Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 4



Edit Hoa Trong Tuyết

Đúng là Chử Thư Mặckhông hiểu ngôn ngữ nơi này, nhưng lời nói của Ngu Uyên, giống như là có một cách thần kỳ nào đấy diễn đạt lại ý nghĩa lời nói của Ngu Uyên---- nói thẳng ra, là hắn hiểu Ngu Uyên nói gì.

Vốn còn nhỏ nên suy nghĩ không linh hoạt, lần này bị ép đến thừ người.

Tai sao Ngu Uyên lại ở đây? Lúc trước không phải là hắn nằm mơ? Thật sự nhìn thấy y? Tại sao đã đầu thai chuyển thế vẫn gặp lại... vân vân, hắn càng bước đến gần.

Đúng, hắn còn bú sữa mẹ, chắc là y muốn giúp hắn bú sữa, chồng trước của hắn muốn giúp hắn bú sữa, hơn nữa nhìn lại tại sao y lại cao lớn hơn hắn nhiều như vậy? Chẳng lẽ y thật sự là ba của hắn? Đây rốt cuộc là cái nghiệt duyên gì như âm hồn không tan? A y đã cầm bình sữa trên tay...

Chẳng những y cầm bình sữa trên tay, rất nhanh, Chử Thư Mặc hoảng sợ phát hiện ra, hắn cũng bị y từ ôm lấy từ trên tay Phỉ Nhĩ.

Tiếp theo không đợi hắn kịp phản ứng, Phỉ Nhĩ đứng một bên nhanh chóng cầm lấy một túi nhỏ, còn là màu hồng phấn đấy, dường như chính nàng cũng cảm thấy không ổn, giống như muốn xin lỗi nên nhìn Chử Thư Mặc cười cười, sau đấy rất thành thạo đeo lên trước ngực của hắn, vẫn rất cẩn thận vuốt vuốt cho thẳng.

Đôi mắt Chử Thư Mặc mở to, nhìn về phía Phỉ Nhĩ, bàn tay nhỏ bé vương ra giống như muốn nàng ôm lấy, nhìn hành động là hiểu ngay, sau đấy giống như rất ủy khuất mà méo méo miệng, Phỉ Nhĩ nhìn thấy thì nở nụ cười, nhưng mà cũng không có thò tay ôm hắn trở về, ngược lại nhìn hắn làm động tác bảo hắn phải ngoan ngoãn.

Chử Thư Mặc trừng mắt, biết rõ việc này không thể thực hiện được, bất đắc dĩ mà quay đầu lại, lặng yên liếc nhìn Ngu Uyên.

Nói thực ra, lúc trông thấy gương mặt này hắn đã xúc động thật lâu, có đủ các loại tâm trạng, Chử Thư Mặc đã từng tưởng tượng ra rất nhiều viễn cảnh gặp lại Thiên Diễn Đế, nhưng chưa từng nghĩ đến tình huống hiện tại, tâm trạng trước kia bị đè nén bây giờ cũng không phát ra được.

Muốn hỏi, muốn nói, nhưng câu hỏi lại không thể nói ra khỏi miệng, thậm chí hắn cũng không biết người này có phải là Thiên Diễn Đế năm đấy hay không.

Huống chi bây giờ hai người lại chênh lệch lớn như vậy, ngay cả tức giận cũng không làm được gì, hoặc là nói căn bản không dám làm gì. Chỉ có thể nhìn khuôn mặt lạnh lùng của y, ôm hắn ngồi ở trên ghế sa lon.

Sau khi ngồi xuống, đặt Chử Thư Mặc lên chân của mình, sau đấy dùng một tay đỡ đầu của hắn, tiếp tục cầm bình sữa đưa lên miệng hắn.

Xem như không nhắc đến sự tình của kiếp trước, cảm giác được chồng trước cho uống sữa thật sự rất kỳ quái! Trong nháy mắt Chử Thư Mặc cảm thấy không được tự nhiên, cũng không biết có phải là do tâm tình bị uất nghẹn quá nhiều hay không, ngay lúc bình sữa đưa đến miệng hắn, hắn theo bản năng vương tay đẩy ra.

Sau khi ý thức được mình vừa làm gì thì thân thể hắn run lên, cố giả bộ trấn định mà len lén liếc nhìn Ngu Uyên.

Không sai, sữa này uống rất tốt, thế nhưng hắn cũng phải có cốt khí... trời ạ sữa đổ lên người Ngu Uyên.

Nhìn thấy sữa trắng ngà đổ lên cái quần màu đen của y, nhất thời Chử Thư Mặc rụt cổ lại, Thiên Diễn Đế là người cuồng sạch sẽ, năm đấy đừng nói là quần áo bị làm bẩn, cho dù là người bình thường đụng vào, hắn cũng rất bài xích.

Tuy rằng không biết hắn có phải là Thiên Diễn Đế của năm xưa hay không, có thể...

Không đợi Chử Thư Mặc nghĩ xong, chỉ thấy Ngu Uyên khẽ cau mày, ánh mắt quét qua người Chử Thư Mặc.

