Cận Thân Bảo Tiêu
Chương 28: Lần này là quá tàn nhẫn
Nhìn qua bí thư đang nằm trên mặt đất rên rỉ, sau đó ánh mắt liền thu lại, tuy rằng Kim Lợi Hải bề ngoài miễn cưỡng duy trì trấn định, nhưng trong lòng đã có chút luống cuống. Còn không thấy rõ người kia ra tay thế nào, bí thư đã ôm mắt ngồi xuống. Hắn dùng cái vũ khí gì vậy?
Diệp Thu nghênh ngang tiêu sái đi tới cầm chai rượu, lấy cái ly, tự rót cho mình một ly hồng tửu, nhấp một ngụm, nói : "Rượu này không tồi."
Kim Lợi Hải trong lòng chảy máu, hắn đương nhiên biết rượu này không tồi. Đây là hắn ở chợ đêm bên Pháp mua được trân phẩm từ thế gia nhưỡng rượu Louis, một chai tửu hoa hắn mua hai bảy vạn mĩ kim. Bình thường mình uống cũng xót, vậy mà thằng nhóc này lại chẳng có chút khách khí.
"Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?" Kim Hải Lợi đè nén cơn tức giận, nói với Diệp Thu đang nâng chén. Đại trượng phu chân chính biết tiến biết lui, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, về sau báo thù vẫn chưa muộn. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Ta chỉ muốn biết một đáp án." Diệp Thu cũng nâng chén như Kim Hải Lợi, nhấp từng chút một, để rượu lưu động trên đầu lưỡi, cảm nhận hương vị rượu. Tuy rằng lập trường đối địch, nhưng hắn có chút thưởng thức đối thủ này. Gặp nguy không loạn, biết tiến biết lui, hiểu được thời thế, đàn ông như thế mới làm nên đại sự.
"Nếu ta biết, ta chắc chắn toàn lực phối hợp." Kim Hải Lợi đẩy gọng kính, thản nhiên nói.
Diệp Thu suy nghĩ một chút, xác định không mang tới phiến toái gì cho Đường Quả hay tập đoàn Đường Thị, lúc này mới hỏi: "Có phải ngươi bắt cóc Đường gia Đại tiểu thư?"
Vừa nói ra câu hỏi, ánh mắt hắn sáng quắc chăm chú nhìn sắc mặt Kim Lợi Hải. Cẩn thận quan sát, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Kim Hải Lợi lúc này mới hiểu, thì ra là vì Đường gia Đại tiểu thư mà đến. Không kịp suy nghĩ chỉ sợ đối phương nghĩ mình lấy cớ chần chờ, liền nói: "Đường gia Đại tiểu thư bị bắt cóc không phải là chuyện bí mật gì, ta cũng nghe được nhiều ít. Ta cũng vừa mới biết chuyện này. Bất quá không chút liên quan đến ta."
Kim Hải Lợi nói xong, trong lòng lại cười khổ không thôi. Trắng dễ dàng bị nhiễm đen, nhưng đen thì thật quá khó tẩy trắng. Nhân phẩm cũng như vậy. Mình quả thật đã làm vài việc bắt cóc, chiếm đoạt tài sản gì đó, từ đó về sau, nếu xảy ra chuyện bắt cóc, dù ngươi có làm hay không, đều sẽ có người nghi ngờ ngươi. Thanh danh của ngươi đã thối nay lại càng thối.
"Phải không?" Diệp Thu vẫn bảo trì thái độ hoài nghi với đáp án này.
"Ta không có lý do lừa ngươi. Hơn nữa.... dưới tình huống hiện giờ, ta sao dám lừa ngươi?" Kim Hải Lợi cười khổ nói, bên trong giọng hắn có chút hương vị cầu xin.
Diệp Thu cười lạnh, nói: "Ta không biết mình có uy phong lớn như vậy. Ngươi không nói thật, vậy chúng ta đổi phương thức nói chuyện đi."
Diệp Thu uống cạn chén hồng tửu, đặt chén rượu trên mặt bàn thủy tinh, rút hai tờ giấy ăn ra, sau đó đi đến bên cạnh khẩu M9 của bí thư lúc nãy bị hắn đá ra góc tường, cười nói: "Vốn ta không tính dùng. Nhưng nhận tiền của người, giúp người trút giận. Cố chủ nhận định là ngươi, ta cũng chỉ có thể lưu lại cho ngươi vài giáo huấn. Yên tâm, chưa nói muốn giết ngươi..... Chỉ muốn đánh gãy hai tay hai chân ngươi."
Lần này Kim Hải Lợi đứng ngồi không yên, đặt chén xuống vội ngồi dậy, nói:"Tiên sinh, chuyện này thật sự tôi không làm. Nếu không như vậy đi, tôi hiện tại giải thích với Đường tiên sinh. Nhất định cho ông ấy một đáp án vừa lòng."
Diệp Thu lắc đầu "Đường tiên sinh không nghĩ gặp ngươi."
Kim Hải Lợi trong lòng thầm hận, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Để tôi gọi điện cho ông ấy cũng được..... nếu chuyện này là tôi làm, anh vô luận làm gì với tôi, tôi đều chấp nhận. Nhưng không phải tôi làm, anh cứ vậy đối phó tôi, chỉ lợi cho hung thủ."
"Hung thủ thực sự sẽ rất nhanh điều tra ra." Diệp Thu dùng khăn lau súng, cười tủm tỉm nói.
" Thật sự không phải tôi... không phải tôi. Làm sao mới khiến anh tin tưởng? Tôi có thể sai đàn em đi tìm hung thủ thực sự. Anh cứ giam cầm tôi trước, chờ khi tìm ra hung thủ lại thả tôi ra. Tôi với ông chủ Đường cũng không có thù hận gì, làm sao phải người sống ta chết?...Đúng rồi, tôi còn đồng ý buông tay dự án ba trăm mẫu Lang Sơn kia. Cũng giúp ông chủ Đường lấy được quyền mở mang khối đất đó. Vậy anh hài lòng chưa?"
Kim Hải Lợi thầm chửi con mẹ nó, chưa từng bị người khác bức tới mức này. Vô luận mình giải thích thế nào, tên vương bát đản này vẫn cười cười nhìn mình, sắc mặt không chút tín nhiệm. Cái này phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự chặt tứ chi, vậy mình chẳng phải là phế nhân sao? So với chết có gì khác nhau?
Kỳ thật, Kim Hải Lợi nói ra những điều kiện này cực kì hợp lý. Bởi vì mình cũng không có căn cứ thực tế chứng minh chuyện này là Kim Hải Lợi làm, chỉ vì Đường Bố Y hoài nghi. Nên mình cứ vậy thay hắn làm chủ, ngay cả Đường Bố Y nếu biết cũng cảm thấy oan ức.
Đã tưởng tượng đến bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, Diệp Thu vẫn mỉm cười giơ khẩu M9 lên.
"Không nên........"
Đoàng!
Kim Hải Lợi tránh không kịp, bị Diệp Thu bắn trúng chân. Từ đó máu chảy ra ồ ồ, một cỗ cảm giác đau đớn đánh thẳng lên não, Kim Hải Lợi cắn răng đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Anh bạn, anh làm như vậy thật quá mức rồi." Kim Hải Lợi chống tay lên mặt ghế sô pha, cố gắng giữ cho mình đứng lên, bình tĩnh nói với Diệp Thu.
Thật sự là con người cứng cỏi, nếu không vì nói thế, có lẽ ngươi đã bị trừng phạt ít hơn một chút.
"Làm một sát thủ vĩ đại, chỉ có thể chấp hành đầy đủ nguyện vọng của cố chủ." Diệp Thu cười nói. Lại giơ súng, không chút do dự bóp cò.
Đoàng!
Lại một tiếng súng vang lên, chân trái Kim Hải Lợi cũng dính đạn. Hai tay rút cuộc chống đỡ không được, rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
"Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ tìm được hung thủ. Tin tôi........ Tin tôi đi......." Kim Hải Lợi gào lớn, hắn sắp hỏng mất. Đối mặt với một tên sát thủ luôn mỉm cười nhưng lại vô tình, tất cả kiêu ngạo cùng tự tôn của hắn không còn lại chút gì. Lúc này, hắn thầm nghĩ phải giữ lại tính mạng mình. Hắn biết nói với một tên sát thủ lãnh huyết vô tình là ngu xuẩn, nhưng lúc này không còn lựa chọn khác.
Giữ lại tôn nghiêm đi tìm chết? Anh dũng hi sinh?
Cái loại chuyện này không ai nguyện ý làm. Đối với người nào tôn kính hắn, có lẽ sẽ tới trước linh đường thắp cho hắn nén hương, nhưng hắn lại không muốn làm người như vậy. Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của tính mạng bằng hắn.
Nhìn bộ dáng của Kim Hải Lợi, Diệp Thu vui vẻ nở nụ cười, hắn biết cơ hội của mình đã tới.
Khẽ vuốt nhẫn, chiếc nhẫn lạnh như băng dưới cánh tay như sống lại, các ký tự tối nghĩa mà mắt thường không nhìn thấy bắt đầu chuyển động, bên mặt ngoài bỗng được phủ một tầng hào quang.
Diệp Thu nghênh ngang tiêu sái đi tới cầm chai rượu, lấy cái ly, tự rót cho mình một ly hồng tửu, nhấp một ngụm, nói : "Rượu này không tồi."
Kim Lợi Hải trong lòng chảy máu, hắn đương nhiên biết rượu này không tồi. Đây là hắn ở chợ đêm bên Pháp mua được trân phẩm từ thế gia nhưỡng rượu Louis, một chai tửu hoa hắn mua hai bảy vạn mĩ kim. Bình thường mình uống cũng xót, vậy mà thằng nhóc này lại chẳng có chút khách khí.
"Ngươi muốn nói chuyện gì với ta?" Kim Hải Lợi đè nén cơn tức giận, nói với Diệp Thu đang nâng chén. Đại trượng phu chân chính biết tiến biết lui, núi xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, về sau báo thù vẫn chưa muộn. Nguồn truyện: Truyện Bất Hủ
"Ta chỉ muốn biết một đáp án." Diệp Thu cũng nâng chén như Kim Hải Lợi, nhấp từng chút một, để rượu lưu động trên đầu lưỡi, cảm nhận hương vị rượu. Tuy rằng lập trường đối địch, nhưng hắn có chút thưởng thức đối thủ này. Gặp nguy không loạn, biết tiến biết lui, hiểu được thời thế, đàn ông như thế mới làm nên đại sự.
"Nếu ta biết, ta chắc chắn toàn lực phối hợp." Kim Hải Lợi đẩy gọng kính, thản nhiên nói.
Diệp Thu suy nghĩ một chút, xác định không mang tới phiến toái gì cho Đường Quả hay tập đoàn Đường Thị, lúc này mới hỏi: "Có phải ngươi bắt cóc Đường gia Đại tiểu thư?"
Vừa nói ra câu hỏi, ánh mắt hắn sáng quắc chăm chú nhìn sắc mặt Kim Lợi Hải. Cẩn thận quan sát, một chi tiết nhỏ cũng không bỏ qua.
Kim Hải Lợi lúc này mới hiểu, thì ra là vì Đường gia Đại tiểu thư mà đến. Không kịp suy nghĩ chỉ sợ đối phương nghĩ mình lấy cớ chần chờ, liền nói: "Đường gia Đại tiểu thư bị bắt cóc không phải là chuyện bí mật gì, ta cũng nghe được nhiều ít. Ta cũng vừa mới biết chuyện này. Bất quá không chút liên quan đến ta."
Kim Hải Lợi nói xong, trong lòng lại cười khổ không thôi. Trắng dễ dàng bị nhiễm đen, nhưng đen thì thật quá khó tẩy trắng. Nhân phẩm cũng như vậy. Mình quả thật đã làm vài việc bắt cóc, chiếm đoạt tài sản gì đó, từ đó về sau, nếu xảy ra chuyện bắt cóc, dù ngươi có làm hay không, đều sẽ có người nghi ngờ ngươi. Thanh danh của ngươi đã thối nay lại càng thối.
"Phải không?" Diệp Thu vẫn bảo trì thái độ hoài nghi với đáp án này.
"Ta không có lý do lừa ngươi. Hơn nữa.... dưới tình huống hiện giờ, ta sao dám lừa ngươi?" Kim Hải Lợi cười khổ nói, bên trong giọng hắn có chút hương vị cầu xin.
Diệp Thu cười lạnh, nói: "Ta không biết mình có uy phong lớn như vậy. Ngươi không nói thật, vậy chúng ta đổi phương thức nói chuyện đi."
Diệp Thu uống cạn chén hồng tửu, đặt chén rượu trên mặt bàn thủy tinh, rút hai tờ giấy ăn ra, sau đó đi đến bên cạnh khẩu M9 của bí thư lúc nãy bị hắn đá ra góc tường, cười nói: "Vốn ta không tính dùng. Nhưng nhận tiền của người, giúp người trút giận. Cố chủ nhận định là ngươi, ta cũng chỉ có thể lưu lại cho ngươi vài giáo huấn. Yên tâm, chưa nói muốn giết ngươi..... Chỉ muốn đánh gãy hai tay hai chân ngươi."
Lần này Kim Hải Lợi đứng ngồi không yên, đặt chén xuống vội ngồi dậy, nói:"Tiên sinh, chuyện này thật sự tôi không làm. Nếu không như vậy đi, tôi hiện tại giải thích với Đường tiên sinh. Nhất định cho ông ấy một đáp án vừa lòng."
Diệp Thu lắc đầu "Đường tiên sinh không nghĩ gặp ngươi."
Kim Hải Lợi trong lòng thầm hận, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định nói: "Để tôi gọi điện cho ông ấy cũng được..... nếu chuyện này là tôi làm, anh vô luận làm gì với tôi, tôi đều chấp nhận. Nhưng không phải tôi làm, anh cứ vậy đối phó tôi, chỉ lợi cho hung thủ."
"Hung thủ thực sự sẽ rất nhanh điều tra ra." Diệp Thu dùng khăn lau súng, cười tủm tỉm nói.
" Thật sự không phải tôi... không phải tôi. Làm sao mới khiến anh tin tưởng? Tôi có thể sai đàn em đi tìm hung thủ thực sự. Anh cứ giam cầm tôi trước, chờ khi tìm ra hung thủ lại thả tôi ra. Tôi với ông chủ Đường cũng không có thù hận gì, làm sao phải người sống ta chết?...Đúng rồi, tôi còn đồng ý buông tay dự án ba trăm mẫu Lang Sơn kia. Cũng giúp ông chủ Đường lấy được quyền mở mang khối đất đó. Vậy anh hài lòng chưa?"
Kim Hải Lợi thầm chửi con mẹ nó, chưa từng bị người khác bức tới mức này. Vô luận mình giải thích thế nào, tên vương bát đản này vẫn cười cười nhìn mình, sắc mặt không chút tín nhiệm. Cái này phải làm sao bây giờ? Nếu thật sự chặt tứ chi, vậy mình chẳng phải là phế nhân sao? So với chết có gì khác nhau?
Kỳ thật, Kim Hải Lợi nói ra những điều kiện này cực kì hợp lý. Bởi vì mình cũng không có căn cứ thực tế chứng minh chuyện này là Kim Hải Lợi làm, chỉ vì Đường Bố Y hoài nghi. Nên mình cứ vậy thay hắn làm chủ, ngay cả Đường Bố Y nếu biết cũng cảm thấy oan ức.
Đã tưởng tượng đến bước tiếp theo trong kế hoạch của mình, Diệp Thu vẫn mỉm cười giơ khẩu M9 lên.
"Không nên........"
Đoàng!
Kim Hải Lợi tránh không kịp, bị Diệp Thu bắn trúng chân. Từ đó máu chảy ra ồ ồ, một cỗ cảm giác đau đớn đánh thẳng lên não, Kim Hải Lợi cắn răng đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
"Anh bạn, anh làm như vậy thật quá mức rồi." Kim Hải Lợi chống tay lên mặt ghế sô pha, cố gắng giữ cho mình đứng lên, bình tĩnh nói với Diệp Thu.
Thật sự là con người cứng cỏi, nếu không vì nói thế, có lẽ ngươi đã bị trừng phạt ít hơn một chút.
"Làm một sát thủ vĩ đại, chỉ có thể chấp hành đầy đủ nguyện vọng của cố chủ." Diệp Thu cười nói. Lại giơ súng, không chút do dự bóp cò.
Đoàng!
Lại một tiếng súng vang lên, chân trái Kim Hải Lợi cũng dính đạn. Hai tay rút cuộc chống đỡ không được, rầm một tiếng ngã trên mặt đất.
"Cho tôi một cơ hội, tôi sẽ tìm được hung thủ. Tin tôi........ Tin tôi đi......." Kim Hải Lợi gào lớn, hắn sắp hỏng mất. Đối mặt với một tên sát thủ luôn mỉm cười nhưng lại vô tình, tất cả kiêu ngạo cùng tự tôn của hắn không còn lại chút gì. Lúc này, hắn thầm nghĩ phải giữ lại tính mạng mình. Hắn biết nói với một tên sát thủ lãnh huyết vô tình là ngu xuẩn, nhưng lúc này không còn lựa chọn khác.
Giữ lại tôn nghiêm đi tìm chết? Anh dũng hi sinh?
Cái loại chuyện này không ai nguyện ý làm. Đối với người nào tôn kính hắn, có lẽ sẽ tới trước linh đường thắp cho hắn nén hương, nhưng hắn lại không muốn làm người như vậy. Không ai hiểu rõ tầm quan trọng của tính mạng bằng hắn.
Nhìn bộ dáng của Kim Hải Lợi, Diệp Thu vui vẻ nở nụ cười, hắn biết cơ hội của mình đã tới.
Khẽ vuốt nhẫn, chiếc nhẫn lạnh như băng dưới cánh tay như sống lại, các ký tự tối nghĩa mà mắt thường không nhìn thấy bắt đầu chuyển động, bên mặt ngoài bỗng được phủ một tầng hào quang.
Bình luận truyện