Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe
Chương 3
Editor Hoa Trong Tuyết
Nặc Nhĩ tộc mới sinh ra cả người mềm nhũn ngồi trong tay Ngu Uyên, mơ mơ hồ hồ híp mắt, sau khi ngừng quay phim, nữ bộc đứng một bên bước lên muốn bế lấy tiểu tử kia.
Nhưng giống như Ngu Uyên không có ý định buông tay, không dấu vết ngăn cản nữ bộc kia, quay đầu nhìn Ngu lão phu nhân cách đấy không xa.
Âm thanh không mang theo chút tình cảm nào, “Người đã hài lòng?”
Lão phu nhân gọi là lão phu nhân, nhưng thực tế nhìn qua cũng không già, khuôn mặt đoan trang hoa lệ, có chút không phù hợp với thần sắc lạnh lùng bên ngoài, khuôn măt cũng không giống Ngu Uyên.
Khi giọng nói của Ngu Uyên vang lên, trong mắt của bà hình như hiện lên một chút đắt ý, đứng dậy, đi về phía cửa.
Tần quản gia đứng bên cạnh thấy vậy muốn đi theo, nhưng mà mới bước được một bước, đã bị lão phu nhân bảo dừng lại.
”Lão Tần, trong thời gian này ngươi ở lại chăm sóc cho đại thiếu gia, còn có, “ Ngu Lão phu nhân nói, bước chân dừng một chút, sau đó lành lạnh nói, “Vừa ký khế ước, thân thể của đại thiếu gia chắc hơi suy yếu, ngươi chuẩn bị nhiều thuốc bổ và hồn thạch đẳng cấp cao, tránh bị thiếu hụt.”
Nói xong, mang theo cả nhóm người tiêu sái rời đi, tất cả những bộc kia đều là người của lão phu nhân, cho nên bọn họ vừa đi, trong chốc lác cả gian phòng vắng hẳn, hiện tại chỉ còn hai người là Ngu Uyên và Tần quản gia.
Người phía trước cúi đầu nhìn xuống Nặc Nhĩ tộc ngủ say trên tay mình, tiểu gia hỏa này không biết xảy ra chuyện gì, cả người đều lạnh như băng, Ngu Uyên tụ linh khí vào tay, mới làm cho thân thể hắn ấm lên được một chút.
Giống như ngủ rất thoải mái, tiểu gia hỏa trong lòng bàn tay hắn trở mình, một cục thịt nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Đầu ngón tay truyền đến, cảm xúc mềm mại làm cho chân mày Ngu Uyên khẽ động.
”Trong khoản thời gian này siết chặt tài chính của nàng, nàng liền đánh chủ ý lên người ngươi, biến hóa thật rất nhanh.” Tần quản gia đang đưa lưng về phía Ngu Uyên đột nhiên lên tiếng nói, nhưng mà âm thanh lại đối lập với khuôn mặt già nua kia, giống như âm thanh của người trẻ tuổi.
Ngu Uyên ngẩng đầu lành lạnh nhìn hắn, không nói chuyện.
Tần quản gia quay đầu nhìn hắn nở nụ cười, nụ cười này kết hợp với khuôn mặt đầy nếp nhăn rất quái dị, dường như chính hắn cũng nhận ra, đưa tay lên mặt cọ cọ hai cái, khuôn mặt già nua biến mất, thay vào đó chính là một khuôn mặt rất trẻ, nhìn qua có khi còn trẻ hơn Ngu Uyên một chút.
Người nọ nhìn tiểu gia hỏa trong tay Ngu Uyên, lại nhìn vỏ trứng bị nghiền nát trên bàn cách đấy không xa, lẫn với vỏ trứng còn có cục đá màu đỏ phát ra ánh sáng, nhún vai, “Vừa ra đời đã mang theo đá máu cũng không phải là điềm tốt, Uyên thiếu, ta đổi cho ngươi một cái khác.”
Nói xong, đưa tay muốn đón lấy tiểu gia hỏa trong tay hắn, nhưng Ngu Uyên lại thu tay về, nhìn nhìn hắn, “Không cần, chọn cái này.”
Nghe vậy, “Tần quản gia” nhíu mày, giống như muốn nói gì đó, nhưng mà lời nói vẫn không ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một chut động tĩnh, lỗ tai hắn khẽ động, sau đó giống như là trong khoảnh khắc, đổi lại khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong mắt ẩn chứa tinh quang, giống như một lão hồ ly.
Ngu Uyên mặt không biến sắc dùng khăn tay bọc lại vỏ trứng, bỏ vào trong túi áo, sau đấy nhẹ tay nắm lấy tiểu gia hỏa mới sinh ra, đi về một hướng khác, Tần quản gia cũng theo sát phía sau.
Đi không bao xa, một bóng người chạy về phía bọn họ, đứng bên cạnh Ngu Uyên, thấp giọng kêu Ngu tổng, sau đó liền đưa cho hắn một đĩa CD nhỏ, bên trong chứa các số liệu thống kê về phản ứng của dư luận.
Cuối cùng ánh mắt cảnh giác nhìn về Tần quản gia đứng cách đấy không xa.
Ngu Uyên nhìn xem nhiều loại số liệu, khóe miệng hơi động một chút.
>>>>
Chử Thư Mặc mở to đôi mắt, hắn thức dậy khi bị một nữ nhân ôm.
Hắn nhớ kỹ hình như hắn chết rồi, nhưng theo tình huống hiện tại, không chỉ là chết rồi, mà là lần nữa đầu thai rồi.
Tại sao không xóa bỏ trí nhớ và hoàn cảnh xa lạ xung quanh tạm thời không cần nhắc đến, quan trọng nhất là cái dáng vẻ này, tại sao hắn chỉ lớn bằng lòng bàn tay của đối phương?!
Không lẽ ở thế giới này trẻ nhỏ mới sinh ra chỉ lớn như vậy?
Chử Thư Mặc cũng không phải không khiếp sợ, sau đó lặng yên chậc chậc chậc chậc miệng.
Không sai hắn hình như có chút.... đói, hành vi cử chỉ của hắn so với thói quen sinh hoạt trong thời gian dài với Thiên Diễn Đế hình như có chút phạm quy rồi, đói bụng có thể kêu đồ ăn, nhưng loại hành vi chậc chậc miệng này hình như hắn không thể làm!
Vì vậy Chử Thư Mặc rất bi thương phát hiện, cũng có thời điểm thân thể của hắn sẽ bị bản năng chi phối, nói thí dụ như khi hắn đói bụng, hắn chẳng những há há miệng, mà còn phát ra âm thanh đặc thù.
Vẻ mặt ta đói bụng rất muốn ăn thể hiện ra rõ mười phần, chọc cho nữ nhân trước mặt bật cười.
”Ngoan á..., biết rõ ngươi đói bụng, nhưng mà sau khi ký khế ước mỗi ngày đều phải làm kiểm tra trước nha.” Nữ nhân vừa nói, tay mang bao tay đụng đụng lên đầu hắn, chính xác mà nói, là muốn thăm dò, nhưng mà hình như nghĩ tới điều gì, lại lặng yên rụt tay về.
Nếu như Chử Thư Mặc nghe hiểu được, nhất định sẽ cực kỳ mẫn cảm với từ khế ước mà đối phương vừa nói, nhưng hắn nghe không hiểu, chỉ có thể mặc cho bản năng vỗ vỗ miệng, ánh mắt như muốn biểu đạt việc chậc chậc lưỡi không phải là ý muốn của hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, dùng ánh mắt nói chuyện không phải ai cũng có thể hiểu, dù sao chắc chắn là người đối diện hắn không hiểu.
Buông tha cho việc trao đổi ánh mắt Chử Thư Mặc thở dài, nhịn không được lại nghĩ đến việc khi hắn mới sống lại đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Diễn Đế.
Tuy theo kinh nghiệm của hắn, trong lòng biết rõ mười phần điều này là ảo giác, nhưng suy nghĩ giống như ngựa thoát khỏi dây cương, nghĩ thầm nữ nhân này là mẹ hắn, vạn nhất Thiên Diễn Đế kia lại là cha hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?
Nhịn không được suy nghĩ lại bị suy nghĩ trong đầu làm cho cả người run lên, Chử Thư Mặc nhéo nhéo nắm tay nhỏ, nghĩ thầm ngày nào đấy bản thân phải xuống địa phủ khiếu nại.
Nhưng mà hắn còn chưa nghĩ được kế hoạch cụ thể để khiếu nại, với việc Thiên Diễn Đế thật sự là cha hắn, hắn đã bị nữ nhân kia bỏ vào trong một hộp nhỏ.
Ừ, hình như trước đấy cô đã chuẩn bị tốt, cũng không biết là muốn làm gì, sau khi nhét cả người hắn vào, chỉ chừa một cái cái đầu nhỏ ở bên ngoài, cuối cùng nhìn hắn cười cười, “Một lúc là tốt rồi, ta đi lấy sữa cho ngươi uống.”
Chử Thư Mặc có chút mờ mịt mà nhìn cô bước ra, vô thức kêu y y nha nha, tiếp theo rất nhanh, hắn cũng không có tâm tình kêu, bởi vì hắn phát hiện cái rương này có chút cổ quái.
Bên trong giống như có.... khí tức của Thiên Diễn Đế, lúc ẩn lúc hiện
Cổ, lồng ngực, bụng, bụng dưới, y...
Mặt của Chử Thư Mặc nhanh chóng đỏ lên, một đôi mắt to đen nhánh trừng lớn lên giống như trông mong nữ nhân đi lấy sữa trở về, ở trong rương tay nhỏ nắm chặt, ôm lấy thân mình, cả người co lại như một viên cầu.
Tiếp theo “Lạch cạch ---” một tiếng, nước mắt như hạt châu cứ như vậy rơi xuống rương.
Miệng nhỏ mỏ to ra như trăng tròn, nữ nhân thấy thế vội vàng chạy đến, nhưng mà so với cô Chử Thư Mặc còn bối rối hơn, hắn vô cùng hoảng sợ cúi đầu xuống, nhìn nước mắt dưới hòm, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Hắn hắn hắn, hắn khóc?
Nói như thế nào bây giờ hắn cũng không phải có mang hôn ước trong người, hơn nữa người trước mặt cũng không làm gì hắn, huống chi nếu như là có, cũng không cần phải khóc.
Ngay lúc Chử Thư Mặc vô cùng hoảng sợ, nữ nhân trước mặt rất ôn hòa đưa tay ra xoa xoa mặt hắn, ôn nhu nói vài câu, sau đó rương hòm lại phát ra tiếng vang, đưa tay ôm hắn ra ngoài.
Sau đấy nữ nhân cẩn thận từng li từng tý đưa bình sữa có độ nóng vừa phải cho Chử Thư Mặc.
Lúc này một nữ bộc khác đứng sau lưng cô hình như là không chịu được, thấp giọng nói, “Phỉ Nhĩ tỷ tỷ, chỉ số thông minh của Nặc Nhĩ tộc không cao, huống chi còn là một Nặc Nhĩ tộc có tư chất kém, tỷ hà tất phải cẩn thận như vậy, trực tiếp đưa đến trường đào tạo Nặc Nhĩ tộc là được rồi.”
Phỉ Nhĩ nghe vậy quay đầu lại, đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng bước chân từ đại sảnh truyền lại.
Sắc mặt hai người khẽ động, quay về hướng phát ra tiếng bước chân cúi đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Nữ bộc vừa nói lời kia sắc mặt vô cùng khẩn trương, nhưng mà ánh mắt nhìn liếc qua Nặc Nhĩ tộc đang uống sữa kia, cảm giác khẩn trương tản đi trong nháy mắt.
Kỳ thật Chử Thư Mặc cũng không muốn tạo ra hình tượng chỉ biết bú sữa mẹ, nhưng mà hắn đang ở trong thân thể một đứa bé, hắn cũng không có biện pháp, cũng không biết sữa này được làm từ gì, nhưng thật sự uống rất ngon!
Để cho hắn muốn ngừng mà ngừng không được! Uống một ngụm đã thấy toàn bộ linh hồn của mình đều được cứu rỗi! Ngon hơn bất kỳ loại sữa nào mà kiếp trước hắn từng uống!
Chử Thư Mặc vừa nghĩ, miệng nhỏ vẫn không ngừng mút.
Cho đến khi trước mặt hắn xuất hiện một nam nhân cao lớn.
Không sai, hắn bị Phỉ Nhĩ ôm lấy, vì vây khi Phỉ Nhĩ quay người về hướng tiếng bước chân, thì người hắn cũng bị xoay lại.
Sau đó không bao lâu, đã nhìn thấy một người dù hóa thành tro, hắn cũng không thể quên được, Thiên Diễn Đế.
Tóc ngắn lạ lẫm, cùng với trang sức và quần áo hắn chưa từng thấy qua, cả người đều là khí tức xa lạ, chỉ duy nhất khuôn mặt kia với biểu cảm lạnh lùng làm Chử Thư Mặc thấy quen thuộc.
Hắn còn nhỏ đầu óc còn chưa kịp hiểu là xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thiên Diễn Đế bước tới gần hắn, cuối cùng đưa tay về phía Phỉ Nhĩ.
Toàn bộ quá trình này Chử Thư Mặc bị dọa cho rối loạn, không có cách nào suy nghĩ, theo bản năng hung hăng mút một hơi sữa, thất kinh nhìn nam nhân lớn hơn hắn mấy chục lần ở trước mặt, khiếp sợ không thể kềm chế, đang nghĩ ngợi thuyết phục chính mình tất cả đều là ảo giác, hắn lại nghe thấy tiếng nói lạ lẫm nhưng quen thuộc ở bên tai.
”Đưa ta bế.”
Nặc Nhĩ tộc mới sinh ra cả người mềm nhũn ngồi trong tay Ngu Uyên, mơ mơ hồ hồ híp mắt, sau khi ngừng quay phim, nữ bộc đứng một bên bước lên muốn bế lấy tiểu tử kia.
Nhưng giống như Ngu Uyên không có ý định buông tay, không dấu vết ngăn cản nữ bộc kia, quay đầu nhìn Ngu lão phu nhân cách đấy không xa.
Âm thanh không mang theo chút tình cảm nào, “Người đã hài lòng?”
Lão phu nhân gọi là lão phu nhân, nhưng thực tế nhìn qua cũng không già, khuôn mặt đoan trang hoa lệ, có chút không phù hợp với thần sắc lạnh lùng bên ngoài, khuôn măt cũng không giống Ngu Uyên.
Khi giọng nói của Ngu Uyên vang lên, trong mắt của bà hình như hiện lên một chút đắt ý, đứng dậy, đi về phía cửa.
Tần quản gia đứng bên cạnh thấy vậy muốn đi theo, nhưng mà mới bước được một bước, đã bị lão phu nhân bảo dừng lại.
”Lão Tần, trong thời gian này ngươi ở lại chăm sóc cho đại thiếu gia, còn có, “ Ngu Lão phu nhân nói, bước chân dừng một chút, sau đó lành lạnh nói, “Vừa ký khế ước, thân thể của đại thiếu gia chắc hơi suy yếu, ngươi chuẩn bị nhiều thuốc bổ và hồn thạch đẳng cấp cao, tránh bị thiếu hụt.”
Nói xong, mang theo cả nhóm người tiêu sái rời đi, tất cả những bộc kia đều là người của lão phu nhân, cho nên bọn họ vừa đi, trong chốc lác cả gian phòng vắng hẳn, hiện tại chỉ còn hai người là Ngu Uyên và Tần quản gia.
Người phía trước cúi đầu nhìn xuống Nặc Nhĩ tộc ngủ say trên tay mình, tiểu gia hỏa này không biết xảy ra chuyện gì, cả người đều lạnh như băng, Ngu Uyên tụ linh khí vào tay, mới làm cho thân thể hắn ấm lên được một chút.
Giống như ngủ rất thoải mái, tiểu gia hỏa trong lòng bàn tay hắn trở mình, một cục thịt nhỏ khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Đầu ngón tay truyền đến, cảm xúc mềm mại làm cho chân mày Ngu Uyên khẽ động.
”Trong khoản thời gian này siết chặt tài chính của nàng, nàng liền đánh chủ ý lên người ngươi, biến hóa thật rất nhanh.” Tần quản gia đang đưa lưng về phía Ngu Uyên đột nhiên lên tiếng nói, nhưng mà âm thanh lại đối lập với khuôn mặt già nua kia, giống như âm thanh của người trẻ tuổi.
Ngu Uyên ngẩng đầu lành lạnh nhìn hắn, không nói chuyện.
Tần quản gia quay đầu nhìn hắn nở nụ cười, nụ cười này kết hợp với khuôn mặt đầy nếp nhăn rất quái dị, dường như chính hắn cũng nhận ra, đưa tay lên mặt cọ cọ hai cái, khuôn mặt già nua biến mất, thay vào đó chính là một khuôn mặt rất trẻ, nhìn qua có khi còn trẻ hơn Ngu Uyên một chút.
Người nọ nhìn tiểu gia hỏa trong tay Ngu Uyên, lại nhìn vỏ trứng bị nghiền nát trên bàn cách đấy không xa, lẫn với vỏ trứng còn có cục đá màu đỏ phát ra ánh sáng, nhún vai, “Vừa ra đời đã mang theo đá máu cũng không phải là điềm tốt, Uyên thiếu, ta đổi cho ngươi một cái khác.”
Nói xong, đưa tay muốn đón lấy tiểu gia hỏa trong tay hắn, nhưng Ngu Uyên lại thu tay về, nhìn nhìn hắn, “Không cần, chọn cái này.”
Nghe vậy, “Tần quản gia” nhíu mày, giống như muốn nói gì đó, nhưng mà lời nói vẫn không ra khỏi miệng, chỉ nghe thấy cách đó không xa truyền đến một chut động tĩnh, lỗ tai hắn khẽ động, sau đó giống như là trong khoảnh khắc, đổi lại khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong mắt ẩn chứa tinh quang, giống như một lão hồ ly.
Ngu Uyên mặt không biến sắc dùng khăn tay bọc lại vỏ trứng, bỏ vào trong túi áo, sau đấy nhẹ tay nắm lấy tiểu gia hỏa mới sinh ra, đi về một hướng khác, Tần quản gia cũng theo sát phía sau.
Đi không bao xa, một bóng người chạy về phía bọn họ, đứng bên cạnh Ngu Uyên, thấp giọng kêu Ngu tổng, sau đó liền đưa cho hắn một đĩa CD nhỏ, bên trong chứa các số liệu thống kê về phản ứng của dư luận.
Cuối cùng ánh mắt cảnh giác nhìn về Tần quản gia đứng cách đấy không xa.
Ngu Uyên nhìn xem nhiều loại số liệu, khóe miệng hơi động một chút.
>>>>
Chử Thư Mặc mở to đôi mắt, hắn thức dậy khi bị một nữ nhân ôm.
Hắn nhớ kỹ hình như hắn chết rồi, nhưng theo tình huống hiện tại, không chỉ là chết rồi, mà là lần nữa đầu thai rồi.
Tại sao không xóa bỏ trí nhớ và hoàn cảnh xa lạ xung quanh tạm thời không cần nhắc đến, quan trọng nhất là cái dáng vẻ này, tại sao hắn chỉ lớn bằng lòng bàn tay của đối phương?!
Không lẽ ở thế giới này trẻ nhỏ mới sinh ra chỉ lớn như vậy?
Chử Thư Mặc cũng không phải không khiếp sợ, sau đó lặng yên chậc chậc chậc chậc miệng.
Không sai hắn hình như có chút.... đói, hành vi cử chỉ của hắn so với thói quen sinh hoạt trong thời gian dài với Thiên Diễn Đế hình như có chút phạm quy rồi, đói bụng có thể kêu đồ ăn, nhưng loại hành vi chậc chậc miệng này hình như hắn không thể làm!
Vì vậy Chử Thư Mặc rất bi thương phát hiện, cũng có thời điểm thân thể của hắn sẽ bị bản năng chi phối, nói thí dụ như khi hắn đói bụng, hắn chẳng những há há miệng, mà còn phát ra âm thanh đặc thù.
Vẻ mặt ta đói bụng rất muốn ăn thể hiện ra rõ mười phần, chọc cho nữ nhân trước mặt bật cười.
”Ngoan á..., biết rõ ngươi đói bụng, nhưng mà sau khi ký khế ước mỗi ngày đều phải làm kiểm tra trước nha.” Nữ nhân vừa nói, tay mang bao tay đụng đụng lên đầu hắn, chính xác mà nói, là muốn thăm dò, nhưng mà hình như nghĩ tới điều gì, lại lặng yên rụt tay về.
Nếu như Chử Thư Mặc nghe hiểu được, nhất định sẽ cực kỳ mẫn cảm với từ khế ước mà đối phương vừa nói, nhưng hắn nghe không hiểu, chỉ có thể mặc cho bản năng vỗ vỗ miệng, ánh mắt như muốn biểu đạt việc chậc chậc lưỡi không phải là ý muốn của hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, dùng ánh mắt nói chuyện không phải ai cũng có thể hiểu, dù sao chắc chắn là người đối diện hắn không hiểu.
Buông tha cho việc trao đổi ánh mắt Chử Thư Mặc thở dài, nhịn không được lại nghĩ đến việc khi hắn mới sống lại đã nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Thiên Diễn Đế.
Tuy theo kinh nghiệm của hắn, trong lòng biết rõ mười phần điều này là ảo giác, nhưng suy nghĩ giống như ngựa thoát khỏi dây cương, nghĩ thầm nữ nhân này là mẹ hắn, vạn nhất Thiên Diễn Đế kia lại là cha hắn thì hắn phải làm sao bây giờ?
Nhịn không được suy nghĩ lại bị suy nghĩ trong đầu làm cho cả người run lên, Chử Thư Mặc nhéo nhéo nắm tay nhỏ, nghĩ thầm ngày nào đấy bản thân phải xuống địa phủ khiếu nại.
Nhưng mà hắn còn chưa nghĩ được kế hoạch cụ thể để khiếu nại, với việc Thiên Diễn Đế thật sự là cha hắn, hắn đã bị nữ nhân kia bỏ vào trong một hộp nhỏ.
Ừ, hình như trước đấy cô đã chuẩn bị tốt, cũng không biết là muốn làm gì, sau khi nhét cả người hắn vào, chỉ chừa một cái cái đầu nhỏ ở bên ngoài, cuối cùng nhìn hắn cười cười, “Một lúc là tốt rồi, ta đi lấy sữa cho ngươi uống.”
Chử Thư Mặc có chút mờ mịt mà nhìn cô bước ra, vô thức kêu y y nha nha, tiếp theo rất nhanh, hắn cũng không có tâm tình kêu, bởi vì hắn phát hiện cái rương này có chút cổ quái.
Bên trong giống như có.... khí tức của Thiên Diễn Đế, lúc ẩn lúc hiện
Cổ, lồng ngực, bụng, bụng dưới, y...
Mặt của Chử Thư Mặc nhanh chóng đỏ lên, một đôi mắt to đen nhánh trừng lớn lên giống như trông mong nữ nhân đi lấy sữa trở về, ở trong rương tay nhỏ nắm chặt, ôm lấy thân mình, cả người co lại như một viên cầu.
Tiếp theo “Lạch cạch ---” một tiếng, nước mắt như hạt châu cứ như vậy rơi xuống rương.
Miệng nhỏ mỏ to ra như trăng tròn, nữ nhân thấy thế vội vàng chạy đến, nhưng mà so với cô Chử Thư Mặc còn bối rối hơn, hắn vô cùng hoảng sợ cúi đầu xuống, nhìn nước mắt dưới hòm, chỉ cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Hắn hắn hắn, hắn khóc?
Nói như thế nào bây giờ hắn cũng không phải có mang hôn ước trong người, hơn nữa người trước mặt cũng không làm gì hắn, huống chi nếu như là có, cũng không cần phải khóc.
Ngay lúc Chử Thư Mặc vô cùng hoảng sợ, nữ nhân trước mặt rất ôn hòa đưa tay ra xoa xoa mặt hắn, ôn nhu nói vài câu, sau đó rương hòm lại phát ra tiếng vang, đưa tay ôm hắn ra ngoài.
Sau đấy nữ nhân cẩn thận từng li từng tý đưa bình sữa có độ nóng vừa phải cho Chử Thư Mặc.
Lúc này một nữ bộc khác đứng sau lưng cô hình như là không chịu được, thấp giọng nói, “Phỉ Nhĩ tỷ tỷ, chỉ số thông minh của Nặc Nhĩ tộc không cao, huống chi còn là một Nặc Nhĩ tộc có tư chất kém, tỷ hà tất phải cẩn thận như vậy, trực tiếp đưa đến trường đào tạo Nặc Nhĩ tộc là được rồi.”
Phỉ Nhĩ nghe vậy quay đầu lại, đang muốn nói chuyện, lại nghe tiếng bước chân từ đại sảnh truyền lại.
Sắc mặt hai người khẽ động, quay về hướng phát ra tiếng bước chân cúi đầu, dáng vẻ vô cùng cung kính.
Nữ bộc vừa nói lời kia sắc mặt vô cùng khẩn trương, nhưng mà ánh mắt nhìn liếc qua Nặc Nhĩ tộc đang uống sữa kia, cảm giác khẩn trương tản đi trong nháy mắt.
Kỳ thật Chử Thư Mặc cũng không muốn tạo ra hình tượng chỉ biết bú sữa mẹ, nhưng mà hắn đang ở trong thân thể một đứa bé, hắn cũng không có biện pháp, cũng không biết sữa này được làm từ gì, nhưng thật sự uống rất ngon!
Để cho hắn muốn ngừng mà ngừng không được! Uống một ngụm đã thấy toàn bộ linh hồn của mình đều được cứu rỗi! Ngon hơn bất kỳ loại sữa nào mà kiếp trước hắn từng uống!
Chử Thư Mặc vừa nghĩ, miệng nhỏ vẫn không ngừng mút.
Cho đến khi trước mặt hắn xuất hiện một nam nhân cao lớn.
Không sai, hắn bị Phỉ Nhĩ ôm lấy, vì vây khi Phỉ Nhĩ quay người về hướng tiếng bước chân, thì người hắn cũng bị xoay lại.
Sau đó không bao lâu, đã nhìn thấy một người dù hóa thành tro, hắn cũng không thể quên được, Thiên Diễn Đế.
Tóc ngắn lạ lẫm, cùng với trang sức và quần áo hắn chưa từng thấy qua, cả người đều là khí tức xa lạ, chỉ duy nhất khuôn mặt kia với biểu cảm lạnh lùng làm Chử Thư Mặc thấy quen thuộc.
Hắn còn nhỏ đầu óc còn chưa kịp hiểu là xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Thiên Diễn Đế bước tới gần hắn, cuối cùng đưa tay về phía Phỉ Nhĩ.
Toàn bộ quá trình này Chử Thư Mặc bị dọa cho rối loạn, không có cách nào suy nghĩ, theo bản năng hung hăng mút một hơi sữa, thất kinh nhìn nam nhân lớn hơn hắn mấy chục lần ở trước mặt, khiếp sợ không thể kềm chế, đang nghĩ ngợi thuyết phục chính mình tất cả đều là ảo giác, hắn lại nghe thấy tiếng nói lạ lẫm nhưng quen thuộc ở bên tai.
”Đưa ta bế.”
Bình luận truyện