Cẩm Tú Đích Nữ
Chương 138: Tạ Thị Có Hỷ (2)
Trước cửa thùy hoa có một gã sai vặt đang ngồi, sau khi nhìn thấy Vân Khanh liền chạy nhanh đến, hành lễ nói: “Đại tiểu thư, Lý quản sự nói chuyện mua nhà đã làm xong, sai nô tài ở đây chờ người, nếu thấy người thì đưa thứ này cho người xem.”
Thẩm Mậu tuy rằng say rượu, nhưng lời mình nói thì vẫn nhớ rõ, nữ nhi muốn tự mình đưa khế đất cho mẹ con Tạ di, chuyện này cũng đơn giản, ông xưa nay yêu thương Vân Khanh, việc nhỏ ấy tất nhiên là bằng lòng, liền bảo Lý Tư nghe theo lời Vân Khanh mà làm việc.
Vừa nghe thấy chuyện mua nhà đã làm tốt, Vân Khanh cười tươi, mắt phượng cong lên, hỏi: “Lý quản sự đang ở đâu?”
“Đang ở thư phòng bàn chuyện cùng lão gia ạ.” Gã sai vặt cười hì hì, đi phía trước đưa Vân Khanh đến thư phòng, Lưu Thúy thuận tay thưởng cho hắn một đồng tiền, hắn vội vàng tạ ơn.
Lý Tư thấy Vân Khanh đến, lấy trong tay áo ra ba tờ giấy, đưa cho Vân Khanh, “Một tờ là địa khế của căn nhà, một tờ là ủy thác Tạ di viết lần trước, một tờ là hiệp ước thời gian cho thuê căn nhà kia.”
Cẩn thận kiểm tra xem có sai sót gì không, Vân Khanh mới gật đầu, “Sao nhanh như vậy đã làm xong việc?”
Hôm qua Lý Tư mới bàn bạc xong, hôm nay đã làm xong tất cả mọi thủ tục, không nói đến những chuyện khác, năng lực làm việc của quan phủ cũng thật cao, Lý Tư cũng thấy có chút kỳ quái, “Mới sáng sớm, thương nhân buôn đồ châu báu kia đã đến tìm nô tài, nói hắn phải đi gấp, nhanh chóng đưa khế đất qua, cũng đã sắp xếp tốt công việc ở cửa hàng, trong lòng nô tài có nghi ngờ, nhưng nghĩ đến quan phủ ắt hẳn nhanh nhất cũng đến ba bốn ngày mới làm xong, nào ngờ chưa đến nửa ngày mọi giấy tờ đã thuận lợi cả, đây là năng lực làm việc nhanh nhất mà nô tài thấy.”
Nói đến đây, Vân Khanh mà còn không hiểu được thì cũng quá ngu ngốc, ngày ấy bên bờ suối, nàng từng nhắc qua với Ngự Phượng Đàn chuyện dùng tiền thuê lại nhà, kết quả là hôm qua đến đấy, lúc đầu không đồng ý, về sau thương nhân kia lại bằng lòng dùng nhà trao đổi với thời gian thuê cửa hàng thôn trang, đồng thời chưa đến nửa ngày quan phủ đã nhanh chóng làm xong giấy tờ chuyển nhượng, nếu nói Ngự Phượng Đàn đứng phía sau không tác động gì là không có khả năng, có lẽ thân phận thế tử Cẩn vương đã khiến cho những người này ra sức làm việc.
Nhớ lại hôm nay gặp hắn ở chỗ Vấn lão thái gia, khi nàng hành lễ, thái độ của hắn khách khí lãnh đạm, Vân Khanh đoán rằng trong lòng hắn chắc chắn không thoải mái, dù thế nào hắn cũng giúp giải quyết việc của nàng, nàng lại còn đối với hắn khách khí như người xa lạ.
Trong nhất thời Vân Khanh lại cảm thấy có chút giận dỗi, hắn làm việc này, nàng rõ ràng là không biết gì, tên Ngự Phượng Đàn kia cũng quá hẹp hòi rồi nha, nhưng dù sao thì người ta cũng giúp nàng, chờ đến lúc học cưỡi ngựa, nàng lại cảm tạ hắn vậy.
Cầm địa khế, Vân Khanh cũng không đến Cúc Khách viện tìm Tạ di mà tới viện của Tạ thị trước, đưa địa khế cho bà xem, Tạ thị vẫn luôn nhớ tới việc này, cầm tờ đại khế một lúc, nhìn thấy không có sai sót gì cũng thấy yên tâm.
Tuy Tạ di có những hành vi không biết chừng mực, nhưng rốt cuộc vẫn là thân muội tử của bà, trong lòng Tạ thị muốn để bà ta chuyển ra ngoài, không cho ở lại để tránh bực mình, nhưng mặt khác lại không muốn bạc đãi bà ta, bà cũng không hỏi đến vấn đề tiền bạc mua nhà, mặc dù là bạc mình bỏ ra mua nhà cho muội muội góa chồng ở, bà cũng không có ý kiến.
Đều đã thưa chuyện xong với cha mẹ, thấy sắc trời cũng đã tối, hôm nay Vân Khanh sẽ không đi Cúc Khách viện, tránh cho người khác nói, đêm khuya vội vã đưa địa khế như là nóng vội muốn đuổi Tạ di đi. Tuy rằng trong lòng đúng là nghĩ như vậy, nhưng vì thể diện cũng phải làm cho thỏa đáng mới được.
Đợi đến ngày thứ hai từ học đường trở về, Vân Khanh mới chọn thời gian, dẫn theo Thải Thanh và Lưu Thúy đi Cúc Khách viện.
Tạ di đang ngồi trong viện, cạnh bàn trà cao, bên trên có bày quả vải Tạ thị đưa tới, dùng băng và đường tẩm vào, ánh lên màu đỏ au, Tạ di thích ý ăn, hai mắt híp lại, giáo huấn tiểu nha hoàn đang bóp chân cho bà ta, “Nhẹ chút, tay bóp mạnh như vậy, ngươi muốn bóp chết ta sao?”
Đứng phía sau là Hồng Tụ, Hồng Lộ, một người quạt mát, một người bê trà, ngoại trừ trang phục có chút đơn giản mộc mạc, nhưng dáng vẻ so với Tạ thị thoạt nhìn còn giống phu nhân phú thương hơn.
Nhìn thấy Vân Khanh bước vào, quái dị cười hai tiếng, “Hôm nay đúng là có khách quý đến, cháu gái sao lại đến chỗ ta thế này?”
Khách? Vừa nghe thấy từ nay, Vân Khanh liền nở nụ cười, cười đến vô cùng ngọt ngào vui vẻ, “Nghe dì nói như vậy cháu gái biết ngay là dì ở đậy rất vui vẻ thoải mái rồi.”
Tạ di rất không thoải mái à nha, bây giờ bà đã đắc tội với Thẩm Mậu và Tạ thị, lại không được lão phu nhân thích, vài lần đi Vinh Tùng viện đều bị Vương ma ma xuất hiện ngăn cản, làm sao có thể thoải mái được, nghe thấy Vân Khanh nói vậy, liền cảm thấy thực chói tai, “Chỉ là một cái Cúc Khách viện mà thôi, cũng không phải là chỗ tốt gì.”
Vân Khanh nghe vậy cũng không lễ phép nữa, cầm quạt tròn cán bằng ngà voi trong tay, che miệng cười mà nói: “Nghe dì nói kìa, dì ở không thoải mái sao có thể đem cháu gái trở thành khách được đây.”
Chữ “Khách” kia, Vân Khanh lại càng nhấn mạnh.
Vòng vo qua lại, hóa ra là bị chế nhạo đảo khách thành chủ, Tạ di sớm đã biết Vân Khanh mồm miệng lợi hại, vài lần giao phong cũng chưa có lần nào thắng được, vừa rồi một câu “Khách quý” đúng là bà ta sơ suất, không khỏi liếc mắt xem thường: “Cháu gái đến chỗ này chắc không phải để nói cho dì biết ai là chủ ai là khách chứ?”
“Dì đúng là thông minh, Vân Khanh hôm nay đến đây mục đích chính là như vậy.”
Vân Khanh nói thẳng một câu, làm cho Tạ di đang dựa vào ghế nổi giận mà nhảy dựng lên, mắt hạnh trừng to: “Ngươi có ý gì, cho dù ta sống nhờ ở nhà ngươi, nhưng cũng là trưởng bối của ngươi, tỷ tỷ và tỷ phu của ta còn chưa mở miệng thì không đến lượt ngươi nói chuyện.”
Bà ta vừa nhảy dựng lên, Thải Thanh và Lưu Thúy đã đứng ra phía trước, dáng vẻ giống như là Tạ di chuẩn bị đánh Vân Khanh, làm Tạ di thực sự muốn xông vào đánh nàng một trận.
Nhìn bộ dạng tức giận của Tạ di, Vân Khanh cũng cảm thấy rất buồn cười, nàng chậm rãi thưởng thức trò hề của bà ta, nhẹ nhàng nói: “Dì đúng là oan uổng cháu gái, cháu gái nghe lời phụ thân, đưa địa khế tòa nhà đã mua xong cho dì, đây không phải muốn tới thông báo cho dì không cần làm khách mà có thể ở nhà của chính mình sao?”
Hóa ra người động một tí là hô to gọi nhỏ như Tạ di cũng có một chút xấu hổ, bà ta vốn tưởng rằng Vân Khanh đến để gây chuyện, ai biết được hóa ra nàng tới là để đưa địa khế, nhưng vừa rồi nàng nói những lời ngụ ý sâu xa, khó trách bà lại nghĩ nhiều. Bà ta không nghĩ đến, nếu bà ta không phải vừa trông thấy Vân Khanh đã nói châm chọc xỏ xiên trước thì sao nàng lại đáp trả những lời kia được.
Bà ta thu lại sắc mặt, sờ sờ vào thái dương, lại bày ra bộ dạng trưởng bối, mở miệng nói: “Nhà mua ở chỗ như thế nào?”
Bà ta lại trưng ra dáng vẻ sĩ diện, như chưa từng xảy ra chuyện gì, huống hồ lần trước ở trong thư phòng của Thẩm Mậu, Vân Khanh đã xuyên thủng lớp mặt nạ giấy của bà ta rồi, đối với người muốn trèo cả lên giường của tỷ phu mình nàng hoàn toàn không còn chút tình thân gì, chẳng qua là vì giữ thể diện cho Tạ thị, nhận lấy tờ địa khế mà Lưu Thúy đưa qua, nàng nói: “Đây là của căn nhà dì muốn mua.”
Tạ di nhanh tay giật lấy tờ địa khế, cầm trong tay nhìn thấy tên nhà là của mình, đuôi lông mày cong lên, chỗ ở cách Thẩm gia một con phố, hai mắt sáng rực lên, lại nhìn thấy số bạc dùng để mua là hai nghìn hai trăm lượng, trong tức khắc cảm thấy toàn thân có một loại ảo giác như muốn bay lên.
Ha ha, hai nghìn hai trăm lượng, đều do Thẩm gia bỏ tiền ra, đều viết tên của bà, căn nhà này sau này là của bà, nhìn diện tích căn nhà, lại nhìn năm tháng xây dựng, trong lòng Tạ di vô cùng đắc ý, ánh mắt kia thật giống như là muốn biến thành hai bàn tay vuốt ve ôm ấp tờ khế đất.
Bà ta xem một lúc lâu, ngẩng đầu lên hỏi: “Nhà này là cho ta sao?”
Trong mắt Tạ di lóe lên sự tham lam, giống như có hai thỏi bạc được khảm vào trong con ngươi, vẻ mặt mong chờ, nhìn chằm chằm vào Vân Khanh, sợ trong miệng nàng thốt ra bốn chữ “Muốn bà bỏ tiền”.
Vân Khanh vốn muốn trực tiếp nói cho bà ta biết thật ra đây là dùng tiền thuê cửa hàng ở thôn trang của bà ta mua về, thưởng thức khuôn mặt khó chịu của bà ta, nhưng lúc này nàng chưa muốn nói, để cho Tạ di chìm trong niềm vui chiếm được tiện nghi của Thẩm gia, loại vui sướng này một khi càng lâu, lúc biết được chân tướng lại cho bà ta đả kích càng lớn.
Vì thế, nàng mỉm cười gật đầu nói: “Là nhà của dì.”
Nghe được câu nói khẳng định này, Tạ di cười sung sướng, tức giận trong mắt cũng biến mất, cầm địa khế nhét vào bên trong thắt lưng, nhìn Vân Khanh cũng thấy thuận mắt hơn, “Tỷ tỷ và tỷ phu quả nhiên là vẫn quan tâm đến ta.”
Quan tâm cho hẳn một căn nhà, đó là đương nhiên. Vân Khanh cũng thuận theo mà gật đầu, “Dì phải chọn ngày tốt mà chuyển vào ở nha.”
Có thể ở trong nhà của chính mình, cảm giác tất nhiên là tốt hơn so với việc ăn nhờ ở đậu, Tạ di dĩ nhiên chọn vế đầu tiên, ngay tức khắc tỏ vẻ sẽ chọn ngày tốt gần nhất để chuyển nhà.
Hành lý của bà ta vốn không nhiều lắm, cách Thẩm phủ cũng chỉ một con phố, Tạ thị sai gia đinh chuyển đồ cho bà ta, sau đó còn tặng một ít lễ vật chúc mừng bà ta chuyển đi, bởi vì còn trong hiếu kỳ(thời gian chịu tang), Tạ di không thể làm tiệc rượu rầm rộ, mà chỉ có hai nhà cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm rồi thôi.
Nhưng Vi Ngưng Tử vẫn cố ý vô tình ở thư viện để lộ ra nhà cô ta bỏ tiền ra mua căn nhà to kia, Vân Khanh cũng vô cùng phối hợp mà nói cho nhiều người biết, đó là căn nhà Tạ di tự mình mua.
Các vị phu nhân tiểu thư ở thành Dương Châu cũng nghe ngóng được, thấy hai người là quả phụ mồ côi, lại có số tiền lớn để mua nhà như vậy, biết Vi gia cũng là vọng tộc ở kinh thành, tuy rằng Vi Ngưng Tử không có cha, nhưng cũng có tên tuổi quan gia tiểu thư, lại có thân gia giàu có, bài xích đối với nàng ta cũng dần dần biến mất.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến, chuyện Tạ di chuyển ra khỏi Thẩm gia cũng đã giải quyết xong, Thẩm Mậu cũng lựa chọn tốt địa điểm dựng Thiện đường, gần ngoại ô thôn trang ở trong thành, sau khi sửa chữa lại đồ dùng bên trong là có thể mở lớp, việc này ông không cần trông coi, đương nhiên đã có các quản sự bên dưới chuẩn bị chu đáo.
Trong nháy mắt đã hơn nửa tháng, nửa tháng này trong phủ cũng rất bình yên, không biết Thẩm Mậu nói gì với lão phu nhân mà lão phu nhân nửa tháng này không gây khó dễ gì cho Tạ thị, mỗi ngày Tạ thị đều bồi dưỡng cơ thể và tinh thần thật tốt, một lòng mong chờ có thể sinh hạ con trai.
Lúc này, cả nhà đang cùng nhau ngồi dùng cơm, thấy mọi người đã buông đũa xuống, Thẩm Mậu và Tạ thị liếc mắt nhìn nhau, rồi cười nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, thời gian này chuyện ở Thiện đường con cũng đã xử lý tốt, trong tay cũng không có chuyện gì phải giải quyết, cũng đúng lúc muốn đi Lợi Châu xem tình hình cửa hàng, nghe nói núi Thần Nữ cầu tử rất linh nghiệm, muốn dẫn Văn Nương cùng nhau qua đó dâng lễ, không biết nương thấy thế nào?”
Lão phu nhân tự tay bưng chén trà sen thơm ngát uống, nghe xong cũng không có thái độ gì, nhìn sắc mặt Tạ thị một lúc, đưa chén trà cho Vương ma ma, mới chậm chạp nói: “Đi ra ngoài cũng tốt, núi Thần Nữ kia ta cũng đã nghe thấy có người nói qua, con dẫn theo con dâu qua đấy cúng bái cũng tốt.”
Không nghĩ đến lão phu nhân nhanh như vậy đã đồng ý, có lẽ là những chuyện liên quan đến tôn tử, bà cũng dễ dàng hơn, cũng có thể Thẩm Mậu đã nói qua gì đấy khiến cho bà hành xử khác đi, dù sao lúc này, mắt Tạ thị cũng sáng lên, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.
Đứng ở phía sau hầu hạ Tạ thị dùng cơm, trên mặt Thu di nương hiện lên hâm mộ cùng ghen tỵ, nàng ta cũng muốn đến núi Thần Nữ vái lạy, vào cửa đã bốn năm, bụng nàng ta vẫn không có động tĩnh gì, nàng ta không thể so với Thủy di nương là lương thiếp được nạp vào, lại có lão phu nhân làm chỗ dựa, cũng không so được với Bạch di nương trước đây là đại nha hoàn bên người Tạ thị, lại được Tạ thị yêu thích. Nàng ta chỉ là quả phụ, cùng Thẩm Mậu có trước có sau mới được nạp vào, không nói đến nhi tử, dù chỉ là nữ nhi cũng tốt, nếu không có con, chờ nàng ta nhiều tuổi, nhan sắc cũng phai đi, ở trong nhà nhưng một chút địa vị cũng không có.
Chính vì vậy nên nàng ta so với Thủy di nương thì cẩn thận hơn nhiều, nàng ta sẽ không vào lúc này nói ra mình muốn đi, mà trong lòng đã bắt đầu có tính toán.
Ra khỏi Vinh Tùng đường, đến viện của Tạ thị, Tạ thị nhìn Vân Khanh, nghĩ đến nữ nhi cũng chưa đi Lợi Châu, nhân tiện nói: “Vân Khanh, con cũng lâu rồi chưa đi ra ngoài, hay là con cùng đi Lợi Châu với nương?”
