Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 137: Tạ Thị Có Hỷ (1)



Hai người đi đến dưới một gốc cây, An Tuyết Oánh mới nhỏ giọng tỉ mỉ thuật lại chuyện ngày hôm ấy Vi Ngưng Tử nói trên lớp của Đỗ phu tử, sau cùng còn nói thêm một câu: “May mà ngươi suy tính cẩn thận, sáng sớm sai người đưa thư đến cho ta, nếu không chỉ sợ Đỗ phu tử đã đánh dấu tên người rồi.”

“Cũng phải cảm ơn ngươi giúp ta đưa giấy xin phép cho phu tử.” Vân Khanh thản nhiên cười, thuận tay thả cánh hoa đang cầm trong lòng bàn tay, Vi Ngưng Tử thích từ chỗ khuất mà ngáng chân người khác, nàng đương nhiên phải đề phòng chuyện nàng ta lợi dụng xin phép mà phá hỏng thanh danh của nàng.

“Ngươi với ta có gì mà phải cảm ơn với không cảm ơn chứ.” An Tuyết Oanh thấy dáng vẻ nàng không sợ hãi lo lắng, chỉ có vẻ nhàn nhạt lãnh đạm, luôn tính toán rõ ràng, trong lòng càng thêm khâm phục Vân Khanh, chỉ cảm thấy bạn tốt của mình càng ngày càng lợi hại, ngay cả lão thái quân và đường tỷ An Ngọc Oánh tâm cao khí ngạo đều phải xem trọng nàng vài phần, phải biết rằng con gái một thương nhân, có thể làm lão thái quân để mắt đến, tất nhiên là không thể giống người bình thường.

Vân Khanh cười kéo tay An Tuyết Oánh: “Cần cảm ơn thì ta vẫn phải cảm ơn chứ.” Nàng vươn tay, đem sợi tóc vừa rơi xuống của An Tuyết Oánh vén ra sau vành tai, vừa vặn nhìn thấy Vi Ngưng Tử cùng Lưu Uyển Như và vài vị quan gia tiểu thư khác đứng cùng một chỗ nói chuyện. Nhanh như vậy đã cùng các tiểu thư này hợp thành một nhóm, thật có cố gắng nha, chẳng qua nàng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu Vi Ngưng Tử ngay cả một chút bản lĩnh ấy cũng không có, kiếp trước cũng không thể từ thiếp thất mà leo lên làm phu nhân Hầu phủ.

Vi Ngưng Tử báo lớp học, ngoại trừ cầm nghệ, thi họa, cưỡi ngựa là giống Vân Khanh, Vân Khanh báo kỳ nghệ, y khoa thì cô ta không học những lớp ấy, học vũ đạo cùng với lớp lễ nghi đều là vì nàng ta muốn về sau trước mặt người khác có thể chứng tỏ bản thân, dĩ nhiên là nàng ta phải cố gắng bỏ công sức ra mà học tập.

Cùng An Tuyết Oanh trò chuyện một lúc, thời gian nghỉ ngơi cũng trôi qua, hai người lại quay về học đường, tiếp tục nghe giảng.

Đến thời gian ăn trưa, buổi chiều cũng không có lớp Vân Khanh học, nàng chia tay An Tuyết Oánh, ra cửa về nhà trước.

Nào ngờ vừa muốn lên xe ngựa, lại nhìn thấy phía trước có người đang đi đến, dưới ánh mặt trời chói chang, người kia một thân trường bào màu đen, hiện lên hơi thở lạnh như băng, đôi mắt nhìn Vân Khanh, bên trong không có lấy một tia ấm áp.

Tại sao An Sơ Dương này lại đến trước cửa nữ học đường vậy? Tuy ở Đại Ung nam nữ bên ngoài gặp mặt cũng không phải là đại nghịch bất đạo, nhưng bình thường nam đệ tử sẽ không đến nữ viện bên này, đặc biệt là đối với người xưa nay luôn xem nhẹ nữ nhân như An Sơ Dương, có thể nào lại không kinh ngạc.

Bởi vì quan hệ với An Tuyết Oánh, Vân Khanh cũng không thể làm như không thấy hắn, xoay người hành lễ: “An công tử.”

An Sơ Dương nhìn nử tử trước mắt, không mở miệng, cũng không đáp lễ, lại không hề dao động, giống như một cột băng đứng im tại chỗ, làm Vân Khanh nhìn mà không thể nào hiểu nổi.

Mặt trời giữa trưa tuy không còn gay gắt, nhưng chiếu vào trên da người cũng cảm thấy có chút nóng rát, Vân Khanh đợi một lúc, thấy hắn không mở miệng, cũng không có ý dây dưa, dứt khoát hành lễ thêm lần nữa: “Vân Khanh còn có việc, đành về trước vậy.”

“Đã muốn quay về rồi ư, so với thời gian ngươi đứng sau đình nghỉ chân thì hơi ít một chút.” Bạc môi của An Sơ Dương khẽ mấp máy, cuối cùng mới phun ra một câu.

