Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
Chương 56: Ngoại truyện 5
Từ khi con trai của Trì Nghiên và Tần thời Dụ, Trì Tư Uyên ra đời, hai người gần như không có một giấc ngủ ngon.
Đừng thấy cậu nhóc nhỏ bé thế, phương thức biểu đạt cảm xúc lại vô cùng rõ ràng nổi bật, chủ yếu thể hiện ở hai điểm:
Ban ngày thì nhìn chằm chằm Trì Nghiên và Tần Thời Dụ cười ngốc nghếch, vừa cười vừa ch ảy nước miếng, một ngày có thể thay mấy cái yếm. Ban ngày Tần Thời Dụ nhìn thấy nụ cười ngây thơ vô tội có thể chữa lành của cậu bé thì trái tim cũng trở nên mềm nhũn, cô lập tức ôm mặt bé Tư Uyên thơm thật mạnh.
Trì Nghiên ở bên cạnh yên lặng nhìn thời khắc thân mật của hai mẹ con, hừ lạnh một tiếng: “Đợi đến tối em sẽ biết uy lực của nó thôi.”
Tần Thời Dụ không thèm nhìn anh một cái, lại thơm con trai thêm một miếng nữa: “Cục cưng con xem đi, bố con còn ghen với cả con kìa.”
…
Mà lời Trì Nghiên nói tuy là có ghen thật, nhưng không phải là không có lý, chỉ là ban ngày Tần Thời Dụ bị gương mặt thiên sứ của Trì Tư Uyên che mờ hai mắt, đến tối mới hối hận.
Tên nhóc này! Sao lại cứ chọn ban đêm để khóc thế!!
Còn khóc đến mức xé gan xé phổi, không hề biết mệt mỏi, từng tiếng đánh vào thần kinh Tần Thời Dụ.
Tần Thời Dụ đột nhiên hiểu được tại sao có nhiều người mẹ mắc chứng trầm cảm sau khi sinh như vậy.
Mỗi lần bé Tư Uyên khóc, Trì Nghiên và Tần Thời Dụ đều nghĩ hết cách để dỗ, nhưng không những không dỗ được, tiếng khóc của cậu bé còn càng ngày càng lớn hơn.
Khoảng thời gian đầu, Tần Thời Dụ vẫn vô cùng có nhẫn nại, nhưng càng về sau, cô vừa nghe thấy tiếng khóc của bé Tư Uyên là bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, suýt nữa thì khóc theo cậu bé.
Có hôm Trì Tư Uyên khóc lúc nửa đêm, Tần Thời Dụ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ là khi ngẩng đầu nhìn Trì Nghiên, trong mắt cô lại là một mảng trống rỗng.
“Ông xã, anh nói xem có phải con cảm thấy đầu thai đến nhà mình vô cùng uất ức không?”
Ánh mắt đó đã làm Trì Nghiên sửng sốt một hồi.
Anh đau lòng vì Tần Thời Dụ, cảm thấy cứ tiếp tục thế này thần kinh của cô nhất định sẽ suy nhược. Vậy nên bắt đầu từ hôm đó, chỉ cần Trì Tư Uyên bắt đầu khóc, Trì Nghiên sẽ không để Tần Thời Dụ dỗ nữa, anh sẽ ôm Trì Tư Uyên sang một căn phòng khác.
Cũng không biết Trì Nghiên đã dùng cách gì, một mình anh dỗ lại có hiệu quả tốt hơn hai người, không lâu sau, đợi đến khi anh trở lại, Trì Tư Uyên đã ngủ say trên tay anh, khuôn mặt vẫn còn vương giọt nước mắt óng ánh.
“Anh làm thế nào vậy?”
Tần Thời Dụ không nhịn được mà hỏi.
Vẻ mặt Trì Nghiên đắc ý, làm ra vẻ “Chuyện này không phải chuyện nhỏ sao”, không đứng đắn nói: “Không có gì, chỉ là dọa nó một trận.”
“Anh nói với nó: Nếu như con còn khóc thì mẹ sẽ không thích con nữa, mẹ chỉ thích mỗi bố thôi…”
Tần Thời Dụ: …
“Cuộc đối thoại của hai người có lẽ mới là cuộc đối thoại giữa những người cùng tuổi.”
Trì Nghiên cười mà không nói.
Sau khi dỗ được ma vương nhỏ này đi ngủ, anh lại dỗ Tần Thời Dụ ngủ, còn mừng thầm ở trong lòng.
Xem ra bí kíp dạy con mà Cao Hùng cho anh thật sự có chút tác dụng, không phí thời gian và công sức mỗi ngày anh thức khuya dậy sớm, quên ăn quên ngủ, khổ sở nghiên cứu.
…
Khi Trì Tư Uyên được ba tuổi rưỡi, trình độ ma vương chỉ tăng chứ không giảm, phòng ngủ của Trì Nghiên và Tần Thời Dụ chính là sân chơi mà cậu nhóc mới khai phá được.
Mỗi lần Tần Thời Dụ không cho cậu vào phòng ngủ, đôi mắt to tròn tủi thân đó sẽ ầng ậc nước mắt, vừa mở miệng ra là: “Mẹ không yêu con nữa…”
“Có phải mẹ chỉ yêu bố thôi không…”
Mỗi lần như vậy, Tần Thời Dụ sẽ mềm lòng, chỉ có thể để cậu vào chơi.
Tần Thời Dụ chỉ đi vệ sinh một chuyến, khi quay lại đã thấy ma vương nhỏ này phá hoại một lượt, cả phòng ngủ toàn là âm thanh bốp bốp, còn có tiếng cười khanh khách của Trì Tư Uyên.
Tần Thời Dụ tức không thở được, đi lên muốn bắt con gà con này lại. Cô xách Trì Tư Uyên sang bên một, nghiêm khắc phê bình cậu.
Còn chưa nói nặng một câu, cô đã nhìn thấy cậu ngồi phịch xuống đất, bắt đầu lau nước mắt, non nớt nói: “Mẹ không yêu bé cưng nữa rồi…”
Tần Thời Dụ cảm thấy có gì không đúng.
Cô giả vờ mềm lòng, sờ lên cái đầu nhỏ của Trì Tư Uyên, dịu dàng nói: “Bé cưng không khóc nữa, mẹ để con chơi có được không?”
