Cây Kim Sợi Chỉ
Chương 92
Hân suýt khóc. Cô véo má chồng, cố tình trêu chọc cậu cho không khí bớt ngượng ngùng:
- Em nào hả cậu?
Được hôm lãng mạn mà con vợ nó lại phá bĩnh có tức không cơ chứ, cậu cau có quát:
- Còn em nào nữa? Mày chứ ai? Con hâm!
- Dạ. Vậy khả năng cao mà cậu bảo là như nào thế? Cao tới mức nào ạ?
- Cao bằng cái con nấm lùn ý! - Cậu cáu.
- Thôi mà… người ta thương… người ta trêu xíu ý mà. Người ta cũng yêu cậu ghê lắm luôn!
Hân hôn môi cậu dỗ dành. Cậu được vợ nịnh xíu liền hết giận. Sang tháng sau, thầy Tài giao hết sổ sách của xưởng gỗ lớn cho vợ quản lý, vợ nịnh nọt nhờ cậu giúp đỡ, cậu đồng ý liền. Trước đây thầy Tài và mợ Phượng toàn ghi chép bằng giấy nên nom đống sổ sách nhiều đến phát ngại. Từ khi vợ cậu quản lý, nó kêu Lập nhập hết số liệu vào máy tính, nom khoa học hơn hẳn. Thầy Tài chỉ dạy nấm lùn một buổi là nó đã thông thạo hết. Còn cậu ngu nên vợ phải dạy một tuần cậu mới hiểu sơ sơ. Được vợ kèm cặp thêm nửa tháng nữa, việc quản lý thu chi đầu ra đầu vào, tính lãi ròng… với cậu chỉ là con muỗi. Thế mới nói, trò giỏi hay không ở công người thầy hết. Ngặt nỗi, độ giỏi của cậu nó tăng tỉ lệ thuận với độ đểu, mỗi khi cậu không tính sai chỗ nào thì cậu phải nhì nhèo đến lúc được vợ thưởng cho mới thôi. Có khi cậu đòi một chiếc thơm má, có khi là một nụ hôn, và có khi còn nhiều hơn thế. Hân thường chiều chuộng chồng hết mực. Cậu Hoan bị thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên được vợ cưng nựng cậu khoái lắm. Sau khi yêu thương vợ kịch liệt, cậu phấn khởi áp mặt vào bụng vợ, ngây ngốc nhận xét:
- Ngoại trừ những khi vợ giận rồi bơ cậu ra thì còn lại vợ dễ dãi với cậu, vợ nhể?
Hân xoa đầu cậu, tủm tỉm bảo:
- Vâng. Phận làm con nền bà khắt khe với chồng quá thì chỉ có thiệt thân thôi cậu ạ. Cách đơn giản nhất để thao túng được một cuộc hôn nhân là khiến cho người bạn đời của mình say mê đắm đuối mình.
Cậu Hoan không biết vợ đang nói vui nên cậu giật mình thon thót. Cậu quát ầm ĩ:
- Cái qué gì thế hả Hân? Khôn như mày quê cậu đầy! Dám ngấm ngầm mê hoặc cậu để thao túng cậu á? Con vợ mất nết! Mày có giỏi thì mày cứ tiếp tục mê hoặc cậu đi! Cậu chấp! Cậu có thể bị mày mê hoặc nhưng mày đừng ảo tưởng là chỉ mình mày mới có sức hút nhá! Cậu đây cũng hơi bị phong độ đấy, cậu mà giở chiêu thì mày chỉ có nước đắm đuối như con cá chuối thôi!
Tự dưng chồng sồn sồn lên khiến Hân cười như nắc nẻ. Cậu tưởng vợ khinh mình nên từ giây phút đó cậu quyết tâm lên kế hoạch quyến rũ vợ. Cậu không chỉ chăm tập võ cho cơ múi thêm săn chắc mà còn chăm tắm gội tỉa tót cho nó ngon trai. Khi vợ ra hiệu thuốc cũng là lúc cậu ghé qua từng xưởng gỗ nhỏ của thầy Tài để coi thợ làm việc, thấy ai chạm trổ ra cái hoạ tiết chưa vừa ý, cậu liền xông vào chỉ bảo họ tỉ mỉ. Thầy Tài kinh doanh giỏi hơn cậu nhưng khả năng thẩm định nghệ thuật của thầy kém xa cậu nên hồi xưa xưởng gỗ không có nhiều mẫu mã độc đáo và chất lượng như từ lúc cậu quản lý. Bản thân cậu những lúc rảnh rỗi vẫn chăm chỉ đóng đồ chứ không hề lãng phí thời gian. Buổi chiều đi làm về, vợ hay chụp những mẫu đồ cậu đóng, đăng lên trang web của xưởng gỗ để quảng bá. Vợ cũng in mấy mẫu đó ra rồi bổ sung vào ca-ta-lô, gán nhãn hàng thủ công chất lượng cao. Đó luôn là những mẫu bán được giá cao nhất. Có lần vừa tỉa tót xong bức tranh tứ quý cẩn xà cừ, liếc lên thấy vợ đang ngắm mình đắm đuối như con cá chuối, cậu khoái dễ sợ. Một bữa nọ, phải tiếp ông khách quý, cậu mặc vest lịch lãm vô cùng. Khách mua buôn nên khó tính, nhiều yêu sách. Nghe ông ấy đòi để giá chiết khấu bốn mươi phần trăm cậu điên hết cả người, chỉ muốn chửi cho một trận rồi đá bay ra khỏi xưởng gỗ. Nhưng cậu đã không làm thế, vì cậu sợ vợ biết nó lại chê cậu bốc đồng, lại không mê muội cậu nữa thì thiệt cái thân cậu. Mới quản lý xưởng gỗ một thời gian ngắn nên cậu chưa luyện được cách ăn nói khéo léo như vợ, nghĩ gì thì cậu nói nấy, nhưng giọng điệu cậu nhỏ nhẹ hơn xưa rất nhiều:
- Dạ, thưa bác, con mà chiết khấu cho bác bốn mươi phần trăm xong thì tối nay nhà con và toàn bộ thợ mộc trong xưởng hít khí trời để sống bác ạ.
Chả hiểu sao ông khách lại cười ha hả, ông mặc cả:
- Vậy ba lăm phần trăm, được không?
- Dạ, ba lăm phần trăm thì tối nay tụi con ăn rau luộc chấm muối vừng bác ạ. - Cậu thành thật nói.
- Thôi được rồi, ba mươi phần trăm. Ba mươi phần trăm là tụi bay được ăn cơm trắng rồi chứ?
Ông khách vui tính hỏi. Ba mươi phần trăm thì xưởng gỗ nhà cậu lời hơi ít, nhưng vì ông ấy là khách buôn, mua một lần tốn cả tiền tỷ nên cậu đồng ý. Nhận được tiền khách chuyển, cậu không thể chuyển hết vào tài khoản vợ như lần bán ở hội chợ vì cậu phải giữ tiền để trả tiền điện, tiền mua gỗ, tiền công thợ và đủ thứ tiền lặt vặt khác. Thầy Tài đứng một góc nhìn lén cậu bán hàng xong lúc khách về thầy xông ra khóc rưng rức như bị trúng tà. Chả hiểu thầy bị làm sao mà dạo này nhạy cảm lắm, mắt hay rơm rớm lệ, tính cách không những hiền dịu đi mà giọng nói cũng ngọt hẳn ra:
- Kỳ Hoan! Mau rửa tay xuống bếp ăn cơm thôi! Thầy đích thân nấu cho cậu nồi ốc om chuối đậu rồi đấy!
Thà thầy cứ chửi cậu còn hơn, thầy lạ lùng như này hại cậu sởn hết cả gai ốc. Bu Tuyết còn xúc động mạnh mẽ hơn cả thầy, bu gào lên như kiểu nhà có chuyện:
- Ôi chao ôi cái thằng Hoan bê của bu! Ôi chao ôi là ôi chao ôi! Sao lại thành ra được nông nỗi này cơ chứ? Ăn cái bả gì mà sao tự dưng lại khí chất kinh người đến như vậy? Ôi chao ôi sao cuộc đời nó lại như một trò đùa thế? Bu mà biết có ngày cậu tu chí như này thì bu việc qué gì phải nhòm ngó đến tài sản của ông Tài nữa? Chỉ cần dựa vào cậu bu cũng có thể sống sung túc cả đời rồi! Ôi chao ôi phúc phận để đâu cho hết đây?
Ôi! Cái giọng của thầy cậu và bu cậu mới khiến cậu hoang mang làm sao! Làm quản lý rồi cậu mới hiểu sự vất vả của thầy Tài trước kia, vậy nên mỗi cuối tuần tính xong tiền lãi, cậu chuyển ngay cho thầy số tiền thầy yêu cầu. Sau khi chuyển tiền tiêu vặt cho bu Tuyết, cậu chuyển toàn bộ số tiền lãi còn lại cho vợ để ghi điểm với nó. Tối nào vợ cũng kiểm tra ví cậu, thấy còn ít tiền là vợ lại bỏ thêm mấy triệu vào. Có tuần cậu bận bịu chả đi chơi được ở đâu, cơm thì ăn ở nhà nên không tiêu tốn xu nào cả. Vợ thấy thế thì thương cậu ghê lắm, tối Chủ Nhật vợ lái xe đưa cậu đi trung tâm thương mại chơi, mua sắm đồ hiệu cho cậu xong còn gắp gấu bông tặng cậu nữa. Vợ gắp gấu bông siêu lắm, hình như là được mẹ Hà dạy. Vợ cưng cậu dã man tàn bạo. Vợ mê cậu chớt đi được rồi chứ gì? Cậu biết thừa! Giờ thì ai mới là người thao túng cuộc hôn nhân này đây nhỉ vợ nhỉ? Tất nhiên là cậu rồi! Cậu cười phớ lớ. Cậu… tự phục cậu quá đi thôi! Cậu thực sự cao tay quá đỗi. Con vợ cậu mang tiếng có hai bằng đại học mà khờ tệ hại, bị cậu chơi xỏ mà có biết cái đếch gì đâu, cứ như con ngu rơi vào lưới tình của cậu. Cậu thấy tội nghiệp nó hết sức!
- Em nào hả cậu?
Được hôm lãng mạn mà con vợ nó lại phá bĩnh có tức không cơ chứ, cậu cau có quát:
- Còn em nào nữa? Mày chứ ai? Con hâm!
- Dạ. Vậy khả năng cao mà cậu bảo là như nào thế? Cao tới mức nào ạ?
- Cao bằng cái con nấm lùn ý! - Cậu cáu.
- Thôi mà… người ta thương… người ta trêu xíu ý mà. Người ta cũng yêu cậu ghê lắm luôn!
Hân hôn môi cậu dỗ dành. Cậu được vợ nịnh xíu liền hết giận. Sang tháng sau, thầy Tài giao hết sổ sách của xưởng gỗ lớn cho vợ quản lý, vợ nịnh nọt nhờ cậu giúp đỡ, cậu đồng ý liền. Trước đây thầy Tài và mợ Phượng toàn ghi chép bằng giấy nên nom đống sổ sách nhiều đến phát ngại. Từ khi vợ cậu quản lý, nó kêu Lập nhập hết số liệu vào máy tính, nom khoa học hơn hẳn. Thầy Tài chỉ dạy nấm lùn một buổi là nó đã thông thạo hết. Còn cậu ngu nên vợ phải dạy một tuần cậu mới hiểu sơ sơ. Được vợ kèm cặp thêm nửa tháng nữa, việc quản lý thu chi đầu ra đầu vào, tính lãi ròng… với cậu chỉ là con muỗi. Thế mới nói, trò giỏi hay không ở công người thầy hết. Ngặt nỗi, độ giỏi của cậu nó tăng tỉ lệ thuận với độ đểu, mỗi khi cậu không tính sai chỗ nào thì cậu phải nhì nhèo đến lúc được vợ thưởng cho mới thôi. Có khi cậu đòi một chiếc thơm má, có khi là một nụ hôn, và có khi còn nhiều hơn thế. Hân thường chiều chuộng chồng hết mực. Cậu Hoan bị thiếu thốn tình cảm từ nhỏ nên được vợ cưng nựng cậu khoái lắm. Sau khi yêu thương vợ kịch liệt, cậu phấn khởi áp mặt vào bụng vợ, ngây ngốc nhận xét:
- Ngoại trừ những khi vợ giận rồi bơ cậu ra thì còn lại vợ dễ dãi với cậu, vợ nhể?
Hân xoa đầu cậu, tủm tỉm bảo:
- Vâng. Phận làm con nền bà khắt khe với chồng quá thì chỉ có thiệt thân thôi cậu ạ. Cách đơn giản nhất để thao túng được một cuộc hôn nhân là khiến cho người bạn đời của mình say mê đắm đuối mình.
Cậu Hoan không biết vợ đang nói vui nên cậu giật mình thon thót. Cậu quát ầm ĩ:
- Cái qué gì thế hả Hân? Khôn như mày quê cậu đầy! Dám ngấm ngầm mê hoặc cậu để thao túng cậu á? Con vợ mất nết! Mày có giỏi thì mày cứ tiếp tục mê hoặc cậu đi! Cậu chấp! Cậu có thể bị mày mê hoặc nhưng mày đừng ảo tưởng là chỉ mình mày mới có sức hút nhá! Cậu đây cũng hơi bị phong độ đấy, cậu mà giở chiêu thì mày chỉ có nước đắm đuối như con cá chuối thôi!
Tự dưng chồng sồn sồn lên khiến Hân cười như nắc nẻ. Cậu tưởng vợ khinh mình nên từ giây phút đó cậu quyết tâm lên kế hoạch quyến rũ vợ. Cậu không chỉ chăm tập võ cho cơ múi thêm săn chắc mà còn chăm tắm gội tỉa tót cho nó ngon trai. Khi vợ ra hiệu thuốc cũng là lúc cậu ghé qua từng xưởng gỗ nhỏ của thầy Tài để coi thợ làm việc, thấy ai chạm trổ ra cái hoạ tiết chưa vừa ý, cậu liền xông vào chỉ bảo họ tỉ mỉ. Thầy Tài kinh doanh giỏi hơn cậu nhưng khả năng thẩm định nghệ thuật của thầy kém xa cậu nên hồi xưa xưởng gỗ không có nhiều mẫu mã độc đáo và chất lượng như từ lúc cậu quản lý. Bản thân cậu những lúc rảnh rỗi vẫn chăm chỉ đóng đồ chứ không hề lãng phí thời gian. Buổi chiều đi làm về, vợ hay chụp những mẫu đồ cậu đóng, đăng lên trang web của xưởng gỗ để quảng bá. Vợ cũng in mấy mẫu đó ra rồi bổ sung vào ca-ta-lô, gán nhãn hàng thủ công chất lượng cao. Đó luôn là những mẫu bán được giá cao nhất. Có lần vừa tỉa tót xong bức tranh tứ quý cẩn xà cừ, liếc lên thấy vợ đang ngắm mình đắm đuối như con cá chuối, cậu khoái dễ sợ. Một bữa nọ, phải tiếp ông khách quý, cậu mặc vest lịch lãm vô cùng. Khách mua buôn nên khó tính, nhiều yêu sách. Nghe ông ấy đòi để giá chiết khấu bốn mươi phần trăm cậu điên hết cả người, chỉ muốn chửi cho một trận rồi đá bay ra khỏi xưởng gỗ. Nhưng cậu đã không làm thế, vì cậu sợ vợ biết nó lại chê cậu bốc đồng, lại không mê muội cậu nữa thì thiệt cái thân cậu. Mới quản lý xưởng gỗ một thời gian ngắn nên cậu chưa luyện được cách ăn nói khéo léo như vợ, nghĩ gì thì cậu nói nấy, nhưng giọng điệu cậu nhỏ nhẹ hơn xưa rất nhiều:
- Dạ, thưa bác, con mà chiết khấu cho bác bốn mươi phần trăm xong thì tối nay nhà con và toàn bộ thợ mộc trong xưởng hít khí trời để sống bác ạ.
Chả hiểu sao ông khách lại cười ha hả, ông mặc cả:
- Vậy ba lăm phần trăm, được không?
- Dạ, ba lăm phần trăm thì tối nay tụi con ăn rau luộc chấm muối vừng bác ạ. - Cậu thành thật nói.
- Thôi được rồi, ba mươi phần trăm. Ba mươi phần trăm là tụi bay được ăn cơm trắng rồi chứ?
Ông khách vui tính hỏi. Ba mươi phần trăm thì xưởng gỗ nhà cậu lời hơi ít, nhưng vì ông ấy là khách buôn, mua một lần tốn cả tiền tỷ nên cậu đồng ý. Nhận được tiền khách chuyển, cậu không thể chuyển hết vào tài khoản vợ như lần bán ở hội chợ vì cậu phải giữ tiền để trả tiền điện, tiền mua gỗ, tiền công thợ và đủ thứ tiền lặt vặt khác. Thầy Tài đứng một góc nhìn lén cậu bán hàng xong lúc khách về thầy xông ra khóc rưng rức như bị trúng tà. Chả hiểu thầy bị làm sao mà dạo này nhạy cảm lắm, mắt hay rơm rớm lệ, tính cách không những hiền dịu đi mà giọng nói cũng ngọt hẳn ra:
- Kỳ Hoan! Mau rửa tay xuống bếp ăn cơm thôi! Thầy đích thân nấu cho cậu nồi ốc om chuối đậu rồi đấy!
Thà thầy cứ chửi cậu còn hơn, thầy lạ lùng như này hại cậu sởn hết cả gai ốc. Bu Tuyết còn xúc động mạnh mẽ hơn cả thầy, bu gào lên như kiểu nhà có chuyện:
- Ôi chao ôi cái thằng Hoan bê của bu! Ôi chao ôi là ôi chao ôi! Sao lại thành ra được nông nỗi này cơ chứ? Ăn cái bả gì mà sao tự dưng lại khí chất kinh người đến như vậy? Ôi chao ôi sao cuộc đời nó lại như một trò đùa thế? Bu mà biết có ngày cậu tu chí như này thì bu việc qué gì phải nhòm ngó đến tài sản của ông Tài nữa? Chỉ cần dựa vào cậu bu cũng có thể sống sung túc cả đời rồi! Ôi chao ôi phúc phận để đâu cho hết đây?
Ôi! Cái giọng của thầy cậu và bu cậu mới khiến cậu hoang mang làm sao! Làm quản lý rồi cậu mới hiểu sự vất vả của thầy Tài trước kia, vậy nên mỗi cuối tuần tính xong tiền lãi, cậu chuyển ngay cho thầy số tiền thầy yêu cầu. Sau khi chuyển tiền tiêu vặt cho bu Tuyết, cậu chuyển toàn bộ số tiền lãi còn lại cho vợ để ghi điểm với nó. Tối nào vợ cũng kiểm tra ví cậu, thấy còn ít tiền là vợ lại bỏ thêm mấy triệu vào. Có tuần cậu bận bịu chả đi chơi được ở đâu, cơm thì ăn ở nhà nên không tiêu tốn xu nào cả. Vợ thấy thế thì thương cậu ghê lắm, tối Chủ Nhật vợ lái xe đưa cậu đi trung tâm thương mại chơi, mua sắm đồ hiệu cho cậu xong còn gắp gấu bông tặng cậu nữa. Vợ gắp gấu bông siêu lắm, hình như là được mẹ Hà dạy. Vợ cưng cậu dã man tàn bạo. Vợ mê cậu chớt đi được rồi chứ gì? Cậu biết thừa! Giờ thì ai mới là người thao túng cuộc hôn nhân này đây nhỉ vợ nhỉ? Tất nhiên là cậu rồi! Cậu cười phớ lớ. Cậu… tự phục cậu quá đi thôi! Cậu thực sự cao tay quá đỗi. Con vợ cậu mang tiếng có hai bằng đại học mà khờ tệ hại, bị cậu chơi xỏ mà có biết cái đếch gì đâu, cứ như con ngu rơi vào lưới tình của cậu. Cậu thấy tội nghiệp nó hết sức!
Bình luận truyện