Cả Đời Không Quên

Chương 32: Hơi thở triền miên (1)



Nụ hôn ướt át bao phủ dày đặc trên từng tấc da thịt Cố An Mạt, nơi đôi môi mềm của anh mút lấy đều trở nên nóng rực, lưu lại vết đỏ như những cánh hồng nở rộ.

"Ưm hừ..." Cô bám lấy Liên Hách Duy, run rẩy ôm cánh tay anh, mỗi nụ hôn là một sự khiêu khích trí mạng đối với cô.

Anh xoay cô lại, để lưng cô dựa vào ngực anh, bộ đồ ngủ mỏng dễ dàng bị anh cởi ra, anh kéo dây áo lót của cô xuống, há miệng hôn lên đầu vai mượt mà. Sau vài nụ hôn sâu, anh bắt đầu gặm cắn, từ đầu vai khẽ cắn tới xương quai xanh quyến rũ.

"... Hách Duy..." Nơi đầu vai bị cắn chẳng những không đau, trái lại còn sinh ra cảm giác ngứa ngáy khác thường. Quay lưng về phía anh nên Cố An Mạt không biết tiếp theo anh sẽ làm gì, mặc dù từng có vài lần thân mật, cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng, căng thẳng.

Một tay Liên Hách Duy dễ dàng cởi nút thắt nội y, một tay vòng đến trước ngực cô, nắm lấy một bên bầu ngực mặc sức vuốt ve trong lòng bàn tay.

Đầu lưỡi liếm dọc theo sống lưng cô, trượt qua vòng eo nhỏ đáng yêu, đi đến cặp mông tròn lẳn, anh không khách khí cắn lên vùng mông mịn màng.

"A... Đừng..." Cố An Mạt chưa bao giờ biết hành vi tình thú lại có thể đa dạng như vậy, cơ thể cô căng cứng, cảm nhận rất rõ tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông phía sau, hơi thở nóng rực lượn lờ giữa hai chân cô, chất lỏng ẩm ướt tràn ra.

Thấy cô động tình, Liên Hách Duy khẽ cười, bàn tay tách hai cánh mông cô ra, ngón giữa dọc theo khe mông trượt về phía huyệt sau, ấn nhẹ một cái lên lỗ tròn nhỏ.

"A a... Đừng... Hách Duy, chỗ đó không thể..." Hàng lông mày thanh tú của Cố An Mạt phút chốc nhíu lại, trái tim đập dữ dội, vài giọt mồ hôi chảy dọc vầng trán, rõ là bị dọa sợ. Chỗ đó quá nhạy cảm và riêng tư! Sao có thể... Cô bất chấp ngượng ngùng, xòe bàn tay nhỏ để ngăn cản hành động tiếp theo của anh.

"Anh không vào, An Mạt..." Anh ngồi thẳng dậy, tiếp tục rải nụ hôn lên vai gáy mịn màng, khiến cô an tâm. Sao anh có thể làm đau cô, chỉ là anh muốn đem lại cho cô những khoái cảm khác nhau.

Ngón giữa thon dài dễ dàng duỗi từ huyệt sau ra mật huyệt phía trước, nhưng không vội tiến vào, mà tùy hứng trêu chọc ngoài miệng huyệt, trượt lên trượt xuống hoa môi đã ướt át.

"Aha... A..." Cố An Mạt không ngừng run rẩy, khẽ cắn môi dưới hồng nhuận, đầu ngón tay của bàn tay nhỏ tì vào thành ghế sô-pha trở nên trắng nhợt, bởi cơn ngứa ngáy từ cơ thể đang dần xâm chiếm trái tim cô, chi phối hoàn toàn cơ thể và mọi dây thần kinh não bộ.

Cô tưởng bước tiếp theo ngón tay anh sẽ đâm vào, không nghĩ rằng hai chân mình được mở ra bởi vật nam tính lớn nóng rực, theo cú đẩy từ người đàn ông phía sau, cô sợ hãi kêu lên: "A a... A..."

Liên Hách Duy không đi vào bên trong, chỉ cắm vật nam tính cương cứng vào giữa hai chân cô, hòa với dịch thể trơn nhầy. Anh nheo đôi đồng tử đen, cầm lấy hai cánh mông cô, một chân ép sát vào hai chân Cố An Mạt, vật nam tính cọ sát vào làn da mịn màng mát lạnh, mang đến khoái cảm không kém gì so với cảm giác bên trong hoa huy*t.

Mồ hôi chảy dọc theo khuôn mặt tuấn tú góc cạnh của Liên Hách Duy, ánh mắt anh, mũi anh, ngay cả khóe miệng với nụ cười thỏa mãn cũng đều bộc lộ tình yêu dành cho cô, anh yêu cô, hơn tất cả mọi thứ.

"Aha... A... Hách Duy... A..." Cơ thể theo từng cú đưa đẩy của anh đã dần đạt đến cao trào, giữa hoa môi bị vật nam tính luân phiên tấn công mà mở rộng ra hai bên, thỉnh thoảng vô tình còn chạm đến hạt trân châu, sau những lúc ấy, toàn thân Cố An Mạt lại run rẩy kịch liệt.

"An Mạt... An Mạt..." Liên Hách Duy một lần lại một lần gầm nhẹ tên cô, đẩy mông càng mạnh, mật dịch chảy ra càng nhiều, khiến anh ra vào cũng càng lúc càng nhanh. Cuối cùng chọc vào khe hở hoa môi, dường như muốn tiến vào trong, lúc hoa môi sắp ôm lấy đỉnh vật nam tính lại rút ra.

"A a... Đừng..." Cơ thể dường như chưa đủ thỏa mãn, nhưng đã đủ để làm cô lên đỉnh lần thứ nhất, còn chưa kịp lấy hơi, Liên Hách Duy cũng chưa thỏa mãn nhân lúc cô vừa lên đỉnh đã đâm mạnh vào hoa huy*t.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện