Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]
Chương 51: Mỹ Nhân Kế [2]
2.
Trương Tiểu Phàm liên tục lay động thân thể, độ dẻo dai của người tập võ lúc này trở thành ưu điểm lợi hại, làn da trắng nõn của y nổi lên vạt hồng nhạt, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc có chút khó chịu lại đan xen thõa mãn mê đắm không nói nên lời, khiến cho độc thủ thần y vốn đã rất câu nhân giờ càng đầy cám dỗ. Đặc biệt là khi cái miệng nhỏ bên dưới của y còn đang ra sức phun nuốt cự hành, trải qua nhiều lần trừu sáp đã trở nên mềm mại non mịn, mỗi khi qυყ đầυ rung rung chọc thẳng vào bên trong y, Trương Tiểu Phàm đều phát ra tiếng rên ngọt nị đủ để làm người khác khó thở, xương cốt đều muốn tan thành nước. Hai chân y kẹp chặt thắt lưng Lâm Kinh Vũ, bắp đùi thon dài phấn nộn như có như không cọ xát bên người hắn, mông cánh hoa nhấc lên nhấc xuống có quy luật chảy ra dâʍ ɖịƈɦ ướt đẫm, âm thanh giao hợp giữa thanh thiên bạch nhật càng thêm tình sắc.
"Ah...a...bảo bối nhi, ưʍ...ngươi có thích không..."
Trương Tiểu Phàm cúi đầu cười nhẹ, bởi vì côn ŧɦịŧ vừa đâm vào nơi nào đó mà y giật bắn người, mềm nhũn ngã xuống lồng ngực Lâm Kinh Vũ. Người bên dưới kìm nén hơi thở nặng nề, vừa chán ghét vừa mâu thuẫn nhìn y, có thể thấy Lâm đại hiệp đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội. Hắn có là thánh cũng nghĩ không ra Trương Tiểu Phàm lại đối với hắn làm ra sự tình này, hắn vốn tưởng chính mình là kẻ phải...khụ khụ, kết quả thực khiến người ta hoảng hốt. Trương Tiểu Phàm nằm trên người hắn chỉ đỉnh lộng hạ thân, gò má nóng bừng xinh đẹp dán chặt lên người Lâm Kinh Vũ, chóp mũi hắn ngửi được hương vị nhàn nhạt từ mái tóc dài của y, trong phút chốc thất thần ngẩn ra.
"A...A...Ưh.." Âm thanh dụ nhân của Trương Tiểu Phàm như ma âm quán nhĩ, so với bất kỳ loại võ công tà đạo nào trên giang hồ đều đáng sợ hơn. Lâm Kinh Vũ lắc đầu cố gắng bảo trì thanh tỉnh chống lại tiếng rêи ɾỉ động lòng người kia, đáng tiếc càng nỗ lực kháng cự thì càng nghe rõ hơn, đánh nát gông xiềnh du͙ƈ vọиɠ mà hắn vẫn đè nén suốt từ đầu đến giờ. Xuân dược của độc thủ thần y đương nhiên không phải loại tùy tiện muốn mua là có, thời gian kéo dài cùng hiệu lực phải khiến kẻ khác mở mang tầm mắt, huống hồ dược lần này là nhằm vào Lâm Kinh Vũ, dựa theo thuộc tính nội lực của hắn mà điều chế, thành ra Lâm Kinh Vũ càng vận công áp chế du͙ƈ vọиɠ thì song song đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong người hắn sẽ càng lớn, nếu hắn còn cứng đối cứng cùng xuân dược, hậu quả tẩu hỏa nhập ma là chuyện không thể ngờ.
Lâm Kinh Vũ trừng ánh mắt sung huyết tới đối phương, đồng tử đầy tơ máu biểu thị nhẫn nhịn của hắn đã tới cực hạn. Hắn siết chặt tay, "oanh" một tiếng huyệt vị dịch chuyển, dây thừng trói trên người lả tả rơi xuống nhuyễn tháp, hai mắt Lâm Kinh Vũ lóe lên màu đỏ sậm, ngay cả Trương Tiểu Phàm nhìn thấy cũng không nhịn được run mạnh một cái.
"A...! A..! Hm, ưhm...!! Lâm, Lâm Kinh Vũ...Á!!!!"
Lâm Kinh Vũ giống như phát điên thô bạo quật ngược trở lại đè Trương Tiểu Phàm xuống nhuyễn tháp, hung hăng trừu tống đâm chọc côn ŧɦịŧ vào dâm huyệt ướŧ áŧ. Mị thịt bị căng thụt vào kéo ra dính dấp toàn là dịch trắng, góc độ đâm rút khác nhau càng lúc càng kịch liệt. Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu hét lớn, hạ thân theo động tác mạnh mẽ đong đưa tới lui, hậu huyệt tê rần vô pháp khép lại, sâu bên trong cơ thể không ngừng bị va đập gây ra kɦoáı ƈảʍ cực đại. Y cố giãy giụa làm cho mình thoải mái hơn một chút, không ngờ bị Lâm Kinh Vũ giữ chặt cơ thể, như biến thành kẻ khác mà thao lộng ăn tươi nuốt sống y, mỗi lần tiến vào đều đâm vào nơi mẫn cảm, mỗi lần sáp nhập đều xuyên xỏ nghiền nát huyệt động loạn tao, đầu nấm ở bên trong xoay qua xoay lại ngoáy vào tràng bích nóng rực, ép cho nước bắn ra xì xì dâm mỹ vô cùng. Âm nang đánh vào mông y bình bịch, Lâm Kinh Vũ kéo chân y sang hai bên, di chuyển thắt lưng ngày càng nhanh, khiến Trương Tiểu Phàm bị kɦoáı ƈảʍ giày vò run rẩy vô lực dang chân mặc cho hắn thao...
"Bảo bối nhi, ngươi cũng thật thú tính quá đi, làm người ta nhũn hết rồi nè~"
Sau khi Lâm Kinh Vũ điên loan đảo phượng tỉnh lại, chỉ hận không thể tự sát chết cho xong.
Hắn tiếp tục bị Trương Tiểu Phàm điểm huyệt trên nhuyễn tháp, trên người chỉ có một tấm lụa mỏng, Trương Tiểu Phàm xícɦ ɭõa nằm trong lòng hắn không ngừng cọ loạn, da thịt nhẵn nhụi mềm mại thực khiến hắn đau đầu.
Lâm Kinh Vũ không nhớ được bản thân mình sau khi bộc phát nội lực đã phát điên thành cái dạng gì, nhưng hắn mở mắt ra nhìn thấy Trương Tiểu Phàm bộ dạng xuân sắc vô biên - trên người đầy trọc dịch cùng dấu xanh xanh hồng hồng, tiểu huynh đệ của hắn còn chôn trong u huyệt mê người, vừa rút ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ liền ồ ạt chảy ra - Lâm Kinh Vũ mơ hồ cảm thấy hắn vừa nãy rất bạo lực.
Trương Tiểu Phàm thất hắn ngây ngốc, bĩu môi kéo cánh tay hắn đặt lên bụng mình, ủy khuất nói: "Ngươi chơi đùa người ta đến sảng khoái rồi thì đẩy người ta sang một bên, xem, nếu trong này có cốt nhục của ngươi thì sao? Bỏ mặc à?"
Lâm Kinh Vũ giật khóe miệng: "...Nam nhân không thể hoài thai."
"Nói xạo, lẽ nào Lâm đại hiệp muốn phủi bỏ trách nhiệm sao? Ta sẽ chiêu cáo thiên hạ Lâm Kinh Vũ làm cho con nhà người ta có thai rồi bỏ trốn, xem ngươi còn làm được gì!"
"...Uy hiếp ta ngươi cũng không mang thai được."
"Vậy chúng ta tiếp tục làm, làm đến khi nào có cục cưng!!!"
"Ngươi!!!!"
Liền sau đó, một tràng rêи ɾỉ nỉ non lại truyền ra cùng tiếng thở dốc, màn trướng xung quanh đình nhỏ lay động một hồi.
...
Lâm Kinh Vũ là truyền nhân đời thứ ba mươi sáu của Thiết Kiếm Môn, mười ba tuổi danh chấn thiên hạ, mười lăm tuổi đả bại một trăm lẻ tám ác đồ tà phái, trở thành thiếu hiệp trẻ tuổi có công trạng lớn nhất trong toàn bộ võ lâm. Nội lực của hắn chí dương, thần thái tuấn dật phi phàm, trong cuộc đời hiển nhiên không thiếu oanh yến ngưỡng mộ ôm tâm tưởng nhớ hắn, nhưng mà Lâm Kinh Vũ tựa hồ không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Hắn một lòng si mê võ đạo, hằng ngày nếu không ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thì chắc chắn là bế quan tu luyện, vì vậy lần này hắn mất tích không có ai trong Thiết Kiếm Môn biết, các đồng môn huynh đệ còn nghĩ hắn lại bế quan ở thâm sơn cùng cốc nào đó rồi. Thẳng đến khi người của Thượng Nguyệt Tiêu cục đến tận cửa Thiết Kiếm Môn tìm người, mọi người mới biết là sự tình đã phát triển đến mức không thể nắm bắt.
"Cách đây mười ngày Thượng Nguyệt Tiêu cục có gửi chỗ Lâm đại hiệp một món đồ nhờ hắn đưa đến Tứ Linh Sơn, nhưng đã qua thời hạn mà vẫn chưa thấy Lâm đại hiệp hồi đáp. Ai cũng biết trước giờ Lâm đại hiệp là người trọng chữ tín, ta không tin hắn có tâm tư giữ kẽ làm của riêng cho nên đến đây nghe một lời giải thích." Tiêu chủ Thượng Nguyệt Tiêu cục trịnh trọng nói, tuy ngữ khí có vẻ đang lo lắng cho Lâm Kinh Vũ, thực chất là dò xét: "Các hạ cũng biết tài bảo của Tứ Linh Sơn không phải phàm vật, nếu rơi vào tay kẻ khác thì thật nguy hiểm."
Môn chủ Thiết Kiếm Môn - Hạ Trường An năm nay mới vừa hai mươi lăm, nhưng đầu óc tâm cơ tuyệt đối không thua Tiêu chủ, biết người này đang sốt ruột, nhất thời nhíu mày: "Sư huynh đi mây về gió không phải Tiêu chủ không biết, từ nửa tháng trước hắn chưa từng đặt chân về đây, ta hiện tại cũng không biết hắn đang ở đâu."
"Nói như vậy, Lâm đại hiệp mất tích sao?"
"Cũng gần như vậy đi, dù sao hành tung sư huynh rất bất định, ngay cả sư phụ ta cũng không có biện pháp tìm được sư huynh. Nếu món đồ đó quan trọng như vậy chi bằng ta đích thân cùng Tiêu chủ đi tìm sư huynh một phen."
"...Hảo."
Đám người Thiết Kiếm Môn cùng Thượng Nguyệt Tiêu cục một đường chạy theo lối đến Tứ Linh Sơn, dĩ nhiên dọc đường không gặp được Lâm Kinh Vũ, mà đụng phải một cô nương xiêm y màu xanh nhạt từng có quen biết với Lâm đại hiệp.
"Lâm đại ca mất tích?!!" Thiếu nữ khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Có phải hay không là do ma giáo...?"
"Diễm cô nương nói vậy là...?"
"Lần trước ta gặp hắn đang chiến đấu cùng một tên huyết y nam tử, xem dáng dấp có vẻ là độc thủ thần y, người này tà ma không phải chính nhân quân tử, ta lo lắng Lâm đại ca chịu thiệt nên chạy theo giúp hắn, nào ngờ vừa tới rừng trúc phía đông liền bị cắt đuôi." Diễm Lan càng nói càng run rẩy: "Có khi nào, Lâm đại ca..."
"Chúng ta đến rừng trúc phía đông." Hạ Trường An nhìn đám nhạn điểu vòng trên bầu trời, chân mày giãn ra.
Mà lúc này...
"Bảo bối nhi, ngươi bắn nhiều quá~" Trương Tiểu Phàm cười ngả ngớn, đưa ngón tay thon dài tách rộng tiểu huyệt, bạch dịch nhanh chóng tuôn ra chảy xuống chân y, mất một lúc mới thanh tẩy sạch sẽ. Y ngồi trên dục bồn cứ như vậy tắm rửa thân thể, lại bắt Lâm Kinh Vũ nhét vào ghế ngồi đó xem y tắm,...Lâm đại hiệp chít chít gào thét, ta rốt cuộc gặp phải yêu quái phương nào a!!
Từ sau khi hai người bọn họ đồng sàng cộng chẩm một phen, Trương Tiểu Phàm để hắn tự do đi lại trong nhà, biện pháp nuôi thả này rất có hiệu quả, bởi vì xung quanh nơi này toàn là cơ quan, trong cơ quan không thiếu nhất chính là mê dược, cho nên Lâm Kinh Vũ vừa thừa dịp trốn ra ngoài là bị cơ quan cầm chân, hít phải mê dược lăn đùng ra bất tỉnh. Trương Tiểu Phàm nói, viên hoàn đan lần trước hắn nuốt xuống dần dần sẽ phong bế công lực của hắn, hắn hiện giờ so với người bình thường chỉ khỏe mạnh hơn một chút, còn đâu nội lực cùng chiêu thức đều không thể thi triển. Lâm Kinh Vũ vừa giận vừa thẹn không muốn nói chuyện với y đã mấy ngày, Trương Tiểu Phàm cứ làm như không biết mà trêu đùa hắn, mặc kệ ánh mắt hắn nhìn y có bao nhiêu bài xích.
Hiện tại Trương thần y ma giáo đang chà lau thân thể, mái tóc dài đen nhánh tản ra mặt nước, dung mạo tuyệt thế khuynh thành điên đảo chúng sinh mỉm cười ưu nhã, đường cong trên thân người lộ ra rõ ràng. Nước trôi dọc theo cổ y xuống đến ngực, lăn dài trên hai khỏa anh đào đỏ hồng, cuối cùng rơi tõm xuống nước, toàn bộ quá trình đủ để người khác quỳ rạp xuống thần phục. Lâm đại hiệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm thôi miên bản thân không cần ngẩng đầu lên nhìn, chẳng qua âm thanh tí tách rào rạt bên tai thì hắn không cách nào chống lại được. Đầu óc mơ màng tưởng tượng đến cảnh Trương Tiểu Phàm cả người đầy nước quấn lên người mình, đầu lưỡi đỏ tươi cùng mình trêu đùa rượt đuổi, hạ thân kết hợp chặt chẽ không rời, y ở trên người mình vặn eo lắc mông dâm tao rêи ɾỉ, mà mình lại không thể khống chế xoa nắn thân thể y, cường bách áp bức y, đâm cho y khóc lóc bắn ra, lại vặn vẹo giãy giụa dưới thân mình cầu hoan, bộ dạng phóng đãng chỉ có một mình mình nhìn thấy.
Trương Tiểu Phàm đang chuyên chú rửa sạch tay chân, đột nhiên nghe thấy mùi máu tươi, kinh ngạc quay đầu nhìn kẻ nào đó: "Oa, mũi của ngươi chảy máu kìa!"
"...!!!" Lâm Kinh Vũ còn hãi hùng hơn, vội chạy ra ngoài. Đáng thương đại nam hiệp bá khí trắc lậu tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm, cư nhiên bại hoại đến mức đó! Mà trong khi hắn cố gắng xử lí máu đang nhỏ ra ngoài, Trương Tiểu Phàm hữu ý vô tình chạy tới, cầm theo vải băng và dược muốn giúp hắn giải quyết.
"Ta không cần!!!"
"Bảo bối nhi đừng nháo, máu chảy nhiều như vậy rất đáng sợ~"
Chúng ta đều là nhân sĩ giang hồ, dù thiện hay tà đều đã từng gϊếŧ người vô số, có tư cách nói lời này sao?!
"Thực sự không cần!"
"Aiii đã nói ngồi yên đi mà, ngươi gần đây ăn nhiều đồ nhiệt quá hả? Chiều nay ta hầm thuốc giải nhiệt cho ngươi!"
"Thôi khỏi đi..." Ngươi lại cho tắc kè rắn rết côn trùng vào nồi thuốc thì gia gia ta cũng không muốn ăn!
"Xấu hổ cái gì chứ, ta là đại trượng phu làm phải chịu trách nhiệm...Huống hồ..." Trương Tiểu Phàm đột nhiên ngập ngừng, đỏ mặt sờ sờ bụng cười e lệ: "Huống hồ ta đã mang thai kết tinh tình yêu của chúng ta, ngươi mới không được rời khỏi người ta nha..."
Lâm Kinh Vũ cứng đờ một chốc.
"Ai nha sao lại chảy nhiều máu hơn vậy chứ!!!"
"Câm miệng!!!"
"Xấu xa, bảo ta câm miệng là muốn được hôn đúng không, lại đây! Ưʍ..."
"Hm..." Buông, buông, buông buông buông!!!
Trương Tiểu Phàm liên tục lay động thân thể, độ dẻo dai của người tập võ lúc này trở thành ưu điểm lợi hại, làn da trắng nõn của y nổi lên vạt hồng nhạt, đôi mày thanh tú hơi nhíu lại, thần sắc có chút khó chịu lại đan xen thõa mãn mê đắm không nói nên lời, khiến cho độc thủ thần y vốn đã rất câu nhân giờ càng đầy cám dỗ. Đặc biệt là khi cái miệng nhỏ bên dưới của y còn đang ra sức phun nuốt cự hành, trải qua nhiều lần trừu sáp đã trở nên mềm mại non mịn, mỗi khi qυყ đầυ rung rung chọc thẳng vào bên trong y, Trương Tiểu Phàm đều phát ra tiếng rên ngọt nị đủ để làm người khác khó thở, xương cốt đều muốn tan thành nước. Hai chân y kẹp chặt thắt lưng Lâm Kinh Vũ, bắp đùi thon dài phấn nộn như có như không cọ xát bên người hắn, mông cánh hoa nhấc lên nhấc xuống có quy luật chảy ra dâʍ ɖịƈɦ ướt đẫm, âm thanh giao hợp giữa thanh thiên bạch nhật càng thêm tình sắc.
"Ah...a...bảo bối nhi, ưʍ...ngươi có thích không..."
Trương Tiểu Phàm cúi đầu cười nhẹ, bởi vì côn ŧɦịŧ vừa đâm vào nơi nào đó mà y giật bắn người, mềm nhũn ngã xuống lồng ngực Lâm Kinh Vũ. Người bên dưới kìm nén hơi thở nặng nề, vừa chán ghét vừa mâu thuẫn nhìn y, có thể thấy Lâm đại hiệp đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội. Hắn có là thánh cũng nghĩ không ra Trương Tiểu Phàm lại đối với hắn làm ra sự tình này, hắn vốn tưởng chính mình là kẻ phải...khụ khụ, kết quả thực khiến người ta hoảng hốt. Trương Tiểu Phàm nằm trên người hắn chỉ đỉnh lộng hạ thân, gò má nóng bừng xinh đẹp dán chặt lên người Lâm Kinh Vũ, chóp mũi hắn ngửi được hương vị nhàn nhạt từ mái tóc dài của y, trong phút chốc thất thần ngẩn ra.
"A...A...Ưh.." Âm thanh dụ nhân của Trương Tiểu Phàm như ma âm quán nhĩ, so với bất kỳ loại võ công tà đạo nào trên giang hồ đều đáng sợ hơn. Lâm Kinh Vũ lắc đầu cố gắng bảo trì thanh tỉnh chống lại tiếng rêи ɾỉ động lòng người kia, đáng tiếc càng nỗ lực kháng cự thì càng nghe rõ hơn, đánh nát gông xiềnh du͙ƈ vọиɠ mà hắn vẫn đè nén suốt từ đầu đến giờ. Xuân dược của độc thủ thần y đương nhiên không phải loại tùy tiện muốn mua là có, thời gian kéo dài cùng hiệu lực phải khiến kẻ khác mở mang tầm mắt, huống hồ dược lần này là nhằm vào Lâm Kinh Vũ, dựa theo thuộc tính nội lực của hắn mà điều chế, thành ra Lâm Kinh Vũ càng vận công áp chế du͙ƈ vọиɠ thì song song đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong người hắn sẽ càng lớn, nếu hắn còn cứng đối cứng cùng xuân dược, hậu quả tẩu hỏa nhập ma là chuyện không thể ngờ.
Lâm Kinh Vũ trừng ánh mắt sung huyết tới đối phương, đồng tử đầy tơ máu biểu thị nhẫn nhịn của hắn đã tới cực hạn. Hắn siết chặt tay, "oanh" một tiếng huyệt vị dịch chuyển, dây thừng trói trên người lả tả rơi xuống nhuyễn tháp, hai mắt Lâm Kinh Vũ lóe lên màu đỏ sậm, ngay cả Trương Tiểu Phàm nhìn thấy cũng không nhịn được run mạnh một cái.
"A...! A..! Hm, ưhm...!! Lâm, Lâm Kinh Vũ...Á!!!!"
Lâm Kinh Vũ giống như phát điên thô bạo quật ngược trở lại đè Trương Tiểu Phàm xuống nhuyễn tháp, hung hăng trừu tống đâm chọc côn ŧɦịŧ vào dâm huyệt ướŧ áŧ. Mị thịt bị căng thụt vào kéo ra dính dấp toàn là dịch trắng, góc độ đâm rút khác nhau càng lúc càng kịch liệt. Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu hét lớn, hạ thân theo động tác mạnh mẽ đong đưa tới lui, hậu huyệt tê rần vô pháp khép lại, sâu bên trong cơ thể không ngừng bị va đập gây ra kɦoáı ƈảʍ cực đại. Y cố giãy giụa làm cho mình thoải mái hơn một chút, không ngờ bị Lâm Kinh Vũ giữ chặt cơ thể, như biến thành kẻ khác mà thao lộng ăn tươi nuốt sống y, mỗi lần tiến vào đều đâm vào nơi mẫn cảm, mỗi lần sáp nhập đều xuyên xỏ nghiền nát huyệt động loạn tao, đầu nấm ở bên trong xoay qua xoay lại ngoáy vào tràng bích nóng rực, ép cho nước bắn ra xì xì dâm mỹ vô cùng. Âm nang đánh vào mông y bình bịch, Lâm Kinh Vũ kéo chân y sang hai bên, di chuyển thắt lưng ngày càng nhanh, khiến Trương Tiểu Phàm bị kɦoáı ƈảʍ giày vò run rẩy vô lực dang chân mặc cho hắn thao...
"Bảo bối nhi, ngươi cũng thật thú tính quá đi, làm người ta nhũn hết rồi nè~"
Sau khi Lâm Kinh Vũ điên loan đảo phượng tỉnh lại, chỉ hận không thể tự sát chết cho xong.
Hắn tiếp tục bị Trương Tiểu Phàm điểm huyệt trên nhuyễn tháp, trên người chỉ có một tấm lụa mỏng, Trương Tiểu Phàm xícɦ ɭõa nằm trong lòng hắn không ngừng cọ loạn, da thịt nhẵn nhụi mềm mại thực khiến hắn đau đầu.
Lâm Kinh Vũ không nhớ được bản thân mình sau khi bộc phát nội lực đã phát điên thành cái dạng gì, nhưng hắn mở mắt ra nhìn thấy Trương Tiểu Phàm bộ dạng xuân sắc vô biên - trên người đầy trọc dịch cùng dấu xanh xanh hồng hồng, tiểu huynh đệ của hắn còn chôn trong u huyệt mê người, vừa rút ra tϊиɦ ɖϊƈh͙ liền ồ ạt chảy ra - Lâm Kinh Vũ mơ hồ cảm thấy hắn vừa nãy rất bạo lực.
Trương Tiểu Phàm thất hắn ngây ngốc, bĩu môi kéo cánh tay hắn đặt lên bụng mình, ủy khuất nói: "Ngươi chơi đùa người ta đến sảng khoái rồi thì đẩy người ta sang một bên, xem, nếu trong này có cốt nhục của ngươi thì sao? Bỏ mặc à?"
Lâm Kinh Vũ giật khóe miệng: "...Nam nhân không thể hoài thai."
"Nói xạo, lẽ nào Lâm đại hiệp muốn phủi bỏ trách nhiệm sao? Ta sẽ chiêu cáo thiên hạ Lâm Kinh Vũ làm cho con nhà người ta có thai rồi bỏ trốn, xem ngươi còn làm được gì!"
"...Uy hiếp ta ngươi cũng không mang thai được."
"Vậy chúng ta tiếp tục làm, làm đến khi nào có cục cưng!!!"
"Ngươi!!!!"
Liền sau đó, một tràng rêи ɾỉ nỉ non lại truyền ra cùng tiếng thở dốc, màn trướng xung quanh đình nhỏ lay động một hồi.
...
Lâm Kinh Vũ là truyền nhân đời thứ ba mươi sáu của Thiết Kiếm Môn, mười ba tuổi danh chấn thiên hạ, mười lăm tuổi đả bại một trăm lẻ tám ác đồ tà phái, trở thành thiếu hiệp trẻ tuổi có công trạng lớn nhất trong toàn bộ võ lâm. Nội lực của hắn chí dương, thần thái tuấn dật phi phàm, trong cuộc đời hiển nhiên không thiếu oanh yến ngưỡng mộ ôm tâm tưởng nhớ hắn, nhưng mà Lâm Kinh Vũ tựa hồ không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Hắn một lòng si mê võ đạo, hằng ngày nếu không ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa thì chắc chắn là bế quan tu luyện, vì vậy lần này hắn mất tích không có ai trong Thiết Kiếm Môn biết, các đồng môn huynh đệ còn nghĩ hắn lại bế quan ở thâm sơn cùng cốc nào đó rồi. Thẳng đến khi người của Thượng Nguyệt Tiêu cục đến tận cửa Thiết Kiếm Môn tìm người, mọi người mới biết là sự tình đã phát triển đến mức không thể nắm bắt.
"Cách đây mười ngày Thượng Nguyệt Tiêu cục có gửi chỗ Lâm đại hiệp một món đồ nhờ hắn đưa đến Tứ Linh Sơn, nhưng đã qua thời hạn mà vẫn chưa thấy Lâm đại hiệp hồi đáp. Ai cũng biết trước giờ Lâm đại hiệp là người trọng chữ tín, ta không tin hắn có tâm tư giữ kẽ làm của riêng cho nên đến đây nghe một lời giải thích." Tiêu chủ Thượng Nguyệt Tiêu cục trịnh trọng nói, tuy ngữ khí có vẻ đang lo lắng cho Lâm Kinh Vũ, thực chất là dò xét: "Các hạ cũng biết tài bảo của Tứ Linh Sơn không phải phàm vật, nếu rơi vào tay kẻ khác thì thật nguy hiểm."
Môn chủ Thiết Kiếm Môn - Hạ Trường An năm nay mới vừa hai mươi lăm, nhưng đầu óc tâm cơ tuyệt đối không thua Tiêu chủ, biết người này đang sốt ruột, nhất thời nhíu mày: "Sư huynh đi mây về gió không phải Tiêu chủ không biết, từ nửa tháng trước hắn chưa từng đặt chân về đây, ta hiện tại cũng không biết hắn đang ở đâu."
"Nói như vậy, Lâm đại hiệp mất tích sao?"
"Cũng gần như vậy đi, dù sao hành tung sư huynh rất bất định, ngay cả sư phụ ta cũng không có biện pháp tìm được sư huynh. Nếu món đồ đó quan trọng như vậy chi bằng ta đích thân cùng Tiêu chủ đi tìm sư huynh một phen."
"...Hảo."
Đám người Thiết Kiếm Môn cùng Thượng Nguyệt Tiêu cục một đường chạy theo lối đến Tứ Linh Sơn, dĩ nhiên dọc đường không gặp được Lâm Kinh Vũ, mà đụng phải một cô nương xiêm y màu xanh nhạt từng có quen biết với Lâm đại hiệp.
"Lâm đại ca mất tích?!!" Thiếu nữ khiếp sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Có phải hay không là do ma giáo...?"
"Diễm cô nương nói vậy là...?"
"Lần trước ta gặp hắn đang chiến đấu cùng một tên huyết y nam tử, xem dáng dấp có vẻ là độc thủ thần y, người này tà ma không phải chính nhân quân tử, ta lo lắng Lâm đại ca chịu thiệt nên chạy theo giúp hắn, nào ngờ vừa tới rừng trúc phía đông liền bị cắt đuôi." Diễm Lan càng nói càng run rẩy: "Có khi nào, Lâm đại ca..."
"Chúng ta đến rừng trúc phía đông." Hạ Trường An nhìn đám nhạn điểu vòng trên bầu trời, chân mày giãn ra.
Mà lúc này...
"Bảo bối nhi, ngươi bắn nhiều quá~" Trương Tiểu Phàm cười ngả ngớn, đưa ngón tay thon dài tách rộng tiểu huyệt, bạch dịch nhanh chóng tuôn ra chảy xuống chân y, mất một lúc mới thanh tẩy sạch sẽ. Y ngồi trên dục bồn cứ như vậy tắm rửa thân thể, lại bắt Lâm Kinh Vũ nhét vào ghế ngồi đó xem y tắm,...Lâm đại hiệp chít chít gào thét, ta rốt cuộc gặp phải yêu quái phương nào a!!
Từ sau khi hai người bọn họ đồng sàng cộng chẩm một phen, Trương Tiểu Phàm để hắn tự do đi lại trong nhà, biện pháp nuôi thả này rất có hiệu quả, bởi vì xung quanh nơi này toàn là cơ quan, trong cơ quan không thiếu nhất chính là mê dược, cho nên Lâm Kinh Vũ vừa thừa dịp trốn ra ngoài là bị cơ quan cầm chân, hít phải mê dược lăn đùng ra bất tỉnh. Trương Tiểu Phàm nói, viên hoàn đan lần trước hắn nuốt xuống dần dần sẽ phong bế công lực của hắn, hắn hiện giờ so với người bình thường chỉ khỏe mạnh hơn một chút, còn đâu nội lực cùng chiêu thức đều không thể thi triển. Lâm Kinh Vũ vừa giận vừa thẹn không muốn nói chuyện với y đã mấy ngày, Trương Tiểu Phàm cứ làm như không biết mà trêu đùa hắn, mặc kệ ánh mắt hắn nhìn y có bao nhiêu bài xích.
Hiện tại Trương thần y ma giáo đang chà lau thân thể, mái tóc dài đen nhánh tản ra mặt nước, dung mạo tuyệt thế khuynh thành điên đảo chúng sinh mỉm cười ưu nhã, đường cong trên thân người lộ ra rõ ràng. Nước trôi dọc theo cổ y xuống đến ngực, lăn dài trên hai khỏa anh đào đỏ hồng, cuối cùng rơi tõm xuống nước, toàn bộ quá trình đủ để người khác quỳ rạp xuống thần phục. Lâm đại hiệp mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm thôi miên bản thân không cần ngẩng đầu lên nhìn, chẳng qua âm thanh tí tách rào rạt bên tai thì hắn không cách nào chống lại được. Đầu óc mơ màng tưởng tượng đến cảnh Trương Tiểu Phàm cả người đầy nước quấn lên người mình, đầu lưỡi đỏ tươi cùng mình trêu đùa rượt đuổi, hạ thân kết hợp chặt chẽ không rời, y ở trên người mình vặn eo lắc mông dâm tao rêи ɾỉ, mà mình lại không thể khống chế xoa nắn thân thể y, cường bách áp bức y, đâm cho y khóc lóc bắn ra, lại vặn vẹo giãy giụa dưới thân mình cầu hoan, bộ dạng phóng đãng chỉ có một mình mình nhìn thấy.
Trương Tiểu Phàm đang chuyên chú rửa sạch tay chân, đột nhiên nghe thấy mùi máu tươi, kinh ngạc quay đầu nhìn kẻ nào đó: "Oa, mũi của ngươi chảy máu kìa!"
"...!!!" Lâm Kinh Vũ còn hãi hùng hơn, vội chạy ra ngoài. Đáng thương đại nam hiệp bá khí trắc lậu tung hoành giang hồ hơn hai mươi năm, cư nhiên bại hoại đến mức đó! Mà trong khi hắn cố gắng xử lí máu đang nhỏ ra ngoài, Trương Tiểu Phàm hữu ý vô tình chạy tới, cầm theo vải băng và dược muốn giúp hắn giải quyết.
"Ta không cần!!!"
"Bảo bối nhi đừng nháo, máu chảy nhiều như vậy rất đáng sợ~"
Chúng ta đều là nhân sĩ giang hồ, dù thiện hay tà đều đã từng gϊếŧ người vô số, có tư cách nói lời này sao?!
"Thực sự không cần!"
"Aiii đã nói ngồi yên đi mà, ngươi gần đây ăn nhiều đồ nhiệt quá hả? Chiều nay ta hầm thuốc giải nhiệt cho ngươi!"
"Thôi khỏi đi..." Ngươi lại cho tắc kè rắn rết côn trùng vào nồi thuốc thì gia gia ta cũng không muốn ăn!
"Xấu hổ cái gì chứ, ta là đại trượng phu làm phải chịu trách nhiệm...Huống hồ..." Trương Tiểu Phàm đột nhiên ngập ngừng, đỏ mặt sờ sờ bụng cười e lệ: "Huống hồ ta đã mang thai kết tinh tình yêu của chúng ta, ngươi mới không được rời khỏi người ta nha..."
Lâm Kinh Vũ cứng đờ một chốc.
"Ai nha sao lại chảy nhiều máu hơn vậy chứ!!!"
"Câm miệng!!!"
"Xấu xa, bảo ta câm miệng là muốn được hôn đúng không, lại đây! Ưʍ..."
"Hm..." Buông, buông, buông buông buông!!!
Bình luận truyện