Chương 28
Chương 28
Sam Sam ở lại nhà đến mùng bảy thì quay về, trong thời gian đó cô trò chuyện điện thoại với Đại boss tổng cộng bốn lần,
cô chủ động gọi hai lần, boss chủ động gọi hai lần. Nội dung chủ yếu của cô là báo cáo ăn uống, hỏi thăm đối phương có ăn uống gì chưa; nội dung chủ yếu của Đại boss là xác định thời gian quay về và điều tra mức độ hài lòng của khách hàng sau khi tặng quà năm mới.
Hai bên đều tỏ ra hài lòng với chất lượng mấy cuộc gọi đó.
Trong nhà Sam Sam, Song Nghi nằm bò trên giường, nhìn cô dọn dẹp đồ đạc.
“Cậu đi máy bay à? Trước kia cậu toàn đi tàu mà”.
Sam Sam cũng không nói, lặng lẽ lấy di động ra, bấm một tin nhắn nào đó đưa cô bạn xem. Song Nghi xem rồi nói: “Tin đặt vé mà hãng hàng không gửi cho cậu? Cho tớ xem cái này làm gì?”.
“Không phải là tớ đặt… hôm trước bỗng dưng gửi đến di động = =”.
“Ôi trời… ngang ngược quá, ham muốn kiểm soát mạnh thật”. Song Nghi bưng mặt, trong đôi mắt, sao nhiều đến nỗi sắp rơi cả ra ngoài.
Sam Sam ngậm miệng, quyết định không nói cô bạn biết sau tin nhắn đó còn có điện thoại của ai kia có ham muốn kiểm soát mạnh, ra lệnh cho cô xuống máy bay rồi không được chạy linh tinh, bắt buộc phải ở sân bay đợi chuyến bay của anh hạ cánh.
Song Nghi mê mẩn một lúc: “Tớ hỏi này, về rồi có dự định gì?”.
“Ừm, đầu tiên phải trả lại tiền vé máy bay cho anh ấy”. Sam Sam thực thà nói ra suy nghĩ của mình.
Song Nghi chỉ muốn đập đầu, ú ớ nói: “Cậu không thấy là trả tiền hay gì đó thì rất mất hứng hay sao?”.
“Nhưng tớ cũng không thể lợi dụng người khác”. Sam Sam rất kiên trì.
“Đương nhiên phải trả tiền rồi, nhưng Cậu không thấy là cậu làm thế thì rất lạnh lùng à? Cậu nghĩ boss nhà cậu lại thiếu hai mươi tờ giấy này hay sao? Cậu không thể dùng cách khác hả?”.
“Vậy… vậy phải làm sao?”. Sam Sam đần mặt, bị Song Nghi nói thế, cô cũng thực sự cảm thấy rằng cầm một xấp tiền đưa cho boss là rất ngố.
“Chẳng lẽ cậu không biết rằng Tết xong là đến ngay lễ Tình nhân? Cậu không biết mua đồ tặng người ta à?”.
Song Nghi tức tối. Cô nàng là một tiểu thuyết gia tình yêu, tại sao lại có một người bạn thiếu EQ như thế được chứ!
Dưới kế sách của Song Nghi, hai người ăn mặc gọn gàng ra ngoài, đi thẳng đến khu mua sắm hàng hiệu của thành phố.
Trên đường đi, Sam Sam cứ nhíu mày suy nghĩ gì đó, Song Nghi tưởng cô đang nghĩ nên mua gì, kết quả là khi sắp đến nơi, Sam Sam túm lấy cô, nghiêm túc nói: “Song Nghi, tớ nghĩ rồi, chúng ta không thể mua đồ hai ngàn tệ được, cậu nghĩ xem, hai ngàn tệ là tớ nợ anh ấy, nếu chỉ mua hai ngàn tệ thì không được tính là quà, mà là trả nợ, nên chúng ta mua hai ngàn rưỡi tệ đi…”.
Song Nghi bất lực liếc cô một cái, nhanh chóng gọn gàng kết thúc cuộc trò chuyện. “Tiết Sam Sam, câm miệng!”.
Hai người dạo một vòng trong khu mua sắm, phát hiện ra mua quà cho đàn ông đúng là rất khó, đặc biệt là người như Phong Đằng.
“Hay mua một cây bút máy?”. Sam Sam đề nghị.
Song Nghi: “Cậu có thể quê mùa hơn nữa không?”.
“Hay thắt lưng da?”.
“Cũng không được, quá dâm đãng…”.
“Tại sao lại… dâm đãng…”.
“Người ta nói đàn ông tặng phụ nữ quần áo là để cởi nó ra, vậy cậu tặng boss nhà cậu thắt lưng da là để làm gì…”. Song Nghi cười hề hề: “Nữ chính trong quyển sách trước của tớ vì bất hạnh tặng thắt lưng da mà bị nam chính tưởng là đang viện cớ, ngay chương đầu tiên đã ăn sạch”.
