Cấm Đoạn Chi Luyến
Chương 54
"Đúng rồi, ngươi tên là gì?"
"Lăng Tịch."
"Lăng Tịch?"
Nghe như là tên thật. Làm công việc này bọn họ là dùng tên giả hoặc là biệt danh, trực tiếp dùng chính tên mình, rất ít gặp. Hơn nữa xem vẻ mặt không được tự nhiên, xem ra người này là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Cũng tốt, món hàng mới lạ lại có khuôn mặt dễ nhìn, không thể tốt hơn.
"Vâng, đúng vậy."
Tên của mình rất kỳ quái sao? Vì cái gì người nọ kinh ngạc? Nam nhân khó hiểu nhíu mày.
"Này, ngươi theo lời ta dặn, nhớ rõ phải nghe lời, khách hàng đều thích ngoan "
"Dạ, đã biết."
"Biết là tốt rồi."
Thấy nam nhân rất thật thà, người nọ có điểm vui vẻ. Hắn thích loại nhu thuận, quá mức ương bướng, sẽ tương đối phiền toái. Bất quá đến cái chỗ này chỉ là vì tiền, nói chung là vì tiền, đều rất nghe lời, sẽ không nháo sự.
"Này nhớ rõ ít nói, làm nhiều."
Người nọ mang theo nam nhân đến trước cửa một phòng, lại một lần nữa dặn dò, bên trong đều là quý công tử, đắc tội thì không sống nổi, vẫn là cẩn thận tốt nhất.
Ngồi ở sô pha giữa là Từ Hạo cùng với vài người trẻ tuổi, Lăng Tịch cảm thấy được có chỗ nào đó không đúng.
Gian phòng rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, trên bàn bày đầy các loại rựơu, thuốc lá. Khi Lăng Tịch đi vào trừ bỏ một người chuẩn bị ném phi tiêu, những người khác đều chơi xúc xắc uống rượu. Những người đó bên cạnh đều ngồi với một người mà cách ăn mặc không sai biệt lắm với đồng phục của nam nhân, cử chỉ của họ rất thân mật. Bên trong gian phòng tràn ngập khói thuốc lá, ánh sáng cũng đều thật sự mờ ảo, thấy thế nào cũng không giống như là KTV (phòng karaoke), giống như là... Nam nhân nghĩ mà phát hoảng.
Thấy nam nhân sững sờ, sợ chọc giận mấy người kia quản lý mau đẩy nam nhân, nhỏ giọng nói:
"Còn không mau vào."
"Á."
Dưới sự thúc giục của quản lý, nam nhân chậm rãi đi tới chỗ Từ Hạo
"Hạo... Hạo thiếu gia, muốn ta giúp cậu tìm bài ca sao?"
"Phụt..."
Nghe được nam nhân hỏi, thiếu niên đang uống rượu bên cạnh Từ Hạo bị phun ra hết chất lỏng trong miệng, sau đó lớn tiếng cười,
"Chỉ... ca, ha ha."
Mình nói sai cái gì sao? Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều đổ dồn trên người của nam nhân, làm cho nam nhân cảm thấy rất không được tự nhiên.
"Có cái gì buồn cười? Đùa các ngươi thôi."
Từ Hạo liếc mắt một cái, thấy bọn họ im lặng mới từ trên bàn lấy một điếu thuốc lá đưa đến miệng, hướng về nam nhân vẫy tay,
"Lại đây cho ta."
"Dạ"
Nam nhân hướng Từ Hạo đi vài bước, sau đó lấy bật lửa mồi thuốc cho Từ Hạo
"Lần đầu tiên làm sao?"
Từ Hạo đem nam nhân kéo ngồi vào bên cạnh hắn, chậm rãi hút một hơi, sau nghiêng đầu nhìn dò xét nam nhân.
"Dạ"
"Đừng quá khẩn trương, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi."
Từ Hạo kia nghiền ngẫm nói, nam nhân cảm giác được một bàn tay đưa qua đến nắm ở thắt lưng mình.
"Lăng Tịch."
"Lăng Tịch?"
Nghe như là tên thật. Làm công việc này bọn họ là dùng tên giả hoặc là biệt danh, trực tiếp dùng chính tên mình, rất ít gặp. Hơn nữa xem vẻ mặt không được tự nhiên, xem ra người này là lần đầu tiên làm loại chuyện này. Cũng tốt, món hàng mới lạ lại có khuôn mặt dễ nhìn, không thể tốt hơn.
"Vâng, đúng vậy."
Tên của mình rất kỳ quái sao? Vì cái gì người nọ kinh ngạc? Nam nhân khó hiểu nhíu mày.
"Này, ngươi theo lời ta dặn, nhớ rõ phải nghe lời, khách hàng đều thích ngoan "
"Dạ, đã biết."
"Biết là tốt rồi."
Thấy nam nhân rất thật thà, người nọ có điểm vui vẻ. Hắn thích loại nhu thuận, quá mức ương bướng, sẽ tương đối phiền toái. Bất quá đến cái chỗ này chỉ là vì tiền, nói chung là vì tiền, đều rất nghe lời, sẽ không nháo sự.
"Này nhớ rõ ít nói, làm nhiều."
Người nọ mang theo nam nhân đến trước cửa một phòng, lại một lần nữa dặn dò, bên trong đều là quý công tử, đắc tội thì không sống nổi, vẫn là cẩn thận tốt nhất.
Ngồi ở sô pha giữa là Từ Hạo cùng với vài người trẻ tuổi, Lăng Tịch cảm thấy được có chỗ nào đó không đúng.
Gian phòng rất lớn, trang trí cũng rất xa hoa, trên bàn bày đầy các loại rựơu, thuốc lá. Khi Lăng Tịch đi vào trừ bỏ một người chuẩn bị ném phi tiêu, những người khác đều chơi xúc xắc uống rượu. Những người đó bên cạnh đều ngồi với một người mà cách ăn mặc không sai biệt lắm với đồng phục của nam nhân, cử chỉ của họ rất thân mật. Bên trong gian phòng tràn ngập khói thuốc lá, ánh sáng cũng đều thật sự mờ ảo, thấy thế nào cũng không giống như là KTV (phòng karaoke), giống như là... Nam nhân nghĩ mà phát hoảng.
Thấy nam nhân sững sờ, sợ chọc giận mấy người kia quản lý mau đẩy nam nhân, nhỏ giọng nói:
"Còn không mau vào."
"Á."
Dưới sự thúc giục của quản lý, nam nhân chậm rãi đi tới chỗ Từ Hạo
"Hạo... Hạo thiếu gia, muốn ta giúp cậu tìm bài ca sao?"
"Phụt..."
Nghe được nam nhân hỏi, thiếu niên đang uống rượu bên cạnh Từ Hạo bị phun ra hết chất lỏng trong miệng, sau đó lớn tiếng cười,
"Chỉ... ca, ha ha."
Mình nói sai cái gì sao? Trong lúc nhất thời, tầm mắt mọi người đều đổ dồn trên người của nam nhân, làm cho nam nhân cảm thấy rất không được tự nhiên.
"Có cái gì buồn cười? Đùa các ngươi thôi."
Từ Hạo liếc mắt một cái, thấy bọn họ im lặng mới từ trên bàn lấy một điếu thuốc lá đưa đến miệng, hướng về nam nhân vẫy tay,
"Lại đây cho ta."
"Dạ"
Nam nhân hướng Từ Hạo đi vài bước, sau đó lấy bật lửa mồi thuốc cho Từ Hạo
"Lần đầu tiên làm sao?"
Từ Hạo đem nam nhân kéo ngồi vào bên cạnh hắn, chậm rãi hút một hơi, sau nghiêng đầu nhìn dò xét nam nhân.
"Dạ"
"Đừng quá khẩn trương, ta cũng sẽ không ăn thịt ngươi."
Từ Hạo kia nghiền ngẫm nói, nam nhân cảm giác được một bàn tay đưa qua đến nắm ở thắt lưng mình.
Bình luận truyện