Cầu Ma
Chương 1339: Gió Thu Thổi
Đây là cuộc đối kháng thần thông năm tháng, so xem ai có thể ở phút cuối không biến thành bộ xương theo 10w, điểm này Tố Minh lão tổ chiếm ưu thế, bởi vì tuổi thọ của lão dài lâu có thể đảo ngược mấy vạn năm. Có lẽ Tô Minh không chiếm ưu thế nhưng hắn không thi triển thần thông năm tháng, chỉ bình tĩnh khoanh chân ngồi nhìn trời sao, nhìn khung trời, mặc kệ Tố Minh lão tổ thi triển thuật pháp.
Một thân cây, gió thổi qua có lẽ cây sẽ lắc lư theo gió, nhưng gió rốt cuộc là gió, cây là cây, chỉ lắc lư rồi thôi. Chờ gió thu thổi qua, chờ mặt trời lên cây vẫn sừng sững tại đó. Ngươi nhìn nó động thì nó động, ngươi thấy nó bất động thì nó bất động. Từng có người nói động là lòng người xem cây, nói như vậy bởi vì trọng điểm là người xem cây. Nhưng Tô Minh thì thấy động là lòng mình, bởi vì hắn không để ý lòng người xem cây như thế nào, hắn chỉ chú ý bản thân. Lòng mình bất động thì vạn vật bất động, vạn vật bất động là khung trời bất động, mọi ý chí đều bất động.
Người xem cây tự cho rằng đã hiểu cười rời đi, nhưng khi xoay người cái y gọi là hiểu kỳ thật là cây ngộ. Sau nhân quả là cái gì? Không phải thật giả, không thoải mái hư thực, mà là... Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi thì ngươi mới là ngươi.
Bất động thông không hiểu, chính vì không hiểu nên... Hắn không cần phải hiểu đã là tham ngộ một loại cảnh giới, giống như tâm biến của hắn, bây giờ nó kết thúc, Tô Minh hiểu ra một đạo lý khó tả thành lời.
"Ngươi nhìn cây cũng là đang xem ngươi, ngươi đang tham ngộ đạo, đạo đang tham ngộ ngươi. Khi ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi thì ngươi mới là ngươi."
Mặt Tô Minh lộ nụ cười, rất nhạt, không thấy rõ, dường như hiểu ra thì khóe môi cong lên nụ cười ngươi cho rằng có thể nhìn thấu.
Đây là trạn đấu pháp không có thần thông kịch liệt, ánh sáng chói lòa từ người Tố Minh lão tổ đè ép mọi thứ, thoạt trông lấn át hăcvs ám Tô Minh đại biểu. Nhưng cuối cùng chỉ nửa tiếng sau, Tố Minh lão tổ khoanh chân ngồi chợt mở mắt ra, lóe tia mệt mỏi còn có chút vui mừng, chẳng qua rất nhanh đã tan biến.
Tố Minh lão tổ khàn giọng nói:
- Ta cần một giọt máu của ngươi.
Tô Minh đứng dậy, không nói chuyện, chậm rãi bước tới trước, lướt qua người Tố Minh lão tổ khoanh chân ngồi, đi ra xa, không đáp một câu.
Mãi khi Tô Minh đi xa, khóe môi Tố Minh lão tổ tràn máu, giọt máu rơi vào vải áo, thấm ướt.
Tố Minh lão tổ thua.
Thần thông năm tháng của Tố Minh lão tổ mạnh mẽ, giây lát có thể đếm được đảo ngược vạn năm, chẳng qua thất bại với Tô Minh. Dù từ đầu tới cuối Tô Minh không triển khai chút thần thông năm tháng nhưng lão vẫn thua hoàn toàn. Giống như trở thành gió, thành người xem cây.
Đây là loại thua từ tâm tình, cho dù Tố Minh lão tổ có thua thì mặt lộ nụ cười, dường như lần đầu tiên trong đời không để ý nhiệm vụ Diệt Sinh lão nhân cho, cười từ tận đáy lòng. Diệt Sinh lão nhân là ân công của Tố Minh lão tổ, mang ơn phải báo đáp, Tố Minh tộc phải trả. Nhưng lão dù gì là lão tổ của Tố Minh tộc, nhiều lúc thân phận này bị bỏ qua nhưng trong lòng lão thì đó là thân phận mà lão tự hào nhất.
Tố Minh lão tổ khẽ nói:
- Ngươi là người thứ nhất hiểu rõ bản chất thật sự của thiên phú năm tháng của Tố Minh tộc ta.
Hồi lâu sau Tố Minh lão tổ đứng dậy, không ngoái đầu lại đi ra xa. Tố Minh lão tổ vừa đi vừa cười, mãi khi đi xa thì quần áo của lão trở thành tro bụi, sau đó là đôi chân, nửa người trên, mãi khi đầu và linh hồn của lão chân chính biến mất. Mọi dấu vết của Tố Minh lão tổ từ nay biến mất sạch, chết dưới thần thông năm tháng của chính mình.
Thật huyền diệu, có lẽ không nhiều người hiểu nhưng thần thông chính là như vậy, đạo là như vậy.
Khi thân thể Tố Minh lão tổ biến mất, trong Đệ Tứ giới, khu vực lỗ hổng thông hướng thương mang, Diệt Sinh lão nhân khoanh chân tĩnh tọa trên thuyền cổ khẽ thở dài lầm bầm:
- Ta đã xem thường hắn.
Diệt Sinh lão nhân thì thào:
- Thiên phú thuật thần thông năm tháng trong thế giới bốn bươm bướm Tang Tương ta trải qua đều chỉ sinh ra ở nhất kỷ cuối cùng, chưa có ngoại lệ, con Tang Tương này cũng vậy. Tựa như người ta lúc già rồi sẽ thích nhớ lại, thần thông năm tháng đảo ngược này bởi vì Tang Tương không còn tương lai nên chỉ có thể tồn tại quá khứ. Thật ra chính Tang Tương trước khi bị hủy diệt bản năng sáng tạo ra một tộc quần. Ta ngưng tụ huyết mạch tộc quần sinh ra ở nhất kỷ cuối trong ba thế giới trước, hiện giờ ở trong thế giới Tang Tương thứ bốn tìm đến Đại Minh bộ lạc sinh ra từ thế giới này, nghiên cứu mấy tộc quần, tìm ra cách dung hợp hoàn mỹ cải tạo, sáng tạo ra tộc quần Tố Minh tộc tập hợp thiên phú thời gian của thế giới bốn Tang Tương. Đây là tộc quần xinh đẹp, một tộc quần kinh diễm khiến người hâm mộ. Bởi vì thiên phú của họ quá cường đại nên ta không thể mặc kệ cho tộc quần này tiếp tục phát triển, nó phải bị hủy diệt. Vì điều ta muốn chỉ là người mạnh nhất trong tộc quần. U Minh là một, Tô Hiên Y là hai, còn Tô Minh... Vốn ta không chú ý nhưng cơ duyên xảo hợp khiến hắn trưởng thành đến mức này. Đoạt xá ý chí chân giới, trở thành mạnh nhất bản kỷ, bước vào hậu kỳ bất khả ngôn. Dù là vậy thì người này vẫn bị ta khống chế trong bàn tay, như là sinh mệnh trong thế giới mấy bươm bướm Tang Tương trước kia, không một ai thoát khỏi vạn mệnh vốn có. Bọn họ không thể tránh khỏi trở thành tế phẩm cần thiết cho Huyền Táng, cũng trở thành một bí mật chưa từng bị vạch trần giữa ta và hắn.
Diệt Sinh lão nhân ngẩng đầu nhìn trời sao phía xa.
- Nhưng hắn...
Mặt Diệt Sinh lão nhân lộ vẻ dữ tợn khiến khuôn mặt lão vặn vẹo, dường như không thể kiềm nén sắp bùng phát.
