Cầu Lui Nhân Gian Giới
Chương 49: Dàn trận ấy à...
Một kẻ dù không có đầu vẫn có thể đánh đấm được như Hình Thiên mà lại đi sợ một con chim lớn sao?
Đương nhiên là không!
Gã có thể dám một mình cầm khiên vác búa xông lên Thiên Đình chém Hoàng Đế, đá văng vô số thần tiên, còn chống lại thần khí Hiên Viên kiếm, mà Dư Côn không phải chỉ là một loại động vật lưỡng cư dưới nước và trên không thôi sao (Dư Côn: khốn nạn, bây giờ ta là tam cư dưới nước trên không và trên cạn đó), có gì hay ho đâu! Đừng tưởng rằng bộ dáng béo tốt chút thì có thể đè chết người ta = =b
"Hây daaa!"
Người khổng lồ không đầu gầm lên giận dữ, quay lại đối mặt với đôi cánh màu đen bao trùm cả một khoảng không rộng lớn kia, một tay vung búa, trong nháy mắt trên bầu trời liền xuất hiện một khe nứt hẹp dài, khí lưu tán loạn, lông vũ phất phơ.
"Ngao —— "
Bằng, dựa trên kích thước mà nói thì chính là một con ác điểu to lớn, mỏ quặp mạnh mẽ, móng vuốt sắc bén, toàn thân được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp lông vũ, đặc biệt là đôi cánh kia! Cứ nghĩ mà xem, chỉ phần lưng thôi cũng đã dài đến mấy ngàn dặm, vậy đôi cánh kia phải như thế nào mới có thể nâng được cái trọng lượng cơ thể đó lên? Đương nhiên Côn Bằng lúc biến hóa trên mặt biển thì hơn phân nửa đều được sóng nước bao phủ, cũng chính là thứ mà người ta thường gọi là bão long quyển phong (vòi rồng), điều này cũng rất dễ hiểu, nghe nói trong tự nhiên loài cốc biển có thân thể to lớn nhất cũng không phải muốn bay là bay được, nó phải tìm một vị trí cùng hướng gió thích hợp thì mới có thể cất cánh, vấn đề ở đây là Côn Bằng lại đòi hỏi phải có cuồng phong quyển lãng (gió lớn sóng cuộn), cho nên điều kiện cất cánh phải cho chính bản thân nó tự tạo ra.
Bầu trời khuất lấp, nước dâng ba nghìn mét, gió lốc cuộn trào chín nghìn dặm. Nếu đôi cánh kia dùng hết sức mà vỗ, vậy có bao nhiêu vật trên thế gian có thể chịu đựng được uy lực mạnh mẽ đến vậy đây?
"Kéc!"
Hình Thiên nhanh chóng dùng tấm khiên đồng của mình chặn lại! Một bàn rất đẹp! Chúng tôi cũng xin được đặc biệt giới thiệu một chút, tấm khiên vô danh này, vào năm nghìn năm trước, nó đã từng ngăn cản được công kích của thần khí Hiên Viên kiếm, kháng lực rất lớn, vài phút quảng cáo giữa hiệp đã xong.
Lông vũ rơi lả tả, trong bóng tối âm u lại trông như một cơn mưa to đang trút xuống.
Những chiếc lông vũ này nhẹ nhàng phiêu đãng hạ xuống, sau khi tiếp xúc với vật thể liền nhanh chóng rã ra, tan thành linh khí rồi biến mất.
"Ác ma, là ác ma!!"
Toàn bộ những người trốn trong các tòa cao ốc đều kinh hoàng thét lên, lông vũ màu đen, lại còn tan biến một cách thần bí như vậy, nhìn từ khía cạnh văn hóa tôn giáo, bọn họ phản ứng như vậy thì cũng rất là bình thường!
Vì thế đám người đứng đầy đường đầy phố kia bắt đầu run rẩy cầu nguyện làm dấu thánh giá.
Trên không trung, một đôi mắt khổng lồ sáng ngời nhìn chằm chằm vào người khổng lồ không đầu, đòn tấn công mãnh liệt của đôi cánh không có hiệu quả, đương nhiên chỉ còn có thể dùng móng vuốt. Côn Bằng bay lên phía trên, sau đó thu cánh lại, một chân nâng lên, móng vuốt hung hãn chộp tới ——
Hình Thiên đại thần đã gặp qua con thỏ chưa nhỉ, lúc này dựa trên góc nhìn khoa học, chúng ta sẽ thấy được kỹ xảo ưng vồ mồi... Ê ~!
Búa lớn lập lòe phát sáng quét ngang bầu trời, sau khi gầm lên một tiếng, thân thể Hình Thiên lại đột ngột hấp thụ linh khí, tăng vọt lên năm mươi mét, tiếp đó búa lớn xuyên không đánh xuống, thanh thế kia tuyệt đối có thể coi là có một không hai kể từ sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa!
Côn Bằng bi thảm bị đập trúng ngón chân lập tức vỗ cánh quay cuồng.
Chiến trường trên không gay cấn là thế, còn thành thị phía dưới thì coi như xong, những tiểu bang ở gần đó, theo mỗi lần Côn Bằng thu cánh mặt trời xuất hiện, rồi giang cánh che khuất không trung, cứ như vậy lặp đi lặp lại, mặt trời cũng như biến thành một cái bóng đèn to tướng, bị một kẻ nào đó nghịch ngợm bật tắt liên tục.
Vì thế tổng đài 911 của đất nước đáng thương nào đó cũng phải hứng chịu tàn phá.
"Đây là tận thế à?"
"Chính phủ đâu? Tổng thống đâu? Tôi biết rồi, toàn bộ nghị sĩ đều lên phi thuyền bỏ trốn ra ngoài vũ trụ rồi đúng không!"
Vị công dân nộp thuế này, ngài não bổ hơi bị nhiều rồi đó!
Nếu hôm nay Nhà Trắng hoặc là chính quyền các tiểu bang bị đám người đang phẫn nộ kia dùng lửa thiêu trụi, vậy đây nhất định là tai nạn phim khoa học viễn tưởng Hollywood do sai lầm của đạo diễn rồi —— nhìn đi, mấy người đã truyền bá cái tư tưởng gì cho công dân nước mình vậy hả, Thượng Đế ơi!
"Tôi có một tỷ đôla, tôi muốn mua vé tàu!"
"..."
Ngay sau đó Lầu Năm Góc còn đang sứt đầu mẻ trán lập tức nhận được một mớ tin dữ từ Bộ Ngoại giao và Nhà Trắng.
"Cái gì, cảnh báo sóng thần?"
"Nhận lệnh vô điều kiện, shit! Toàn bộ khu vực Thái Bình Dương cùng các quần đảo nhỏ, ban bố cảnh báo sóng thần đến tất cả những nơi đó... Khoan đã, mệnh lệnh có thể ban, nhưng chúng ta cũng phải yêu cầu một lời giải thích chính thức, chứ không phải đợi đến lúc xong chuyện thì đi làm một cái máy phát thanh ngớ ngẩn thay cho phát ngôn viên của Nhà Trắng được!"
"Bên Trung Quốc trả lời rằng bảo Tổng Thống của các vị xem một quyển cổ tịch phương Đông đi."
"What? Binh pháp Tôn Tử à?" Đừng nghi ngờ, quân đội các quốc gia thật sự có bản dịch đặc biệt chuyên dùng để học tập nghiên cứu đấy.
"Luận ngữ?" Cái này cũng khá là nổi tiếng, ít nhất cũng có cái câu có bạn từ phương xa tới được cả thế giới biết đến.
"Không, hình như gọi là Trang Tử..."
Lông vũ trên thân Côn Bằng rụng lả tả như tuyết rơi, dưới tình huống bình thường thì phải tới đầu tháng mười mới có thể biến hóa xong, nhưng búa lớn của Hình Thiên lại giúp đẩy nhanh quá trình này, vì thế Côn Bằng vội vàng bay tới Thái Bình Dương, nơi đó đủ dài đủ rộng đủ sâu, dù sao trước khi lông rụng hết thì nó cũng phải tiến vào nước mà đúng không?
Về phần Hình Thiên đang bám sát phía sau truy sát nó, đách sợ! Tốc độ của loài chim Bằng to lớn nó đây chắc chắn là vô đối, cho dù nó có là một con cá biến thành đi chăng nữa!
Vì thế vệ tinh của các quốc gia được may mắn chứng kiến toàn bộ quá trình một con chim cực kỳ lớn biến thành một con cá ở ngay trên biển, toàn bộ lông chim đều rụng xuống, thứ lập lòe phản chiếu dưới ánh mặt trời là hàng loạt vảy cá chỉnh tề ngay ngắn, đầu chim từ từ kéo dài, hòa vào sống lưng thành một thể, lông đuôi xòe ra thành hình quạt cũng dần dần trở nên trong suốt, biến thành đuôi cá, lưng cá đen nhánh, bụng cá lại trắng như tuyết, quai hàm nó khẽ đóng mở, cứ như đang lớn tiếng cười nhạo.
Trong chốc lát, trên mặt biển lặng gió liền chợt xuất hiện một cơn lốc xoáy to lớn đen ngòm.
Nước biển không ngừng bị cuốn lên không trung, con cá lớn vừa mới biến hình xong cũng bị hút vào.
Sau đó!
Cái gọi là nước dâng ba nghìn mét, ý nghĩa chân chính là bọt nước đấy, tuyệt đối không dịch sai đâu!
Vệ tinh chỉ có thể quay được con sóng khổng lồ tựa như một bức tường bằng nước, nước biển và cuồng phong khiến cho toàn bộ khu vực kia đều tối đen, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
"Đầu của ta! Trả đầu cho ta!!"
Hình Thiên tức giận vung vẩy búa lớn, "Cái tên giảo hoạt kia, ta phải ăn luôn ngươi!"
Nếu như nói rốn là miệng của ngài, vậy đây là định trực tiếp nuốt vào bụng luôn đó hả, thật tốt quá, thật mạnh mẽ quá!
"Hôm nay tôi đã tin Transformers là có thật rồi!" Một chính khách của nước nào đó thì thào, ôtô máy bay biến hình thành người máy thì nhằm nhò gì, so với một loài chim chỉ trong nháy mắt là có thể biến thành cá, cùng câu chuyện thần thoại phương Đông về tình yêu bất diệt giữa cá và chim thì nhất định chỉ là truyện cười hết đúng không.
Sóng thần rất nhanh đã ập tới, nhưng chỉ có khu vực lân cận nước Mỹ là phải hứng chịu xui xẻo, đê biển bị đập vỡ một đoạn dài, thành phố nào đó nằm gần vùng duyên hải cũng bị ngâm một nửa trong nước biển, cũng may cảnh báo đã được ban bố đúng lúc, nếu không thì chẳng biết sẽ tạo thành thương vong kinh khủng đến mức nào, ngay cả những tòa nhà nằm sát bờ biển cũng bị đánh sập, huống chi là con người.
"Không đúng, sóng thần lớn đến như vậy, ít nhất cũng có thể phá sập một tòa thành."
Trên thực tế, con sóng lớn kia có một nửa là bị cuốn theo Côn xuống dưới đáy biển, hoặc là bị vây lại ở một khu vực nào đó mà gào thét càn quấy.
Trong thần thoại Trung Quốc, kẻ chân chính có được năng lực điều khiển nước cường đại không phải là Long tộc, mà là Côn Bằng. Ít nhất cũng không có con Thần Long nào dám cưỡi lốc xoáy mà đến Nam Hải du lịch cả.
Mà kẻ tiếp theo phải hứng chịu tai ương chính là những thủ lĩnh giới Tu Chân đang đứng trên không trung hồ Phàn Dương để thiết lập lại trận pháp.
Hình Thiên cầm theo búa lớn, hùng hùng hổ hổ chạy về, không nói hai lời liền đập vỡ kết giới, trở lại giới U Minh đi tìm lão Nhị với đầu óc cực kỳ thông minh nhà gã để nghĩ biện pháp ——
Bạch Thuật Chân Nhân ướt nhẹp từ đầu tới chân, chật vật bất kham ở trong hồ bạch bạch đạp nước hai cái, khó khăn lắm mới bay lên được.
Lão đây khinh bỉ cái loại vô liêm sỉ muốn tới thì tới, muốn chạy liền chạy như thế đó, trong mắt Hình Thiên đại thần, cái kết giới đáng thương này ngay cả cọng lông cũng chẳng bằng đúng không!
"Dư Côn!"
Mọi người đột nhiên kinh hãi mà ngó dáo dác xung quanh, bọn họ vẫn luôn yên tâm đứng trong tầng tầng lớp lớp kết giới này, cũng tin tưởng với hình thái của Dư Côn hiện giờ, cùng cái tốc độ ghê gớm kia, chắc chắn sẽ không bị Hình Thiên tóm được, lẽ nào?
"Đợi ta gọi điện thoại một chút." Khai Sơn Phủ Linh bắt đầu lục tìm di động.
"Xin chào, số điện thoại quý khách đang gọi không tồn tại."
"..."
Không tồn tại là có ý gì?
Bạch Thuật Chân Nhân lập tức gào khóc, ngửa mặt lên trời mà than thở: "Tam Thanh Đạo Tổ trên cao ơi, bọn ta đúng là vô năng mà, thế nhưng lại để Dư Côn đạo hữu phải mất mạng, này biết làm thế nào cho phải đây?"
*Tam Thanh Đạo Tổ: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.
"Phốc!"
Một con cá nào đó trong Thái Bình Dương chợt phun lên một cột nước thật cao, cosplay cá voi.
Côn đang cố gắng phân biệt phương hướng chợt cảm thấy lớp vảy run rẩy, kỳ quái, ai đang nói xấu nó đó? Khoan đã, nơi này không có tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, phải làm sao để về nhà đây, di động... quả táo cũng bị hủy rồi, cứu mạng!
"Có U Minh yêu ma khác đi theo Hình Thiên trốn ra sao?"
Thẩm Đông không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nếu Dư Côn đang khiêu chiến Hương Phiêu Phiêu, vậy bộ dạng khác thường của Đỗ Hành trên cầu vượt lúc vừa rồi đã có thể nói rõ vấn đề.
"Ừ."
"Anh biết là ai không?"
"Không chỉ một tên, năng lực không thể khinh thường, cậu về nhà đi, đừng bày hàng."
Thẩm Đông nhanh chóng nói: "Khoan, anh có thể đánh thắng không, nếu đánh không lại thì đi gọi người tới giúp..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, ôtô đã đột ngột phanh gấp, Thẩm Đông không đeo dây an toàn, hắn, cùng với một bao dép lê, còn có cả Thạch Lưu đều lao thẳng về phía trước, đầu đập vào lưng ghế lái, may thay đây không phải là xe taxi, không có song sắt ở giữa, nếu không thì đã xảy ra tai nạn chết người rồi.
Phía trước ôtô có một người thanh niên người quấn đầy xích bạc, trên môi mang theo nụ cười tủm tỉm đang đứng, cũng không biết hắn làm thế nào mà có thể chạy ra giữa đường cái như thế này được.
"Quả nhiên là ngươi, Đỗ Hành..."
Nhị BOSS U Minh giới híp mắt, nhìn chằm chằm vào cái người đang ngồi trong chiếc xe bằng sắt hình thù kỳ quái kia.
Đường xá trong thành phố phân ra ba làn xe chạy, buổi đêm xe cộ qua lại như mắc cửi, Đỗ Hành đang chạy trên làn xe này bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, cho nên chiếc xe phía sau suýt chút nữa là tông vào đuôi xe, trong nháy mắt liền tạo thành một vụ ùn tắc kéo dài, những chiếc ôtô phía sau không kiên nhẫn mà nhấn còi in ỏi, những hành khách trên xe buýt công cộng còn vươn đầu ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Trong nhất thời, bốn phía vang lên tiếng nhốn nháo ầm ĩ, có chửi mắng, cũng có giận dữ quát hỏi.
Thẩm Đông nhìn người thanh niên vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, lại còn cười đến vô cùng quỷ dị kia, hắn không nhịn được mà nheo nheo mắt. Lúc cúi đầu lại chợt phát hiện Thạch Lưu đang bấu chặt lấy góc áo mình mà run rẩy.
"Đờ mờ, yêu quái tìm tới cửa rồi!"
Thẩm Đông còn chưa kịp kéo nhóc ly miêu ra, đã thấy tay phải Đỗ Hành chợt nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa chập lại rồi có thứ gì đó bắn ra.
Trong phút chốc, tiếng quát mắng ồn ào xung quanh chợt ngừng bặt, những chiếc xe và người đi đường đều giữ nguyên tư thể ban đầu không nhúc nhích, ở bên đường có một người đầu bếp đang đảo thức ăn trên chảo, một tay người nọ cầm bình nước tương, một giọt nước tương vừa lúc từ miệng bình nhỏ ra, cũng giống như ngọn lửa dưới đáy nồi mà đều ngưng đọng lại.
Thẩm Đông cứng ngắc xoay đầu, sau đó hắn nghe người thanh niên chặn đường thiếu chút nữa gây ra tai nạn xe cộ liên hoàn kia cười lên ha hả.
"Đỗ Hành, ngươi dám chắc chỉ với khoảng thời gian một chén trà ngắn ngủi này, ngươi có thể thắng được ta?"
Giới tử tu di, ba nghìn thế giới.
*Giới tử tu di: ý chỉ Phật pháp tinh diệu, không chỗ nào không có mặt.
Đó cũng không phải do Đỗ Hành có năng lực khiến cho cả thế giới ngừng lại, mà là do y dùng pháp lực ngưng tụ tạo ra một kết giới có thời gian khác biệt với bên ngoài, đương nhiên loại phép thuật này cũng có độ khó rất cao, hơn nữa cũng có hạn chế. Nếu như không gian dao động với mức độ bình thường thì kết giới có thể giữ được một ngày, còn nếu gặp phải va đập kịch liệt như giao chiến thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được mười mấy phút đồng hồ.
"Ngươi nên biết, ta cũng không chỉ có một mình..."
Người đàn ông với sắc mặt trắng bệch cùng làn da loang lổ bỗng nhiên xuất hiện phía sau người thanh niên, vẻ mặt gã cung kính, nhưng lúc giương mắt lên thì lại lộ ra lệ khí hung tàn, nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành không rời mắt.
Đùa à, lúc trước ở hồ Phàn Dương, nó đã đánh vào kết giới rất lâu, vậy mà Đỗ Hành lại chỉ đứng lơ lửng ở giữa mắt trận để nghe điện thoại.
Trong ôtô, ánh mắt Đỗ Hành vẫn không chút thay đổi mà nhìn thẳng về phía cửa sổ thủy tinh trước mặt, ngón tay thon dài hơi đè xuống khóa dây an toàn, sau đó cạch một tiếng tháo dây ra, chỉ một tiếng vang rất nhỏ trong bầu không khí căng thẳng này lại nghe cực kỳ chói tai, Thẩm Đông cũng cảm nhận được thứ sát ý kinh khủng kia, hắn nhìn chằm chằm vào hai kẻ đang đứng bên ngoài xe, trong lòng lo lắng không biết nên làm thế nào.
Lúc này bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Thẩm Đông bị kéo nghiêng về phía trước, sau một thoáng hoa mắt, hai người đã thần kỳ xuyên qua cửa kính xe, đứng ở trước mui xe, vẻ mặt Đỗ Hành cực kỳ bình tĩnh, dù gặp sóng dữ vẫn không sợ hãi mà nói:
"Thật không khéo, ta, cũng không phải chỉ có một mình!"
Đương nhiên là không!
Gã có thể dám một mình cầm khiên vác búa xông lên Thiên Đình chém Hoàng Đế, đá văng vô số thần tiên, còn chống lại thần khí Hiên Viên kiếm, mà Dư Côn không phải chỉ là một loại động vật lưỡng cư dưới nước và trên không thôi sao (Dư Côn: khốn nạn, bây giờ ta là tam cư dưới nước trên không và trên cạn đó), có gì hay ho đâu! Đừng tưởng rằng bộ dáng béo tốt chút thì có thể đè chết người ta = =b
"Hây daaa!"
Người khổng lồ không đầu gầm lên giận dữ, quay lại đối mặt với đôi cánh màu đen bao trùm cả một khoảng không rộng lớn kia, một tay vung búa, trong nháy mắt trên bầu trời liền xuất hiện một khe nứt hẹp dài, khí lưu tán loạn, lông vũ phất phơ.
"Ngao —— "
Bằng, dựa trên kích thước mà nói thì chính là một con ác điểu to lớn, mỏ quặp mạnh mẽ, móng vuốt sắc bén, toàn thân được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp lông vũ, đặc biệt là đôi cánh kia! Cứ nghĩ mà xem, chỉ phần lưng thôi cũng đã dài đến mấy ngàn dặm, vậy đôi cánh kia phải như thế nào mới có thể nâng được cái trọng lượng cơ thể đó lên? Đương nhiên Côn Bằng lúc biến hóa trên mặt biển thì hơn phân nửa đều được sóng nước bao phủ, cũng chính là thứ mà người ta thường gọi là bão long quyển phong (vòi rồng), điều này cũng rất dễ hiểu, nghe nói trong tự nhiên loài cốc biển có thân thể to lớn nhất cũng không phải muốn bay là bay được, nó phải tìm một vị trí cùng hướng gió thích hợp thì mới có thể cất cánh, vấn đề ở đây là Côn Bằng lại đòi hỏi phải có cuồng phong quyển lãng (gió lớn sóng cuộn), cho nên điều kiện cất cánh phải cho chính bản thân nó tự tạo ra.
Bầu trời khuất lấp, nước dâng ba nghìn mét, gió lốc cuộn trào chín nghìn dặm. Nếu đôi cánh kia dùng hết sức mà vỗ, vậy có bao nhiêu vật trên thế gian có thể chịu đựng được uy lực mạnh mẽ đến vậy đây?
"Kéc!"
Hình Thiên nhanh chóng dùng tấm khiên đồng của mình chặn lại! Một bàn rất đẹp! Chúng tôi cũng xin được đặc biệt giới thiệu một chút, tấm khiên vô danh này, vào năm nghìn năm trước, nó đã từng ngăn cản được công kích của thần khí Hiên Viên kiếm, kháng lực rất lớn, vài phút quảng cáo giữa hiệp đã xong.
Lông vũ rơi lả tả, trong bóng tối âm u lại trông như một cơn mưa to đang trút xuống.
Những chiếc lông vũ này nhẹ nhàng phiêu đãng hạ xuống, sau khi tiếp xúc với vật thể liền nhanh chóng rã ra, tan thành linh khí rồi biến mất.
"Ác ma, là ác ma!!"
Toàn bộ những người trốn trong các tòa cao ốc đều kinh hoàng thét lên, lông vũ màu đen, lại còn tan biến một cách thần bí như vậy, nhìn từ khía cạnh văn hóa tôn giáo, bọn họ phản ứng như vậy thì cũng rất là bình thường!
Vì thế đám người đứng đầy đường đầy phố kia bắt đầu run rẩy cầu nguyện làm dấu thánh giá.
Trên không trung, một đôi mắt khổng lồ sáng ngời nhìn chằm chằm vào người khổng lồ không đầu, đòn tấn công mãnh liệt của đôi cánh không có hiệu quả, đương nhiên chỉ còn có thể dùng móng vuốt. Côn Bằng bay lên phía trên, sau đó thu cánh lại, một chân nâng lên, móng vuốt hung hãn chộp tới ——
Hình Thiên đại thần đã gặp qua con thỏ chưa nhỉ, lúc này dựa trên góc nhìn khoa học, chúng ta sẽ thấy được kỹ xảo ưng vồ mồi... Ê ~!
Búa lớn lập lòe phát sáng quét ngang bầu trời, sau khi gầm lên một tiếng, thân thể Hình Thiên lại đột ngột hấp thụ linh khí, tăng vọt lên năm mươi mét, tiếp đó búa lớn xuyên không đánh xuống, thanh thế kia tuyệt đối có thể coi là có một không hai kể từ sau khi Bàn Cổ khai thiên lập địa!
Côn Bằng bi thảm bị đập trúng ngón chân lập tức vỗ cánh quay cuồng.
Chiến trường trên không gay cấn là thế, còn thành thị phía dưới thì coi như xong, những tiểu bang ở gần đó, theo mỗi lần Côn Bằng thu cánh mặt trời xuất hiện, rồi giang cánh che khuất không trung, cứ như vậy lặp đi lặp lại, mặt trời cũng như biến thành một cái bóng đèn to tướng, bị một kẻ nào đó nghịch ngợm bật tắt liên tục.
Vì thế tổng đài 911 của đất nước đáng thương nào đó cũng phải hứng chịu tàn phá.
"Đây là tận thế à?"
"Chính phủ đâu? Tổng thống đâu? Tôi biết rồi, toàn bộ nghị sĩ đều lên phi thuyền bỏ trốn ra ngoài vũ trụ rồi đúng không!"
Vị công dân nộp thuế này, ngài não bổ hơi bị nhiều rồi đó!
Nếu hôm nay Nhà Trắng hoặc là chính quyền các tiểu bang bị đám người đang phẫn nộ kia dùng lửa thiêu trụi, vậy đây nhất định là tai nạn phim khoa học viễn tưởng Hollywood do sai lầm của đạo diễn rồi —— nhìn đi, mấy người đã truyền bá cái tư tưởng gì cho công dân nước mình vậy hả, Thượng Đế ơi!
"Tôi có một tỷ đôla, tôi muốn mua vé tàu!"
"..."
Ngay sau đó Lầu Năm Góc còn đang sứt đầu mẻ trán lập tức nhận được một mớ tin dữ từ Bộ Ngoại giao và Nhà Trắng.
"Cái gì, cảnh báo sóng thần?"
"Nhận lệnh vô điều kiện, shit! Toàn bộ khu vực Thái Bình Dương cùng các quần đảo nhỏ, ban bố cảnh báo sóng thần đến tất cả những nơi đó... Khoan đã, mệnh lệnh có thể ban, nhưng chúng ta cũng phải yêu cầu một lời giải thích chính thức, chứ không phải đợi đến lúc xong chuyện thì đi làm một cái máy phát thanh ngớ ngẩn thay cho phát ngôn viên của Nhà Trắng được!"
"Bên Trung Quốc trả lời rằng bảo Tổng Thống của các vị xem một quyển cổ tịch phương Đông đi."
"What? Binh pháp Tôn Tử à?" Đừng nghi ngờ, quân đội các quốc gia thật sự có bản dịch đặc biệt chuyên dùng để học tập nghiên cứu đấy.
"Luận ngữ?" Cái này cũng khá là nổi tiếng, ít nhất cũng có cái câu có bạn từ phương xa tới được cả thế giới biết đến.
"Không, hình như gọi là Trang Tử..."
Lông vũ trên thân Côn Bằng rụng lả tả như tuyết rơi, dưới tình huống bình thường thì phải tới đầu tháng mười mới có thể biến hóa xong, nhưng búa lớn của Hình Thiên lại giúp đẩy nhanh quá trình này, vì thế Côn Bằng vội vàng bay tới Thái Bình Dương, nơi đó đủ dài đủ rộng đủ sâu, dù sao trước khi lông rụng hết thì nó cũng phải tiến vào nước mà đúng không?
Về phần Hình Thiên đang bám sát phía sau truy sát nó, đách sợ! Tốc độ của loài chim Bằng to lớn nó đây chắc chắn là vô đối, cho dù nó có là một con cá biến thành đi chăng nữa!
Vì thế vệ tinh của các quốc gia được may mắn chứng kiến toàn bộ quá trình một con chim cực kỳ lớn biến thành một con cá ở ngay trên biển, toàn bộ lông chim đều rụng xuống, thứ lập lòe phản chiếu dưới ánh mặt trời là hàng loạt vảy cá chỉnh tề ngay ngắn, đầu chim từ từ kéo dài, hòa vào sống lưng thành một thể, lông đuôi xòe ra thành hình quạt cũng dần dần trở nên trong suốt, biến thành đuôi cá, lưng cá đen nhánh, bụng cá lại trắng như tuyết, quai hàm nó khẽ đóng mở, cứ như đang lớn tiếng cười nhạo.
Trong chốc lát, trên mặt biển lặng gió liền chợt xuất hiện một cơn lốc xoáy to lớn đen ngòm.
Nước biển không ngừng bị cuốn lên không trung, con cá lớn vừa mới biến hình xong cũng bị hút vào.
Sau đó!
Cái gọi là nước dâng ba nghìn mét, ý nghĩa chân chính là bọt nước đấy, tuyệt đối không dịch sai đâu!
Vệ tinh chỉ có thể quay được con sóng khổng lồ tựa như một bức tường bằng nước, nước biển và cuồng phong khiến cho toàn bộ khu vực kia đều tối đen, không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
"Đầu của ta! Trả đầu cho ta!!"
Hình Thiên tức giận vung vẩy búa lớn, "Cái tên giảo hoạt kia, ta phải ăn luôn ngươi!"
Nếu như nói rốn là miệng của ngài, vậy đây là định trực tiếp nuốt vào bụng luôn đó hả, thật tốt quá, thật mạnh mẽ quá!
"Hôm nay tôi đã tin Transformers là có thật rồi!" Một chính khách của nước nào đó thì thào, ôtô máy bay biến hình thành người máy thì nhằm nhò gì, so với một loài chim chỉ trong nháy mắt là có thể biến thành cá, cùng câu chuyện thần thoại phương Đông về tình yêu bất diệt giữa cá và chim thì nhất định chỉ là truyện cười hết đúng không.
Sóng thần rất nhanh đã ập tới, nhưng chỉ có khu vực lân cận nước Mỹ là phải hứng chịu xui xẻo, đê biển bị đập vỡ một đoạn dài, thành phố nào đó nằm gần vùng duyên hải cũng bị ngâm một nửa trong nước biển, cũng may cảnh báo đã được ban bố đúng lúc, nếu không thì chẳng biết sẽ tạo thành thương vong kinh khủng đến mức nào, ngay cả những tòa nhà nằm sát bờ biển cũng bị đánh sập, huống chi là con người.
"Không đúng, sóng thần lớn đến như vậy, ít nhất cũng có thể phá sập một tòa thành."
Trên thực tế, con sóng lớn kia có một nửa là bị cuốn theo Côn xuống dưới đáy biển, hoặc là bị vây lại ở một khu vực nào đó mà gào thét càn quấy.
Trong thần thoại Trung Quốc, kẻ chân chính có được năng lực điều khiển nước cường đại không phải là Long tộc, mà là Côn Bằng. Ít nhất cũng không có con Thần Long nào dám cưỡi lốc xoáy mà đến Nam Hải du lịch cả.
Mà kẻ tiếp theo phải hứng chịu tai ương chính là những thủ lĩnh giới Tu Chân đang đứng trên không trung hồ Phàn Dương để thiết lập lại trận pháp.
Hình Thiên cầm theo búa lớn, hùng hùng hổ hổ chạy về, không nói hai lời liền đập vỡ kết giới, trở lại giới U Minh đi tìm lão Nhị với đầu óc cực kỳ thông minh nhà gã để nghĩ biện pháp ——
Bạch Thuật Chân Nhân ướt nhẹp từ đầu tới chân, chật vật bất kham ở trong hồ bạch bạch đạp nước hai cái, khó khăn lắm mới bay lên được.
Lão đây khinh bỉ cái loại vô liêm sỉ muốn tới thì tới, muốn chạy liền chạy như thế đó, trong mắt Hình Thiên đại thần, cái kết giới đáng thương này ngay cả cọng lông cũng chẳng bằng đúng không!
"Dư Côn!"
Mọi người đột nhiên kinh hãi mà ngó dáo dác xung quanh, bọn họ vẫn luôn yên tâm đứng trong tầng tầng lớp lớp kết giới này, cũng tin tưởng với hình thái của Dư Côn hiện giờ, cùng cái tốc độ ghê gớm kia, chắc chắn sẽ không bị Hình Thiên tóm được, lẽ nào?
"Đợi ta gọi điện thoại một chút." Khai Sơn Phủ Linh bắt đầu lục tìm di động.
"Xin chào, số điện thoại quý khách đang gọi không tồn tại."
"..."
Không tồn tại là có ý gì?
Bạch Thuật Chân Nhân lập tức gào khóc, ngửa mặt lên trời mà than thở: "Tam Thanh Đạo Tổ trên cao ơi, bọn ta đúng là vô năng mà, thế nhưng lại để Dư Côn đạo hữu phải mất mạng, này biết làm thế nào cho phải đây?"
*Tam Thanh Đạo Tổ: là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc.
"Phốc!"
Một con cá nào đó trong Thái Bình Dương chợt phun lên một cột nước thật cao, cosplay cá voi.
Côn đang cố gắng phân biệt phương hướng chợt cảm thấy lớp vảy run rẩy, kỳ quái, ai đang nói xấu nó đó? Khoan đã, nơi này không có tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu, phải làm sao để về nhà đây, di động... quả táo cũng bị hủy rồi, cứu mạng!
"Có U Minh yêu ma khác đi theo Hình Thiên trốn ra sao?"
Thẩm Đông không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nếu Dư Côn đang khiêu chiến Hương Phiêu Phiêu, vậy bộ dạng khác thường của Đỗ Hành trên cầu vượt lúc vừa rồi đã có thể nói rõ vấn đề.
"Ừ."
"Anh biết là ai không?"
"Không chỉ một tên, năng lực không thể khinh thường, cậu về nhà đi, đừng bày hàng."
Thẩm Đông nhanh chóng nói: "Khoan, anh có thể đánh thắng không, nếu đánh không lại thì đi gọi người tới giúp..."
Hắn còn chưa kịp nói xong, ôtô đã đột ngột phanh gấp, Thẩm Đông không đeo dây an toàn, hắn, cùng với một bao dép lê, còn có cả Thạch Lưu đều lao thẳng về phía trước, đầu đập vào lưng ghế lái, may thay đây không phải là xe taxi, không có song sắt ở giữa, nếu không thì đã xảy ra tai nạn chết người rồi.
Phía trước ôtô có một người thanh niên người quấn đầy xích bạc, trên môi mang theo nụ cười tủm tỉm đang đứng, cũng không biết hắn làm thế nào mà có thể chạy ra giữa đường cái như thế này được.
"Quả nhiên là ngươi, Đỗ Hành..."
Nhị BOSS U Minh giới híp mắt, nhìn chằm chằm vào cái người đang ngồi trong chiếc xe bằng sắt hình thù kỳ quái kia.
Đường xá trong thành phố phân ra ba làn xe chạy, buổi đêm xe cộ qua lại như mắc cửi, Đỗ Hành đang chạy trên làn xe này bỗng nhiên dừng lại giữa chừng, cho nên chiếc xe phía sau suýt chút nữa là tông vào đuôi xe, trong nháy mắt liền tạo thành một vụ ùn tắc kéo dài, những chiếc ôtô phía sau không kiên nhẫn mà nhấn còi in ỏi, những hành khách trên xe buýt công cộng còn vươn đầu ra nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.
Trong nhất thời, bốn phía vang lên tiếng nhốn nháo ầm ĩ, có chửi mắng, cũng có giận dữ quát hỏi.
Thẩm Đông nhìn người thanh niên vẫn cứ mắt điếc tai ngơ, lại còn cười đến vô cùng quỷ dị kia, hắn không nhịn được mà nheo nheo mắt. Lúc cúi đầu lại chợt phát hiện Thạch Lưu đang bấu chặt lấy góc áo mình mà run rẩy.
"Đờ mờ, yêu quái tìm tới cửa rồi!"
Thẩm Đông còn chưa kịp kéo nhóc ly miêu ra, đã thấy tay phải Đỗ Hành chợt nâng lên, ngón trỏ và ngón giữa chập lại rồi có thứ gì đó bắn ra.
Trong phút chốc, tiếng quát mắng ồn ào xung quanh chợt ngừng bặt, những chiếc xe và người đi đường đều giữ nguyên tư thể ban đầu không nhúc nhích, ở bên đường có một người đầu bếp đang đảo thức ăn trên chảo, một tay người nọ cầm bình nước tương, một giọt nước tương vừa lúc từ miệng bình nhỏ ra, cũng giống như ngọn lửa dưới đáy nồi mà đều ngưng đọng lại.
Thẩm Đông cứng ngắc xoay đầu, sau đó hắn nghe người thanh niên chặn đường thiếu chút nữa gây ra tai nạn xe cộ liên hoàn kia cười lên ha hả.
"Đỗ Hành, ngươi dám chắc chỉ với khoảng thời gian một chén trà ngắn ngủi này, ngươi có thể thắng được ta?"
Giới tử tu di, ba nghìn thế giới.
*Giới tử tu di: ý chỉ Phật pháp tinh diệu, không chỗ nào không có mặt.
Đó cũng không phải do Đỗ Hành có năng lực khiến cho cả thế giới ngừng lại, mà là do y dùng pháp lực ngưng tụ tạo ra một kết giới có thời gian khác biệt với bên ngoài, đương nhiên loại phép thuật này cũng có độ khó rất cao, hơn nữa cũng có hạn chế. Nếu như không gian dao động với mức độ bình thường thì kết giới có thể giữ được một ngày, còn nếu gặp phải va đập kịch liệt như giao chiến thì nhiều nhất cũng chỉ có thể giữ được mười mấy phút đồng hồ.
"Ngươi nên biết, ta cũng không chỉ có một mình..."
Người đàn ông với sắc mặt trắng bệch cùng làn da loang lổ bỗng nhiên xuất hiện phía sau người thanh niên, vẻ mặt gã cung kính, nhưng lúc giương mắt lên thì lại lộ ra lệ khí hung tàn, nhìn chằm chằm vào Đỗ Hành không rời mắt.
Đùa à, lúc trước ở hồ Phàn Dương, nó đã đánh vào kết giới rất lâu, vậy mà Đỗ Hành lại chỉ đứng lơ lửng ở giữa mắt trận để nghe điện thoại.
Trong ôtô, ánh mắt Đỗ Hành vẫn không chút thay đổi mà nhìn thẳng về phía cửa sổ thủy tinh trước mặt, ngón tay thon dài hơi đè xuống khóa dây an toàn, sau đó cạch một tiếng tháo dây ra, chỉ một tiếng vang rất nhỏ trong bầu không khí căng thẳng này lại nghe cực kỳ chói tai, Thẩm Đông cũng cảm nhận được thứ sát ý kinh khủng kia, hắn nhìn chằm chằm vào hai kẻ đang đứng bên ngoài xe, trong lòng lo lắng không biết nên làm thế nào.
Lúc này bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt, Thẩm Đông bị kéo nghiêng về phía trước, sau một thoáng hoa mắt, hai người đã thần kỳ xuyên qua cửa kính xe, đứng ở trước mui xe, vẻ mặt Đỗ Hành cực kỳ bình tĩnh, dù gặp sóng dữ vẫn không sợ hãi mà nói:
"Thật không khéo, ta, cũng không phải chỉ có một mình!"
Bình luận truyện