“Nương, nữ nhi còn phải đến thư viện, mới vừa xin nghỉ giờ lại xin phép nữa thì chỉ sợ đến lúc phu tử kiểm tra con sẽ bị đánh giá kém mất.” Vân Khanh biết đây là phụ thân đưa mẫu thân đi núi Thần Nữ cầu tử(cầu xin có con trai), nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, lại không có tổ mẫu và tiểu thiếp bên cạnh làm nương bực bội, chẳng khác nào hai người đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào, nhìn nương cười vui vẻ như vậy, chắc chắn là mong chờ đã lâu, nếu mình chen vào, ngược lại làm cho hai người trên đường đi phải kiêng dè nhiều thứ, trái lại không hay, nàng sao có thể làm những chuyện không có mắt quan sát như vậy.
Tạ thị thấy nàng nói muốn đi thư viện, cũng không nhiều lời nữa, bắt tay vào chuẩn bị cho việc rời nhà, một phủ trạch lớn như vậy không phải nói đi là có thể đi, Lý ma ma tất nhiên là phải lưu lại quản gia, những việc nhỏ ở nội viện bà có thể xử lý, việc lớn thì còn có lão phu nhân ở đây, lúc đấy xin lão phu nhân sắp xếp là được.
Mà Thẩm Mậu cũng gọi tổng quản ngoại viện Mộc Lâm và đại quản sự cửa hàng Lý Tư đến dặn dò cẩn thận, hai người họ là trợ thủ đắc lực của Thẩm Mậu, một người đối nội, một người đối ngoại, là người đã dùng nhiều năm, Thẩm Mậu tất nhiên là yên lòng.
Cả hai người đều bận rộn, mà Vân Khanh mỗi ngày đều theo chương trình học đã báo mà đến học đường, lúc này nàng mặc một bộ kỵ trang màu ngọc bích thắt lại ở lưng, tóc vấn thành kiểu song loa kế, sai Thải Thanh dùng gấm cùng màu buộc chặt lại, lộ ra khuôn mặt tròn trịa hoàn mỹ, da thịt trắng như tuyết, mịn như nước, lúc tiến về sân cưỡi ngựa phía sau Bạch Lộc thư viện hấp dẫn theo bao nhiêu ánh mắt nhìn lại.
Hôm nay ở sân ngựa đúng là có thể nói anh thư kiều mị, từng người từng người đều ăn mặc không giống như muốn cưỡi ngựa, trong không khí có đủ loại hương vị. Vân Khanh nhìn qua xung quanh, không tồi, cũng không có ai mặc váy đi học, tuy rằng đều rất xinh đẹp nhưng rốt cuộc đều là mặc kỵ trang. Đứng trước lan can màu trắng Chương Huỳnh mặc đồ màu đỏ tươi, trên đầu thắt năm bím tóc, bên trên có đính chuỗi trân châu nhiều màu, từ phía sau hướng lên trên vấn kiểu thức viên kế, bộ dáng nàng ta vốn rạng rỡ tươi sáng, trán cao đầy đặn, thần sắc hưng phấn mang theo khí chất ương ngạnh, lúc này thoạt nhìn lại càng lóa mắt.
Mà Vi Ngưng Tử vốn xinh xắn lanh lợi, hôm nay mặc kỵ trang màu vàng nhạt, làm cho thân hình yêu kiều như hoa, lưng áo bó chặt, mang vẻ mềm mại yếu ớt hoàn toàn bất đồng với Chương Huỳnh.
Cũng một thân kỵ trang, Chương Huỳnh mặc vào có tư thái hiên ngang oai hùng, Vi Ngưng Tử mặc vào lại làm người ta thương yêu, đúng là có thể nói, quần áo là vật trang trí bên ngoài, khí chất mới là quan trọng nhất.
Ngoại trừ các nàng, cũng có một cô nương có chút rực rỡ, nàng ta cũng một thân kỵ trang đỏ rực, nhưng đi giày đen, cả người nhanh nhẹn hoạt bát, đang ngồi một bên, cầm roi ngựa trong tay nhìn phong cảnh xung quanh.
Nàng ta là con gái của Đô Chỉ Huy Sứ của Dương Châu - Dương Hoài, Dương Nhạn Dung, lúc trước Vân Khanh báo học kỵ xạ, nhìn thấy trên báo danh cũng có tên của nàng ta.
Nàng ta một mình đứng ở đó, không cùng những cô nương khác đứng một chỗ nói cười, có vẻ rất đặc biệt, dung mạo cũng không giống như những cô nương khác, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, không mặc kỵ trang, khuôn mặt cũng có phần anh khí. Bởi vì ở trên nàng ta còn có ba vị huynh trưởng, phụ thân nhiều tuổi rồi mới có một nữ nhi, được xem như là bảo bối trong lòng bàn tay, ngày thường ở cùng mấy vị huynh trưởng, cơ hồ được coi như là nam hài mà nuôi dưỡng, đi học cũng ít mặc váy áo các kiểu mà đều mặc kỵ trang đơn giản tiện lợi, đến thư viện cũng không phải ngồi xe mà là cưỡi ngựa đến, cũng được xem như là vẻ đẹp đặc biệt của Dương Châu.
Nghe nói nàng ta không thích học cần kỳ thi họa gì đó, trước đây cũng có phu tử dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung, nhưng vì để không bị buồn chán nên mới báo danh học lớp kỵ xạ này, nàng cũng không thích cùng những nữ hài tử khác nói chuyện xiêm y, trâm cài, ngày thường cũng chỉ tách biệt một mình.
Vân Khanh đoán chừng, nếu không phải Đại Ung không cho phép nam nữ học chung, chắc rằng vị tiểu thư này chỉ hận không thể cùng các nam tử cùng nhau đọc sách, nếu không trên gương mặt kia sao lại lộ ra vẻ nhàm chán muốn chết kia chứ.
Nhìn một vòng, cũng đã đến giờ vào lớp, Chu phu tử mặc một bộ đồ chẽn màu xanh sẫm đi đến, Chu phu tử trước đây từng thi qua võ khoa, cũng có chút công phu, một lòng muốn lên sa trường, sau này cưới Chu phu nhân, liền phai dần ý tưởng này trong đầu, nhân phẩm tốt, lại có kiên nhẫn nên mới được Quảng viện trưởng đưa đến nữ tử học viện làm phu tử dạy kỵ xạ.
Ai ngờ ông vừa bước đến, trên đồng cỏ phải có đến mười nữ đệ tử phát ra tiếng cảm thán, những người khác đáy mắt hẳn là cũng lộ ra tia thất vọng.
Chương Huỳnh nhìn về phía sau Chu phu tử vừa đến, lại không thấy có người khác xuất hiện, oán hận giậm chân hỏi: “Chu phu tử, tại sao hôm nay lại là ngài dạy vậy?”
Câu hỏi vừa xong, khiến cho Chu phu tử cũng trở nên dở khóc dở cười, ông biết nếu ông đến kiểu gì cũng có câu hỏi này, bình thường mỗi học kỳ cưỡi ngựa bắn cung cũng chỉ có bốn năm đệ tử, kỳ này hơn mười người, tất nhiên không phải vì ông dạy tốt mà do vị thế tử Cẩn vương kia.
Chỉ tiếc mấy cô nương được nuông chiều kia cũng không nghĩ lại, người ta đường đường là Thế tử Cẩn vương chẳng lẽ không có việc để làm mà ở trong này dạy các nàng cưỡi ngựa bắn tên sao? Ông ho một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Thế tử Cẩn vương chỉ là dạy thay cho ta, hôm nay phu tử ta không bệnh không thương, đương nhiên là ta đến dạy.”
Đây chính là thông báo cho các nàng biết, về sau chỉ cần Chu phu tử không sinh bệnh, Thế tử Cẩn vương sẽ không đến, chỉ thấy các vị tiểu thư kia vừa rồi mặt đầy hưng phấn, thắt lưng vươn thẳng dường như rũ xuống, Chu phu tử nhìn một vòng, chỉ có Dương Nhạn Dung, Thẩm Vân Khanh, Vi Ngưng Tử, còn có hai nữ đệ tử khác sắc mặt vẫn có vẻ bình thường.
Dương Nhạn Dung thì không cần phải nói, cả thư viện nàng chỉ cảm thấy có hứng thú với cưỡi ngựa bắn cung, Vân Khanh vốn vì muốn học cưỡi ngựa mà đến, nàng thật ra cũng có chút thất vọng, nhưng thất vọng của nàng và những người khác không giống nhau, nàng vốn muốn hôm nay nếu Ngự Phượng Đàn ở đây, chuyện căn nhà của Tạ di, công lao của hắn là quan trọng nhất, phải nói lời cảm ơn, đáng tiếc hắn không ở đây, vậy thì lần sau lại cảm tạ hắn vậy.
Mà Vi Ngưng Tử tuy cũng thất vọng muốn chết giống như những người khác, nhưng đối với Ngự Phượng Đàn, cô ta vừa vui thích, vừa lo sợ, giống như hắn đối với cô ta là âm tình bất định, hơn nữa cô ta vốn lòng dạ thâm sâu, cũng sẽ không thể hiện lên trên mặt.
Vì Ngự Phượng Đàn không đến, các tiểu thư khác cũng không có hứng thú học tập, Chu phu tử vốn hôm nay muốn dạy cách lên ngựa, thấy không khí như có mây đen nghìn nghịt che phủ bèn đổi thành bắn tên.
Từng vị tiểu thư đều được thư viện chuẩn bị cho thiên kim cung, thiên kim cung đúng thật là tên như nghĩa, thật ra chính là cung tiễn dành cho con gái, so với cung tiễn bình thường, lực kéo chỉ có khoảng nửa thạch, đặc biệt chuẩn bị cho nữ tử học viện.
(*thạch: là một đơn vị đo lường của TQ)
Đợi Chu phu tử bắt đầu dạy cách cầm cung cùng với những điểm quan trọng khi bắn tên, các vị tiểu thư này căn bản là không làm theo những lời phu tử dạy, kéo cung được một lúc thì nhìn trời ngắm mây, xem phong cảnh…
Dương Nhạn Dung đứng một bên nhìn các vị thiên kim tiểu thư kia than mệt, đáy mắt lộ ra tia phiền chán, cả thư viện vốn chỉ có khóa kỵ xạ là đặc biệt im lặng, bây giờ nhiều người như vậy đúng là phiền phức! Nàng ta rút ra một mũi tên dài, đứng nhìn cái bia cách đấy mười thước, dùng sức bắn xuyên qua, trút hết bực bội trong lòng. Quay đầu lại chú ý đến Vân Khanh đang đứng trước cái bia ngắm thứ hai, đang chăm chú nghe phu tử nói cách cầm cung.
Đợi đến khi nhìn thấy Vân Khanh tự mình luyện tập, mỗi lần bắn tên đều không bắn trúng bia, khẽ nhíu mày, bước qua đứng bên cạnh nàng, dùng cung nâng khuỷu tay nàng lên “ Ngươi chỗ nay phải để ngang lại, nếu không tên cũng không bay nổi thì làm sao có thể bắn trúng bia?”
Vân Khanh đang chán nản, nàng bắn mười mũi tên, mỗi tên đều không trúng đích, nàng muốn bắn về hướng đông nó lại bay về hướng tây, nàng quả thực đã nghĩ đến cầm mũi tên mà trực tiếp cắm luôn vào bia cho nhanh, đột nhiên lại thấy có người chạm vào khuỷu tay nàng, quay đầu lại liền thấy Dương Nhạn Dung đang đứng trước mặt nàng, Dương Nhạn Dung lớn hơn Vân Khanh một tuổi, cao hơn Vân Khanh một cái đầu, chân dài eo nhỏ, nhìn qua không giống như thiếu nữ đã dậy thì.
Chu phu tử nhìn thấy Dương Nhạn Dung đi đến bên Vân Khanh, cũng gật đầu nói: “Nhạn Dung, trò cưỡi ngựa bắn tên tốt, hướng dẫn Vân Khanh nhiều một chút, trò ấy năm nay mới học. Ông có thể cảm thấy được, Thẩm Vân Khanh thực sự muốn học cưỡi ngựa bắn cung, không giống như những tiểu thư khác là vì Thế tử kia mà đến.
“Vâng.” Dương Nhạn Dung gật đầu đáp ứng, xoay người bắt đầu hướng dẫn Vân Khanh, “Ngươi làm giống như lúc nãy ta nói, khuỷu tay nâng lên, giữ vững, thử lại đi.”
“Được.” Vân Khanh đối với vấn đề này cũng không có hiểu biết gì, cho đến lúc nghe hướng dẫn vẫn có phần không hiểu, lo lắng một lúc, mới rút tên, nhắm vào hồng tâm.
Vì vậy ở lớp cưỡi ngựa bắn cung, Chu phu tử chỉ là phụ giúp, còn Dương Nhạn Dung dạy Vân Khanh cưỡi ngựa bắn tên.
Một ngày qua đi, Vân Khanh và Dương Nhạn Dung cũng dần quen thuộc, nàng phát hiện tính cách Dương Nhạn Dung cùng với nam hài tử giống y như đúc, lòng dạ ngay thẳng, nói chuyện cũng không thích ẩn ý sâu xa, dù người khác có nói vòng vo thì nàng ta cũng không hiểu. Ở gần Dương Nhạn Dung thật ra rất đơn giản, có gì muốn nói thì nói, không cần vòng vo tam quốc, nhưng đúng là rất thoải mái.
Vân Khanh ao ước nghĩ, chuyện này nguyên nhân chắc do Dương Chỉ Huy Sứ chỉ có Dương phu nhân là chính thê, không có thiếp thất thông phòng.
Thời gian cũng qua nhanh, ngày sáng thì đêm tối trốn đi, Vân Khanh ở thư viện có nhiều thêm một vị bằng hữu, mà thời gian Thẩm Mậu và Tạ thị xuất môn cũng đến gần, cho nên Tạ thị chuẩn bị chừng ba ngày mới xử lý cẩn thận tất cả sự vụ, đến buổi chiều trước ngày xuất hành, Thu di nương đến thỉnh an Tạ thị.
Nàng ta bước vào viện, nhìn hành lý đã chuẩn bị tốt, trong mắt hiện lên tia ghen tỵ, rồi nhanh chóng khoác lên vẻ khéo léo tươi cười, đi vào thỉnh an.
Tạ thị mấy hôm nay tinh thần rất tốt, mặc dù sai người sửa soạn này nọ, sắp xếp việc nhà có chút mệt nhưng cũng không ngăn Thu di nương ở bên ngoài.
Dường như hôm nay Thu di nương rất vui, vui vẻ nói chuyện phiếm với Tạ thị, nàng ta có thói quen thổi phồng nịnh nọt, do trước kia là vợ của quản sự, bên ngoài cũng gặp qua nhiều chuyện, nói chuyện xưa cũng có mấy phần ý tứ.
Tuy Tạ thị không thích Thu di nương, dù sao một nữ nhân mà trượng phu vừa mới ra ngũ thất(quy định cúng thất cho người đã mất *mình cũng không rành vụ này lắm ~^~*) đã thông đồng với tướng công của mình, cho dù là ai cũng không thích, nhưng tóm lại cũng biết đúng mực, không làm người khác bực mình, hơn nữa Tạ thị vì che dấu gièm pha nên mới làm chủ nạp vào, nên tuy có mệt mỏi, nghe cũng không hiểu được bao nhiêu, thỉnh thoảng vẫn đáp lại vài câu.
Thu di nương đang kể chuyện lạ, chuyện xưa về một người ở trên núi đào được một tảng đá hình người, Phỉ Thúy bước vào bưng theo một bát cháo mứt táo tơ vàng, Thu di nương vội nhận lấy, cầm khăn tay khua đi hơi nóng bên trên, ân cần bưng qua cho Tạ thị, nói: “Phu nhân, cháo này hầm tốt lắm, vừa nhìn đã biết là Phỉ Thúy tự tay làm.”
Phỉ Thúy khéo tay, nấu cháo ngon, nấu canh ngọt, có đôi lúc tự mình xuống bếp nấu cháo cho Tạ thị bồi bổ thân mình, gật đầu nói: “Đúng là di nương có cái mũi tinh tường, vừa ngửi mùi đã nhận ra.”
Phỉ Thúy là nha hoàn đắc lực của Tạ thị, so với Thu di nương, ở trong phủ cũng có một ít thể diện, nhưng làm người vẫn biết khách khí, cũng không vì có tài mà ngang ngược kiêu ngạo nên Thu di nương cũng thích nói chuyện với nha đầu này.
“Ngửi thấy mùi cháo là tì thiếp đã muốn ăn, nhưng hôm nay phu nhân mệt mỏi, tinh thần tì thiếp lại tốt, cũng không nên uống.” Thu di nương bưng bát cháo đến trước mặt Tạ thị, muốn hầu hạ bà ăn cháo.
Tạ thị lúc này không muốn ăn, xua tay nói: “Ngươi để ở bên kia đi, lát nữa ta sẽ uống, nhưng ngươi nói thử xem trên tảng đá hình người kia có gì cổ quái?”
Nụ cười trên mặt Thu di nương hơi cứng lại, nhìn thoáng qua bát cháo mứt táo tơ vàng đặt trên bàn trà, tiếp tục nói, cho đến lúc Tạ thị bắt đầu muốn nghỉ ngơi, ánh mắt lại đảo vài vòng trên bát cháo kia rồi mới đứng lên cáo từ.
Chờ nàng ta đi rồi, Phỉ Thúy nói một câu: “Hôm nay tâm trạng Thu di nương rất tốt, còn kể chuyện lạ cho phu nhân nghe.” Bưng bát cháo lên tay, hơi hơi nhíu mày, “Phu nhân, cháo này nô tỳ đi hâm nóng lại cho người dùng.”
Tạ thị cũng muốn uống cháo liền gật đầu, Phỉ Thúy bưng bát cháo lui ra ngoài, cũng không đến thẳng phòng bếp mà gọi một tiểu nha hoàn lại, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng mấy câu, tiểu nha hoàn kia nghe xong liền nhận lấy bát cháo rồi chạy ra ngoài. Last edited by a moderator: 17/1/16
Thẩm Mậu tuy rằng say rượu, nhưng lời mình nói thì vẫn nhớ rõ, nữ nhi muốn tự mình đưa khế đất cho mẹ con Tạ di, chuyện này cũng đơn giản, ông xưa nay yêu thương Vân Khanh, việc nhỏ ấy tất nhiên là bằng lòng, liền bảo Lý Tư nghe theo lời Vân Khanh mà làm việc.
Vừa nghe thấy chuyện mua nhà đã làm tốt, Vân Khanh cười tươi, mắt phượng cong lên, hỏi: “Lý quản sự đang ở đâu?”
“Đang ở thư phòng bàn chuyện cùng lão gia ạ.” Gã sai vặt cười hì hì, đi phía trước đưa Vân Khanh đến thư phòng, Lưu Thúy thuận tay thưởng cho hắn một đồng tiền, hắn vội vàng tạ ơn.
Lý Tư thấy Vân Khanh đến, lấy trong tay áo ra ba tờ giấy, đưa cho Vân Khanh, “Một tờ là địa khế của căn nhà, một tờ là ủy thác Tạ di viết lần trước, một tờ là hiệp ước thời gian cho thuê căn nhà kia.”
Cẩn thận kiểm tra xem có sai sót gì không, Vân Khanh mới gật đầu, “Sao nhanh như vậy đã làm xong việc?”
Hôm qua Lý Tư mới bàn bạc xong, hôm nay đã làm xong tất cả mọi thủ tục, không nói đến những chuyện khác, năng lực làm việc của quan phủ cũng thật cao, Lý Tư cũng thấy có chút kỳ quái, “Mới sáng sớm, thương nhân buôn đồ châu báu kia đã đến tìm nô tài, nói hắn phải đi gấp, nhanh chóng đưa khế đất qua, cũng đã sắp xếp tốt công việc ở cửa hàng, trong lòng nô tài có nghi ngờ, nhưng nghĩ đến quan phủ ắt hẳn nhanh nhất cũng đến ba bốn ngày mới làm xong, nào ngờ chưa đến nửa ngày mọi giấy tờ đã thuận lợi cả, đây là năng lực làm việc nhanh nhất mà nô tài thấy.”
Nói đến đây, Vân Khanh mà còn không hiểu được thì cũng quá ngu ngốc, ngày ấy bên bờ suối, nàng từng nhắc qua với Ngự Phượng Đàn chuyện dùng tiền thuê lại nhà, kết quả là hôm qua đến đấy, lúc đầu không đồng ý, về sau thương nhân kia lại bằng lòng dùng nhà trao đổi với thời gian thuê cửa hàng thôn trang, đồng thời chưa đến nửa ngày quan phủ đã nhanh chóng làm xong giấy tờ chuyển nhượng, nếu nói Ngự Phượng Đàn đứng phía sau không tác động gì là không có khả năng, có lẽ thân phận thế tử Cẩn vương đã khiến cho những người này ra sức làm việc.
Nhớ lại hôm nay gặp hắn ở chỗ Vấn lão thái gia, khi nàng hành lễ, thái độ của hắn khách khí lãnh đạm, Vân Khanh đoán rằng trong lòng hắn chắc chắn không thoải mái, dù thế nào hắn cũng giúp giải quyết việc của nàng, nàng lại còn đối với hắn khách khí như người xa lạ.
Trong nhất thời Vân Khanh lại cảm thấy có chút giận dỗi, hắn làm việc này, nàng rõ ràng là không biết gì, tên Ngự Phượng Đàn kia cũng quá hẹp hòi rồi nha, nhưng dù sao thì người ta cũng giúp nàng, chờ đến lúc học cưỡi ngựa, nàng lại cảm tạ hắn vậy.
Cầm địa khế, Vân Khanh cũng không đến Cúc Khách viện tìm Tạ di mà tới viện của Tạ thị trước, đưa địa khế cho bà xem, Tạ thị vẫn luôn nhớ tới việc này, cầm tờ đại khế một lúc, nhìn thấy không có sai sót gì cũng thấy yên tâm.
Tuy Tạ di có những hành vi không biết chừng mực, nhưng rốt cuộc vẫn là thân muội tử của bà, trong lòng Tạ thị muốn để bà ta chuyển ra ngoài, không cho ở lại để tránh bực mình, nhưng mặt khác lại không muốn bạc đãi bà ta, bà cũng không hỏi đến vấn đề tiền bạc mua nhà, mặc dù là bạc mình bỏ ra mua nhà cho muội muội góa chồng ở, bà cũng không có ý kiến.
Đều đã thưa chuyện xong với cha mẹ, thấy sắc trời cũng đã tối, hôm nay Vân Khanh sẽ không đi Cúc Khách viện, tránh cho người khác nói, đêm khuya vội vã đưa địa khế như là nóng vội muốn đuổi Tạ di đi. Tuy rằng trong lòng đúng là nghĩ như vậy, nhưng vì thể diện cũng phải làm cho thỏa đáng mới được.
Đợi đến ngày thứ hai từ học đường trở về, Vân Khanh mới chọn thời gian, dẫn theo Thải Thanh và Lưu Thúy đi Cúc Khách viện.
Tạ di đang ngồi trong viện, cạnh bàn trà cao, bên trên có bày quả vải Tạ thị đưa tới, dùng băng và đường tẩm vào, ánh lên màu đỏ au, Tạ di thích ý ăn, hai mắt híp lại, giáo huấn tiểu nha hoàn đang bóp chân cho bà ta, “Nhẹ chút, tay bóp mạnh như vậy, ngươi muốn bóp chết ta sao?”
Đứng phía sau là Hồng Tụ, Hồng Lộ, một người quạt mát, một người bê trà, ngoại trừ trang phục có chút đơn giản mộc mạc, nhưng dáng vẻ so với Tạ thị thoạt nhìn còn giống phu nhân phú thương hơn.
Nhìn thấy Vân Khanh bước vào, quái dị cười hai tiếng, “Hôm nay đúng là có khách quý đến, cháu gái sao lại đến chỗ ta thế này?”
Khách? Vừa nghe thấy từ nay, Vân Khanh liền nở nụ cười, cười đến vô cùng ngọt ngào vui vẻ, “Nghe dì nói như vậy cháu gái biết ngay là dì ở đậy rất vui vẻ thoải mái rồi.”
Tạ di rất không thoải mái à nha, bây giờ bà đã đắc tội với Thẩm Mậu và Tạ thị, lại không được lão phu nhân thích, vài lần đi Vinh Tùng viện đều bị Vương ma ma xuất hiện ngăn cản, làm sao có thể thoải mái được, nghe thấy Vân Khanh nói vậy, liền cảm thấy thực chói tai, “Chỉ là một cái Cúc Khách viện mà thôi, cũng không phải là chỗ tốt gì.”
Vân Khanh nghe vậy cũng không lễ phép nữa, cầm quạt tròn cán bằng ngà voi trong tay, che miệng cười mà nói: “Nghe dì nói kìa, dì ở không thoải mái sao có thể đem cháu gái trở thành khách được đây.”
Chữ “Khách” kia, Vân Khanh lại càng nhấn mạnh.
Vòng vo qua lại, hóa ra là bị chế nhạo đảo khách thành chủ, Tạ di sớm đã biết Vân Khanh mồm miệng lợi hại, vài lần giao phong cũng chưa có lần nào thắng được, vừa rồi một câu “Khách quý” đúng là bà ta sơ suất, không khỏi liếc mắt xem thường: “Cháu gái đến chỗ này chắc không phải để nói cho dì biết ai là chủ ai là khách chứ?”
“Dì đúng là thông minh, Vân Khanh hôm nay đến đây mục đích chính là như vậy.”
Vân Khanh nói thẳng một câu, làm cho Tạ di đang dựa vào ghế nổi giận mà nhảy dựng lên, mắt hạnh trừng to: “Ngươi có ý gì, cho dù ta sống nhờ ở nhà ngươi, nhưng cũng là trưởng bối của ngươi, tỷ tỷ và tỷ phu của ta còn chưa mở miệng thì không đến lượt ngươi nói chuyện.”
Bà ta vừa nhảy dựng lên, Thải Thanh và Lưu Thúy đã đứng ra phía trước, dáng vẻ giống như là Tạ di chuẩn bị đánh Vân Khanh, làm Tạ di thực sự muốn xông vào đánh nàng một trận.
Nhìn bộ dạng tức giận của Tạ di, Vân Khanh cũng cảm thấy rất buồn cười, nàng chậm rãi thưởng thức trò hề của bà ta, nhẹ nhàng nói: “Dì đúng là oan uổng cháu gái, cháu gái nghe lời phụ thân, đưa địa khế tòa nhà đã mua xong cho dì, đây không phải muốn tới thông báo cho dì không cần làm khách mà có thể ở nhà của chính mình sao?”
Hóa ra người động một tí là hô to gọi nhỏ như Tạ di cũng có một chút xấu hổ, bà ta vốn tưởng rằng Vân Khanh đến để gây chuyện, ai biết được hóa ra nàng tới là để đưa địa khế, nhưng vừa rồi nàng nói những lời ngụ ý sâu xa, khó trách bà lại nghĩ nhiều. Bà ta không nghĩ đến, nếu bà ta không phải vừa trông thấy Vân Khanh đã nói châm chọc xỏ xiên trước thì sao nàng lại đáp trả những lời kia được.
Bà ta thu lại sắc mặt, sờ sờ vào thái dương, lại bày ra bộ dạng trưởng bối, mở miệng nói: “Nhà mua ở chỗ như thế nào?”
Bà ta lại trưng ra dáng vẻ sĩ diện, như chưa từng xảy ra chuyện gì, huống hồ lần trước ở trong thư phòng của Thẩm Mậu, Vân Khanh đã xuyên thủng lớp mặt nạ giấy của bà ta rồi, đối với người muốn trèo cả lên giường của tỷ phu mình nàng hoàn toàn không còn chút tình thân gì, chẳng qua là vì giữ thể diện cho Tạ thị, nhận lấy tờ địa khế mà Lưu Thúy đưa qua, nàng nói: “Đây là của căn nhà dì muốn mua.”
Tạ di nhanh tay giật lấy tờ địa khế, cầm trong tay nhìn thấy tên nhà là của mình, đuôi lông mày cong lên, chỗ ở cách Thẩm gia một con phố, hai mắt sáng rực lên, lại nhìn thấy số bạc dùng để mua là hai nghìn hai trăm lượng, trong tức khắc cảm thấy toàn thân có một loại ảo giác như muốn bay lên.
Ha ha, hai nghìn hai trăm lượng, đều do Thẩm gia bỏ tiền ra, đều viết tên của bà, căn nhà này sau này là của bà, nhìn diện tích căn nhà, lại nhìn năm tháng xây dựng, trong lòng Tạ di vô cùng đắc ý, ánh mắt kia thật giống như là muốn biến thành hai bàn tay vuốt ve ôm ấp tờ khế đất.
Bà ta xem một lúc lâu, ngẩng đầu lên hỏi: “Nhà này là cho ta sao?”
Trong mắt Tạ di lóe lên sự tham lam, giống như có hai thỏi bạc được khảm vào trong con ngươi, vẻ mặt mong chờ, nhìn chằm chằm vào Vân Khanh, sợ trong miệng nàng thốt ra bốn chữ “Muốn bà bỏ tiền”.
Vân Khanh vốn muốn trực tiếp nói cho bà ta biết thật ra đây là dùng tiền thuê cửa hàng ở thôn trang của bà ta mua về, thưởng thức khuôn mặt khó chịu của bà ta, nhưng lúc này nàng chưa muốn nói, để cho Tạ di chìm trong niềm vui chiếm được tiện nghi của Thẩm gia, loại vui sướng này một khi càng lâu, lúc biết được chân tướng lại cho bà ta đả kích càng lớn.
Vì thế, nàng mỉm cười gật đầu nói: “Là nhà của dì.”
Nghe được câu nói khẳng định này, Tạ di cười sung sướng, tức giận trong mắt cũng biến mất, cầm địa khế nhét vào bên trong thắt lưng, nhìn Vân Khanh cũng thấy thuận mắt hơn, “Tỷ tỷ và tỷ phu quả nhiên là vẫn quan tâm đến ta.”
Quan tâm cho hẳn một căn nhà, đó là đương nhiên. Vân Khanh cũng thuận theo mà gật đầu, “Dì phải chọn ngày tốt mà chuyển vào ở nha.”
Có thể ở trong nhà của chính mình, cảm giác tất nhiên là tốt hơn so với việc ăn nhờ ở đậu, Tạ di dĩ nhiên chọn vế đầu tiên, ngay tức khắc tỏ vẻ sẽ chọn ngày tốt gần nhất để chuyển nhà.
Hành lý của bà ta vốn không nhiều lắm, cách Thẩm phủ cũng chỉ một con phố, Tạ thị sai gia đinh chuyển đồ cho bà ta, sau đó còn tặng một ít lễ vật chúc mừng bà ta chuyển đi, bởi vì còn trong hiếu kỳ(thời gian chịu tang), Tạ di không thể làm tiệc rượu rầm rộ, mà chỉ có hai nhà cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm rồi thôi.
Nhưng Vi Ngưng Tử vẫn cố ý vô tình ở thư viện để lộ ra nhà cô ta bỏ tiền ra mua căn nhà to kia, Vân Khanh cũng vô cùng phối hợp mà nói cho nhiều người biết, đó là căn nhà Tạ di tự mình mua.
Các vị phu nhân tiểu thư ở thành Dương Châu cũng nghe ngóng được, thấy hai người là quả phụ mồ côi, lại có số tiền lớn để mua nhà như vậy, biết Vi gia cũng là vọng tộc ở kinh thành, tuy rằng Vi Ngưng Tử không có cha, nhưng cũng có tên tuổi quan gia tiểu thư, lại có thân gia giàu có, bài xích đối với nàng ta cũng dần dần biến mất.
Đây là chuyện về sau, tạm thời không nhắc đến, chuyện Tạ di chuyển ra khỏi Thẩm gia cũng đã giải quyết xong, Thẩm Mậu cũng lựa chọn tốt địa điểm dựng Thiện đường, gần ngoại ô thôn trang ở trong thành, sau khi sửa chữa lại đồ dùng bên trong là có thể mở lớp, việc này ông không cần trông coi, đương nhiên đã có các quản sự bên dưới chuẩn bị chu đáo.
Trong nháy mắt đã hơn nửa tháng, nửa tháng này trong phủ cũng rất bình yên, không biết Thẩm Mậu nói gì với lão phu nhân mà lão phu nhân nửa tháng này không gây khó dễ gì cho Tạ thị, mỗi ngày Tạ thị đều bồi dưỡng cơ thể và tinh thần thật tốt, một lòng mong chờ có thể sinh hạ con trai.
Lúc này, cả nhà đang cùng nhau ngồi dùng cơm, thấy mọi người đã buông đũa xuống, Thẩm Mậu và Tạ thị liếc mắt nhìn nhau, rồi cười nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, thời gian này chuyện ở Thiện đường con cũng đã xử lý tốt, trong tay cũng không có chuyện gì phải giải quyết, cũng đúng lúc muốn đi Lợi Châu xem tình hình cửa hàng, nghe nói núi Thần Nữ cầu tử rất linh nghiệm, muốn dẫn Văn Nương cùng nhau qua đó dâng lễ, không biết nương thấy thế nào?”
Lão phu nhân tự tay bưng chén trà sen thơm ngát uống, nghe xong cũng không có thái độ gì, nhìn sắc mặt Tạ thị một lúc, đưa chén trà cho Vương ma ma, mới chậm chạp nói: “Đi ra ngoài cũng tốt, núi Thần Nữ kia ta cũng đã nghe thấy có người nói qua, con dẫn theo con dâu qua đấy cúng bái cũng tốt.”
Không nghĩ đến lão phu nhân nhanh như vậy đã đồng ý, có lẽ là những chuyện liên quan đến tôn tử, bà cũng dễ dàng hơn, cũng có thể Thẩm Mậu đã nói qua gì đấy khiến cho bà hành xử khác đi, dù sao lúc này, mắt Tạ thị cũng sáng lên, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.
Đứng ở phía sau hầu hạ Tạ thị dùng cơm, trên mặt Thu di nương hiện lên hâm mộ cùng ghen tỵ, nàng ta cũng muốn đến núi Thần Nữ vái lạy, vào cửa đã bốn năm, bụng nàng ta vẫn không có động tĩnh gì, nàng ta không thể so với Thủy di nương là lương thiếp được nạp vào, lại có lão phu nhân làm chỗ dựa, cũng không so được với Bạch di nương trước đây là đại nha hoàn bên người Tạ thị, lại được Tạ thị yêu thích. Nàng ta chỉ là quả phụ, cùng Thẩm Mậu có trước có sau mới được nạp vào, không nói đến nhi tử, dù chỉ là nữ nhi cũng tốt, nếu không có con, chờ nàng ta nhiều tuổi, nhan sắc cũng phai đi, ở trong nhà nhưng một chút địa vị cũng không có.
Chính vì vậy nên nàng ta so với Thủy di nương thì cẩn thận hơn nhiều, nàng ta sẽ không vào lúc này nói ra mình muốn đi, mà trong lòng đã bắt đầu có tính toán.
Ra khỏi Vinh Tùng đường, đến viện của Tạ thị, Tạ thị nhìn Vân Khanh, nghĩ đến nữ nhi cũng chưa đi Lợi Châu, nhân tiện nói: “Vân Khanh, con cũng lâu rồi chưa đi ra ngoài, hay là con cùng đi Lợi Châu với nương?”