Vân Khanh đang muốn xoay người thì dừng lại, quả nhiên hôm nay An Sơ Dương xuất hiện ở chỗ này không phải là tình cờ, mà là hướng vào nàng, tiếng động ở sau đình nghỉ chân hôm ấy đã làm hắn chú ý, hắn chỉ cần tra hỏi một chút, thì sẽ biết chuyện kia là do nàng làm, tuy rằng nghe thấy chuyện cha con An tri phủ cãi nhau, nghe lén chuyện nhà người khác đúng là không tốt, nhưng nếu bây giờ phủ nhận, ngược lại lộ ra nàng đang chột dạ, không bằng thoải mái thừa nhận, bản thân lúc ấy cũng không cố ý, cha con hai người cãi nhau ở trên đường, vậy còn không cho người khác nghe sao?

Nghĩ vậy, nàng liền hơi cúi thân mình, nói: “Ngày ấy Vân Khanh uống hơi nhiều, nhất thời có chút choáng váng, lại đi nhầm đường, trong lòng thật có lỗi, hy vọng An công tử không để ý.”

An Sơ Dương nhìn thiếu nữ ung dung thoải mái dưới ánh mặt trời gay gắt, nàng cũng không vì hắn vạch trần chuyện nghe lén ở sau đình nghỉ chân mà luống cuống, cũng không lo sợ mà thẳng thắn thừa nhận, lại còn ngầm nói nguyên nhân ngày hôm ấy nàng nghe được, cũng tỏ ra rằng nàng sẽ không nói chuyện đã nghe được cho người khác biết.

Phản ứng này nằm ngoài dự đoán của hắn, làm cho hắn không khỏi đánh giá Vân Khanh thêm vài lần, lần trước lúc đến phủ, nàng ăn mặc mộc mạc thanh nhã, tư sắc đã hơn người, mà hôm nay nàng mặc lại tương phản với ngày hôm ấy, một thân trang phục tươi sáng đẹp mắt.

Nàng mặc một kiện váy thêu trăm bướm vờn hoa màu tím nhạt, thắt lưng quấn quanh eo thon, mẫu đơn trên tà váy dùng kim tuyến thêu thành gân lá, từng đóa rõ nét, từng lớp phân minh, giống như mẫu đơn nở bung ra ở tà váy, một đóa đỏ thẫm nở rộ làm sáng bừng con mắt, mặt khác hai đóa màu hồng ở bên trên, như tỏa ra hương thơm làm trăm con bướm phía trên như xuyên qua làn váy, làm cho sắc váy tím nhạt cũng trở nên diễm lệ, bên hông là dải lụa màu đỏ, đem thân hình còn chưa trưởng thành làm cho cao hơn, cả người càng thêm thon gầy.

Thân trên lại mặc một cái áo ngắn màu trắng viền tím hai bên tà áo, trong vẻ diễm lệ toát lên vẻ tươi mát, khiến cho nàng dù mặc váy mẫu đơn, cũng không vì tuổi còn nhỏ mà không trấn áp được vẻ kiều diễm của hoa cỏ, trên cổ là chuỗi hạt trân châu hồng nhạt rũ xuống ngực, theo đó rơi xuống một đoạn dây bạc ngắn, làm cho nét đơn giản bên trên lộ ra ánh sáng phong tình.

Trân châu hồng nhạt trên chiếc cổ trắng nõn phụ trợ lẫn nhau, tựa như mang theo ánh sáng trong suốt, ánh mặt trời chiếu lên đấy dường như muốn xuyên qua mặt bên kia, đôi mắt phượng nửa rũ xuống, lông mi dài che hơn phân nửa con ngươi, trong nét quyến rũ lại mang theo vẻ dịu dàng uyển chuyển, lại thêm cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài, tăng thêm một phần yếu đuối.

Nhưng vẻ yếu đuối này, cùng vẻ yếu đuối của muội muội An Tuyết Oanh hoàn toàn bất đồng, vẻ yếu đuối của nàng là do thân thể nữ tử trời sinh đã có, nhưng toàn thân lại tản ra hơi thở mạnh mẽ không chịu khuất phục, giống như đã có từ trong xương cốt, được cố tình che giấu dưới khuôn mặt xinh đẹp kia, tùy tình huống mà bất ngờ phát ra.

Hắn cầm trong tay vật gì đó, dự định nếu Thẩm Vân Khanh phủ nhận chuyện ngày hôm đấy, hắn sẽ đưa ra trước mặt nàng, để nàng không thể biện bạch, nhưng nàng thản thiên thừa nhận, làm cho hắn ngược lại không biết nói gì cho tốt.

Nhưng mà hắn càng nghĩ càng cảm thấy nử tử trước mắt cùng trước kia đã có chỗ bất đồng, nhưng nhìn bên ngoài lại không nhận xét được gì, chỉ cần nàng không nói ra chuyện ở An cư, cũng không làm ra chuyện gì nguy hiểm cho muội muội, hắn cũng không cần phải quản nhiều làm gì.

