Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
Chương 32
Sau khi biết ngọc bội là vật Hình Phong đã từng mang, đúng là Bùi An có ý nghĩ muốn vứt nó đi.
Nàng có thể nghĩ ra việc một khối ngọc bội tặng hai chồng, nhưng sau đó hắn ngẫm lại tình cảnh của nàng, không cha không mẹ, vả lại nhà họ Vương cũng không phải nhà đại phú đại quý, đại khái cũng không thể mua ra một khối ngọc bội thứ hai giống như vậy.
Không lâu phía trước hắn vừa mới thuyết phục bản thân, chấp nhận thứ nàng đã tặng cho người ta.
Còn bây giờ thì tốt rồi, nàng bảo trả lại.
Trong lòng Bùi An có phần không vui, không muốn đáp lời, mắt cũng không nhìn nàng, nến đỏ trong phòng đã cháy xuống một đoạn, dầu sáp chạy xuống để lại vết sáp đã khô.
Im lặng một lát, Bùi An quay đầu lại thấy ánh mắt Vân Nương còn rơi trên mặt y, bóng đêm dần dần đậm mà hình như ánh mắt của nàng càng lấp lánh ánh sáng.
“Không mang bên người.” Rốt cuộc Bùi An vẫn đáp lại.
Hôm nay hắn thành thân, có rất nhiều người tới, trong đó chắc chắn không tránh khỏi người có giao tình sâu đậm với Hình Phong, hai năm trước lúc mình vừa mới quen Hình Phong, đã thấy hắn đeo khối ngọc bội kia.
Mình có thể nhận ra, người bên ngoài cũng có thể nhận ra, đến lúc đó không biết sẽ truyền ra chuyện đồn đại gì, tránh cho cành mẹ đẻ cành con, đêm qua hắn đã tháo xuống, thuận tay đặt ở phòng sách.
Thật sự không mang trên người.
Vân Nương gật đầu, có phần thiện giải nhân ý(1): “Ừm, vậy mai lang quân trả cho thiếp nhé.”
(1)Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người
Bùi An:...
Nghe nàng trả lời như vậy, Bùi An lại sinh nghi với lời nói lúc trước của nàng, đang muốn nhìn kỹ nàng thêm một cái để xem lần này nàng uống say nói thật hay nói dối thì thấy người đối diện, tựa như hơi nóng, đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo một cái.
Nàng mặc chất vải này, cổ áo vốn đã mở rộng, không cần nàng gạt cũng có thể nhìn thấy áo yếm bên trong, nàng vừa kéo ra, da thịt mông lung dưới lớp vải đỏ lập tức lộ ra.
Trắng đến mức phát sáng, tựa hồ bóng loáng như ngọc.
Một chén “rượu” mới xuống bụng càng thiêu tâm đốt bụng, cơn say từ từ đánh úp lên trên, cho dù là rượu trái cây, trước sau cộng lại cũng uống hơn mười chén.
Có lẽ là rượu tác dụng chậm.
Bùi An nhìn nàng, hình như nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, hai gò má ửng hồng giống như ánh nắng ráng chiều đỏ rực, rượu mạnh như vậy, có thể chống đỡ đến giờ đã tốt lắm rồi.
“Ăn no chưa?” Bùi An hỏi nàng.
Cơm trong chén Vân Nương đã sạch sẽ từ lâu, rượu nhạt đến đâu cũng là rượu, nàng cũng uống hơn mười chén, lúc uống vào cũng không có cảm giác gì, giờ thì thấy ngực ấm áp dễ chịu, chỉ muốn tìm chỗ nằm.
“No rồi, lang quân thì sao?”
Bùi An gật đầu, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn đứng dậy gọi người bên ngoài tiến vào dọn bàn trước sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Nương.
Vân Nương bị Bùi An nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức bật dậy từ trên ghế, động tác quá nhanh suýt nữa thì không đứng vững, vội vàng đỡ lấy mép bàn trước mặt.
Một cú hù dọa này, làm gương mặt xinh đẹp của nàng có phần hoảng hốt sợ hãi.
Biết nàng say, Bùi An chậm rãi đi tới, nghiêng người kề sát tay nàng: “Có đi được không?”
Ngoại trừ sự ấm áp khó hiểu mà ngực dần dần nảy sinh ra, thật ra đầu óc Vân Nương rất rõ ràng, nàng chỉ là không đứng vững mà thôi, nhưng đột nhiên bị hắn kéo tới như vậy, bàn tay rộng lớn cũng nắm năm ngón tay nàng, một cảm giác tê dại vô tình truyền từ ngón tay đến trái tim làm đầu óc nàng hơi rối bời.
Đúng là rượu kia nhạt nhưng tác dụng chậm.
“Có thể.” Chính hắn cũng say, nàng cũng không thể để hắn đỡ mình được, Vân Nương đứng thẳng người, Bùi An nắm tay nàng nhưng không buông ra, vả lại còn từng bước một chậm rãi dắt nàng về phía sau rèm châu trên giường cưới.
Vân Nương không có lý do gì để tránh thoát Bùi An, bước chân ngoan ngoãn đi theo.
Sắp đến bên ngoài rèm châu, trong đầu nàng thoáng cái lại sinh ra một ý nghĩ, nếu say, Bùi An có phải sẽ ngã đầu ngủ ngay không…
Nếu ngủ thì nàng nên làm gì bây giờ.
Thật sự không viên phòng sẽ không may mắn sao…
Cứ cho là y say, nàng cũng hơi say, nhưng trong lòng vẫn có phần thấp thỏm, tập tranh kia nàng đã nhìn rồi, đừng nói là trên người hai người không có vật gì, ngay cả, tư thế đó, rất, rất xấu hổ.
Lần này cứ mải mê suy nghĩ mà quên mất dưới chân.
Bùi An đã vén rèm châu lên, bước qua ngạch cửa, sợ nàng té ngã nên cố ý quay đầu lại chờ nàng nhấc chân, không ngờ nàng vẫn bị vấp ở ngạch cửa, thân thể ngã về phía hắn.
Bùi An dùng sức nâng khuỷu tay nàng nhưng không giữ chặt mà trực tiếp đỡ lấy eo nàng.
Vòng eo Dương Liễu(2) thon nhỏ có thể nắm trọn trong một vòng tay, chỉ cách một lớp lụa mỏng y có thể cảm nhận được hơi ấm ở đó, trong nháy mắt khi chạm vào giống như chạm vào tia chớp sấm sét, cả người tê dại không thể nhúc nhích, để nàng cuống quít kéo cánh tay hắn, chậm rãi đứng vững trong ngực hắn.
(2)Ý nghĩa eo thon của Dương Liễu là miêu tả người phụ nữ có dáng người uyển chuyển, eo thon, khi đi thì uyển chuyển, như liễu đung đưa trong gió. (Zhidao.baidu)
Chỉ đi mấy bước ngắn ngủi mà Vân Nương đã vấp hai lần, chính nàng cũng cảm thấy mình say thật rồi.
Tò mò trong bầu kia của hắn rốt cuộc là rượu gì, không sắc không vị, chỉ làm say tứ chi, đợi nàng kinh hồn chưa định đứng lên, mới phát hiện ra cục diện không ổn lắm.
Nàng ở trong ngực Bùi An.
Trên người nàng chỉ có một lớp lụa đỏ, hơn nữa trên người hắn cũng chỉ có một lớp lụa đỏ, tổng cộng chỉ có hai lớp lụa mỏng tanh, lúc này bụng dán vào bụng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của đối phương.
Nhất là trong khung cảnh yên tĩnh, trong đầu hai người cũng rối tung rối bù, những ý niệm thường tình nhất của con người cũng nảy sinh, cũng không thể kiểm soát được.
Không ai nhúc nhích.
Sau một hồi giằng co, tiếng động dọn bàn thức ăn bên ngoài truyền vào làm cho hai người tỉnh táo hẳn.
Nàng say thành như vậy rồi, y cũng không thể buông tay được, không chỉ không buông tay mà tay kia cũng đặt lên eo nàng, bình tĩnh nói một tiếng: “Coi chừng.”
Vân Nương nín thở, vất vả mới thích ứng được bàn tay y dán lên hông mình, nàng vốn tưởng rằng Bùi An sẽ buông nàng ra, không nghĩ tới, một bên hông khác cũng được bị ôm vào.
Cách một lớp lụa mỏng, hắn không cảm nhận được sự run rẩy dưới da nàng nhưng Vân Nương lại rõ ràng, lần này Bùi An chạm vào nàng đã khiến tâm trí nàng hoảng hốt bất ổn cực độ rồi.
Đêm tân hôn động phòng, phu quân của nàng, đang ôm nàng, hai người còn ăn mặc như vậy...
Nàng chưa bao giờ bị đàn ông ôm ấp như vậy, dưới sự k ích thích của cảm xúc xa lạ và ý nghĩ không an phận, Vân Nương cảm thấy tác dụng chậm kia của của rượu đã phát huy tác dụng, cả người nàng đều mềm nhũn.
Hắn không say sao?
Mang theo nghi ngờ vì sao hắn còn đứng vững được như vậy, Vân Nương mờ mịt ngẩng đầu, nhưng khi đưa mắt nhìn qua thì thấy đôi mắt hắn không còn trong vắt như ban đầu. Sâu đến mức giống như hồ nước không thấy đáy, làm sao tỉnh táo được chứ, thành thử nuốt những lời định nói vào miệng.
“Làm sao vậy?” Bùi An chậm rãi cúi đầu hỏi nàng.
Eo Vân Nương được hắn ôm lấy, không buông ra, vả lại hình như lúc này trong lòng hắn cũng không muốn buông ra, sau khi hắn say, biểu cảm trên mặt thoải mái, ngũ quan tuấn lãng càng lộ rõ.
Cũng bởi vì biết Bùi An say, Vân Nương mới dám to gan nhìn như vậy.
Từ khi quen biết hắn cho tới nay, nàng chưa bao giờ nhìn y ở khoảng cách gần như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn kỹ như bây giờ, từ lần đầu gặp, chỉ liếc mắt một cái là biết y rất đẹp trai.
Hiện giờ khuôn mặt này đưa đến dưới mí mắt nàng, vẻ tuấn lãng kia đã thu hết vào đáy mắt. Vân Nương cũng quên mất ngày mai y tỉnh lại có còn nhớ chuyện này hay không, nói: “Hương hoa mấy ngày chưa phai, đúng là không khoa trương chút nào.”
Bùi An không nghe rõ, thân thể càng cúi càng thấp, môi đã kề đến trán nàng, thấp giọng hỏi: “Cái gì?”
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, lại bị người ta câu hồn thành ra Vân Nương không dám nhìn xuống nữa.
Thấy nàng không trả lời, còn quay mặt lại, đầu y cũng xoay theo hỏi lại một lần: “Ta không nghe rõ.” Gì mà hương hoa mấy ngày chưa phai vậy.
Vân Nương rõ ràng cảm giác y ôm mình chặt hơn lúc nãy rất nhiều, hai người hoàn toàn dính cùng một chỗ, thân thể run lên, Vân Nương liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Lang quân rất đẹp trai.”
Vẻ mặt kia vô cùng ngượng ngùng.
Ngực Bùi An rung động, dừng một chút, hắn biết bề ngoài mình không tệ, cũng biết những lời đồn đại trong thành Lâm An nên không bất ngờ với lời nói của nàng.
Hắn không tệ, nàng cũng không cần khiêm tốn.
Đệ nhất mỹ nhân Lâm An đang nằm trong lồ ng ngực hắn, thật ra lúc ban đầu hắn cũng không ngờ sẽ có chuyện này, hắn cũng không có cố chấp đặc biệt gì với cô nương xinh đẹp hay xấu xí cả.
Bây giờ...
Ai mà không muốn vợ mình xinh đẹp chứ.
Không có có gì sai trái.
Bùi An là một người đàn ông bình thường, có thất tình lục dục bình thường, nghĩ như vậy, bàn tay đặt bên hông nàng vô thức di chuyển, cúi đầu xuống nhìn sắc mặt xấu hổ của nàng, không keo kiệt chút nào, cũng khen nàng một câu: “Nàng cũng xinh đẹp.”
Nói xong, thấy lông mi nàng run lên, cũng nhớ lại Đồng Nghĩa từng nói một câu, hắn cảm thán: “Hai ta gom thành một đôi, tiện nghi cho nhau, rất vừa vặn.’
Vân Nương cũng nghe Thanh Ngọc từng nói lời này, nhất thời kinh ngạc, cũng bất chấp ngượng ngùng, ngẩng lên nhìn hắn lần thứ hai.
Lần này hai người đều im lặng.
Nha hoàn ngoài phòng dọn dẹp bàn xong đã tự động yên lặng lui ra ngoài, bên tai không có bất kỳ tiếng động gì, đêm khuya người sạch sẽ, bóng đêm trêu người. Hắn đã quyết định muốn cưới nàng, tuyệt đối không có khả năng để nàng thủ tiết sống cô độc được, cũng không thể bỏ qua thời gian động phòng hoa chúc đáng giá nghìn vàng mà không viên phòng với nàng.
Sắc mặt của nàng cũng đỏ suốt cả đêm, hẳn là nàng đã nghĩ đến thời khắc này từ lâu.
Canh giờ không còn sớm, người nên đi cũng đi rồi, tầm mắt Bùi An rời khỏi đôi mắt nàng, chậm rãi di chuyển xuống, nhìn về phía sống mũi tinh xảo của nàng, sau đó là môi…
Chiếc miệng nhỏ nhắn, non nớt như hồng đào.
Rất đẹp.
Hắn nghiêng đầu chậm rãi tiến lại gần nàng, lấy cánh môi của mình tìm kiếm cánh môi nàng.
Bùi An càng đến gần, hô hấp của hai người đã vô thức dán sát vào nhau, trong nháy mắt cánh môi hắn sắp chạm vào, trong lòng Vân Nương căng thẳng, năm ngón tay nắm chặt lấy cánh tay hắn theo bản năng.
Cảm nhận được động tác của nàng, hắn dừng lại và không đi xuống nữa, cứ cứng đờ như vậy, chờ phản ứng tiếp theo của nàng.
Vân Nương quá căng thẳng thành ra mới có phản ứng gấp gáp như vậy từ trong tiềm thức, ý thức được y đang chờ mình, nàng chậm rãi buông cánh tay hắn ra, không dám động đậy nữa.
Tân lang tân nương phải viên phòng trong đêm tân hôn, đương nhiên nàng không thể ngoại lệ.
Nàng cũng không muốn không may mắn, không muốn bị người bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, đã lựa chọn gả cho chàng thì chàng chính là phu quân của mình, trao thân cho chàng là điều đương nhiên nhất trên thế gian.
Vả lại, chàng lớn lên đẹp trai như vậy, tính ra là nàng chiếm lời rồi…
Bùi An đợi nàng trong chốc lát, muốn cho nàng không gian để suy nghĩ, thấy nàng không chỉ không lùi bước mà còn chủ động đưa cánh môi mình kề lại gần, cho nên hắn cũng không khách khí nữa, nâng cằm nàng lên rồi chạm vào.
Trong giây phút cánh môi hai người kề sát nhau, giống như đụng phải một dòng điện, thân thể cả hai người đồng loạt cứng đờ, ngây người một lát, cánh môi Bùi An mới bắt đầu giật giật, mở ra rồi nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của nàng.
Còn mềm hơn tưởng tượng rất nhiều.
Bùi An lại buông nàng ra, lại dùng cánh môi ngậm một lần nữa sau đó giống như bị ma nhập, hết buông ra rồi lại cắn vào, thay đổi vị trí cắn vào đôi môi nàng.
