Cách Thức Chăn Nuôi Tổng Tài Kiêu Ngạo

Chương 27



Mộ Bắc kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa trẻ tóc xoăn đang ngồi nói chuyện với Mộc Nam, sau đó ánh mắt lại chuyển qua nhìn Mộc Nam, không dám tin mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, chẳng lẽ, đây là con của tiểu chủ quán sao? Làm sao có thể chứ? Nếu anh nhìn không lầm, thì thằng nhóc kia với anh… chính là giống nhau y đúc.

“Sao lại không nói gì? Hả?! Chẳng lẽ anh thấy mẹ con chúng tôi dễ bị ăn hiếp lắm sao, nói cho anh biết, hôm nay nếu như không giải quyết công bằng, anh nhất định sẽ biết tay tôi!!” Bà Lưu bị bộ dáng không thèm quan tâm của Mộ Bắc làm cho tức giận, thấy Mộ Bắc không nhìn mình lấy một cái thì bà ta lại càng tức giận, “Còn nhỏ xíu mà đã học người ta đánh nhau, lớn lên có khi sẽ giết người phóng hỏa không chừng!”

Lời người đàn bà đó làm cho Trần Mẫn Chi bên cạnh giật mình bừng tỉnh, thấy bà ta càng ngày càng quá đáng, cô không khỏi nhíu mày tiến về phía bà ta, nói lời khuyên nhủ, “Bà Lưu, xin chú ý thái độ nói chuyện của mình, không nên vũ nhục học trò tôi như vậy, với lại bà nhận sai người rồi, người này…”

“Cái gì gọi là chú ý thái độ nói chuyện của tôi, cô Trần có ý gì đây? Mộc Tiểu Kha là học trò của cô, con trai tôi thì không phải à? Là giáo viên cũng không được bất công vậy chứ, cô cứ như vậy có tin tôi tìm hiệu trưởng của các cô yêu cầu kỉ luật cô không!!” Bà Lưu nghe thấy lời khuyên của Trần Mẫn Chi lập tức chuyển hướng chỉ vào cô, con trai bà ta đứng cạnh đó cũng nương theo lời bà ta mà khóc rống lên, vừa khóc vừa la, “Cô thật bất công, cô xót cho Mộc Tiểu Kha, cô không xót con, cô giáo bất công ô ô ô ô ô ô…….”

“Dối trá.” Mộc Tiểu Quy thấy thằng nhóc kia khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, nhỏ giọng mắng, rồi đưa một ngón út về phía Trình Duệ, tỏ vẻ khinh bỉ thằng bé, Trình Duệ thì phối hợp cũng đưa ra ngón út, cùng nhóc chạm một cái.

Mộc Nam buồn cười nhìn bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của hai đứa nhỏ, thấy hai đứa tuy rằng có bị thương nhưng cũng không việc gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cố tình làm mặt nghiêm nhìn Mộc Tiểu Quy nói, “Đừng vội đắc ý, giải quyết xong việc ở đây về nhà ta sẽ xử lý con sau.”

Mộc Tiểu Quy thè lưỡi.

Nghe được lời bà Lưu, mặt Trần Mẫn Chi lập tức đen đi, giọng nói cũng thêm vài phần nghiêm khắc, “Tôi đã làm chủ nhiệm lớp ba năm rồi, chưa bao giờ làm ra hành vi phải hổ thẹn với chức trách của một nhà giáo, bà Lưu đây nếu muốn đến tìm hiệu trưởng. Vậy thì xin mời, tôi xin nhắc lại lần nữa, trách nhiệm trong chuyện này thật sự không chỉ thuộc về mỗi mình Mộc Tiểu Kha nên xin bà nói chuyện cho đàng hoàng!”

Mặc dù trong lòng cô đúng là có thiên vị Mộc Tiểu Quy với Trình Duệ, bởi vì hai đứa nhỏ này đều rất thông minh và hiểu chuyện, không giống với con trai bà Lưu thường xuyên nghịch ngợm gây sự còn hay ăn hiếp bạn học, nhưng lấy trách nhiệm của một giáo viên mà nói, bất luận là trong việc chăm sóc mấy đứa trẻ hằng ngày hay là chuyện dạy dỗ chúng nó nên người, cô cũng không hề làm gì để hổ thẹn với lương tâm mình.