An Sơ Dương vốn không phải là người nhiều lời, nâng lên đôi mắt lạnh lẽo nhìn nàng một cái, bạc môi gắt gao mím lại, trên mặt lộ ra vẻ tùy thời có thể đông chết người, xoay người lại rời đi.

Vân Khanh nhìn bóng lưng hắn biến mất nơi góc khuất, lẳng lặng đứng một lúc, mặt không chút thay đổi mà bước lên xe ngựa, phân phó xa phu hồi phủ.

Dùng xong bữa trưa, Vân Khanh sai Lưu Thúy lấy vải hôm qua đưa về chia ra làm hai nửa, dùng băng ngâm lại, sau đó đi đến chỗ Tạ thị, phát hiện hôm nay hai má bà ửng hồng, trong mắt cũng toát ra vẻ cao hứng, đoán được tối qua cha cùng nương nói gì đó, dỗ nương vui vẻ như vậy. Bất quá nương vui vẻ, thì nàng cũng cao hứng.

“Nương, vừa khéo chiều nay không có khóa, con ra ngoài đưa biếu Vấn lão thái gia một giỏ vải nhé.” Vân Khanh ăn một sợi cá mực, cảm giác hơi tanh, bưng chén trà uống một ngụm mới làm vị tanh kia vơi đi.

Tạ thị cũng có ý này, không nghĩ đến nữ nhi cùng bà không mưu mà hợp, gật đầu nói: “Con sai người lấy băng tẩm vào vải, đừng để vừa đưa qua đã đánh mất hương vị.” Lại chỉ vào mấy cái đĩa trên bàn nói: “Đây là của phụ thân con đưa về, nói là hải sản bằng hữu đưa đến, ta gói lại một chút, nghe nói lão nhân gia ăn cái này tốt cho thân thể, con cũng đưa một ít qua đấy.”

Tuy Vấn lão thái gia ở trong cung hơn nửa đời người, hải sản này nọ chắc chắn cũng ăn không ít, nhưng đây là một phần tấm lòng của nhà mình, Vân Khanh gật đầu, tiếp tục nói: “Còn có Tần đại nương, hôm qua bà ấy chuyển vào nhà mới không biết như thế nào?”

Hôm qua Tạ thị sai Hổ Phách đi giúp đỡ, lúc này liền đứng ra nói: “Thưa đại tiểu thư, nhà cửa đều có người quét dọn, đồ đạc cũng đầy đủ cả, nhà Tần đại nương hành lý cũng không nhiều, chiều qua đã sắp xếp tốt rồi ạ, tuy có người quét dọn, nhưng rèm cửa trong viện và một số đồ dùng vẫn cần phải lau rửa, hôm nay nô tỳ có nói với phu nhân, phu nhân đã sai một tiểu nha hoàn qua đấy quét tước lại.” Đây cũng xem như là sắp xếp cho Tần thị một nha hoàn hầu hạ.

Tạ thị làm vậy đã là tốt lắm rồi, Vân Khanh cũng biết từ trước đến nay trong lòng mẫu thân thiện tâm, huống chi đối với Vi Trầm Uyên cũng có vài phần xem trọng, lại càng thêm để ý, liền nói: “Buổi chiều con cũng đến thăm Tần đại nương, thuận tiện đem chuyện báo danh ở Bạch Lộc thư viện giải quyết.”

Vân Khanh lại sai Thải Thanh đem văn phòng tứ bảo mà mình chuẩn bị cho Tạ thị xem qua: “Đây là con chuẩn bị đưa qua cho Vi công tử.”

Tạ thị nhìn qua một chút, đấy không phải là thượng đẳng bảo vật, người đọc sách bình thường cũng có một bộ, Lý ma ma nhìn thoáng qua, quay đầu nói với Tạ thị: “Phu nhân, tiểu thư đúng là suy tính vô cùng cẩn thận.”

Tạ thị gật đầu cười, Vi Trầm Uyên mặc dù có thể nhập học ở Bạch Lộc thư viện, nhưng dù thế nào gia cảnh cũng không tốt, nếu dùng giấy mực thượng đẳng, ngược lại khiến cho người ta nghi ngờ, dù sao Thẩm gia đã rat ay tương trợ, nay lại còn giúp người ta đọc sách, nếu chỗ nào cũng cung cấp đồ vật tinh quý, sẽ làm cho người ta mơ tưởng viển vông, chuyện gì cũng phải cẩn thận mới được.

Bà nhìn nữ nhi mà cảm thấy an ủi, bây giờ nữ nhi làm gì cũng đều có chừng mực, nếu sau này gả ra ngoài, cũng có thể làm tốt vị trí chủ mẫu.

Nói hết những lời cần nói, lúc này Vân Khanh mới có thể lui ra ngoài, sai người đem vải cùng hải sản và giấy mực gói lại cẩn thận, sau đó mới ngồi xe ngựa đến Vấn phủ.

Bởi vì không phải lần đầu đến Vấn phủ, Vân Khanh đã không còn e ngại như lần trước, ở cửa đưa bái thiếp, không bao lâu, người gác cổng liền mở cửa cho nàng đi vào.

Vẫn là Minh Nhân ở phía trước dẫn đường, lúc này cậu bé cũng không còn quá cứng ngắc, trò chuyện với Vân Khanh đang đi trên đường: “Vấn lão thái gia vừa lúc đang ở dược phòng, nghe thấy người đến liền sai tiểu nhân tới đây đón người.”

Lưu Thúy ở phía sau nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn của nó, cười nói: “Ngươi chẳng qua là muốn nhận thưởng xong đi mua đường ăn phải không?”

Minh Nhân tuổi không lớn, khoẳng chừng chín tuổi, thân mình mập mạp, khuôn mặt tròn tròn, thích nhất là ăn đường, nghe thấy Lưu Thúy nói vậy thì cười ha ha.

Lưu Thúy cười mắng thằng bé mấy câu tiểu mập mạp, lại lấy trong hà bao một gói đường to cho nó, Minh Nhân mừng rỡ, cầm lấy cho vào túi tiền, ánh mắt cũng híp lại thành một cái khe nhỏ.

Đến dược phòng, Lưu Thúy và Minh Nhân cũng không tiến vào mà canh giữ ở cửa.

Vừa vào dược phòng, đã ngửi được tràn ngập mùi của các vị thảo dược, dược phòng lớn như vậy mà hai bên tường đều là các kệ thuốc cao đến trần nhà, bên cạnh kệ thuốc đặt sẵn một cây thang gỗ để thuận tiện lấy thuốc.

Mà ở giữa nhà còn đặt một bệ thuốc, bên trên bày một ít dược hoàn(thuốc viên) cùng dược liệu, mà cạnh bệ thuốc có một tượng gỗ được khắc thành hình người, trên mặt vẽ đầy các điểm màu đỏ cùng các đường cong, bên trên còn được đánh dấu ký hiệu.

Vân Khanh nhìn vào thấy có chút kỳ quái, bước qua dược đài nhìn chằm chằm vào người gỗ kia, “Đây là gân mạch đồ?”

Tuy nàng còn chưa học châm cứu huyệt vị, nhưng có thể nhận ra các huyệt vị được đánh dấu trên người gỗ.

“Ừ, đây là người gỗ được làm giống với tỷ lệ của người thật, bên trên đánh dấu toàn bộ các huyệt vị và hình vẽ các kinh mạch, con học thuộc cẩn thận toàn bộ dược tính của dược liệu, sau này sẽ được học cái này.” Vấn lão thái gia nhìn đôi mắt nàng sáng lên, nở nụ cười, nha đầu kia đối với việc học tập y thuật quả nhiên là rất nhiệt tình, lão vuốt vuốt chòm râu hoa râm nói: “Hôm nay sao lại nhớ đến ta mà tới đây thế này?”

Lão cùng Vân Khanh ước định nửa tháng sẽ kiểm tra một lần, cho nên nàng đều đến theo thời gian đã định trước, nhưng hôm nay cũng chưa đến hẹn nửa tháng.

“Hai ngày trước con đi thôn trang hái vải, mẫu thân bảo con đưa đến một giỏ cho sư phụ người nếm thử.” Lúc này Vân Khanh mới đem chuyện biếu vải nói ra.

“A, con tự tay hái sao?” Vấn lão thái gia híp mắt, trên mặt tràn đầy vẻ bất ngờ, “Ta nhớ là Bạch Lộc thư viện đã khai giảng từ mấy hôm trước rồi.”

“Vâng, nhưng trong nhà có việc, con đã xin phép nghỉ học.” Chuyện nhà Vân Khanh không tiện nói nhiều, Vấn lão thái gia cũng sẽ không để ý, bất quá thuận miệng hỏi: “Nghe nói con báo danh vào y khóa phải không?”

Đây cũng là chuyện mà Vân Khanh muốn nói với Vấn lão thái gia, trước tiên nàng sửa sang lại trang phục, sau đó hành lễ, rồi mới nghiêm túc nói: “Vân Khanh ngu dốt được sư phụ tán thưởng mà thu nhận làm đồ đệ, nhưng chưa xuất sư nên không thể công khai trước mặt người khác, nếu có chuyện gì, không cẩn thận làm lộ ra y thuật, trái lại biến khéo thành vụng, không bằng báo danh vào y khóa, tuy chỉ học sơ sài, nhưng tốt xấu gì cũng có xuất xứ, không đến mức dễ dàng để cho người ta phát hiện manh mối.”

Thật ra Vấn lão thái gia cũng cho rằng Vân Khanh báo danh vào y khóa với mục đích như vậy, vả lại lão dạy đồ đệ là dựa vào năng lực của cá nhân nàng, ngược lại trong thư viện chỉ dạy sơ sài nhưng kiến thức nền tảng vẫn được hệ thống, truyền dạy rất tốt, Vân Khanh học tập ở đấy cũng không phải là không có ích.

Lão gật đầu: “Được, tiểu nha đầu con thật ra lại lo lắng sâu xa, số vải kia ta nhận, đúng lúc ta muốn uống rượu vải, có vải còn tươi này có thể vừa kịp ngâm rượu nha.”

Lão bước ra ngoài hai bước rồi lại xoay người lại, “Vừa vặn hôm nay con đến, ta còn chưa dán nhãn cho dược liệu bên này, con giúp ta dán lên đi.”

“Vâng, sư phụ.” Vân Khanh nhỏ giọng đáp ứng, Vấn lão thái gia tủm tỉm cười, xoay người đi ra ngoài ngâm rượu vải, Lưu Thúy vẫn đứng gác ở bên ngoài như trước.

Mà Vân Khanh nhìn kệ thuốc theo hướng mà Vấn lão thái gia chỉ, đây rõ ràng là muốn kiểm tra năng lực phân biệt dược liệu của nàng, mắt phượng toát ra một tia tự tin, đem thang gỗ chuyển đến, rút ra ngăn đầu tiên, lấy dược liệu bên trong ra, bắt đầu phân biệt.

Nàng nhíu mày, thỉnh thoảng cầm lấy viên thuốc bên trong hoặc rễ cây thuốc, để dưới mũi ngửi, quan sát hình dáng, lại cho vào miệng nếm thử mùi vị, sau đó mới lấy một tờ giấy trắng, viết cẩn thận rồi mới dán lên trên.

Trong phòng yên tĩnh không có bất kỳ thanh âm gì, Vân Khanh dần dần nhập tâm, rốt cuộc cũng không để ý đến việc gì khác, nàng một lúc lại trèo lên thang lấy thuốc, trong chốc lát lại đi xuống dưới, lấy một loại thuốc tương tự, đem cả hai phân biệt một lần nữa, nếm thử rồi mở sách thuốc, cẩn thận đối chiếu và xem xét, phân chia dược liệu không cùng dược tính…

Không biết từ lúc nào, thời gian lặng lẽ trôi qua, Vấn lão thái gia vài lần bước vào, thấy nàng nghiêm túc tra xét, lẳng lặng gật đầu rồi lui ra ngoài, cho đến khi hơn một canh giờ trôi qua, Lưu Thúy đứng gác bên ngoài có chút lo lắng bước vào nói: “Tiểu thư, mặt trời sắp khuất, chúng ta còn phải đến Vi gia.”

Vân Khảnh ngẩng đầu khỏi sách thuốc, lại nhìn ra cửa hỏi: “Đã lâu như vậy rồi sao?”

“Còn không đúng sao, tiểu thư người xem sách thuốc đến nhập thần, ngay cả lão thái gia bước vào người cũng không nhận ra.” Lưu Thúy có chút bất đắc dĩ nói, tiểu thư dụng tâm học tập chắc cũng đạt tới cảnh giới quên mình mất rồi.

Vươn tay sờ sờ cổ, Vân Khanh đứng lên nói: “May có em nhắc nhở ta, cũng không còn sớm nữa, ta đi cáo từ sư phụ.”

Từ dược phòng đi ra, xuyên qua một con đường nhỏ, đi đến viện của Vấn lão thái gia, Minh Nhân đứng canh giữ bên ngoài, nhìn thấy nàng đi đến liền bước vào thông báo cho Vấn lão thái gia. Không lâu sau đã đi ra, mỉm cười nói: “Thẩm tiểu thư, mời vào trong.”

Vân Khanh gật đầu rồi bước vào, thấy bên cạnh Vấn lão thái gia còn một người nữa, Ngự Phượng Đàn dĩ nhiên cũng ở chỗ này, lập tức cảm thấy buổi chiều xem dược xem đến ngây người, hắn vốn ở trong Vấn phủ, xuất hiện ở trong này cũng không có gì là kỳ quái.

Kiềm chế tâm trạng, nàng nói với Vấn lão thái gia: “Dược ở dược phòng đã được dán nhã xong rồi, xin sự phụ kiểm tra lại.”

Vấn lão thái gia từ lúc mới bắt đầu, nhìn thấy Vân Khanh nhận thức dược liệu chuẩn xác, lại cẩn thận, lão cảm thấy rất vui mừng, gật đầu nói: “Con đối với dược liệu cũng đã quen thuộc, dược vật bình thường con nhận biết chắc chắn không có vấn đề gì.” Nói xong lấy từ bên cạnh ra hai quyển sách. “Trong này giảng giải về kinh mạch và huyệt vị, con về học kỹ chỗ này trước. Còn bản này…” Vấn lão thái gia nói xong thì ngừng lại một chút, “Là một ít dược vật và phương thuốc hiếm gặp, con nếu rảnh rỗi thì đọc xem.”

“Đa tạ sư phụ.” Vân Khanh nhìn bìa quyển sách nhỏ có chút cũ kỹ, giống như là vật đã truyền lại từ lâu, hai tay nhận lấy, nhìn chữ bên trong, tất cả đều là viết tay, lúc này đã có kỹ thuật in ấn, giống như quyển sách kinh mạch này cũng rõ ràng là được in ra, chỉ có quyển sách nhỏ này đúng thật là vật trân quý.

Ngự Phượng Đàn tựa vào ghế, nhìn động tác cung kính của nàng, khóe miệng hơi cong lên, cũng không nói một câu, khuỷu tay đỡ lấy cằm, đáy mắt đã có tia sáng nhàn nhạt lưu chuyển.

Vấn lão thái gia liếc nhìn Ngự Phượng Đàn, ánh mắt lóe lên, cười giới thiệu, “Vị này là Cẩn vương thế tử, chắc là con cũng biết?”

Vân Khanh sống lại hai đời, hiểu được sâu nhất chính là lòng người, mặc kệ trong lòng nghĩ gì trên mặt luôn phải tỏ ra vô hại, tuy rằng Ngự Phượng Đàn và nàng bên dòng suối buổi sáng hôm ấy, là vô ý thân mật, nhưng ra khỏi chỗ đó, thân phận hai người lại cách nhau một trời một vực.

Nàng mỉm cười nhàn nhạt, trả lời câu hỏi của Vấn lão thái gia: “Cẩn vương thế tử ở thư viện thay mặt phu tử đảm nhận việc dạy học, Vân Khanh tất nhiên là có biết.” Sau đó mới quỳ gối hành lễ với Ngự Phượng Đàn: “Vân Khanh gặp qua Cẩn vương thế tử.”

Ngự Phượng Đàn thấy nàng hành lễ, liền đứng lên, nghiêng thân mình tránh đi lễ của nàng, đường cong gò má hoàn mỹ, tao nhã mà trầm tĩnh, đôi mặt hẹp bớt đi một tia cợt nhả, lại thêm một chút tối tăm, thản nhiên nói: “Không cần đa lễ, ta còn có việc, đi trước vậy.”

Vấn lão thái gia nghiêng nghiêng liếc nhìn hắn, “Sắp dùng bữa tối, ngươi còn muốn đi đâu?”

“Không cần quản ta.” Ngự Phượng Đàn khoát tay áo, tay áo rộng thùng thình theo động tác của cổ tay mà lay động, bóng lưng màu trắng có vẻ xa cách, tuy rằng giống với bình thường, nhưng không khó nhận ra tâm tình hắn không được tốt.

Vấn lão thái gia híp mắt lại, ánh mắt chuyển đến trên người Vân Khanh, có lẽ là do những lúc Ngự Phượng Đàn xuất hiện là lúc tâm tình thoải mái, bây giờ nhìn hắn như vậy, Vân Khanh có chút không quen, chắc chắn hứng thú của hắn với nàng bên bờ suối cũng đã tiêu tan hết, cảm thấy nàng cùng những cô gái khác cũng không có gì khác biệt, mặc dù như vậy, Vân Khanh cũng không cảm thấy có gì khác lạ, che dấu tâm trạng nói: “Sư phụ, sắc trời đã muộn, con còn có việc khác phải làm, xin cáo từ người, hai quyển sách này, con sẽ cẩn thận học thuộc.”

“Ừ, con về đi, trên đường cẩn thận.” Ánh mắt Vấn lão thái gia hứng thú đảo trên khuôn mặt Vân Khanh hai vòng, gật đầu nói.

Ra khỏi viện của Vấn lão thái gia, bởi vì đã đến nhiều lần, Lưu Thúy cũng không cho Minh Nhân đi theo, mà cùng Vân Khanh một trước một sau bước đi, Vấn phủ rất ít hạ nhân, có vẻ đặc biệt im lặng, Vân Khanh đi trên đường, từ từ thu hồi suy nghĩ về dược liệu, chuyển đến chuyện của Vi Trầm Uyên.

Xe ngựa đến nhà của Tần thị và Vi Trầm Uyên cũng đã chạng vạng tối, áng chừng là lúc đang ăn cơm, gõ cửa một lúc, tiểu nha hoàn mới ló đầu ra, nhìn thấy Vân Khanh và Lưu Thúy đứng trước cửa, lập tức mở cửa ra nói: “Nô tỳ gặp qua tiểu thư.”

Nha đầu tên Quế Chi này là tiểu nha hoàn mà Tạ thị đưa cho Tần thị, tay chân chịu khó, nhanh nhẹn chạy phía trước, gọi to: “Công tử, tiểu thư đến đây.”

Nếu những người khác nghe thấy vậy, có lẽ sẽ không biết là ai đến, nhưng Vi Trầm Uyên sao có thể không rõ, từ phòng bếp đi ra, vẻ mặt tươi cười nói: “Thẩm tiểu thư, ngươi đã đến rồi.”

