Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!

Chương 11: Con đã đắc tội với ông trời ư?



Du bị trừ 20% lương, cô rất buồn. Nhưng sau khi sáng suốt nhận ra mình có lỗi với cậu chủ đẹp trai, cô đã vội vàng chạy vào xin lỗi. Nhưng mà cô cũng chẳng hiểu nổi cậu là con trai hay gái nữa, trách móc không thôi, luôn mồm luôn miệng, làm cô nhức hết cả đầu.

Còn về phần cậu chủ, cậu bực đến mức chỉ muốn cưa chân con bé kia ra, không chơi thì thôi, cậu cũng chẳng cần, cớ sao lại hành hạ cậu co quắp cả một ngày như vậy! Hầu với chả hầu, cậu ghét cô! Nhưng vốn dĩ cậu chẳng thể đuổi cô, cô là một người gặp may liên tiếp, kể từ khi làm những món ăn kinh khủng cho bố mẹ cậu, bố đã dùng quyền lực của mình để ràng buộc. Nhưng không được, đối với cậu cô chính là sao chổi, nếu xinh đẹp một chút còn có thể chấp nhận, ai lại... Mà cậu thừa biết cô vào nhà này chẳng phải vì lí do gì mà là vì... ngoại hình của cậu!

Đã thế, cái con bé coi trọng sắc đẹp này, cậu sẽ cho nó biết thế nào là bản chất con người!

Chờ nhé bé con!

...

Ngày hôm sau, Mộc Du lũn cũn theo cậu đến trường. Cậu chủ tay đút túi quần thản nhiên vô cùng, mặc cho cô hầu đằng sau xách cái cặp nặng chịch. Haizz, cô thở hồng hộc như con lợn con, khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi ròng ròng nhìn trông kinh dị vô cùng. Cô cũng chẳng hiểu nổi, sách vở của cậu làm bằng kim cương hay đá quý mà nặng còn hơn thằng bé suy dinh dưỡng gần nhà cô.

Ghét ghê!

Lang thang trong trường ngoằn nghoèo như cái mê cung, sải chân cậu dài thật đấy, đi nhanh quá! Mà công nhận, cậu chủ của cô mặc cái gì cũng đẹp, đứng cạnh cậu mà giống như kiểu con cu li ý! Ơ, mà cô đúng là cu li thật mà! Nhưng cô biết, đằng sau cái vỏ bọc hào nhoáng ấy là một con người xấu xa. Tôi muốn nghỉ việc lắm chứ, ahuhu cậu chủ à, nhưng từ khi hầu cậu kiểu như tôi dính bùa hấp dẫn vào người ấy, quen được bao nhiêu trai đẹp..

Chắc là không nghỉ đâu...

Chắc thế...

Suy nghĩ hồi lâu, hồi tỉnh lại, cô vội nhìn quanh, ôi cậu chủ ơi... Qué á díu náo!

Chạy đi tìm cậu chủ, mệt thật đó, ai da, cô ngồi thụp xuống thềm cầu thang, lục xem balo cậu có gì uống không... ai ngờ, cái bao gạo cô vác hơn ba mươi phút lại chỉ có một ít sách giáo khoa và... hai quả tạ năm kí! Trời ạ, cô hầm hầm tức giận, xem ra không ổn rồi... mặc cho tiếng chuông vào lớp vang, liên quan đến cô ư, Mộc Du chạy điên cuồng tìm nam nhân độc ác kia.

Ngó quanh, đôi mắt tinh xạ của Mộc Du đã phát hiện một bóng nam đứng lấp ló trước cửa một phòng học.

Xem nào... đôi chân chạy điên cuồng lao lên tầng ba, nhảy xổ vào người nam nhân.

- À há, cậu đây rồi!

Chủ tớ đồng thanh, chợt nhận ra mình đang nằm chồm hỗm trên người cậu, cô vội bật dậy, đằng hắng một chút. Cậu chẳng hề quan tâm, chìa tay ra:

- Đưa cặp đây!

Huýt sáo vu vơ, cô ngô nghê:

- Em vứt hết sách vở rồi, cậu cần cặp làm gì?

Mặt cậu tái xám, nhưng nhìn bóng lưng trĩu nặng kia, dám chắc chưa vứt một thứ nào cả, cậu thở nhẹ nhõm rồi nhún vai:

- Cũng được thôi... ta chẳng lo buồn đâu...

- Vậy thì tốt! Cậu rất có tinh thần lạc quan...

- Nhưng mà... - Cậu ủ ê, mặt buồn rười rượi - Ta kẹp một danh sách bọn con trai trong đội bóng ở vở Hóa...

- Ưm... Thật ạ?- Khuôn mặt cô tái xanh khấp khởi- Các anh ý có đẹp trai không ạ?

- Ôi dồi đẹp lắm, nhà giàu nứt đũng quần!

- Ơ thế thì em chưa vứt sách vở của cậu đâu! Đây nè... - Cô đưa chiếc cặp nhẹ không, cậu hốt hoảng mở cặp.

-Văn, Toán, Hóa, Sử... Đủ rồi, ta vào lớp đây, cô ở lại đứng gánh nước hộ ta nhé!

Chưa kịp thanh minh gì, cậu vội chạy biến. Cô nhìn hai thùng nước bên cạnh, đành vậy, cong lưng xách lên. Hự... nó còn nặng hơn hai quả tạ ban sáng nữa!

Chịu đựng cả một buổi sáng, cuối cùng cũng khiến cậu chủ động lòng thương, cho nghỉ cả một buổi chiều. Cô thật sự sướng lắm, gọi điện cho soái ca tóc vàng, ai da mấy ngày không gặp anh chỉ có thể nhắn tin gọi điện, làm cô thực sự nhớ quá! Thật may anh đang rảnh, nhận lời ngay...

Nhưng đến đi chơi cũng không được yên ổn nữa.

Cả một chiều cô cứ có cảm giác ai đeo bám, đôi khi cô ngó quanh quất mặt thất thần làm Will mấy lần phải ngỏ ý muốn đưa cô về nhà. Sau đấy không muốn anh lo lắng, cô không chú ý đến kẻ đó nữa. Lúc ấy mới phát hiện ra anh thực sự dễ thương cực kì, nói chuyện có duyên làm cô cười nổ cả bụng. Đúng mẫu con trai cô thích.

Nhưng ngay cả lúc anh đã về, oan gia kẻ đó vẫn bám như đỉa. Gì đây?

Mộc Du cô đắc tội gì với ông trời mà xui luôn một ngày vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện