Boss Yêu Nghiệt
Chương 40: Nữ sinh thuần khiết
“Rất dễ bị những ông chú cô đơn buồn chán để ý đến. Vì vậy đừng buông tay tớ ra!”
Trong lúc hai người nói chuyện, đã nhân cơ hội nhiều người mà thành công lẻn vào trong.
Cảnh đêm quyến rũ, xa hoa trụy lạc, âm nhạc và rượu cồn hòa quyện vào nhau, khiến thần kinh mọi người tê liệt.
Lục Mẫn Huyên vừa vào đã chìm đắm trong bầu không khí sôi động của nơi này.
“Quả nhiên trong này rất tuyệt, còn có rất nhiều anh đẹp trai.” Cô chỉ vào đám con trai hợp thành một nhóm mới từ bên cạnh đi đến.
“Huyên, sao cậu cũng mê trai vậy, không được nhìn bọn họ, còn không đẹp trai bằng tớ!”
Đậu Dã Tầm không nói lời nào mà che mắt cô, kéo cô vào trong một gian phòng bao.
Nơi này có rất nhiều người Lục Mẫn Huyên không biết, nhưng Đậu Dã Tầm lại rất quen thuộc với bọn họ, đi vào bèn vỗ tay chạm cốc, có thể nhìn ra tình cảm rất tốt.
“Hi, đến đây ngồi đi.”
Đậu Dã Tầm kéo cô ngồi trên một chiếc ghế chân cao, rót cho cô một ly đồ uống.
“Ôi, người mới, còn là một em gái học sinh. Dáng vẻ mặt đồng phục thật là thuần khiết...”
Thoáng chốc mọi người đã chú ý đến Lục Mẫn Huyên.
Cô mặc đồng phục áo sơ mi, chân váy caro vừa đến đầu gối, hai chân khép lại ngồi xuống, dáng người cân đối, mơ hồ lộ ra đường cong mê người.
Cộng thêm mái tóc đen như rong biển xõa xuống, làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng của cô, đôi mắt to ướt át tựa như con nai nhỏ, lông mi thật dài cong lên, giống như được bao phủ trong sương sớm.
“Dáng vẻ thật duyên dáng...”
Đặc biệt là khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, tất cả mọi người đều khẽ thở dài một tiếng, cho dù là con gái, nhìn thấy cô cũng không nhịn được rung động.
Đừng nói đến mấy tên đàn ông ở đây.
Ánh mắt nhìn cô. Hoặc là giống như ánh trăng sáng chói, ngồi ở trước mặt nhưng cũng không dám chạm vào, sợ vấy bẩn cô.
Hoặc là không chút che giấu đánh giá những vị trí quan trọng mà nuốt nước bọt, tưởng tượng kích thích chinh phục được bảo vật, mới ảo tưởng một chút thôi đã nhiệt huyết sôi trào rồi.
“Tiểu Đậu, từ khi nào cậu lại quen biết một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, cũng không giới thiệu cho bọn tôi với chứ.”
Bỗng nhiên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đứng dậy khỏi ghế sofa, lắc lắc ly rượu đi về phía cô.
Đôi mắt anh ta nheo lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua mỗi một vị trí trên người cô, mang theo nóng rực không chút nào che giấu.
“À, quên giới thiệu với mọi người, đây là bạn học của tôi, Lục Mẫn Huyên.”
Đậu Dã Tầm giơ ly thủy tinh ra hiệu với mọi người.
“Hi, đây đều là những người bạn chơi nhạc cùng với tớ, thứ sáu mỗi tuần chúng tớ đều sẽ đến đây tụ tập một lần. Còn vị này, là nhà sản xuất mà gần đây muốn hợp tác với ban nhạc chúng tớ - Địch Trình Thương.”
Cậu ta long trọng giới thiệu người trước mặt này với Lục Mẫn Huyên.
Nhà sản xuất?
Ban nhạc của Tiểu Đậu sắp ký hợp đồng, thật lợi hại.
“Chào ngài.”
“Chào cô.” Địch Trình Thương chủ động cụng ly với Lục Mẫn Huyên, nở một nụ cười tự cho là vô cùng quyến rũ.
“Dáng người Huyên rất có ưu thế đấy. Có hứng thú ký hợp đồng không, nếu như cô chịu gia nhập vào tập đoàn chúng tôi, nhất định công ty sẽ cố gắng hết sức bồi dưỡng cô thành Thiên hậu.”
“Bây giờ anh Địch định lôi kéo người sao?”
“Người ta vẫn còn là học sinh cấp ba đấy, đừng quá đáng ~”
“Đúng đấy, em gái em đừng nghe anh ta nói bậy, đến đây chơi với mọi người nào, chỉ uống thôi thì có gì vui? Chơi game nào, ai thua thì phải uống hết Champagne trộn Whisky!”
“Nhưng mà tôi không biết uống rượu.” Lục Mẫn Huyên bị mọi người thi nhau kéo đến, đẩy ngồi xuống ghế sofa.
“Này này, các cậu đừng đùa nữa! Không nghe thấy Huyên nói cô ấy không biết uống rượu à.”
Từ đầu đến cuối Tiểu Đậu đều đứng cạnh bảo vệ cô, nhìn thấy mọi người chơi vui vẻ như vậy, đối phương còn là người của công ty sắp hợp tác với Tiểu Đậu, Lục Mẫn Huyên cũng không muốn làm họ mất hứng.
Những trói buộc quỷ quái kia cút hết đi!
Cô cũng muốn quăng hết đi, nếm thử một lần kích thích khi rượu cồn xâm nhập vào đại não.
Có lẽ như vậy thật sự có thể quên hết tất cả những chuyện không vui trong lòng, bao gồm cả ánh mắt lạnh lùng Hứa Thiên Hạo nhìn cô khi đó, xóa sạch tất cả!
Trong lúc hai người nói chuyện, đã nhân cơ hội nhiều người mà thành công lẻn vào trong.
Cảnh đêm quyến rũ, xa hoa trụy lạc, âm nhạc và rượu cồn hòa quyện vào nhau, khiến thần kinh mọi người tê liệt.
Lục Mẫn Huyên vừa vào đã chìm đắm trong bầu không khí sôi động của nơi này.
“Quả nhiên trong này rất tuyệt, còn có rất nhiều anh đẹp trai.” Cô chỉ vào đám con trai hợp thành một nhóm mới từ bên cạnh đi đến.
“Huyên, sao cậu cũng mê trai vậy, không được nhìn bọn họ, còn không đẹp trai bằng tớ!”
Đậu Dã Tầm không nói lời nào mà che mắt cô, kéo cô vào trong một gian phòng bao.
Nơi này có rất nhiều người Lục Mẫn Huyên không biết, nhưng Đậu Dã Tầm lại rất quen thuộc với bọn họ, đi vào bèn vỗ tay chạm cốc, có thể nhìn ra tình cảm rất tốt.
“Hi, đến đây ngồi đi.”
Đậu Dã Tầm kéo cô ngồi trên một chiếc ghế chân cao, rót cho cô một ly đồ uống.
“Ôi, người mới, còn là một em gái học sinh. Dáng vẻ mặt đồng phục thật là thuần khiết...”
Thoáng chốc mọi người đã chú ý đến Lục Mẫn Huyên.
Cô mặc đồng phục áo sơ mi, chân váy caro vừa đến đầu gối, hai chân khép lại ngồi xuống, dáng người cân đối, mơ hồ lộ ra đường cong mê người.
Cộng thêm mái tóc đen như rong biển xõa xuống, làm nổi bật làn da trắng nõn mịn màng của cô, đôi mắt to ướt át tựa như con nai nhỏ, lông mi thật dài cong lên, giống như được bao phủ trong sương sớm.
“Dáng vẻ thật duyên dáng...”
Đặc biệt là khi nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô, tất cả mọi người đều khẽ thở dài một tiếng, cho dù là con gái, nhìn thấy cô cũng không nhịn được rung động.
Đừng nói đến mấy tên đàn ông ở đây.
Ánh mắt nhìn cô. Hoặc là giống như ánh trăng sáng chói, ngồi ở trước mặt nhưng cũng không dám chạm vào, sợ vấy bẩn cô.
Hoặc là không chút che giấu đánh giá những vị trí quan trọng mà nuốt nước bọt, tưởng tượng kích thích chinh phục được bảo vật, mới ảo tưởng một chút thôi đã nhiệt huyết sôi trào rồi.
“Tiểu Đậu, từ khi nào cậu lại quen biết một cô gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, cũng không giới thiệu cho bọn tôi với chứ.”
Bỗng nhiên, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục đứng dậy khỏi ghế sofa, lắc lắc ly rượu đi về phía cô.
Đôi mắt anh ta nheo lại, ánh mắt chậm rãi đảo qua mỗi một vị trí trên người cô, mang theo nóng rực không chút nào che giấu.
“À, quên giới thiệu với mọi người, đây là bạn học của tôi, Lục Mẫn Huyên.”
Đậu Dã Tầm giơ ly thủy tinh ra hiệu với mọi người.
“Hi, đây đều là những người bạn chơi nhạc cùng với tớ, thứ sáu mỗi tuần chúng tớ đều sẽ đến đây tụ tập một lần. Còn vị này, là nhà sản xuất mà gần đây muốn hợp tác với ban nhạc chúng tớ - Địch Trình Thương.”
Cậu ta long trọng giới thiệu người trước mặt này với Lục Mẫn Huyên.
Nhà sản xuất?
Ban nhạc của Tiểu Đậu sắp ký hợp đồng, thật lợi hại.
“Chào ngài.”
“Chào cô.” Địch Trình Thương chủ động cụng ly với Lục Mẫn Huyên, nở một nụ cười tự cho là vô cùng quyến rũ.
“Dáng người Huyên rất có ưu thế đấy. Có hứng thú ký hợp đồng không, nếu như cô chịu gia nhập vào tập đoàn chúng tôi, nhất định công ty sẽ cố gắng hết sức bồi dưỡng cô thành Thiên hậu.”
“Bây giờ anh Địch định lôi kéo người sao?”
“Người ta vẫn còn là học sinh cấp ba đấy, đừng quá đáng ~”
“Đúng đấy, em gái em đừng nghe anh ta nói bậy, đến đây chơi với mọi người nào, chỉ uống thôi thì có gì vui? Chơi game nào, ai thua thì phải uống hết Champagne trộn Whisky!”
“Nhưng mà tôi không biết uống rượu.” Lục Mẫn Huyên bị mọi người thi nhau kéo đến, đẩy ngồi xuống ghế sofa.
“Này này, các cậu đừng đùa nữa! Không nghe thấy Huyên nói cô ấy không biết uống rượu à.”
Từ đầu đến cuối Tiểu Đậu đều đứng cạnh bảo vệ cô, nhìn thấy mọi người chơi vui vẻ như vậy, đối phương còn là người của công ty sắp hợp tác với Tiểu Đậu, Lục Mẫn Huyên cũng không muốn làm họ mất hứng.
Những trói buộc quỷ quái kia cút hết đi!
Cô cũng muốn quăng hết đi, nếm thử một lần kích thích khi rượu cồn xâm nhập vào đại não.
Có lẽ như vậy thật sự có thể quên hết tất cả những chuyện không vui trong lòng, bao gồm cả ánh mắt lạnh lùng Hứa Thiên Hạo nhìn cô khi đó, xóa sạch tất cả!
Bình luận truyện