Nàng có thể nghĩ ra việc một khối ngọc bội tặng hai chồng, nhưng sau đó hắn ngẫm lại tình cảnh của nàng, không cha không mẹ, vả lại nhà họ Vương cũng không phải nhà đại phú đại quý, đại khái cũng không thể mua ra một khối ngọc bội thứ hai giống như vậy.
Không lâu phía trước hắn vừa mới thuyết phục bản thân, chấp nhận thứ nàng đã tặng cho người ta.
Còn bây giờ thì tốt rồi, nàng bảo trả lại.
Trong lòng Bùi An có phần không vui, không muốn đáp lời, mắt cũng không nhìn nàng, nến đỏ trong phòng đã cháy xuống một đoạn, dầu sáp chạy xuống để lại vết sáp đã khô.
Im lặng một lát, Bùi An quay đầu lại thấy ánh mắt Vân Nương còn rơi trên mặt y, bóng đêm dần dần đậm mà hình như ánh mắt của nàng càng lấp lánh ánh sáng.
“Không mang bên người.” Rốt cuộc Bùi An vẫn đáp lại.
Hôm nay hắn thành thân, có rất nhiều người tới, trong đó chắc chắn không tránh khỏi người có giao tình sâu đậm với Hình Phong, hai năm trước lúc mình vừa mới quen Hình Phong, đã thấy hắn đeo khối ngọc bội kia.
Mình có thể nhận ra, người bên ngoài cũng có thể nhận ra, đến lúc đó không biết sẽ truyền ra chuyện đồn đại gì, tránh cho cành mẹ đẻ cành con, đêm qua hắn đã tháo xuống, thuận tay đặt ở phòng sách.
Thật sự không mang trên người.
Vân Nương gật đầu, có phần thiện giải nhân ý(1): “Ừm, vậy mai lang quân trả cho thiếp nhé.”
(1)Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người
Bùi An:...
Nghe nàng trả lời như vậy, Bùi An lại sinh nghi với lời nói lúc trước của nàng, đang muốn nhìn kỹ nàng thêm một cái để xem lần này nàng uống say nói thật hay nói dối thì thấy người đối diện, tựa như hơi nóng, đưa tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt áo một cái.
Nàng mặc chất vải này, cổ áo vốn đã mở rộng, không cần nàng gạt cũng có thể nhìn thấy áo yếm bên trong, nàng vừa kéo ra, da thịt mông lung dưới lớp vải đỏ lập tức lộ ra.
Trắng đến mức phát sáng, tựa hồ bóng loáng như ngọc.
Một chén “rượu” mới xuống bụng càng thiêu tâm đốt bụng, cơn say từ từ đánh úp lên trên, cho dù là rượu trái cây, trước sau cộng lại cũng uống hơn mười chén.
Có lẽ là rượu tác dụng chậm.
Bùi An nhìn nàng, hình như nàng cũng không khá hơn bao nhiêu, hai gò má ửng hồng giống như ánh nắng ráng chiều đỏ rực, rượu mạnh như vậy, có thể chống đỡ đến giờ đã tốt lắm rồi.
“Ăn no chưa?” Bùi An hỏi nàng.
Cơm trong chén Vân Nương đã sạch sẽ từ lâu, rượu nhạt đến đâu cũng là rượu, nàng cũng uống hơn mười chén, lúc uống vào cũng không có cảm giác gì, giờ thì thấy ngực ấm áp dễ chịu, chỉ muốn tìm chỗ nằm.
“No rồi, lang quân thì sao?”
Bùi An gật đầu, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Nói xong, hắn đứng dậy gọi người bên ngoài tiến vào dọn bàn trước sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Nương.
Vân Nương bị Bùi An nhìn thấy, trong lòng nhảy dựng lên, lập tức bật dậy từ trên ghế, động tác quá nhanh suýt nữa thì không đứng vững, vội vàng đỡ lấy mép bàn trước mặt.
Một cú hù dọa này, làm gương mặt xinh đẹp của nàng có phần hoảng hốt sợ hãi.
Biết nàng say, Bùi An chậm rãi đi tới, nghiêng người kề sát tay nàng: “Có đi được không?”