“Nương, nữ nhi còn phải đến thư viện, mới vừa xin nghỉ giờ lại xin phép nữa thì chỉ sợ đến lúc phu tử kiểm tra con sẽ bị đánh giá kém mất.” Vân Khanh biết đây là phụ thân đưa mẫu thân đi núi Thần Nữ cầu tử(cầu xin có con trai), nơi đó phong cảnh tuyệt đẹp, lại không có tổ mẫu và tiểu thiếp bên cạnh làm nương bực bội, chẳng khác nào hai người đi ra ngoài hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào, nhìn nương cười vui vẻ như vậy, chắc chắn là mong chờ đã lâu, nếu mình chen vào, ngược lại làm cho hai người trên đường đi phải kiêng dè nhiều thứ, trái lại không hay, nàng sao có thể làm những chuyện không có mắt quan sát như vậy.
Tạ thị thấy nàng nói muốn đi thư viện, cũng không nhiều lời nữa, bắt tay vào chuẩn bị cho việc rời nhà, một phủ trạch lớn như vậy không phải nói đi là có thể đi, Lý ma ma tất nhiên là phải lưu lại quản gia, những việc nhỏ ở nội viện bà có thể xử lý, việc lớn thì còn có lão phu nhân ở đây, lúc đấy xin lão phu nhân sắp xếp là được.
Mà Thẩm Mậu cũng gọi tổng quản ngoại viện Mộc Lâm và đại quản sự cửa hàng Lý Tư đến dặn dò cẩn thận, hai người họ là trợ thủ đắc lực của Thẩm Mậu, một người đối nội, một người đối ngoại, là người đã dùng nhiều năm, Thẩm Mậu tất nhiên là yên lòng.
Cả hai người đều bận rộn, mà Vân Khanh mỗi ngày đều theo chương trình học đã báo mà đến học đường, lúc này nàng mặc một bộ kỵ trang màu ngọc bích thắt lại ở lưng, tóc vấn thành kiểu song loa kế, sai Thải Thanh dùng gấm cùng màu buộc chặt lại, lộ ra khuôn mặt tròn trịa hoàn mỹ, da thịt trắng như tuyết, mịn như nước, lúc tiến về sân cưỡi ngựa phía sau Bạch Lộc thư viện hấp dẫn theo bao nhiêu ánh mắt nhìn lại.
Hôm nay ở sân ngựa đúng là có thể nói anh thư kiều mị, từng người từng người đều ăn mặc không giống như muốn cưỡi ngựa, trong không khí có đủ loại hương vị. Vân Khanh nhìn qua xung quanh, không tồi, cũng không có ai mặc váy đi học, tuy rằng đều rất xinh đẹp nhưng rốt cuộc đều là mặc kỵ trang. Đứng trước lan can màu trắng Chương Huỳnh mặc đồ màu đỏ tươi, trên đầu thắt năm bím tóc, bên trên có đính chuỗi trân châu nhiều màu, từ phía sau hướng lên trên vấn kiểu thức viên kế, bộ dáng nàng ta vốn rạng rỡ tươi sáng, trán cao đầy đặn, thần sắc hưng phấn mang theo khí chất ương ngạnh, lúc này thoạt nhìn lại càng lóa mắt.
Mà Vi Ngưng Tử vốn xinh xắn lanh lợi, hôm nay mặc kỵ trang màu vàng nhạt, làm cho thân hình yêu kiều như hoa, lưng áo bó chặt, mang vẻ mềm mại yếu ớt hoàn toàn bất đồng với Chương Huỳnh.
Cũng một thân kỵ trang, Chương Huỳnh mặc vào có tư thái hiên ngang oai hùng, Vi Ngưng Tử mặc vào lại làm người ta thương yêu, đúng là có thể nói, quần áo là vật trang trí bên ngoài, khí chất mới là quan trọng nhất.
Ngoại trừ các nàng, cũng có một cô nương có chút rực rỡ, nàng ta cũng một thân kỵ trang đỏ rực, nhưng đi giày đen, cả người nhanh nhẹn hoạt bát, đang ngồi một bên, cầm roi ngựa trong tay nhìn phong cảnh xung quanh.
Nàng ta là con gái của Đô Chỉ Huy Sứ của Dương Châu - Dương Hoài, Dương Nhạn Dung, lúc trước Vân Khanh báo học kỵ xạ, nhìn thấy trên báo danh cũng có tên của nàng ta.
Nàng ta một mình đứng ở đó, không cùng những cô nương khác đứng một chỗ nói cười, có vẻ rất đặc biệt, dung mạo cũng không giống như những cô nương khác, mày rậm mắt to, mũi cao thẳng, không mặc kỵ trang, khuôn mặt cũng có phần anh khí. Bởi vì ở trên nàng ta còn có ba vị huynh trưởng, phụ thân nhiều tuổi rồi mới có một nữ nhi, được xem như là bảo bối trong lòng bàn tay, ngày thường ở cùng mấy vị huynh trưởng, cơ hồ được coi như là nam hài mà nuôi dưỡng, đi học cũng ít mặc váy áo các kiểu mà đều mặc kỵ trang đơn giản tiện lợi, đến thư viện cũng không phải ngồi xe mà là cưỡi ngựa đến, cũng được xem như là vẻ đẹp đặc biệt của Dương Châu.
Nghe nói nàng ta không thích học cần kỳ thi họa gì đó, trước đây cũng có phu tử dạy nàng cưỡi ngựa bắn cung, nhưng vì để không bị buồn chán nên mới báo danh học lớp kỵ xạ này, nàng cũng không thích cùng những nữ hài tử khác nói chuyện xiêm y, trâm cài, ngày thường cũng chỉ tách biệt một mình.
Vân Khanh đoán chừng, nếu không phải Đại Ung không cho phép nam nữ học chung, chắc rằng vị tiểu thư này chỉ hận không thể cùng các nam tử cùng nhau đọc sách, nếu không trên gương mặt kia sao lại lộ ra vẻ nhàm chán muốn chết kia chứ.
Nhìn một vòng, cũng đã đến giờ vào lớp, Chu phu tử mặc một bộ đồ chẽn màu xanh sẫm đi đến, Chu phu tử trước đây từng thi qua võ khoa, cũng có chút công phu, một lòng muốn lên sa trường, sau này cưới Chu phu nhân, liền phai dần ý tưởng này trong đầu, nhân phẩm tốt, lại có kiên nhẫn nên mới được Quảng viện trưởng đưa đến nữ tử học viện làm phu tử dạy kỵ xạ.
Ai ngờ ông vừa bước đến, trên đồng cỏ phải có đến mười nữ đệ tử phát ra tiếng cảm thán, những người khác đáy mắt hẳn là cũng lộ ra tia thất vọng.
Chương Huỳnh nhìn về phía sau Chu phu tử vừa đến, lại không thấy có người khác xuất hiện, oán hận giậm chân hỏi: “Chu phu tử, tại sao hôm nay lại là ngài dạy vậy?”
Câu hỏi vừa xong, khiến cho Chu phu tử cũng trở nên dở khóc dở cười, ông biết nếu ông đến kiểu gì cũng có câu hỏi này, bình thường mỗi học kỳ cưỡi ngựa bắn cung cũng chỉ có bốn năm đệ tử, kỳ này hơn mười người, tất nhiên không phải vì ông dạy tốt mà do vị thế tử Cẩn vương kia.
Chỉ tiếc mấy cô nương được nuông chiều kia cũng không nghĩ lại, người ta đường đường là Thế tử Cẩn vương chẳng lẽ không có việc để làm mà ở trong này dạy các nàng cưỡi ngựa bắn tên sao? Ông ho một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: “Thế tử Cẩn vương chỉ là dạy thay cho ta, hôm nay phu tử ta không bệnh không thương, đương nhiên là ta đến dạy.”
Đây chính là thông báo cho các nàng biết, về sau chỉ cần Chu phu tử không sinh bệnh, Thế tử Cẩn vương sẽ không đến, chỉ thấy các vị tiểu thư kia vừa rồi mặt đầy hưng phấn, thắt lưng vươn thẳng dường như rũ xuống, Chu phu tử nhìn một vòng, chỉ có Dương Nhạn Dung, Thẩm Vân Khanh, Vi Ngưng Tử, còn có hai nữ đệ tử khác sắc mặt vẫn có vẻ bình thường.
Dương Nhạn Dung thì không cần phải nói, cả thư viện nàng chỉ cảm thấy có hứng thú với cưỡi ngựa bắn cung, Vân Khanh vốn vì muốn học cưỡi ngựa mà đến, nàng thật ra cũng có chút thất vọng, nhưng thất vọng của nàng và những người khác không giống nhau, nàng vốn muốn hôm nay nếu Ngự Phượng Đàn ở đây, chuyện căn nhà của Tạ di, công lao của hắn là quan trọng nhất, phải nói lời cảm ơn, đáng tiếc hắn không ở đây, vậy thì lần sau lại cảm tạ hắn vậy.
Mà Vi Ngưng Tử tuy cũng thất vọng muốn chết giống như những người khác, nhưng đối với Ngự Phượng Đàn, cô ta vừa vui thích, vừa lo sợ, giống như hắn đối với cô ta là âm tình bất định, hơn nữa cô ta vốn lòng dạ thâm sâu, cũng sẽ không thể hiện lên trên mặt.
Vì Ngự Phượng Đàn không đến, các tiểu thư khác cũng không có hứng thú học tập, Chu phu tử vốn hôm nay muốn dạy cách lên ngựa, thấy không khí như có mây đen nghìn nghịt che phủ bèn đổi thành bắn tên.
Từng vị tiểu thư đều được thư viện chuẩn bị cho thiên kim cung, thiên kim cung đúng thật là tên như nghĩa, thật ra chính là cung tiễn dành cho con gái, so với cung tiễn bình thường, lực kéo chỉ có khoảng nửa thạch, đặc biệt chuẩn bị cho nữ tử học viện.
(*thạch: là một đơn vị đo lường của TQ)
Đợi Chu phu tử bắt đầu dạy cách cầm cung cùng với những điểm quan trọng khi bắn tên, các vị tiểu thư này căn bản là không làm theo những lời phu tử dạy, kéo cung được một lúc thì nhìn trời ngắm mây, xem phong cảnh…
Dương Nhạn Dung đứng một bên nhìn các vị thiên kim tiểu thư kia than mệt, đáy mắt lộ ra tia phiền chán, cả thư viện vốn chỉ có khóa kỵ xạ là đặc biệt im lặng, bây giờ nhiều người như vậy đúng là phiền phức! Nàng ta rút ra một mũi tên dài, đứng nhìn cái bia cách đấy mười thước, dùng sức bắn xuyên qua, trút hết bực bội trong lòng. Quay đầu lại chú ý đến Vân Khanh đang đứng trước cái bia ngắm thứ hai, đang chăm chú nghe phu tử nói cách cầm cung.
Đợi đến khi nhìn thấy Vân Khanh tự mình luyện tập, mỗi lần bắn tên đều không bắn trúng bia, khẽ nhíu mày, bước qua đứng bên cạnh nàng, dùng cung nâng khuỷu tay nàng lên “ Ngươi chỗ nay phải để ngang lại, nếu không tên cũng không bay nổi thì làm sao có thể bắn trúng bia?”
Vân Khanh đang chán nản, nàng bắn mười mũi tên, mỗi tên đều không trúng đích, nàng muốn bắn về hướng đông nó lại bay về hướng tây, nàng quả thực đã nghĩ đến cầm mũi tên mà trực tiếp cắm luôn vào bia cho nhanh, đột nhiên lại thấy có người chạm vào khuỷu tay nàng, quay đầu lại liền thấy Dương Nhạn Dung đang đứng trước mặt nàng, Dương Nhạn Dung lớn hơn Vân Khanh một tuổi, cao hơn Vân Khanh một cái đầu, chân dài eo nhỏ, nhìn qua không giống như thiếu nữ đã dậy thì.
Chu phu tử nhìn thấy Dương Nhạn Dung đi đến bên Vân Khanh, cũng gật đầu nói: “Nhạn Dung, trò cưỡi ngựa bắn tên tốt, hướng dẫn Vân Khanh nhiều một chút, trò ấy năm nay mới học. Ông có thể cảm thấy được, Thẩm Vân Khanh thực sự muốn học cưỡi ngựa bắn cung, không giống như những tiểu thư khác là vì Thế tử kia mà đến.
“Vâng.” Dương Nhạn Dung gật đầu đáp ứng, xoay người bắt đầu hướng dẫn Vân Khanh, “Ngươi làm giống như lúc nãy ta nói, khuỷu tay nâng lên, giữ vững, thử lại đi.”
“Được.” Vân Khanh đối với vấn đề này cũng không có hiểu biết gì, cho đến lúc nghe hướng dẫn vẫn có phần không hiểu, lo lắng một lúc, mới rút tên, nhắm vào hồng tâm.
Vì vậy ở lớp cưỡi ngựa bắn cung, Chu phu tử chỉ là phụ giúp, còn Dương Nhạn Dung dạy Vân Khanh cưỡi ngựa bắn tên.
Một ngày qua đi, Vân Khanh và Dương Nhạn Dung cũng dần quen thuộc, nàng phát hiện tính cách Dương Nhạn Dung cùng với nam hài tử giống y như đúc, lòng dạ ngay thẳng, nói chuyện cũng không thích ẩn ý sâu xa, dù người khác có nói vòng vo thì nàng ta cũng không hiểu. Ở gần Dương Nhạn Dung thật ra rất đơn giản, có gì muốn nói thì nói, không cần vòng vo tam quốc, nhưng đúng là rất thoải mái.
Vân Khanh ao ước nghĩ, chuyện này nguyên nhân chắc do Dương Chỉ Huy Sứ chỉ có Dương phu nhân là chính thê, không có thiếp thất thông phòng.
Thời gian cũng qua nhanh, ngày sáng thì đêm tối trốn đi, Vân Khanh ở thư viện có nhiều thêm một vị bằng hữu, mà thời gian Thẩm Mậu và Tạ thị xuất môn cũng đến gần, cho nên Tạ thị chuẩn bị chừng ba ngày mới xử lý cẩn thận tất cả sự vụ, đến buổi chiều trước ngày xuất hành, Thu di nương đến thỉnh an Tạ thị.
Nàng ta bước vào viện, nhìn hành lý đã chuẩn bị tốt, trong mắt hiện lên tia ghen tỵ, rồi nhanh chóng khoác lên vẻ khéo léo tươi cười, đi vào thỉnh an.
Tạ thị mấy hôm nay tinh thần rất tốt, mặc dù sai người sửa soạn này nọ, sắp xếp việc nhà có chút mệt nhưng cũng không ngăn Thu di nương ở bên ngoài.
Dường như hôm nay Thu di nương rất vui, vui vẻ nói chuyện phiếm với Tạ thị, nàng ta có thói quen thổi phồng nịnh nọt, do trước kia là vợ của quản sự, bên ngoài cũng gặp qua nhiều chuyện, nói chuyện xưa cũng có mấy phần ý tứ.
Tuy Tạ thị không thích Thu di nương, dù sao một nữ nhân mà trượng phu vừa mới ra ngũ thất(quy định cúng thất cho người đã mất *mình cũng không rành vụ này lắm ~^~*) đã thông đồng với tướng công của mình, cho dù là ai cũng không thích, nhưng tóm lại cũng biết đúng mực, không làm người khác bực mình, hơn nữa Tạ thị vì che dấu gièm pha nên mới làm chủ nạp vào, nên tuy có mệt mỏi, nghe cũng không hiểu được bao nhiêu, thỉnh thoảng vẫn đáp lại vài câu.
Thu di nương đang kể chuyện lạ, chuyện xưa về một người ở trên núi đào được một tảng đá hình người, Phỉ Thúy bước vào bưng theo một bát cháo mứt táo tơ vàng, Thu di nương vội nhận lấy, cầm khăn tay khua đi hơi nóng bên trên, ân cần bưng qua cho Tạ thị, nói: “Phu nhân, cháo này hầm tốt lắm, vừa nhìn đã biết là Phỉ Thúy tự tay làm.”
Phỉ Thúy khéo tay, nấu cháo ngon, nấu canh ngọt, có đôi lúc tự mình xuống bếp nấu cháo cho Tạ thị bồi bổ thân mình, gật đầu nói: “Đúng là di nương có cái mũi tinh tường, vừa ngửi mùi đã nhận ra.”
Phỉ Thúy là nha hoàn đắc lực của Tạ thị, so với Thu di nương, ở trong phủ cũng có một ít thể diện, nhưng làm người vẫn biết khách khí, cũng không vì có tài mà ngang ngược kiêu ngạo nên Thu di nương cũng thích nói chuyện với nha đầu này.
“Ngửi thấy mùi cháo là tì thiếp đã muốn ăn, nhưng hôm nay phu nhân mệt mỏi, tinh thần tì thiếp lại tốt, cũng không nên uống.” Thu di nương bưng bát cháo đến trước mặt Tạ thị, muốn hầu hạ bà ăn cháo.
Tạ thị lúc này không muốn ăn, xua tay nói: “Ngươi để ở bên kia đi, lát nữa ta sẽ uống, nhưng ngươi nói thử xem trên tảng đá hình người kia có gì cổ quái?”
Nụ cười trên mặt Thu di nương hơi cứng lại, nhìn thoáng qua bát cháo mứt táo tơ vàng đặt trên bàn trà, tiếp tục nói, cho đến lúc Tạ thị bắt đầu muốn nghỉ ngơi, ánh mắt lại đảo vài vòng trên bát cháo kia rồi mới đứng lên cáo từ.
Chờ nàng ta đi rồi, Phỉ Thúy nói một câu: “Hôm nay tâm trạng Thu di nương rất tốt, còn kể chuyện lạ cho phu nhân nghe.” Bưng bát cháo lên tay, hơi hơi nhíu mày, “Phu nhân, cháo này nô tỳ đi hâm nóng lại cho người dùng.”
Tạ thị cũng muốn uống cháo liền gật đầu, Phỉ Thúy bưng bát cháo lui ra ngoài, cũng không đến thẳng phòng bếp mà gọi một tiểu nha hoàn lại, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng mấy câu, tiểu nha hoàn kia nghe xong liền nhận lấy bát cháo rồi chạy ra ngoài. Last edited by a moderator: 17/1/16
Bình luận truyện