“… Song Nghi, cậu viết tiểu thuyết sex đó hả?”.
Hai người dạo vòng vòng hết hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua được món quà vừa ý. Hôm sau nữa, Sam Sam mang theo món quà hai người dày công chọn lựa, trị giá 2.580 tệ, lên máy bay về lại thành phố S.
Máy bay hạ cánh lúc ba giờ hơn chiều, còn máy bay của boss sẽ hạ cánh sau một tiếng nữa ở cùng sân bay, nên Sam Sam xuống máy bay rồi kéo lê hành lý đến thẳng quán café hai tầng đối diện với sảnh đón khách của sân bay.
Đó là do boss đã ra lệnh, bắt cô phải ở đây đợi anh để cùng đi.
Chọn một ly nước uống, Sam Sam ngồi xuống một chỗ có thể nhìn thấy du khách ra ngoài ở bên dưới. Sau khi gọi điện về nhà báo cáo đã hạ cánh bình an, Sam Sam bắt đầu cứ cách một phút là nhìn cửa ra sân bay.
Nhìn mấy lần, cuối cùng cũng cảm thấy mình vớ vẩn, cô ngoan ngoãn uống nước, không lâu sau, lại lấy món quà tặng cho boss mà cô mang theo trong túi nhỏ đeo bên người để chơi.
Món quà là một cặp cúc tay áo bằng bạc.
Trên nền bạc thẫm có gắn một viên đá quý đen, một bên là rãnh rỗng rất đậm màu sắc Trung Quốc, hàng thủ công tinh tế tỉ mỉ mang đến một cảm giác khiêm tốn nhưng lại rất xa hoa, đắt giá.
Sam Sam đặt nó lên lòng bàn tay.
Phải đưa cho boss thế nào đây?
Đợi đến mười bốn tháng hai hay sao?
Lúc mang ra thì phải nói gì?
Đại boss sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Nằm bò lên bàn, nhìn cặp cúc áo trong tay, đầu cô tưởng tượng đến đủ mọi thứ, dần dần, Sam Sam bắt đầu thấy buồn ngủ. Cô nắm chặt cúc áo, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc.
Bất giác mất đi ý thức.
Không biết bao lâu sau, trong mơ màng hình như nghe thấy có âm thanh va chạm khẽ của đồ sứ ngay trước mặt. Sam Sam lờ đờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt đầu tiên là chiếc áo sơ mi đen. Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo, cô ngồi thẳng lên, sau đó nhìn thấy gương mặt tuấn tú trầm tĩnh của Đại boss.
Một tay anh cầm ly sứ, ánh mắt chăm chú xem tạp chí.
“Tỉnh rồi?”.
“…”.
Sam Sam tỉnh hoàn toàn: “Anh đến lúc nào thế?”.
“Nửa tiếng trước”.
Ưm, Sam Sam lúng túng nói: “Sao anh không gọi di động cho em?”.
“Anh nghĩ sẽ có người đứng đón anh ở cổng ra”.
“…”, Sam Sam hổ thẹn, “Em… em bất cẩn ngủ thiếp đi mất”.
“Ngủ cũng ngon chứ?”. Phong Đằng thong thả hỏi.
“… Cũng ngon ạ = =”.
“Vậy đi thôi, tài xế đã đến rồi”. Phong Đằng đặt ly nước xuống, cầm áo khoác và va li của cô lên.
“A, trả tiền”.
“Trả rồi”.
“Á, khoan đã”. Sam Sam lại ngừng lại, cuống quýt tìm gì đó trên đất, lúc nãy đứng lên mới phát hiện ra, cặp cúc áo của cô chỉ còn lại một cái.
Phong Đằng thấy cô tìm kiếm lung tung một lúc rồi mới đưa tay ra: “Tìm cái này à?”.
“…”. Sam Sam thấy cúc áo trong tay anh, “Sao lại ở chỗ anh…”.
“Nhặt được ở dưới chân em”. Ánh mắt anh sâu thẳm, “Còn một cái nữa?”.
Sam Sam choáng váng dâng cúc áo còn lại trong tay lên, vốn dĩ muốn nhân lúc mà không khí tương đối đẹp để tặng anh, sao bây giờ lại giống như địa chủ đòi tài sản vậy? = =
“Trông có vẻ giống đồ mà anh hay dùng”.
“… Ừm, tặng anh mà”.
“Quà?”.
“= = Vâng”.
Phong Đằng không nói gì nữa, sải bước ra khỏi quán café. Sam Sam lặng lẽ theo sau anh, đến thang máy, Phong Đằng bỗng lên tiếng: “Sao tự dưng lại tặng anh cái này?”.
“Ưm, sắp đến cái lễ gì ấy…”.
“Lễ Tình nhân?”. Phong Đằng cười, “Nhà anh rất truyền thống, chưa bao giờ mừng lễ Tình nhân của châu Âu”.
Hả? Sam Sam sững sờ, vậy cô phí công mua rồi?
“Bố mẹ anh gặp nhau khi đi du học, đều rất thích những thứ đó, nhưng ông nội anh lại rất ghét những ngày lễ của phương Tây, không chỉ mắng bố mẹ anh một lần thôi đâu. Vì thế lúc nhỏ mỗi lần đến lễ Tình nhân, bố mẹ anh đều giả vờ dẫn anh và Phong Nguyệt đi chơi, sau đó vứt bọn anh cho bảo mẫu, hai người họ lén lút hẹn hò với nhau”.
Sam Sam biết bố mẹ anh đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ, lúc anh nhắc đến họ tuy trong giọng nói không biểu lộ tình cảm, nhưng có lẽ trong lòng vẫn có chút đau lòng chăng.
Sam Sam bỗng muốn nắm lấy tay anh, nhưng lại thấy hơi ngại ngùng. Nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi thò móng vuốt ra, nhưng ngón tay vừa chạm đến mu bàn tay anh thì đã bị ai kia nắm chặt lấy.
Tuy đã hôn nhau mấy lần nhưng nắm tay giữa nơi công cộng đông người thế này vẫn là lần đầu. Sam Sam rất căng thẳng, rất xấu hổ, nhưng nhanh chóng thay đổi sự chú ý, cố làm vẻ trấn tĩnh để trò chuyện với anh: “Vậy chúng ta có đi chơi lễ không? Hay là lễ Tình nhân, chúng ta cũng lén lút hẹn hò thử?”.
Phong Đằng quay lại nhìn cô, nắm chặt bàn tay bé nhỏ đang muốn trốn tránh, hơn nhướn môi, “Được”.
Có lẽ do lòng bàn tay anh quá nóng bỏng, có lẽ được anh nắm tay suốt cả đoạn đường quá loạn tâm trí, nên Sam Sam mãi đến lúc tới bãi đậu xe nhìn thấy tài xế, cô mới nhớ ra để hỏi: “Chúng ta đi đâu?”.
“Đến chỗ anh ở trong thành phố đã, cho em quen, sau đó đi ăn cơm”.
Quen cái gì chứ… Sam Sam hơi nghẹn, nói với vẻ thiếu tự nhiên, “… Ừm, đúng rồi, chúng ta đến trung tâm di động nhé, em muốn làm lại sim”.
“Ừ”. Phong Đằng nâng bàn tay cô lên, đặt lên môi khẽ hôn, “Em thật phiền phức”.
Đến khi ăn cơm tối, Sam Sam thấy trên tay mình như vẫn lưu lại cảm giác tiếp xúc. Cô bất giác ngước lên, lén lút nhìn người đàn ông đối diện đang cúi đầu dùng bữa. Lúc anh về nhà đã thay trang phục khác, cặp cúc áo cô tặng đang gài ở cổ tay. Vốn dĩ cặp cúc áo cô cảm thấy rất tinh xảo rất nổi bật, mang vào tay anh rồi, hình như lại thấy mờ nhạt đi nhiều.
“Nhìn gì thế? Không nỡ tặng anh à?”.
“Không có, không có”.
Sam Sam vội vàng cụp mắt xuống, lúng túng cúi xuống ăn cơm. Sau đó bỗng nhận ra, hình như đây là lần đầu tiên hẹn hò kể từ sau khi họ chính thức quen nhau.
Cho dù nhìn từ góc độ nào thì đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên hoàn hảo chăng?
Thế nhưng, bạn Tiết Sam Sam dù sao cũng đánh giá thấp bản thân. = =
Ăn cơm xong, Phong Đằng đưa cô đến dưới khu nhà của bạn học.
Phong Đằng dừng xe, “Sáng mai anh đến đón em”.
Sam Sam khoát tay, “Không cần đâu, ở đây cũng tiện đi tàu điện ngầm. Anh đến thì xa lắm, mà còn tắc đường nữa”. Nơi ở của Phong Đằng trong trung tâm thành phố gần tập đoàn Phong Đằng, đến đây đón cô cũng như chạy cả một vòng, dã man quá.
Phong Đằng gật đầu, cũng không miễn cưỡng, “Trưa mai nhớ lên lầu ăn cơm”.
“Không được đâu”. Sam Sam buột miệng.
“Tại sao?”. Liên tiếp bị từ chối, giọng Phong Đằng trầm xuống.
“Trước kia đến ăn cũng không sao, chúng ta chẳng có gì với nhau, nhưng bây giờ chúng ta là người yêu rồi, thế anh… không cần lấy thân ra làm quy tắc nữa à?”.
Phong Đằng hơi nhíu mày: “Thế nào là lấy thân ra làm quy tắc? Nói rõ xem”.
“Ủa, anh không biết sao?”. Sam Sam ngạc nhiên nhìn anh: “Công ty chúng ta không cho phép có tình yêu công sở mà!”.
Bình luận truyện