Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi
Chương 314: Đau đến không muốn sống [6]
“Tiểu nhân và những người trên thuyền kia đều cùng 1 phe. Trên giang hồ, bọn tôi cùng thuộc chung
một ban phái gọi là Ác Thần Ban. Hoạt động chủ yếu ở Giang Bắc.
Đúng nửa tháng trước có người cho chúng tôi một số bạc lớn yêu cầu bắt cóc ngài. Thế nhưng ngài lại ở
suốt trong cung không ra. Vì vậy chúng tôi đành phải phái người túc trực ở cửa cung chời bắt ngài. Sau
đó thì… Thiết Chùy đem ngài trói lại.”
Tưởng Hắc Tử nói rất cặn kẽ, tự hồ bỏ qua điều gì đó làm Tiêu Yên không vui.
Tiêu Yên bĩu môi. Ác Thần Ban, đúng là danh tự chả có tí, chân chính là ác thần sợ làm người ta không
nhận ra.
Giang bắc đúng là cách kinh thành đủ xa. Ai lại rảnh rỗi đến nổi chạy đến vùng hốc bà thó, bỏ cả vạn
lượng bạc thuê một đám không có dan tiếng bắt cóc một tiểu nhân vật từ hoàng cung mang đi?
“Cho các người bao nhiêu bạc? Ai sai khiến các người?”
Tưởng hắc vội vàng nói: “ 5 vạn 2. Người vẫn luôn giao dịch với chúng tôi là một quản sự trung niên.
Nhưng người muốn bắt ngài là chủ tử của hắn, Lục Gia. Lục Gia chưa từng lộ mặt nên chúng tôi không ai
biết hắn là ai.”
Tiêu Yên nhíu mày. Lục Gia, lại là cái tên Lục Gia kia.
“Ban sáng ngươi nói là cho người đi liên lạc. Bốn ngày sau giao hang là thế nào?”
“Qua hai ngày nữa sẽ đến thời điểm giao hang. Địa điểm giao hang là Nhạn Dương Phủ. ‘Hàng’ ở đây là
ám chỉ ngài. Người nhận hang là Lục Gia.”
Đầu óc Tiêu Yên chợt lóe lên. Nhạn Dương Phủ à…
Gì chứ, cái chỗ cách kinh thành xa vời vợi. Mợ…
Mới có vài ngày mà đã bỏ trốn xa như vậy. XOng rồi, xong rồi. Tiểu tự Phược Húc kia có muốn tìm cũng
tìm không ra bên này.
Tưởng Hắc Tử thấy thần sắc Tiêu Yên khác thường, dè dặt hỏi: “Tiểu thư… không bằng… không bằng
nhân lúc trời còn chưa sáng. Ta mang ngài đi. Bằng không trời vừa sáng, bọn người kia đến thì có muốn
đi cũng không được.”
Tiêu Yên không chút suy nghĩ nói: “Không đi. Lão nương ta chưa muốn đi. Ta muốn xem xem cái tên Lục
Gia kia rốt cuộc là ai đã.”
Tưởng Hắc Tử nuốt vài ngụm nước miếng, trong lòng ghẽ kêu rên. Đây là loại người gì a. Có cơ hội còn
không mau chuồn đi. Còn ở lại chờ xem người bắt cóc là ai. Bộ quan trọng lắm sao?
Cô nãi nãi của ta. Người tốt nhất từng có xảy ra chuyện. Người ta có chuyện thì ta sẽ thế nào đây…
một ban phái gọi là Ác Thần Ban. Hoạt động chủ yếu ở Giang Bắc.
Đúng nửa tháng trước có người cho chúng tôi một số bạc lớn yêu cầu bắt cóc ngài. Thế nhưng ngài lại ở
suốt trong cung không ra. Vì vậy chúng tôi đành phải phái người túc trực ở cửa cung chời bắt ngài. Sau
đó thì… Thiết Chùy đem ngài trói lại.”
Tưởng Hắc Tử nói rất cặn kẽ, tự hồ bỏ qua điều gì đó làm Tiêu Yên không vui.
Tiêu Yên bĩu môi. Ác Thần Ban, đúng là danh tự chả có tí, chân chính là ác thần sợ làm người ta không
nhận ra.
Giang bắc đúng là cách kinh thành đủ xa. Ai lại rảnh rỗi đến nổi chạy đến vùng hốc bà thó, bỏ cả vạn
lượng bạc thuê một đám không có dan tiếng bắt cóc một tiểu nhân vật từ hoàng cung mang đi?
“Cho các người bao nhiêu bạc? Ai sai khiến các người?”
Tưởng hắc vội vàng nói: “ 5 vạn 2. Người vẫn luôn giao dịch với chúng tôi là một quản sự trung niên.
Nhưng người muốn bắt ngài là chủ tử của hắn, Lục Gia. Lục Gia chưa từng lộ mặt nên chúng tôi không ai
biết hắn là ai.”
Tiêu Yên nhíu mày. Lục Gia, lại là cái tên Lục Gia kia.
“Ban sáng ngươi nói là cho người đi liên lạc. Bốn ngày sau giao hang là thế nào?”
“Qua hai ngày nữa sẽ đến thời điểm giao hang. Địa điểm giao hang là Nhạn Dương Phủ. ‘Hàng’ ở đây là
ám chỉ ngài. Người nhận hang là Lục Gia.”
Đầu óc Tiêu Yên chợt lóe lên. Nhạn Dương Phủ à…
Gì chứ, cái chỗ cách kinh thành xa vời vợi. Mợ…
Mới có vài ngày mà đã bỏ trốn xa như vậy. XOng rồi, xong rồi. Tiểu tự Phược Húc kia có muốn tìm cũng
tìm không ra bên này.
Tưởng Hắc Tử thấy thần sắc Tiêu Yên khác thường, dè dặt hỏi: “Tiểu thư… không bằng… không bằng
nhân lúc trời còn chưa sáng. Ta mang ngài đi. Bằng không trời vừa sáng, bọn người kia đến thì có muốn
đi cũng không được.”
Tiêu Yên không chút suy nghĩ nói: “Không đi. Lão nương ta chưa muốn đi. Ta muốn xem xem cái tên Lục
Gia kia rốt cuộc là ai đã.”
Tưởng Hắc Tử nuốt vài ngụm nước miếng, trong lòng ghẽ kêu rên. Đây là loại người gì a. Có cơ hội còn
không mau chuồn đi. Còn ở lại chờ xem người bắt cóc là ai. Bộ quan trọng lắm sao?
Cô nãi nãi của ta. Người tốt nhất từng có xảy ra chuyện. Người ta có chuyện thì ta sẽ thế nào đây…
Bình luận truyện