Cầu Ma

Chương 1473: Bạch Lộc Chết



Man Thần rống!

Đất Man tộc có Man Thần, một tiếng rống chấn bát hoang, mà giờ phút này Tô Minh phát ra Man Thần rống là mãnh liệt nhất trong các đời Man Thần từ xưa đến nay. Bởi vì Tô Minh chẳng những là Man Thần đời thứ bốn, hắn còn là Man Thần mạnh nhất.

Giờ phút này, sóng gợn quanh quẩn, sau lưng Tô Minh xuất hiện thế giới Man tộc, dù là hư ảo nhưng tràn ngập hơi thở Man tộc chớp mắt buông xuống Cổ Táng quốc, lan tràn. Tô Minh gào thét hình thành sóng âm khuếch tán, thần thông của Bạch Lộc ngưng tụ ba bóng bóng đỏ đứng mũi chịu sao, mới đến gần Tô Minh đã bị Man Thần rống trùng kích.

Tiếng nổ kinh thiên động địa, Man Thần rống của Tô Minh chẳng những huyễn hóa ra ảo ảnh đất Man tộc, trên đất Man tộc mơ hồ như cố hồn Man tộc nhiều vô số kể. Hồn Man tộc gào thét cùng Man Thần của họ.

Đất Nhất Đạo tông tan vỡ, ba pho tượng to lớn phía xa có một càng nhiều khe nứt hơn. Trong khoảnh khắc pho tượng vỡ nát, ba pho tượng sừng sững trong Nhất Đạo tông bao nhiêu năm qua bây giờ chỉ còn hai cái.

Pho tượng tan vỡ, mặt đất đầy vết nứt, bầu trời tràn ngập khe hở, thế giới Nhất Đạo tông sắp tận thế.

Mấy bóng đỏ như bị cuồng phong quét qua vỡ tan trước mặt Tô Minh. Trận luân hồi ngưng tụ ba mươi kiếp của Sâm Mộc đại đạo tôn cũng tan vỡ, tán loạn theo tiếng rống của Tô Minh.

Nhìn từ xa, hư vô nơi Tô Minh ở như biến thành hố đen to lớn, nhưng hố đen không phải ra lực hút mà là tiếng nổ trùng kích. Trùng kích càn quét tám hướng, Tô Minh đạp bước tới trước, hắn đi ra hố đen do tiếng nổ hình thành. Bước thứ hai nâng lên đạp xuống, Tô Minh đã đứng trước mặt Bạch Lộc ở phía xa.

Khi Tô Minh xuất hiện, Bạch Lộc liền biến sắc mặt, tay phải lập tức giơ lên vỗ xuống trống trận. Tiếng văng vẳng, đỉnh đầu các đệ tử Nhất Đạo tông bên dưới sinh ra nhiều tơ máu.

- Khí vận chúng sinh đạo!

Tiếng gầm của Bạch Lộc như chứa quy tắc nào đó. Những tơ máu bên dưới cùng bay lên, vòng quanh Tô Minh. Từng sợi liên tiếp lại, nhìn từ xa như hình thành xiềng xích bao quanh Tô Minh.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh bước ra bước thứ ba, thân thể đụng vào tơ máu, tiếng nổ lại văng vẳng. Những tơ máu tan vỡ, không thể ngăn cản Tô Minh chút nào. Tô Minh đạp xuống bước thứ ba, đã cách trống trận gần Bạch Lộc chưa đến mười mét.

Ba bước như đạp trời, tốc độ cực nhanh, Sâm Mộc đại đạo tôn không kịp lao tới. Khí thế từ người Tô Minh như thay thế bầu trời, trở thành ý chí, chúa tể của thế giới này. Tô Minh đi tới kinh thiên động địa!

Tô Minh không nói nhiều, xuất hiện cách trống trận bên cạnh Bạch Lộc mười mét, hắn giơ tay phải lên chỉ đằng trước. Cái chỉ này ngưng tụ bốn ý chí của hắn, ngưng tụ toàn bộ tu vi, ngưng tụ hết lực lượng của Chứng Đạo cổ thụ trên người Tô Minh.

Giống như một chỉ đã giết Xích Dương giờ lại phát triển. Tinh thần Bạch Lộc rúng động, con ngươi co rút, lòng tràn ngập nguy hiểm tính mạng.

- Chúng sinh nhất vận đạo!

Con ngươi Bạch Lộc co rút, tóc không gió tự bay, hai tay ấn pháp quyết chợt giơ lên nhấn vào trống trận. Cái trống quay giữa không trung, đứng thẳng phát ra tiếng bùm bùm. Thnah âm kia vang vọng dấy lên sóng gợn, sóng gợn xuất hiện liền biến thành màu đỏ như nhuộm thế giới thành huyết hải.

Giọng của Bạch Lộc lại vang vọng trong thiên địa.

- Chúng sinh có tội trầm luân trong huyết hải, không rửa hết tội nghiệt giết chóc sẽ chôn vùi trong huyết hải đời đời kiếp kiếp, cực khổ trầm luân không thể giải thoát!

Mắt Bạch Lộc chớp lóe ánh sáng yêu dị, lời thốt khỏi môi, tay phải thành đấm đánh vào trống trận, mắt đầy tơ máu như chìm trong điên cuồng.

- Vỡ!

Trống trận vỡ ra giữa không trung. Cả thế giới xảy ra biến đổi nghiêng trời. Bầu trời thành màu đỏ, mặt đất biến mất, thay vào đó là biển máu.

Huyết hải không có giới hạn, cuồn cuộn như muốn nuốt trời. Biển máu, trời đỏ trong phút chốc thay thế thiên địa trước kia, phong ấn Tô Minh vào trong.

Huyết hải gầm rống, sóng ngập trời, có mưa máu rơi. Cả thế giới trừ một màu đỏ ra không còn sắc màu khác. Mặt biển xuất hiện vòng xoáy xoay nhanh, giây lát sau biển như tăng lượng nước, từ từ gần với trời. Lực lượng tu vi hùng hồn tràn ngập thiên địa hóa thành vòng xoáy, thành bầu trời, thành huyết hải, ngưng tụ lại ập hướng Tô Minh.

Trong một giây chẳng những mặt biển xuất hiện vòng xoáy, bầu trời đỏ cũng có vòng xoáy. Hai vòng xoáy xuất hiện như rồng hút nước, biển và trời nối liền hình thành bão tố. Bạn đang xem tại Truyện Bất Hủ - truyenbathu.net

Vòng xoáy bão tố vang tiếng nổ điếc tai, chuyển động dấy lên huyết hải cuốn lấy vô số nước mưa đỏ, mấy giây sau nó thay thế bầu trời và huyết hải, hùng dũng ập hướng Tô Minh, khí thế diệt sát chúng sinh đến gần.

Tô Minh nhìn gió lốc thay thế bầu trời đỏ hình thành giữa huyết hải và trời nối liền nhau, biểu tình bình tĩnh, không lùi bước mà đạp tới trước. Tô Minh giơ tay phải chỉ lên trời, tay trái ấn xuống đất.

Mi mắt khép, tóc Tô Minh không gió tự bay. Bão tố trời biển ngập màu máu ầm ầm lao đến, nhìn từ xa bão tố trời biển to lớn như người khổng lồ man hoang, Tô Minh ở trước mặt nó nhỏ bé như con kiến.

Nhưng khi bão tố trời biển đánh tới Tô Minh, muốn nuốt hắn vào trong thì Tô Minh chợt mở mắt ra. Tô Minh mở mắt, tay phải hạ xuống, tay trái nâng lên đẩy tới trước nhập vào bão tố bàng bạc.

Mắt Tô Minh lóe tia sáng, hai tay ở trong gió lốc xé ra hai bên, như xé thiên địa, xé hư vô, xé rách vận mệnh. Tiếng nổ kinh thiên động địa, bão tố trời biển bị xé ra trước mặt Tô Minh, vang tiếng nổ điếc tai quanh quẩn, bão tố bị xé làm đôi.

Gió lốc bị xé, bầu trời tan vỡ, huyết hải vỡ nát. Thế giới trong chớp mắt tan vỡ theo đôi tay Tô Minh xé. Thế giới tan vỡ, màu đỏ rút đi, Tô Minh vẫn ở trong Nhất Đạo tông, xung quanh hắn là mảnh vụn trống trận. Bạch Lộc ở bên ngoài mảnh vỡ, hộc máu thụt lùi, ánh mắt âm trầm.

Thế giới đỏ lúc trước thật ra là thần thông thuật pháp hình thành khi trống trận tan vỡ. Giờ thuật pháp thần thông bị vỡ, Tô Minh lập tức bước ra một bước, ý muốn giết Bạch Lộc chưa từng giảm bớt. Tô Minh đến gần, xuyên qua khu vực trống trận tan vỡ, xuất hiện ở trước mặt Bạch Lộc. Một chỉ tay phải của Tô Minh đến gần, lao hướng trán Bạch Lộc mặt trắng bệch.

- Nhất đạo vạn đến!

Bạch Lộc lao nhanh ra sau, phát ra tiếng rít thê lương. Giây phút sinh tử, trừ an toàn của mình, lão không thèm để ý mạng của người khác.

Sâm Mộc đại đạo tôn từ xa lao tới chợt khựng bước, trong mắt lộ ra bi thương, bỗng nhìn xuống dưới. Sâm Mộc đại đạo tôn thấy đệ tử Nhất Đạo tông trong chớp mắt có gần ba phần, mấy vạn tu sĩ người run lên, thân thể nhanh chóng héo tàn, đỉnh đầu sinh ra tơ máu đậm đặc.

Cái chết của bọn họ hình thành pho tượng đỏ lớn trước mặt Bạch Lộc. Pho tượng kia cách trở Tô Minh và Bạch Lộc, tựa như vách tường muốn cản một chỉ của hắn.

Tô Minh biểu tình bình tĩnh lạnh nhạt nói:

- Phá!

Ngón trỏ tay phải của Tô Minh đụng vào pho tượng đỏ, pho tượng kia trực tiếp tan vỡ. Khi pho tượng kia vỡ thì lại có ba phần đệ tử Nhất Đạo tông toàn thân héo rút phát ra tiếng hét thê lương, sinh ra nhiều tơ máu hợp thành pho tượng thứ hai trước mắt Bạch Lộc.

Mắt Sâm Mộc đại đạo tôn đỏ ngầu nhìn chằm chằm Bạch Lộc:

- Bạch Lộc, ngươi muốn làm cái gì?

Mặt Bạch Lộc điên cuồng, thanh âm vang dội:

- Lão phu ở thì Nhất Đạo tông còn, bọn họ chết vì lão phu là mệnh khí vận của họ!

Đệ tử Nhất Đạo tông còn sót lại dù có tu vi gì đều lập tức héo rút, tiếng hét ngập trời. Trước mặt Tô Minh hình thành pho tượng thứ ba, hai pho tượng làm bình chướng ngăn cách. Bạch Lộc tóc tai bù xù, gầm rống, thân thể hóa thành sương mù không hình thể lao hướng Tô Minh.

- Ngươi muốn giết ta, hômn ay không phải ngươi chết chính là ta sống!

Bạch Lộc bùng nổ tu vi, cả thế giới như đứng lặng chỉ có tiếng nổ là vẫn vang vọng.

Khi thanh âm biến mất, thời gian lại trôi thì tay phải của Tô Minh đã chạm vào pho tượng thứ hai. Sau khi pho tượng thứ hai tan vỡ xuyên thấu qua pho tượng thứ chỉ điểm vào hư vô. Một chỉ rơi xuống, hư vô Tô Minh chạm vào dần xuất hiện sương mù, sương ngưng tụ thân hình, chính là Bạch Lộc. Mắt Bạch Lộc tràn ngập không cam lòng, trên trán là bị ngón tay Tô Minh đâm thủng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện