Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 91: Vết sẹo
Editor: Pinkylee
Beta: Chen
"Nếu như là vấn đề con cái, bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại, luôn sẽ có cách."
Mắt Lưu Thanh đầy vết đuôi cá nhìn Kha Bố một cái: "Đem vấn đề nói đơn giản như vậy, ngươi là muốn làm hại ai? Con không thể nào là của hai người, cho dù xem là của Chi Lý, ngươi có thể bảo đảm vô tư yêu đứa bé không có huyết thống cả đời sao, vô tư vì nó mà hi sinh sao? Thứ huyết thống này ngươi có thể đơn giản thừa nhận thì thừa nhận sao? Ngươi cảm thấy Lam Ngân tại sao yêu Chi Lý như vậy, bởi vì Chi Lý là cô ta sinh, cô ta sẽ yêu người khác như vậy sao. Được rồi, cho dù ngươi có thể bảo đảm, vậy chúng ta lại nói đến đứa bé này, ở Trung Quốc, đứa trẻ không có ba mẹ đều sẽ bị nhỏ trong trường cười nhạo, hơn nữa, ba mẹ đứa bé là hai người đàn ông, ngươi muốn để đứa bé từ nhỏ đã chịu áp lực của thế tục? Từ nhỏ đã bắt đầu chịu đựng giày vò? Tâm lý con nít phải làm sao! Đây là Trung Quốc, không phải Âu Mỹ hay một vài quốc gia tân tiến! Đường ta đã đi so với cơm ngươi từng ăn còn nhiều hơn, mấy điều này đều là vấn đề hiện thực các ngươi phải đối mặt, mấy thứ hoàn mỹ diễn ra, lãng mạn vẽ ra, mỹ mãn viết ra, cùng cuộc sống hiện thực chân chân chính chính căn bản không giống nhau."
Nếu như chỉ là bị mắng, Kha Bố có thể ứng đối, nhưng là mấy thứ này...Kha Bố vừa rất hài lòng mình tính cách rất lý tính, bây giờ cậu lại không có tự tin như vậy, cậu nếu như đủ ngây thơ, thì sẽ nghe không lọt mấy lời này, nhưng cậu...biết tất cả điều Lưu Thanh nói, không có một câu nói dối, là lời chân thật như vậy.
Muốn dùng loại ngôn ngữ nào đi phản đối sự thật mà ngay cả mình cũng thừa nhận đây, mình thật sự có tự tin sẽ vô tư mãi mãi yêu đứa bé sao, cho dù mình có tự tin này, vậy mình lại làm thế nào bảo vệ đứa bé này trong thế tục, lúc đứa bé bị đứa bé khác cười nhạo, lúc đứa bé khốn khổ hỏi mình tại sao không phải là nữ, mà là nam, tại sao không giống như ba mẹ đứa trẻ khác, mình phải nói làm sao. Mình có lúc không cách nào chịu đựng được ác ngôn ác ngữ người khác và người thân nói sau lưng, như thế nào mà yêu cầu đứa bé có thể chịu đựng.
Kha Bố lắc đầu, không ngừng lắc đầu, âm thanh như nhẹ như nặng: "Nhưng con sẽ không rời khỏi Chi Lý, con không muốn rời khỏi Chi Lý, con không rời Chi Lý được, biết mấy điều này thì thế nào."
"Rõ ràng biết còn nói lời này, ngươi so với trong dự đoán của ta còn vô sỉ hơn, nếu đã là người vô sỉ, ta cũng chỉ có thể dùng chiêu vô sỉ." Lưu Thanh từ trong túi vung ra một sấp ảnh, Kha Bố nhìn không rõ lắm, mượn đèn đường mà mơ hồ nhìn thấy mặt ba mình, thế là cậu ngồi xỏm xuống nhặt hình, bên trên có dáng vẻ ba lúc làm việc, còn có mẹ, mấy bức ảnh này rất kỳ lạ, không phải chụp lén, là đường đường chính chính ở bên cạnh bọn họ chụp, ba mẹ đều không phải người thích chụp ảnh, càng sẽ không đem hình mình đăng lên mạng, Kha Bố không hiểu rõ là chuyện gì, mà một bức ảnh cuối cùng vậy mà là một đứa bé, là em trai mình, nó nằm trong nôi nhìn ống kính.
"Bà cho cháu mấy bức ảnh này rốt cuộc là muốn nói gì, bà từ nơi nào..."
"Ngươi vẫn thật là đơn thuần." Lưu Thanh hơi hơi cong người, giọng bà rất nhỏ, nhưng rất đáng sợ: "Ngươi biết ta có bao nhiêu con rối không? Bên cạnh người nhà người, bên cạnh ngươi, bên cạnh Chi Lý, bên cạnh Tả Tư, ngươi cảm thấy ta là lúc nào biết chuyện các ngươi, ngươi rất tự tin sao, trong mấy người bạn kia của ngươi không có con rối ta sắp xếp sao? Chỉ cần ta không ra lệnh, bọn họ có thể là người thân của cậu, có thể là bạn bè cùng vui đùa của cậu, trên thế giới này có rất ít thứ tiền không mua được."
Kha Bố chớp mắt sau lưng nổi lên ý lạnh, cậu vẫn luôn đối với Lưu Thanh chỉ là sợ hãi sự già nua và yếu ớt của bà, cậu sợ mình sẽ không cẩn thận làm tổn thương bà ấy, nhưng bà ấy rốt cuộc là người của Chi gia, Kha Bố lãnh giáo được nơi chân chính của bà khiến người ta khủng bố. cậu tức giận đứng dậy: "Bà nếu như muốn đe dọa con, con sẽ không để bà đắc ý."
"Ngươi có thể làm gì?" Lưu Thanh đi lại gần cậu một bước, Kha Bố lùi về sau một bước, ép người không chỉ là thân thể bà, còn có lời nói của bà: "Trong đầu ngươi đang nghĩ gì, nhanh chóng nói cho Chi Lý biết?" Kha Bố toàn thân run rẩy: "Con..."
"Lời ta chưa nói hết, ngươi đừng cắt ngang ta.Kết quả người vẫn là chỉ có thể tìm Chi Lý? Loại người như ngươi nói thẳng ra chỉ là một phế vật mà thôi, ba mẹ ly hôn, con tìm đến Chi Lý, từ sau khi nếm được trái ngọt, trở nên kiên định là vì Chi Lý, tha thứ cho gia đình ngươi là bởi vì Chi Lý, quen bạn bè cũng là vì Chi Lý, ngươi chỗ nào không phải vì Chi Lý mà đạt được." bà ấy lại lần nữa lại gần.
"Ngươi không có Chi Lý thì cái gì cũng không phải, ngươi sợ không có Chi Lý, bởi vì ngoại trừ Chi Lý đã không có ai nguyện ý cần loại người như ngươi, người nhà ngươi cũng vậy, bạn bè ngươi cũng vậy, ngươi chính là một cái hành lý, ngươi không đủ ưu tú, không đủ xuất chúng, không đủ thông minh, ngươi cái gì cũng không đủ, loại người như ngươi dùng điểm nào đến xứng với Chi Lý nhà chúng ta."
Kha Bố sắc mặt trắng bệch, bị ép từng bước lùi về sau, Lưu Thanh lại không có bỏ qua cho cậu: "Muốn vào Chi gia chúng ta? Quả thật là chuyện cười! Loại người như ngươi ở đây chính nghĩa cùng ta nói tình cảm, để ta nói ngươi biết, theo ta nghe lại đều là mông chó, hảo hảo nhìn rõ Chi Lý ở bên cạnh ngươi, là loại người như ngươi có thể xứng sao, bản thân ngươi ở vực sâu còn không đủ, lại muốn kéo Chi Lý vào vực sâu, để Chi Lý chìm vào tranh chấp gia đình chính là ngươi, để Lam ngân đem nó làm đến không phô trương là ngươi, để Chi Lý sạch sẽ chìm vào thế tục là ngươi, để nó một đời cũng không cách nào làm ba là ngươi, toàn bộ là ngươi! Nó rốt cuộc là làm gì với ngươi, ngươi phải đối với nó như vậy, nếu như ngươi lúc đó không đi tìm nó, các ngươi có lẽ một đời chỉ là khách qua đường. Con nít của gia đình ly hôn còn ít sao, người khác không được sống tốt sao, ngươi ngu dốt nhất, còn muốn dùng người đến chữa trị."
Lưu Thanh lại lần nữa bước về trước một bước: "Yêu của loại người như ngươi, thật ác độc." Kha Bố căng chặt thân thể, căng đến toàn thân phát run, càng sợ nhắc đến, càng muốn trốn tránh, đều bị lộ ra, vết sẹo cũ, vết sẹo mới, toàn bộ đều bị Lưu Thanh hung hăng nhanh chóng vạch lộ ra, mỗi một cái đều đang chảy máu.
Beta: Chen
"Nếu như là vấn đề con cái, bây giờ khoa học kỹ thuật hiện đại, luôn sẽ có cách."
Mắt Lưu Thanh đầy vết đuôi cá nhìn Kha Bố một cái: "Đem vấn đề nói đơn giản như vậy, ngươi là muốn làm hại ai? Con không thể nào là của hai người, cho dù xem là của Chi Lý, ngươi có thể bảo đảm vô tư yêu đứa bé không có huyết thống cả đời sao, vô tư vì nó mà hi sinh sao? Thứ huyết thống này ngươi có thể đơn giản thừa nhận thì thừa nhận sao? Ngươi cảm thấy Lam Ngân tại sao yêu Chi Lý như vậy, bởi vì Chi Lý là cô ta sinh, cô ta sẽ yêu người khác như vậy sao. Được rồi, cho dù ngươi có thể bảo đảm, vậy chúng ta lại nói đến đứa bé này, ở Trung Quốc, đứa trẻ không có ba mẹ đều sẽ bị nhỏ trong trường cười nhạo, hơn nữa, ba mẹ đứa bé là hai người đàn ông, ngươi muốn để đứa bé từ nhỏ đã chịu áp lực của thế tục? Từ nhỏ đã bắt đầu chịu đựng giày vò? Tâm lý con nít phải làm sao! Đây là Trung Quốc, không phải Âu Mỹ hay một vài quốc gia tân tiến! Đường ta đã đi so với cơm ngươi từng ăn còn nhiều hơn, mấy điều này đều là vấn đề hiện thực các ngươi phải đối mặt, mấy thứ hoàn mỹ diễn ra, lãng mạn vẽ ra, mỹ mãn viết ra, cùng cuộc sống hiện thực chân chân chính chính căn bản không giống nhau."
Nếu như chỉ là bị mắng, Kha Bố có thể ứng đối, nhưng là mấy thứ này...Kha Bố vừa rất hài lòng mình tính cách rất lý tính, bây giờ cậu lại không có tự tin như vậy, cậu nếu như đủ ngây thơ, thì sẽ nghe không lọt mấy lời này, nhưng cậu...biết tất cả điều Lưu Thanh nói, không có một câu nói dối, là lời chân thật như vậy.
Muốn dùng loại ngôn ngữ nào đi phản đối sự thật mà ngay cả mình cũng thừa nhận đây, mình thật sự có tự tin sẽ vô tư mãi mãi yêu đứa bé sao, cho dù mình có tự tin này, vậy mình lại làm thế nào bảo vệ đứa bé này trong thế tục, lúc đứa bé bị đứa bé khác cười nhạo, lúc đứa bé khốn khổ hỏi mình tại sao không phải là nữ, mà là nam, tại sao không giống như ba mẹ đứa trẻ khác, mình phải nói làm sao. Mình có lúc không cách nào chịu đựng được ác ngôn ác ngữ người khác và người thân nói sau lưng, như thế nào mà yêu cầu đứa bé có thể chịu đựng.
Kha Bố lắc đầu, không ngừng lắc đầu, âm thanh như nhẹ như nặng: "Nhưng con sẽ không rời khỏi Chi Lý, con không muốn rời khỏi Chi Lý, con không rời Chi Lý được, biết mấy điều này thì thế nào."
"Rõ ràng biết còn nói lời này, ngươi so với trong dự đoán của ta còn vô sỉ hơn, nếu đã là người vô sỉ, ta cũng chỉ có thể dùng chiêu vô sỉ." Lưu Thanh từ trong túi vung ra một sấp ảnh, Kha Bố nhìn không rõ lắm, mượn đèn đường mà mơ hồ nhìn thấy mặt ba mình, thế là cậu ngồi xỏm xuống nhặt hình, bên trên có dáng vẻ ba lúc làm việc, còn có mẹ, mấy bức ảnh này rất kỳ lạ, không phải chụp lén, là đường đường chính chính ở bên cạnh bọn họ chụp, ba mẹ đều không phải người thích chụp ảnh, càng sẽ không đem hình mình đăng lên mạng, Kha Bố không hiểu rõ là chuyện gì, mà một bức ảnh cuối cùng vậy mà là một đứa bé, là em trai mình, nó nằm trong nôi nhìn ống kính.
"Bà cho cháu mấy bức ảnh này rốt cuộc là muốn nói gì, bà từ nơi nào..."
"Ngươi vẫn thật là đơn thuần." Lưu Thanh hơi hơi cong người, giọng bà rất nhỏ, nhưng rất đáng sợ: "Ngươi biết ta có bao nhiêu con rối không? Bên cạnh người nhà người, bên cạnh ngươi, bên cạnh Chi Lý, bên cạnh Tả Tư, ngươi cảm thấy ta là lúc nào biết chuyện các ngươi, ngươi rất tự tin sao, trong mấy người bạn kia của ngươi không có con rối ta sắp xếp sao? Chỉ cần ta không ra lệnh, bọn họ có thể là người thân của cậu, có thể là bạn bè cùng vui đùa của cậu, trên thế giới này có rất ít thứ tiền không mua được."
Kha Bố chớp mắt sau lưng nổi lên ý lạnh, cậu vẫn luôn đối với Lưu Thanh chỉ là sợ hãi sự già nua và yếu ớt của bà, cậu sợ mình sẽ không cẩn thận làm tổn thương bà ấy, nhưng bà ấy rốt cuộc là người của Chi gia, Kha Bố lãnh giáo được nơi chân chính của bà khiến người ta khủng bố. cậu tức giận đứng dậy: "Bà nếu như muốn đe dọa con, con sẽ không để bà đắc ý."
"Ngươi có thể làm gì?" Lưu Thanh đi lại gần cậu một bước, Kha Bố lùi về sau một bước, ép người không chỉ là thân thể bà, còn có lời nói của bà: "Trong đầu ngươi đang nghĩ gì, nhanh chóng nói cho Chi Lý biết?" Kha Bố toàn thân run rẩy: "Con..."
"Lời ta chưa nói hết, ngươi đừng cắt ngang ta.Kết quả người vẫn là chỉ có thể tìm Chi Lý? Loại người như ngươi nói thẳng ra chỉ là một phế vật mà thôi, ba mẹ ly hôn, con tìm đến Chi Lý, từ sau khi nếm được trái ngọt, trở nên kiên định là vì Chi Lý, tha thứ cho gia đình ngươi là bởi vì Chi Lý, quen bạn bè cũng là vì Chi Lý, ngươi chỗ nào không phải vì Chi Lý mà đạt được." bà ấy lại lần nữa lại gần.
"Ngươi không có Chi Lý thì cái gì cũng không phải, ngươi sợ không có Chi Lý, bởi vì ngoại trừ Chi Lý đã không có ai nguyện ý cần loại người như ngươi, người nhà ngươi cũng vậy, bạn bè ngươi cũng vậy, ngươi chính là một cái hành lý, ngươi không đủ ưu tú, không đủ xuất chúng, không đủ thông minh, ngươi cái gì cũng không đủ, loại người như ngươi dùng điểm nào đến xứng với Chi Lý nhà chúng ta."
Kha Bố sắc mặt trắng bệch, bị ép từng bước lùi về sau, Lưu Thanh lại không có bỏ qua cho cậu: "Muốn vào Chi gia chúng ta? Quả thật là chuyện cười! Loại người như ngươi ở đây chính nghĩa cùng ta nói tình cảm, để ta nói ngươi biết, theo ta nghe lại đều là mông chó, hảo hảo nhìn rõ Chi Lý ở bên cạnh ngươi, là loại người như ngươi có thể xứng sao, bản thân ngươi ở vực sâu còn không đủ, lại muốn kéo Chi Lý vào vực sâu, để Chi Lý chìm vào tranh chấp gia đình chính là ngươi, để Lam ngân đem nó làm đến không phô trương là ngươi, để Chi Lý sạch sẽ chìm vào thế tục là ngươi, để nó một đời cũng không cách nào làm ba là ngươi, toàn bộ là ngươi! Nó rốt cuộc là làm gì với ngươi, ngươi phải đối với nó như vậy, nếu như ngươi lúc đó không đi tìm nó, các ngươi có lẽ một đời chỉ là khách qua đường. Con nít của gia đình ly hôn còn ít sao, người khác không được sống tốt sao, ngươi ngu dốt nhất, còn muốn dùng người đến chữa trị."
Lưu Thanh lại lần nữa bước về trước một bước: "Yêu của loại người như ngươi, thật ác độc." Kha Bố căng chặt thân thể, căng đến toàn thân phát run, càng sợ nhắc đến, càng muốn trốn tránh, đều bị lộ ra, vết sẹo cũ, vết sẹo mới, toàn bộ đều bị Lưu Thanh hung hăng nhanh chóng vạch lộ ra, mỗi một cái đều đang chảy máu.
Bình luận truyện