Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích
Chương 43: Jason
Khi ngọn giáo của Jason bị gãy, cậu biết rằng mình sẽ chết chắc.
Trận chiến bắt đầu khá ổn. Các bản năng của Jason hoạt động, và ruột gan cậu mách bảo rằng trước đây, cậu đã từng đấu tay đôi với các đối thủ cũng to gần bằng thế này. Độ lớn và sức mạnh đồng nghĩa với sự chậm chạp, vì thế Jason chỉ phải nhanh nhẹn – giữ vững tốc độ, làm cạn kiệt sức lực của đối thủ, và tránh bị đâm hoặc nướng trong lửa.
Cậu lăn tránh cú đâm đầu tiên từ ngọn giáo của tên khổng lồ và đâm mạnh vào mắt cá chân của Enceladus. Ngọn giáo của Jason chọc thủng lớp da rồng dày, và máu thánh màu vàng – máu của những người bất tử – nhỏ giọt xuống bàn chân móng vuốt của tên khổng lồ.
Enceladus gầm lên đau đớn và phun lửa vào cậu. Jason bò khỏi đó, lăn tròn ra phía sau tên khổng lồ, và tấn công lần nữa vào phía sau đầu gối hắn ta.
Mọi việc như thể diễn ra trong vài giây, vài phút – thật khó để đoán. Jason nghe thấy tiếng trận chiến ở bên kia khoảng rừng – tiếng kêu ken két của thiết bị xây dựng, tiếng gầm lên của ngọn lửa, tiếng la hét của lũ quái vật, và tiếng đá va vào kim loại. Cậu nghe thấy Leo và Piper hét lên đầy thách thức, điều đó có nghĩa là họ vẫn còn sống. Jason cố không nghĩ về điều đó. Cậu không thể để mình bị sao lãng được.
Ngọn giáo của Enceladus chỉ cách cậu một ly. Jason vẫn tiếp tục né tránh, nhưng mặt đất dính chặt l
ấy chân cậu. Gaea đang trở nên mạnh hơn, và tên khổng lồ đang dần mau lẹ hơn. Enceladus có thể chậm chạp, nhưng hắn ta không ngốc. Hắn ta bắt đầu liệu trước được những cử động của Jason, và các đợt tấn công của Jason chỉ như đang chọc tức, khiến hắn giận dữ hơn.
"Ta không phải là một tên quái vật yếu ớt nào đó," Enceladus gầm lên. "Ta là một người khổng lồ, được sinh ra để tiêu diệt các vị thần! Cái tăm xỉa răng vàng nhỏ xíu của ngươi không thể giết được ta, thằng ranh con."
Jason không muốn phí phạm năng lượng để đáp trả. Cậu đã quá mệt rồi. Mặt đất bám lấy hai chân cậu, khiến cậu cảm thấy như thể mình nặng thêm khoảng bốn mươi lăm cân nữa. Không khí tràn ngập khói thiêu cháy phổi cậu. Lửagào quanh cậu, được đốt cháy thêm bởi gió, và nhiệt độ tiến dần đến sức nóng của một cái lò.
Jason giơ ngọn giáo của mình lên để chặn cú tấn công tiếp theo của tên khổng lồ – một sai lầm lớn. Đừng chiến đấu với sức mạnh bằng sức mạnh, một giọng nói khiển trách cậu – con sói Lupa, đã từng nói với cậu điều đó cách đây lâu lắm rồi. Cậu cố làm chệch hướng ngọn giáo, nhưng nó sượt qua vai của cậu, và cánh tay cậu tê dại.
Cậu lùi lại, suýt nữa ngã nhào lên một khúc gỗ đang cháy.
Cậu phải trì hoãn – hướng sự chú ý của tên khổng lồ về phía cậu trong khi các bạn cậu giải quyết những tên Sinh-ra-từ-đất và giải cứu cha của Piper. Cậu không thể thất bại.
Cậu rút lui, cố nhử tên khổng lồ tiến về rìa khoảng rừng thưa. Tên Enceladus có thể cảm nhận được sự kiệt sức của cậu. Tên khổng lồ mỉm cười, nhe những chiếc răng nanh của hắn ra.
