Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
Chương 55: Ngoại truyện 4
Đến giai đoạn cuối của chín tháng mang thai, Tần Thời Dụ càng trở nên dính người.
Gần đây cô không đến phòng làm việc được mấy lần, cũng chỉ ở nhà thỉnh thoảng xử lý công việc, phần lớn thời gian thì dưỡng thai.
Chỉ là bắt đầu từ một ngày nào đó, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy, cô lại chạy đến công ty Trì Nghiên ở đó với anh.
Nói là ở cùng anh, thật ra là Tần Thời Dụ muốn mỗi giờ mỗi phút đều dính lấy Trì Nghiên. Thời kỳ mang thai cô khá nhạy cảm, cứ cảm thấy không có Trì Nghiên ở bên cạnh trong lòng cô không được yên tâm.
Trì Nghiên thấy mỗi ngày cô phải chạy đi chạy lại cũng đau lòng, vốn dĩ anh định khoảng thời gian này ở nhà làm việc, không đến công ty nữa, nhưng Tần Thời Dụ sợ làm chậm trễ công việc của anh nên không cho.
“Cứ coi như là mỗi ngày em đều ra ngoài tập thể dục thôi.”
“Hơn nữa, hôm nào em ở đây cũng là có nguyên nhân, là vì để con chúng ta nhận được sự hun đúc của bầu không khí tinh anh này, người ta đều bắt đầu rèn luyện từ giai đoạn tã bỉm, chúng ta trực tiếp rèn luyện từ trong bụng luôn, từ khi sinh ra đã vượt qua một bước lớn, ảnh hưởng tích cực đến chính sách giáo dục nuôi dưỡng của quốc gia, để sau này nó được học tư tưởng mới, phấn đấu trở thành thanh niên mới…”
Trì Nghiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của vợ mình, khóe miệng hơi cong lên.
Khoảng thời gian trước vợ anh có xem một bộ phim có đề tài lịch sử cách mạng trọng đại, hầu như tập nào cô cũng phải lau nước mắt, cảm nhận sâu sắc tổ quốc có thể được như bây giờ thật sự khó khăn, không hề dễ dàng. Thế là cô lập trí bồi dưỡng nên một thanh niên thời đại mới phấn đấu cho tổ quốc sau này, thế là cô tăng thêm hai điều ở trong giáo trình dưỡng thai của mình.
Cho cục cưng trong bụng nghe Thanh Niên Ham Học Tập, kể Trăm Năm Lịch Sử Đảng cho bé.
Ngoại trừ việc ấy, chuyện cô thích làm nhất là nghe tướng thanh*.
(*Tướng thanh: Một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc.)
Mỗi ngày ở trong phòng làm việc của Trì Nghiên, việc đầu tiên cô làm là giáo dục yêu nước với cục cưng ở trong bụng, sau đó mở tướng thanh của Đức Vân Xã, cười hi hi ha ha cả một ngày, cười mệt rồi thì ngủ một lúc, thời gian còn lại thì ngây ngốc nhìn chằm chằm Trì Nghiên.
Thường thì việc cuối cùng tiêu tốn nhiều thời gian nhất.
Hôm ấy Trì Nghiên trêu chọc cô: “Anh biết rồi, em cố ý đến giám sát để anh làm một tấm gương nỗ lực chăm chỉ cho thật tốt đúng không?”
Trì Nghiên không biết câu này chạm vào dây thần kinh mẫn cảm nào của thai phụ rồi, chỉ thấy gương mặt nhỏ của Tần Thời Dụ đen đi, cô quay đầu không nhìn anh nữa, tức giận nói một câu: “Anh nói như người ta thèm nhìn anh mỗi ngày vậy.”
Nói rồi cô lại lấy điện thoại ra, mở tướng thanh lên, vừa mới bắt đầu cười, điện thoại lại bị ấn tắt đi.
Tần Thời Dụ nhìn Trì Nghiên không hiểu: “Anh làm gì vậy?”
Trì Nghiên chậm rãi lướt máy tính bảng của mình, không biết anh mở cái gì lên, để trước mặt Tần Thời Dụ.
Anh mở một bộ phim công chúa của Disney.
Trì Nghiên còn đứng lên, vòng qua ngồi xuống bên cạnh cô, tự mình mát xa cánh tay cho cô, miệng còn nói: “Có lẽ con gái anh thích xem cái này.”
Tần Thời Dụ:???
Lại đến rồi lại đến rồi, ngày này Trì Nghiên cũng lải nhải bên tai cô “sinh con gái”, “sinh con gái”, còn nói với Tần Thời Dụ rằng đây là đang dùng ý niệm của mình ảnh hưởng đến giới tính của thai nhi.
Tần Thời Dụ: Không phải anh là một người theo thuyết vô thần kiên định sao?
“Anh xác định là con gái?”
Thật ra Tần Thời Dụ cũng muốn sinh con gái, nhưng cô không dám chắc chắn như Trì Nghiên.
“Chắc chắn là con gái.”
“Nhưng bây giờ đã lớn như vậy rồi, nhỡ đâu thật sự là con trai, anh cũng không có cách gì mà.”
Trì Nghiên nhìn chằm chằm bụng cô lắc đầu: “Anh không biết, chắc chắn là con gái.”
“Con gái đáng yêu biết bao chứ, còn nghe lời, sẽ không để em phải lo lắng, nếu như sinh một đứa con trai như anh thì không phải sẽ làm em tức chết sao, anh đau lòng lắm.”
Sau khi trầm lặng vài giây, Tần Thời Dụ chậm rãi nói một câu: “Cũng chưa chắc.”
Ba chữ này của cô rõ ràng không nói rõ gì cả nhưng lại làm Trì Nghiên cũng rơi vào trầm lặng.
Qua một lúc lâu anh mới chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt có hơi nghiêm túc: “Em nói cũng đúng, em xem Trì Linh, bình thường không nghe lời cũng thôi, còn yêu sớm, cả ngày đều bị thằng nhóc kia mê hoặc đến choáng váng, không biết cậu ta có gì tốt nữa.”
Trì Linh đang xem trai đẹp chơi bóng rổ đột nhiên hắt xì hơi một cái.
Mà anh ruột vừa nãy còn đang lên án “tội ác” của cô ấy lại bắt đầu lo lắng cho tương lai con gái của mình.
“Không được không được, nếu như sau này con gái anh bị tên nhóc nào đó lừa đi thì làm thế nào…”
“Nếu như nó không nghe lời anh thì làm thế nào…”
“Nếu như nó làm người khác lo lắng giống Trì Linh thì làm thế nào…”
Tần Thời Dụ cười trộm, đánh ông bố già lo lắng đến tiều tụy ở bên cạnh: “Sao em thấy mang thai một lần ngốc ba năm sẽ truyền nhiễm nhỉ?”
Trì Nghiên còn đang chìm đắm trong nỗi lo lắng, một hồi lâu sau mới hiểu ra ý trong lời cô, anh giải thích vài câu: “Anh không ngốc, anh thật sự đang suy nghĩ rất nghiêm túc.”
Thậm chí anh còn nghĩ xong tiêu chuẩn tuyển vệ sĩ cho con gái sau này rồi.
Tiêu chuẩn đầu tiên phải là không được quá đẹp trai.
*
Khoảng thời gian ở trong phòng làm việc của Trì Nghiên, cô cũng thật sự hiểu được rốt cuộc Trì Nghiên bận đến mức nào, vậy nên mấy ngày sau đó cô chỉ yên lặng ở bên cạnh làm việc của mình, sau đó đứng dậy hoạt động đúng giờ, thuận tiện đi gọi Trì Nghiên nghỉ ngơi.
Mỗi lúc như vậy, cô sẽ bảo Trì Nghiên nằm nghiêng trên đùi cô nghỉ một lúc.
Lần nào Trì Nghiên cũng ngủ rất nhanh, lông mi cụp xuống yên tĩnh, có nhiều lúc Tần Thời Dụ muốn giơ tay ra sờ vào lông mi anh, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh, cô lại nhịn lại, sợ sẽ đánh thức anh.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, bốn phía chung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của anh.
Bầu không khí ấm áp như vậy làm lòng cô cũng ấm áp, cô không nhịn được sờ lên bụng mình, nói với bé cưng ở trong đó: “Cục cưng à, nếu như con là con gái thì không cần lo lắng, bố sẽ bảo vệ con thật tốt.”
“Nếu như con là con trai, vậy mẹ hy vọng con có thể bảo vệ cô gái của con, giống như bố vậy.”
Tần Thời Dụ cười dịu dàng.
Cô không biết Trì Nghiên nằm trên đùi cô bất giác cong khóe miệng lên.
*
Sáng hôm nay Cao Hùng xin đến công ty muộn một lúc.
Trong tay anh ta cầm bí kíp dạy con mà Trì tổng dặn đi dặn lại phải mang đến, còn có một số tài liệu anh ta đã soạn xong từ tối hôm qua, khi đi đến cửa phòng làm việc của Trì tổng lại phát hiện có một đám người đang đứng đó.
Cao Hùng đi qua, nhìn thấy hình như cửa phòng không đóng chặt, chỉ để lộ ra một khe hở, mấy người này đang nhón chân nhìn vào bên trong.
“Mấy người không đi làm việc, vây quanh đây làm gì đấy?”
Đám người bị dọa bởi giọng nói đột ngột vang lên, người ở sau cùng không đứng vững, bổ nhào về phía trước, một đoàn người bỗng chốc cứ dãy bài domino, người sau ép lên người trước, cũng may người đứng trên cùng là một người to lớn, hai bàn chân khá vững vàng, phản ứng nhanh nhạy đẩy mọi người về, như vậy mới tránh được thảm cảnh tập thể ngã trên mặt đất.
Chỉ là cánh cửa ấy không tránh được bị đẩy ra.
Một đám người ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn Trì tổng và phu nhân ở bên trong, tập thể há miệng thành chữ O.
Bởi vì họ nhìn thấy phu nhân ngồi trên đùi Trì tổng, một tay ôm cổ anh, một tay còn lại cầm chiếc dĩa, trên đó không cắm gì cả.
Có một miếng dưa vàng nằm cô đơn trên mặt đất.
Bây giờ Tần Thời Dụ chỉ muốn kêu cứu mạng.
Vừa nãy cô muốn đút cho Trì Nghiên một miếng dưa vàng, đột nhiên xuất hiện một đám người vây xem làm cô giật mình, miếng dưa đó bay thẳng ra ngoài, đáp đất một cách hoàn mỹ.
Trái tim Tần Thời Dụ cũng run rẩy theo.
Trong đầu cô hiện lên một tin khoa học đã từng đọc trước đây: Các nhà khoa học phát hiện hành tinh cách xa trái đất nhất có khoảng cách khoảng 137 tỷ năm ánh sáng…
Có phải cô phải chạy trốn tới đó mới xóa đi được sự ngượng ngùng không có chỗ trốn từ đầu đến chân này không?
Đám người ngoài cửa nhìn thấy gương mặt Trì tổng dần đen đi, ai ai cũng căng thẳng không chịu được, không biết là ai đột nhiên nhanh trí nói một câu: “Trì tổng, trợ lý Cao có chuyện tìm anh!”
Những người khác cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, trợ lý Cao có việc tìm anh!”
Sau đó mọi người chạy trối chết, chỉ để lại Cao Hùng đứng tại chỗ, vào không được mà chạy cũng không xong.
Đám thỏ đế này, vừa nãy xem phim thần tượng hăng hái bao nhiêu thì bây giờ đùn đẩy trách nhiệm nhiệt tình bấy nhiêu.
