Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 39
Lạc Phi đưa tay đặt lên cánh tay Lăng Tịch, lại một lần gọi,
"Ba, chúng ta đi thôi."
"Ừm, được"
Nam nhân liếc mắt nhìn thần sắc Lăng Duệ, sau đó cùng Lạc Phi rời đi, nơi này làm cho nam nhân cảm thấy không được tự nhiên.
"Ba, người làm sao vậy?"
Đợi đi ra khỏi tòa lầu, Lạc Phi buông tay nam nhân ra ôn nhu hỏi, trong anh mắt mang theo lo âu. Hắn không biết nam nhân cùng Lăng gia xảy ra chuyện gì, nhưng theo đạo lý Lăng Duệ là con, không nên đối với ba mình lạnh lùng như vậy. Mà theo thái độ Lăng Duệ căn bản là không có xem nam nhân là ba, thậm chí nhìn nam nhân cũng đầy hận ý.
"Không có việc gì."
Nam nhân miễn cưỡng cười cười,
"Đi thôi, chúng ta đến phòng nhạc."
"Dạ"
Gặp nam nhân không chịu nhiều lời, Lạc Phi cũng không có miễn cưỡng, đi theo phía sau nam nhân.
Cửa vừa mở ra, liền có thể thấy bụi bám một tầng mỏng, nhìn ra được, nơi này đã thật lâu không ai tới, không biết là quên, là bận, mà không ai đến quét tước, cho nên mới như vậy.
"Ba, phiền người đi giúp con lấy nước, con nghĩ phải dọn dẹp nơi này một chút."
"Ừ, được."
Rất nhanh, nam nhân mang một thùng nước đi đến, Cũng không lâu lắm, phòng nhạc liền được Lạc Phi cùng nam nhân khôi phục nguyên dạng. Trong lúc nhất thời, ngực dâng lên rất nhiều cảm xúc, làm cho hắn cảm thấy được đáy mắt có chút cay cay.
"Phi Phi, ngồi xuống đàn một khúc đi."
Nam nhân đưa đến một cái băng ghế dài lại chỗ đàn dương cầm, ngồi vào một bên cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Được"
Lạc Phi ngồi vào cạnh nam nhân, giơ tay lên lướt qua những phím đàn. Cái đàn dương cầm này là hơn mười năm trước người khác quyên tặng là cái đàn cũ âm sắc không phải tốt lắm, nhưng không có ảnh hưởng đến cảm xúc Lạc Phi, suy nghĩ của hắn giờ phút này, là đánh lên khúc nhạc dành cho người trong lòng mình.
Theo âm thanh cuối cùng chấm dứt, Lạc Phi nghiêng đầu nhìn mặt nam nhân, chớp đôi mi dài chậm rãi kề sát mặt nam nhân.
"Ba, chúng ta đi thôi."
"Ừm, được"
Nam nhân liếc mắt nhìn thần sắc Lăng Duệ, sau đó cùng Lạc Phi rời đi, nơi này làm cho nam nhân cảm thấy không được tự nhiên.
"Ba, người làm sao vậy?"
Đợi đi ra khỏi tòa lầu, Lạc Phi buông tay nam nhân ra ôn nhu hỏi, trong anh mắt mang theo lo âu. Hắn không biết nam nhân cùng Lăng gia xảy ra chuyện gì, nhưng theo đạo lý Lăng Duệ là con, không nên đối với ba mình lạnh lùng như vậy. Mà theo thái độ Lăng Duệ căn bản là không có xem nam nhân là ba, thậm chí nhìn nam nhân cũng đầy hận ý.
"Không có việc gì."
Nam nhân miễn cưỡng cười cười,
"Đi thôi, chúng ta đến phòng nhạc."
"Dạ"
Gặp nam nhân không chịu nhiều lời, Lạc Phi cũng không có miễn cưỡng, đi theo phía sau nam nhân.
Cửa vừa mở ra, liền có thể thấy bụi bám một tầng mỏng, nhìn ra được, nơi này đã thật lâu không ai tới, không biết là quên, là bận, mà không ai đến quét tước, cho nên mới như vậy.
"Ba, phiền người đi giúp con lấy nước, con nghĩ phải dọn dẹp nơi này một chút."
"Ừ, được."
Rất nhanh, nam nhân mang một thùng nước đi đến, Cũng không lâu lắm, phòng nhạc liền được Lạc Phi cùng nam nhân khôi phục nguyên dạng. Trong lúc nhất thời, ngực dâng lên rất nhiều cảm xúc, làm cho hắn cảm thấy được đáy mắt có chút cay cay.
"Phi Phi, ngồi xuống đàn một khúc đi."
Nam nhân đưa đến một cái băng ghế dài lại chỗ đàn dương cầm, ngồi vào một bên cười vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
"Được"
Lạc Phi ngồi vào cạnh nam nhân, giơ tay lên lướt qua những phím đàn. Cái đàn dương cầm này là hơn mười năm trước người khác quyên tặng là cái đàn cũ âm sắc không phải tốt lắm, nhưng không có ảnh hưởng đến cảm xúc Lạc Phi, suy nghĩ của hắn giờ phút này, là đánh lên khúc nhạc dành cho người trong lòng mình.
Theo âm thanh cuối cùng chấm dứt, Lạc Phi nghiêng đầu nhìn mặt nam nhân, chớp đôi mi dài chậm rãi kề sát mặt nam nhân.
Bình luận truyện