- Hắn lần mò tới ngưỡng bản chất thần thông năm tháng, đây là đẳng cấp mà ta suy tư thật lâu mới tiếp xúc được, hắn... Dựa vào cái gì mà hiểu ra? Thuật đảo ngược thời gian bản chất có bốn đẳng cấp, thứ nhất là gió thổi cây, có thể xem là năm tháng đảo ngược đơn giản. Tầng thứ hai là khi gió thổi cây thì người xem cây ở bên nhìn cây bị gió lay, hiểu ra tâm bất động tức bất động. Thứ ba là trở thành cây, chỉ khi đến tầng này mới thật sự chạm tới thiên phú thần thông năm tháng. Còn thứ bốn thì ta chỉ mới hiểu da lông, nhưng trên người của hắn, mới nãy trong một giây ta rõ ràng cảm nhận được dấu vết của tầng thứ bốn!
Mặt Diệt Sinh lão nhân vặn vẹo, mắt lóe tia hung tợn.
- Cho dù ngươi là người mạnh nhất trong bốn giới bươm bướm Tang Tương mà ta trải qua, nhưng ngươi đã bị chú định không thể tránh khỏi vận mệnh trở thành tế phẩm, ngươi phải trở thành tế phẩm, Diệt Sinh ta sẽ bước ra bước cuối cùng trở thành sự tồn tại giống như Huyền Táng. Thời gian chưa gấp, còn hơn bốn trăm năm...
Biểu tình của Diệt Sinh lão nhân không còn vặn vẹo, trở nên bình tĩnh, nhìn chằm chằm phía xa, ngoái đầu xem lỗ hổng thông hướng thương mang. Ánh mắt Diệt Sinh lão nhân xuyên thấu thương mang không biết nhìn đi đâu, mơ hồ thấy trong thương mang có một la bàn khiến lão run rẩy lao nhanh tới nơi đây. Diệt Sinh lão nhân trông thấy trên la bàn có một thanh niên áo đen tóc đen biểu tình lạnh lùng khoanh chân ngồi. Diệt Sinh lão nhân thấy trên cổ tay phải của thanh niên áo đen có một chuỗi hạt châu, trong đó có mấy hạt chớp lóe ánh sáng.
Mắt Diệt Sinh lão nhân lộ sự sợ hãi, tinh thần run rẩy. Lão thu lại tầm mắt, thở hắt ra, dần khép mắt lại.
….. …. …. …. …..
Tô Minh đi trong trời sao, dường như đã thói quen tiếng gầm rú bên cạnh mình. Tô Minh không ngoái đầu lại, bởi vì hắn hiểu là Tố Minh lão tổ đã tìm được chỗ quay về, chết dưới thần thông năm tháng đảo ngược của mình.
Có lẽ kết cuộc này là sự giải thoát với Tố Minh lão tổ, chẳng qua chỉ mình Tô Minh biết đáp án này, người ngoài không thể hiểu ra. Đó là nội tâm mấy vạn năm nay của Tố Minh lão tổ, dù là Diệt Sinh lão nhân cũng không làm được điều đó.
Yên lặng nhìn tộc quần một tay mình phát triển trở thành phế tích vì một tay mình thúc đẩy, tộc nhân chết đi, tiếng hét thê lương trước khi chết không biết có hiện ra trong đầu Tố Minh lão tổ mỗi khi cô độc tĩnh tọa.
Có lẽ có, bởi vì lão là Tố Minh lão tổ.
Có lẽ là không, vì lão là nô của Diệt Sinh lão nhân.
Tô Minh yên lặng đi trong không trung, bước chân của hắn không nhanh nhưng mỗi lần nhấc lên là trời sao sẽ biến đổi, mãi khi hắn đứng lại trước một tu chân tinh. Tô Minh nhìn tu chân tinh trước mắt, mắt trái của hắn thấy sự sống dạt dào, bên trên có mấy tu sĩ đang tu hành, có nhiều người thường vui vẻ sinh tồn, non xanh nước biếc, trời xanh biếc, biển chất chứa sự sống, còn có dãy núi trập trùng tràn ngập quy tắc. Một mục đồng ở giữa sườn núi đang nhìn Tô Minh.
Mắt trái Tô Minh thì thấy một quả cầu thịt to lớn toát ra mùi tanh hôi, có mấy xúc tua mấp máy, sơn mạch bên trên là gai xương nhô lên, biển là đầm lầy trên lưng nó, dãy núi trập trùng là từng xương sườn, các tu sĩ, người thường đều là bộ xương không biết chết bao nhiêu năm rồi, không còn sự sống. Trán quả cầu thịt to lớn, chính giữa một gai xương chĩa xéo, giữa sườn núi có một mục đồng đứng đang nhìn Tô Minh.
Một thân cây, gió thổi qua có lẽ cây sẽ lắc lư theo gió, nhưng gió rốt cuộc là gió, cây là cây, chỉ lắc lư rồi thôi. Chờ gió thu thổi qua, chờ mặt trời lên cây vẫn sừng sững tại đó. Ngươi nhìn nó động thì nó động, ngươi thấy nó bất động thì nó bất động. Từng có người nói động là lòng người xem cây, nói như vậy bởi vì trọng điểm là người xem cây. Nhưng Tô Minh thì thấy động là lòng mình, bởi vì hắn không để ý lòng người xem cây như thế nào, hắn chỉ chú ý bản thân. Lòng mình bất động thì vạn vật bất động, vạn vật bất động là khung trời bất động, mọi ý chí đều bất động.
Người xem cây tự cho rằng đã hiểu cười rời đi, nhưng khi xoay người cái y gọi là hiểu kỳ thật là cây ngộ. Sau nhân quả là cái gì? Không phải thật giả, không thoải mái hư thực, mà là... Khi ngươi biết ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi thì ngươi mới là ngươi.
Bất động thông không hiểu, chính vì không hiểu nên... Hắn không cần phải hiểu đã là tham ngộ một loại cảnh giới, giống như tâm biến của hắn, bây giờ nó kết thúc, Tô Minh hiểu ra một đạo lý khó tả thành lời.
"Ngươi nhìn cây cũng là đang xem ngươi, ngươi đang tham ngộ đạo, đạo đang tham ngộ ngươi. Khi ngươi là ngươi thì ngươi không phải ngươi, khi ngươi không biết ngươi là ngươi thì ngươi mới là ngươi."
Mặt Tô Minh lộ nụ cười, rất nhạt, không thấy rõ, dường như hiểu ra thì khóe môi cong lên nụ cười ngươi cho rằng có thể nhìn thấu.
Đây là trạn đấu pháp không có thần thông kịch liệt, ánh sáng chói lòa từ người Tố Minh lão tổ đè ép mọi thứ, thoạt trông lấn át hăcvs ám Tô Minh đại biểu. Nhưng cuối cùng chỉ nửa tiếng sau, Tố Minh lão tổ khoanh chân ngồi chợt mở mắt ra, lóe tia mệt mỏi còn có chút vui mừng, chẳng qua rất nhanh đã tan biến.
Tố Minh lão tổ khàn giọng nói:
- Ta cần một giọt máu của ngươi.
Tô Minh đứng dậy, không nói chuyện, chậm rãi bước tới trước, lướt qua người Tố Minh lão tổ khoanh chân ngồi, đi ra xa, không đáp một câu.
Mãi khi Tô Minh đi xa, khóe môi Tố Minh lão tổ tràn máu, giọt máu rơi vào vải áo, thấm ướt.
Tố Minh lão tổ thua.
Thần thông năm tháng của Tố Minh lão tổ mạnh mẽ, giây lát có thể đếm được đảo ngược vạn năm, chẳng qua thất bại với Tô Minh. Dù từ đầu tới cuối Tô Minh không triển khai chút thần thông năm tháng nhưng lão vẫn thua hoàn toàn. Giống như trở thành gió, thành người xem cây.
Đây là loại thua từ tâm tình, cho dù Tố Minh lão tổ có thua thì mặt lộ nụ cười, dường như lần đầu tiên trong đời không để ý nhiệm vụ Diệt Sinh lão nhân cho, cười từ tận đáy lòng. Diệt Sinh lão nhân là ân công của Tố Minh lão tổ, mang ơn phải báo đáp, Tố Minh tộc phải trả. Nhưng lão dù gì là lão tổ của Tố Minh tộc, nhiều lúc thân phận này bị bỏ qua nhưng trong lòng lão thì đó là thân phận mà lão tự hào nhất.