Cũng không nhìn xem anh ta có quan hệ thế nào với Trì tổng, anh ta có chuyện tìm Trì tổng còn cần bọn họ truyền đạt sao, nói dối cũng không biết nói!
Thật ra suy nghĩ này của Cao Hùng đều là để an ủi chính mình, tuy rằng anh ta ở bên cạnh Trì tổng nhiều năm như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, anh ta có hơi sợ hãi.
Anh ta có thể làm thế nào, lúc này cũng không thể chạy trốn, chỉ có thể lấy hết can đảm đi vào, cười hì hì chào hỏi: “Chào Trì tổng, chào phu nhân.”
Sau đó anh ta đặt tập tài liệu lên bàn, vừa ngẩng đầu lên, không cẩn thận chạm phải ánh mắt u oán của Trì tổng.
Vốn dĩ anh ta định đặt đống đồ đó xuống rồi đi, ai ngờ lúc này Tần Thời Dụ đột nhiên lên tiếng.
“Trợ lý Cao đến rồi sao, có muốn ăn dưa không?”
“Ngọt lắm đấy.”
Vẻ mặt Cao Hùng đau khổ.
Vị ngọt này đâu phải là dưa ngọt.
Còn có, phu nhân à, xin cô đừng khách khí vào những lúc này, cô không nhìn thấy ánh mắt đó của Trì tổng sao, cứ như muốn nuốt sống anh ta vậy.
Cao Hùng: Làm người khó quá, làm trợ lý của Trì tổng càng khó hơn.
*
Hôm ấy Trì Nghiên ra ngoài trước, sau đó ngồi trong phòng làm việc đợi, Tần Thời Dụ tỉnh dậy sẽ được tài xế đưa đến.
Nhưng hôm nay qua một thời gian dài Tần Thời Dụ vẫn chưa đến, gọi điện thoại cũng không có ai.
Mới đầu Trì Nghiên tưởng rằng hôm nay cô ngủ quá giấc, nhưng vẫn không yên tâm, lại gọi cho dì giúp việc, bất ngờ là dì cũng không nhận.
Khoảng thời gian này dì vẫn luôn ở lại nhà họ chăm sóc Tần Thời Dụ, lúc này cũng không nghe điện thoại, Trì Nghiên đột nhiên có hơi hoảng hốt.
Đúng lúc anh chuẩn bị về nhà xem thử, điện thoại lại vang lên, là dì giúp việc gọi đến.
Cảm xúc của dì có hơi kích động, nói năng lộn xộn: “Trì Trì Trì… Trì tiên sinh! Mau mau mau đến bệnh viện!”
“Phu nhân sắp sinh rồi…”
“Trời ơi trời ơi cuối cùng cũng có tín hiệu rồi, tôi đã đưa phu nhân đến bệnh viện Số Một rồi…”
Trì Nghiên nhanh chóng cúp điện thoại, kéo Cao Hùng xông ra bên ngoài.
…
Thế mà sau một hồi lâu, hai người vẫn bị tắc đường ở chỗ cách Tín Thành không xa.
Lòng Trì Nghiên nóng như lửa đốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Sao giờ này vẫn tắc vậy?”
Cao Hùng cũng sốt ruột theo, nhưng anh ta cũng không có cách nào khác, bệnh viện Số Một cách nơi này rất xa, hai người họ cũng không thể chạy qua được đúng không?
“Trì tổng, trước tiên anh đừng sốt ruột, nói không chừng chỉ tắc một lúc là thông thôi.”
Anh ta vừa nói xong đã nghe thấy “bịch” một tiếng, cửa xe bị đóng lại thật mạnh.
Trì tổng xuống xe rồi sao?
Anh ta nhìn thấy Trì tổng vội vàng xuyên qua dòng xe cộ, chạy về phía một chiếc xe máy ở bên đường, ra hiệu với chủ chiếc xe đó một hồi lâu, chủ xe vẫn lắc đầu.
Ở đây cách công ty rất gần, nhìn tình hình tắc đường có lẽ không thể thông trong một thời gian ngắn được, Cao Hùng lập tức gọi điện cho một thư ký khác, bảo anh ta dùng chìa khóa dự phòng mau chóng qua đây lái xe. Cao Hùng thì xuống xe xem tình hình bên Trì tổng như thế nào.
Sau khi đi qua, chủ chiếc xe đó tưởng rằng Cao Hùng là người qua đường, bèn vội vàng kéo anh ta lại phân xử: “Người này muốn cướp xe máy của tôi!”
Trì Nghiên vừa vội vừa bực, vừa nãy đầu óc rất loạn, nói chuyện không đầu không đuôi, có lẽ ông bác lớn tuổi đó nghe không hiểu anh nói gì.
Trì Nghiên hất cằm với Cao Hùng: “Điện thoại tôi hết pin rồi, cậu chuyển tiền cho người ta đi.”
Lúc này Cao Hùng mới biết tại sao Trì tổng đã vội như vậy rồi còn ở đây tranh cãi với ông ấy, hóa ra là muốn dùng tiền giải quyết, nhưng đúng lúc này điện thoại lại hết pin, trên người cũng không có tiền mặt.
Cao Hùng vội vàng lấy điện thoại ra, chuyển cho người đó một khoản tiền, ông ấy nhìn thấy con số khả quan thì sắc mặt lập tức thay đổi, gật đầu cong người với hai người, để xe máy lại, thức thời rời đi.
Trì Nghiên vội vàng ngồi lên xe máy, lúc đang chuẩn bị xuất phát, anh lại do dự nhảy xuống, đẩy Cao Hùng lên trước.
“Không được, cậu lái đi, tôi căng thẳng.”
Nếu là lúc bình thường, Cao Hùng sẽ cảm thản một phen, Trì tổng luôn có khí thế mạnh mẽ lại có một mặt như vậy, nhưng bây giờ anh ta cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe, vỗ vào ghế sau, bảo Trì tổng ngồi lên, còn hét một câu đầy khí thế: “Trì tổng, anh bám chắc vào đấy!”
