Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]
Chương 50: Mỹ Nhân Kế [1]
Giang hồ. Đại hiệp x Ma giáo. Cp Vũ Phàm =))
1.
"Thiết Nha đại hiệp, ngươi cũng có ngày này a."
"Mạng đã tận, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, đừng nói nhiều!"
"Ân~ Thực khí phách, không hổ là đại đệ tử Thiết Kiếm Môn, đúng là danh bất hư truyền, làm một tên ma giáo như ta mở mang tầm mắt~"
"Hừ!"
Lâm Kinh Vũ trừng mắt căm giận nhìn nam tử đứng trước mặt hắn, ánh mắt khinh thường không che giấu nhìn chằm chằm vào nụ cười ngả ngớn giảo hoạt của y, giống như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết y.
Người này, chính là ma giáo bắc đường chủ Trương Tiểu Phàm, từ lâu tiếng xấu vang xa, không chỉ tà ma ngoại đạo mà còn được biết đến với kỳ danh "độc thủ trích tiên" chuyên bào chế bất kỳ loại kịch độc quỷ dị cùng cổ độc miêu cương, chỉ cần dính phải độc của y liền kiến huyết phong hầu chết ngay tại chỗ. Lúc này đây rơi vào tay y, Lâm Kinh Vũ chỉ hy vọng người ta một kiếm huy chết mình, để hắn chịu thống khổ vạn độc giày vò còn chết khó coi hơn. Bất quá từ lúc bắt được hắn Trương Tiểu Phàm không mang hắn về tổng đàn ma giáo mà lại xách tới căn nhà trong núi, tựa hồ đang phân vân nên giải quyết hắn thế nào.
Lâm Kinh Vũ cười lạnh trong lòng, chỉ sợ Trương Tiểu Phàm muốn mượn cơ thể hắn nuôi cổ độc đi, người tập võ khí huyết cương dương, nội lực của hắn còn là chí dương cực nóng, quả thật dùng làm vật dẫn nuôi cổ độc không còn gì thích hợp hơn.
"A~ Ngươi xù lông như vậy ta rất cao hứng, đừng có khẩn trương, ta biết ngươi rất muốn, đợi ta một chút liền tốt~"
Trương Tiểu Phàm nghiêng nghiêng thân người mảnh khảnh như nhánh trúc, trên dung mạo diễm lệ yêu nghiệt nở nụ cười mê nhân hoặc chúng, đôi mắt hoa đào của y xếch thành hai đường cong xinh đẹp đến khó thở, cả người toát ra vẻ phong tình vạn chủng, dù là nam tử nhưng so với đệ nhất mỹ nhân kinh thành không chút thua kém. Lâm Kinh Vũ cứng người một chút, chính hắn nếu không giao thủ với y cũng chẳng biết y là "độc thủ trích tiên". Cũng bởi vì bề ngoài người này vô hại lại dễ có thiện cảm nên hắn mới buông xuống đề phòng, lọt vào địch kế...
"Ngươi làm gì?"
Lâm Kinh Vũ bị y điểm huyệt trói cứng, không thể làm gì khác là trơ mắt nhìn y ôm hắn ra hồ nước phía sau nhà, giữa hồ nước có một ngôi đình nhỏ, trong đình nhỏ bày nhuyễn tháp cùng chăn lụa, có thể thấy Trương Tiểu Phàm rất thích nghỉ ngơi ở đây. A phi phi, hắn đang nghĩ loạn thất bát tao cái gì vậy?
Trương Tiểu Phàm thấy hắn đột nhiên đổi sắc mặt, tiếng cười thanh thúy rốt cuộc không kiềm được vang lên, chậm rãi đưa tay vuốt ve gò má hắn khiến Lâm Kinh Vũ tê dại khẽ run, đầu ngón tay trắng nõn rà đi rà lại trên đoản kiếm phía sau. Trương Tiểu Phàm nhìn có vẻ yếu ớt như vậy, kỳ thực khí lực rất lớn, ôm một đại nam nhân cao tám thước vẫn vững vàng bước đi, còn ném người ta lên nhuyễn tháp một cách thong thả, tư thế tiêu sái pha chút uyển chuyển, mị hoặc không nói đâu cho hết.
Trước giờ chỉ nghe giang hồ đồn thổi Bắc đường chủ Trương Tiểu Phàm là một kẻ kỳ quặc lại quái gở, cũng từng nghe y xinh đẹp bất phàm, nhưng Lâm Kinh Vũ chưa từng biết hóa ra Trương Tiểu Phàm lại có một loại phong thái câu nhân đứng đắn như vậy, nhất thời hắn chỉ biết ngây ngốc nhìn y, giống như đang tự hỏi điều gì đó.
"Không được nhìn người ta như vậy, nhân gia da mặt mỏng không chịu được ánh mắt của ngươi đâu." Trương Tiểu Phàm khúc khích cười, thả Lâm Kinh Vũ xuống nhuyễn tháp xong liền rướn người nằm đè lên, mùi hương thảo dược nhàn nhạt xộc vào mũi Lâm Kinh Vũ, khiến hô hấp hắn có chút đình trệ.
Tốt nhất là bế khí luôn, ai mà biết được cái mùi này là loại độc nào chứ!
"Aiii đừng căng thẳng a bảo bối."
Lâm Kinh Vũ nghe hai chữ này chỉ thiếu điều dựng ngược chân mày lên: "Ngươi nói cái gì?!"
"Thực đáng ghét, người ta rất ngại có biết không, bảo. bối. nhi~"
Ta kháo!
Thiết Nha đại hiệp Lâm Kinh Vũ lần đầu tiên có xúc động muốn mắng bậy, cố kìm nén tâm tình sắp nổi điên của mình, bình tĩnh nói: "Ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm."
"Xấu xa, ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà. Cho nên,..." Trương Tiểu Phàm giả vờ bĩu môi, loạt soạt hai cái giải khai toàn bộ y phục của Lâm Kinh Vũ, bàn tay chỉ chuyên pha chế độc dược bây giờ đang chạm vào người hắn, đầu lưỡi đỏ tươi liếm nhẹ môi một cái: "...Hôm nay ta sẽ dùng cái gọi là sức mạnh của tình yêu giáo huấn ngươi, bảo bối nhi, ngươi không được cự tuyệt ta đó nga~"
Cái gì?!!
Lâm Kinh Vũ bị một chuỗi hành động của y dọa hoảng, kinh hãi nhìn quần áo mình bị kéo lệch sang hai bên, ngay cả khố hạ cũng bị lột sạch sẽ. Hắn vừa hổ thẹn vừa tức giận run người, con ngươi đỏ ngầu oán hận sung huyết: "Ta và ngươi có thù oán gì chứ?! Tại sao ngươi phải làm như vậy?!!!"
"Bảo bối nhi có điều không biết." Trương Tiểu Phàm bắt đầu hồi tưởng sâu xa: "Trước đây rất lâu ngươi từng là ân nhân cứu mạng của ta, hiện giờ ta lấy thân báo đáp cũng là lẽ đương nhiên~"
"Ngươi không cần báo đáp ta bằng cách này!!" Đây rõ ràng là lấy oán trả ơn!
"Hắc, bảo bối nhi không cần sợ hãi, ta cam đoan ngươi sẽ không thiệt thòi." Trương Tiểu Phàm hôn một cái vang dội lên bụng Lâm Kinh Vũ, ánh mắt nóng rực rà soát trên người hắn, Lâm Kinh Vũ triệt để bạo phát, gân xanh nổi lên thái dương chứng tỏ sự kích động của hắn. Đáng tiếc Trương Tiểu Phàm vốn dĩ là ma giáo, mấy chuyện mắt điếc tai ngơ này làm thành quen rồi, nào có để ý để Lâm Kinh Vũ, chỉ lo chăm chú vào việc chính. Cách một lớp vải dệt y sờ soạng nam căn bên trong khố hạ, giật phăng nó ra, khóe môi mị hoặc nở nụ cười mê đảo.
"Ngươi dừng lại cho ta!!!!" Lâm Kinh Vũ cắn răng quát lên, tay chân không động đật đối với người tập võ như hắn - không thể nghi ngờ chính là tổn thất tệ hại nhất. Hắn trước giờ ngay cả nữ nhân còn chưa chạm qua, hiện tại bị mang ra khi dễ,đừng nói là tự tôn nam nhân không cho phép, hắn đây không nguyện ý!
"Trương Tiểu Phàm, ngươi không được làm càn!!"
"A? Bảo bối nhi không nên nói vậy nha, ta đây là đang hảo hảo yêu thương ngươi mà." Trương Tiểu Phàm ủy khuất chớp chớp mắt, vẻ mặt khổ sở thực sự rất có lực sát thương nếu như y không cởi y phục chính mình. Trương Tiểu Phàm chậm rãi tháo đai lưng, trường bào màu đỏ rực trượt xuống, sắc vải sẫm màu như giá y ngày thành hôn rơi trên nhuyễn tháp, thân thể trắng nõn xinh đẹp không chút tỳ vết hiện ra trước mặt Lâm Kinh Vũ. Từ tầm nhìn của hắn có thể trông thấy cần cổ nhỏ nhắn, hai vai tiêm gầy, xương quai xanh câu dẫn cùng hai khỏa anh đào tươi sắc, mái tóc đen nhánh vô ý tản ra phủ xuống hai người. Hắn đỏ mặt không muốn nhìn, cố tình đầu không thể nhúc nhích, chỉ đành nhắm chặt mắt.
"Aii, sao lại giống hòa thượng vậy chứ, tuy là bảo bối nhi thực xấu hổ nhưng ta biết ngươi rất thích~"
"Câm miệng!!"
Lâm Kinh Vũ nhịn không được quát lớn, vừa há miệng ra liền bị thứ gì đó xộc vào. Đợi hắn nhận ra vấn đề thì đã bị Trương Tiểu Phàm cưỡng hôn sâu, lưỡi quấn quít truy đuổi lưỡi hắn, kỹ thuật cao siêu chấn hắn ngu người. Trương Tiểu Phàm thuận lợi đẩy một viên hoàn đan vào miệng hắn, Lâm Kinh Vũ chỉ có thể bị động nuốt xuống, căm phẫn trừng y.
Hô hấp hắn nhanh chóng nặng nề, biết mình trúng xuân dược, Lâm Kinh Vũ than trời một tiếng, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khô nóng lan sang toàn thân. Trương Tiểu Phàm sao dễ tha cho hắn như vậy, vừa cười thích thú vừa luồn tay xuống cầm lấy tiểu huynh đệ bên dưới, chậm rãi nhu lộng.
"Ngươi...ngươi buông..." Lâm Kinh Vũ khó khăn mở mắt ra, tầm mắt dừng trên gương mặt tà mị của Trương Tiểu Phàm, xao động trong người hắn dần trướng lớn, cảm giác thoải mái vì tiểu huynh đệ được chăm sóc khiến hắn híp mắt lại. Trương Tiểu Phàm dĩ nhiên nhận ra biến hóa, cười càng sâu, còn hữu ý vô tình ấn ấn vài cái: "Ân, thực to, rất hợp với thẫm mỹ của ta. Xem ra ngươi vẫn còn là xử nam, hôm nay Trương Tiểu Phàm ta lời lớn rồi~"
"Ngươi...!!!"
Côn ŧɦịŧ mỗi lúc một phồng lên, Lâm Kinh Vũ vừa thẹn vừa giận tức điên người, kɦoáı ƈảʍ cùng lý trí đấu tranh dữ dội, hơi thở của hắn bắt đầu gấp gáp hẳn lên. Lâm Kinh Vũ nhắm mắt lại, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thất bại thảm hại như vậy, còn bị đối thủ bắt đến chơi đùa như kỹ nam, nhục nhã ê chề không để đâu cho vẹn. Hắn không còn mặt mũi đứng trên võ lâm, không đủ tư cách gặp lại đồng môn bạn bè, không dám gặp sư phụ đã nuôi hắn từ bé, càng không thể có một cuộc đời bình thản, thú thê sinh con, thành gia lập thất...
"Ngô..."
Lâm Kinh Vũ cùng Trương Tiểu Phàm không hẹn cùng phát ra tiếng rên khẽ, nếu Trương Tiểu Phàm là vì đau, thì Lâm Kinh Vũ là kinh ngạc khiếp sợ.
Côn ŧɦịŧ dựng thẳng cứng rắn oai vệ được bao bọc trong một địa phương ấm nóng ướŧ áŧ, Lâm Kinh Vũ mở to mắt, nhìn nam tử đang cưỡi trên người mình, u huyệt nhỏ xinh cố gắng nuốt lấy côn ŧɦịŧ, mông cánh hoa co dãn bị tách sang hai bên. Trương Tiểu Phàm mở rộng hậu đình chậm rãi ngồi xuống, mãi đến nuốt sâu đến tận gốc mới dừng lại, mồ hôi tí tách lăn xuống gò má hồng nhạt.
Trương Tiểu Phàm ma giáo bắc đường chủ, Trương Tiểu Phàm "độc thủ trích tiên" vô cùng tà đạo, Trương Tiểu Phàm bí ẩn khó lường, chỉ cần một ngón tay cũng đủ gϊếŧ chết vô số người...
Cùng nam tử trước mặt hắn là một người sao?
"Ân, a..." Y khẽ nhíu mày, ngay cả như vậy cũng vô cùng đẹp, phiến môi đỏ tươi phả nhiệt khí nóng bỏng: "Thế nào? Rất thoải mái đi?"
Lâm Kinh Vũ còn đang bị vây trong trạng thái cứng đờ. Trương Tiểu Phàm cười một tiếng, thắt lưng tinh tế mềm dẻo bắt đầu động đậy, cái mông nhỏ đong đưa qua lại nhấc lên hạ xuống, va chạm cùng côn ŧɦịŧ một cách tình sắc. Hai tay y chống lên nhuyễn tháp, mặt đối mặt cùng Lâm Kinh Vũ, u huyệt mới vừa nãy còn khô khốc khó chịu giờ đã phân bố dịch lỏng trơn nhầy hỗ trợ luật động, tiếng ma sát giữa thân dưới vang lên bên tai. Giờ phút này Lâm Kĩnh Vũ vẫn còn ngây ngốc chết lặng, để mặc cho Trương Tiểu Phàm dùng sức co rút hậu huyệt, siết chặt tiểu huynh đệ của mình.
"A..a...ưm, quá lớn, ta không nghĩ nó lớn như vậy..." Trương Tiểu Phàm hơi nâng người, thắt lưng cong thành cung độ hoàn hảo, đầu nhũ màu anh đào dần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đứng lên, không được ai yêu thương trông có chút tội nghiệp. Trương Tiểu Phàm dùng tư thế cưỡi "cưỡиɠ ɠiαи" Lâm Kinh Vũ, u huyệt sau khi tiếp nhận dị vật liền ra sức thít chặt nó. Mỗi lần y hạ xuống đều đâm sâu vào bên trong, khiến kɦoáı ƈảʍ một lúc tấn công cả hai người.
Đầṳ ѵú xinh đẹp theo động tác của y cọ cọ lên mặt Lâm Kinh Vũ, xui khiến thế nào, hắn đột nhiên đưa lưỡi liếm một cái, Trương Tiểu Phàm như bị chọc trúng chỗ ngứa suýt chút nữa giật bắn người, âm thanh rêи ɾỉ nỉ non trong cổ họng thoát ra ngoài: "Ưʍ.. a...á...nơi đó, thực thoải mái, bảo bối nhi, ngươi tuyệt quá..."
Y nhắm hờ mắt, biểu tình say mê cùng tư thế dâm tao rơi vào mắt Lâm Kinh Vũ. Hắn bỗng dưng có xúc động muốn hung hăng đè người này xuống, bất quá chỉ là xúc động thôi a.
Trương Tiểu Phàm mềm oặt như rắn không xương dán lên người hắn không ngừng cùng hắn hôn môi, phía dưới cực lực kẹp chặt côn ŧɦịŧ, vừa đỉnh lộng vừa đung đưa qua lại, mị huyệt phun ra dâʍ ŧɦủy̠ ròng ròng, âm nang đánh vào mông y đến đỏ bừng. Hạ thân hai người dây dưa một chỗ, dính dấp hỗn loạn, đến khi kɦoáı ƈảʍ dâng lên tận cùng, Lâm Kinh Vũ nhịn không được bắn thẳng bên trong Trương Tiểu Phàm, khiến y "a" một tiếng nhũn người, bạch dịch theo lối mòn chảy dọc xuống đùi.
Lâm Kinh Vũ cứng đờ cả người, thanh danh một đời đại hiệp của hắn, chính thức tiêu hủy.
1.
"Thiết Nha đại hiệp, ngươi cũng có ngày này a."
"Mạng đã tận, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ, đừng nói nhiều!"
"Ân~ Thực khí phách, không hổ là đại đệ tử Thiết Kiếm Môn, đúng là danh bất hư truyền, làm một tên ma giáo như ta mở mang tầm mắt~"
"Hừ!"
Lâm Kinh Vũ trừng mắt căm giận nhìn nam tử đứng trước mặt hắn, ánh mắt khinh thường không che giấu nhìn chằm chằm vào nụ cười ngả ngớn giảo hoạt của y, giống như dã thú muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ hận không thể dùng ánh mắt gϊếŧ chết y.
Người này, chính là ma giáo bắc đường chủ Trương Tiểu Phàm, từ lâu tiếng xấu vang xa, không chỉ tà ma ngoại đạo mà còn được biết đến với kỳ danh "độc thủ trích tiên" chuyên bào chế bất kỳ loại kịch độc quỷ dị cùng cổ độc miêu cương, chỉ cần dính phải độc của y liền kiến huyết phong hầu chết ngay tại chỗ. Lúc này đây rơi vào tay y, Lâm Kinh Vũ chỉ hy vọng người ta một kiếm huy chết mình, để hắn chịu thống khổ vạn độc giày vò còn chết khó coi hơn. Bất quá từ lúc bắt được hắn Trương Tiểu Phàm không mang hắn về tổng đàn ma giáo mà lại xách tới căn nhà trong núi, tựa hồ đang phân vân nên giải quyết hắn thế nào.
Lâm Kinh Vũ cười lạnh trong lòng, chỉ sợ Trương Tiểu Phàm muốn mượn cơ thể hắn nuôi cổ độc đi, người tập võ khí huyết cương dương, nội lực của hắn còn là chí dương cực nóng, quả thật dùng làm vật dẫn nuôi cổ độc không còn gì thích hợp hơn.
"A~ Ngươi xù lông như vậy ta rất cao hứng, đừng có khẩn trương, ta biết ngươi rất muốn, đợi ta một chút liền tốt~"
Trương Tiểu Phàm nghiêng nghiêng thân người mảnh khảnh như nhánh trúc, trên dung mạo diễm lệ yêu nghiệt nở nụ cười mê nhân hoặc chúng, đôi mắt hoa đào của y xếch thành hai đường cong xinh đẹp đến khó thở, cả người toát ra vẻ phong tình vạn chủng, dù là nam tử nhưng so với đệ nhất mỹ nhân kinh thành không chút thua kém. Lâm Kinh Vũ cứng người một chút, chính hắn nếu không giao thủ với y cũng chẳng biết y là "độc thủ trích tiên". Cũng bởi vì bề ngoài người này vô hại lại dễ có thiện cảm nên hắn mới buông xuống đề phòng, lọt vào địch kế...
"Ngươi làm gì?"
Lâm Kinh Vũ bị y điểm huyệt trói cứng, không thể làm gì khác là trơ mắt nhìn y ôm hắn ra hồ nước phía sau nhà, giữa hồ nước có một ngôi đình nhỏ, trong đình nhỏ bày nhuyễn tháp cùng chăn lụa, có thể thấy Trương Tiểu Phàm rất thích nghỉ ngơi ở đây. A phi phi, hắn đang nghĩ loạn thất bát tao cái gì vậy?
Trương Tiểu Phàm thấy hắn đột nhiên đổi sắc mặt, tiếng cười thanh thúy rốt cuộc không kiềm được vang lên, chậm rãi đưa tay vuốt ve gò má hắn khiến Lâm Kinh Vũ tê dại khẽ run, đầu ngón tay trắng nõn rà đi rà lại trên đoản kiếm phía sau. Trương Tiểu Phàm nhìn có vẻ yếu ớt như vậy, kỳ thực khí lực rất lớn, ôm một đại nam nhân cao tám thước vẫn vững vàng bước đi, còn ném người ta lên nhuyễn tháp một cách thong thả, tư thế tiêu sái pha chút uyển chuyển, mị hoặc không nói đâu cho hết.
Trước giờ chỉ nghe giang hồ đồn thổi Bắc đường chủ Trương Tiểu Phàm là một kẻ kỳ quặc lại quái gở, cũng từng nghe y xinh đẹp bất phàm, nhưng Lâm Kinh Vũ chưa từng biết hóa ra Trương Tiểu Phàm lại có một loại phong thái câu nhân đứng đắn như vậy, nhất thời hắn chỉ biết ngây ngốc nhìn y, giống như đang tự hỏi điều gì đó.
"Không được nhìn người ta như vậy, nhân gia da mặt mỏng không chịu được ánh mắt của ngươi đâu." Trương Tiểu Phàm khúc khích cười, thả Lâm Kinh Vũ xuống nhuyễn tháp xong liền rướn người nằm đè lên, mùi hương thảo dược nhàn nhạt xộc vào mũi Lâm Kinh Vũ, khiến hô hấp hắn có chút đình trệ.
Tốt nhất là bế khí luôn, ai mà biết được cái mùi này là loại độc nào chứ!
"Aiii đừng căng thẳng a bảo bối."
Lâm Kinh Vũ nghe hai chữ này chỉ thiếu điều dựng ngược chân mày lên: "Ngươi nói cái gì?!"
"Thực đáng ghét, người ta rất ngại có biết không, bảo. bối. nhi~"
Ta kháo!
Thiết Nha đại hiệp Lâm Kinh Vũ lần đầu tiên có xúc động muốn mắng bậy, cố kìm nén tâm tình sắp nổi điên của mình, bình tĩnh nói: "Ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm."
"Xấu xa, ta biết ngay ngươi sẽ nói như vậy mà. Cho nên,..." Trương Tiểu Phàm giả vờ bĩu môi, loạt soạt hai cái giải khai toàn bộ y phục của Lâm Kinh Vũ, bàn tay chỉ chuyên pha chế độc dược bây giờ đang chạm vào người hắn, đầu lưỡi đỏ tươi liếm nhẹ môi một cái: "...Hôm nay ta sẽ dùng cái gọi là sức mạnh của tình yêu giáo huấn ngươi, bảo bối nhi, ngươi không được cự tuyệt ta đó nga~"
Cái gì?!!
Lâm Kinh Vũ bị một chuỗi hành động của y dọa hoảng, kinh hãi nhìn quần áo mình bị kéo lệch sang hai bên, ngay cả khố hạ cũng bị lột sạch sẽ. Hắn vừa hổ thẹn vừa tức giận run người, con ngươi đỏ ngầu oán hận sung huyết: "Ta và ngươi có thù oán gì chứ?! Tại sao ngươi phải làm như vậy?!!!"
"Bảo bối nhi có điều không biết." Trương Tiểu Phàm bắt đầu hồi tưởng sâu xa: "Trước đây rất lâu ngươi từng là ân nhân cứu mạng của ta, hiện giờ ta lấy thân báo đáp cũng là lẽ đương nhiên~"
"Ngươi không cần báo đáp ta bằng cách này!!" Đây rõ ràng là lấy oán trả ơn!
"Hắc, bảo bối nhi không cần sợ hãi, ta cam đoan ngươi sẽ không thiệt thòi." Trương Tiểu Phàm hôn một cái vang dội lên bụng Lâm Kinh Vũ, ánh mắt nóng rực rà soát trên người hắn, Lâm Kinh Vũ triệt để bạo phát, gân xanh nổi lên thái dương chứng tỏ sự kích động của hắn. Đáng tiếc Trương Tiểu Phàm vốn dĩ là ma giáo, mấy chuyện mắt điếc tai ngơ này làm thành quen rồi, nào có để ý để Lâm Kinh Vũ, chỉ lo chăm chú vào việc chính. Cách một lớp vải dệt y sờ soạng nam căn bên trong khố hạ, giật phăng nó ra, khóe môi mị hoặc nở nụ cười mê đảo.
"Ngươi dừng lại cho ta!!!!" Lâm Kinh Vũ cắn răng quát lên, tay chân không động đật đối với người tập võ như hắn - không thể nghi ngờ chính là tổn thất tệ hại nhất. Hắn trước giờ ngay cả nữ nhân còn chưa chạm qua, hiện tại bị mang ra khi dễ,đừng nói là tự tôn nam nhân không cho phép, hắn đây không nguyện ý!
"Trương Tiểu Phàm, ngươi không được làm càn!!"
"A? Bảo bối nhi không nên nói vậy nha, ta đây là đang hảo hảo yêu thương ngươi mà." Trương Tiểu Phàm ủy khuất chớp chớp mắt, vẻ mặt khổ sở thực sự rất có lực sát thương nếu như y không cởi y phục chính mình. Trương Tiểu Phàm chậm rãi tháo đai lưng, trường bào màu đỏ rực trượt xuống, sắc vải sẫm màu như giá y ngày thành hôn rơi trên nhuyễn tháp, thân thể trắng nõn xinh đẹp không chút tỳ vết hiện ra trước mặt Lâm Kinh Vũ. Từ tầm nhìn của hắn có thể trông thấy cần cổ nhỏ nhắn, hai vai tiêm gầy, xương quai xanh câu dẫn cùng hai khỏa anh đào tươi sắc, mái tóc đen nhánh vô ý tản ra phủ xuống hai người. Hắn đỏ mặt không muốn nhìn, cố tình đầu không thể nhúc nhích, chỉ đành nhắm chặt mắt.
"Aii, sao lại giống hòa thượng vậy chứ, tuy là bảo bối nhi thực xấu hổ nhưng ta biết ngươi rất thích~"
"Câm miệng!!"
Lâm Kinh Vũ nhịn không được quát lớn, vừa há miệng ra liền bị thứ gì đó xộc vào. Đợi hắn nhận ra vấn đề thì đã bị Trương Tiểu Phàm cưỡng hôn sâu, lưỡi quấn quít truy đuổi lưỡi hắn, kỹ thuật cao siêu chấn hắn ngu người. Trương Tiểu Phàm thuận lợi đẩy một viên hoàn đan vào miệng hắn, Lâm Kinh Vũ chỉ có thể bị động nuốt xuống, căm phẫn trừng y.
Hô hấp hắn nhanh chóng nặng nề, biết mình trúng xuân dược, Lâm Kinh Vũ than trời một tiếng, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác khô nóng lan sang toàn thân. Trương Tiểu Phàm sao dễ tha cho hắn như vậy, vừa cười thích thú vừa luồn tay xuống cầm lấy tiểu huynh đệ bên dưới, chậm rãi nhu lộng.
"Ngươi...ngươi buông..." Lâm Kinh Vũ khó khăn mở mắt ra, tầm mắt dừng trên gương mặt tà mị của Trương Tiểu Phàm, xao động trong người hắn dần trướng lớn, cảm giác thoải mái vì tiểu huynh đệ được chăm sóc khiến hắn híp mắt lại. Trương Tiểu Phàm dĩ nhiên nhận ra biến hóa, cười càng sâu, còn hữu ý vô tình ấn ấn vài cái: "Ân, thực to, rất hợp với thẫm mỹ của ta. Xem ra ngươi vẫn còn là xử nam, hôm nay Trương Tiểu Phàm ta lời lớn rồi~"
"Ngươi...!!!"
Côn ŧɦịŧ mỗi lúc một phồng lên, Lâm Kinh Vũ vừa thẹn vừa giận tức điên người, kɦoáı ƈảʍ cùng lý trí đấu tranh dữ dội, hơi thở của hắn bắt đầu gấp gáp hẳn lên. Lâm Kinh Vũ nhắm mắt lại, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thất bại thảm hại như vậy, còn bị đối thủ bắt đến chơi đùa như kỹ nam, nhục nhã ê chề không để đâu cho vẹn. Hắn không còn mặt mũi đứng trên võ lâm, không đủ tư cách gặp lại đồng môn bạn bè, không dám gặp sư phụ đã nuôi hắn từ bé, càng không thể có một cuộc đời bình thản, thú thê sinh con, thành gia lập thất...
"Ngô..."
Lâm Kinh Vũ cùng Trương Tiểu Phàm không hẹn cùng phát ra tiếng rên khẽ, nếu Trương Tiểu Phàm là vì đau, thì Lâm Kinh Vũ là kinh ngạc khiếp sợ.
Côn ŧɦịŧ dựng thẳng cứng rắn oai vệ được bao bọc trong một địa phương ấm nóng ướŧ áŧ, Lâm Kinh Vũ mở to mắt, nhìn nam tử đang cưỡi trên người mình, u huyệt nhỏ xinh cố gắng nuốt lấy côn ŧɦịŧ, mông cánh hoa co dãn bị tách sang hai bên. Trương Tiểu Phàm mở rộng hậu đình chậm rãi ngồi xuống, mãi đến nuốt sâu đến tận gốc mới dừng lại, mồ hôi tí tách lăn xuống gò má hồng nhạt.
Trương Tiểu Phàm ma giáo bắc đường chủ, Trương Tiểu Phàm "độc thủ trích tiên" vô cùng tà đạo, Trương Tiểu Phàm bí ẩn khó lường, chỉ cần một ngón tay cũng đủ gϊếŧ chết vô số người...
Cùng nam tử trước mặt hắn là một người sao?
"Ân, a..." Y khẽ nhíu mày, ngay cả như vậy cũng vô cùng đẹp, phiến môi đỏ tươi phả nhiệt khí nóng bỏng: "Thế nào? Rất thoải mái đi?"
Lâm Kinh Vũ còn đang bị vây trong trạng thái cứng đờ. Trương Tiểu Phàm cười một tiếng, thắt lưng tinh tế mềm dẻo bắt đầu động đậy, cái mông nhỏ đong đưa qua lại nhấc lên hạ xuống, va chạm cùng côn ŧɦịŧ một cách tình sắc. Hai tay y chống lên nhuyễn tháp, mặt đối mặt cùng Lâm Kinh Vũ, u huyệt mới vừa nãy còn khô khốc khó chịu giờ đã phân bố dịch lỏng trơn nhầy hỗ trợ luật động, tiếng ma sát giữa thân dưới vang lên bên tai. Giờ phút này Lâm Kĩnh Vũ vẫn còn ngây ngốc chết lặng, để mặc cho Trương Tiểu Phàm dùng sức co rút hậu huyệt, siết chặt tiểu huynh đệ của mình.
"A..a...ưm, quá lớn, ta không nghĩ nó lớn như vậy..." Trương Tiểu Phàm hơi nâng người, thắt lưng cong thành cung độ hoàn hảo, đầu nhũ màu anh đào dần bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đứng lên, không được ai yêu thương trông có chút tội nghiệp. Trương Tiểu Phàm dùng tư thế cưỡi "cưỡиɠ ɠiαи" Lâm Kinh Vũ, u huyệt sau khi tiếp nhận dị vật liền ra sức thít chặt nó. Mỗi lần y hạ xuống đều đâm sâu vào bên trong, khiến kɦoáı ƈảʍ một lúc tấn công cả hai người.
Đầṳ ѵú xinh đẹp theo động tác của y cọ cọ lên mặt Lâm Kinh Vũ, xui khiến thế nào, hắn đột nhiên đưa lưỡi liếm một cái, Trương Tiểu Phàm như bị chọc trúng chỗ ngứa suýt chút nữa giật bắn người, âm thanh rêи ɾỉ nỉ non trong cổ họng thoát ra ngoài: "Ưʍ.. a...á...nơi đó, thực thoải mái, bảo bối nhi, ngươi tuyệt quá..."
Y nhắm hờ mắt, biểu tình say mê cùng tư thế dâm tao rơi vào mắt Lâm Kinh Vũ. Hắn bỗng dưng có xúc động muốn hung hăng đè người này xuống, bất quá chỉ là xúc động thôi a.
Trương Tiểu Phàm mềm oặt như rắn không xương dán lên người hắn không ngừng cùng hắn hôn môi, phía dưới cực lực kẹp chặt côn ŧɦịŧ, vừa đỉnh lộng vừa đung đưa qua lại, mị huyệt phun ra dâʍ ŧɦủy̠ ròng ròng, âm nang đánh vào mông y đến đỏ bừng. Hạ thân hai người dây dưa một chỗ, dính dấp hỗn loạn, đến khi kɦoáı ƈảʍ dâng lên tận cùng, Lâm Kinh Vũ nhịn không được bắn thẳng bên trong Trương Tiểu Phàm, khiến y "a" một tiếng nhũn người, bạch dịch theo lối mòn chảy dọc xuống đùi.
Lâm Kinh Vũ cứng đờ cả người, thanh danh một đời đại hiệp của hắn, chính thức tiêu hủy.
Bình luận truyện