Hắn thật sự hoảng sợ tay cũng không biết đặt đi đâu, mở to miệng y y nha nha mà kêu hai tiếng, như là muốn giải thích, nhưng mà âm thanh của hắn chính hắn còn không hiểu, thì sao y có thể hiểu được?

Hơn nữa không biết có phải do ám ảnh từ kiếp trước, để cho hắn theo bản năng sợ hãi Ngu Uyên, tuy rằng hắn hiểu được Ngu Uyên không thể ra tay với một vật nhỏ như vậy, nhưng vẫn là vô thức mà rụt rụt thân thể, chưa từ bỏ ý định lại ê a hai tiếng.

Bên kia Ngu Uyên thấy vậy, lông mi vừa nhấc, Phỉ Nhĩ đứng một bên lập tức hiểu ý, đưa tay nhận lấy bình sữa, lại đưa cho y một cái khăn tay, Ngu Uyên nhận lấy tùy tiện lau hai cái, sau đấu duỗi tay ra đỡ trên bụng Chử Thư Mặc.

Không thể không nói, thân thể Chử Thư Mặc đúng là quá nhỏ, cho nên chỉ cần một ngón tay, cơ bản đã che lên cả vòng bụng của hắn.

Phỉ Nhĩ đứng một bên nhận lấy khăn tay, liền mở ra một cái rương lớn không biết xuất hiện trong phòng khách từ khi nào, ngồi xổm xuống đảo đảo gì đấy, những nữ bộc bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm đứng nghiêm chỉnh.

Chử Thư Mặc cũng yên lặng nhìn cái rương sắt kia, sau đó toàn thân run lên, nấc lên một cái.

Mùi sữa thơm nồng đậm lại phản phất hiện lên lần nữa, tay chân Chử Thư Mặc vẫn lưu luyến quơ quơ, nhìn bình sữa còn hơn phân nửa ở trên bàn, dùng bàn tay nhỏ ấn ấn ngón tay đặt trên bụng hắn, lúc ấy không muốn, sau đó lại chậc chậc miệng theo bản năng.

Ngu Uyên nghe tiếng cúi đầu xuống nhìn hắn, Chử Thư Mặc nháy mắt hai cái, nghiêng đầu né tránh ánh mắt của y, sau đấy lại dùng tiết tấu đặc thù tiếp tục đập đập hai cái.

Đúng lúc này, ở bên kia Phỉ Nhĩ xoa xoa vào rương sắt vài cái, “Tinh ---” một tiếng, trong nháy mắt trong phòng xuất hiện một màng hình điện tử lớn, Phỉ Nhĩ tiện tay gõ hai cái, trên màn hình liền xuất hiện chữ” cách cho uống sữa chính xác nhất”.

Chử Thư Mặc nhìn không hiểu, chỉ là hơi hiếu kỳ vì trong không khí đột nhiên xuất hiện chữ, sau đó một giây sau, sự việc làm hắn khiếp sợ hơn lại xuất hiện, lại thấy trong căn phòng trống rỗng lại xuất hiện một người phụ nữ so với Phỉ Nhĩ không khác biệt mấy, cùng một đứa nhỏ..... so với hắn cũng không khác nhau bao nhiêu

Nhìn bình sữa trong tay nữ nhân kia cũng không khác bình sữa trong tay Ngu Uyên bao nhiêu, tay kia bế đứa nhỏ đang khóc không ngừng, nữ nhân cầm bình sữa nhẹ đưa cho đứa nhỏ, đứa nhỏ giống như rất chống cự, nàng ta lặp lại động tác vài lần, cho đứa nhỏ uống sữa vẫn không thành công.

Vì vậy nữ nhân bỏ cuộc, dừng lại một chút, sau đấy đặt đứa trẻ lên bàn, làm một động tác khá giống như Phỉ Nhĩ vừa làm, trên rương xuất hiện một dây đai giữ chặt đứa trẻ, sau đấy xuất hiện một vật hình trụ nâng cằm đứa nhỏ lên.

Dùng lực khá mạnh, cằm đứa nhỏ gần như bị bóp méo, sau đó đứa trẻ này giống như bị chạm vào điểm yếu chí mạng, đột nhiên đừng khóc, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm bình sữa, nghe lời bắt đầu bú sữa.

... Nhưng mà hành động kia chỉ là bị bắt buộc phải làm theo, không biết có phải do hắn và đứa nhỏ trên màng hình có hình dáng tương tự, chử thư mặt lại hiểu được biểu hiện trên mặt của đối phương, đây không phải là thoải mái, không phải là nhu thuận, cũng không phải là như ý, mà là sợ hãi, bất an, thậm chí là thống khổ.

Thân thể bị trụ cố định, cằm bị đè lại làm cho đứa trẻ kia rất thổng khổ, nhưng hắn nói không nên lời, cũng không cách nào phản kháng.

Chỉ thấy cuối cùng nữ nhân kia xoay đầu về hướng khác, nhìn về phía bọn họ nở nụ cười, sau đấy bên cạnh nàng xuất hiện một hàng chữ, Chử Thư Mặc đọc không hiểu, theo bản năng lại nhìn về phía Ngu Uyên.

Bởi vì mặc dù đọc không hiểu, cũng hiểu được ý của nàng ta

Cho nên khi hắn phát hiện đối phương vươn tay muốn chạm đến cằm của hắn, theo vô thức Chử Thư Mặc lắc đầu, chẳng qua là đầu của hắn bị đối phương giữ chặt, nên muốn cử động một chút cũng không được.

Cái cảm giác thân bất do kỷ cả ngày lẫn đêm bao phủ lấy Chử Thư Mặc ở kiếp trước một lần nữa lại quay về, mắt nhìn thấy ngón tay kia càng ngày càng đến gần, bàn tay nhỏ bé càng vùng vẫy mạnh thêm, cả hai chân cũng dùng sức mà đạp xuống.

Hắn không muốn như vậy.

Cái loại quan hệ bất bình đẳng của kiếp trước đã kết thúc, đời này găp lại y hắn vẫn ở thế yếu như vậy đây là cái nghiệt duyên gì?

Hắn không nên.

Nhìn ngón tay kia, tâm tình buồn tủi càng kịch liệt hơn làm cho mắt hắn nổi lên một tầng hơi nước, nhịn không được nhắm mắt lại, tay chân khân trương co lại...mà bắt đầu.

Tiếp theo hắn cảm nhận được ngón tay Ngu Uyên chạm vào cằm hắn, giống như đang vuốt vuốt.

Hắn muốn xoa bóp, muốn đau, muốn đau, muốn đau.

Ngay lúc toàn thân Chử Thư Mặc đều phát ra tín hiệu cảnh giác, cũng không xảy ra hành động tiếp theo trong dự đoán của hắn, ngón tay của Ngu Uyên chỉ đặt trên cằm hắn, nhẹ nhàng...gãi gãi?

Động tác rất nhu hòa, nhu hòa đến mức Chử Thư Mặc cũng cảm thấy thoải mái... thoải mái đến nhịn không được run rẩy.

Một lần nữa mở hai mắt ra, có chút nghi ngờ nhìn Ngu Uyên, đã thấy người phía sau im lặng rụt tay lại, dùng ngón tay vuốt ve mái tóc mềm của hắn, thò tay lấy bình sữa trên bàn, giọng điệu giống như trước rất lạnh, nhưng mà lại mang theo chút tâm tình không giống lúc trước.

“Ngoan một chút.” Hắn nói xong, đặt bình sữa trước mặt chử thư mặc, dùng ngón tay chạm vào bàn tay nhỏ bé đang cuộn thành nắm đấm của y... giống như là muốn nói tự hắn uống?

Hai nữ bộc đứng ở phía xa nhìn nhau, trên mặt là biểu hiện không thể tin nổi.

Ở bên này Chử Thư Mặc cũng không cảm thấy tốt hơn bao nhiêu, đại não của hắn giống như không kịp xử lý, cũng không lâu lắm, thật sự đưa tay về phía bình sữa, sau đấy khóe mắt rưng rưng cầm núm vú cao su lên, dùng sức mà hít hai cái sau đó, bàn tay nhỏ bé có chút khẩn trương gãi gãi cái túi nhỏ trước ngực, cẩn thận liếc nhìn Ngu Uyên.

Hắn mới được sinh ra nên cũng không dễ dàng để khống chế thân thể, rât nhiều bộ phân trên cơ thể mềm nhũn giống như không có chút sức lực, vì vậy Chử Thư Mặc không có chú ý mình làm đổ rất nhiều sữa ra bên ngoài, vẩy bừa bãi trên người hắn lẫn trên quần của Ngu Uyên.

Ngu Uyên trong trí nhớ thích sạch sẽ cũng giống như vô tình nhìn qua tiểu gia hỏa đang bú sữa, trong đáy mắt hình như cũng như có như không hiện lên một tia không vui.

Thò tay đụng khuôn mặt nhỏ nhắn của cục thịt đang không ngừng run lên vì bú sữa, vì vậy Chử Thư Mặc càng dùng nhiều sức mà mút, nháy mắt trong một cái nháy mắt, nửa người dưới đều bị hắn đạp...mà bắt đầu.

Đạp đạp vài cái, Chử Thư Mặc nhíu nhíu mày.

Tại sao hắn lại có cảm giác, cảm thấy... cúc hoa của mình hơi mát mát?

Ánh mắt nhìn xuống, vì vậy tại nới cách ánh mắt của hắn mấy mươi centimet, Chử Thư Mặc thấy quần nhỏ của hắn --- giống như đang nói hắn không biết xấu hổ.

Sau khi ngốc trệ khoản chừng hai ba giây, mặt của Chử Thư Mặc lấy tốc độ nhanh nhất đỏ lên.

Buông lỏng bình sữa trong tay, sau đấy nhanh chóng duỗi xuống bưng kín phía dưới, miệng nhỏ mấp máy.

Mở, mở, quần yếm?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện