Chương 239: Quá Mức Sạch Sẽ
Sau khi trấn an mấy câu, Tần Lâm để cho tỳ nữ này đi, trên căn bản có thể loại bỏ nàng khỏi diện nghi phạm, Mao Hải Phong võ công cao cường, trước khi chết phản pháo tuyệt không phải nàng có thể ngăn cản.
Khác với những vụ án trước kia, lần này đã có thể xác định phạm vi nghi phạm ngay từ đầu, trăm phần trăm là nằm trong số bọn Diệp Ma, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn. Bởi vì Tần Lâm sẽ không giết Mao Hải Phong, tin tưởng Kim Anh Cơ cũng sẽ không đần đến mức tự hủy trường thành, lão đệ huynh thủ hạ Mao Hải Phong cũng không có động cơ, như vậy chỉ có hai tên quỷ tử Đảo Tân Gia và Diệp Ma một lòng muốn đầu dựa vào người Nhật Bản là có thể.
Cho nên vấn đề mấu chốt không nằm ở chỗ phán đoán hung thủ, mà là tìm chứng cứ. Để có thể chỉ rõ đối phương trước mặt nhiều hải thương huynh đệ, dùng chứng cứ khiến cho hung thủ không còn đường nào chối cãi.
Thế nhưng hiện tại trong nhà hỗn loạn như vậy, không có chứng cứ nào chân chính có ý nghĩa. Tần Lâm đã dùng ánh mắt cẩn thận của mình tìm tòi nhiều lần, ngoại trừ chuỗi giọt máu kia không thu hoạch được gì.
Vết đao là vết đao bình thường nhất, bất kể là Tú Xuân đao hay Nhật Bản đao cũng có thể lưu lại dấu vết đó, dấu chân cũng không có, tội phạm vô cùng cẩn thận né tránh tất cả vết máu, cũng không đạp lên, hiện trường cũng không còn để lại bất kỳ vật gì có giá trị.
Mặt ngoài xốc xếch, tựa hồ che giấu sự ‘sạch sẽ’ nào đó. Ừm, trong mắt chuyên gia điều tra trinh sát thật sự quá sạch sẽ.
- Tần ca, không có giọt máu, giày của tất cả mọi người đều không có dính máu.
Tên mập ủ rũ cúi đầu trở lại, mắt mũi nhăn nhúm.
Tần Lâm cau chặt đôi mày, thầm nhủ chẳng lẽ thứ xóa đi giọt máu dướt đất không phải là chân, hoặc là tội phạm đổi giày?
Đã từng có vị lão tiền bối pháp y nói qua một câu nói như vầy: nếu như không có phát hiện đầu mối ở hiện trường, nhất định là bạn còn chưa đủ tỉ mỉ.
Tần Lâm có ánh mắt lợi hại như mắt ưng, nhưng vào ban đêm dưới ánh đèn chiếu rọi cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm không bỏ sót. Vì vậy hắn lệnh cho Ngưu Đại Lực cẩn thận đi tới, không cho đạp lên bất kỳ vết máu nào dời thi thể Mao Hải Phong ra ngoài, giao cho Lục mập cẩn thận kiểm nghiệm.
Đồng thời mời Kim Anh Cơ chỉ định trong số hải thương bị giữ lại, nhờ Hoắc Trọng Lâu nghiêm túc tra hỏi, trong nhà ồn ào như long trời lở đất, có lẽ có người từng nghe thấy động tĩnh.
Cuối cùng chính hắn vô cùng cẩn thận nằm phục xuống sàn nhà, né tránh vết máu, cẩn thận kiểm tra. Thần thái chuyên chú của hắn cũng giống như Đại sư cầm bút vẽ tranh, hay cầm sư chỉnh dây đàn, lòng không tạp niệm.
Chỗ ở của Mao Hải Phong hết sức đơn sơ, ngủ trên một chiếc giường thấp trải chiếu cỏ.
Vì kiểm tra góc giường mà lại nhất định phải tránh né vết máu, Tần Lâm không thể không dùng tay trái chống đỡ, tay phải nắm lấy đầu giường giữ thăng bằng cơ thể, giữ vững thăng bằng giống như diễn viên tạp kỹ, mệt tới mức đầu đầy mồ hôi. Không có cách nào khác, không có máy chụp hình cố định chứng cứ hiện trường, vì tránh cho hư hại chứng cứ có thể có, không thể làm gì khác hơn là làm khổ mình.
Ba tên lão hải thương chọn ra từ hệ chính Mao Hải Phong vốn đối với Tần Lâm chẳng qua là nửa tin nửa ngờ, nhưng lúc này thấy tình cảnh hắn công tác không khỏi động dung. Bọn họ toàn là tay lão luyện giỏi quan sát sắc mặt đoán ý, biết hành động này của Tần Lâm tuyệt không phải giả vờ, đường đường Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ, sứ giả triều đình chiêu an chịu đích thân làm như vậy, quả thật vạn phần khó được. Phải biết Ngọ Tác nha huyện cũng chỉ là công việc thấp kém mà thôi, thế nhưng kiểm tra thi thể còn nắm lỗ mũi ngại hôi.
Thi thể dời từ trong nhà ra ngoài, lúc đi ngang qua hắn nhìn thấy vết thương chí mạng rất rõ ràng. Nơi cổ họng có một vết dao sâu hoắm, bởi vì bắp thịt cùng da co rút lại mà mở ra thật to, giống như một nụ cười quỷ dị, tựa như đang vô tình giễu cợt.
Lục mập lấy ra công cụ ngân châm, tiểu đao, dây gai, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, bắt đầu dựa theo phương pháp Tần Lâm đã dạy kiểm nghiệm thi thể.
Bên kia, Hoắc Trọng Lâu dưới sự phối hợp của Kim Anh Cơ, tìm hàng xóm của Mao Hải Phong từ trong đám người ra. Vị Ty Phòng Đông Xưởng này thỉnh thoảng trợn trừng mắt, thỉnh thoảng dùng lời lẽ ôn tồn, dốc hết bản lãnh toàn thân lấy tin tức hữu dụng từ trong miệng những người này.
Điều tra chậm chạp không có kết quả, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn lấy mắt ra hiệu cho Diệp Ma, lão này lại bắt đầu khuấy động, cười lạnh nói:
- Ai mà không biết là bộ làm tịch, e rằng đây là giặc kêu bắt giặc. Mặc dù Mao Đại ca cùng Diệp mỗ không hòa thuận, nhưng Diệp mỗ cũng không thể trơ mắt nhìn y chết không minh bạch như vậy.
Lập tức lại dẫn phát một trận xôn xao, không ít huynh đệ bàn tán ầm ĩ, rất nhiều người hơn ở phía sau kiễng chân lên nhìn ra phía trước, xô đẩy lẫn nhau không dứt.
Sớm biết các đại lão có khác nhau trong chuyện liên quan tới có tiếp nhận triều đình chiêu an hay không, có bỏ Bình Hộ tìm mẫu cảng khác hay không, mọi người vì tiền đồ chưa biết mà lo lắng, Mao Hải Phong đột nhiên ngộ hại đã thúc đẩy tâm trạng lo âu này tới cực điểm. Chỉ cần có một đốm lửa nhỏ kích thích, lập tức sẽ dấy lên hỏa hoạn ngút trời.
Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cùng Y Hạ Quỷ Khanh liếc mắt nhìn nhau, nụ cười người trước vô cùng phách lối, mà môi Y Hạ Quỷ Khanh giật giật vài cái, miệng cười mà thịt không cười.
Sắc mặt của Kim Anh Cơ trở nên càng ngày càng khó coi, biết rõ chuyện này khẳng định chính là mấy tên Oa Nô cùng Diệp Ma làm ra, thế nhưng chậm chạp vẫn chưa tìm được chứng cứ, hơn nữa rất có thể đối phương còn có âm mưu quỷ kế bước kế tiếp.
Làm sao bây giờ? Trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ, trong lúc nhất thời nàng vô cùng lo lắng.
Nhưng vào lúc này, Tần Lâm đang nằm phục kiểm tra sàn nhà chợt đứng lên, trong tay nắm thứ gì cực kỳ nhỏ, miệng khẽ nhếch nụ cười xấu xa quen thuộc của mình, dáng vẻ đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Kim Anh Cơ thấy vậy giật thót mình, thần sắc mừng rỡ chợt lóe rồi biến mất, giả bộ hết sức bình tĩnh, trong lòng đang không ngừng suy tư: rốt cục hắn đã tìm được cái gì?
Tần Lâm làm như vô sự đi ra khỏi phòng, trước tiên Lục mập hồi báo tình huống khám nghiệm thi thể: bên trong cổ họng không có độc, thân thể không có vết thương, cổ không có vết siết, đầu không có máu ứ. Vết thương chí mạng duy nhất nằm ở cổ họng, không thấy bất kỳ dấu vết chống cự nào khác.
Chính là một đao kia cắt đứt cổ họng, Mao Hải Phong không thể phát ra bất kỳ thanh âm gì, cho nên không có ai nghe được y kêu cứu, cho đến khi tỳ nữ đưa bữa ăn đêm tới mới phát hiện y ngộ hại.
Lập tức có rất nhiều ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Y Hạ Quỷ Khanh. Mọi người đều biết võ công Mao Hải Phong rất cao, cho dù là trong mộng muốn đánh lén y cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bình luận truyện