Hắn mặc quần áo cũ may bằng bố y màu xám, tay áo vén lên một nửa, bên hông quay một mảnh vải hoa, toàn bộ tóc được thúc lên thành búi, dùng mảnh vải buộc lại, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là đang nấu cơm.

Thấy Vân Khanh nhìn mình, hắn mới nhận ra trang phục này mà gặp đại tiểu thư đúng là không ổn, thoáng có chút ngượng ngùng cười nói: “Ngại quá, làm cho Thẩm tiểu thư phải chê cười.”

Nụ cười ngây ngô nhưng mang theo phần khéo léo, không làm cho người khác cảm thấy hắn có vẻ lỗ mãng, ngược lại lại có cảm giác nhiệt tình nghênh đón khách nhân, Vân Khanh lắc đầu nói: “Là do ta đường đột, đã quấy rầy huynh.”

Lưu Thúy gọi xa phu đưa vải vào, lại cầm văn phòng tứ bảo trong tay, Vi Trầm Uyên cởi bỏ tấm vải quây bên hông đưa cho Quế Chi, tự mình dẫn Vân Khanh vào nội viện.

Vân Khanh quan sát một chút, tuy rằng chỉ là hai viện nhỏ nhưng lại đặc biệt tinh xảo, cây hoa bên trong cũng phù hợp để thưởng thức, tường trắng ngói xanh rất có cảm giác của một gia đình nhỏ ấm áp.

Vào trong phòng, Vi Trầm Uyên tự tay bưng chén nước đặt trước mặt Vân Khanh, khuôn mặt gầy yếu mang theo ý cười: “Trong nhà không có lá trà, chỉ có nước trong, mời Thẩm tiểu thư.”

Vân Khanh gật đầu, bưng lên uống một ngụm, cảm thấy nước này hương vị mát lành, nâng mắt hỏi: “Nước này có phải là nước giếng không?”

“Đúng là nước giếng, sau viện này có một giếng nhỏ có từ lâu, nước bên trong mát lạnh lo, rất ngọt.” Vi Trầm Uyên giải thích với Vân Khanh, lại xoay người muốn bước vào trong phòng, Vân Khanh thấy vậy vội gọi hắn, “Không cần phiền nhiễu Tần đại nương, bà thân mình không khỏe, nếu ngồi dậy nhiều lần, lại càng thêm mệt nhọc.”

Vi Trầm Uyên nhìn ánh mắt của Vân Khanh, thấy đôi mắt lộ ra vẻ chân thành không có một tia giả tạo, cũng không ép buộc, ngồi một bên hỏi: “Không biết Thẩm tiểu thư đến có việc gì?”

Vân Khanh thấy hắn xưng hô với mình như vậy, không khỏi nhíu mày, thản nhiên mở miệng nói: “Ta với huynh sau này còn gặp nhau ở thư viện nhiều lần, không cần phải khách khí với ta làm gì, huynh cũng giống như đồng học bình thường, gọi ta là Thẩm Vân Khanh là được rồi.”

Nghe thấy vậy, Vi Trầm Uyên biết Vân Khanh hôm nay đến là muốn nói cho hắn biết việc báo danh ở Bạch Lộc thư viện, nhớ lại lời mẫu thân nói, hắn liền gật đầu: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”

Vân Khanh im lặng quan sát hắn, thấy vẻ mặt của hắn đối với mình là vô cùng chào đón, không cảm nhận được cảm giác thấp hèn, cũng không vì ở trong nhà của Thẩm phủ mà xem mình thua kém một bậc, hoặc là cảm thấy khó chịu, ở tuổi này mà có thể như vậy đúng là hiếm có.

Nàng ra hiệu Lưu Thúy đặt mấy thứ lên bàn, sau đó nói: “Ta đã thay huynh nói với tiên sinh, bảo huynh là bà con xa của ta, thay huynh báo danh trước. Ngày mai huynh đi thư viện chọn cho tốt những khoa muốn học liền có thể vào học, vốn là nhà huynh chuyển chỗ ở ta phải có lễ, nhưng dù thế nào cũng không phải là chính thức, ta tặng lễ này, xem như là chúc mừng huynh đến học ở Bạch Lộc thư viện vậy.”

Vi Trầm Uyên nhìn chất lượng của văn phòng tứ bảo, trong lòng cảm thấy yên tâm, hắn sợ Thẩm phủ lại đưa đến vật gì quý giá, thứ nhất hắn luôn cho rằng y phục của mình không thích hợp sử dùng những thứ quý giá, thứ hai sẽ cảm thấy thiếu nợ Thẩm phủ, lại nhìn nữ tử còn chưa trưởng thành trước mặt mình chi nói chuyện đều thản nhiên trầm ổn, đứng dậy nói lời cảm tạ: “Làm phiền người.”