Quả nhiên, Trì Tư Uyên lập tức ngừng khóc, đôi chân béo mập đứng lên, định tiếp tục chạy đi đập đồ.
Chỉ là lần này cậu còn chưa chạy được mấy bước đã bị Tần Thời Dụ vươn tay ra bắt lại.
“Trì Tư Uyên, con mới ba tuổi đã học được cách diễn kịch lừa người khác rồi có phải không! Con học ai đấy?”
Tần Thời Dụ đen mặt, định dạy dỗ diễn viên nhỏ này một trận, không ngờ lúc này Trì Tư Uyên không khóc nữa, ngược lại còn nghiêng đầu, nghiêm lúc nghĩ một lúc rồi nói: “Con học theo bố.”
???
!!!
Học theo bố?
Mới đầu Tần Thời Dụ vô cùng kinh ngạc vì câu trả lời này của Trì Tư Uyên, sau đó nghĩ kỹ lại không nhịn được mà cười thành tiếng.
Bạn nhỏ Trì Tư Uyên nói cũng không phải không có lý, dáng vẻ ấy của cậu nhóc không phải là giống hệt người bố tâm địa xấu xa của cậu sao.
….
Trùng hợp là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện rồi.
Như thường lệ Trì Nghiên hôn vợ mình trước, sau đó mới đi qua xách con trai bóng đèn lên, nhéo gương mặt đầy thịt của cậu.
“Hôm nay có nghe lời không?”
Vốn dĩ Trì Tư Uyên định nói “Có”, nhưng cậu nhóc lén nhìn mẹ một cái, lời đến bên miệng rồi lại trở thành: “Hu… Mẹ mẹ… Tức tức…”
Cậu bé chột dạ, nói chuyện cũng không liền mạch, nhưng Trì Nghiên vẫn nghe ra được ý của con trai mình là “Con chọc mẹ tức giận rồi”.
Tần Thời Dụ ở bên cạnh nhún vai, bày ra vẻ mặt “Em không có cách nào nữa chỉ có thể dựa vào anh thôi”, sau đó cô chuẩn bị rời đi, dành thời gian cho hai bố con.
“Em đi nướng bánh với dì đây.”
…
Chỉ còn lại Trì Nghiên và Trì Tư Uyên mắt to trừng mắt bé.
“Bố nói này Trì Tư Uyên, con có biết tên của con bắt nguồn từ đâu không?”
“Là ông nội đặt cho con, lấy từ câu thơ “Trì ngư tư cố uyên”* của Đào Tiềm. Con xem nghệ thuật biết bao, có văn hóa biết bao, sao con lại mang cái tên này suốt ngày nhảy lên nhảy xuống làm những chuyện bôi nhọ văn hóa như vậy chứ…”
(*Cá trong chậu nhớ nước sâu cũ.)
Trì Tư Uyên chớp chớp mắt, hình như không hiểu bố đang nói gì, nghe mãi nghe mãi cậu nhóc bắt đầu buồn ngủ, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải như con lật đật.
“Con nói xem trước khi mẹ sinh con đã tốn rất nhiều công sức để giáo dục tư tưởng cho con, rốt cuộc con có nghe vào hay không…”
Thật ra Tần Thời Dụ vẫn chưa đi xuống, cô trốn sau cửa lén lút nhìn hai bố con nói chuyện.
Cô thấy con trai mình gục đầu xuống nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ, mí mắt cũng không thể mở lên được nữa, cho dù như vậy, cậu bé cũng không diễn trò khóc lóc cho qua chuyện trước mặt Trì Nghiên, cho dù có mệt hay buồn ngủ hơn nữa cũng không dám chọc giận Trì Nghiên.
Trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tần Thời Dụ còn lồng tiếng cho con trai ở trong lòng: Bố, con chỉ là một đứa bé ba tuổi, bố tha cho con đi có được không?
Lúc này Trì Tư Uyên hoàn toàn không chống đỡ được nữa, buồn ngủ tới mức đổ sang một bên, Trì Nghiên đỡ lấy cậu nhóc, muốn lắc cho cậu tỉnh dậy.
Trì Tư Uyên không mở mắt ra, chỉ chẹp miệng mấy cái, nói một câu không đầu không đuôi: “Sư phụ, đừng niệm nữa…”
Tần Thời Dụ trốn đằng sau cửa, cách hai bố con không xa lắm, vậy nên cô nghe được câu này của Trì Tư Uyên vô cùng rõ ràng.
Mấy ngày trước cô cùng con trai xem “Tây du ký”, khi nhìn thấy Đường Tăng niệm chú vòng Kim cô, bạn nhỏ Trì Tư Uyên còn hỏi Tần Thời Dụ: “Tôn Ngộ Không đang nói gì vậy ạ?”
Tần Thời Dụ bèn giải thích cho cậu rằng Tôn Ngộ Không làm như vậy là đang cầu xin sư phụ tha thứ cho mình, đừng trừng phạt mình nữa.
Cô không ngờ tên nhóc Trì Tư Uyên này lại nhớ rõ câu “Sư phụ đừng niệm nữa” ấy, còn dùng với ông bố thất bại của mình, không, phải là với sư phụ Trì của mình.
Tần Thời Dụ cười đau cả bụng.
Không hổ là con trai của cô, năng lực học tập và vận dụng đều là số một, mới ba tuổi đã thế này, không biết lớn lên còn thế nào nữa?
*
Sau đó không lâu, Tần Thời Dụ phải đi công tác một tuần.
Trọng trách trông con rơi xuống người Trì Nghiên.
Trước khi đi, Trì Nghiên ôm cô, lưu luyến hỏi đi hỏi lại: “Bà xã, em thật sự bỏ anh ở nhà một mình với nó sao?”
Trì Tư Uyên nhìn nhìn mẹ, lại nhìn nhìn bố, cậu bắt chước bố, muốn ôm lấy mẹ, nhưng chỉ ôm được phần chân: “Mẹ, mẹ chật chự bỏ con ở nhà một mình với bộ sao?”
Tần Thời Dụ thơm Trì Tư Uyên rồi an ủi Trì Nghiên: “Ông xã, chỉ mấy ngày thôi, anh nhịn một chút, coi như là bồi dưỡng tình cảm với con trai.”
Trì Nghiên cúi đầu nhìn tên hỗn thế đại ma vương này, thở dài một hơi.
Anh chỉ sợ đến lúc đó không những không bồi dưỡng được tình cảm bố con thắm thiết, mà ngược lại còn muốn gói tên nhóc này ném ra khỏi cửa nhà.
…
Quả nhiên, buổi tối đầu tiên sau khi Tần Thời Dụ rời đi, tổ tông nhỏ này đã không áp chế được bản năng nghịch ngợm từ trong xương cốt của mình nữa.
Trì Nghiên còn đang mở cuộc họp video ở trong phòng sách, tên nhóc này đã đến gõ cửa.
Trì Nghiên nhìn thời gian, mới được nửa tiếng từ khi Trì Tư Uyên lên giường đi ngủ, sao cậu bé lại thức dậy rồi?
Trì Nghiên nhanh chóng nói một câu với màn hình: “Hôm nay đến đây thôi.”
Sau đó sau khi chắc chắn mình đã tắt video đi, anh mới đi ra cửa, cúi đầu nhìn Trì Tư Uyên.
“Sao vậy này?”
“Tối rồi mà không ngủ, làm gì vậy?”
Anh tự nhận giọng điệu của mình khá dịu dàng, những tên nhóc này lại mang vẻ mặt tủi thân, còn dang hai tay mập mạp đầy thịt của mình ra, non nớt nói một câu: “Muốn ôm.”
Chính lúc đó Trì Nghiên đã hiểu ra được tại sao hễ tên nhóc này làm nũng là vợ mình lại mềm lòng rồi.
Rõ ràng họ đã sinh ra một tên nhóc trà xanh.
Trì Nghiên tức giận ôm cậu lên, lại đặt cậu về chiếc giường nhỏ.
“Trì Tư Uyên, nam tử hán phải học được cách ngủ một mình, hiểu chưa?”
Trì Tư Uyên chớp đôi mắt to tròn, giống như đang suy nghĩ gì đó: “Vậy thì bố không phải nam tử hán rồi.”
Trì Nghiên:?
“Ngày nào bố cũng ngủ với mẹ.”
“Bố không phải nam tử hán.”
“Bé cưng đừng học theo bố.”
Trì Nghiên: Mỉm cười.
Đột nhiên anh nhớ ra gần đây Hứa Trầm có mở một công ty giải trí, hay là đóng gói tên nhóc này đưa đi bồi dưỡng làm ngôi sao nhí nhỉ?
Nếu không thật sự lãng phí một hạt giống ảnh đế tương lai.
Trì Nghiên cúi người đắp chăn cho cậu bé, chuẩn bị rời đi.
“Bố.”
Trì Tư Uyên gọi anh lại.
“Bố còn không kể chuyện cho con, tối nào mẹ cũng kể chuyện cho con…”
Trì Nghiên vốn dĩ còn có hơi mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ trước khi đi Tần Thời Dụ đã dặn đi dặn lại bảo anh phải chăm sóc Trì Tư Uyên cho tốt, thế là anh không đành lòng, lại ngồi xuống.
Trì Tư Uyên đưa cho anh một quyển truyện cổ tích, lật đến một trang nào đó chỉ cho Trì Nghiên xem: “Kể đến truyện này rồi.”
Trì Nghiên cúi đầu nhìn, câu chuyện đó tên là “Một con heo và một trăm con sói”.
Trì Nghiên nhìn thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên là trực tiếp cau mày lại, nhưng không ngờ kể mãi kể mãi lại nhập tâm vào nhân vật.
“Heo nhỏ chạy mãi chạy mãi không ngừng…”
“Đứng lại, đứng lại! Bịch bịch bịch bịch, sói xám lớn không ngừng đuổi theo ở phía sau….”
“Bịch bịch bịch bịch bịch…”
Anh không những dùng giọng điệu khoa trương kể lại câu chuyện một cách sống động như thật, thậm chí còn bắt đầu diễn, lúc thì nhe răng trợn mắt diễn sói xám lớn hung dữ, lúc thì lại phồng mũi diễn heo nhỏ, một người diễn hai vai, chọc cho Trì Tư Uyên cười ha ha.
Trì Nghiên tưởng rằng con trai bị khuất phục trước tài hoa của bố mình, không ngờ tên nhóc này lại nói một câu: “Bố, trông bố buồn cười quá…”
???
Đây là lời một đứa trẻ ba tuổi sẽ nói ra sao??
Không phải cậu nên vỗ tay nói bố giỏi quá sao?
Trì Nghiên tức không chịu được, gập quyển truyện lại.
“Không kể nữa, mau đi ngủ đi!”
Giọng điệu anh hơi hung dữ, nhưng không dọa Trì Tư Uyên sợ, cậu lại cười với anh một cái, còn vẫy vẫy tay, bảo Trì Nghiên cúi người xuống, thơm một cái lên mặt anh: “Bố ngủ ngon.”
Cơn giận của Trì Nghiên lập tức biến mất hết.
Cũng phải, tức giận với con trai mình làm gì chứ.
“Ngủ ngon.”
…
Sau đó có một ngày, Trình Xu Ánh qua nhà thăm hai bố con, vừa vào cửa đã nhìn thấy Trì Tư Uyên đang đọc sách ảnh.
Bà đi qua, chỉ vào con vật nhỏ trên đó hỏi Trì Tư Uyên: “Đây là gì nhỉ?”
“Đây là con chó!”
Nói rồi Trì Tư Uyên lần lượt giới thiệu các con vật trên sách ảnh cho bà nội. Bình thường cậu bé này nói chuyện khá rõ ràng, nhưng hễ cảm thấy vui vẻ là lại biến thành một chuỗi bi bi bô bô, Trình Xu Ánh không nghe hiểu một chữ nào.
“Bé cưng cháu nói chậm một chút, bà nội nghe không hiểu…”
Đúng lúc này Trì Nghiên đi qua, đặt trà đã pha trước mặt Trình Xu Ánh, anh ngồi xuống tự nhiên lên tiếng: “Nó nói đây là cá lúc lắc, đó là con rùa, đây là con trỏ…”
Trì Nghiên không cẩn thận học theo cách nói chuyện của Trì Tư Uyên, lập tức sửa lại: “Không phải, là con thỏ…”
Trình Xu Ánh ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm.
“Quả nhiên, sau khi làm bố là sẽ biết thêm một ngôn ngữ mới.”
Tự Trì Nghiên cũng ngẩn ra vài giây.
Lẽ nào giống như vợ anh nói, anh và con trai ở riêng với nhau sẽ gia tăng tình cảm?
*
Năm Trì Tư Uyên học lớp một, Trì Nghiên để cậu đi theo Bùi Diễn Chi học vẽ tranh.
Mới đầu Trì Tư Uyên không muốn đi cho lắm, nhưng cuối cùng lại biến thành đi là không muốn về.
“Con vẽ tốt, chú Bùi sẽ thưởng cho con, còn chơi game với con, bố chỉ biết bận, không chơi với con…”
“Trì Tư Uyên, con không được nói chuyện với bố như vậy.”
Tần Thời Dụ phê bình cậu bé một câu.
Trì Nghiên im lặng một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Không sao.”
Anh cũng tự kiểm điểm lại có phải thời gian mình ở cùng con ít quá rồi không, vậy nên từ đó trở đi, anh tự mình chịu trách nhiệm việc đưa đón Trì Tư Uyên đến trường.
Có lúc anh còn dạy cậu bé làm bài tập.
Hôm nay anh về sớm, Tần Thời Dụ còn chưa về nhà, vậy nên Trì Nghiên chủ động đảm nhận nhiệm vụ kiểm tra bài tập và ký tên cho con.
Nhưng hôm nay trong bài tập ngữ văn của cậu bé có một bài tập đặt câu, thực sự làm Trì Nghiên đến đau cả đầu.
[Pei shu shu shuai hơn bố.]
(*Chú Bùi đẹp trai hơn bố.)
Tuy rằng hơn một nửa câu này viết bằng bính âm, nhưng Trì Nghiên vừa đọc là hiểu được ý của cậu.
Cái gì mà “Chú Bùi đẹp trai hơn bố”?
Anh tức tối gọi điện cho Bùi Diễn Chi, âm thầm nói móc Bùi Diễn Chi một phen, làm anh ta mờ mịt chẳng hiểu gì.
Sau khi đã làm rõ câu chuyện, Bùi Diễn Chi càng bất lực hơn.
Làm gì vậy, Bùi Diễn Chi tôi đây ngày ngày làm trâu làm ngựa còn trông con cho Trì Nghiên cậu, sao mà mệt mỏi còn không được biết ơn vậy?
Đẹp trai cũng là sai sao!
Ngay cả trẻ con cũng nhìn ra được ai đẹp trai hơn, bản thân mình lại chết không thừa nhận.
Tuy rằng trong lòng Bùi Diễn Chi nghĩ như vậy, nhưng anh ta không dám nói ra, không những vậy, ngày hôm nay khi bé Tư Uyên đến, anh ta còn đặc biệt dạy cậu bé vẽ một bức tranh tặng cho ông bố nhỏ mọn của mình.
Không thể không nói, chiêu này thật sự có tác dụng, mâu thuẫn nảy sinh vì Bùi Diễn Chi hình như cũng được hóa giải như vậy.
Chỉ là tình trạng này không kéo dài quá lâu.
Gần đây giáo viên ngữ văn của Trì Tư Uyên đã giao một bài tập mới: Mỗi ngày viết một đoạn nhật ký.
Lúc đó Trì Nghiên còn cảm thấy để một đứa trẻ nhỏ tuổi thế này viết nhật ký mỗi ngày có phải là làm khó cậu bé rồi không, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết, nói là nhật ký, thật ra cũng chỉ giống với việc đặt câu, chỉ viết một hai câu là đủ rồi, chữ nào không biết có thể dùng bính âm thay thế, chủ yếu là muốn rèn luyện năng lực biểu đạt của trẻ.
Giáo viên còn yêu cầu phụ huynh mỗi ngày phải viết một lời bình.
Mấy ngày trước đều là Tần Thời Dụ viết cho cậu nhóc, lần này đến lượt Trì Nghiên, Trì Tư Uyên che che giấu giấu, cứ phải đòi mẹ về cho mẹ xem.
“Hôm nay mẹ bận, bố xem cũng vậy thôi.”
Trì Tư Uyên không lay chuyển được anh, cuối cùng vẫn đưa cho anh xem.
Không xem thì không biết, vừa xem đã phải giật mình.
[Hôm nay, mình không cẩn thận làm shuai xe moxing của bố rồi…]
(*Hôm nay, mình không cẩn thận làm rơi xe mô hình của bố rồi…)
Lúc đầu Trì Nghiên còn khuyên mình đừng tức giận, tuy rằng tục ngữ nói thương cho roi cho vọt, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, phải đề xướng dùng phương pháp khoa học và tiên tiến để giáo dục con cái.
“Con nói xem, con làm rơi hỏng mô hình xe nào?”
Trì Tư Uyên thấy hình như Trì Nghiên không tức giận lắm, thế là cũng can đảm hơn, bắt đầu miêu tả với Trì Nghiên.
“Chính là cái đựng trong hộp, bên trong còn có một tờ giấy, nhìn như là mẹ viết chữ trên đó…”
Trì Nghiên cứng đờ tại chỗ.
Cái Trì Tư Uyên làm hỏng là mô hình Aventador mà Tần Thời Dụ tặng cho anh?
Cậu nhóc làm rơi hỏng rồi?
“Trì Tư Uyên! Bố thấy con ngứa da rồi phải không, ai cho con động vào đồ của bố?”
Trì Tư Uyên: Hu hu hu không phải đã nói không tức giận rồi sao?
Trì Nghiên vẫn còn đang đau lòng.
Đó chính là minh chứng cho bước ngoặt quan trọng trong giai đoạn tình cảm của anh và Tần Thời Dụ, bình thường anh không nỡ đụng vào vì sợ rơi vỡ mất, không ngờ cuối cùng lại bị tên nhóc thối này làm hỏng!
Trì Nghiên đau lòng không thôi, viết một câu bình như thế này:
Xin lỗi cô giáo, thân là nhân vật chính trong đoạn nhật ký này, bắt tôi bịa ra một lời khen ngợi đúng là quá khó rồi.
Cuối cùng vẫn phải đợi Tần Thời Dụ về nhà, dỗ lớn xong lại dỗ đến nhỏ, dỗ xong nhỏ lại đi dỗ lớn, như vậy mới xoa dịu được quan hệ giữa hai bố con.
Tần Thời Dụ mệt tim, đây không phải là một người lớn trông hai đứa trẻ sao?
Đừng thấy cậu nhóc nhỏ bé thế, phương thức biểu đạt cảm xúc lại vô cùng rõ ràng nổi bật, chủ yếu thể hiện ở hai điểm:
Ban ngày thì nhìn chằm chằm Trì Nghiên và Tần Thời Dụ cười ngốc nghếch, vừa cười vừa ch ảy nước miếng, một ngày có thể thay mấy cái yếm. Ban ngày Tần Thời Dụ nhìn thấy nụ cười ngây thơ vô tội có thể chữa lành của cậu bé thì trái tim cũng trở nên mềm nhũn, cô lập tức ôm mặt bé Tư Uyên thơm thật mạnh.
Trì Nghiên ở bên cạnh yên lặng nhìn thời khắc thân mật của hai mẹ con, hừ lạnh một tiếng: “Đợi đến tối em sẽ biết uy lực của nó thôi.”
Tần Thời Dụ không thèm nhìn anh một cái, lại thơm con trai thêm một miếng nữa: “Cục cưng con xem đi, bố con còn ghen với cả con kìa.”
…
Mà lời Trì Nghiên nói tuy là có ghen thật, nhưng không phải là không có lý, chỉ là ban ngày Tần Thời Dụ bị gương mặt thiên sứ của Trì Tư Uyên che mờ hai mắt, đến tối mới hối hận.
Tên nhóc này! Sao lại cứ chọn ban đêm để khóc thế!!
Còn khóc đến mức xé gan xé phổi, không hề biết mệt mỏi, từng tiếng đánh vào thần kinh Tần Thời Dụ.
Tần Thời Dụ đột nhiên hiểu được tại sao có nhiều người mẹ mắc chứng trầm cảm sau khi sinh như vậy.
Mỗi lần bé Tư Uyên khóc, Trì Nghiên và Tần Thời Dụ đều nghĩ hết cách để dỗ, nhưng không những không dỗ được, tiếng khóc của cậu bé còn càng ngày càng lớn hơn.
Khoảng thời gian đầu, Tần Thời Dụ vẫn vô cùng có nhẫn nại, nhưng càng về sau, cô vừa nghe thấy tiếng khóc của bé Tư Uyên là bắt đầu căng thẳng, lòng bàn tay đổ mồ hôi, suýt nữa thì khóc theo cậu bé.
Có hôm Trì Tư Uyên khóc lúc nửa đêm, Tần Thời Dụ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ là khi ngẩng đầu nhìn Trì Nghiên, trong mắt cô lại là một mảng trống rỗng.
“Ông xã, anh nói xem có phải con cảm thấy đầu thai đến nhà mình vô cùng uất ức không?”
Ánh mắt đó đã làm Trì Nghiên sửng sốt một hồi.
Anh đau lòng vì Tần Thời Dụ, cảm thấy cứ tiếp tục thế này thần kinh của cô nhất định sẽ suy nhược. Vậy nên bắt đầu từ hôm đó, chỉ cần Trì Tư Uyên bắt đầu khóc, Trì Nghiên sẽ không để Tần Thời Dụ dỗ nữa, anh sẽ ôm Trì Tư Uyên sang một căn phòng khác.
Cũng không biết Trì Nghiên đã dùng cách gì, một mình anh dỗ lại có hiệu quả tốt hơn hai người, không lâu sau, đợi đến khi anh trở lại, Trì Tư Uyên đã ngủ say trên tay anh, khuôn mặt vẫn còn vương giọt nước mắt óng ánh.
“Anh làm thế nào vậy?”
Tần Thời Dụ không nhịn được mà hỏi.
Vẻ mặt Trì Nghiên đắc ý, làm ra vẻ “Chuyện này không phải chuyện nhỏ sao”, không đứng đắn nói: “Không có gì, chỉ là dọa nó một trận.”
“Anh nói với nó: Nếu như con còn khóc thì mẹ sẽ không thích con nữa, mẹ chỉ thích mỗi bố thôi…”
Tần Thời Dụ: …
“Cuộc đối thoại của hai người có lẽ mới là cuộc đối thoại giữa những người cùng tuổi.”
Trì Nghiên cười mà không nói.
Sau khi dỗ được ma vương nhỏ này đi ngủ, anh lại dỗ Tần Thời Dụ ngủ, còn mừng thầm ở trong lòng.
Xem ra bí kíp dạy con mà Cao Hùng cho anh thật sự có chút tác dụng, không phí thời gian và công sức mỗi ngày anh thức khuya dậy sớm, quên ăn quên ngủ, khổ sở nghiên cứu.
…
Khi Trì Tư Uyên được ba tuổi rưỡi, trình độ ma vương chỉ tăng chứ không giảm, phòng ngủ của Trì Nghiên và Tần Thời Dụ chính là sân chơi mà cậu nhóc mới khai phá được.
Mỗi lần Tần Thời Dụ không cho cậu vào phòng ngủ, đôi mắt to tròn tủi thân đó sẽ ầng ậc nước mắt, vừa mở miệng ra là: “Mẹ không yêu con nữa…”
“Có phải mẹ chỉ yêu bố thôi không…”
Mỗi lần như vậy, Tần Thời Dụ sẽ mềm lòng, chỉ có thể để cậu vào chơi.
Tần Thời Dụ chỉ đi vệ sinh một chuyến, khi quay lại đã thấy ma vương nhỏ này phá hoại một lượt, cả phòng ngủ toàn là âm thanh bốp bốp, còn có tiếng cười khanh khách của Trì Tư Uyên.
Tần Thời Dụ tức không thở được, đi lên muốn bắt con gà con này lại. Cô xách Trì Tư Uyên sang bên một, nghiêm khắc phê bình cậu.
Còn chưa nói nặng một câu, cô đã nhìn thấy cậu ngồi phịch xuống đất, bắt đầu lau nước mắt, non nớt nói: “Mẹ không yêu bé cưng nữa rồi…”
Tần Thời Dụ cảm thấy có gì không đúng.
Cô giả vờ mềm lòng, sờ lên cái đầu nhỏ của Trì Tư Uyên, dịu dàng nói: “Bé cưng không khóc nữa, mẹ để con chơi có được không?”
Quả nhiên, Trì Tư Uyên lập tức ngừng khóc, đôi chân béo mập đứng lên, định tiếp tục chạy đi đập đồ.
Chỉ là lần này cậu còn chưa chạy được mấy bước đã bị Tần Thời Dụ vươn tay ra bắt lại.
“Trì Tư Uyên, con mới ba tuổi đã học được cách diễn kịch lừa người khác rồi có phải không! Con học ai đấy?”
Tần Thời Dụ đen mặt, định dạy dỗ diễn viên nhỏ này một trận, không ngờ lúc này Trì Tư Uyên không khóc nữa, ngược lại còn nghiêng đầu, nghiêm lúc nghĩ một lúc rồi nói: “Con học theo bố.”
???
!!!
Học theo bố?
Mới đầu Tần Thời Dụ vô cùng kinh ngạc vì câu trả lời này của Trì Tư Uyên, sau đó nghĩ kỹ lại không nhịn được mà cười thành tiếng.
Bạn nhỏ Trì Tư Uyên nói cũng không phải không có lý, dáng vẻ ấy của cậu nhóc không phải là giống hệt người bố tâm địa xấu xa của cậu sao.
….
Trùng hợp là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã xuất hiện rồi.
Như thường lệ Trì Nghiên hôn vợ mình trước, sau đó mới đi qua xách con trai bóng đèn lên, nhéo gương mặt đầy thịt của cậu.
“Hôm nay có nghe lời không?”
Vốn dĩ Trì Tư Uyên định nói “Có”, nhưng cậu nhóc lén nhìn mẹ một cái, lời đến bên miệng rồi lại trở thành: “Hu… Mẹ mẹ… Tức tức…”
Cậu bé chột dạ, nói chuyện cũng không liền mạch, nhưng Trì Nghiên vẫn nghe ra được ý của con trai mình là “Con chọc mẹ tức giận rồi”.
Tần Thời Dụ ở bên cạnh nhún vai, bày ra vẻ mặt “Em không có cách nào nữa chỉ có thể dựa vào anh thôi”, sau đó cô chuẩn bị rời đi, dành thời gian cho hai bố con.
“Em đi nướng bánh với dì đây.”
…
Chỉ còn lại Trì Nghiên và Trì Tư Uyên mắt to trừng mắt bé.
“Bố nói này Trì Tư Uyên, con có biết tên của con bắt nguồn từ đâu không?”
“Là ông nội đặt cho con, lấy từ câu thơ “Trì ngư tư cố uyên”* của Đào Tiềm. Con xem nghệ thuật biết bao, có văn hóa biết bao, sao con lại mang cái tên này suốt ngày nhảy lên nhảy xuống làm những chuyện bôi nhọ văn hóa như vậy chứ…”
(*Cá trong chậu nhớ nước sâu cũ.)
Trì Tư Uyên chớp chớp mắt, hình như không hiểu bố đang nói gì, nghe mãi nghe mãi cậu nhóc bắt đầu buồn ngủ, cơ thể nghiêng trái nghiêng phải như con lật đật.
“Con nói xem trước khi mẹ sinh con đã tốn rất nhiều công sức để giáo dục tư tưởng cho con, rốt cuộc con có nghe vào hay không…”
Thật ra Tần Thời Dụ vẫn chưa đi xuống, cô trốn sau cửa lén lút nhìn hai bố con nói chuyện.
Cô thấy con trai mình gục đầu xuống nhưng lại mạnh mẽ chống đỡ, mí mắt cũng không thể mở lên được nữa, cho dù như vậy, cậu bé cũng không diễn trò khóc lóc cho qua chuyện trước mặt Trì Nghiên, cho dù có mệt hay buồn ngủ hơn nữa cũng không dám chọc giận Trì Nghiên.
Trông vừa buồn cười vừa đáng thương.
Tần Thời Dụ còn lồng tiếng cho con trai ở trong lòng: Bố, con chỉ là một đứa bé ba tuổi, bố tha cho con đi có được không?
Lúc này Trì Tư Uyên hoàn toàn không chống đỡ được nữa, buồn ngủ tới mức đổ sang một bên, Trì Nghiên đỡ lấy cậu nhóc, muốn lắc cho cậu tỉnh dậy.
Trì Tư Uyên không mở mắt ra, chỉ chẹp miệng mấy cái, nói một câu không đầu không đuôi: “Sư phụ, đừng niệm nữa…”
Tần Thời Dụ trốn đằng sau cửa, cách hai bố con không xa lắm, vậy nên cô nghe được câu này của Trì Tư Uyên vô cùng rõ ràng.
Mấy ngày trước cô cùng con trai xem “Tây du ký”, khi nhìn thấy Đường Tăng niệm chú vòng Kim cô, bạn nhỏ Trì Tư Uyên còn hỏi Tần Thời Dụ: “Tôn Ngộ Không đang nói gì vậy ạ?”
Tần Thời Dụ bèn giải thích cho cậu rằng Tôn Ngộ Không làm như vậy là đang cầu xin sư phụ tha thứ cho mình, đừng trừng phạt mình nữa.
Cô không ngờ tên nhóc Trì Tư Uyên này lại nhớ rõ câu “Sư phụ đừng niệm nữa” ấy, còn dùng với ông bố thất bại của mình, không, phải là với sư phụ Trì của mình.
Tần Thời Dụ cười đau cả bụng.
Không hổ là con trai của cô, năng lực học tập và vận dụng đều là số một, mới ba tuổi đã thế này, không biết lớn lên còn thế nào nữa?
*
Sau đó không lâu, Tần Thời Dụ phải đi công tác một tuần.
Trọng trách trông con rơi xuống người Trì Nghiên.
Trước khi đi, Trì Nghiên ôm cô, lưu luyến hỏi đi hỏi lại: “Bà xã, em thật sự bỏ anh ở nhà một mình với nó sao?”
Trì Tư Uyên nhìn nhìn mẹ, lại nhìn nhìn bố, cậu bắt chước bố, muốn ôm lấy mẹ, nhưng chỉ ôm được phần chân: “Mẹ, mẹ chật chự bỏ con ở nhà một mình với bộ sao?”
Tần Thời Dụ thơm Trì Tư Uyên rồi an ủi Trì Nghiên: “Ông xã, chỉ mấy ngày thôi, anh nhịn một chút, coi như là bồi dưỡng tình cảm với con trai.”
Trì Nghiên cúi đầu nhìn tên hỗn thế đại ma vương này, thở dài một hơi.
Anh chỉ sợ đến lúc đó không những không bồi dưỡng được tình cảm bố con thắm thiết, mà ngược lại còn muốn gói tên nhóc này ném ra khỏi cửa nhà.
…
Quả nhiên, buổi tối đầu tiên sau khi Tần Thời Dụ rời đi, tổ tông nhỏ này đã không áp chế được bản năng nghịch ngợm từ trong xương cốt của mình nữa.
Trì Nghiên còn đang mở cuộc họp video ở trong phòng sách, tên nhóc này đã đến gõ cửa.
Trì Nghiên nhìn thời gian, mới được nửa tiếng từ khi Trì Tư Uyên lên giường đi ngủ, sao cậu bé lại thức dậy rồi?
Trì Nghiên nhanh chóng nói một câu với màn hình: “Hôm nay đến đây thôi.”
Sau đó sau khi chắc chắn mình đã tắt video đi, anh mới đi ra cửa, cúi đầu nhìn Trì Tư Uyên.
“Sao vậy này?”
“Tối rồi mà không ngủ, làm gì vậy?”
Anh tự nhận giọng điệu của mình khá dịu dàng, những tên nhóc này lại mang vẻ mặt tủi thân, còn dang hai tay mập mạp đầy thịt của mình ra, non nớt nói một câu: “Muốn ôm.”
Chính lúc đó Trì Nghiên đã hiểu ra được tại sao hễ tên nhóc này làm nũng là vợ mình lại mềm lòng rồi.
Rõ ràng họ đã sinh ra một tên nhóc trà xanh.
Trì Nghiên tức giận ôm cậu lên, lại đặt cậu về chiếc giường nhỏ.
“Trì Tư Uyên, nam tử hán phải học được cách ngủ một mình, hiểu chưa?”
Trì Tư Uyên chớp đôi mắt to tròn, giống như đang suy nghĩ gì đó: “Vậy thì bố không phải nam tử hán rồi.”
Trì Nghiên:?
“Ngày nào bố cũng ngủ với mẹ.”
“Bố không phải nam tử hán.”
“Bé cưng đừng học theo bố.”
Trì Nghiên: Mỉm cười.
Đột nhiên anh nhớ ra gần đây Hứa Trầm có mở một công ty giải trí, hay là đóng gói tên nhóc này đưa đi bồi dưỡng làm ngôi sao nhí nhỉ?
Nếu không thật sự lãng phí một hạt giống ảnh đế tương lai.
Trì Nghiên cúi người đắp chăn cho cậu bé, chuẩn bị rời đi.
“Bố.”
Trì Tư Uyên gọi anh lại.
“Bố còn không kể chuyện cho con, tối nào mẹ cũng kể chuyện cho con…”
Trì Nghiên vốn dĩ còn có hơi mất kiên nhẫn, nhưng nghĩ trước khi đi Tần Thời Dụ đã dặn đi dặn lại bảo anh phải chăm sóc Trì Tư Uyên cho tốt, thế là anh không đành lòng, lại ngồi xuống.
Trì Tư Uyên đưa cho anh một quyển truyện cổ tích, lật đến một trang nào đó chỉ cho Trì Nghiên xem: “Kể đến truyện này rồi.”
Trì Nghiên cúi đầu nhìn, câu chuyện đó tên là “Một con heo và một trăm con sói”.
Trì Nghiên nhìn thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên là trực tiếp cau mày lại, nhưng không ngờ kể mãi kể mãi lại nhập tâm vào nhân vật.
“Heo nhỏ chạy mãi chạy mãi không ngừng…”
“Đứng lại, đứng lại! Bịch bịch bịch bịch, sói xám lớn không ngừng đuổi theo ở phía sau….”
“Bịch bịch bịch bịch bịch…”
Anh không những dùng giọng điệu khoa trương kể lại câu chuyện một cách sống động như thật, thậm chí còn bắt đầu diễn, lúc thì nhe răng trợn mắt diễn sói xám lớn hung dữ, lúc thì lại phồng mũi diễn heo nhỏ, một người diễn hai vai, chọc cho Trì Tư Uyên cười ha ha.
Trì Nghiên tưởng rằng con trai bị khuất phục trước tài hoa của bố mình, không ngờ tên nhóc này lại nói một câu: “Bố, trông bố buồn cười quá…”
???
Đây là lời một đứa trẻ ba tuổi sẽ nói ra sao??
Không phải cậu nên vỗ tay nói bố giỏi quá sao?
Trì Nghiên tức không chịu được, gập quyển truyện lại.
“Không kể nữa, mau đi ngủ đi!”
Giọng điệu anh hơi hung dữ, nhưng không dọa Trì Tư Uyên sợ, cậu lại cười với anh một cái, còn vẫy vẫy tay, bảo Trì Nghiên cúi người xuống, thơm một cái lên mặt anh: “Bố ngủ ngon.”
Cơn giận của Trì Nghiên lập tức biến mất hết.
Cũng phải, tức giận với con trai mình làm gì chứ.
“Ngủ ngon.”
…
Sau đó có một ngày, Trình Xu Ánh qua nhà thăm hai bố con, vừa vào cửa đã nhìn thấy Trì Tư Uyên đang đọc sách ảnh.
Bà đi qua, chỉ vào con vật nhỏ trên đó hỏi Trì Tư Uyên: “Đây là gì nhỉ?”
“Đây là con chó!”
Nói rồi Trì Tư Uyên lần lượt giới thiệu các con vật trên sách ảnh cho bà nội. Bình thường cậu bé này nói chuyện khá rõ ràng, nhưng hễ cảm thấy vui vẻ là lại biến thành một chuỗi bi bi bô bô, Trình Xu Ánh không nghe hiểu một chữ nào.
“Bé cưng cháu nói chậm một chút, bà nội nghe không hiểu…”
Đúng lúc này Trì Nghiên đi qua, đặt trà đã pha trước mặt Trình Xu Ánh, anh ngồi xuống tự nhiên lên tiếng: “Nó nói đây là cá lúc lắc, đó là con rùa, đây là con trỏ…”
Trì Nghiên không cẩn thận học theo cách nói chuyện của Trì Tư Uyên, lập tức sửa lại: “Không phải, là con thỏ…”
Trình Xu Ánh ở bên cạnh nghe mà trợn mắt há mồm.
“Quả nhiên, sau khi làm bố là sẽ biết thêm một ngôn ngữ mới.”
Tự Trì Nghiên cũng ngẩn ra vài giây.
Lẽ nào giống như vợ anh nói, anh và con trai ở riêng với nhau sẽ gia tăng tình cảm?
*
Năm Trì Tư Uyên học lớp một, Trì Nghiên để cậu đi theo Bùi Diễn Chi học vẽ tranh.
Mới đầu Trì Tư Uyên không muốn đi cho lắm, nhưng cuối cùng lại biến thành đi là không muốn về.
“Con vẽ tốt, chú Bùi sẽ thưởng cho con, còn chơi game với con, bố chỉ biết bận, không chơi với con…”
“Trì Tư Uyên, con không được nói chuyện với bố như vậy.”
Tần Thời Dụ phê bình cậu bé một câu.
Trì Nghiên im lặng một hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: “Không sao.”
Anh cũng tự kiểm điểm lại có phải thời gian mình ở cùng con ít quá rồi không, vậy nên từ đó trở đi, anh tự mình chịu trách nhiệm việc đưa đón Trì Tư Uyên đến trường.
Có lúc anh còn dạy cậu bé làm bài tập.
Hôm nay anh về sớm, Tần Thời Dụ còn chưa về nhà, vậy nên Trì Nghiên chủ động đảm nhận nhiệm vụ kiểm tra bài tập và ký tên cho con.
Nhưng hôm nay trong bài tập ngữ văn của cậu bé có một bài tập đặt câu, thực sự làm Trì Nghiên đến đau cả đầu.
[Pei shu shu shuai hơn bố.]
(*Chú Bùi đẹp trai hơn bố.)
Tuy rằng hơn một nửa câu này viết bằng bính âm, nhưng Trì Nghiên vừa đọc là hiểu được ý của cậu.
Cái gì mà “Chú Bùi đẹp trai hơn bố”?
Anh tức tối gọi điện cho Bùi Diễn Chi, âm thầm nói móc Bùi Diễn Chi một phen, làm anh ta mờ mịt chẳng hiểu gì.
Sau khi đã làm rõ câu chuyện, Bùi Diễn Chi càng bất lực hơn.
Làm gì vậy, Bùi Diễn Chi tôi đây ngày ngày làm trâu làm ngựa còn trông con cho Trì Nghiên cậu, sao mà mệt mỏi còn không được biết ơn vậy?
Đẹp trai cũng là sai sao!
Ngay cả trẻ con cũng nhìn ra được ai đẹp trai hơn, bản thân mình lại chết không thừa nhận.
Tuy rằng trong lòng Bùi Diễn Chi nghĩ như vậy, nhưng anh ta không dám nói ra, không những vậy, ngày hôm nay khi bé Tư Uyên đến, anh ta còn đặc biệt dạy cậu bé vẽ một bức tranh tặng cho ông bố nhỏ mọn của mình.
Không thể không nói, chiêu này thật sự có tác dụng, mâu thuẫn nảy sinh vì Bùi Diễn Chi hình như cũng được hóa giải như vậy.
Chỉ là tình trạng này không kéo dài quá lâu.
Gần đây giáo viên ngữ văn của Trì Tư Uyên đã giao một bài tập mới: Mỗi ngày viết một đoạn nhật ký.
Lúc đó Trì Nghiên còn cảm thấy để một đứa trẻ nhỏ tuổi thế này viết nhật ký mỗi ngày có phải là làm khó cậu bé rồi không, nhưng sau khi tìm hiểu mới biết, nói là nhật ký, thật ra cũng chỉ giống với việc đặt câu, chỉ viết một hai câu là đủ rồi, chữ nào không biết có thể dùng bính âm thay thế, chủ yếu là muốn rèn luyện năng lực biểu đạt của trẻ.
Giáo viên còn yêu cầu phụ huynh mỗi ngày phải viết một lời bình.
Mấy ngày trước đều là Tần Thời Dụ viết cho cậu nhóc, lần này đến lượt Trì Nghiên, Trì Tư Uyên che che giấu giấu, cứ phải đòi mẹ về cho mẹ xem.
“Hôm nay mẹ bận, bố xem cũng vậy thôi.”
Trì Tư Uyên không lay chuyển được anh, cuối cùng vẫn đưa cho anh xem.
Không xem thì không biết, vừa xem đã phải giật mình.
[Hôm nay, mình không cẩn thận làm shuai xe moxing của bố rồi…]
(*Hôm nay, mình không cẩn thận làm rơi xe mô hình của bố rồi…)
Lúc đầu Trì Nghiên còn khuyên mình đừng tức giận, tuy rằng tục ngữ nói thương cho roi cho vọt, nhưng bây giờ là thời đại nào rồi, phải đề xướng dùng phương pháp khoa học và tiên tiến để giáo dục con cái.
“Con nói xem, con làm rơi hỏng mô hình xe nào?”
Trì Tư Uyên thấy hình như Trì Nghiên không tức giận lắm, thế là cũng can đảm hơn, bắt đầu miêu tả với Trì Nghiên.
“Chính là cái đựng trong hộp, bên trong còn có một tờ giấy, nhìn như là mẹ viết chữ trên đó…”
Trì Nghiên cứng đờ tại chỗ.
Cái Trì Tư Uyên làm hỏng là mô hình Aventador mà Tần Thời Dụ tặng cho anh?
Cậu nhóc làm rơi hỏng rồi?
“Trì Tư Uyên! Bố thấy con ngứa da rồi phải không, ai cho con động vào đồ của bố?”
Trì Tư Uyên: Hu hu hu không phải đã nói không tức giận rồi sao?
Trì Nghiên vẫn còn đang đau lòng.
Đó chính là minh chứng cho bước ngoặt quan trọng trong giai đoạn tình cảm của anh và Tần Thời Dụ, bình thường anh không nỡ đụng vào vì sợ rơi vỡ mất, không ngờ cuối cùng lại bị tên nhóc thối này làm hỏng!
Trì Nghiên đau lòng không thôi, viết một câu bình như thế này:
Xin lỗi cô giáo, thân là nhân vật chính trong đoạn nhật ký này, bắt tôi bịa ra một lời khen ngợi đúng là quá khó rồi.
Cuối cùng vẫn phải đợi Tần Thời Dụ về nhà, dỗ lớn xong lại dỗ đến nhỏ, dỗ xong nhỏ lại đi dỗ lớn, như vậy mới xoa dịu được quan hệ giữa hai bố con.
Tần Thời Dụ mệt tim, đây không phải là một người lớn trông hai đứa trẻ sao?
Bình luận truyện