Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 1: Người Anh Hùng Mất Tích

Chương 44: Jason



Thời gian dường như chậm lại, điều đó thật sự khiến Jason bực bội vì cậu vẫn không thể cử động. Cậu cảm thấy cơ thể cậu dường như đang chìm vào trong lòng đất như thể mặt đất là một chiếc giường nước – thoải mái, thúc giục cậu thư giãn và từ bỏ. Cậu tự hỏi liệu các câu chuyện về Địa ngục có thật không. Liệu cậu s kết thúc ở Cánh đồng Trừng phạt hay Elysium? Nếu cậu không thể nhớ bất cứ việc làm nào của cậu, liệu chúng có được tính vào không? Cậu tự hỏi liệu các quan tòa có tính đến điều đó không, hay nếu như cha cậu, thần Zeus viết cho cậu vài chữ: "Làm ơn miễn cho Jason việc trừng phạt vĩnh viễn. Nó mắc phải chứng bệnh quên."

Jason mất cảm giác về hai cánh tay của mình. Cậu có thể nhìn thấy đầu mũi giáo đang dần dần tiến về phía ngực cậu. Cậu biết mình nên di chuyển, nhưng cậu dường như không thể làm được điều đó. Buồn cười thay, cậu nghĩ. Tất cả nỗ lực đó là để sống sót, và rồi, bùm. Bạn chỉ việc nằm bất động ở đó cho một tên khổng lồ thở ra lửa đâm xuyên qua người bạn.

Giọng Leo hét lớn, "Chuẩn bị đỡ nhé!"

Một cái nêm bằng kim loại màu đen lớn đập thẳng vào mặt tên Enceladus với một tiếng thịch cực lớn! Tên khổng lồ ngã ập xuống và trượt xuống cái hố.

"Jason, đứng dậy nào!" Piper gọi. Giọng cô ấy tiếp thêm sinh lực cho cậu, thức tỉnh cậu khỏi sự ngẩn ngơ. Cậu ngồi dậy, đầu nghiêng ngả, trong khi Piper nắm chặt hai cánh tay cậu và kéo mạnh cậu đứng lên.

"Đừng

chết vì tớ," cô ấy ra lệnh. "Cậu không được chết vì tớ."

"Vâng, thưa quý cô." Cậu có cảm giác mê sảng, nhưng cô là tạo vật xinh đẹp nhất mà cậu từng nhìn thấy. Mái tóc đang cháy âm ỉ. Khuôn mặt đầy bồ hóng. Cô có một vết cắt trên cánh tay, áo đầm bị xé rách, và cô mất một chiếc giày ống. Xinh đẹp.

Cách đó khoảng ba mươi mét, Leo đang đứng trên một đống thiết bị xây dựng – một vật giống súng đại bác dài với một cái pít-tông khổng lồ duy nhất, lưỡi cắt đã biến mất.

Rồi Jason nhìn xuống hố và trông thấy phần còn lại đã biến mất của cái rìu thủy lực. Enceladus đang cố gắng đứng dậy, một lưỡi rìu có kích thước của một chiếc máy giặt dính chặt vào giáp che ngực của hắn ta.

Đáng ngạc nhiên là tên khổng lồ đã kéo được cái lưỡi rìu ra khỏi đó. Hắn ta hét lên đau đớn và cả ngọn núi rung chuyển. Máu thánh màu vàng làm ướt đẫm phần trước áo giáp của hắn ta, nhưng Enceladus đứng thẳng dậy.

Run run, hắn ta cúi người xuống và nhặt ngọn giáo của mình lên.

"Cú đánh hay đấy." T cau mày. "Nhưng ta không thể bị đánh bại."

Khi họ nhìn, áo giáp của tên khổng lồ tự động gắn lại, và máu thánh ngừng chảy. Ngay cả các vết cắt trên đôi chân vảy rồng mà Jason đã phải vất vả tạo ra, giờ chỉ là những vết sẹo mờ nhạt.

Leo chạy về phía họ, nhìn thấy tên khổng lồ, và chửi rủa. "Có chuyện gì với tên này thế? Đáng lẽ phải chết rồi chứ!"

"Số mệnh của ta đã được định sẵn," Enceladus nói. "Những người khổng lồ không thể bị giết chết bởi các vị thần hay các anh hùng."

"Trừ khi cả hai kết hợp lại với nhau," Jason nói. Nụ cười của tên khổng lồ tan biến đi, và Jason nhìn thấy có điều gì đó giống sự sợ hãi trong mắt hắn ta. "Điều đó đúng chứ nhỉ? Các vị thần và các á thần phải kết hợp với nhau để giết ngươi."

"Ngươi sẽ không sống đủ lâu để thử làm điều đó đâu!" Tên khổng lồ bắt đầu đi loạng choạng lên mặt dốc của hố, trượt về phía trông như thủy tinh ấy.

"Có ai có vị thần nào đó để giúp một tay không?" Leo hỏi.

Trái tim Jason tràn ngập sợ hãi. Cậu nhìn tên khổng lồ đang cố gắng thoát ra khỏi cái hố bên dưới họ, và cậu biết điều gì sẽ phải xảy ra.

"Leo này," cậu nói, "nếu cậu có dây thừng trong cái dây thắt lưng đồ nghề đó, hãy làm cho nó sẵn sàng nhé."

Cậu nhảy về phía tên khổng lồ chỉ với hai bàn tay trần.

"Enceladus!" Piper hét lên. "Nhìn phía sau của ngươi kìa!"

Đó rõ ràng là một trò lừa bịp, nhưng giọng cô ấy quá thuyết phục, nên thậm chí cả Jason cũng dính phải. Tên khổng lồ nói, "Gì chứ?" và quay người lại như thể có một con nhện khổng lồ sau lưng hắn ta.

Jason chuồi chân vào ngay thời điểm quyết định. Tên khổng lồ mất thăng bằng. Enceladus đâm sầm vào trong cái hố và trượt xuống đáy. Khi hắn ta cố đứng lên, Jason siết hai cánh tay mình quanh cổ hắn ta. Khi Enceladus vùng vẫy để đứng dậy, Jason đã cưỡi trên hai vai của hắn ta.

"Biến đi!" Enceladus gào lên. Hắn ta cố tóm lấy hai chân của Jason, nhưng Jason quờ quạng, bò ngoằn ngoèo và leo lên tóc của tên khổng lồ.

Cha ơi, Jason nghĩ. Nếu con đã từng làm bất cứ điều gì tốt đẹp, bất cứ thứ gì khiến cha hài lòng, giờ xin hãy giúp con. Con xin dâng cuộc sống của chính mình – chỉ để cứu lấy các bạn của con.

Đột nhiên cậu có thể ngửi thấy mùi kim loại của một cơn bão. Bóng tối đang nuốt chửng lấy ánh mặt trời. Tên khổng lồ sững người lại, hắn ta cũng đang cảm nhận được điều đó.

Leo hét lớn với các bạn của mình. "Nằm xuống!"

Và từng sợi tóc trên đầu cậu dựng đứng cả lên.

Răng rắc!

Một tia chớp lao xuống người Jason, đi xuyên qua người Enceladus và đi vào lòng đất. Lưng tên khổng lồ cứng lại và Jason bay ra khỏi người hắn. Khi cậu định hướng được vị trí, cậu đang trượt xuống một bên mặt hố, và cái hố đang nứt ra làm đôi. Tia chớp đã tách đôi quả núi. Mặt đất rung chuyển và tách ra làm hai, hai chân của Enceladus đang trượt vào trong khe nứt. Hắn ta vồ lấy phần thủy tinh của miệng hố một cách vô vọng, và ngay khi hắn ta cố bám vào miệng hố, hai tay hắn run lẩy bẩy.

Hắn ta nhìn chằm chằm Jason với cái nhìn đầy căm ghét. "Ngươi chẳng chiến thắng được gì cả, thằng ranh con. Các người anh em của ta đang trỗi dậy, và họ mạnh gấp mười lần so với ta. Chúng ta sẽ tiêu diệt tận gốc rễ của các vị thần! Các ngươi sẽ chết, và đỉnh Olympus sẽ chết với..."

Tên khổng lồ trượt tay và rơi vào bên trong khe nứt.

Mặt đất rung chuyển. Jason rơi về phía khe nứt.

"Giữ lấy này!" Leo hét lớn. Chân Jason ở ngay rìa của khe nứt khi cậu tóm được sợi dây thừng. Piper và Leo cùng nhau kéo cậu lên.

Họ đứng cùng nhau, mệt lử và khiếp sợ, khi khe nứt đóng lại như một cái miệng giận dữ. Mắt đất không còn quấn lấy chân của họ nữa.

Hiện tại, Gaea đã biến mất.

Sườn núi giờ đang bốc cháy. Khói bốc lên cao hàng chục mét trong không khí. Jason nhìn thấy một chiếc trực thăng – có thể là của những người lính cứu hỏa hoặc là các phóng viên – đang bay

Chung quanh họ là chiến địa. Những tên Sinh-ra-từ-đất đã tan chảy thành những đống đất sét, chỉ để lại duy nhất có thứ vũ khí phóng ra đá và một vài mảnh khố bẩn thỉu của chúng, nhưng Jason đoán chúng sẽ sớm được tái tạo lại. Thiết bị xây dựng ở trong tình trạng hư hỏng nghiêm trọng. Mặt đất lởm chởm và đen sì sì.

Huấn luyện viên Hedge nhúc nhích. Ông ấy ngồi dậy và rên rỉ, xoa xoa đầu mình. Cái quần màu vàng nhạt giờ là màu của mù tạc Dijon kết hợp với bùn.

Ông ấy chớp chớp mắt và nhìn quanh quang cảnh của cuộc chiến. "Ta đã làm điều này sao?"

Trước khi Jason có thể trả lời, thầy Hedge cầm cây dùi cui của mình và run rẩy đứng lên. "Ừ hử, các em muốn một vài điệu múa chứ gì? Ta tặng cho các em một vài điệu múa đây, những chiếc bánh nướng đáng yêu của ta! Ai là dê cơ chứ?"

Ông ấy thực hiện một điệu múa ngắn, đá những hòn đá và làm một cử chỉ ắt hẳn là khiếm nhã của thần rừng về phía các đống đất sét.

Leo bật cười, và Jason không thể ngừng việc đó lại – cậu bắt đầu cười lớn. Chắc chắn nghe có vẻ hơi cuồng loạn, nhưng thật nhẹ nhõm khi còn sống, nên cậu chẳng quan tâm lắm.

Rồi một người đàn ông đứng lên ở phía bên kia khoảng rừng thưa. Tristan McLean lảo đảo tiến về phía trước. Đôi mắt ông ấy trống rỗng, choáng váng, như một người vừa mới dạo bước qua một vùng đất bị hạt nhân tàn phá.

"Piper?" ông ấy gọi. Giọng ông ấy khản đặc. "Pipes, chuyện gì... chuyện gì..."

Ông ấy không thể nói hết câu. Piper chạy về phía ông và ôm chặt lấy ông, nhưng ông ấy dường như không nhận ra cô.

Jason đã từng có cảm giác như thế – buổi sáng hôm đó ở Grand Canyon, khi cậu thức dậy mà chẳng có chút ký ức nào trong đầu. Nhưng ông McLean đây lại gặp vấn đề ngược lại. Ông ấy có quá nhiều ký ức, quá nhiều cú sốc khiến đầu óc ông không thể thích ứng được. Ông ấy đang bị suy sụp.

"Chúng ta cần đưa ông ấy ra khỏi đây," Jason nói.

"Ừm, nhưng bằng cách nào?" Leo nói. "Ông ấy không thể nào đi nổi."

Jason liếc nhìn về phía chiếc trực thăng, giờ đang lượn tròn trên đầu họ. "Cậu có thể tạo ra một cái loa hay thứ gì đó không?" cậu hỏi Leo. "Piper có chuyện cần nói."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện