Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 5: Đôi mắt che dấu sự thật (1)



Tối nay không trăng không sao.

Bầu trời đêm đen kịt đến đáng sợ, mây lớp lớp bao phủ, như báo trước một vở kịch bi thảm nào đó.

“Cẩn thật làm người ta bất ngờ.” Chắp hai tay sau lưng, Bành Tri Hàn thở dài.

“Đột nhiên nhảy ra bạn gái, còn mấy chữ bằng máu… ”

“Tiểu Hàn đừng hù tớ, chữ đó sao lại bằng máu được!” Lý Nhược Quang ở bên cạnh nắm chặt tay Tô Tuyền.

“Này, Nhược Quang, cậu nghĩ tớ học vẽ mấy năm hả, cái màu sắc đó vừa nhìn liền biết là máu.”

Trong một lúc, ba người đều lặng im không nói chuyện.

Nghĩ đến cảnh trong căn phòng nhỏ tối tăm đó, yếu ớt xinh đẹp Tạ Cẩn cắn ngón tay, từng nét từng chữ viết “Ta có tội ” ba người đều không khỏi thấy rùng mình.

“Mà nè, đường này vắng thật, một cái đèn đường cũng không có.” Hình như muốn xóa đi cảm giác buồn nôn này, Bành Tri Hàn bắt đầu quan sát con đường.

Đêm thật tối, mùa hè thành phố x ít khi tối đen như vậy. Mà con hẻm này chẳng có đèn đường, hai bên tường cao tạo ra cái bóng bao phủ ba người.

Thỉnh thoảng có người đi đường vội vàng đi qua, ở trên con đường đá phát ra tiếng lộp cộp. 

Cộp cộp cộp cộp cộp cộp.

Như nhịp tim đập vậy.

Cộp cộp cộp cộp cộp cộp.

“Ai da!” Đột nhiên vang lên giọng nói làm tất cả hoảng sợ.

Hóa ra cô gái đi đằng trước, có thể là vì trời tối hay sợ quá, bịch một cái va phải Lý Nhược Quang. Rào rào, vật gì đó của cả hai rớt xuống đất.

“A thật xin lỗi thật xin lỗi!” Lý Nhược Quang không quan tâm mình đau, vội vàng xin lỗi.

“Tiểu Quang có đau chỗ nào không!” Luôn luôn mặc kệ người khác Tô Tuyền đương nhiên là xem Tiểu Quang nhà mình trước hết.

Cô gái kia rõ ràng ngượng ngùng lắm, trong bóng tối chỉ thấy cô vội tìm thứ gì đó ừ ờ hai tiếng, hơi gật đầu tỏ vẻ không có việc gì liền vội vàng đi.

Lý Nhược Quang thì luôn động tác chậm, mò nửa ngày mới đem bút vở linh tinh bỏ lại vào túi. Sau đó dưới Tô Tuyền không ngừng hỏi thăm mặt đỏ hồng nói mình không sao không sao.

Ba người lúc này mới mò mẫm đi tiếp.

“Cô bé kia tóc dài thật.” Đi đi, Lý Nhược Quang đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

“Tiểu Quang?” Ánh mắt Tô Tuyền đều thay đổi. Hắn biết rõ, Lý Nhược Quang thích kiểu đó.

“Xì, lại nhớ Tô Nghiên rồi!” Bành Tri Hàn lanh mồm lanh miệng, nói ra trước.

“Không, không có!” Lý Nhược Quang vội vàng thanh minh. “Là hiếm khi thấy tóc dài như vậy, sắp đến cả đầu gối.”

“Là cậu chưa thấy mà thôi.” Không biết vì sao, hôm nay Bành Tri Hàn hơi có chút sao đấy, bình thường nhanh miệng hôm nay còn nhanh hơn.“Một nhỏ Tân Cương sát lầu ký túc xá tớ, tóc dài đến gót chân luôn kìa.”

“ Sao cậu lại để ý tóc cô gái đó vậy?” Tô Tuyền ngược lại chú ý chi tiết.

“Không, không có…” Liên tục bị hai người trách cứ, Lý Nhược Quang thật oan ức. “A, tớ đói bụng, bọn mình đi ăn lẩu cay, tớ mời!”

“A, được đó!” Tiếng hoan hô vang lên.

Lý Nhược Quang thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà, cậu quay đầu lại. Cô gái vừa rồi thật sự tạo một cảm giác kỳ quái cho cậu. Sao thế nhỉ?

Ăn uống no đủ, ba người về nhà thuê chung.

Căn nhà này hai phòng một sảnh, khỏi phải nói, đương nhiên là Tuyền và Quang một phòng, Tiểu Hàn một mình độc hưởng một phòng. Vốn Tô Tuyền định cùng Lý Nhược Quang tạo thế giới riêng hai người, đáng tiếc có người cố tình muốn làm bóng đèn.

Giờ cũng vậy, tắm rửa xong, một vật thể to đùng an vị ở phòng khách xem TV, không hề bận tâm ý nghĩ muốn làm chút gì đó của Tô Tuyền. A a a, lại lãng phí một ngày tốt cảnh đẹp!

Đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của Tô Tuyền.

Hai bạn Lý Nhược Quang và Bành Tri Hàn thì xem rất vui vẻ.

Vì thế, trong phòng khách nho nhỏ chỉ thấy hai người không ngừng cười đập sô pha, mà một người khác thì tỏa ra oán khí ngàn năm ở bên cạnh nhìn.

“Ôi trời ôi trời, buồn cười quá đi mất.” Lau nước mắt, Bành Tri Hàn xoa bụng. “Đau bụng quá.”

“Ừ, tớ siêu thích Thúy Hoa.” Lý Nhược Quang đáp lời.

Tô Tuyền mặt thối, ở một bên lột cam.

“Này, tớ thấy cô gái đó nhìn rất quen!” Không đầu không đuôi, Bành Tri Hàn nói một câu.

“Hả?” Lý Nhược Quang nghe ngây người, hơi há miệng, Tô Tuyền nhanh chóng đút múi cam cho cậu.

“Chính là cô gái trong tấm ảnh!” Bành Tri Hàn móc ảnh trong túi ra.

Vẫn là cô gái xinh đẹp đó, bây giờ dưới ánh đèn huỳnh quang êm dịu chiếu xuống, tóc cổ lại thành đen thui.

“Tóc cô gái này sao lại đổi màu… Ưm…” Thừa dịp Lý Nhược Quang mở miệng, Tô Tuyền lại đút múi cam cho hắn, lúc này, là dùng miệng.

“Chắc do ánh đèn.” Không đi xem hai kẻ bên cạnh đã bắt đầu hôn nhau, bởi vì sớm đã thành thói quen. Bành Tri Hàn tiếp tục phát biểu ý kiến của mình.

“Không biết có phải ảo giác của tớ không, tớ cứ cảm thấy tấm ảnh cũ quá rồi.”

“Chắc do gỡ ra dán lại nhiều quá.” Một nụ hôn chấm dứt, liếm liếm môi, Tô Tuyền nghiêm trang phát biểu cái nhìn của mình.

“Thật, tớ thấy tấm ảnh này ít nhất phải bốn năm năm.” Cầm bức ảnh lên, định xuyên qua ánh sáng nhìn chữ bị che giấu. Đáng tiếc, trong mắt đều là mấy chữ “Ta sẽ phạt tội hắn” không thấy cái muốn thấy.

“Mấy câu này quen quen, hại ta, ta sẽ phạt tội hắn.” Sờ cằm, Tô Tuyền bên cạnh đã bắt đầu giở trò với người họ Lý nào đó.

“Đó là câu sửa lại trong Mười điều răn.” Mệt Tô Tuyền lúc này còn có thể bình tĩnh nói chuyện được.

“Bản gốc phải là hận ta, ta sẽ phạt tội hắn.”

“…”

Bộp một cái nệm sô pha ném vào người Tô Tuyền.

“Cậu đủ chưa, dù sao tớ còn ở đây này. Cậu còn như vậy tớ bảo Nhược Quang đi ngoại tình!”

Bành Tri Hàn phẫn nộ rồi.

“Cái gì, vốn là cậu muốn ở cùng bọn mình. Nào có một đứa con gái ở với hai tên con trai hả!” Tô Tuyền cũng không chịu yếu thế.

“Nhược Quang là anh em kết bái của tớ, nếu không có tớ, phỏng chừng Nhược Quang chả còn đi học được! Mỗi ngày bị cậu đè lên giường.”

Hai người lập tức ông tui một câu. Lý Nhược Quang bất đắc dĩ.

Vừa khéo vào lúc này, tiếng chuông cửa vang, không để ý tới hai người tranh cãi ầm ĩ, Lý Nhược Quang nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ còn có ai đến?

“Hì hì! Quang thân yêu.” Ra là bạn học thuê nhà trên lầu – Tô Dần. Hắn thò người vào ái muội lia một vòng.“Ba cậu vẫn tương thân tương ái thế à hề hề.”

Biết bên ngoài đồn đãi thế nào rồi nên Lý Nhược Quang không thèm quan tâm.

“Chuyện gì vậy, đã trễ thế này rồi.”

“Ừm, cậu biết đó, là giúp cái đó đó.”

“Lại không viết kịp poster à.” Bạn học Tiểu Tô là cán bộ hội học sinh, thường xuyên nửa đêm gọi bọn Lý Nhược Quang viết poster.

“Lần này đơn giản lắm, viết mấy chữ là được.” Xoay người ôm ra một đống poster cuộn lại nhau.

“Tớ xem xem!” Bành Tri Hàn đã nhảy khỏi vòng chiến, cướp một tấm mở ra.

Đầu tiên đập vào mắt chính là gương mặt yêu mị của Gaea.

Trên tấm poster lấy màu đỏ làm nền, Gaea cười như không cười tỏa cái pheromone quá đỗi dồi dào của hắn. Trang phục Gothic, ren nơ và khuy áo phức tạp sang trọng, càng làm Gaea tăng thêm mấy phần tà mĩ.

________

Giải thích: Mười điều răn là danh sách các mệnh lệnh đạo đức và tôn giáo, theo Kinh thánh, được Thiên Chúa phán truyền cho Moses ở núi Sinai và được khắc vào hai phiến đá. Mười điều răn đóng vai trò quan trọng trong Do Thái giáo và Kitô giáo.

Câu trong truyện được lấy từ Điều răn thứ hai:

Ngươi không được phủ phục trước những thứ đó mà phụng thờ: vì Ta, Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, là một vị thần ghen tuông. Đối với những kẻ ghét Ta, Ta phạt con cháu đến ba bốn đời vì tội lỗi của cha ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện