Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2
Chương 92: Loại người như mình
Editor: Pinkylee.
Beta: Chen.
Một câu cũng nói không lại, câu chữ, ánh mắt, khí thế của Lưu Thanh đều giống như có một loại năng lực thôi thúc, kéo lòng Kha Bố càng lúc càng trầm, loại cảm giác này không giống với bi thương, nhưng như cũ vẫn rất đau, khủng bố, đau khổ, tự ti muốn khóc lại không thể được, có quá nhiều tâm trạng bao vây lấy cậu, bao vây lấy tâm hồn cậu, không cho linh hồn bất cứ cơ hội nào hít thở, ép cậu đến chết mới thôi.
Điện thoại Kha Bố bất luận gọi bao nhiêu lần cũng ở trạng thái không liên lạc được, thế là Chi Lý gọi cho Ứng Tu Kiệt: "Cậu có ở cùng Kha Bố hay không."
"Không có, một người anh em lúc trước của tớ đột nhiên nhập viện, tớ đang ở bệnh viện, Kha Bố cậu ấy làm sao." Ứng Tu Kiệt còn chưa nói xong thì đã bị Chi Lý cắt ngang: "Hỏi người khác xem có nhìn thấy Kha Bố hay không."
"Được."
Chi Lý cúp điện thoại dường như một giây cũng không đợi được, hắn vô cùng không thích suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu lúc này. Điện thoại Ứng Tu Kiệt rất nhanh liền gọi lại: "Ngoại trừ Ấu Ngôn không liên lạc đươc, bọn họ hình như đều có việc, không ai ở cùng với Kha Bố, Kha Bố cậu ấy...." Chi Lý lại lần nữa cúp điện thoại của Ứng Tu Kiệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại, Kha Bố, tên hỗn đản này, dám gạt mình. Hắn trực tiếp xuống lầu, đến một khu khác của trường học, bất chấp sự ngăn cản của quản lý ký túc xá nữ, trực tiếp đá mở một cánh cửa khác của phòng ngủ nữ sinh, túm lấy Bao Tế Lôi từ trên giường: "Bà ấy ở đâu?"
Bao Tế Lôi bị túm chặt cổ áo, vẻ mặt bất vi sở động, các cô gái khác bị dọa sợ, cũng không dám lên tiếng. thấy Bao Tế Lôi không nói, Chi Lý đem lưng cô ta ấn lên giá giường: "Nói."
"Anh đang chỉ ai?"
"Ít nói mấy lời vô ích với tôi."
"Tôi không biết, bà ấy đại khái biết anh sẽ đến tìm tôi, làm sao có thể nói tôi biết chứ." Chi Lý nhìn dáng vẻ cô ta không giống đang nói dối, đem cô ta ném lên đất, đẩy cửa phòng ngủ ra. Hắn nhẹ nhíu mi, nhìn bầu trời đã tối lại. Kha Bố, cậu tại sao không nghe lời tớ.
Nên nghe lời Chi Lý, không nên đến, tự tin lúc đó đi đâu rồi, đi đâu rồi, nhưng là, mình dựa vào cái gì phải tự tin, loại người như mình...
"Ngươi cảm thấy người ta sẽ thích rác rưởi sống ở trên thế giới này sao, không có ngươi, Kha Bố, không có ngươi, Chi Lý sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều..."
"Đừng nói nữa, không..." Kha Bố lùi về sau, nhưng không biết đã không còn đường lùi, thân thể cậu không chịu khống chế ngã về sau, mặt nước bắn lên như phun nước. Nước sông ban đêm đáng sợ như vậy, bạn nhìn không rõ phương hướng, bạn không biết trong sông có gì, bạn cũng không biết túm lấy bạn là cái gì.
Đầu Kha Bố đụng trúng một vật cứng, đầu trở nên quay cuồng, trước mắt chỉ có ánh sáng yếu ớt lắc lư, cậu cảm thấy mình rất nặng, tay chân của cậu không động được, cũng không muốn động.
Lưu Thanh nhìn mặt sông, khóe môi động đậy: "Làm theo ước định, ta không có động thủ."
Ai cũng sẽ không đến cứu mình, ai cũng sẽ không biết mình ở đâu.
Ánh đèn bên bờ sông ở trong nước nhìn lên kỳ lạ, cảm giác chìm xuống hóa ra dễ chịu như vậy sao. Trong đầu Kha Bố đột nhiên nhớ lại lúc mình đau khổ khi chia cắt cùng Chi Lý, đó là hồi ức trân quý, nhưng lại khiến cậu chán ghét, ngôn ngữ của mình, vẻ mặt của mình, rất nhiều khoảnh khắc của tám năm đều giống như bị nước sau khi nhận chìm thì biến dạng.
Mình dựa vào cái gì ở trước mặt Chi Lý khóc, mình dựa vào cái gì ở trước mặt Chi Lý cười, mình dựa vào cái gì ở trước mặt Chi Lý tức giận, mình dựa vào cái gì có thể nắm lấy tay Chi Lý chứ, mình dựa vào cái gì có thể ôm thân thể Chi Lý, mình dựa vào cái gì có thể hôn môi Chi Lý chứ, mình dựa vào cái gì chứ...rõ ràng tám năm này hắn gặp điều không tôt đều là do mình đem đến.
Loại người như mình lúc trước vì Chi Lý đã làm cái gì, bây giờ đã vì Chi Lý làm cái gì, sau này lại có thể vì Chi Lý mà làm cái gì, đều là Chi Lý vì mình, lúc nào đã coi đó đương nhiên chứ, lúc nào cảm thấy mình xứng đáng được hưởng thụ thứ này.
Loại người như mình cùng Chi Lý ở bên nhau, cho nên hắn mới bị người khác trách móc, hắn dường như là hoàn mỹ nhất, mặt của hắn, thân thể của hăn, ngón tay của hắn, độ ấm của hắn.
Tớ yêu cậu, Chi Lý, nhưng tớ phải dùng điểm tốt nào để yêu cậu đây.
Không có cậu, tớ cái gì cũng không phải, tớ bây giờ, là do cậu cho, mùa hè tám năm trước, không quen biết cậu, tớ sẽ trở thành thế nào, tớ sẽ có bao nhiêu chán ghét thế giới này, có phải sẽ giống như bây giờ chán ghét bản thân.
Loại người như tớ, loại người như tớ, loại người như tớ....
Phổi đột nhiên trở nên khó chịu không thôi, nhưng Kha Bố vẫn là không cách nào nhúc nhích, sức lực của thân thể cậu đều bị trọng lượng vô danh hút hết, ánh sáng đã nhìn không thấy nữa, phong cảnh kỳ lạ cũng không thấy nữa, chỉ còn lại một mảnh đen tối và lạnh lẽo, Kha Bố không biết mình đây là muốn đi đâu, nhưng nơi này, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, lại khó chịu một lúc thì sẽ không khó chịu nữa sao, Kha Bố nhắm mắt lại.
Lưu Thanh ở trên sàn gỗ vẫn nhìn chằm chằm bên trong nước, thẳng đến khi trong nước không có bất kỳ động tĩnh gì, bà có chút kỳ lạ nhưng vẫn trấn định như cũ, tiếp tục giống như tự mình lẩm bẩm nói: "Kỳ lạ, không phải biết bơi sao, dù sao cũng là nó tự mình rơi xuống không liên quan đến ta." Bà vừa nói xong, nghe thấy bên bờ sông có tiếng gì đó rơi vào nước, nhưng lại không kịp kiểm tra xem, sau lưng lại vang lên tiếng của đàn ông.
"Vẫn là đến chậm một bước."
"Con sao biết ở đây, lúc nãy là?" bà quay đầu lại nhìn vào sông.
Có một cỗ lực đè lên Kha Bố, Kha Bố dùng sức lực cuối cùng chầm chậm mở hai mắt, cậu chưa từng biết trong sông vậy mà có mỹ nhân ngư tồn tại, tiếp theo cậu lại lần nữa nhắm mắt, không có ý thức.
Chi Tả Tư không có trả lời câu hỏi, chỉ là nhìn lão nhân yếu ớt đứng trước mặt, sau đó đem điếu thuốc vẫn còn dính son môi của Lam Ngân đặt lên miệng, hút một hơi cuối cùng rồi ném đi, lạnh nhạt hỏi: "Bà là ai?"
End chap.
....
Đính chính lại, không phải tụi tui lười, cũng không phải tụi tui bỏ bê dịch truyện, dịch xong mà bận quá hai đứa tui đâu có beta được. ToT Thông cảm nhé.
:> Btw, ở đây có ai là Khải Nguyên shipper chứ:< Mấy nay đều đang quắn 17 cục cưng beizi lam lục và dấu chấm than đem theo cả thế giới ngọt ngào có đúng không.... Đó là tui chưa điểm danh vụ emoji với trượt tuyết chỉ có đôi ta gì gì đấy nha... \("▽`*)(*"▽`)/
Beta: Chen.
Một câu cũng nói không lại, câu chữ, ánh mắt, khí thế của Lưu Thanh đều giống như có một loại năng lực thôi thúc, kéo lòng Kha Bố càng lúc càng trầm, loại cảm giác này không giống với bi thương, nhưng như cũ vẫn rất đau, khủng bố, đau khổ, tự ti muốn khóc lại không thể được, có quá nhiều tâm trạng bao vây lấy cậu, bao vây lấy tâm hồn cậu, không cho linh hồn bất cứ cơ hội nào hít thở, ép cậu đến chết mới thôi.
Điện thoại Kha Bố bất luận gọi bao nhiêu lần cũng ở trạng thái không liên lạc được, thế là Chi Lý gọi cho Ứng Tu Kiệt: "Cậu có ở cùng Kha Bố hay không."
"Không có, một người anh em lúc trước của tớ đột nhiên nhập viện, tớ đang ở bệnh viện, Kha Bố cậu ấy làm sao." Ứng Tu Kiệt còn chưa nói xong thì đã bị Chi Lý cắt ngang: "Hỏi người khác xem có nhìn thấy Kha Bố hay không."
"Được."
Chi Lý cúp điện thoại dường như một giây cũng không đợi được, hắn vô cùng không thích suy nghĩ đang xuất hiện trong đầu lúc này. Điện thoại Ứng Tu Kiệt rất nhanh liền gọi lại: "Ngoại trừ Ấu Ngôn không liên lạc đươc, bọn họ hình như đều có việc, không ai ở cùng với Kha Bố, Kha Bố cậu ấy...." Chi Lý lại lần nữa cúp điện thoại của Ứng Tu Kiệt, ánh mắt lạnh lùng nhìn màn hình điện thoại, Kha Bố, tên hỗn đản này, dám gạt mình. Hắn trực tiếp xuống lầu, đến một khu khác của trường học, bất chấp sự ngăn cản của quản lý ký túc xá nữ, trực tiếp đá mở một cánh cửa khác của phòng ngủ nữ sinh, túm lấy Bao Tế Lôi từ trên giường: "Bà ấy ở đâu?"
Bao Tế Lôi bị túm chặt cổ áo, vẻ mặt bất vi sở động, các cô gái khác bị dọa sợ, cũng không dám lên tiếng. thấy Bao Tế Lôi không nói, Chi Lý đem lưng cô ta ấn lên giá giường: "Nói."
"Anh đang chỉ ai?"
"Ít nói mấy lời vô ích với tôi."
"Tôi không biết, bà ấy đại khái biết anh sẽ đến tìm tôi, làm sao có thể nói tôi biết chứ." Chi Lý nhìn dáng vẻ cô ta không giống đang nói dối, đem cô ta ném lên đất, đẩy cửa phòng ngủ ra. Hắn nhẹ nhíu mi, nhìn bầu trời đã tối lại. Kha Bố, cậu tại sao không nghe lời tớ.
Nên nghe lời Chi Lý, không nên đến, tự tin lúc đó đi đâu rồi, đi đâu rồi, nhưng là, mình dựa vào cái gì phải tự tin, loại người như mình...
"Ngươi cảm thấy người ta sẽ thích rác rưởi sống ở trên thế giới này sao, không có ngươi, Kha Bố, không có ngươi, Chi Lý sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều..."
"Đừng nói nữa, không..." Kha Bố lùi về sau, nhưng không biết đã không còn đường lùi, thân thể cậu không chịu khống chế ngã về sau, mặt nước bắn lên như phun nước. Nước sông ban đêm đáng sợ như vậy, bạn nhìn không rõ phương hướng, bạn không biết trong sông có gì, bạn cũng không biết túm lấy bạn là cái gì.
Đầu Kha Bố đụng trúng một vật cứng, đầu trở nên quay cuồng, trước mắt chỉ có ánh sáng yếu ớt lắc lư, cậu cảm thấy mình rất nặng, tay chân của cậu không động được, cũng không muốn động.
Lưu Thanh nhìn mặt sông, khóe môi động đậy: "Làm theo ước định, ta không có động thủ."
Ai cũng sẽ không đến cứu mình, ai cũng sẽ không biết mình ở đâu.
Ánh đèn bên bờ sông ở trong nước nhìn lên kỳ lạ, cảm giác chìm xuống hóa ra dễ chịu như vậy sao. Trong đầu Kha Bố đột nhiên nhớ lại lúc mình đau khổ khi chia cắt cùng Chi Lý, đó là hồi ức trân quý, nhưng lại khiến cậu chán ghét, ngôn ngữ của mình, vẻ mặt của mình, rất nhiều khoảnh khắc của tám năm đều giống như bị nước sau khi nhận chìm thì biến dạng.
Mình dựa vào cái gì ở trước mặt Chi Lý khóc, mình dựa vào cái gì ở trước mặt Chi Lý cười, mình dựa vào cái gì ở trước mặt Chi Lý tức giận, mình dựa vào cái gì có thể nắm lấy tay Chi Lý chứ, mình dựa vào cái gì có thể ôm thân thể Chi Lý, mình dựa vào cái gì có thể hôn môi Chi Lý chứ, mình dựa vào cái gì chứ...rõ ràng tám năm này hắn gặp điều không tôt đều là do mình đem đến.
Loại người như mình lúc trước vì Chi Lý đã làm cái gì, bây giờ đã vì Chi Lý làm cái gì, sau này lại có thể vì Chi Lý mà làm cái gì, đều là Chi Lý vì mình, lúc nào đã coi đó đương nhiên chứ, lúc nào cảm thấy mình xứng đáng được hưởng thụ thứ này.
Loại người như mình cùng Chi Lý ở bên nhau, cho nên hắn mới bị người khác trách móc, hắn dường như là hoàn mỹ nhất, mặt của hắn, thân thể của hăn, ngón tay của hắn, độ ấm của hắn.
Tớ yêu cậu, Chi Lý, nhưng tớ phải dùng điểm tốt nào để yêu cậu đây.
Không có cậu, tớ cái gì cũng không phải, tớ bây giờ, là do cậu cho, mùa hè tám năm trước, không quen biết cậu, tớ sẽ trở thành thế nào, tớ sẽ có bao nhiêu chán ghét thế giới này, có phải sẽ giống như bây giờ chán ghét bản thân.
Loại người như tớ, loại người như tớ, loại người như tớ....
Phổi đột nhiên trở nên khó chịu không thôi, nhưng Kha Bố vẫn là không cách nào nhúc nhích, sức lực của thân thể cậu đều bị trọng lượng vô danh hút hết, ánh sáng đã nhìn không thấy nữa, phong cảnh kỳ lạ cũng không thấy nữa, chỉ còn lại một mảnh đen tối và lạnh lẽo, Kha Bố không biết mình đây là muốn đi đâu, nhưng nơi này, rất yên tĩnh, rất yên tĩnh, lại khó chịu một lúc thì sẽ không khó chịu nữa sao, Kha Bố nhắm mắt lại.
Lưu Thanh ở trên sàn gỗ vẫn nhìn chằm chằm bên trong nước, thẳng đến khi trong nước không có bất kỳ động tĩnh gì, bà có chút kỳ lạ nhưng vẫn trấn định như cũ, tiếp tục giống như tự mình lẩm bẩm nói: "Kỳ lạ, không phải biết bơi sao, dù sao cũng là nó tự mình rơi xuống không liên quan đến ta." Bà vừa nói xong, nghe thấy bên bờ sông có tiếng gì đó rơi vào nước, nhưng lại không kịp kiểm tra xem, sau lưng lại vang lên tiếng của đàn ông.
"Vẫn là đến chậm một bước."
"Con sao biết ở đây, lúc nãy là?" bà quay đầu lại nhìn vào sông.
Có một cỗ lực đè lên Kha Bố, Kha Bố dùng sức lực cuối cùng chầm chậm mở hai mắt, cậu chưa từng biết trong sông vậy mà có mỹ nhân ngư tồn tại, tiếp theo cậu lại lần nữa nhắm mắt, không có ý thức.
Chi Tả Tư không có trả lời câu hỏi, chỉ là nhìn lão nhân yếu ớt đứng trước mặt, sau đó đem điếu thuốc vẫn còn dính son môi của Lam Ngân đặt lên miệng, hút một hơi cuối cùng rồi ném đi, lạnh nhạt hỏi: "Bà là ai?"
End chap.
....
Đính chính lại, không phải tụi tui lười, cũng không phải tụi tui bỏ bê dịch truyện, dịch xong mà bận quá hai đứa tui đâu có beta được. ToT Thông cảm nhé.
:> Btw, ở đây có ai là Khải Nguyên shipper chứ:< Mấy nay đều đang quắn 17 cục cưng beizi lam lục và dấu chấm than đem theo cả thế giới ngọt ngào có đúng không.... Đó là tui chưa điểm danh vụ emoji với trượt tuyết chỉ có đôi ta gì gì đấy nha... \("▽`*)(*"▽`)/
Bình luận truyện