Chương 11: 11: Chương 10
Năm nay, Tết cũng không sớm, rơi vào khoảng giữa tháng hai.
Hai ngày trước, Lâm Hi đã đặt mua hoa giả ở trên mạng, hôm nay vừa được đưa tới.
Cô nghĩ nơi đây tuy không náo nhiệt như trong trung tâm thành phố nhưng vẫn là khu vực đông dân cư.
Năm mới Tết đến, nhà nào mà không muốn mua chút đồ trang trí cho đẹp.
Mặc dù hoa thật tươi tắn hơn hoa giả cũng có nguồn tiêu thụ riêng.
Có điều diện tích tiệm của cô chỉ rộng nhiêu đó, cần đặt những thứ này ở đâu cũng là chuyện cần phải suy tính.
May mà sau khi sắp xếp xong rồi nhìn cũng rất đẹp mắt.
" Chị Lâm Hi, có cần nhập thêm mấy chậu sứ đẹp đẹp không? Em thấy rất nhiều khách rất thích chậu trong tiệm hoa chúng ta."
Lâm Hi nhận lấy cái kéo Trần Bình đưa qua, cô cắt mấy lá vàng trên cây măng tây xuống sau đó nói:
" Cái đó cũng không vội, đợi chị tìm thử chỗ khác xem sao."
Cô không định hợp tác với chủ xưởng lần trước nữa.
Phục vụ đã không tốt mà dịch vụ hậu mãi càng tệ hơn.
Lúc trước giao chậu hoa tới có nhiều cái bị sứt mẻ, đừng nói đến là đổi.
Chỉ gọi điện hỏi thăm thôi cũng đùn đẩy năm sáu bận.
Nhà xưởng như thế chắc chắn không thể nào hợp tác được.
" Cái đó, chị Lâm Hi..."
Thấy Trần Bình ấp úng, vẻ mặt muốn nói lại thôi, Lâm Hi quay đầu lại nhìn có chút tò mò.
" Sao thế? Có chuyện gì muốn nói với chị sao?"
Thấy cô vặn vẹo không thôi, cô cảm thấy hơi buồn cười, liền vỗ vỗ tay cô:
" Có chuyện gì thì cứ nói đi.
Chị có ăn thịt em đâu mà sợ."
Có lẽ cảm thấy bình thường tính tình bà chủ rất tốt nên Trần Bình do sự một lúc rồi nói:
" Em...chị gái em làm trong một nhà máy gốm sứ ở phía Nam" nói xong cảm thấy khá ngại nên không nói tiếp những lời còn lại.
Lâm Hi lập tức hiểu được ý cô ấy, chị gái trong nhà máy thì sẽ được ưu đãi mua hàng với giá thấp hơn người ngoài.
Trần Bình muốn cô mua chậu hoa ở chỗ chị gái mình, để chị gái cũng có thể kiếm được chút tiền chênh lệch đó.
Thấy Lâm Hi không nói gì, Trần Bình có chút luống cuống, sợ cô hiểu lầm nên vội giải thích:
" Chị Lâm Hi, đồ gốm sứ trong xưởng của chị gái em chất lượng tốt, cũng đẹp, hơn nữa chị em nói giá cả sẽ tốt hơn những nơi khác.
Thật ra, Lâm Hi cũng không để ý chuyện nhập hàng ở đâu, dù sao đều phải bỏ tiền ra mua.
Chỉ cần giá cả hợp lý, chất lượng tốt là được.
Nhưng cô lo lắng nguồn cung của số hàng này không rõ ràng, sau này sẽ gặp phiền phức, dù sao có ai dám đảm bảo số hàng hoá này không phải do chị gái Trần Bình lấy cắp trong nhà máy hay không chứ?
Không phải cô có ý nghi ngờ mà giờ sống trong xã hội phải luôn thật cẩn thận, lại nói cô và Trần Bình quen biết chưa lâu.
Bây giờ thấy cô ấy là một người thành thật nhưng tính cách thật sự ra sao thì cần quan sát thêm nữa mới biết được.
Cho nên Lâm Hi khéo léo từ chối:
"Chuyện này đợi sang năm hãy nói, mấy thứ trong tiệm vẫn còn đủ bán."
Trần Bình hơi thất vọng nhưng cô cũng biết đây không phải là chuyện có thể dây dưa.
Chờ sau khi Lâm Hi lên tầng lấy đồ, Hứa Dương liền chạy tới quở trách:
" Em đã nói chuyện này không được mà mà chị không tin, chị không nên nói chuyện này với chị Lâm Hi."
" Chị gái chị bảo chị hỏi, chị ấy nói tới lúc đó sẽ chia hoa hồng cho chị." Trần Bình khẽ phản bác.
Hứa Dương trợn mắt nhìn cô ta.
" Rõ ràng chin gái chị không đáng tin, chị ta là một người đi làm thuê, mới làm có hai tháng thì lấy đâu ra hàng chứ? Em thấy có lẽ chị Lâm Hi cũng lo lắng về điều này."
Tuổi của Trần Bình và Hứa Dương tương đương nhau, cùng là người làm thuê, hàng ngày cùng đi cùng về nhưng dù thời gian ngắn ngủi nhưng chưa đầy một tháng đã khá thân thiết.
Chuyện này, Trần Bình cũng đã bàn bạc trước với Hứa Dương.
Tuy cậu phản đối nhưng cô ta cảm thấy vẫn nên thử một lần.
Tiếc là kết quả không như mong đợi.
Buổi chiều, Đồng Tuyết gọi điện đến nói vừa mới gặp Trần Tầm ở trên đường, anh ta chủ động chào hỏi cô, còn để lại số điện thoại, giọng điệu cô kích động hưng phấn như thể nhặt được tiền.
" Hi Hi, Trần Tầm vẫn rất đẹp trai, so với trước kia còn dễ nhìn hơn.
Lái một chiếc xe Ferrari, hào nhoáng lắm, hắn còn nhận ra tớ đấy! Thật là không ngờ! Hắn còn nhận ra tớ!".
" Chuyện đó vinh dự lắm sao?"
Lâm Hi hỏi một câu, Đồng Tuyết nghẹn họng.
Cảm xúc đang mãnh liệt dâng trào thì thoắt cái tụt dốc không phanh.
"Cậu còn chuyện gì khác không?" Lâm Hi lại hỏi.
Đồng Tuyết ngẫm nghĩ hình như cũng không còn chuyện gì nữa, nên nói không có.
Sau đó, Lâm Hi liền nói:
" Đồng Tuyết, trong tiệm có chút việc, tớ cúp máy trước đây."
Tuy rằng giọng nói vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng như trước, nhưng Đồng Tuyết có thể nhận ra cô bạn mình đang mất kiên nhẫn, tâm hồn bé nhỏ của cô đang bị tổn thương.
Thật là nhớ em gái mềm mại, thuở mới quen khi vào đại học quá đi..
Bình luận truyện