“Không có chuyện gì.” Vân Khanh cười, mắt phượng cong lên, lộ ra một chút ngây thơ phù hợp với độ tuổi, “Lần trước đến thôn trang, ta hái được không ít vải, trong nhà ăn không hết, ta lại sợ ăn nhiều dễ béo, mới nghĩ tặng cho huynh, huynh không phải nói phía sau có giếng sao, vừa vặn có thể cho vào trong đó, cũng không sợ hỏng.”

Nói như vậy, vải căn bản không phải là lễ, chỉ là ăn không hết mới đưa đến cho nhà hắn, Vi Trầm Uyên thấp giọng nói: “Được.”. Hắn dừng lại một chút, nhìn sắc trời bên ngoài, vốn muốn giữ Vân Khanh ở lại ăn cơm, nhưng cuối cùng lại thấy không tốt cho lắm, đồ ăn trong nhà chỉ sợ nàng ăn không quen, nhận nhiều ân tình như vậy, một chút cũng không thể báo đáp, trong lòng hắn thấy không thoải mái, “Lần trước người nói có việc cần nhờ đến ta, bây giờ đã có thể dùng được chưa?”

Chuyện báo ân này, làm cũng thật nhiệt tình nha. Vân Khanh trong lòng khẽ nở nụ cười, nàng vốn không nghĩ sẽ nhanh như vậy, nhìn đôi con ngươi đen lộ ra vào tia mong chờ của Vi Trầm Uyên, nhớ đến phẩm chất làm người kiếp trước của hắn, trong lòng cũng không do dự, mở miệng nói: “Ta muốn nhờ huynh hỏi thăm giúp ta chuyện thu mua đất bị nhiễm phèn.”

“Đất bị nhiễm phèn?” Vi Trầm Uyên lớn lên ở nông thôn, đối với chuyện này cũng có nghe nói, chỗ kia là ruộng đồng mà cỏ cây cũng không mọc nổi, người bình thường cũng không hỏi đến, vì sao Vân Khanh lại muốn hỏi thăm việc này?

Việc hắn nghi ngờ nằm trong dự tính của Vân Khanh, nếu muốn người khác làm việc cho mình, ít nhất phải hiểu được lời nói của nhau, Vân Khanh thẳng thắn nói: “Ta nghe nói đất bị nhiễm phèn sau khi tẩy rửa có thể trở thành đất ruộng màu mỡ, mới nghĩ dùng tiền riêng mua một ít đất bị nhiễm phèn, nhưng ta chỉ là nữ nhi, cũng không tiện xuất môn, hỏi nhiều cũng làm cho người khác nghi ngờ.”

Vi Trầm Uyên biết chuyện mùa xuân năm ngoái, Lợi Châu từng trưng dụng dân cộng, theo cấu trúc địa hình thay đổi dòng sông, dẫn nước sông thành công đọng lại trong ruộng, khiến cho phần lớn đất đai nhiễm phèn ở Lợi Châu thành ruộng tốt màu mỡ, dân chúng được lợi lớn. Có lẽ Vân Khanh nghe được tin tức này mới có suy nghĩ như vậy.

Hắn nhìn vị tiểu thư một thân cẩm y thắt lưng đeo ngọc quý trước mặt, Thẩm phủ đã giàu có nhất Giang Nam, nghe nói gia chủ Thẩm gia đối với nữ nhi duy nhất cũng là nuông chiều có thừa, Thẩm phu nhân lại càng hơn thế, nàng hẳn là không thiếu tiền bạc để dùng, vì sao lại muốn bí mật buôn bán kiếm tiền?

Chẳng lẽ thương nhân đều như vây, ngay cả nữ nhi cũng hận không thể ôm tiền vào trong lòng. Hắn không giống người đọc sách bình thường coi rẻ thương nhân, cũng không phải cảm thấy kiếm tiền không tốt, trải qua cuộc sống khổ cực ở nông thôn mới biết được, trên đời này nếu không có tiền, mọi chuyện đều khó khăn. Nhưng nữ nhi Thẩm gia còn muốn ra ngoài buôn bán kiếm tiền, đúng là làm cho người ta cảm thấy khó mà giải thích.

Do dự một lúc, hắn vẫn hỏi: “Người vì sao lại phải lén kiếm tiền?”

“Để ngừa vạn nhất.” Vân Khanh tránh nặng tìm nhẹ trả lời, đôi mắt nửa buông xuống, nhìn chén nước trong tay phản xạ lại ánh sáng nhàn nhạt. Nàng là sống lại mà thành, đã biết kiếp trước phát sinh ra những chuyện gì, kiếp này phải tính toán cẩn thận, nếu đem điều này nói cho người khác, chỉ sợ không ai tin tưởng mà cho rằng nàng bị trúng tà.

Thấy nàng im lặng, mỗi người đều có có chuyện mà mình không muốn nói, Vi Trầm Uyên cũng không hỏi đến cùng, đáp: “Ta sẽ giúp người hỏi thăm cẩn thận.”

Lúc mặt trời lặn, Vân Khanh từ biệt Vi gia, về phủ, thì nhận được một tin tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện