Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 13: Trở mặt vô tình
Đôi mắt đen láy của Lập Gia Khiêm lóe lên: "Anh ấy đi ăn tối rồi, khoảng thời gian này vừa đủ cho chúng ta thực hiện chuyện yêu đương vụng trộm này..."
“Anh đúng là điếc không sợ súng mà!” Lâm Thanh Mai vẫn còn sợ hãi, hết lần này tới lần khác nhìn về phía cửa.
Sự không chuyên tâm của cô khiến anh không vui, một tay nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô: "Lá gan không nhỏ, dám không chú ý đến tôi!"
Lâm Thanh Mai nhẹ giọng nói: "Tôi thực sự sợ hãi, nếu có người xông vào thì sao? Chúng ta có thể sẽ bị mất việc đó..."
Lập Gia Khiêm đứng dậy, bàn tay to lớn ôm lấy cô, bế cô lên rồi rời đi, đi thẳng đến phòng nghỉ dành riêng cho anh.
Sau khi bước vào phòng nghỉ, trong phòng mang đến một cảm giác quen thuộc.
Lâm Thanh Mai nhớ tới cảnh thức dậy ở phòng nghỉ này vào sáng hôm đó, cô tái mặt nói: "Đừng nói với tôi, đây là phòng của tổng giám đốc..."
"Biết rồi còn hỏi."
Hai má ửng hồng, ánh mắt bối rối, cô từng bước lùi về phía sau, lo lắng nói: "Anh đừng lại đây!"
Lập Gia Khiêm đi tới trước mặt cô, giọng nói u ám: "Cố gắng phục vụ tôi."
Cô muốn rời đi, anh lại tiếp tục dùng mấy tấm ảnh kia để uy hiếp cô.
Nửa tiếng sau, cô đỏ mặt chạy khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Trên đường đi, Lâm Thanh Mai tức giận đá vào bức tường, cô ăn đau kéo chân còn lại rời đi.
Lập Gia Khiêm đang ở trong văn phòng tổng giám đốc, nhìn biểu hiện của Lâm Thanh Mai trên màn hình, anh cười ra tiếng: "Đồ ngốc này."
......
Sau khi xuống thang máy quay lại phòng thiết kế, Lâm Thanh Mai thậm chí còn không có tâm trạng để ăn cơm, trong đầu nhớ đến hình ảnh kia, tức đến nổi cả người phát run. Truyện Trọng Sinh
“Tên khốn vô liêm sỉ!” Lâm Thanh Mai oán hận viết loạn vào tờ giấy để trút giận.
Tám lần nữa!
Chỉ cần chịu đựng thêm tám lần nữa!
Lúc này, tin nhắn của Lập Gia Khiêm lại đến.
Trên màn hình viết bốn chữ: Lần này không tính.
Lâm Thanh Mai tức giận đến mức đập tay xuống bàn.
Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: "Lâm Thanh Mai, đừng đem tình cảm cá nhân vào nơi làm việc. Ngoài ra, nếu làm hỏng tài sản của công ty, cô sẽ phải đền bù theo giá tiền."
Quay người lại, cô thấy tổng giám Lý Trường Lâm đã rời đi rồi.
Lâm Thanh Mai ỉu xìu, đột nhiên cô có cảm giác bản thân không thể tồn tại ở tập đoàn Lập Thị.
Cô rất muốn từ chức, nhưng nghĩ đến khoản tiền bồi thường khi chấm dứt hợp đồng thì cô lại buồn bã.
Cũng không biết hợp đồng lao động của tập đoàn Lập Thị có phải đặc biệt nhất hay không, nếu đột ngột từ chức, sẽ phải bồi thường ba tỷ!
Nếu từ chức khi đang phụ trách dự án thì số tiền bồi thường sẽ được nhân đôi dựa trên tổng kinh phí dự án!
Hít một hơi thật sâu, lúc này cô chỉ có thể dựa vào cà phê mới có thể chống đỡ nổi tâm tình.
Thật vất vả lắm mới tan làm, mọi việc trong tay đều đã giải quyết xong, vậy mà có một nhà thiết kế lại đưa cho cô mười bức vẽ, nói rằng ngày mai sẽ cần dùng gấp.
Vì để không bị chậm trễ việc chuyển hành lý, cô đã chủ động hỏi, mong được mang bức vẽ về nhà sửa, nhà thiết kế cũng đồng ý, không cố tình làm khó cô.
Khi Lâm Thanh Mai bước ra khỏi tòa nhà công ty, Lưu Bảo Bảo vẫn chưa đến.
Sau năm phút chờ đợi, Lưu Bảo Bảo đã gọi điện đến để xin lỗi, nói rằng hôm nay mẹ cô vô tình trượt chân ngã trong bếp, cô vội vàng đến bệnh viện.
"Bảo Bảo à, đến bệnh viện nhanh đi, chuyện của mình cậu cũng đừng quan tâm! Mình có thể gọi xe taxi được mà, cho mình gửi lời thăm hỏi đến dì, khi nào quay về mình sẽ đi thăm dì."
Lưu Bảo Bảo nói: "Được, vậy mình cúp máy đây, mình sẽ liên lạc với cậu sau."
Lâm Thanh Mai bắt một chiếc taxi quay về căn nhà trước đây của cô.
Bây giờ đang là bảy giờ rưỡi tối, cô còn một giờ để thu dọn.
Để tránh gặp phải Trần Hoàng Khôi và Lê Anh Đào, cô phải rời đi càng sớm càng tốt.
Mở cửa nhà, nhưng chìa khóa lại không thể mở được!
Xoay hết nửa ngày, lúc này Lâm Thanh Mai mới biết được, Trần Hoàng Khôi đã đổi khóa cửa!
Cô tức giận đến mức gọi điện cho Trần Hoàng Khôi thì cửa nhà đột ngột mở ra.
"Anh...Sao anh lại ở nhà?" Lâm Thanh Mai thấy Trần Hoàng Khôi mặc đồ ngủ ở nhà.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Hoàng Khôi lộ ra vẻ giễu cợt: "Đây là nhà của tôi, tôi ở nhà có gì lạ sao?"
Lâm Thanh Mai không nói thêm gì nữa, cô vào phòng, cởi giày cao gót ra, đi chân trần lên lầu.
Cô mặc trang phục chỉnh tề, bộ vest nhỏ với váy ngắn, phong cách rất mới nhưng lại mang sự nghiêm khắc của một nhân viên văn phòng.
Trần Hoàng Khôi mang theo đôi mắt u ám nhìn theo bóng lưng của cô, bị đàn ông chơi qua đúng là khác xa với quá khứ...
Ngay cả bước đi cũng có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi đi theo cô lên lầu.
Lâm Thanh Mai bước vào phòng chứa đồ, lấy ra chiếc vali lớn đẩy vào phòng ngủ, cô bắt đầu lấy bộ quần áo thường mặc trong tủ ra.
Trần Hoàng Khôi dựa cả người thon dài cao lớn của anh vào cửa phòng, đùa giỡn: "Lâm Thanh Mai, cô còn tiết kiệm như vậy sao? Bộ quần áo này đã mấy năm rồi, còn mặc sao? 15 tỷ tôi đưa cho cô khi đó cô không xài à? Là muốn mang nó vào quan tài hả?"
Cô thu dọn quần áo, vừa nghe đến 15 tỷ liền nghĩ đến Lập Gia Khiêm, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ ở phòng tổng giám đốc lúc buổi trưa, cô đột nhiên nổi giận: "Tiền của tôi không cần anh quan tâm!"
"Cô còn có mặt mũi để nói nữa à, 15 tỷ là cổ phần của công ty mà tôi đưa cho cô. Nếu cô muốn đi ra khỏi nhà, nên trả lại 15 tỷ cho tôi."
Lâm Thanh Mai lập tức quay người lại, ném quần áo vào vali: "Trần Hoàng Khôi, anh không nên quá phận! Lúc trước anh thành lập nên công ty phần mềm, tôi móc ra 300 triệu tiền tiết kiệm để cho anh gầy dựng sự nghiệp, nên đây là tiền hoa hồng mà tôi xứng đáng nhận được!"
Trần Hoàng Khôi bước vào phòng ngủ, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh lùng: "Thật sao? Vậy cô có giấy tờ hợp pháp chứng minh không?"
Cô tức giận đến không nói nên lời, bởi vì quan hệ thân thiết với nhau, cô sẽ không nghĩ tới việc lập giấy làm bằng chứng chứ đừng nói đến hợp đồng chính thức.
