Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 5 - Chương 7
– Tôi biết chắc sẽ có một đêm nào đó, cậu thế nào cũng tới tìm tôi uống rượu. – Cận Phi Vũ thư thái ngồi ở vị trí trong cùng của quán bar, nâng lý rượu hướng về phía Khô Nguyệt.
– Ông đã biết hết rồi? – Khô Nguyệt điềm tĩnh bước tới trước mặt ông, ngồi xuống – Bao gồm cả việc… tôi tới đây để giết ông?
– Bao gồm cả thứ mà cậu cần tìm. – Ông lấy từ trong bóng tối bên cạnh ra một thứ vuông thành sắc cạnh, đặt lên mặt bàn. Một chiếc hộp gỗ đào màu nâu sẫm chạm trổ hoa văn, lắng đọng sắc thái cổ xưa thâm trầm, mặc cho ánh đèn chầm chậm xoay tròn trên trần nhà hắt xuống mình những vệt sáng màu sặc sỡ.
Ánh mắt của Khô Nguyệt từ đầu tới cuối không hề biến đổi.
– Điềm đạm như cúc, đây chính là câu nói hay nhất để hình dung về những sát thủ tuyệt đỉnh chân chính. Sở dĩ tôi vui vẻ diễn kịch với cậu cho tới bây giờ, là vì không muốn thân phận của cậu khiến cho các cư dân nơi này phải khiếp sợ. – Dòng rượu màu đỏ sậm chảy gọn gàng từ cổ chai vào một chiếc ly rỗng không rơi rớt lấy một giọt. Cận Phi Vũ đẩy chiếc ly tới trước mặt Khô Nguyệt, cười mà nói – Khô Nguyệt, cậu xứng đáng để tôi mời rượu.
– Cảm ơn! – Khô Nguyệt một hơi uống cạn ly rượu, trong miệng vẫn là cái vị chan chát quen thuộc.
Tiếng nhạc chầm chậm du dương văn vẳng trong bốn bề không khí. Vẫn là khúc “Butterfly Kisses”.
There’s two things I know for sure,
She was sent here from heaven, and she’s Daddy’s little girl.
As I drop to my knees by her bed at night,
She talk to Jesus and I close my eyes.[1]
[1] Tạm dịch: “Có hai điều tôi biết chắc chắn, đó là cô bé được gửi tới từ thiên đường, và là con gái bé bóng của cha cô ấy. Khi tôi quỳ gối trước giường của cô bé trong đêm, cô bé nói cùng với chúa Jesus, và tôi khép mắt” (Nd).
Giọng nam trầm ấm lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Từ khi Khô Nguyệt tới quán bar này lần đầu tiên, nhạc trong quán lúc nào cũng là bài hát này, chưa bao giờ đổi bài khác.
– Cậu hoàn toàn không giống với những gã đã tới trước đây! – Cận Phi Vũ nói.
Khô Nguyệt không nói gì, chỉ xoay tròn chiếc ly đã trống không, trên thành ly phản chiếu khuôn mặt mỉm cười của Cận Phi Vũ. Ông có vẻ chưa tới bốn mươi, song lại có mái tóc bạch kim hiếm thấy, đeo cặp kính gọng đen kiểu dáng rất đẹp. Lúc cười, khóe mắt đã có những vết chân chim, nhưng nhìn vẻ tuấn tú trên khuôn mặt, vẻ sáng sủa của ngũ quan, ông vẫn là một người đàn ông vô cùng cuốn hút. Đó là một vẻ cuốn hút được tích lũy qua bề dày năm tháng, là kết quả của những trải nghiệm và thăng trầm chậm rãi theo bước thời gian, không hề phô trương lộ liễu, mà kín đáo gắn liền với con người ông.
Môt người như thế này, đương nhiên không phải là kẻ mà những “đồng nghiệp” của anh đã bước tới trước đó có thể giải quyết được. Chắc hẳn khách hàng của anh sau khi trải qua vô số lần thất bại mới chịu bỏ ra một mức giá khủng để tìm anh. Thù lao của anh từ xưa tới nay luôn cao hơn mức giá của những sát thủ bình thường cả trăm lần. Mức giá này không phải ai cũng có khả năng chi trả, hoặc bằng lòng chi trả.
– Có muốn biết trong này là thứ gì không? – Cận Phi Vũ khẽ vỗ lên chiếc hộp.
Khô Nguyệt lắc đầu:
– Chức trách của tôi chỉ là mang nó về cho khách hàng. Bên trong nó là thứ gì, không liên quan tới tôi.
– Cậu quả nhiên khác hẳn người thường! – Cận Phi Vũ lắc đầu cười – Lần này, cô ấy đã tìm đúng người rồi! – Ông nhìn thẳng vảo Khô Nguyệt – Chuẩn bị lúc nào ra tay?
– Đợi ông uống xong ly rượu kia! – Khô Nguyệt thành thật trả lời. Ly rượu của Cận Phi Vũ vẫn còn lại non nửa.
– Nếu tôi muốn cậu sau ngày cuối cùng của tháng sau hãy thi hành nhiệm vụ, cậu có đồng ý không? – Cận Phi Vũ nghiêm túc hỏi.
Hai đầu mày Khô Nguyệt khẽ nhướng lên. “Ngày hai mươi tháng sau là sinh nhật của King, tôi đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ấy” – Khuôn mặt hạnh phúc của Lạc Diệp bất chợt hiện lên trước mắt anh.
-Được! – Khô Nguyệt không hề do dự. Thời gian đã giao hẹn với khách hàng là ba tháng, cuối tháng sau mới ra tay, không phải là vi phạm hợp đồng.
– Cảm ơn! – Cận Phi Vũ rót cho anh một ly rượu nữa – Cô ấy vẫn khỏe chứ?
– Cô ấy? – Khô Nguyệt ngẩn người.
– Khách hàng của cậu!
Khô Nguyệt hồi tưởng một lát, rồi nói:
– Một người đàn bà xinh đẹp, có lẽ thuộc về nhóm người có cuộc sống tuyệt hảo nhất. Dẫu rằng tôi chưa nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt cô ta.
– Trực giác của sát thủ luôn rất chuẩn xác. – Cận Phi Vũ thở phào một hơi – Nếu cô ấy quả thực đang sống tốt, thì tôi cũng thấy an tâm.
Có lẽ là men rượu đã phát huy tác dụng, có lẽ là người đàn ông trước mặt anh quá ư đặc biệt, có lẽ là tình cảnh lúc này quá thích hợp để trò chuyện chứ không phải để giết người, Khô Nguyệt đã từ bỏ nguyên tắc chỉ hỏi ba điều mà bản thân luôn tuân thủ, lần đầu tiên hỏi thêm một câu:
– Giết người vì tình?
Anh đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ yêu quá hóa hận, một người đàn ông như Cận Phi Vũ có gặp phải một người, thậm chí là vài người phụ nữ như vậy trong cuộc đời, cũng chẳng có gì là lạ.
– Ha ha! – Cận Phi Vũ lịch thiệp cụng ly với anh – Cô ấy là con gái ruột của tôi.
Hai ly rượu chạm vào nhau, “keng” một tiếng, ngân vang hồi lâu.
– Ông đã biết hết rồi? – Khô Nguyệt điềm tĩnh bước tới trước mặt ông, ngồi xuống – Bao gồm cả việc… tôi tới đây để giết ông?
– Bao gồm cả thứ mà cậu cần tìm. – Ông lấy từ trong bóng tối bên cạnh ra một thứ vuông thành sắc cạnh, đặt lên mặt bàn. Một chiếc hộp gỗ đào màu nâu sẫm chạm trổ hoa văn, lắng đọng sắc thái cổ xưa thâm trầm, mặc cho ánh đèn chầm chậm xoay tròn trên trần nhà hắt xuống mình những vệt sáng màu sặc sỡ.
Ánh mắt của Khô Nguyệt từ đầu tới cuối không hề biến đổi.
– Điềm đạm như cúc, đây chính là câu nói hay nhất để hình dung về những sát thủ tuyệt đỉnh chân chính. Sở dĩ tôi vui vẻ diễn kịch với cậu cho tới bây giờ, là vì không muốn thân phận của cậu khiến cho các cư dân nơi này phải khiếp sợ. – Dòng rượu màu đỏ sậm chảy gọn gàng từ cổ chai vào một chiếc ly rỗng không rơi rớt lấy một giọt. Cận Phi Vũ đẩy chiếc ly tới trước mặt Khô Nguyệt, cười mà nói – Khô Nguyệt, cậu xứng đáng để tôi mời rượu.
– Cảm ơn! – Khô Nguyệt một hơi uống cạn ly rượu, trong miệng vẫn là cái vị chan chát quen thuộc.
Tiếng nhạc chầm chậm du dương văn vẳng trong bốn bề không khí. Vẫn là khúc “Butterfly Kisses”.
There’s two things I know for sure,
She was sent here from heaven, and she’s Daddy’s little girl.
As I drop to my knees by her bed at night,
She talk to Jesus and I close my eyes.[1]
[1] Tạm dịch: “Có hai điều tôi biết chắc chắn, đó là cô bé được gửi tới từ thiên đường, và là con gái bé bóng của cha cô ấy. Khi tôi quỳ gối trước giường của cô bé trong đêm, cô bé nói cùng với chúa Jesus, và tôi khép mắt” (Nd).
Giọng nam trầm ấm lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Từ khi Khô Nguyệt tới quán bar này lần đầu tiên, nhạc trong quán lúc nào cũng là bài hát này, chưa bao giờ đổi bài khác.
– Cậu hoàn toàn không giống với những gã đã tới trước đây! – Cận Phi Vũ nói.
Khô Nguyệt không nói gì, chỉ xoay tròn chiếc ly đã trống không, trên thành ly phản chiếu khuôn mặt mỉm cười của Cận Phi Vũ. Ông có vẻ chưa tới bốn mươi, song lại có mái tóc bạch kim hiếm thấy, đeo cặp kính gọng đen kiểu dáng rất đẹp. Lúc cười, khóe mắt đã có những vết chân chim, nhưng nhìn vẻ tuấn tú trên khuôn mặt, vẻ sáng sủa của ngũ quan, ông vẫn là một người đàn ông vô cùng cuốn hút. Đó là một vẻ cuốn hút được tích lũy qua bề dày năm tháng, là kết quả của những trải nghiệm và thăng trầm chậm rãi theo bước thời gian, không hề phô trương lộ liễu, mà kín đáo gắn liền với con người ông.
Môt người như thế này, đương nhiên không phải là kẻ mà những “đồng nghiệp” của anh đã bước tới trước đó có thể giải quyết được. Chắc hẳn khách hàng của anh sau khi trải qua vô số lần thất bại mới chịu bỏ ra một mức giá khủng để tìm anh. Thù lao của anh từ xưa tới nay luôn cao hơn mức giá của những sát thủ bình thường cả trăm lần. Mức giá này không phải ai cũng có khả năng chi trả, hoặc bằng lòng chi trả.
– Có muốn biết trong này là thứ gì không? – Cận Phi Vũ khẽ vỗ lên chiếc hộp.
Khô Nguyệt lắc đầu:
– Chức trách của tôi chỉ là mang nó về cho khách hàng. Bên trong nó là thứ gì, không liên quan tới tôi.
– Cậu quả nhiên khác hẳn người thường! – Cận Phi Vũ lắc đầu cười – Lần này, cô ấy đã tìm đúng người rồi! – Ông nhìn thẳng vảo Khô Nguyệt – Chuẩn bị lúc nào ra tay?
– Đợi ông uống xong ly rượu kia! – Khô Nguyệt thành thật trả lời. Ly rượu của Cận Phi Vũ vẫn còn lại non nửa.
– Nếu tôi muốn cậu sau ngày cuối cùng của tháng sau hãy thi hành nhiệm vụ, cậu có đồng ý không? – Cận Phi Vũ nghiêm túc hỏi.
Hai đầu mày Khô Nguyệt khẽ nhướng lên. “Ngày hai mươi tháng sau là sinh nhật của King, tôi đang chuẩn bị quà sinh nhật cho ông ấy” – Khuôn mặt hạnh phúc của Lạc Diệp bất chợt hiện lên trước mắt anh.
-Được! – Khô Nguyệt không hề do dự. Thời gian đã giao hẹn với khách hàng là ba tháng, cuối tháng sau mới ra tay, không phải là vi phạm hợp đồng.
– Cảm ơn! – Cận Phi Vũ rót cho anh một ly rượu nữa – Cô ấy vẫn khỏe chứ?
– Cô ấy? – Khô Nguyệt ngẩn người.
– Khách hàng của cậu!
Khô Nguyệt hồi tưởng một lát, rồi nói:
– Một người đàn bà xinh đẹp, có lẽ thuộc về nhóm người có cuộc sống tuyệt hảo nhất. Dẫu rằng tôi chưa nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt cô ta.
– Trực giác của sát thủ luôn rất chuẩn xác. – Cận Phi Vũ thở phào một hơi – Nếu cô ấy quả thực đang sống tốt, thì tôi cũng thấy an tâm.
Có lẽ là men rượu đã phát huy tác dụng, có lẽ là người đàn ông trước mặt anh quá ư đặc biệt, có lẽ là tình cảnh lúc này quá thích hợp để trò chuyện chứ không phải để giết người, Khô Nguyệt đã từ bỏ nguyên tắc chỉ hỏi ba điều mà bản thân luôn tuân thủ, lần đầu tiên hỏi thêm một câu:
– Giết người vì tình?
Anh đã từng gặp rất nhiều người phụ nữ yêu quá hóa hận, một người đàn ông như Cận Phi Vũ có gặp phải một người, thậm chí là vài người phụ nữ như vậy trong cuộc đời, cũng chẳng có gì là lạ.
– Ha ha! – Cận Phi Vũ lịch thiệp cụng ly với anh – Cô ấy là con gái ruột của tôi.
Hai ly rượu chạm vào nhau, “keng” một tiếng, ngân vang hồi lâu.
Bình luận truyện