Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 12: Bị người xa lánh
Ngày hôm sau đi làm, Lâm Thanh Mai như trở thành một con chó trong công ty.
Cô trở thành mục tiêu của tất cả các nhà thiết kế.
Cô và Tạ Lan Lan đều là lính mới đã bị bộ phận thiết kế âm thầm cô lập.
Nhưng Tạ Lan Lan, Đỗ Tiểu Mĩ và Bạch Tuyết cũng rất may mắn, các cô ấy được sắp xếp làm trợ lý bên cạnh nhà thiết kế cao cấp, cho nên dù người khác có ý kiến với các cô, họ cũng không dám sai bảo các cô.
Lâm Thanh Mai thì không giống vậy.
Thật vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, cô đi vào phòng đồ uống để chuẩn bị rót một cốc nước.
Tạ Lan Lan vừa vặn bước tới, kéo cô tới cầu thang, đóng cửa lại, sau đó hỏi: "Thanh Mai, có phải hôm qua chồng cô tới đón cô tan sở không?"
Vẻ mặt của Lâm Thanh Mai cứng đờ, chuyện cô ly hôn chưa nói cho mọi người biết, tạm thời cô cũng không muốn nói ra, dù sau thì chuyện chồng cô lừa dối cô đi ngoại tình cũng chẳng vẻ vang gì.
"Không phải đâu, là bạn thân tới đón tôi."
Tạ Lan Lan gật đầu: "Vậy là tốt rồi, cô biết không? Vừa rồi lúc tôi đến phòng đồ uống để rót cà phê, có người nói xấu sau lưng cô, nói cô đi cùng với người có tiền có xe, còn quen biết với lãnh đạo cấp cao ở bộ phận thiết kế...Những lời khó nghe hơn tôi không muốn nói đâu."
"À, cứ để họ nói, chuyện tôi tôi biết! Thực ra trình độ thiết kế của chúng ta không đủ tiêu chuẩn để vào tập đoàn Lập Thị, cũng không biết là ai úng não nên mới để chúng ta vào đây, những nhà thiết kế nơi này có ý kiến về chúng ta cũng là điều không thể tránh khỏi."
So với hiểu biết của Lâm Thanh Mai, Tạ Lan Lan không nghĩ như vậy, cô ta lập tức không vui: "Thanh Mai à, sao ô có thể nêu cao chí khí của người khác mà hạ thấp uy phong của mình được chứ! Bốn người chúng ta dĩ nhiên là tự dựa vào thực lực của bản thân rồi! Sao cô có thể thiếu tự tin như vậy hả!"
Thấy giọng điệu của Tạ Lan Lan có chút không vui, Lâm Thanh Mai cảm thấy cô vẫn nên ít nói ra sự thật, cười nói: "Thôi, mọi người quay về làm việc đi, mắc công bọn họ lại nói chúng ta đang lười biếng..."
Tạ Lan Lan vừa bước một bước, đột nhiên dừng lại: "Thanh Mai, tôi biết, việc phân công chức vụ ít nhiều gì cũng khiến cô luống cuống. Tối hôm qua ba người chúng mình muốn khai sáng cho cô, nhưng tối hôm qua cô lại về sớm. Cấp trên của chúng mình còn tốt bụng, trước khi chúng tôi rời đi còn phát cho mỗi người một bao lì xì to đùng, người bạn thân đó của cô có đưa tiền lì xì cho cô không?"
"Ừm, có đưa cho tôi rồi."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta trở về đi. Tối nay sau khi tan sở, bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?" Tạ Lan Lan đề nghị nói.
Lâm Thanh Mai lắc đầu: "Lan Lan à, hay là để lần sau đi, tối nay tôi có chuyện rồi."
Sau khi hai người về chỗ ngồi, Lâm Thanh Mai mới ngồi xuống được một phút thì một đống việc vặt lại ập đến.
Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục làm việc.
Lúc này, trợ lý riêng của tổng giám bộ phận thiết kế đi tới, nói với Lâm Thanh Mai: "Lâm Thanh Mai, cô lập tức đến phòng tổng giám ngay."
Ngay sau khi cô rời đi, một số nhà thiết kế bắt đầu nghị luận.
"tổng giám đi công tác nước ngoài đã trở về? Sao anh ấy vừa mới về lại lập tức gặp cô ấy vậy?"
"Chẳng lẽ vị cấp trên mà cô ta quen biết chính là tổng giám sao?"
"Nói bậy hông, ngài tổng giám của chúng ta sao lại quen biết cô ta được chứ!"
"Cũng phải...Cả cái công ty Lập Thị này, ngoại trừ tổng giám đốc của chúng ta không thể nhìn thấy, thì vị tổng giám này mới là người khó gặp nhất."
......
Lâm Thanh Mai đã đi tới cửa phòng tổng giám, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào."
Cô đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày anh tuấn sạch sẽ, khí chất xuất trần đang ngồi ở bàn làm việc.
Anh ta có đôi mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, khóe môi ôn nhuận mang theo tia lạnh lùng, xa cách.
“Ngồi đi.” Lý Trường Lâm ngước mắt nhìn cô.
Cô gái này được thư ký trưởng Đỗ Tuấn của tổng giám đốc đích thân quan tâm, không biết cô ấy có quan hệ gì với Đỗ Tuấn?
Lâm Thanh Mai nói: "Cảm ơn."
Lý Trường Lâm nói: "Tôi cũng đã đọc qua sơ yếu lý lịch của cô rồi, còn có ba người đồng nghiệp lúc trước của cô nữa. Dựa vào năng lực của các cô có thể vào được tập đoàn Lập Thị, xem ra đều dựa vào quan hệ! Tôi mặc kệ các cô vào đây bằng cách nào, nếu đã vào bộ phận thiết kế của tôi rồi, chỗ này của tôi không có nuôi những người rãnh rỗi, nếu năng lực làm việc không tốt, tôi sẽ mời các cô rời khỏi bộ phận của tôi, cô nghe rõ rồi chứ?"
Không chút lưu tình mà trực tiếp bị gọi tên như thế, sắc mặt của Lâm Thanh Mai nóng bừng, cô có thể vào được tập đoàn Lập Thị, bản thân cô còn cảm thấy có chút khó tin, bây giờ lại bị vị tổng giám này kết luận cô dựa vào quan hệ, cô thật sự cảm thấy hơi bị oan uổng mà.
Nhưng cô không dám khẳng định ba người bạn còn lại của cô có dựa vào quan hệ mà vào được công ty hay không, nếu vì vậy mà cô cũng bị gộp chung vào chuyện dựa vào quan hệ thì cô cảm thấy bản thân như ngậm phải trái đắng vậy: "tổng giám, tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt."
Cô không một lời phản bác khiến cho Lý Trường Lâm nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Nhưng là trong mắt anh càng thêm khinh thường, không có gì để nói chính là bị nói trúng tim đen rồi!
"Công việc trước mắt cần phải hoàn thành đúng ngày, tôi không muốn nghe bất cứ lời bào chữa nào. Bây giờ thì cô có thể đi ra ngoài." Sự thờ ơ xa cách của Lý Trường Lâm khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy vị tổng giám thật đúng là cao không với tới mà.
Sau khi cô rời đi trở lại chỗ ngồi, mọi người xung quanh đều nhìn cô, trong lòng đột nhiên có chút hả hê vì có người gặp họa, bởi vì sắc mặt của Lâm Thanh Mai quá kém rồi.
Khi đã đến giờ ăn trưa, Lâm Thanh Mai muốn đến nhà ăn của nhân viên công ty ăn cơm, nhưng nghĩ đến việc đi lấy hành lý vào buổi tối, cô vẫn gọi cho Trần Hoàng Khôi trước.
Cô đi đến cầu thang để gọi điện, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Tự nhiên gọi điện thoại cho tôi, muốn giải thích với tôi à?" Lúc này Trần Hoàng Khôi đang ngồi trong văn phòng.
Lâm Thanh Mai hừ lạnh một tiếng: "Tại sao phải xin lỗi anh? Tôi gọi điện thoại là chỉ muốn nói với anh một tiếng, tối nay tôi sẽ về nhà một chuyến, dọn hết đồ của chính mình đi, phiền anh đến chín giờ mới dắt Lê Anh Đào về nhà có được không, đỡ phải gặp để ai nấy cũng không cảm thấy khó xử."
Khi Trần Hoàng Khôi nghe nói cô sẽ chuyển đi, anh có chút mâu thuẫn, anh vừa muốn ước cô nhanh chóng chuyển đi lại vừa có chút không cam tâm.
Nghĩ đến việc ngày nào đó không thấy cô ấy ở công ty, Trần Hoàng Khôi dứt khoác nở ra một tia cười lạnh: "Được thôi, cho cô một cơ hội, nếu cô không chuyển mấy thứ đồ đó đi thì tôi cũng sai người vứt bỏ nó đi!"
Đường dây bị ngắt một tiếng ‘bíp’, Lâm Thanh Mai chửi bới: "Đồ cặn bã!"
Sau đó, cô lập tức gọi cho Lưu Bảo Bảo để hẹn gặp.
Cô vừa cất điện thoại, chuẩn bị đi đến nhà ăn thì một tin nhắn đặc biệt vang lên.
Khi đi tàu điện vào sáng nay, cô đã thiết lập số điện thoại của Lập Gia Khiêm bằng một âm thanh khác để kịp lúc xem tin nhắn.
Chuyện mấy tấm ảnh kia giống như một quả bom vậy, cô không thể không đề phòng.
Mở tin nhắn ra: Đến văn phòng tổng giám đốc tìm tôi.
Trong nháy mắt Lâm Thanh Mai muốn nhức đầu, tới văn phòng tổng giám đốc đó?
Cô nhanh chóng gõ một dòng: Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị.
Năm giây sau, anh trả lời bằng một chữ: Ừm.
Lâm Thanh Mai nhíu mày đi trở lại văn phòng, ngồi ở chỗ đó một hồi, rốt cục đi vào thang máy.
Có làm sao cô cũng không ngờ được, thư ký tổng giám đốc mà anh ta nói, lại chính là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị chứ!
Rốt cuộc anh ta làm thế nào mà trở thành thư ký của tổng giám đốc vậy?
Chẳng lẽ tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị thực sự thích đàn ông à?
Đây là quy tắc ngầm sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Mai toàn thân chấn động, nổi hết da gà.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, đây không phải là tầng của văn phòng tổng giám đốc.
Mà là chỗ của thư ký Đỗ Tuấn, tất cả mọi người cần phải đi qua chỗ anh ta trước mới có thể gặp được tổng giám đốc.
Đỗ Tuấn đang đợi cô ở cửa thang máy: "Cô Lâm, cô không cần ra khỏi thang máy."
Cô sửng sốt, Đỗ Tuấn đã quẹt thẻ độc quyền của anh rồi, đèn xanh bật sáng, thang máy lại đóng thêm một lần nữa, đi lên tầng cao.
Ra khỏi thang máy, Lâm Thanh Mai trực tiếp đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Đến nơi, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào."
Giọng nói cách cô rất gần, giống như ở ngay trước mặt cô, Lâm Thanh Mai đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt bị một thân ảnh cao lớn ôm vào lòng.
Ném người cô về phía trước, cô bị ném trên chiếc sô pha sang trọng rộng rãi.
Lập Gia Khiêm đã ôm chặt cô, Lâm Thanh Mai thì thào: "Anh điên rồi! Đây là văn phòng tổng giám đốc đó! Nếu tổng giám đốc vào thì phải làm sao bây giờ?"
Cô trở thành mục tiêu của tất cả các nhà thiết kế.
Cô và Tạ Lan Lan đều là lính mới đã bị bộ phận thiết kế âm thầm cô lập.
Nhưng Tạ Lan Lan, Đỗ Tiểu Mĩ và Bạch Tuyết cũng rất may mắn, các cô ấy được sắp xếp làm trợ lý bên cạnh nhà thiết kế cao cấp, cho nên dù người khác có ý kiến với các cô, họ cũng không dám sai bảo các cô.
Lâm Thanh Mai thì không giống vậy.
Thật vất vả lắm mới có thời gian nghỉ ngơi, cô đi vào phòng đồ uống để chuẩn bị rót một cốc nước.
Tạ Lan Lan vừa vặn bước tới, kéo cô tới cầu thang, đóng cửa lại, sau đó hỏi: "Thanh Mai, có phải hôm qua chồng cô tới đón cô tan sở không?"
Vẻ mặt của Lâm Thanh Mai cứng đờ, chuyện cô ly hôn chưa nói cho mọi người biết, tạm thời cô cũng không muốn nói ra, dù sau thì chuyện chồng cô lừa dối cô đi ngoại tình cũng chẳng vẻ vang gì.
"Không phải đâu, là bạn thân tới đón tôi."
Tạ Lan Lan gật đầu: "Vậy là tốt rồi, cô biết không? Vừa rồi lúc tôi đến phòng đồ uống để rót cà phê, có người nói xấu sau lưng cô, nói cô đi cùng với người có tiền có xe, còn quen biết với lãnh đạo cấp cao ở bộ phận thiết kế...Những lời khó nghe hơn tôi không muốn nói đâu."
"À, cứ để họ nói, chuyện tôi tôi biết! Thực ra trình độ thiết kế của chúng ta không đủ tiêu chuẩn để vào tập đoàn Lập Thị, cũng không biết là ai úng não nên mới để chúng ta vào đây, những nhà thiết kế nơi này có ý kiến về chúng ta cũng là điều không thể tránh khỏi."
So với hiểu biết của Lâm Thanh Mai, Tạ Lan Lan không nghĩ như vậy, cô ta lập tức không vui: "Thanh Mai à, sao ô có thể nêu cao chí khí của người khác mà hạ thấp uy phong của mình được chứ! Bốn người chúng ta dĩ nhiên là tự dựa vào thực lực của bản thân rồi! Sao cô có thể thiếu tự tin như vậy hả!"
Thấy giọng điệu của Tạ Lan Lan có chút không vui, Lâm Thanh Mai cảm thấy cô vẫn nên ít nói ra sự thật, cười nói: "Thôi, mọi người quay về làm việc đi, mắc công bọn họ lại nói chúng ta đang lười biếng..."
Tạ Lan Lan vừa bước một bước, đột nhiên dừng lại: "Thanh Mai, tôi biết, việc phân công chức vụ ít nhiều gì cũng khiến cô luống cuống. Tối hôm qua ba người chúng mình muốn khai sáng cho cô, nhưng tối hôm qua cô lại về sớm. Cấp trên của chúng mình còn tốt bụng, trước khi chúng tôi rời đi còn phát cho mỗi người một bao lì xì to đùng, người bạn thân đó của cô có đưa tiền lì xì cho cô không?"
"Ừm, có đưa cho tôi rồi."
"Vậy là tốt rồi, chúng ta trở về đi. Tối nay sau khi tan sở, bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm đi?" Tạ Lan Lan đề nghị nói.
Lâm Thanh Mai lắc đầu: "Lan Lan à, hay là để lần sau đi, tối nay tôi có chuyện rồi."
Sau khi hai người về chỗ ngồi, Lâm Thanh Mai mới ngồi xuống được một phút thì một đống việc vặt lại ập đến.
Cô hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục làm việc.
Lúc này, trợ lý riêng của tổng giám bộ phận thiết kế đi tới, nói với Lâm Thanh Mai: "Lâm Thanh Mai, cô lập tức đến phòng tổng giám ngay."
Ngay sau khi cô rời đi, một số nhà thiết kế bắt đầu nghị luận.
"tổng giám đi công tác nước ngoài đã trở về? Sao anh ấy vừa mới về lại lập tức gặp cô ấy vậy?"
"Chẳng lẽ vị cấp trên mà cô ta quen biết chính là tổng giám sao?"
"Nói bậy hông, ngài tổng giám của chúng ta sao lại quen biết cô ta được chứ!"
"Cũng phải...Cả cái công ty Lập Thị này, ngoại trừ tổng giám đốc của chúng ta không thể nhìn thấy, thì vị tổng giám này mới là người khó gặp nhất."
......
Lâm Thanh Mai đã đi tới cửa phòng tổng giám, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào."
Cô đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày anh tuấn sạch sẽ, khí chất xuất trần đang ngồi ở bàn làm việc.
Anh ta có đôi mày kiếm, mắt sáng, sống mũi cao thẳng, khóe môi ôn nhuận mang theo tia lạnh lùng, xa cách.
“Ngồi đi.” Lý Trường Lâm ngước mắt nhìn cô.
Cô gái này được thư ký trưởng Đỗ Tuấn của tổng giám đốc đích thân quan tâm, không biết cô ấy có quan hệ gì với Đỗ Tuấn?
Lâm Thanh Mai nói: "Cảm ơn."
Lý Trường Lâm nói: "Tôi cũng đã đọc qua sơ yếu lý lịch của cô rồi, còn có ba người đồng nghiệp lúc trước của cô nữa. Dựa vào năng lực của các cô có thể vào được tập đoàn Lập Thị, xem ra đều dựa vào quan hệ! Tôi mặc kệ các cô vào đây bằng cách nào, nếu đã vào bộ phận thiết kế của tôi rồi, chỗ này của tôi không có nuôi những người rãnh rỗi, nếu năng lực làm việc không tốt, tôi sẽ mời các cô rời khỏi bộ phận của tôi, cô nghe rõ rồi chứ?"
Không chút lưu tình mà trực tiếp bị gọi tên như thế, sắc mặt của Lâm Thanh Mai nóng bừng, cô có thể vào được tập đoàn Lập Thị, bản thân cô còn cảm thấy có chút khó tin, bây giờ lại bị vị tổng giám này kết luận cô dựa vào quan hệ, cô thật sự cảm thấy hơi bị oan uổng mà.
Nhưng cô không dám khẳng định ba người bạn còn lại của cô có dựa vào quan hệ mà vào được công ty hay không, nếu vì vậy mà cô cũng bị gộp chung vào chuyện dựa vào quan hệ thì cô cảm thấy bản thân như ngậm phải trái đắng vậy: "tổng giám, tôi sẽ cố gắng làm việc thật tốt."
Cô không một lời phản bác khiến cho Lý Trường Lâm nhìn cô bằng ánh mắt khác.
Nhưng là trong mắt anh càng thêm khinh thường, không có gì để nói chính là bị nói trúng tim đen rồi!
"Công việc trước mắt cần phải hoàn thành đúng ngày, tôi không muốn nghe bất cứ lời bào chữa nào. Bây giờ thì cô có thể đi ra ngoài." Sự thờ ơ xa cách của Lý Trường Lâm khiến Lâm Thanh Mai cảm thấy vị tổng giám thật đúng là cao không với tới mà.
Sau khi cô rời đi trở lại chỗ ngồi, mọi người xung quanh đều nhìn cô, trong lòng đột nhiên có chút hả hê vì có người gặp họa, bởi vì sắc mặt của Lâm Thanh Mai quá kém rồi.
Khi đã đến giờ ăn trưa, Lâm Thanh Mai muốn đến nhà ăn của nhân viên công ty ăn cơm, nhưng nghĩ đến việc đi lấy hành lý vào buổi tối, cô vẫn gọi cho Trần Hoàng Khôi trước.
Cô đi đến cầu thang để gọi điện, điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Tự nhiên gọi điện thoại cho tôi, muốn giải thích với tôi à?" Lúc này Trần Hoàng Khôi đang ngồi trong văn phòng.
Lâm Thanh Mai hừ lạnh một tiếng: "Tại sao phải xin lỗi anh? Tôi gọi điện thoại là chỉ muốn nói với anh một tiếng, tối nay tôi sẽ về nhà một chuyến, dọn hết đồ của chính mình đi, phiền anh đến chín giờ mới dắt Lê Anh Đào về nhà có được không, đỡ phải gặp để ai nấy cũng không cảm thấy khó xử."
Khi Trần Hoàng Khôi nghe nói cô sẽ chuyển đi, anh có chút mâu thuẫn, anh vừa muốn ước cô nhanh chóng chuyển đi lại vừa có chút không cam tâm.
Nghĩ đến việc ngày nào đó không thấy cô ấy ở công ty, Trần Hoàng Khôi dứt khoác nở ra một tia cười lạnh: "Được thôi, cho cô một cơ hội, nếu cô không chuyển mấy thứ đồ đó đi thì tôi cũng sai người vứt bỏ nó đi!"
Đường dây bị ngắt một tiếng ‘bíp’, Lâm Thanh Mai chửi bới: "Đồ cặn bã!"
Sau đó, cô lập tức gọi cho Lưu Bảo Bảo để hẹn gặp.
Cô vừa cất điện thoại, chuẩn bị đi đến nhà ăn thì một tin nhắn đặc biệt vang lên.
Khi đi tàu điện vào sáng nay, cô đã thiết lập số điện thoại của Lập Gia Khiêm bằng một âm thanh khác để kịp lúc xem tin nhắn.
Chuyện mấy tấm ảnh kia giống như một quả bom vậy, cô không thể không đề phòng.
Mở tin nhắn ra: Đến văn phòng tổng giám đốc tìm tôi.
Trong nháy mắt Lâm Thanh Mai muốn nhức đầu, tới văn phòng tổng giám đốc đó?
Cô nhanh chóng gõ một dòng: Văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị.
Năm giây sau, anh trả lời bằng một chữ: Ừm.
Lâm Thanh Mai nhíu mày đi trở lại văn phòng, ngồi ở chỗ đó một hồi, rốt cục đi vào thang máy.
Có làm sao cô cũng không ngờ được, thư ký tổng giám đốc mà anh ta nói, lại chính là thư ký tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị chứ!
Rốt cuộc anh ta làm thế nào mà trở thành thư ký của tổng giám đốc vậy?
Chẳng lẽ tổng giám đốc tập đoàn Lập Thị thực sự thích đàn ông à?
Đây là quy tắc ngầm sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Thanh Mai toàn thân chấn động, nổi hết da gà.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, đây không phải là tầng của văn phòng tổng giám đốc.
Mà là chỗ của thư ký Đỗ Tuấn, tất cả mọi người cần phải đi qua chỗ anh ta trước mới có thể gặp được tổng giám đốc.
Đỗ Tuấn đang đợi cô ở cửa thang máy: "Cô Lâm, cô không cần ra khỏi thang máy."
Cô sửng sốt, Đỗ Tuấn đã quẹt thẻ độc quyền của anh rồi, đèn xanh bật sáng, thang máy lại đóng thêm một lần nữa, đi lên tầng cao.
Ra khỏi thang máy, Lâm Thanh Mai trực tiếp đi tới văn phòng tổng giám đốc.
Đến nơi, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
"Mời vào."
Giọng nói cách cô rất gần, giống như ở ngay trước mặt cô, Lâm Thanh Mai đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt bị một thân ảnh cao lớn ôm vào lòng.
Ném người cô về phía trước, cô bị ném trên chiếc sô pha sang trọng rộng rãi.
Lập Gia Khiêm đã ôm chặt cô, Lâm Thanh Mai thì thào: "Anh điên rồi! Đây là văn phòng tổng giám đốc đó! Nếu tổng giám đốc vào thì phải làm sao bây giờ?"
Bình luận truyện