Một Trần Mẫn Chi bình thường ôn ôn nhu nhu đột nhiên trở nên nghiêm nghị, làm cho lời nói vừa đến bên miệng của bà Lưu cũng phải nghẹn lại, tuy nhiên bà ta lập tức lại hung hăng, bà ta càng coi lời nói này của Trần Mẫn Chi là thiên vị bọn Mộc Tiểu Kha, lập tức dậm chân rướn họng mà quát, “Không phải Mộc Tiểu Kha sai thì ai chứ?! Chẳng lẽ là tại con trai tôi sao, con trai tôi là người bị hại mà! Cô xem nó bị đánh đến thành cái dạng gì rồi, có cái lý nào hai đứa kia cùng hùa nhau đánh con tôi chứ? Tôi nhớ không lầm Mộc Tiểu Kha là đứa không có mẹ, nói cho cùng chính là do gia giáo có vấn đề, có cha sinh không có mẹ dưỡng! Cứ tiếp tục như vậy không biết còn làm ra chuyện gì nữa…”

“Đủ rồi, câm miệng ngay cho tôi.” Mộc Nam nghe được những lời thóa mạ càng ngày càng nặng nề của bà ta, nhíu nhíu chân mày, đột nhiên lên tiếng ngắt lời.

Anh nhẹ nhàng xoa xoa đỉnh đầu Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ để trấn an bọn trẻ, sau đó đứng dậy, xoay người nhìn về phía người đàn bà đang kêu gào nãy giờ ở gần cửa, “Con tôi gia giáo làm sao cũng chưa đến phiên bà cho ý kiến, bị thương không chỉ có mỗi mình con bà, chuyện này cho dù bà muốn chất vấn kiểm tra như thế nào chúng tôi cũng rất phối hợp, khi sự việc còn chưa có rõ ràng tôi hy vọng bà thận trọng trong lời nói và cách hành xử của mình.”

Quan sát vết thương của ba đứa nhỏ, con trai bà ta đúng là có nhiều vết thương nặng hơn so với Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ, anh vừa rồi có kiểm tra một chút, Mộc Tiểu Quy với Trình Duệ thoạt nhìn đều là vết thương ngoài da, mà trên mặt con của đối phương có mấy chỗ tím tái rõ ràng do bị đấm mà ra. Anh tuy rằng rất đau lòng Mộc Tiểu Quy, nhưng nếu người sai là nhóc, anh cũng sẽ không trốn tránh trách nhiệm, nếu cần bồi thường anh cũng sẽ không có ý kiến gì, nhưng điều đó không có nghĩa anh có thể chịu đựng được loại ngôn ngữ nhục mạ của người đàn bà kia.

Bà Lưu bị Mộc Nam ‘chỉnh’ đến sửng sốt, lời bà ta ngay từ đầu là hướng tới người có khuôn mặt giống với Mộc Tiểu Kha, còn tưởng đó chính là cha nó, không ngờ lại người đàn ông trước mắt này.

Lúc này Trần Mẫn Chi cũng thuận đó mà lên tiếng giới thiệu hai người với nhau, “Bà Lưu, vị này chính là cha của Mộc Tiểu Kha, Mộc Nam. Anh Mộc, đây là mẹ của Tôn Điền Kiệt, bà Lưu.” Tôn Điền Kiệt chính là đứa trẻ cùng Mộc Tiểu Quy xảy ra xung đột.

Mộc Nam nhìn bà ta gật đầu coi như chào hỏi, bà Lưu thế nhưng đối với hành động của anh chỉ hừ một tiếng, trên mặt vẫn là vẻ giận dữ khó giấu.

“Cô Trần, phiền cô kể giúp tôi chuyện gì đã xảy ra.” Mộc Nam nhìn Trần Mẫn Chi nói.

Trần Mẫn Chi gật đầu, đem sự tình tóm gọn kể lại cho Mộc Nam.

Chính là sáng nay cô cùng với mấy giáo viên khác dẫn đám trẻ tham gia hoạt động ngoài trời, trong hoạt động này có một yêu cầu đó là phải chia tổ, mấy đứa trẻ tự bắt tổ với nhau. Ban đầu mọi chuyện diễn ra cũng rất thuận lợi nhưng sau đó thì Mộc Tiểu Quy với Tôn Điền Kiệt lại xảy ra xung đột. Bởi vì trước khi tham gia hoạt động đã đề ra phần thưởng cho đội được giải nhất, cho nên mấy đứa trẻ có tranh giành với nhau thì cũng là chuyện bình thường, giáo viên sau khi dặn dò học sinh của mình chú ý an toàn thì rời đi để bọn trẻ tự do chơi đùa, cho nên khi Mộc Tiểu Quy và Tôn Điền Kiệt đánh nhau thì mọi người cũng không chú ý lắm. Mãi đến khi Mộc Tiểu Quy cùng Trình Duệ còn có Tôn Điền Kiệt lăn lộn ở trên đất thì mới chú ý đến có chuyện không ổn, liền đến kéo ba đứa ra.

Thân thể Tôn Điền Kiệt tương đối cường tráng, cao lớn hơn so với những đứa trẻ khác, động tay động chân cũng không phải là nhẹ, mặc dù thân thể Mộc Tiểu Quy với Trình Duệ so không lại nhóc kia nhưng thắng vì lấy hai đánh một, thật sự đè Tôn Điền Kiệt ra đánh cho tơi bời, đương nhiên hai đứa nó cũng bị thương không kém.

Sau khi tách ba đứa nhỏ ra, cô nhanh chóng dẫn bọn nhỏ đến phòng khám ở gần khu nông trại để xử lý vết thương, cũng may, tuy nhìn ba đứa khá chật vật, nhưng cũng không bị thương nặng. Sau đó cô lập tức gọi cho Mộc Nam và mẹ của Tôn Điền Kiệt đến, vì nghĩ tới hoàn cảnh gia đình của Trình Duệ nên cô không gọi cho bà Thẩm. Bà Lưu hôm qua sau khi đưa con trai đến đây xong thì trở về, vừa nghe nói thằng bé bị thương liền chạy qua, sự việc sau đó chính là cảnh tượng Mộc Nam đang nhìn thấy.

Mộc Nam gật gật đầu, tiếp tục hỏi, “Cô có biết vì sao bọn nhỏ đánh nhau không?”

“Nghe mấy đứa trẻ khác nói, ngay từ đầu là vì…”

“Còn có thể là vì cái gì nữa? Con của anh với bạn nó liên thủ ăn hiếp tiểu bảo bối nhà tôi chứ gì, đánh nó đến mặt mũi bầm dập đây này! Chuyện này nếu như anh không nói rõ với tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua đâu!” Bà Lưu lại lên tiếng, chặn lời của Trần Mẫn Chi, tức giận bất bình quát tháo, “Con tôi bình thường là đứa trẻ rất thông minh và biết nghe lời, khẳng định không phải do nó chủ động gây sự, nói cho cùng chính là vì thằng quỷ kia không có mẹ dạy, mẹ cũng không có cho nên mới thành đứa không ra thể thống gì như thế…”

“Không cho phép bà nói xấu mẹ tôi!!” Mộc Tiểu Quy nãy giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng, nhóc đưa mắt trừng bà Lưu, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, lặp lại lần nữa, “Không cho bà nói xấu mẹ! Bà chính là người xấu!!”

“Nha! Mày, cái thằng quỷ kia mày vừa nói gì? Mày thử nói thêm một câu nữa xem, có tin tao đánh mày không, tao sẽ dạy dỗ mày cho xem!!” Bà Lưu nghe những lời nói vừa nãy của Mộc Tiểu Quy, nhất thời nổi máu điên, một đứa trẻ lại dám nói những lời như thế với bà, bà giơ tay chỉ vào mặt Mộc Tiểu Quy, ý muốn đi đến đánh nhóc.

Mộc Nam dĩ nhiên sẽ không cho bà ta làm bậy, anh đứng chắn trước mặt hai đứa trẻ, nhìn bà Lưu nổi giận đùng đùng mà nói, “Chuyện còn chưa rõ ràng, xin bà đừng làm xằng làm bậy, nếu không cũng đừng trách tôi không khách khí.”

“Còn có gì chưa rõ ràng nữa!! A?! Anh không khách khí sao, bà đây sẽ cùng anh không khách khí!” Bà Lưu nói xong thì giơ tay lên, bộ dạng như muốn đánh Mộc Nam, anh khẽ nhíu mày, tuy rằng anh thật không muốn so đo với phụ nữ nhưng cũng không thể mặt kệ bà ta làm càn, đôi khi thật sự không có cách nào dùng lời nói để ổn định thế cục được nên nếu bất đắc dĩ anh cũng không ngại sử dụng vũ lực.

Khiến người ta không ngờ chính là, tay bà Lưu còn chưa kịp đánh tới đã bị người ta nắm lại giữa không trung, cánh tay đó nắm chặt đến mức khiến bà ta không còn chút sức nào, bà ta liền lảo đảo mất thăng bằng thiếu chút nữa thì té ngã trên đất, sau khi ổn định thân thể bà ta bắt đầu chửi ầm lên, “Tìm đường chết à! Đứa không muốn sống nào dám cản bà vậy, có tin hay không…” Lời còn chưa nói xong lập tức im bặt, bị ánh mắt người đối diện làm cho thất kinh lạnh run cả người.

Bà Lưu nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước cửa chẳng biết từ bao giờ đã đến đứng chắn trước người Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy, đem hai người bảo hộ sau lưng, mặt không đổi sắc nhìn bà ta, trong mắt hàm chứa lãnh ý khiến người khiếp sợ, làm bà ta sợ đến mức lời chưa kịp nói xong cũng nuốt lại vào trong bụng.

Sau khi Mộ Bắc đứng chắn phía trước Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy, thân người cao gần mét chín của anh mang theo khí thế áp bức kinh người, trên mặt lại không có bất luận một tia cảm xúc nào. Anh nhìn người đàn bà trước mặt, thanh âm lạnh lùng như muốn đóng băng người ta, “Bà thử đụng vào bọn họ xem?”

Bà Lưu bị hàn âm của Mộ Bắc làm cho run rẩy, trong nháy mắt đã sợ tới mức không dám lên tiếng.

Mộc Nam chính là muốn khi bà Lưu vừa ra tay thì chế trụ bà ta, nắm lấy quyền chủ động, sau đó có thể từ từ tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ngờ chính mình còn chưa kịp ra tay, đã bị Mộ Bắc làm trước. Anh nhớ rõ vừa rồi Mộ Bắc còn đang đứng ngoài cửa, sao giờ lại lập tức đứng chắn trước mặt mình rồi?

“Mẹ!!” Tôn Điền Kiệt chạy tới giữ chặt bà Lưu, khóc ròng, “Mẹ ơi, con sợ!!” Nó bị dáng vẻ của Mộ Bắc cùng tình hình hiện tại làm cho sợ hãi, trước đó khi bị Mộc Tiểu Quy cùng Trình Duệ đè lên người đánh túi bụi nó cũng không sợ đến như vậy.

Bà Lưu vừa nghe con trai gọi, vươn tay nắm lấy bả vai Tôn Điền Kiệt, lúc này mới lên tiếng nhìn hai người Mộ Bắc hô lớn, “Các anh muốn làm gì? Muốn đánh người sao?!!” Thanh âm có chút chột dạ, không còn cái khí thế như trước đó nữa, chắc chắn là bởi vì bị Mộ Bắc dọa sợ.

Mộc Nam nghe xong lời bà ta cũng không còn lời nào để nói, rốt cuộc là ai muốn ra tay trước chứ, thật sự đúng là không biết xấu hổ.

Trần Mẫn Chi phát hiện tình huống hiện tại ngày càng có vấn đề, vội vàng nói lời làm dịu không khí, “Mọi người trước tiên đừng quá nóng giận, có chuyện gì thì ngồi xuống rồi từ từ nói. Hiện tại phụ huynh hai bên cũng đến rồi, chúng ta bây giờ tìm hiểu sự việc một chút đã, sau đó thì nói xem nên giải quyết làm sao, mọi người thấy thế nào?”

“Hừ, còn muốn nói gì nữa, không phải chính là…” Bà Lưu còn chưa nói hết liền nhìn thấy Mộ Bắc liếc qua mình, tuy rằng trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám tiếp tục gây sự, đành phải tâm không cam tình không nguyện lôi kéo Tôn Điền Kiệt ngồi vào một bên ghế dài.

Trần Mẫn Chi thấy bà ta rốt cuộc cũng chịu ngừng làm loạn, trong lòng thở ra một cái, sau đó mời Mộc Nam và Mộ Bắc cùng ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện