Cầu Ma

Chương 1340: Thăm Dò



Mục Đồng nhếch môi cười hỏi:

- Người đến đây là có ý gì?

Nụ cười kia cực kỳ khoa trương, khóe môi kéo tới vành tai lộ răng nhanh sắc bén. Khi Mục Đồng cười thì quả cầu thịt to lớn dưới thân mấp máy phát ra uy hiếp.

Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Không có ý gì, chỉ là đi qua nơi đây thấy tinh cầu này kỳ lạ.

Mắt Tô Minh trở về như thường, hắn thấy hơi thở tang thương, viễn cổ trên người Mục Đồng, hiển nhiên là một tu sĩ không biết từ bao nhiêu kỷ trước dung hợp một bản thân khác có được tư cách bất diệt trong tai kiếp. Tu sĩ này có tu vi cao cường, đã tới trùng kỳ bất khả ngôn nên có thể thức tỉnh. Nhưng chắc chỉ tỉnh ở chỗ này, không thể rời khỏi Đệ Tứ giới, nếu không thì sẽ lại chìm trong say ngủ. Lúc trước Tô Minh quét ý chí thấy rất nhiều cường giả như vậy, Mục Đồng trước mắt nằm trong số đó.

Mục Đồng trầm ngâm, ngừng cười, nhìn Tô Minh hỏi:

- Nếu vậy thì... ở xa đến là khách, đạo hữu có muống giáng xuống tinh cầu của ta cùng uống ly rượu không?

Mục Đồng mỉm cười nói:

- Nếu đạo hữu đến thì ta có thể kêu gọi bạn bè đến cùng, chắc họ rất hứng thú với lai lịch của đạo hữu.

Trông nụ cười này rất tà, Mục Đồng đạp bước, quả cầu thịt dưới chân nó mạnh chấn động, vặn vẹo. Mắt thường của Tô Minh nhìn ngược nhìn xuôi chỉ thấy đây là tu chân tinh dạt dào sự sống. Trừ phi dùng ý chí quét qua, nếu không thì chẳng tìm ra chút manh mối, hiển nhiên Mục Đồng không muốn để người ta thấy chỗ này xấu xí, bởi vậy không tiếc sử dụng lực lượng tu vi tràn ngập quả cầu thịt.

Tô Minh liếc Mục Đồng, biểu tình bình tĩnh không chút biến đổi, không để ý nó có dã tâm gì, dù sao tu vi hiện tại của hắn không có mấy ai uy hiếp được hắn trong thế giới bốn cánh Tang Tương này. Xem như Tam Hoang nằm trong số đố nhưng trong thời gian ngắn y khó thể ra tay tiếp. Còn Tang Tương, có Tam Hoang kiềm chế, ý thức của con bướm này biến nhát gan vô cùng.

Nếu nói có ai khác thì chỉ còn lại Diệt Sinh lão nhân, nhưng lão ẩn giấu chưa từng lộ mặt, hiển nhiên không phải muốn chai thắng bại, sống chết với Tô Minh ngay, lão có mưu đồ không nhỏ. Nhờ điều đó cho Tô Minh gián tiếp đoán ra hắn ở thế giới bươm bướm Tang Tương đã có vị trí vững chắc.

Tô Minh thầm than.

"Ưu thế như vậy có lẽ chỉ còn lại hơn bốn trăm năm."

Lòng Tô Minh biết rõ nếu thanh niên áo đen thật sự đến, khi đó mọi thứ sẽ thật sự bị hủy diệt, không có Tang Tương, không có Tam Hoang, không có tai kiếp, không còn sự sống. Dù là Tô Minh ở trong đại hủy diệt này không cách nào tồn tại, có lẽ con đường bày ra trước mặt hắn sẽ tương tự như Diệt Sinh lão nhân, nhìn thế giới mình ở biến mất, nhìn người thân, bạn bè ra đi, một mình ôm thù hận, điên cuồng, ám có thể che đậy trời đêm một mình rời đi.

Lĩnh ngộ điều này làm Tô Minh nhớ tới thiên cơ Thiên Honwg trận, hắn vẫn không hiểu được ở bên trong trông thấy các thi thể ngửa đầu thê lương hét tại sao muốn giết vào Ám Thần, Nghịch Thánh, đồ sát đa số sinh mệnh của hai trận doanh, trở thành ma tôn.

- Cái gì là ma?

Tô Minh có suy nghĩ về câu hỏi này, nhưng đến bây giờ vẫn không có đáp án, đầu mối duy nhất chính là Diệt Sinh lão nhân liên quan tới Ám Thần, nhưng đó chỉ là một manh mối.

Suy nghĩ lóe lên trong đầu Tô Minh giây lát, hắn nhìn hướng Mục Đồng, chậm rãi gật đầu, nhấc chân đi tới. Trong phút chốc Tô Minh giáng xuống tu chân tinh hư ảo, đạp trong trời đất, ở giữa sườn núi, trước mặt Mục Đồng.

Bầu trời xanh biếc, gió núi nhu hòa có chút lạnh lẽo thổi cỏ xanh mặt đất. Phía xa con dê dịu ngoan ăn cỏ, Mục Đồng dựa vào tảng đá, mặt tươi cười có ngây thơ và tà. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy mắt Mục Đồng lộ ra lạnh lùng tận xương.

Thế giới rất lớn, Tô Minh đứng tại đây mơ hồ nghe tiếng người ồn ào trong tu chân tinh này, thấy nhiều tu sĩ có thân thiết, có tranh chấp, chém giết nhau. Tô Minh có thể cảm giác được giâ phút này trên tu chân tinh có nhiều con nít mới sinh, có nhiều người chết đi, mọi thứ hoàn mỹ hình thành một vòng luân hồi.

Thật lâu sau Tô Minh lạnh nhạt nói:

- Thần thông này không tệ.

Mục Đồng mỉm cười nói:

- Đạo hữu quá khen.

Mục Đồng vung tay phải, ngọn núi nó đứng vặn vẹo, khi lại rõ ràng thì biến thành miệng núi lửa, vị trí lõm xuống là bình đài, xung quanh là vách đá, bên trên là trời xanh biếc, chỗ này là một tòa động phủ. Có một cái bàn to đặt ở chính giữa, xung quanh là những con dê giờ biến thành con nít bưng hoa quả, rượu ngon đi tới đi lui đặt trên bàn.

Tô Minh ngồi một góc, Mục Đồng ngồi đối diện, ánh mắt hai người giao nhau. Mục Đồng vẫn cười tủm tỉm, lấy ra một ngọc giản ấn vào trán, giây lát sau ngọc giản bốc cháy trên trán nó.

Mục Đồng nói:

- Một lát sau bạn rất tốt của ta sẽ đến. Còn chưa giới thiệu, tên thật thì ta đã chọn quên đi do tai kiếp kỷ nguyên, đạo hiệu liên tục thay đổi theo lĩnh ngộ trong năm tháng, bây giờ đạo hữu có thể gọi ta là Bán Bổ Tử.

Mục Đồng giơ ly rượu, nhìn Tô Minh.

Kiểu nói đạo hiệu không có trong kỷ nguyên Tô Minh ở, hiển nhiên là xưng hô ở chỗ Mục Đồng từ nhiều kỷ nguyên trước.

Tô Minh cầm ly rượu, lên tiếng:

- Tô Minh.

Mục Đồng cười to bảo:

- Tô đạo hữu, ở xa tới là khách, hôm nay ta tẩy trần giúp ngươi.

Mục Đồng cầm ly rượu hớp một ngụm, giơ hai tay nghiêng chén ý bảo đã uống cạn.

Tô Minh cười khẽ, nâng ly uống, rượu biến thành khí nóng chạy xuống bụng rồi lan ra toàn thân, từ khắp vị trí trong người kích phát lao lên cổ họng, biến thành chua cay khó tả. Chau cay chỉ cỡ một giây lại biến thành ngọt ngào, mở miệng thở hơi ra có mùi ngọt.

Mục Đồng nhìn Tô Minh, hỏi:

- Như thế nào?

- Rất tốt.

Tô Minh nhắm mắt lại cảm nhận, khi mở mắt ra thì lộ khen ngợi. Dù Tô Minh không biết uống rượu nhưng có thể cảm nhận được rượu này đúng là rượu ngon.

Mục Đồng mỉm cười nói:

- Rượu của Bán Bổ Tử ta luôn chỉ mời đồng đạo uống, coi như là ở Thiên Khuyết giới đếm mấy ngón tay cũng không bao nhiêu người có tư cách uống rượu này.

Mục Đồng hơi kiêu ngạo đặt ly rượu xuống, ngẩng đầu nhìn trời.

Chợt có tiếng cười dài khàn khàn vang lên:

- Còn thổi phồng nữa. Nếu không phải trong rượu của Bán Bổ Tử ngươi thêm vào máu kỳ thú trong thương mang ngoại giới thì sao có thể khiến người mê mẩn như vậy. Nào nào nào, chuẩn bị một bình cho lão phu.

Trên bầu trời hiện ra một khuôn mặt to lao xuống mặt đất nhưng không phải ngày càng lớn mà càng lúc càng nhỏ, biến thành ông lão mặc áo dài màu tím. Ông lão thân thể to lớn, trên mặt có nhiều nếp nhăn nhưng nhìn ra được lúc còn trẻ lão rất đẹp trai.

Giờ phút này, ông lão biến thành luồng sáng tím xuất hiện bên cạnh Mục Đồng, cầm lấy ly rượu đặt trên bàn uống cạn một hơi, thở hắt ra, ngồi xuống.

Ông lão áo tím mới ngồi xuống liền nhìn Tô Minh, nói:

- Chắc vị đạo hữu này là người lúc trước tản ra thần niệm?

Tô Minh mỉm cười không lên tiếng, đưa mắt nhìn trời. Giờ phút này, trên bầu trời chẳng biết từ khi nào xuất hiện một bóng người, là thanh niên mặc áo dài màu trắng. Thanh niên mặt lạnh lùng, lưng cõng một thanh kiếm to, phát ra khí thế cực kỳ sắc bén. Thanh niên cất bước đi vào trong động phủ, ngồi bên tay kia của Mục Đồng.

Không chờ Mục Đồng giới thiệu, một tiếng cười âm trầm cuồng ngạo vọng từ trên bầu trời xuống, hóa thành lũ khói đen xoay nhanh, bên trong có một thây khô. Thây khô héo rút như bộ xương, chỉ có hốc mắt lóe tia âm u, theo khói đen từng bước một đi đến. Thây khô chỉ đi ba bước đã vào trong động phủ, lạnh lùng liếc mọi người, ngừng lại chỗ Tô Minh.

Mục Đồng nhìn mọi người, cười to bảo:

- Hắc lão quỷ bế quan trong quan tài chắc không thể đến, giờ xem như đã đủ người. Các vị đồng đạo, hôm nay ta bày tiệc mời vị đạo hữu Tô Minh này, mời các vị đến quen nhau, xem như là tạo hóa.

- Tô Minh đạo hữu, ta giới thiệu ba người này cho ngươi biết. Ông lão áo tím là cường giả mạnh nhất Võ Ý thế kỷ, tên là gì thì ta quên rồi, mọi người gọi hắn là Tử chân nhân.

Theo Mục Đồng giới thiệu, ông lão áo tím gật đầu với Tô Minh. Dù lần đầu tiên gặp mặt nhưng lòng ông lão áo tím rất e ngại Tô Minh, và có chút không phục, nếu không thì lão đã không tự mình đến đây.

Mục Đồng tiếp tục bảo:

- Còn vị đạo hữu này rất nổi danh trong Thiên Khuyết giới, mạnh nhất kỷ nguyên của y, kiếm tiên Lý Hàm. Kiếm của người này có tổng cộng ba trăm chín mươi vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi mốt thứ, mỗi lần sẽ có một người chết.

Lý Hàm lạnh nhạt nói:

- Là ba trăm chín mươi vạn bảy ngàn tám trăm chín mươi hai thứ, lúc tới đây ta gặp một tên mắt mù, bị ta rút kiếm giết rồi.

Ánh mắt Lý Hàm sắc bén liếc Tô Minh.

- Còn vị này là...

Mục Đồng liếc người khô như bộ xương, chưa nói xong thì kẻ đó đã cười khùng khục nói:

- Lão phu tên Khô Mộc, thích nuốt máu thịt, bất đắc dĩ mỗi kỷ chỉ có hai cơ hội thoải mái cắn nuốt, bây giờ tính ngày thì đã không lâu, có lẽ vài trăm năm sau trong sinh linh bị lão phu nuốt có người Tô đạo hữu quen.

Khô Mộc nói làm Mục Đồng nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện