằng lời của bọn họ quan toà sẽ tin sao? Chị cho rằng có khả năng kiện được tôi sao? Tính kỹ một chút, coi như chị có thể kiện tôi thì sao? Tôi không ở Trung Quốc, hộ khẩu của tôi là ID nước ngoài, chị cho rằng chị có bản lãnh này sao?" Lãnh Tĩnh Thi không tiếc hoàn toàn đánh sụp cô.

Loại cảm giác bị người hoàn toàn điều khiển khiến cho Tô Tiểu Mễ hỏng mất, cô phẫn hận nhìn chằm chằm Lãnh Tĩnh Thi, nếu ánh mắt có thể giết người có lẽ Tĩnh Thi đã bị cô giết hàng trăm lần...

"Đừng trách tôi hung ác, muốn trách thì trách chị đã lỡ tay giật đồ của tôi, còn giành thứ tôi thích nhất, đáng đời chị có ngày hôm nay! Còn nữa..., tôi khuyên chị nên chết tâm đi. Khi đoạn clip của chị truyền khắp toàn cầu, tôi nghĩ Khải cũng sẽ không quan tâm đến chị nữa đâu. Người nào lại đi cưới một gái điếm, hơn nữa còn là một gái điếm bị mọi người xem sạch bách!"

Cô đắc ý nhìn Tô Tiểu Mễ, trong ánh mắt phản chiếu ánh sáng thắng lợi.

Thanh âm nhấn chuông cửa vang lên, Lãnh Tĩnh Thi liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mễ nằm trên mặt đất chịu nhịn dục vọng hành hạ, "Chị không cần phải nhịn nữa rồi, các chàng trai dành cho chị lập tức tới ngay, kế tiếp ngoan ngoãn hầu hạ bọn họ, bọn họ sẽ cho chị được giải thoát, giải thoát từ thân đến tâm nha... Ha ha..." Cô cười đến cực kỳ kiều mỵ, bước chân nhẹ nhàng đi về phía cửa.

Lãnh Tĩnh Thi vẫn rất cảnh giác nhìn vào máy quay hình từ cửa sổ, đó là mặt của một người đàn ông xa lạ, hắn hướng về phía máy quay hình làm một tư thế V, Lãnh Tĩnh Thi mới mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một người đàn ông phía sau người kia liền một cước đá vãng ra, gầm nhẹ một tiếng: "Cút!"

Hắn xoay người hướng về phía Lãnh Tĩnh Thi, trong ánh mắt phẫn hận đầy vẻ chán ghét, "Khải... Sao anh lại ở chỗ này?" Trong thanh âm của cô chứa đầy ngoài ý muốn và khủng hoảng.

Phía sau Lâm Khải còn một người đàn ông đang đứng, Lãnh Tĩnh Thi không thể tin được mà nói: "Chính Kiệt, anh... Sao anh trở lại?"

Lâm Khải kéo tay Lãnh Tĩnh Thi lớn tiếng rống giận: "Tiểu Mễ đâu?"

"Em...em..." Nửa ngày cô cũng ấp úng không ra được, trong đầu chuyển thật nhanh, muốn mượn cớ để che dấu chuyện xấu cô làm, Lâm Khải lại cực độ không có kiên nhẫn một chưởng đẩy cô ra khiến cô thiếu chút nữa té xuống, may mắn cô được Chính Kiệt đỡ được.

Lâm Khải đi vào vừa nhìn liền thấy thân thể Tô Tiểu Mễ co rúc, bên cạnh một đống máu, Lâm Khải nhìn đến tim gan run sợ.

"Khải..." Tô Tiểu Mễ nhìn thân ảnh cao lớn đó, lòng của cô rốt cuộc rơi xuống đất, hắn tới, hắn thật đến rồi! Hắn không để cho cô thất vọng, ở thời điểm cô cần trợ giúp nhất, hắn luôn sẽ hành động kịp thời, khóe mắt lại không nhịn được ê ẩm, cô muốn khóc, thật là muốn ôm hắn khóc lớn.

"Tiểu Mễ, đừng sợ... Đừng sợ... Có anh ở đây... anh ở chỗ này!" Lâm Khải một tay ôm cô vào lòng.

Mắt Tô Tiểu Mễ vô tình quét qua máy quay, nhìn Lâm Khải, dùng hết khí lực nói: "Phá hủy máy quay... máy quay..."

Lâm Khải theo ánh mắt Tô Tiểu Mễ nhìn về phía máy quay đó, khi chân của hắn đang muốn đạp xuống, một thân ảnh nhào tới, bảo vệ máy quay đó thật chặt.

"Lãnh Tĩnh Thi, tránh ra cho tôi!" Lâm Khải âm độc nói.

"Không... Khải, anh không thể tổn thương em nữa... Tổn thương của anh đối với em đã đủ rồi, hiện tại, anh mau mang cô ấy đi đi. Nếu như cô ấy không ở cùng đàn ông, cô ấy sẽ chết. Cô ấy uống thuốc, anh nhanh cứu cô ấy đi!" Lãnh Tĩnh Thi nhu nhược nói, thân thể che chở máy quay thật chặt.

Lâm Khải nhìn sắc mặt Tô Tiểu Mễ đỏ đến dị thường, mà thân thể nóng bỏng, hắn biết lời Tĩnh Thi nói là sự thật.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện