Cẩm Sắt
Chương 49: Lan nhược
Cố Hoài Dương dùng kếđiệu hổ ly sơn càn quét Đại Châu sơn, Đại Thừa giáo tông hốt hoảng trốn đi, quân Khăn Đỏ chỉnh hợp tán môn tiểu phái, nội bộ không thiếu cao thủ, cùng cực tâm tư thiết trận, tập hợp cao thủ chúng gia đi cướp giết Huyền Tông.
Huyền Tông Bán Nhai chân nhân chết, tinh anh mất quá nửa, từđây những người trong đồng đạo xuất thân tiểu môn hộ nghèo kiết hủ lậu bị họ khinh thường một trận chiến thành danh. Đủ thấy một số thời điểm, anh hùng không hề dựa vào môn phái xuất thân cùng trải qua dạy dỗ như thế nào, mà quá nửa là thứ trời sinh.
Năng lực sinh đúng thời cơ là có thể càn quét ra một khoảng thiên hạ, không phải môn phái nào có thể dạy dỗđược.
Trong số họ có HạĐoan Phương đọc hết bí sự giáo tông, vẫn bảo tồn lịch sử thuần túy chân thật nhất trên đại lục này, cóđại tiên phong quan Trương Hàng tinh nghiên võ tu lại không hiểu một chút chú thuật nào, có quỷ nhân Triệu A Lương không thích nói chuyện, cả ngày rụt rụt rè rè, nhưng thiện thông u minh.
Hoặc bàng môn tàđạo, hoặc tu chú không toàn, hoặc như Thi VôĐoan, văn không thành võ không tựu, lại tinh thông toán học, trận pháp bày ra thiên biến vạn hóa không thể tưởng tượng.
Họđột nhiên từ kẻđáng thương bịđồng đạo khinh thường biến thành người có thể lật nhào cả thời đại.
Phản rồi, vì sao phải phản, lại vì sao không phản đây?
Vì sao một thời đại tan hoang đã sắp sửa đốt thành tro tàn, không còn tiền đồđáng nói, vẫn phải tiếp tục tồn tại trong tay cường quyền thông thiên triệt địa, giấu đầu hởđuôi?
Vì sao tất cả những người cùng khổđáng thương, từng không nơi nương tựa, từng chịu vũ nhục lạnh lùng nhất, thương tổn nghiêm trọng nhất, uy hiếp kinh hồn bạt vía nhất, phải gánh vác ác quả của thời đại kéo dài hơi tàn này?
Trầm lặng ngàn năm, rốt cuộc ngay cả trầm lặng cũng không thể tiếp tục sinh tồn nữa.
Vậy thì chung quy phải có người đứng ra, thà rằng thẳng lưng oanh liệt chết trận, cũng không muốn khổ sở cầu sinh chẳng hề có tôn nghiêm trong khe hở của thiên tai nhân họa có khả năng giáng xuống đầu mình bất cứ lúc nào.
Một ngày nào đó, ta muốn thế giới rách nát này nghe được gào thét của ta, cho dù là một tiếng cuối cùng trong sinh mệnh.
Sau đó chúng ta cùng chết đi với những thứ mục nát ấy, mọi người đều có thể sống dựa theo tâm ý của mình.
Cố Hoài Dương ban đầu không hề biết Thi VôĐoan xảy ra chuyện ở lân cận Đại Châu sơn, hắn cùng Lục Vân Châu theo kế hoạch trước đó vượt Đại Châu sơn trực tiếp tiến vào cảnh nội “Đông Việt thượng quốc”, Cố Hoài Dương công khai đệ thư quy hàng, Hoàng đế thứ mười của “Đông Việt thượng quốc” mừng rỡ mở cổng thành liệt đội nghênh đón, chuẩn bị quan ấn sẵn sàng, phong cho hắn một chức quan thật to.
Ngay thời điểm “đại điển thụ phong”, Lục Vân Châu mai phục đã lâu đột nhiên làm loạn, nội ứng ngoại hợp với chút ít quân Khăn Đỏ trong thành, chặn hết đám văn võ bá quan “thượng quốc” thường niên vừa đánh nhau là rúc vào núi trên đại điện, trở mặt không nhận nhau, không chịu hàng, giới nghiêm toàn thành, nhất định phải giết sạch sẽ như nhổ cỏ tận gốc.
Ngay khi Cố Hoài Dương hăm hở tính toán quét sạch sơn trại chung quanh, thư của Lý Như Sương đến, viết qua loa rằng Thi VôĐoan đã xảy ra chuyện.
Nhưng Cố Hoài Dương lại chỉ sầm mặt xem, sau đó lặng lẽ cất thư rồi hạ lệnh: “Quét sạch!”
Lục Vân Châu nhíu mày nói: “Đại ca, tiểu lục…”
“Y không sao.” Cố Hoài Dương dừng giây lát rồi hạ giọng thấp hơn, dường như kèm chút trấn an, “Y sẽ không sao đâu… Chỉ cần tảng đáđè trên ngực còn chưa vỡ, chỉ cần y còn cảm thấy mình không nhìn thấy trời, thì y sẽkhông có chuyện gì. Điều đóđủđể chèo chống cho y đâm thủng cả trời, chẳng lẽ còn không đủ chèo chống cho y chịu qua một chút thương sao?”
Loại phẫn nộ và kìm nén đó, chỉ có một người từng thực sự bị cả thời đại đè nén mới lĩnh hội được, người khác sẽ không minh bạch vì sao y quyết tuyệt như vậy, có khát vọng với loại tự do không thể nói ra nguyên cớ như vậy, nhưng y nhất định chân chân thiết thiết, không thời khắc nào không bị loại lo âu vàđè nén này tra tấn.
Một hài tử từng cảm thấy mới lạ và hăng hái với thế giới bên ngoài, khi y chứng kiến bảy ngọn sơn đăng đốt lên, khi y chính mắt thấy rõ ràng người sai cường đại như vậy, mà một chút kiên trì và phản kháng kia đều thành lý do của nỗi đau như cắt, khi y trải qua lưu vong, ẩn nấp, lá mặt lá trái…
Cố Hoài Dương hiểu loại khát vọng ấy, hắn biết đó giống như là khát vọng với nước của người một mình lạc đường trong đại sa mạc, như khát vọng với không khí của một người chìm dưới nước.
Khi mang theo khát vọng như vậy, họđều là kẻđiên, không điên cuồng thì chẳng đi được bao xa trên con đường này.
Thi Vô Đoan mông lung cảm thấy có người không ngừng nói gìđó bên tai, y thậm chí cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn y ở nơi rất gần, ý thức lúc có lúc mơ hồ, đau đớn vàảo giác luân phiên xuất hiện trước mặt. Y thấp thoáng cảm thấy có một người rất quen thuộc, với ánh mắt chôn giấu đã lâu trong kýức, ở ngay bên giường mà nhìn y.
Người kia… giống ai nhỉ?
Là sư phụ sao? Thi VôĐoan mơ mơ màng màng phân biệt một hồi, lại cảm thấy không giống, y phát giác mình đã không nhớ nổi ánh mắt sưphụ, hoặc giả năm đóánh mắt lão nhân gia thâm thúy quá mức, khi đó y còn nhỏ, luôn không thể lý giải, cho nên cũng chẳng nhớđược.
Thế người đó… là ai đây?
Y dường như vềđến lúc còn rất nhỏ, vài bước đã nhảy lên một gốc đại thụ cao, có người ở phía dưới gọi: “Đừng quậy nữa, mau xuống đây, ngãđấy, ta không ăn trái cây!”
Y nói ngươi cười cái đi, người kia liền toét miệng cười, y cợt nhả nói tức phụà, ngươi cười rất đẹp, người kia cũng không quở mắng y miệng lưỡi trơn tru, chỉ nắm tay y rồi cùng nhau chạy đến nơi xa hơn.
Thi Vô Đoan không cầm được lòng vươn tay ra, thế nhưng chẳng chạm được gì, vì thế y trở nên nôn nóng, ngũ tạng lục phủ như bị lửa đốt, đau đớn tê tâm liệt phế.
Đây là ta làm quá nhiều chuyện xấu cho nên sau khi chết bị ném vào vạc dầu sao? Thi VôĐoan sốt đến mơ hồ, nghĩ ngợi lung tung, có người giúp lau mình và trán, y không cầm được lòng muốn cuộn tròn lại.
“Ta khó chịu…”
Lý Như Sương đang đút thuốc cho y thấy môi Thi VôĐoan mấp máy liền ngừng lại, gọi một cô nương dáng vẻ nha hoàn bên cạnh qua nói: “Ngươi xem có phải là y đang nói gì không?”
Cô nương này cũng là một người đáng thương, mẹ mất sớm, cha cũng vừa mới bệnh mất, chỉ còn một thân một mình, bán mình chôn cha, nhưng trong loạn thế như vậy, một đại cô nương lại có thểđáng mấy xu đây?
Cũng coi như nàng may mắn, vừa vặn gặp được Lý tứ nương nghe nói Thi VôĐoan xảy ra chuyện, lập tức giao quân vụ cho Mạnh Trung Dũng mà dẫn vệ binh chạy về, trên đường thấy nàng không tồi, lại chăm chỉ thiện lương, liền thu làm người bên cạnh, đặt tên là Lan Nhược.
Không ngờ Thi VôĐoan lại thương thành như vậy, vừa vặn Lan Nhược cóđất dụng võ.
Thi Vô Đoan cơ hồ bị Bạch Ly bắn một tên xuyên tim, nhưng dù sao cũng cách “gương”, tên của Bạch Ly mất vài phần chính xác, chỉ xước tâm mạch một chút, song rốt cuộc đã làm bị thương phế phủ, hung hiểm cực kỳ, cách vài ngày lại phát sốt.
Lan Nhược lau mồ hôi trên trán, quỳ xuống cẩn thận kề tai bên miệng Thi VôĐoan, nghe hồi lâu rồi nói: “Tứ nương, nô tỳ nghe lục gia nói là‘khó chịu’, lúc thì kêu sư phụ, lúc thì kêu tên một người, nghe như là‘Ly’ gìđó, là tên của một cô nương nào sao?”
Lý Như Sương ngớ ra giây lát, thở dài đưa bát thuốc trong tay cho Lan Nhược: “Ngươi đút thuốc cho y, không đút vào được thì bóp miệng dốc xuống.”
“Hả?”
“Yên tâm đi, chút thương này y chịu được.” Lý Như Sương đứng dậy, trên mặt lướt qua một chút thần sắc lo lắng không nói thành lời, nàng quay người, lặng lẽ lau dòng lệ nơi khóe mắt, sau đó mở cửa ra.
Chỉ thấy một con thỏ béo thường niên không thấy tỉnh táo mấy ngày đang ngồi xổm ngay cửa, đôi mắt nhưđậu đen nhìn nàng chằm chằm không chớp, trên nóc phòng còn có một con đại điểu rực rỡ lượn vòng.
Lý Như Sương nhường ra cửa phòng, nàng không xác định con thỏ này phải chăng cóđủ linh trí, hiểu được lời nàng nói, chỉ bảo: “Vào đi.”
Một thỏ một chim liền chen vào phòng, thúy bình điểu kêu một tiếng rồi yên lặng đứng trên mép giường, con thỏđôi mắt trông mong ngồi xổm dưới giường, gian nan ngẩng cái đầu béo đến không có cổ kia.
Lý Như Sương liền cúi xuống bế con thỏ lên thả trên giường Thi VôĐoan, con thỏ nhìn nàng một cái, cất bước chân ngắn chui vào chăn Thi VôĐoan, dùng đầu ủi ra một khe nhỏ, bộ lông mềm mại cọ tay y.
Thi Vô Đoan phảng phất cảm giác được điều gì, ngón tay giãy khe khẽ, dường như an tĩnh hơn một chút, không mê sảng nữa, chân mày cũng hơi giãn ra.
Không biết có phải làảo giác của Lan Nhược hay không mà nàng bỗng nhiên cảm thấy trong thân thể con thỏ kia phảng phất chứa đựng linh hồn của một người, ánh mắt chất chứa nhiều ôn nhu như vậy.
Lý Như Sương thở dài khe khẽ: “Mấy thứ này trái lại có tình có nghĩa, cả ngày sinh hoạt chẳng qua ăn uống tiểu tiện, trong mắt chỉ thấy một người, không ai bức chúng phải thế nào, so với con người còn dễ dàng chung thủy hơn.”
Lan Nhược không hề tiếp lời, ẩn ẩn động lòng, nhìn thanh niên mặt mày tuấn tú mà sắc mặt tiều tụy nằm trên giường, trong lòng lại cảm thấy có chút xót thương.
Qua nửa tháng nữa, Thi VôĐoan sốt một thời gian dài rốt cuộc lần đầu tiên mở mắt.
Huyền Tông Bán Nhai chân nhân chết, tinh anh mất quá nửa, từđây những người trong đồng đạo xuất thân tiểu môn hộ nghèo kiết hủ lậu bị họ khinh thường một trận chiến thành danh. Đủ thấy một số thời điểm, anh hùng không hề dựa vào môn phái xuất thân cùng trải qua dạy dỗ như thế nào, mà quá nửa là thứ trời sinh.
Năng lực sinh đúng thời cơ là có thể càn quét ra một khoảng thiên hạ, không phải môn phái nào có thể dạy dỗđược.
Trong số họ có HạĐoan Phương đọc hết bí sự giáo tông, vẫn bảo tồn lịch sử thuần túy chân thật nhất trên đại lục này, cóđại tiên phong quan Trương Hàng tinh nghiên võ tu lại không hiểu một chút chú thuật nào, có quỷ nhân Triệu A Lương không thích nói chuyện, cả ngày rụt rụt rè rè, nhưng thiện thông u minh.
Hoặc bàng môn tàđạo, hoặc tu chú không toàn, hoặc như Thi VôĐoan, văn không thành võ không tựu, lại tinh thông toán học, trận pháp bày ra thiên biến vạn hóa không thể tưởng tượng.
Họđột nhiên từ kẻđáng thương bịđồng đạo khinh thường biến thành người có thể lật nhào cả thời đại.
Phản rồi, vì sao phải phản, lại vì sao không phản đây?
Vì sao một thời đại tan hoang đã sắp sửa đốt thành tro tàn, không còn tiền đồđáng nói, vẫn phải tiếp tục tồn tại trong tay cường quyền thông thiên triệt địa, giấu đầu hởđuôi?
Vì sao tất cả những người cùng khổđáng thương, từng không nơi nương tựa, từng chịu vũ nhục lạnh lùng nhất, thương tổn nghiêm trọng nhất, uy hiếp kinh hồn bạt vía nhất, phải gánh vác ác quả của thời đại kéo dài hơi tàn này?
Trầm lặng ngàn năm, rốt cuộc ngay cả trầm lặng cũng không thể tiếp tục sinh tồn nữa.
Vậy thì chung quy phải có người đứng ra, thà rằng thẳng lưng oanh liệt chết trận, cũng không muốn khổ sở cầu sinh chẳng hề có tôn nghiêm trong khe hở của thiên tai nhân họa có khả năng giáng xuống đầu mình bất cứ lúc nào.
Một ngày nào đó, ta muốn thế giới rách nát này nghe được gào thét của ta, cho dù là một tiếng cuối cùng trong sinh mệnh.
Sau đó chúng ta cùng chết đi với những thứ mục nát ấy, mọi người đều có thể sống dựa theo tâm ý của mình.
Cố Hoài Dương ban đầu không hề biết Thi VôĐoan xảy ra chuyện ở lân cận Đại Châu sơn, hắn cùng Lục Vân Châu theo kế hoạch trước đó vượt Đại Châu sơn trực tiếp tiến vào cảnh nội “Đông Việt thượng quốc”, Cố Hoài Dương công khai đệ thư quy hàng, Hoàng đế thứ mười của “Đông Việt thượng quốc” mừng rỡ mở cổng thành liệt đội nghênh đón, chuẩn bị quan ấn sẵn sàng, phong cho hắn một chức quan thật to.
Ngay thời điểm “đại điển thụ phong”, Lục Vân Châu mai phục đã lâu đột nhiên làm loạn, nội ứng ngoại hợp với chút ít quân Khăn Đỏ trong thành, chặn hết đám văn võ bá quan “thượng quốc” thường niên vừa đánh nhau là rúc vào núi trên đại điện, trở mặt không nhận nhau, không chịu hàng, giới nghiêm toàn thành, nhất định phải giết sạch sẽ như nhổ cỏ tận gốc.
Ngay khi Cố Hoài Dương hăm hở tính toán quét sạch sơn trại chung quanh, thư của Lý Như Sương đến, viết qua loa rằng Thi VôĐoan đã xảy ra chuyện.
Nhưng Cố Hoài Dương lại chỉ sầm mặt xem, sau đó lặng lẽ cất thư rồi hạ lệnh: “Quét sạch!”
Lục Vân Châu nhíu mày nói: “Đại ca, tiểu lục…”
“Y không sao.” Cố Hoài Dương dừng giây lát rồi hạ giọng thấp hơn, dường như kèm chút trấn an, “Y sẽ không sao đâu… Chỉ cần tảng đáđè trên ngực còn chưa vỡ, chỉ cần y còn cảm thấy mình không nhìn thấy trời, thì y sẽkhông có chuyện gì. Điều đóđủđể chèo chống cho y đâm thủng cả trời, chẳng lẽ còn không đủ chèo chống cho y chịu qua một chút thương sao?”
Loại phẫn nộ và kìm nén đó, chỉ có một người từng thực sự bị cả thời đại đè nén mới lĩnh hội được, người khác sẽ không minh bạch vì sao y quyết tuyệt như vậy, có khát vọng với loại tự do không thể nói ra nguyên cớ như vậy, nhưng y nhất định chân chân thiết thiết, không thời khắc nào không bị loại lo âu vàđè nén này tra tấn.
Một hài tử từng cảm thấy mới lạ và hăng hái với thế giới bên ngoài, khi y chứng kiến bảy ngọn sơn đăng đốt lên, khi y chính mắt thấy rõ ràng người sai cường đại như vậy, mà một chút kiên trì và phản kháng kia đều thành lý do của nỗi đau như cắt, khi y trải qua lưu vong, ẩn nấp, lá mặt lá trái…
Cố Hoài Dương hiểu loại khát vọng ấy, hắn biết đó giống như là khát vọng với nước của người một mình lạc đường trong đại sa mạc, như khát vọng với không khí của một người chìm dưới nước.
Khi mang theo khát vọng như vậy, họđều là kẻđiên, không điên cuồng thì chẳng đi được bao xa trên con đường này.
Thi Vô Đoan mông lung cảm thấy có người không ngừng nói gìđó bên tai, y thậm chí cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn y ở nơi rất gần, ý thức lúc có lúc mơ hồ, đau đớn vàảo giác luân phiên xuất hiện trước mặt. Y thấp thoáng cảm thấy có một người rất quen thuộc, với ánh mắt chôn giấu đã lâu trong kýức, ở ngay bên giường mà nhìn y.
Người kia… giống ai nhỉ?
Là sư phụ sao? Thi VôĐoan mơ mơ màng màng phân biệt một hồi, lại cảm thấy không giống, y phát giác mình đã không nhớ nổi ánh mắt sưphụ, hoặc giả năm đóánh mắt lão nhân gia thâm thúy quá mức, khi đó y còn nhỏ, luôn không thể lý giải, cho nên cũng chẳng nhớđược.
Thế người đó… là ai đây?
Y dường như vềđến lúc còn rất nhỏ, vài bước đã nhảy lên một gốc đại thụ cao, có người ở phía dưới gọi: “Đừng quậy nữa, mau xuống đây, ngãđấy, ta không ăn trái cây!”
Y nói ngươi cười cái đi, người kia liền toét miệng cười, y cợt nhả nói tức phụà, ngươi cười rất đẹp, người kia cũng không quở mắng y miệng lưỡi trơn tru, chỉ nắm tay y rồi cùng nhau chạy đến nơi xa hơn.
Thi Vô Đoan không cầm được lòng vươn tay ra, thế nhưng chẳng chạm được gì, vì thế y trở nên nôn nóng, ngũ tạng lục phủ như bị lửa đốt, đau đớn tê tâm liệt phế.
Đây là ta làm quá nhiều chuyện xấu cho nên sau khi chết bị ném vào vạc dầu sao? Thi VôĐoan sốt đến mơ hồ, nghĩ ngợi lung tung, có người giúp lau mình và trán, y không cầm được lòng muốn cuộn tròn lại.
“Ta khó chịu…”
Lý Như Sương đang đút thuốc cho y thấy môi Thi VôĐoan mấp máy liền ngừng lại, gọi một cô nương dáng vẻ nha hoàn bên cạnh qua nói: “Ngươi xem có phải là y đang nói gì không?”
Cô nương này cũng là một người đáng thương, mẹ mất sớm, cha cũng vừa mới bệnh mất, chỉ còn một thân một mình, bán mình chôn cha, nhưng trong loạn thế như vậy, một đại cô nương lại có thểđáng mấy xu đây?
Cũng coi như nàng may mắn, vừa vặn gặp được Lý tứ nương nghe nói Thi VôĐoan xảy ra chuyện, lập tức giao quân vụ cho Mạnh Trung Dũng mà dẫn vệ binh chạy về, trên đường thấy nàng không tồi, lại chăm chỉ thiện lương, liền thu làm người bên cạnh, đặt tên là Lan Nhược.
Không ngờ Thi VôĐoan lại thương thành như vậy, vừa vặn Lan Nhược cóđất dụng võ.
Thi Vô Đoan cơ hồ bị Bạch Ly bắn một tên xuyên tim, nhưng dù sao cũng cách “gương”, tên của Bạch Ly mất vài phần chính xác, chỉ xước tâm mạch một chút, song rốt cuộc đã làm bị thương phế phủ, hung hiểm cực kỳ, cách vài ngày lại phát sốt.
Lan Nhược lau mồ hôi trên trán, quỳ xuống cẩn thận kề tai bên miệng Thi VôĐoan, nghe hồi lâu rồi nói: “Tứ nương, nô tỳ nghe lục gia nói là‘khó chịu’, lúc thì kêu sư phụ, lúc thì kêu tên một người, nghe như là‘Ly’ gìđó, là tên của một cô nương nào sao?”
Lý Như Sương ngớ ra giây lát, thở dài đưa bát thuốc trong tay cho Lan Nhược: “Ngươi đút thuốc cho y, không đút vào được thì bóp miệng dốc xuống.”
“Hả?”
“Yên tâm đi, chút thương này y chịu được.” Lý Như Sương đứng dậy, trên mặt lướt qua một chút thần sắc lo lắng không nói thành lời, nàng quay người, lặng lẽ lau dòng lệ nơi khóe mắt, sau đó mở cửa ra.
Chỉ thấy một con thỏ béo thường niên không thấy tỉnh táo mấy ngày đang ngồi xổm ngay cửa, đôi mắt nhưđậu đen nhìn nàng chằm chằm không chớp, trên nóc phòng còn có một con đại điểu rực rỡ lượn vòng.
Lý Như Sương nhường ra cửa phòng, nàng không xác định con thỏ này phải chăng cóđủ linh trí, hiểu được lời nàng nói, chỉ bảo: “Vào đi.”
Một thỏ một chim liền chen vào phòng, thúy bình điểu kêu một tiếng rồi yên lặng đứng trên mép giường, con thỏđôi mắt trông mong ngồi xổm dưới giường, gian nan ngẩng cái đầu béo đến không có cổ kia.
Lý Như Sương liền cúi xuống bế con thỏ lên thả trên giường Thi VôĐoan, con thỏ nhìn nàng một cái, cất bước chân ngắn chui vào chăn Thi VôĐoan, dùng đầu ủi ra một khe nhỏ, bộ lông mềm mại cọ tay y.
Thi Vô Đoan phảng phất cảm giác được điều gì, ngón tay giãy khe khẽ, dường như an tĩnh hơn một chút, không mê sảng nữa, chân mày cũng hơi giãn ra.
Không biết có phải làảo giác của Lan Nhược hay không mà nàng bỗng nhiên cảm thấy trong thân thể con thỏ kia phảng phất chứa đựng linh hồn của một người, ánh mắt chất chứa nhiều ôn nhu như vậy.
Lý Như Sương thở dài khe khẽ: “Mấy thứ này trái lại có tình có nghĩa, cả ngày sinh hoạt chẳng qua ăn uống tiểu tiện, trong mắt chỉ thấy một người, không ai bức chúng phải thế nào, so với con người còn dễ dàng chung thủy hơn.”
Lan Nhược không hề tiếp lời, ẩn ẩn động lòng, nhìn thanh niên mặt mày tuấn tú mà sắc mặt tiều tụy nằm trên giường, trong lòng lại cảm thấy có chút xót thương.
Qua nửa tháng nữa, Thi VôĐoan sốt một thời gian dài rốt cuộc lần đầu tiên mở mắt.
Bình luận truyện