"Anh thật không biết xấu hổ! Trở mặt cự tuyệt người! 15 tỷ tôi sẽ không đưa cho anh!" Quan trọng nhất là cô đã xài số tiền đó rồi...
Trần Hoàng Khôi nắm lấy một tay của cô, chế nhạo: "Nói thật cho cô biết, tôi đã lấy bản thỏa thuận ly hôn mà cô gửi cho Luật sư Chu, tôi đã làm mất rồi! Nếu cô muốn một thỏa thuận ly hôn mới, chỉ cần trả lại cho tôi 15 tỷ!"
Lâm Thanh Mai máu huyết trào dâng, cô hối hận lắm rồi!
Làm sao mà cô có thể đưa thỏa thuận ly hôn cho Luật sư Chu! Là anh ta hướng về Trần Hoàng Khôi!
Quá sai lầm...
Cô cố gắng ổn định tâm tình: "Trần Hoàng Khôi, anh muốn tuyệt tình như vậy à? Khi ly hôn thì tài sản vốn nên chia đều! Nhà và xe tôi đều để lại cho anh, chẳng lẽ 15 tỷ đã cho đi anh cũng muốn lấy lại à? Anh còn là đàn ông không?"
"Tôi có phải là đàn ông hay không, cô thử xem thì sẽ biết thôi!" Đáy mắt Trần Hoàng Khôi tràn đầy tức giận, anh đi tới nắm lấy tay cô.
Cô hoảng sợ: "Anh cút ngay cho tôi! Mau buông tôi ra!"
"Lâm Thanh Mai, hoặc là cô trả lại cho tôi 15 tỷ, hoặc là để ông đây chơi cô một lần! Cô tự mình lựa chọn đi!"
“Tên khốn vô sỉ!” Lâm Thanh Mai nhổ nước bọt vào người anh ta.
Trần Hoàng Khôi nhất thời đen mặt, anh ta dùng tay kéo mạnh, hai hiếc cúc áo sơ mi của Lâm Thanh Mai lập tức rơi xuống, ánh mắt của anh ta đột nhiên trở nên khác lạ.
Đột nhiên, có một giọng nữ: "Hoàng Khôi, hai người..."
“Anh đúng là điếc không sợ súng mà!” Lâm Thanh Mai vẫn còn sợ hãi, hết lần này tới lần khác nhìn về phía cửa.
Sự không chuyên tâm của cô khiến anh không vui, một tay nắm lấy chiếc cằm nhọn của cô: "Lá gan không nhỏ, dám không chú ý đến tôi!"
Lâm Thanh Mai nhẹ giọng nói: "Tôi thực sự sợ hãi, nếu có người xông vào thì sao? Chúng ta có thể sẽ bị mất việc đó..."
Lập Gia Khiêm đứng dậy, bàn tay to lớn ôm lấy cô, bế cô lên rồi rời đi, đi thẳng đến phòng nghỉ dành riêng cho anh.
Sau khi bước vào phòng nghỉ, trong phòng mang đến một cảm giác quen thuộc.
Lâm Thanh Mai nhớ tới cảnh thức dậy ở phòng nghỉ này vào sáng hôm đó, cô tái mặt nói: "Đừng nói với tôi, đây là phòng của tổng giám đốc..."
"Biết rồi còn hỏi."
Hai má ửng hồng, ánh mắt bối rối, cô từng bước lùi về phía sau, lo lắng nói: "Anh đừng lại đây!"
Lập Gia Khiêm đi tới trước mặt cô, giọng nói u ám: "Cố gắng phục vụ tôi."
Cô muốn rời đi, anh lại tiếp tục dùng mấy tấm ảnh kia để uy hiếp cô.
Nửa tiếng sau, cô đỏ mặt chạy khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Trên đường đi, Lâm Thanh Mai tức giận đá vào bức tường, cô ăn đau kéo chân còn lại rời đi.
Lập Gia Khiêm đang ở trong văn phòng tổng giám đốc, nhìn biểu hiện của Lâm Thanh Mai trên màn hình, anh cười ra tiếng: "Đồ ngốc này."
......
Sau khi xuống thang máy quay lại phòng thiết kế, Lâm Thanh Mai thậm chí còn không có tâm trạng để ăn cơm, trong đầu nhớ đến hình ảnh kia, tức đến nổi cả người phát run. Truyện Trọng Sinh
“Tên khốn vô liêm sỉ!” Lâm Thanh Mai oán hận viết loạn vào tờ giấy để trút giận.
Tám lần nữa!
Chỉ cần chịu đựng thêm tám lần nữa!
Lúc này, tin nhắn của Lập Gia Khiêm lại đến.
Trên màn hình viết bốn chữ: Lần này không tính.
Lâm Thanh Mai tức giận đến mức đập tay xuống bàn.
Lúc này, sau lưng vang lên một giọng nói: "Lâm Thanh Mai, đừng đem tình cảm cá nhân vào nơi làm việc. Ngoài ra, nếu làm hỏng tài sản của công ty, cô sẽ phải đền bù theo giá tiền."
Quay người lại, cô thấy tổng giám Lý Trường Lâm đã rời đi rồi.
Lâm Thanh Mai ỉu xìu, đột nhiên cô có cảm giác bản thân không thể tồn tại ở tập đoàn Lập Thị.
Cô rất muốn từ chức, nhưng nghĩ đến khoản tiền bồi thường khi chấm dứt hợp đồng thì cô lại buồn bã.
Cũng không biết hợp đồng lao động của tập đoàn Lập Thị có phải đặc biệt nhất hay không, nếu đột ngột từ chức, sẽ phải bồi thường ba tỷ!
Nếu từ chức khi đang phụ trách dự án thì số tiền bồi thường sẽ được nhân đôi dựa trên tổng kinh phí dự án!
Hít một hơi thật sâu, lúc này cô chỉ có thể dựa vào cà phê mới có thể chống đỡ nổi tâm tình.
Thật vất vả lắm mới tan làm, mọi việc trong tay đều đã giải quyết xong, vậy mà có một nhà thiết kế lại đưa cho cô mười bức vẽ, nói rằng ngày mai sẽ cần dùng gấp.
Vì để không bị chậm trễ việc chuyển hành lý, cô đã chủ động hỏi, mong được mang bức vẽ về nhà sửa, nhà thiết kế cũng đồng ý, không cố tình làm khó cô.
Khi Lâm Thanh Mai bước ra khỏi tòa nhà công ty, Lưu Bảo Bảo vẫn chưa đến.
Sau năm phút chờ đợi, Lưu Bảo Bảo đã gọi điện đến để xin lỗi, nói rằng hôm nay mẹ cô vô tình trượt chân ngã trong bếp, cô vội vàng đến bệnh viện.
"Bảo Bảo à, đến bệnh viện nhanh đi, chuyện của mình cậu cũng đừng quan tâm! Mình có thể gọi xe taxi được mà, cho mình gửi lời thăm hỏi đến dì, khi nào quay về mình sẽ đi thăm dì."
Lưu Bảo Bảo nói: "Được, vậy mình cúp máy đây, mình sẽ liên lạc với cậu sau."
Lâm Thanh Mai bắt một chiếc taxi quay về căn nhà trước đây của cô.
Bây giờ đang là bảy giờ rưỡi tối, cô còn một giờ để thu dọn.
Để tránh gặp phải Trần Hoàng Khôi và Lê Anh Đào, cô phải rời đi càng sớm càng tốt.
Mở cửa nhà, nhưng chìa khóa lại không thể mở được!
Xoay hết nửa ngày, lúc này Lâm Thanh Mai mới biết được, Trần Hoàng Khôi đã đổi khóa cửa!
Cô tức giận đến mức gọi điện cho Trần Hoàng Khôi thì cửa nhà đột ngột mở ra.
"Anh...Sao anh lại ở nhà?" Lâm Thanh Mai thấy Trần Hoàng Khôi mặc đồ ngủ ở nhà.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Hoàng Khôi lộ ra vẻ giễu cợt: "Đây là nhà của tôi, tôi ở nhà có gì lạ sao?"
Lâm Thanh Mai không nói thêm gì nữa, cô vào phòng, cởi giày cao gót ra, đi chân trần lên lầu.
Cô mặc trang phục chỉnh tề, bộ vest nhỏ với váy ngắn, phong cách rất mới nhưng lại mang sự nghiêm khắc của một nhân viên văn phòng.
Trần Hoàng Khôi mang theo đôi mắt u ám nhìn theo bóng lưng của cô, bị đàn ông chơi qua đúng là khác xa với quá khứ...
Ngay cả bước đi cũng có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Anh hừ lạnh một tiếng rồi đi theo cô lên lầu.
Lâm Thanh Mai bước vào phòng chứa đồ, lấy ra chiếc vali lớn đẩy vào phòng ngủ, cô bắt đầu lấy bộ quần áo thường mặc trong tủ ra.
Trần Hoàng Khôi dựa cả người thon dài cao lớn của anh vào cửa phòng, đùa giỡn: "Lâm Thanh Mai, cô còn tiết kiệm như vậy sao? Bộ quần áo này đã mấy năm rồi, còn mặc sao? 15 tỷ tôi đưa cho cô khi đó cô không xài à? Là muốn mang nó vào quan tài hả?"
Cô thu dọn quần áo, vừa nghe đến 15 tỷ liền nghĩ đến Lập Gia Khiêm, lại nghĩ đến chuyện xấu hổ ở phòng tổng giám đốc lúc buổi trưa, cô đột nhiên nổi giận: "Tiền của tôi không cần anh quan tâm!"
"Cô còn có mặt mũi để nói nữa à, 15 tỷ là cổ phần của công ty mà tôi đưa cho cô. Nếu cô muốn đi ra khỏi nhà, nên trả lại 15 tỷ cho tôi."
Lâm Thanh Mai lập tức quay người lại, ném quần áo vào vali: "Trần Hoàng Khôi, anh không nên quá phận! Lúc trước anh thành lập nên công ty phần mềm, tôi móc ra 300 triệu tiền tiết kiệm để cho anh gầy dựng sự nghiệp, nên đây là tiền hoa hồng mà tôi xứng đáng nhận được!"
Trần Hoàng Khôi bước vào phòng ngủ, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh lùng: "Thật sao? Vậy cô có giấy tờ hợp pháp chứng minh không?"
Cô tức giận đến không nói nên lời, bởi vì quan hệ thân thiết với nhau, cô sẽ không nghĩ tới việc lập giấy làm bằng chứng chứ đừng nói đến hợp đồng chính thức.
"Anh thật không biết xấu hổ! Trở mặt cự tuyệt người! 15 tỷ tôi sẽ không đưa cho anh!" Quan trọng nhất là cô đã xài số tiền đó rồi...
Trần Hoàng Khôi nắm lấy một tay của cô, chế nhạo: "Nói thật cho cô biết, tôi đã lấy bản thỏa thuận ly hôn mà cô gửi cho Luật sư Chu, tôi đã làm mất rồi! Nếu cô muốn một thỏa thuận ly hôn mới, chỉ cần trả lại cho tôi 15 tỷ!"
Lâm Thanh Mai máu huyết trào dâng, cô hối hận lắm rồi!
Làm sao mà cô có thể đưa thỏa thuận ly hôn cho Luật sư Chu! Là anh ta hướng về Trần Hoàng Khôi!
Quá sai lầm...
Cô cố gắng ổn định tâm tình: "Trần Hoàng Khôi, anh muốn tuyệt tình như vậy à? Khi ly hôn thì tài sản vốn nên chia đều! Nhà và xe tôi đều để lại cho anh, chẳng lẽ 15 tỷ đã cho đi anh cũng muốn lấy lại à? Anh còn là đàn ông không?"
"Tôi có phải là đàn ông hay không, cô thử xem thì sẽ biết thôi!" Đáy mắt Trần Hoàng Khôi tràn đầy tức giận, anh đi tới nắm lấy tay cô.
Cô hoảng sợ: "Anh cút ngay cho tôi! Mau buông tôi ra!"
"Lâm Thanh Mai, hoặc là cô trả lại cho tôi 15 tỷ, hoặc là để ông đây chơi cô một lần! Cô tự mình lựa chọn đi!"
“Tên khốn vô sỉ!” Lâm Thanh Mai nhổ nước bọt vào người anh ta.
Trần Hoàng Khôi nhất thời đen mặt, anh ta dùng tay kéo mạnh, hai hiếc cúc áo sơ mi của Lâm Thanh Mai lập tức rơi xuống, ánh mắt của anh ta đột nhiên trở nên khác lạ.
Đột nhiên, có một giọng nữ: "Hoàng Khôi, hai người..."
Bình luận truyện