Tố Minh lão tổ khẽ nói:
- Ngươi là người thứ nhất hiểu rõ bản chất thật sự của thiên phú năm tháng của Tố Minh tộc ta.
Hồi lâu sau Tố Minh lão tổ đứng dậy, không ngoái đầu lại đi ra xa. Tố Minh lão tổ vừa đi vừa cười, mãi khi đi xa thì quần áo của lão trở thành tro bụi, sau đó là đôi chân, nửa người trên, mãi khi đầu và linh hồn của lão chân chính biến mất. Mọi dấu vết của Tố Minh lão tổ từ nay biến mất sạch, chết dưới thần thông năm tháng của chính mình.
Thật huyền diệu, có lẽ không nhiều người hiểu nhưng thần thông chính là như vậy, đạo là như vậy.
Khi thân thể Tố Minh lão tổ biến mất, trong Đệ Tứ giới, khu vực lỗ hổng thông hướng thương mang, Diệt Sinh lão nhân khoanh chân tĩnh tọa trên thuyền cổ khẽ thở dài lầm bầm:
- Ta đã xem thường hắn.
Diệt Sinh lão nhân thì thào:
- Thiên phú thuật thần thông năm tháng trong thế giới bốn bươm bướm Tang Tương ta trải qua đều chỉ sinh ra ở nhất kỷ cuối cùng, chưa có ngoại lệ, con Tang Tương này cũng vậy. Tựa như người ta lúc già rồi sẽ thích nhớ lại, thần thông năm tháng đảo ngược này bởi vì Tang Tương không còn tương lai nên chỉ có thể tồn tại quá khứ. Thật ra chính Tang Tương trước khi bị hủy diệt bản năng sáng tạo ra một tộc quần. Ta ngưng tụ huyết mạch tộc quần sinh ra ở nhất kỷ cuối trong ba thế giới trước, hiện giờ ở trong thế giới Tang Tương thứ bốn tìm đến Đại Minh bộ lạc sinh ra từ thế giới này, nghiên cứu mấy tộc quần, tìm ra cách dung hợp hoàn mỹ cải tạo, sáng tạo ra tộc quần Tố Minh tộc tập hợp thiên phú thời gian của thế giới bốn Tang Tương. Đây là tộc quần xinh đẹp, một tộc quần kinh diễm khiến người hâm mộ. Bởi vì thiên phú của họ quá cường đại nên ta không thể mặc kệ cho tộc quần này tiếp tục phát triển, nó phải bị hủy diệt. Vì điều ta muốn chỉ là người mạnh nhất trong tộc quần. U Minh là một, Tô Hiên Y là hai, còn Tô Minh... Vốn ta không chú ý nhưng cơ duyên xảo hợp khiến hắn trưởng thành đến mức này. Đoạt xá ý chí chân giới, trở thành mạnh nhất bản kỷ, bước vào hậu kỳ bất khả ngôn. Dù là vậy thì người này vẫn bị ta khống chế trong bàn tay, như là sinh mệnh trong thế giới mấy bươm bướm Tang Tương trước kia, không một ai thoát khỏi vạn mệnh vốn có. Bọn họ không thể tránh khỏi trở thành tế phẩm cần thiết cho Huyền Táng, cũng trở thành một bí mật chưa từng bị vạch trần giữa ta và hắn.
Diệt Sinh lão nhân ngẩng đầu nhìn trời sao phía xa.
- Nhưng hắn...
Mặt Diệt Sinh lão nhân lộ vẻ dữ tợn khiến khuôn mặt lão vặn vẹo, dường như không thể kiềm nén sắp bùng phát.
- Hắn lần mò tới ngưỡng bản chất thần thông năm tháng, đây là đẳng cấp mà ta suy tư thật lâu mới tiếp xúc được, hắn... Dựa vào cái gì mà hiểu ra? Thuật đảo ngược thời gian bản chất có bốn đẳng cấp, thứ nhất là gió thổi cây, có thể xem là năm tháng đảo ngược đơn giản. Tầng thứ hai là khi gió thổi cây thì người xem cây ở bên nhìn cây bị gió lay, hiểu ra tâm bất động tức bất động. Thứ ba là trở thành cây, chỉ khi đến tầng này mới thật sự chạm tới thiên phú thần thông năm tháng. Còn thứ bốn thì ta chỉ mới hiểu da lông, nhưng trên người của hắn, mới nãy trong một giây ta rõ ràng cảm nhận được dấu vết của tầng thứ bốn!
Mặt Diệt Sinh lão nhân vặn vẹo, mắt lóe tia hung tợn.
- Cho dù ngươi là người mạnh nhất trong bốn giới bươm bướm Tang Tương mà ta trải qua, nhưng ngươi đã bị chú định không thể tránh khỏi vận mệnh trở thành tế phẩm, ngươi phải trở thành tế phẩm, Diệt Sinh ta sẽ bước ra bước cuối cùng trở thành sự tồn tại giống như Huyền Táng. Thời gian chưa gấp, còn hơn bốn trăm năm...
Biểu tình của Diệt Sinh lão nhân không còn vặn vẹo, trở nên bình tĩnh, nhìn chằm chằm phía xa, ngoái đầu xem lỗ hổng thông hướng thương mang. Ánh mắt Diệt Sinh lão nhân xuyên thấu thương mang không biết nhìn đi đâu, mơ hồ thấy trong thương mang có một la bàn khiến lão run rẩy lao nhanh tới nơi đây. Diệt Sinh lão nhân trông thấy trên la bàn có một thanh niên áo đen tóc đen biểu tình lạnh lùng khoanh chân ngồi. Diệt Sinh lão nhân thấy trên cổ tay phải của thanh niên áo đen có một chuỗi hạt châu, trong đó có mấy hạt chớp lóe ánh sáng.
Mắt Diệt Sinh lão nhân lộ sự sợ hãi, tinh thần run rẩy. Lão thu lại tầm mắt, thở hắt ra, dần khép mắt lại.
….. …. …. …. …..
Tô Minh đi trong trời sao, dường như đã thói quen tiếng gầm rú bên cạnh mình. Tô Minh không ngoái đầu lại, bởi vì hắn hiểu là Tố Minh lão tổ đã tìm được chỗ quay về, chết dưới thần thông năm tháng đảo ngược của mình.
Có lẽ kết cuộc này là sự giải thoát với Tố Minh lão tổ, chẳng qua chỉ mình Tô Minh biết đáp án này, người ngoài không thể hiểu ra. Đó là nội tâm mấy vạn năm nay của Tố Minh lão tổ, dù là Diệt Sinh lão nhân cũng không làm được điều đó.
Yên lặng nhìn tộc quần một tay mình phát triển trở thành phế tích vì một tay mình thúc đẩy, tộc nhân chết đi, tiếng hét thê lương trước khi chết không biết có hiện ra trong đầu Tố Minh lão tổ mỗi khi cô độc tĩnh tọa.
Có lẽ có, bởi vì lão là Tố Minh lão tổ.
Có lẽ là không, vì lão là nô của Diệt Sinh lão nhân.
Tô Minh yên lặng đi trong không trung, bước chân của hắn không nhanh nhưng mỗi lần nhấc lên là trời sao sẽ biến đổi, mãi khi hắn đứng lại trước một tu chân tinh. Tô Minh nhìn tu chân tinh trước mắt, mắt trái của hắn thấy sự sống dạt dào, bên trên có mấy tu sĩ đang tu hành, có nhiều người thường vui vẻ sinh tồn, non xanh nước biếc, trời xanh biếc, biển chất chứa sự sống, còn có dãy núi trập trùng tràn ngập quy tắc. Một mục đồng ở giữa sườn núi đang nhìn Tô Minh.
Mắt trái Tô Minh thì thấy một quả cầu thịt to lớn toát ra mùi tanh hôi, có mấy xúc tua mấp máy, sơn mạch bên trên là gai xương nhô lên, biển là đầm lầy trên lưng nó, dãy núi trập trùng là từng xương sườn, các tu sĩ, người thường đều là bộ xương không biết chết bao nhiêu năm rồi, không còn sự sống. Trán quả cầu thịt to lớn, chính giữa một gai xương chĩa xéo, giữa sườn núi có một mục đồng đứng đang nhìn Tô Minh.
Bình luận truyện