Ngoại trừ sự ấm áp khó hiểu mà ngực dần dần nảy sinh ra, thật ra đầu óc Vân Nương rất rõ ràng, nàng chỉ là không đứng vững mà thôi, nhưng đột nhiên bị hắn kéo tới như vậy, bàn tay rộng lớn cũng nắm năm ngón tay nàng, một cảm giác tê dại vô tình truyền từ ngón tay đến trái tim làm đầu óc nàng hơi rối bời.
Đúng là rượu kia nhạt nhưng tác dụng chậm.
“Có thể.” Chính hắn cũng say, nàng cũng không thể để hắn đỡ mình được, Vân Nương đứng thẳng người, Bùi An nắm tay nàng nhưng không buông ra, vả lại còn từng bước một chậm rãi dắt nàng về phía sau rèm châu trên giường cưới.
Vân Nương không có lý do gì để tránh thoát Bùi An, bước chân ngoan ngoãn đi theo.
Sắp đến bên ngoài rèm châu, trong đầu nàng thoáng cái lại sinh ra một ý nghĩ, nếu say, Bùi An có phải sẽ ngã đầu ngủ ngay không…
Nếu ngủ thì nàng nên làm gì bây giờ.
Thật sự không viên phòng sẽ không may mắn sao…
Cứ cho là y say, nàng cũng hơi say, nhưng trong lòng vẫn có phần thấp thỏm, tập tranh kia nàng đã nhìn rồi, đừng nói là trên người hai người không có vật gì, ngay cả, tư thế đó, rất, rất xấu hổ.
Lần này cứ mải mê suy nghĩ mà quên mất dưới chân.
Bùi An đã vén rèm châu lên, bước qua ngạch cửa, sợ nàng té ngã nên cố ý quay đầu lại chờ nàng nhấc chân, không ngờ nàng vẫn bị vấp ở ngạch cửa, thân thể ngã về phía hắn.
Bùi An dùng sức nâng khuỷu tay nàng nhưng không giữ chặt mà trực tiếp đỡ lấy eo nàng.
Vòng eo Dương Liễu(2) thon nhỏ có thể nắm trọn trong một vòng tay, chỉ cách một lớp lụa mỏng y có thể cảm nhận được hơi ấm ở đó, trong nháy mắt khi chạm vào giống như chạm vào tia chớp sấm sét, cả người tê dại không thể nhúc nhích, để nàng cuống quít kéo cánh tay hắn, chậm rãi đứng vững trong ngực hắn.
(2)Ý nghĩa eo thon của Dương Liễu là miêu tả người phụ nữ có dáng người uyển chuyển, eo thon, khi đi thì uyển chuyển, như liễu đung đưa trong gió. (Zhidao.baidu)
Chỉ đi mấy bước ngắn ngủi mà Vân Nương đã vấp hai lần, chính nàng cũng cảm thấy mình say thật rồi.
Tò mò trong bầu kia của hắn rốt cuộc là rượu gì, không sắc không vị, chỉ làm say tứ chi, đợi nàng kinh hồn chưa định đứng lên, mới phát hiện ra cục diện không ổn lắm.
Nàng ở trong ngực Bùi An.
Trên người nàng chỉ có một lớp lụa đỏ, hơn nữa trên người hắn cũng chỉ có một lớp lụa đỏ, tổng cộng chỉ có hai lớp lụa mỏng tanh, lúc này bụng dán vào bụng có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của đối phương.
Nhất là trong khung cảnh yên tĩnh, trong đầu hai người cũng rối tung rối bù, những ý niệm thường tình nhất của con người cũng nảy sinh, cũng không thể kiểm soát được.
Không ai nhúc nhích.
Sau một hồi giằng co, tiếng động dọn bàn thức ăn bên ngoài truyền vào làm cho hai người tỉnh táo hẳn.
Nàng say thành như vậy rồi, y cũng không thể buông tay được, không chỉ không buông tay mà tay kia cũng đặt lên eo nàng, bình tĩnh nói một tiếng: “Coi chừng.”
Vân Nương nín thở, vất vả mới thích ứng được bàn tay y dán lên hông mình, nàng vốn tưởng rằng Bùi An sẽ buông nàng ra, không nghĩ tới, một bên hông khác cũng được bị ôm vào.
Cách một lớp lụa mỏng, hắn không cảm nhận được sự run rẩy dưới da nàng nhưng Vân Nương lại rõ ràng, lần này Bùi An chạm vào nàng đã khiến tâm trí nàng hoảng hốt bất ổn cực độ rồi.
Đêm tân hôn động phòng, phu quân của nàng, đang ôm nàng, hai người còn ăn mặc như vậy...
Nàng chưa bao giờ bị đàn ông ôm ấp như vậy, dưới sự k ích thích của cảm xúc xa lạ và ý nghĩ không an phận, Vân Nương cảm thấy tác dụng chậm kia của của rượu đã phát huy tác dụng, cả người nàng đều mềm nhũn.
Hắn không say sao?
Mang theo nghi ngờ vì sao hắn còn đứng vững được như vậy, Vân Nương mờ mịt ngẩng đầu, nhưng khi đưa mắt nhìn qua thì thấy đôi mắt hắn không còn trong vắt như ban đầu. Sâu đến mức giống như hồ nước không thấy đáy, làm sao tỉnh táo được chứ, thành thử nuốt những lời định nói vào miệng.
“Làm sao vậy?” Bùi An chậm rãi cúi đầu hỏi nàng.
Eo Vân Nương được hắn ôm lấy, không buông ra, vả lại hình như lúc này trong lòng hắn cũng không muốn buông ra, sau khi hắn say, biểu cảm trên mặt thoải mái, ngũ quan tuấn lãng càng lộ rõ.
Cũng bởi vì biết Bùi An say, Vân Nương mới dám to gan nhìn như vậy.
Từ khi quen biết hắn cho tới nay, nàng chưa bao giờ nhìn y ở khoảng cách gần như vậy, cũng chưa bao giờ nhìn kỹ như bây giờ, từ lần đầu gặp, chỉ liếc mắt một cái là biết y rất đẹp trai.
Hiện giờ khuôn mặt này đưa đến dưới mí mắt nàng, vẻ tuấn lãng kia đã thu hết vào đáy mắt. Vân Nương cũng quên mất ngày mai y tỉnh lại có còn nhớ chuyện này hay không, nói: “Hương hoa mấy ngày chưa phai, đúng là không khoa trương chút nào.”
Bùi An không nghe rõ, thân thể càng cúi càng thấp, môi đã kề đến trán nàng, thấp giọng hỏi: “Cái gì?”
Giọng nói trầm thấp lọt vào tai, lại bị người ta câu hồn thành ra Vân Nương không dám nhìn xuống nữa.
Thấy nàng không trả lời, còn quay mặt lại, đầu y cũng xoay theo hỏi lại một lần: “Ta không nghe rõ.” Gì mà hương hoa mấy ngày chưa phai vậy.
Vân Nương rõ ràng cảm giác y ôm mình chặt hơn lúc nãy rất nhiều, hai người hoàn toàn dính cùng một chỗ, thân thể run lên, Vân Nương liếc hắn một cái, nhẹ giọng nói: “Lang quân rất đẹp trai.”
Vẻ mặt kia vô cùng ngượng ngùng.
Ngực Bùi An rung động, dừng một chút, hắn biết bề ngoài mình không tệ, cũng biết những lời đồn đại trong thành Lâm An nên không bất ngờ với lời nói của nàng.
Hắn không tệ, nàng cũng không cần khiêm tốn.
Đệ nhất mỹ nhân Lâm An đang nằm trong lồ ng ngực hắn, thật ra lúc ban đầu hắn cũng không ngờ sẽ có chuyện này, hắn cũng không có cố chấp đặc biệt gì với cô nương xinh đẹp hay xấu xí cả.
Bây giờ...
Ai mà không muốn vợ mình xinh đẹp chứ.
Không có có gì sai trái.
Bùi An là một người đàn ông bình thường, có thất tình lục dục bình thường, nghĩ như vậy, bàn tay đặt bên hông nàng vô thức di chuyển, cúi đầu xuống nhìn sắc mặt xấu hổ của nàng, không keo kiệt chút nào, cũng khen nàng một câu: “Nàng cũng xinh đẹp.”
Nói xong, thấy lông mi nàng run lên, cũng nhớ lại Đồng Nghĩa từng nói một câu, hắn cảm thán: “Hai ta gom thành một đôi, tiện nghi cho nhau, rất vừa vặn.’
Vân Nương cũng nghe Thanh Ngọc từng nói lời này, nhất thời kinh ngạc, cũng bất chấp ngượng ngùng, ngẩng lên nhìn hắn lần thứ hai.
Lần này hai người đều im lặng.
Nha hoàn ngoài phòng dọn dẹp bàn xong đã tự động yên lặng lui ra ngoài, bên tai không có bất kỳ tiếng động gì, đêm khuya người sạch sẽ, bóng đêm trêu người. Hắn đã quyết định muốn cưới nàng, tuyệt đối không có khả năng để nàng thủ tiết sống cô độc được, cũng không thể bỏ qua thời gian động phòng hoa chúc đáng giá nghìn vàng mà không viên phòng với nàng.
Sắc mặt của nàng cũng đỏ suốt cả đêm, hẳn là nàng đã nghĩ đến thời khắc này từ lâu.
Canh giờ không còn sớm, người nên đi cũng đi rồi, tầm mắt Bùi An rời khỏi đôi mắt nàng, chậm rãi di chuyển xuống, nhìn về phía sống mũi tinh xảo của nàng, sau đó là môi…
Chiếc miệng nhỏ nhắn, non nớt như hồng đào.
Rất đẹp.
Hắn nghiêng đầu chậm rãi tiến lại gần nàng, lấy cánh môi của mình tìm kiếm cánh môi nàng.
Bùi An càng đến gần, hô hấp của hai người đã vô thức dán sát vào nhau, trong nháy mắt cánh môi hắn sắp chạm vào, trong lòng Vân Nương căng thẳng, năm ngón tay nắm chặt lấy cánh tay hắn theo bản năng.
Cảm nhận được động tác của nàng, hắn dừng lại và không đi xuống nữa, cứ cứng đờ như vậy, chờ phản ứng tiếp theo của nàng.
Vân Nương quá căng thẳng thành ra mới có phản ứng gấp gáp như vậy từ trong tiềm thức, ý thức được y đang chờ mình, nàng chậm rãi buông cánh tay hắn ra, không dám động đậy nữa.
Tân lang tân nương phải viên phòng trong đêm tân hôn, đương nhiên nàng không thể ngoại lệ.
Nàng cũng không muốn không may mắn, không muốn bị người bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, đã lựa chọn gả cho chàng thì chàng chính là phu quân của mình, trao thân cho chàng là điều đương nhiên nhất trên thế gian.
Vả lại, chàng lớn lên đẹp trai như vậy, tính ra là nàng chiếm lời rồi…
Bùi An đợi nàng trong chốc lát, muốn cho nàng không gian để suy nghĩ, thấy nàng không chỉ không lùi bước mà còn chủ động đưa cánh môi mình kề lại gần, cho nên hắn cũng không khách khí nữa, nâng cằm nàng lên rồi chạm vào.
Trong giây phút cánh môi hai người kề sát nhau, giống như đụng phải một dòng điện, thân thể cả hai người đồng loạt cứng đờ, ngây người một lát, cánh môi Bùi An mới bắt đầu giật giật, mở ra rồi nhẹ nhàng ngậm lấy môi dưới của nàng.
Còn mềm hơn tưởng tượng rất nhiều.
Bùi An lại buông nàng ra, lại dùng cánh môi ngậm một lần nữa sau đó giống như bị ma nhập, hết buông ra rồi lại cắn vào, thay đổi vị trí cắn vào đôi môi nàng.
Bình luận truyện