"Ôi, Jason Grace vĩ đại ơi," hắn ta chế nhạo. "Đúng thế, chúng ta biết về ngươi, con trai của Jupiter. Người dẫn đầu cuộc công kích lên núi Othrys. Người đơn thương độc mã chém chết Titan Krios và làm đổ ngai đen."
Đầu óc của Jason quay cuồng. Cậu không biết những cái tên đó, nhưng chúng vẫn khiến cho da cậu tê rần, như thể cơ thể cậu nhớ lại nỗi đau mà trí nhớ cậu không thể.
"Ngươi đang nói gì thế?" cậu hỏi. Cậu nhận ra sai lầm của mình khi Enceladus thở ra lửa.
Mất tập trung, Jason di chuyển quá chậm. Ngọn lửa không chạm được vào cậu, nhưng hơi nóng đã làm bỏng lưng. Cậu ngã sầm xuống đất, áo quần đang bốc khói. Cậu không nhìn thấy gì vì tro và khói, và còn bị nghẹt thở khi cậu cố hít thở.
Cậu bò lùi lại khi ngọn giáo của tên khổng lồ đâm xuống phần đất giữa hai chân mình.
Jason cố đứng dậy.
Nếu cậu triệu hồi được chỉ một tia chớp thôi – nhưng cậu đã kiệt quệ, và trong tình huống này, nỗ lực đó có thể sẽ giết chết cậu. Cậu thậm chí còn không biết liệu tia lửa điện có thể kết liễu tên khổng lồ này không.
Tử trận là điều vô cùng danh giá, giọng nói của Lupa vang lên lang="FR">Điều đó thật an ủi, Jason nghĩ.
Một lần cuối cùng: Jason hít sâu và tấn công.
Enceladus để cậu tiếp cận, miệng cười toe toét đề phòng. Vào thời khắc cuối cùng, Jason làm động tác tấn công giả và lăn xuống giữa hai chân của tên khổng lồ. Cậu nhanh chóng đứng lên, dùng hết sức đâm mạnh, nhắm vào phần eo lưng của hắn, nhưng Enceladus lường trước được trò lừa đó. Hắn ta bước sang một bên với tốc độ và sự nhanh nhẹn quá mức đối với một tên khổng lồ, như thể mặt đất đang giúp hắn ta di chuyển. Hắn ta quật ngang ngọn giáo của mình, trúng ngay ngọn giáo của Jason – và với một tiếng răng rắc như luồng hơi của súng săn, vũ khí bằng vàng vỡ tan.
Vụ nổ còn nóng hơn cả hơi thở của tên khổng lồ, khiến Jason không thể nhìn thấy được bởi ánh sáng màu vàng. Sức mạnh của vụ nổ hất ngã cậu và khiến cậu không thể nào thở được.
Khi định thần lại, cậu đang ngồi ở một vành hố. Tên Enceladus đứng ở đầu bên kia, choáng váng và bối rối. Vụ nổ của ngọn giáo đã giải phóng quá nhiều năng lượng, tạo thành một cái hố hình nón hoàn hảo sâu đến chín mét, nấu chảy đất và đá thành một chất bóng loáng như thủy tinh. Jason không rõ làm thế nào cậu có thể sống sót, nhưng quần áo của cậu đang bốc khói. Cậu đã kiệt sức. Cậu không có vũ khí. Và tên Enceladus vẫn còn sống sờ sờ ra đó.
Jason cố đứng dậy, nhưng đôi chân cậu nặng như chì. Tên Enceladus chớp chớp mắt nhìn vụ tàn phá, rồi cười lớn. "Ấn tượng đấy! Không may, đó là trò cuối cùng của ngươi, á thần."
Tên Enceladus nhảy phốc qua cái hố, đáp xuống ở hai bên người Jason. Tên khổng lồ đưa cao ngọn giáo của hắn lên, mũi giáo lơ lửng gần hai mét phía trên ngực Jason.
"Và giờ thì," Enceladus nói, "món quà hiến tế đầu tiên của ta dành tặng cho nữ thần Gaea!"
Trận chiến bắt đầu khá ổn. Các bản năng của Jason hoạt động, và ruột gan cậu mách bảo rằng trước đây, cậu đã từng đấu tay đôi với các đối thủ cũng to gần bằng thế này. Độ lớn và sức mạnh đồng nghĩa với sự chậm chạp, vì thế Jason chỉ phải nhanh nhẹn – giữ vững tốc độ, làm cạn kiệt sức lực của đối thủ, và tránh bị đâm hoặc nướng trong lửa.
Cậu lăn tránh cú đâm đầu tiên từ ngọn giáo của tên khổng lồ và đâm mạnh vào mắt cá chân của Enceladus. Ngọn giáo của Jason chọc thủng lớp da rồng dày, và máu thánh màu vàng – máu của những người bất tử – nhỏ giọt xuống bàn chân móng vuốt của tên khổng lồ.
Enceladus gầm lên đau đớn và phun lửa vào cậu. Jason bò khỏi đó, lăn tròn ra phía sau tên khổng lồ, và tấn công lần nữa vào phía sau đầu gối hắn ta.
Mọi việc như thể diễn ra trong vài giây, vài phút – thật khó để đoán. Jason nghe thấy tiếng trận chiến ở bên kia khoảng rừng – tiếng kêu ken két của thiết bị xây dựng, tiếng gầm lên của ngọn lửa, tiếng la hét của lũ quái vật, và tiếng đá va vào kim loại. Cậu nghe thấy Leo và Piper hét lên đầy thách thức, điều đó có nghĩa là họ vẫn còn sống. Jason cố không nghĩ về điều đó. Cậu không thể để mình bị sao lãng được.
Ngọn giáo của Enceladus chỉ cách cậu một ly. Jason vẫn tiếp tục né tránh, nhưng mặt đất dính chặt l
ấy chân cậu. Gaea đang trở nên mạnh hơn, và tên khổng lồ đang dần mau lẹ hơn. Enceladus có thể chậm chạp, nhưng hắn ta không ngốc. Hắn ta bắt đầu liệu trước được những cử động của Jason, và các đợt tấn công của Jason chỉ như đang chọc tức, khiến hắn giận dữ hơn.
"Ta không phải là một tên quái vật yếu ớt nào đó," Enceladus gầm lên. "Ta là một người khổng lồ, được sinh ra để tiêu diệt các vị thần! Cái tăm xỉa răng vàng nhỏ xíu của ngươi không thể giết được ta, thằng ranh con."
Jason không muốn phí phạm năng lượng để đáp trả. Cậu đã quá mệt rồi. Mặt đất bám lấy hai chân cậu, khiến cậu cảm thấy như thể mình nặng thêm khoảng bốn mươi lăm cân nữa. Không khí tràn ngập khói thiêu cháy phổi cậu. Lửagào quanh cậu, được đốt cháy thêm bởi gió, và nhiệt độ tiến dần đến sức nóng của một cái lò.
Jason giơ ngọn giáo của mình lên để chặn cú tấn công tiếp theo của tên khổng lồ – một sai lầm lớn. Đừng chiến đấu với sức mạnh bằng sức mạnh, một giọng nói khiển trách cậu – con sói Lupa, đã từng nói với cậu điều đó cách đây lâu lắm rồi. Cậu cố làm chệch hướng ngọn giáo, nhưng nó sượt qua vai của cậu, và cánh tay cậu tê dại.
Cậu lùi lại, suýt nữa ngã nhào lên một khúc gỗ đang cháy.
Cậu phải trì hoãn – hướng sự chú ý của tên khổng lồ về phía cậu trong khi các bạn cậu giải quyết những tên Sinh-ra-từ-đất và giải cứu cha của Piper. Cậu không thể thất bại.
Cậu rút lui, cố nhử tên khổng lồ tiến về rìa khoảng rừng thưa. Tên Enceladus có thể cảm nhận được sự kiệt sức của cậu. Tên khổng lồ mỉm cười, nhe những chiếc răng nanh của hắn ra.
"Ôi, Jason Grace vĩ đại ơi," hắn ta chế nhạo. "Đúng thế, chúng ta biết về ngươi, con trai của Jupiter. Người dẫn đầu cuộc công kích lên núi Othrys. Người đơn thương độc mã chém chết Titan Krios và làm đổ ngai đen."
Đầu óc của Jason quay cuồng. Cậu không biết những cái tên đó, nhưng chúng vẫn khiến cho da cậu tê rần, như thể cơ thể cậu nhớ lại nỗi đau mà trí nhớ cậu không thể.
"Ngươi đang nói gì thế?" cậu hỏi. Cậu nhận ra sai lầm của mình khi Enceladus thở ra lửa.
Mất tập trung, Jason di chuyển quá chậm. Ngọn lửa không chạm được vào cậu, nhưng hơi nóng đã làm bỏng lưng. Cậu ngã sầm xuống đất, áo quần đang bốc khói. Cậu không nhìn thấy gì vì tro và khói, và còn bị nghẹt thở khi cậu cố hít thở.
Cậu bò lùi lại khi ngọn giáo của tên khổng lồ đâm xuống phần đất giữa hai chân mình.
Jason cố đứng dậy.
Nếu cậu triệu hồi được chỉ một tia chớp thôi – nhưng cậu đã kiệt quệ, và trong tình huống này, nỗ lực đó có thể sẽ giết chết cậu. Cậu thậm chí còn không biết liệu tia lửa điện có thể kết liễu tên khổng lồ này không.
Tử trận là điều vô cùng danh giá, giọng nói của Lupa vang lên lang="FR">Điều đó thật an ủi, Jason nghĩ.
Một lần cuối cùng: Jason hít sâu và tấn công.
Enceladus để cậu tiếp cận, miệng cười toe toét đề phòng. Vào thời khắc cuối cùng, Jason làm động tác tấn công giả và lăn xuống giữa hai chân của tên khổng lồ. Cậu nhanh chóng đứng lên, dùng hết sức đâm mạnh, nhắm vào phần eo lưng của hắn, nhưng Enceladus lường trước được trò lừa đó. Hắn ta bước sang một bên với tốc độ và sự nhanh nhẹn quá mức đối với một tên khổng lồ, như thể mặt đất đang giúp hắn ta di chuyển. Hắn ta quật ngang ngọn giáo của mình, trúng ngay ngọn giáo của Jason – và với một tiếng răng rắc như luồng hơi của súng săn, vũ khí bằng vàng vỡ tan.
Vụ nổ còn nóng hơn cả hơi thở của tên khổng lồ, khiến Jason không thể nhìn thấy được bởi ánh sáng màu vàng. Sức mạnh của vụ nổ hất ngã cậu và khiến cậu không thể nào thở được.
Khi định thần lại, cậu đang ngồi ở một vành hố. Tên Enceladus đứng ở đầu bên kia, choáng váng và bối rối. Vụ nổ của ngọn giáo đã giải phóng quá nhiều năng lượng, tạo thành một cái hố hình nón hoàn hảo sâu đến chín mét, nấu chảy đất và đá thành một chất bóng loáng như thủy tinh. Jason không rõ làm thế nào cậu có thể sống sót, nhưng quần áo của cậu đang bốc khói. Cậu đã kiệt sức. Cậu không có vũ khí. Và tên Enceladus vẫn còn sống sờ sờ ra đó.
Jason cố đứng dậy, nhưng đôi chân cậu nặng như chì. Tên Enceladus chớp chớp mắt nhìn vụ tàn phá, rồi cười lớn. "Ấn tượng đấy! Không may, đó là trò cuối cùng của ngươi, á thần."
Tên Enceladus nhảy phốc qua cái hố, đáp xuống ở hai bên người Jason. Tên khổng lồ đưa cao ngọn giáo của hắn lên, mũi giáo lơ lửng gần hai mét phía trên ngực Jason.
"Và giờ thì," Enceladus nói, "món quà hiến tế đầu tiên của ta dành tặng cho nữ thần Gaea!"
Bình luận truyện