Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 5 - Chương 8
– Đây là nơi cao nhất trong toàn bộ Nguyêt Thành.
Trong tiếng gió vù vù, Cận Phi Vũ sánh vai cùng Khô Nguyệt. Dưới chân họ là một “tòa tháp” được chất đống từ sắt thép phế thải và những phế liệu xây dựng khác.
Phóng mắt nhìn xuống, toàn bộ thành phố đều thu vào trong tầm mắt. Nhờ những ngọn đèn lưa thưa chớp tắt, Khô Nguyệt nhìn thấy những mảng đen thẫm hun hút như hình xoáy ốc. Nhìn kỹ lại, trong bóng tối có rất nhiều chuyển động dị thường: một vài thứ hình dạng khác nhau, bao bọc trog những ánh sáng đủ màu, tung tăng lượn lờ hệt như chim trên trời, cá dưới nước. Đó là… yêu quái đầy thành phố. Nhưng đều là những con tiểu yêu hạ cấp linh lực rất thấp, hoàn toàn không có khả năng sát thương.
– Nguyệt thành, cả trăm năm trước, đã chẳng có mấy người sinh sống. – Vạt áo của Cận Phi Vũ bay phất phơ trong gió, giống như một đôi cánh màu đen – Một vài nhóm gọi là tổ chức nghiên cứu khoa học coi Nguyệt Thành hẻo lánh lạc hậu là căn cứ thực nghiệm bí mật. Kết quả sau cùng mà bọn họ đem lại, chính là một đợt bệnh dịch nhân tạo thảm khốc. Người dân trong thành phố phần đông đều chết một cách oan ức. Chính phủ đã giấu chân tướng sự việc, triệt để phong tỏa Nguyệt Thành và quyết định trong vòng ba tháng không thể khống chế được bệnh dịch sẽ chôn vùi toàn bộ Nguyệt Thành, bất chấp trong thành phố còn người sống sót hay không.
Khô Nguyệt khẽ nhíu mày. Cận Phi Vũ mở chiếc hộp gỗ đào đang cầm trên tay, một mùi hương thanh khiết phả vào trước mặt, thấu tận tâm can, trong hương thơm ngọt ngào như có vẻ gì thân thuộc.
Khô Nguyệt thấy ông ta bốc từ trong hộp ra một nắm những thứ nhỏ mịn như cát, tỏa sáng lấp lánh, giống như những đốm huỳnh quang dày đặc, cũng giống như những ngôi sao đã nghiền thành bột, tuyệt đẹp tới mức khiến người ta chỉ muốn nâng niu trên lòng bàn tay, để ngắm nghía cho kỹ lưỡng.
– Nếu như nơi này bị chôn vùi, phải chăng là rất đáng tiếc? – Ông quay sang cười khẽ với Khô Nguyệt – Nếu có một biện pháp nào khác có thể cứu lấy thành phố này, tôi nghĩ, chúng ta đều sẵn sàng thử, đúng không?
Cánh tay ông vung lên, thứ bột sáng lấp lánh như vụn sao trời kia chảy qua kẽ tay ông lắc rắc bay đi, biến thành một màn sương sặc sỡ trong bóng đêm đen, rải đều đặn xuống từng ngóc ngách trong thành phố. Đám yêu quái dạo chơi trong bóng đêm đều hân hoan và phấn chấn thưởng thức màn sương thơm ngào ngạt, ngay cả lớp hào quang xung quanh cơ thể chúng cũng sáng hơn trước đó rất nhiều.
Dưới chân họ bỗng nhiên biến thành một biển màu rực rỡ tuôn chảy, trong đó nghe thấy rõ ràng những tiếng reo cười mừng rỡ của đám tiểu yêu. Trong bóng tối, chúng dùng thử tiếng nói chỉ có bọn chúng mới hiểu để tạo dựng nên một niềm hạnh phúc đặc biệt.
Một hành động của Cận Phi Vũ đã mang lại cho thành phố chết này bầu sinh khí theo một nghĩa khác.
– Ồ… – Ánh mắt của Khô Nguyệt bỗng chốc thất thần trong chốc lát, anh nhìn sững vào chiếc hộp gỗ đào trên tay Cận Phi Vũ – Thứ bột này… là bột tinh quang Tụ Linh mà chỉ có tộc Bướm Tuyết, kẻ thống trị trong giới yêu bướm, mới có thể luyện thành, chuyên dùng để bổ sung tinh khí cho yêu ma?
Cận Phi Vũ đóng chiếc hộp lại, khẽ gật đầu:
– Thực ra, yêu quái trong Nguyệt Thành phần đông là những kẻ đáng thương bị chính dòng tộc mình vứt bỏ. Giống như Seven, hắn là một con sói yêu què chân, không thể tự do chạy nhảy, càng không thể cùng kết đàn săn mồi với đồng loại, nên đương nhiên sẽ bị khinh thường, bị ruồng bỏ. Công lực tu hành của đám tiểu yêu này quá thấp kém, chưa nói tới việc tu thành hình người, mà ngay cả ánh mặt trời cũng không dám nhìn. Ta thu nạp bọn chúng, và mang chúng tới Nguyệt Thành, cho chúng sống trong cơ thể của những cư dân đã chết. Như vậy, bọn chúng không những có chỗ dung thân an toàn, mà còn có được cơ thể con người, từ đó có thể ung dung sống dưới ánh mặt trời. – Ông khẽ cười – Còn những kẻ có ý định hủy diệt thành phố này, thấy cư dân của Nguyệt Thành trong một đêm từ cõi chết trở về, thì sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy tháo thân.
– Những kẻ đó chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua “kỳ tích” này. Bọn họ không quay lại Nguyệt Thành khám phá bí ẩn trong việc các cư dân sống lại? – Khô Nguyệt thắc mắc. Rất nhiều năm nay, Nguyệt Thành trong ấn tượng của anh chỉ là một thành phố nhỏ vùng biên viễn rất ít khi được nhắc tới, một nơi chẳng hề xứng đáng để quan tâm.
– Đương nhiên là bọn họ muốn quay lại. – Cận Phi Vũ dõi mắt nhìn về phía xa xăm – Chỉ có điều, bọn họ không còn tìm ra vị trí của Nguyệt Thành được nữa. Ta đã lập một kết giới phòng ngự cho thành phố này, bất cứ người nào không được cho phép vào thành phố, đều không thể tìm thấy Nguyệt Thành. Một trăm năm đã trôi qua, những ai biết được sự việc này đều đã thành người thiên cổ. Nguyệt Thành cũng dần dần trở lại bình thường, giống như một thành phố thực sự. Đám tiểu yêu quái kia cũng đã rất quen với cuộc sống trong cơ thể con người, thậm chí đã hoàn toàn coi mình là con người. Ban ngày, bọn chúng làm việc, đi học, ẩu đả, yêu đương. Ban đêm, chúng thoát khỏi thân xác con người, nuốt lấy bột tinh quang Tụ Linh, để giữ cho nguyên thần không phân tán, thể lực khỏe mạnh. Cứ đều đặn như vậy, năm này qua năm khác.
– Ông đã nuôi dưỡng cả một thành phố. – Khô Nguyệt nhếch mép, có vẻ chế nhạo – thật là một con yêu Bướm Tuyết vĩ dại. Luyện bột tinh quang Tụ Linh rất hao tổn nguyên khí, thế mà ông vẫn kiên trì suốt bao nhiêu năm qua.
– Ha ha, cậu nói càng ngày càng nhiều rồi đấy!-Cận Phi Vũ cười vang, đôi mắt sau cặp kính ẩn lên những tia sáng khác lạ – Đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như tôi.
– Tôi chỉ giết yêu quái, chưa từng cứu yêu quái. – Khô Nguyệt lại trở về với thái độ bình thường, lạnh nhạt nói – Sát thủ trong lòng chỉ có tiền, không có thứ gì khác.
Cận Phi Vũ nhìn xoáy vào đôi mắt màu tím của anh với một ánh nhìn gần như xuyên thấu, lời nói đầy thâm ý:
– Tộc yêu bướm vốn chia làm hai phái Bướm Tuyết và Bướm Đêm. Bướm Tuyết có sở trường phòng ngự chữa trị, huyết thống cao quý, các thế hệ vua bướm đều xuất thân từ tộc Bướm Tuyết. Còn Bướm Đêm có sở trường tấn công hủy diệt, bản lĩnh hơn người, nên việc bảo vệ vua bướm, bảo vệ lãnh thổ là thiên chức của Bướm Đêm. Hai loài Bướm Tuyết, Bướm Đêm, một văn, một võ, hỗ trợ lẫn nhau.
Khô Nguyệt trầm ngâm giây lát, rồi nói:
– Thế thì đã sao?
– Cậu quên rằng Nguyệt Thành đã bị ta lập kết giới sao? Người ngoài nếu không được ta cho phép thì không thể đặt chân vào. Nhưng cậu lại chẳng tốn chút hơi sức nào đã vào được Nguyệt Thành. Trừ phi thân thể cậu bẩm sinh đã dung hòa với kết giới của ta, hay nói một cách dễ hiểu hơn, cậu hẳn là đồng loại với ta. Hơn nữa, ngay lần đầu tiên gặp ta, cậu chắc chắn đã biết được điều này. – Cận Phi Vũ nhìn anh, cười – Thế nhưng có một điểm ta vẫn cảm thấy quái lạ.
– Tôi biết ông và tôi thuộc cùng một tộc, nhưng không biết ông là một con Bướm Tuyết. – Khô Nguyệt nhìn ông, mặt không đổi sắc – Nhưng, cùng thuộc một tộc hay không, đối với tôi chẳng hề quan trọng.
– Cậu dường như… không hoàn chỉnh. – Cận Phi Vũ khẽ lắc đầu – Không mấy giống những Bướm Đêm ta đã từng gặp. Nhưng ta cũng không nói ra được khác ở chỗ nào.
– Đã không nói ra được, thì đừng nói nữa! – Khô Nguyệt nhún mình nhảy bật lên, từ trên đỉnh tháp hạ xuống mặt đất.
Cận Phi Vũ đáp xuống sau lưng anh không một tiếng động, cười nói:
– Một anh chàng thú vị!
– Không thú vị bằng ông. – Khô Nguyệt hơi quay người, giọng nói có phần mỉa mai – Ông có thể khiến yêu quái trong cả một thành phố yêu quý kính trọng, song lại bị chính con gái ruột thuê người truy sát hết lần này tới lần khác.
Nhìn nụ cười chua chát của Cận Phi Vũ, Khô Nguyệt lạnh lùng “hừ” một tiếng, quay người bỏ đi.
Bất kể là lúc nào, giấc ngủ đều rất quan trọng.
Trong tiếng gió vù vù, Cận Phi Vũ sánh vai cùng Khô Nguyệt. Dưới chân họ là một “tòa tháp” được chất đống từ sắt thép phế thải và những phế liệu xây dựng khác.
Phóng mắt nhìn xuống, toàn bộ thành phố đều thu vào trong tầm mắt. Nhờ những ngọn đèn lưa thưa chớp tắt, Khô Nguyệt nhìn thấy những mảng đen thẫm hun hút như hình xoáy ốc. Nhìn kỹ lại, trong bóng tối có rất nhiều chuyển động dị thường: một vài thứ hình dạng khác nhau, bao bọc trog những ánh sáng đủ màu, tung tăng lượn lờ hệt như chim trên trời, cá dưới nước. Đó là… yêu quái đầy thành phố. Nhưng đều là những con tiểu yêu hạ cấp linh lực rất thấp, hoàn toàn không có khả năng sát thương.
– Nguyệt thành, cả trăm năm trước, đã chẳng có mấy người sinh sống. – Vạt áo của Cận Phi Vũ bay phất phơ trong gió, giống như một đôi cánh màu đen – Một vài nhóm gọi là tổ chức nghiên cứu khoa học coi Nguyệt Thành hẻo lánh lạc hậu là căn cứ thực nghiệm bí mật. Kết quả sau cùng mà bọn họ đem lại, chính là một đợt bệnh dịch nhân tạo thảm khốc. Người dân trong thành phố phần đông đều chết một cách oan ức. Chính phủ đã giấu chân tướng sự việc, triệt để phong tỏa Nguyệt Thành và quyết định trong vòng ba tháng không thể khống chế được bệnh dịch sẽ chôn vùi toàn bộ Nguyệt Thành, bất chấp trong thành phố còn người sống sót hay không.
Khô Nguyệt khẽ nhíu mày. Cận Phi Vũ mở chiếc hộp gỗ đào đang cầm trên tay, một mùi hương thanh khiết phả vào trước mặt, thấu tận tâm can, trong hương thơm ngọt ngào như có vẻ gì thân thuộc.
Khô Nguyệt thấy ông ta bốc từ trong hộp ra một nắm những thứ nhỏ mịn như cát, tỏa sáng lấp lánh, giống như những đốm huỳnh quang dày đặc, cũng giống như những ngôi sao đã nghiền thành bột, tuyệt đẹp tới mức khiến người ta chỉ muốn nâng niu trên lòng bàn tay, để ngắm nghía cho kỹ lưỡng.
– Nếu như nơi này bị chôn vùi, phải chăng là rất đáng tiếc? – Ông quay sang cười khẽ với Khô Nguyệt – Nếu có một biện pháp nào khác có thể cứu lấy thành phố này, tôi nghĩ, chúng ta đều sẵn sàng thử, đúng không?
Cánh tay ông vung lên, thứ bột sáng lấp lánh như vụn sao trời kia chảy qua kẽ tay ông lắc rắc bay đi, biến thành một màn sương sặc sỡ trong bóng đêm đen, rải đều đặn xuống từng ngóc ngách trong thành phố. Đám yêu quái dạo chơi trong bóng đêm đều hân hoan và phấn chấn thưởng thức màn sương thơm ngào ngạt, ngay cả lớp hào quang xung quanh cơ thể chúng cũng sáng hơn trước đó rất nhiều.
Dưới chân họ bỗng nhiên biến thành một biển màu rực rỡ tuôn chảy, trong đó nghe thấy rõ ràng những tiếng reo cười mừng rỡ của đám tiểu yêu. Trong bóng tối, chúng dùng thử tiếng nói chỉ có bọn chúng mới hiểu để tạo dựng nên một niềm hạnh phúc đặc biệt.
Một hành động của Cận Phi Vũ đã mang lại cho thành phố chết này bầu sinh khí theo một nghĩa khác.
– Ồ… – Ánh mắt của Khô Nguyệt bỗng chốc thất thần trong chốc lát, anh nhìn sững vào chiếc hộp gỗ đào trên tay Cận Phi Vũ – Thứ bột này… là bột tinh quang Tụ Linh mà chỉ có tộc Bướm Tuyết, kẻ thống trị trong giới yêu bướm, mới có thể luyện thành, chuyên dùng để bổ sung tinh khí cho yêu ma?
Cận Phi Vũ đóng chiếc hộp lại, khẽ gật đầu:
– Thực ra, yêu quái trong Nguyệt Thành phần đông là những kẻ đáng thương bị chính dòng tộc mình vứt bỏ. Giống như Seven, hắn là một con sói yêu què chân, không thể tự do chạy nhảy, càng không thể cùng kết đàn săn mồi với đồng loại, nên đương nhiên sẽ bị khinh thường, bị ruồng bỏ. Công lực tu hành của đám tiểu yêu này quá thấp kém, chưa nói tới việc tu thành hình người, mà ngay cả ánh mặt trời cũng không dám nhìn. Ta thu nạp bọn chúng, và mang chúng tới Nguyệt Thành, cho chúng sống trong cơ thể của những cư dân đã chết. Như vậy, bọn chúng không những có chỗ dung thân an toàn, mà còn có được cơ thể con người, từ đó có thể ung dung sống dưới ánh mặt trời. – Ông khẽ cười – Còn những kẻ có ý định hủy diệt thành phố này, thấy cư dân của Nguyệt Thành trong một đêm từ cõi chết trở về, thì sợ tới mức hồn xiêu phách lạc, ba chân bốn cẳng bỏ chạy tháo thân.
– Những kẻ đó chắc chắn sẽ không chịu bỏ qua “kỳ tích” này. Bọn họ không quay lại Nguyệt Thành khám phá bí ẩn trong việc các cư dân sống lại? – Khô Nguyệt thắc mắc. Rất nhiều năm nay, Nguyệt Thành trong ấn tượng của anh chỉ là một thành phố nhỏ vùng biên viễn rất ít khi được nhắc tới, một nơi chẳng hề xứng đáng để quan tâm.
– Đương nhiên là bọn họ muốn quay lại. – Cận Phi Vũ dõi mắt nhìn về phía xa xăm – Chỉ có điều, bọn họ không còn tìm ra vị trí của Nguyệt Thành được nữa. Ta đã lập một kết giới phòng ngự cho thành phố này, bất cứ người nào không được cho phép vào thành phố, đều không thể tìm thấy Nguyệt Thành. Một trăm năm đã trôi qua, những ai biết được sự việc này đều đã thành người thiên cổ. Nguyệt Thành cũng dần dần trở lại bình thường, giống như một thành phố thực sự. Đám tiểu yêu quái kia cũng đã rất quen với cuộc sống trong cơ thể con người, thậm chí đã hoàn toàn coi mình là con người. Ban ngày, bọn chúng làm việc, đi học, ẩu đả, yêu đương. Ban đêm, chúng thoát khỏi thân xác con người, nuốt lấy bột tinh quang Tụ Linh, để giữ cho nguyên thần không phân tán, thể lực khỏe mạnh. Cứ đều đặn như vậy, năm này qua năm khác.
– Ông đã nuôi dưỡng cả một thành phố. – Khô Nguyệt nhếch mép, có vẻ chế nhạo – thật là một con yêu Bướm Tuyết vĩ dại. Luyện bột tinh quang Tụ Linh rất hao tổn nguyên khí, thế mà ông vẫn kiên trì suốt bao nhiêu năm qua.
– Ha ha, cậu nói càng ngày càng nhiều rồi đấy!-Cận Phi Vũ cười vang, đôi mắt sau cặp kính ẩn lên những tia sáng khác lạ – Đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ lựa chọn giống như tôi.
– Tôi chỉ giết yêu quái, chưa từng cứu yêu quái. – Khô Nguyệt lại trở về với thái độ bình thường, lạnh nhạt nói – Sát thủ trong lòng chỉ có tiền, không có thứ gì khác.
Cận Phi Vũ nhìn xoáy vào đôi mắt màu tím của anh với một ánh nhìn gần như xuyên thấu, lời nói đầy thâm ý:
– Tộc yêu bướm vốn chia làm hai phái Bướm Tuyết và Bướm Đêm. Bướm Tuyết có sở trường phòng ngự chữa trị, huyết thống cao quý, các thế hệ vua bướm đều xuất thân từ tộc Bướm Tuyết. Còn Bướm Đêm có sở trường tấn công hủy diệt, bản lĩnh hơn người, nên việc bảo vệ vua bướm, bảo vệ lãnh thổ là thiên chức của Bướm Đêm. Hai loài Bướm Tuyết, Bướm Đêm, một văn, một võ, hỗ trợ lẫn nhau.
Khô Nguyệt trầm ngâm giây lát, rồi nói:
– Thế thì đã sao?
– Cậu quên rằng Nguyệt Thành đã bị ta lập kết giới sao? Người ngoài nếu không được ta cho phép thì không thể đặt chân vào. Nhưng cậu lại chẳng tốn chút hơi sức nào đã vào được Nguyệt Thành. Trừ phi thân thể cậu bẩm sinh đã dung hòa với kết giới của ta, hay nói một cách dễ hiểu hơn, cậu hẳn là đồng loại với ta. Hơn nữa, ngay lần đầu tiên gặp ta, cậu chắc chắn đã biết được điều này. – Cận Phi Vũ nhìn anh, cười – Thế nhưng có một điểm ta vẫn cảm thấy quái lạ.
– Tôi biết ông và tôi thuộc cùng một tộc, nhưng không biết ông là một con Bướm Tuyết. – Khô Nguyệt nhìn ông, mặt không đổi sắc – Nhưng, cùng thuộc một tộc hay không, đối với tôi chẳng hề quan trọng.
– Cậu dường như… không hoàn chỉnh. – Cận Phi Vũ khẽ lắc đầu – Không mấy giống những Bướm Đêm ta đã từng gặp. Nhưng ta cũng không nói ra được khác ở chỗ nào.
– Đã không nói ra được, thì đừng nói nữa! – Khô Nguyệt nhún mình nhảy bật lên, từ trên đỉnh tháp hạ xuống mặt đất.
Cận Phi Vũ đáp xuống sau lưng anh không một tiếng động, cười nói:
– Một anh chàng thú vị!
– Không thú vị bằng ông. – Khô Nguyệt hơi quay người, giọng nói có phần mỉa mai – Ông có thể khiến yêu quái trong cả một thành phố yêu quý kính trọng, song lại bị chính con gái ruột thuê người truy sát hết lần này tới lần khác.
Nhìn nụ cười chua chát của Cận Phi Vũ, Khô Nguyệt lạnh lùng “hừ” một tiếng, quay người bỏ đi.
Bất kể là lúc nào, giấc ngủ đều rất quan trọng.
Bình luận truyện