…
Thế là xuất hiện một màn như thế này.
Hai người đàn ông mặc vest đi giày da tinh anh chen chúc trên một chiếc xe máy nhỏ màu hồng có hơi cũ, người phía sau ôm chặt eo người trước, tóc hai người đều bay loạn trong gió, xe máy chạy nhanh như bay xuyên qua thành phố đông nghịt, khung cảnh ấy nhìn vô cùng không hài hòa, làm người qua đường đều phải ngoái đầu nhìn, tưởng rằng là đoàn phim nào đó đang quay phim điện ảnh.
Khi hai người đến nơi, tóc Trì Nghiên đã loạn hết lên, áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn, nhưng anh không quan tâm được nhiều như vậy. Anh nhảy phắt xuống, chạy vào trong bệnh viện, cứ như là bứt về đích ở khoảng cách trăm mét vậy.
Cao Hùng không đỗ xe cho vững mà để mặc nó ngã ra đất, cất bước đuổi theo Trì tổng.
Cũng không biết có phải do khả năng truyền nhiễm của Trì tổng quá mạnh hay không, Cao Hùng cảm thấy hôm nay anh ta chạy còn nhanh hơn khi con mình ra đời, nhưng thật sự làm khó bộ xương già của anh ta rồi.
Nhưng cho dù như vậy Trì tổng vẫn bỏ xa anh ta một đoạn, căn bản không thể đuổi kịp.
…
Ngoài phòng sinh, Trì Nghiên sốt ruột đi qua đi lại, vừa hối hận vừa tự trách: “Sao đột nhiên lại sinh vậy chứ…”
“Còn chưa đến thời gian dự sinh mà…”
“Đều tại mình đến muộn quá…”
Dì và Cao Hùng đều ở bên cạnh an ủi anh, bảo anh đừng lo lắng.
“Sao có thể không lo lắng chứ, đã vào lâu như vậy rồi…”
Cao Hùng nói một câu: “Trì tổng, như này vẫn chưa tính là lâu, có người sinh mất sáu đến tám tiếng, thậm chí trên mười tiếng cũng có, đừng lo lắng, bình thường thôi….”
Không nói những lời này còn đỡ, nói xong rồi anh ta thấy sắc mặt Trì tổng càng trắng hơn.
Trì Nghiên nghe anh ta nói sáu đến tám tiếng, mười tiếng gì đó thì càng căng thẳng.
Thế mà lại để cô chịu khổ lâu như vậy…
“Trì tổng…”
Cao Hùng định giải thích gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng chỉ đổi lại một cái trợn mắt vô tình: “Cậu có thể ngậm miệng được không?”
…
Trì Nghiên cảm thấy mỗi giây mỗi phút bên ngoài phòng sinh đều vô cùng giày vò, dài đằng đẵng, dài đến nỗi khoảnh khắc cửa phòng sinh được mở ra, anh lại ngẩn ngơ tưởng rằng đây là ảo giác.
Cho đến khi nghe thấy câu “mẹ tròn con vuông”, anh chạy ngay đến chỗ Tần Thời Dụ, thành kính hôn lên trán cô một cái, giọng nói run rẩy: “Bà xã, em vất vả rồi.”
Sau đó mọi người nghe thấy một tiếng “bịch”, tiếp đó là giọng nói của Cao Hùng: “Trì tổng!”
“Trì tổng anh làm sao vậy!”
Trì tổng cũng không làm sao cả, chỉ là… Ngất đi mà thôi.
Bác sĩ nói có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian mấy tiếng chờ sinh, anh luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, đợi đến khoảnh khắc cuối cùng đó, sự k1ch thích quá độ làm sợi dây cung vẫn luôn bị kéo căng cũng đứt phụt, thế là ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được.
…
Trước khi Trì Nghiên tỉnh lại, anh lờ mờ nghe thấy hình như Hứa Trầm đang nói chuyện với ai đó ở bên cạnh.
“Cậu nói xem tên Trì Nghiên này, có lần ở nước ngoài tôi và cậu ấy gặp phải một tên cướp có mang súng trên đường, thế mà cũng không thấy cậu ấy căng thẳng như vậy…”
“Này, cậu ấy tỉnh rồi.”
Trì Nghiên ngồi dậy, không nói gì khác, chỉ hỏi một câu phòng bệnh của Tần Thời Dụ ở đâu rồi đi ra ngoài.
Bước đi của anh vững vàng, không hề giống một người vừa tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.
Đi đến trước cửa phòng bệnh của Tần Thời Dụ, không hiểu sao Trì Nghiên lại cảm thấy có hơi hồi hộp.
Anh cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Thời Dụ ngẩng đầu cười với mình.
Trước và sau khi đứa trẻ ra đời, hình như cô không có thay đổi gì, vẫn gầy như vậy, anh nhìn mà đau lòng không thôi.
Anh đi qua đó, nhẹ nhàng ôm Tần Thời Dụ vào trong lòng, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa…”
Tần Thời Dụ mỉm cười: “Thật sao?”
“Vậy thì tiếc quá, không có cách nào thực hiện giấc mơ con gái của anh rồi.”
Trì Nghiên vẫn nỉ non: “Không sinh nữa không sinh nữa, không muốn nhìn thấy em chịu khổ nữa…”
Hai người triền miên một lúc, Trì Nghiên mới đi xem con trai mình.
Phản ứng đầu tiên của Trì Nghiên chính là: Xấu quá.
Một cục nhăn nheo, cứ như một cụ già nhỏ, đây thật sự là con trai anh sao?
Sao lại không phải là con gái chứ?
Trì Nghiên chau mày nghĩ: Xem ra phương pháp của anh không đủ linh nghiệm rồi.
Gần đây cô không đến phòng làm việc được mấy lần, cũng chỉ ở nhà thỉnh thoảng xử lý công việc, phần lớn thời gian thì dưỡng thai.
Chỉ là bắt đầu từ một ngày nào đó, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy, cô lại chạy đến công ty Trì Nghiên ở đó với anh.
Nói là ở cùng anh, thật ra là Tần Thời Dụ muốn mỗi giờ mỗi phút đều dính lấy Trì Nghiên. Thời kỳ mang thai cô khá nhạy cảm, cứ cảm thấy không có Trì Nghiên ở bên cạnh trong lòng cô không được yên tâm.
Trì Nghiên thấy mỗi ngày cô phải chạy đi chạy lại cũng đau lòng, vốn dĩ anh định khoảng thời gian này ở nhà làm việc, không đến công ty nữa, nhưng Tần Thời Dụ sợ làm chậm trễ công việc của anh nên không cho.
“Cứ coi như là mỗi ngày em đều ra ngoài tập thể dục thôi.”
“Hơn nữa, hôm nào em ở đây cũng là có nguyên nhân, là vì để con chúng ta nhận được sự hun đúc của bầu không khí tinh anh này, người ta đều bắt đầu rèn luyện từ giai đoạn tã bỉm, chúng ta trực tiếp rèn luyện từ trong bụng luôn, từ khi sinh ra đã vượt qua một bước lớn, ảnh hưởng tích cực đến chính sách giáo dục nuôi dưỡng của quốc gia, để sau này nó được học tư tưởng mới, phấn đấu trở thành thanh niên mới…”
Trì Nghiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc của vợ mình, khóe miệng hơi cong lên.
Khoảng thời gian trước vợ anh có xem một bộ phim có đề tài lịch sử cách mạng trọng đại, hầu như tập nào cô cũng phải lau nước mắt, cảm nhận sâu sắc tổ quốc có thể được như bây giờ thật sự khó khăn, không hề dễ dàng. Thế là cô lập trí bồi dưỡng nên một thanh niên thời đại mới phấn đấu cho tổ quốc sau này, thế là cô tăng thêm hai điều ở trong giáo trình dưỡng thai của mình.
Cho cục cưng trong bụng nghe Thanh Niên Ham Học Tập, kể Trăm Năm Lịch Sử Đảng cho bé.
Ngoại trừ việc ấy, chuyện cô thích làm nhất là nghe tướng thanh*.
(*Tướng thanh: Một loại hình nghệ thuật dân gian của Trung Quốc.)
Mỗi ngày ở trong phòng làm việc của Trì Nghiên, việc đầu tiên cô làm là giáo dục yêu nước với cục cưng ở trong bụng, sau đó mở tướng thanh của Đức Vân Xã, cười hi hi ha ha cả một ngày, cười mệt rồi thì ngủ một lúc, thời gian còn lại thì ngây ngốc nhìn chằm chằm Trì Nghiên.
Thường thì việc cuối cùng tiêu tốn nhiều thời gian nhất.
Hôm ấy Trì Nghiên trêu chọc cô: “Anh biết rồi, em cố ý đến giám sát để anh làm một tấm gương nỗ lực chăm chỉ cho thật tốt đúng không?”
Trì Nghiên không biết câu này chạm vào dây thần kinh mẫn cảm nào của thai phụ rồi, chỉ thấy gương mặt nhỏ của Tần Thời Dụ đen đi, cô quay đầu không nhìn anh nữa, tức giận nói một câu: “Anh nói như người ta thèm nhìn anh mỗi ngày vậy.”
Nói rồi cô lại lấy điện thoại ra, mở tướng thanh lên, vừa mới bắt đầu cười, điện thoại lại bị ấn tắt đi.
Tần Thời Dụ nhìn Trì Nghiên không hiểu: “Anh làm gì vậy?”
Trì Nghiên chậm rãi lướt máy tính bảng của mình, không biết anh mở cái gì lên, để trước mặt Tần Thời Dụ.
Anh mở một bộ phim công chúa của Disney.
Trì Nghiên còn đứng lên, vòng qua ngồi xuống bên cạnh cô, tự mình mát xa cánh tay cho cô, miệng còn nói: “Có lẽ con gái anh thích xem cái này.”
Tần Thời Dụ:???
Lại đến rồi lại đến rồi, ngày này Trì Nghiên cũng lải nhải bên tai cô “sinh con gái”, “sinh con gái”, còn nói với Tần Thời Dụ rằng đây là đang dùng ý niệm của mình ảnh hưởng đến giới tính của thai nhi.
Tần Thời Dụ: Không phải anh là một người theo thuyết vô thần kiên định sao?
“Anh xác định là con gái?”
Thật ra Tần Thời Dụ cũng muốn sinh con gái, nhưng cô không dám chắc chắn như Trì Nghiên.
“Chắc chắn là con gái.”
“Nhưng bây giờ đã lớn như vậy rồi, nhỡ đâu thật sự là con trai, anh cũng không có cách gì mà.”
Trì Nghiên nhìn chằm chằm bụng cô lắc đầu: “Anh không biết, chắc chắn là con gái.”
“Con gái đáng yêu biết bao chứ, còn nghe lời, sẽ không để em phải lo lắng, nếu như sinh một đứa con trai như anh thì không phải sẽ làm em tức chết sao, anh đau lòng lắm.”
Sau khi trầm lặng vài giây, Tần Thời Dụ chậm rãi nói một câu: “Cũng chưa chắc.”
Ba chữ này của cô rõ ràng không nói rõ gì cả nhưng lại làm Trì Nghiên cũng rơi vào trầm lặng.
Qua một lúc lâu anh mới chậm rãi lên tiếng, vẻ mặt có hơi nghiêm túc: “Em nói cũng đúng, em xem Trì Linh, bình thường không nghe lời cũng thôi, còn yêu sớm, cả ngày đều bị thằng nhóc kia mê hoặc đến choáng váng, không biết cậu ta có gì tốt nữa.”
Trì Linh đang xem trai đẹp chơi bóng rổ đột nhiên hắt xì hơi một cái.
Mà anh ruột vừa nãy còn đang lên án “tội ác” của cô ấy lại bắt đầu lo lắng cho tương lai con gái của mình.
“Không được không được, nếu như sau này con gái anh bị tên nhóc nào đó lừa đi thì làm thế nào…”
“Nếu như nó không nghe lời anh thì làm thế nào…”
“Nếu như nó làm người khác lo lắng giống Trì Linh thì làm thế nào…”
Tần Thời Dụ cười trộm, đánh ông bố già lo lắng đến tiều tụy ở bên cạnh: “Sao em thấy mang thai một lần ngốc ba năm sẽ truyền nhiễm nhỉ?”
Trì Nghiên còn đang chìm đắm trong nỗi lo lắng, một hồi lâu sau mới hiểu ra ý trong lời cô, anh giải thích vài câu: “Anh không ngốc, anh thật sự đang suy nghĩ rất nghiêm túc.”
Thậm chí anh còn nghĩ xong tiêu chuẩn tuyển vệ sĩ cho con gái sau này rồi.
Tiêu chuẩn đầu tiên phải là không được quá đẹp trai.
*
Khoảng thời gian ở trong phòng làm việc của Trì Nghiên, cô cũng thật sự hiểu được rốt cuộc Trì Nghiên bận đến mức nào, vậy nên mấy ngày sau đó cô chỉ yên lặng ở bên cạnh làm việc của mình, sau đó đứng dậy hoạt động đúng giờ, thuận tiện đi gọi Trì Nghiên nghỉ ngơi.
Mỗi lúc như vậy, cô sẽ bảo Trì Nghiên nằm nghiêng trên đùi cô nghỉ một lúc.
Lần nào Trì Nghiên cũng ngủ rất nhanh, lông mi cụp xuống yên tĩnh, có nhiều lúc Tần Thời Dụ muốn giơ tay ra sờ vào lông mi anh, nhưng nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh, cô lại nhịn lại, sợ sẽ đánh thức anh.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, bốn phía chung quanh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của anh.
Bầu không khí ấm áp như vậy làm lòng cô cũng ấm áp, cô không nhịn được sờ lên bụng mình, nói với bé cưng ở trong đó: “Cục cưng à, nếu như con là con gái thì không cần lo lắng, bố sẽ bảo vệ con thật tốt.”
“Nếu như con là con trai, vậy mẹ hy vọng con có thể bảo vệ cô gái của con, giống như bố vậy.”
Tần Thời Dụ cười dịu dàng.
Cô không biết Trì Nghiên nằm trên đùi cô bất giác cong khóe miệng lên.
*
Sáng hôm nay Cao Hùng xin đến công ty muộn một lúc.
Trong tay anh ta cầm bí kíp dạy con mà Trì tổng dặn đi dặn lại phải mang đến, còn có một số tài liệu anh ta đã soạn xong từ tối hôm qua, khi đi đến cửa phòng làm việc của Trì tổng lại phát hiện có một đám người đang đứng đó.
Cao Hùng đi qua, nhìn thấy hình như cửa phòng không đóng chặt, chỉ để lộ ra một khe hở, mấy người này đang nhón chân nhìn vào bên trong.
“Mấy người không đi làm việc, vây quanh đây làm gì đấy?”
Đám người bị dọa bởi giọng nói đột ngột vang lên, người ở sau cùng không đứng vững, bổ nhào về phía trước, một đoàn người bỗng chốc cứ dãy bài domino, người sau ép lên người trước, cũng may người đứng trên cùng là một người to lớn, hai bàn chân khá vững vàng, phản ứng nhanh nhạy đẩy mọi người về, như vậy mới tránh được thảm cảnh tập thể ngã trên mặt đất.
Chỉ là cánh cửa ấy không tránh được bị đẩy ra.
Một đám người ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn Trì tổng và phu nhân ở bên trong, tập thể há miệng thành chữ O.
Bởi vì họ nhìn thấy phu nhân ngồi trên đùi Trì tổng, một tay ôm cổ anh, một tay còn lại cầm chiếc dĩa, trên đó không cắm gì cả.
Có một miếng dưa vàng nằm cô đơn trên mặt đất.
Bây giờ Tần Thời Dụ chỉ muốn kêu cứu mạng.
Vừa nãy cô muốn đút cho Trì Nghiên một miếng dưa vàng, đột nhiên xuất hiện một đám người vây xem làm cô giật mình, miếng dưa đó bay thẳng ra ngoài, đáp đất một cách hoàn mỹ.
Trái tim Tần Thời Dụ cũng run rẩy theo.
Trong đầu cô hiện lên một tin khoa học đã từng đọc trước đây: Các nhà khoa học phát hiện hành tinh cách xa trái đất nhất có khoảng cách khoảng 137 tỷ năm ánh sáng…
Có phải cô phải chạy trốn tới đó mới xóa đi được sự ngượng ngùng không có chỗ trốn từ đầu đến chân này không?
Đám người ngoài cửa nhìn thấy gương mặt Trì tổng dần đen đi, ai ai cũng căng thẳng không chịu được, không biết là ai đột nhiên nhanh trí nói một câu: “Trì tổng, trợ lý Cao có chuyện tìm anh!”
Những người khác cũng nhanh chóng phản ứng lại, vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, trợ lý Cao có việc tìm anh!”
Sau đó mọi người chạy trối chết, chỉ để lại Cao Hùng đứng tại chỗ, vào không được mà chạy cũng không xong.
Đám thỏ đế này, vừa nãy xem phim thần tượng hăng hái bao nhiêu thì bây giờ đùn đẩy trách nhiệm nhiệt tình bấy nhiêu.
Cũng không nhìn xem anh ta có quan hệ thế nào với Trì tổng, anh ta có chuyện tìm Trì tổng còn cần bọn họ truyền đạt sao, nói dối cũng không biết nói!
Thật ra suy nghĩ này của Cao Hùng đều là để an ủi chính mình, tuy rằng anh ta ở bên cạnh Trì tổng nhiều năm như vậy rồi, nhưng lần đầu tiên gặp phải tình huống thế này, anh ta có hơi sợ hãi.
Anh ta có thể làm thế nào, lúc này cũng không thể chạy trốn, chỉ có thể lấy hết can đảm đi vào, cười hì hì chào hỏi: “Chào Trì tổng, chào phu nhân.”
Sau đó anh ta đặt tập tài liệu lên bàn, vừa ngẩng đầu lên, không cẩn thận chạm phải ánh mắt u oán của Trì tổng.
Vốn dĩ anh ta định đặt đống đồ đó xuống rồi đi, ai ngờ lúc này Tần Thời Dụ đột nhiên lên tiếng.
“Trợ lý Cao đến rồi sao, có muốn ăn dưa không?”
“Ngọt lắm đấy.”
Vẻ mặt Cao Hùng đau khổ.
Vị ngọt này đâu phải là dưa ngọt.
Còn có, phu nhân à, xin cô đừng khách khí vào những lúc này, cô không nhìn thấy ánh mắt đó của Trì tổng sao, cứ như muốn nuốt sống anh ta vậy.
Cao Hùng: Làm người khó quá, làm trợ lý của Trì tổng càng khó hơn.
*
Hôm ấy Trì Nghiên ra ngoài trước, sau đó ngồi trong phòng làm việc đợi, Tần Thời Dụ tỉnh dậy sẽ được tài xế đưa đến.
Nhưng hôm nay qua một thời gian dài Tần Thời Dụ vẫn chưa đến, gọi điện thoại cũng không có ai.
Mới đầu Trì Nghiên tưởng rằng hôm nay cô ngủ quá giấc, nhưng vẫn không yên tâm, lại gọi cho dì giúp việc, bất ngờ là dì cũng không nhận.
Khoảng thời gian này dì vẫn luôn ở lại nhà họ chăm sóc Tần Thời Dụ, lúc này cũng không nghe điện thoại, Trì Nghiên đột nhiên có hơi hoảng hốt.
Đúng lúc anh chuẩn bị về nhà xem thử, điện thoại lại vang lên, là dì giúp việc gọi đến.
Cảm xúc của dì có hơi kích động, nói năng lộn xộn: “Trì Trì Trì… Trì tiên sinh! Mau mau mau đến bệnh viện!”
“Phu nhân sắp sinh rồi…”
“Trời ơi trời ơi cuối cùng cũng có tín hiệu rồi, tôi đã đưa phu nhân đến bệnh viện Số Một rồi…”
Trì Nghiên nhanh chóng cúp điện thoại, kéo Cao Hùng xông ra bên ngoài.
…
Thế mà sau một hồi lâu, hai người vẫn bị tắc đường ở chỗ cách Tín Thành không xa.
Lòng Trì Nghiên nóng như lửa đốt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi: “Sao giờ này vẫn tắc vậy?”
Cao Hùng cũng sốt ruột theo, nhưng anh ta cũng không có cách nào khác, bệnh viện Số Một cách nơi này rất xa, hai người họ cũng không thể chạy qua được đúng không?
“Trì tổng, trước tiên anh đừng sốt ruột, nói không chừng chỉ tắc một lúc là thông thôi.”
Anh ta vừa nói xong đã nghe thấy “bịch” một tiếng, cửa xe bị đóng lại thật mạnh.
Trì tổng xuống xe rồi sao?
Anh ta nhìn thấy Trì tổng vội vàng xuyên qua dòng xe cộ, chạy về phía một chiếc xe máy ở bên đường, ra hiệu với chủ chiếc xe đó một hồi lâu, chủ xe vẫn lắc đầu.
Ở đây cách công ty rất gần, nhìn tình hình tắc đường có lẽ không thể thông trong một thời gian ngắn được, Cao Hùng lập tức gọi điện cho một thư ký khác, bảo anh ta dùng chìa khóa dự phòng mau chóng qua đây lái xe. Cao Hùng thì xuống xe xem tình hình bên Trì tổng như thế nào.
Sau khi đi qua, chủ chiếc xe đó tưởng rằng Cao Hùng là người qua đường, bèn vội vàng kéo anh ta lại phân xử: “Người này muốn cướp xe máy của tôi!”
Trì Nghiên vừa vội vừa bực, vừa nãy đầu óc rất loạn, nói chuyện không đầu không đuôi, có lẽ ông bác lớn tuổi đó nghe không hiểu anh nói gì.
Trì Nghiên hất cằm với Cao Hùng: “Điện thoại tôi hết pin rồi, cậu chuyển tiền cho người ta đi.”
Lúc này Cao Hùng mới biết tại sao Trì tổng đã vội như vậy rồi còn ở đây tranh cãi với ông ấy, hóa ra là muốn dùng tiền giải quyết, nhưng đúng lúc này điện thoại lại hết pin, trên người cũng không có tiền mặt.
Cao Hùng vội vàng lấy điện thoại ra, chuyển cho người đó một khoản tiền, ông ấy nhìn thấy con số khả quan thì sắc mặt lập tức thay đổi, gật đầu cong người với hai người, để xe máy lại, thức thời rời đi.
Trì Nghiên vội vàng ngồi lên xe máy, lúc đang chuẩn bị xuất phát, anh lại do dự nhảy xuống, đẩy Cao Hùng lên trước.
“Không được, cậu lái đi, tôi căng thẳng.”
Nếu là lúc bình thường, Cao Hùng sẽ cảm thản một phen, Trì tổng luôn có khí thế mạnh mẽ lại có một mặt như vậy, nhưng bây giờ anh ta cũng không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp lên xe, vỗ vào ghế sau, bảo Trì tổng ngồi lên, còn hét một câu đầy khí thế: “Trì tổng, anh bám chắc vào đấy!”
…
Thế là xuất hiện một màn như thế này.
Hai người đàn ông mặc vest đi giày da tinh anh chen chúc trên một chiếc xe máy nhỏ màu hồng có hơi cũ, người phía sau ôm chặt eo người trước, tóc hai người đều bay loạn trong gió, xe máy chạy nhanh như bay xuyên qua thành phố đông nghịt, khung cảnh ấy nhìn vô cùng không hài hòa, làm người qua đường đều phải ngoái đầu nhìn, tưởng rằng là đoàn phim nào đó đang quay phim điện ảnh.
Khi hai người đến nơi, tóc Trì Nghiên đã loạn hết lên, áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn, nhưng anh không quan tâm được nhiều như vậy. Anh nhảy phắt xuống, chạy vào trong bệnh viện, cứ như là bứt về đích ở khoảng cách trăm mét vậy.
Cao Hùng không đỗ xe cho vững mà để mặc nó ngã ra đất, cất bước đuổi theo Trì tổng.
Cũng không biết có phải do khả năng truyền nhiễm của Trì tổng quá mạnh hay không, Cao Hùng cảm thấy hôm nay anh ta chạy còn nhanh hơn khi con mình ra đời, nhưng thật sự làm khó bộ xương già của anh ta rồi.
Nhưng cho dù như vậy Trì tổng vẫn bỏ xa anh ta một đoạn, căn bản không thể đuổi kịp.
…
Ngoài phòng sinh, Trì Nghiên sốt ruột đi qua đi lại, vừa hối hận vừa tự trách: “Sao đột nhiên lại sinh vậy chứ…”
“Còn chưa đến thời gian dự sinh mà…”
“Đều tại mình đến muộn quá…”
Dì và Cao Hùng đều ở bên cạnh an ủi anh, bảo anh đừng lo lắng.
“Sao có thể không lo lắng chứ, đã vào lâu như vậy rồi…”
Cao Hùng nói một câu: “Trì tổng, như này vẫn chưa tính là lâu, có người sinh mất sáu đến tám tiếng, thậm chí trên mười tiếng cũng có, đừng lo lắng, bình thường thôi….”
Không nói những lời này còn đỡ, nói xong rồi anh ta thấy sắc mặt Trì tổng càng trắng hơn.
Trì Nghiên nghe anh ta nói sáu đến tám tiếng, mười tiếng gì đó thì càng căng thẳng.
Thế mà lại để cô chịu khổ lâu như vậy…
“Trì tổng…”
Cao Hùng định giải thích gì đó để cứu vãn tình hình, nhưng chỉ đổi lại một cái trợn mắt vô tình: “Cậu có thể ngậm miệng được không?”
…
Trì Nghiên cảm thấy mỗi giây mỗi phút bên ngoài phòng sinh đều vô cùng giày vò, dài đằng đẵng, dài đến nỗi khoảnh khắc cửa phòng sinh được mở ra, anh lại ngẩn ngơ tưởng rằng đây là ảo giác.
Cho đến khi nghe thấy câu “mẹ tròn con vuông”, anh chạy ngay đến chỗ Tần Thời Dụ, thành kính hôn lên trán cô một cái, giọng nói run rẩy: “Bà xã, em vất vả rồi.”
Sau đó mọi người nghe thấy một tiếng “bịch”, tiếp đó là giọng nói của Cao Hùng: “Trì tổng!”
“Trì tổng anh làm sao vậy!”
Trì tổng cũng không làm sao cả, chỉ là… Ngất đi mà thôi.
Bác sĩ nói có lẽ bởi vì trong khoảng thời gian mấy tiếng chờ sinh, anh luôn ở trong trạng thái căng thẳng cao độ, đợi đến khoảnh khắc cuối cùng đó, sự k1ch thích quá độ làm sợi dây cung vẫn luôn bị kéo căng cũng đứt phụt, thế là ngất đi, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là được.
…
Trước khi Trì Nghiên tỉnh lại, anh lờ mờ nghe thấy hình như Hứa Trầm đang nói chuyện với ai đó ở bên cạnh.
“Cậu nói xem tên Trì Nghiên này, có lần ở nước ngoài tôi và cậu ấy gặp phải một tên cướp có mang súng trên đường, thế mà cũng không thấy cậu ấy căng thẳng như vậy…”
“Này, cậu ấy tỉnh rồi.”
Trì Nghiên ngồi dậy, không nói gì khác, chỉ hỏi một câu phòng bệnh của Tần Thời Dụ ở đâu rồi đi ra ngoài.
Bước đi của anh vững vàng, không hề giống một người vừa tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê.
Đi đến trước cửa phòng bệnh của Tần Thời Dụ, không hiểu sao Trì Nghiên lại cảm thấy có hơi hồi hộp.
Anh cẩn thận đẩy cửa ra, nhìn thấy Tần Thời Dụ ngẩng đầu cười với mình.
Trước và sau khi đứa trẻ ra đời, hình như cô không có thay đổi gì, vẫn gầy như vậy, anh nhìn mà đau lòng không thôi.
Anh đi qua đó, nhẹ nhàng ôm Tần Thời Dụ vào trong lòng, giọng nói có hơi nghẹn ngào: “Không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa…”
Tần Thời Dụ mỉm cười: “Thật sao?”
“Vậy thì tiếc quá, không có cách nào thực hiện giấc mơ con gái của anh rồi.”
Trì Nghiên vẫn nỉ non: “Không sinh nữa không sinh nữa, không muốn nhìn thấy em chịu khổ nữa…”
Hai người triền miên một lúc, Trì Nghiên mới đi xem con trai mình.
Phản ứng đầu tiên của Trì Nghiên chính là: Xấu quá.
Một cục nhăn nheo, cứ như một cụ già nhỏ, đây thật sự là con trai anh sao?
Sao lại không phải là con gái chứ?
Trì Nghiên chau mày nghĩ: Xem ra phương pháp của anh không đủ linh nghiệm rồi.
Bình luận truyện