Cây Nấm Nhỏ
Quyển 3 - Chương 74: “Bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.”
An Chiết sực tỉnh khỏi cơn mơ êm đềm.
Trong mơ cậu chẳng có mắt, chẳng có tai, chẳng có tất thảy bộ phận dùng để nhận biết sự vật của loài người, dường như cậu đã quay về những năm tháng xa vời vợi – cái thuở cậu hãy còn cắm rễ dưới lớp đất ẩm mềm. Nhưng rồi đấy cũng nào phải lớp đất, cậu thiết tưởng mình đang ở một chốn không xa Lục Phong, bởi hơi thở của anh gần kề tới nhường này, gần hơn cả khoảng cách với cái chết.
Sau khi mở mắt ra, cậu tần ngần trông lên trần nhà xám ngắt. Bấy lâu nay cậu luôn cố dằn mình đừng nhớ về bao câu chuyện, bao con người ở căn cứ phương Bắc nữa, cậu có thể cảm nhận được kí ức đang dần phai tàn. Thi sĩ, tiến sĩ, Colin… cậu gần như đã quên sạch vẻ ngoài và phong thái ở họ, tất thảy xảy đến ở tòa thành nọ ngày càng phôi pha, thế nhưng bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.
Có vài dạo cậu choàng tỉnh, giây phút cơn mụ mẫm chưa tan, cậu tưởng chàng trai ấy đang nằm cạnh mình. Phiến lá xanh rờn là đà bên ô cửa bị bao phủ bởi băng giá trước lúc kịp héo rũ, chúng đông thành một màu trong veo lóng lánh, ngỡ như đôi mắt của Lục Phong đang dõi theo cậu vậy.
Song thoáng chốc miền rét ngọt lại lần nữa ôm trọn lấy cậu.
Ngoài cửa sổ là rặng mây bàng bạc chúc xuống đỉnh non ngàn một cách nặng trĩu, băng tuyết trắng xóa tựa hoa cây thông phủ lấp mặt đất rắn rỏi ở xứ sở ấy. Tiết đông nay đã về.
Mọi người ở viện nghiên cứu Non Cao vẫn tận tình chăm sóc cậu. Mười hôm trước cậu bỗng nhận được một đôi bao tay lông thỏ cùng chiếc khăn quàng cổ đan len, ngày nào cậu cũng quấn chặt những thứ ấm áp nọ rồi mới rời khỏi tòa nhà chính, cậu tới phòng thí nghiệm của Polly ở tòa nhà trắng ấy mà.
Lồng Simpson có lượng tiêu thụ điện rất lớn, nhưng công suất của tua bin gió vốn không cao, hằng ngày nó chỉ chạy chừng hai tiếng là cùng. Suốt quãng thời gian còn lại, Polly sẽ làm khối chuyện khác. Đôi khi lão sẽ dạy cho An Chiết vài kiến thức liên quan đến vật lý và sinh vật, chẳng hạn như vạn vật đều được hình thành từ các phân tử với nguyên tử, nguyên tử có thể chia làm electron, proton và nơ-tron, ngặt nỗi nó vẫn cách điểm cuối cùng quá xa, chưa một ai trông thấy rốt cuộc nền tảng vật chất tạo nên thế giới này tròn méo ra sao cả.
– Người mù chỉ biết vươn tay chạm vào sự vật lúc muốn cảm nhận thế giới này, song hiển nhiên những gì mà họ cảm nhận được chẳng phải toàn bộ sự vật. Vốn hiểu biết của con người về thế giới cũng bé mọn như người mù vậy, đã định sẵn chỉ được thấy khái niệm. Bọn ta có vô vàn giả thuyết, nhưng không tài nào nghiệm chứng nổi liệu nó có chính xác hay chăng – Polly cho hay.
Giây phút thốt lên câu ấy, ngọn gió bắc thét gào trên xứ cao nguyên nện thông thốc vào cửa sổ phòng thí nghiệm, gã trai Ấn Độ với nước da nâu nọ đứng dậy đi khép cửa sổ, Polly vươn tay chỉnh khăn quàng cổ của An Chiết lên chút đỉnh.
Khăn quàng cổ che kín cả cổ An Chiết, cậu rúc trong lớp vải ấm mềm hỏi Polly:
– Ông không lạnh hở?
– Già cả rồi, thân thể nó chai lì cháu ạ – Polly nhìn An Chiết bằng cặp mắt lam xám hiền hòa, An Chiết dễ bề nom thấy cái bóng của mình trong mắt lão – quấn thành một cục trăng trắng tròn tròn. Song chưa ngó đặng bao lâu cậu lại gục đầu ho sù sụ, thời tiết lạnh ngần ấy nhưng phổi cậu lại như ngụt cháy hừng hực vậy, nó đớn đau khôn cùng.
Polly vỗ tấm lưng cậu, đưa cốc nước nóng đặt trên bàn cho cậu.
– Còn thuốc kháng sinh không? – Lão hỏi gã trai Ấn Độ tên Rum nọ.
– Còn một ít ạ.
An Chiết ho xong bèn run lập cập uống hết thuốc, cậu thấy lạnh quá, dẫu lò sưởi trong phòng hãy còn bập bùng ánh lửa.
– Ta chẳng tìm được nguyên nhân gây bệnh, – Polly lau sạch mồ hôi lạnh vã lấm tấm trên trán cậu, cặp mắt lam xám không nén nổi vẻ xót xa, khẽ khàng lão nói – nơi đây chả có máy móc tiên tiến nào cả… Xin lỗi cháu.
An Chiết lắc đầu:
– Không sao đâu mà.
Polly nói, sự hiểu biết của con người về thế giới này vĩnh viễn bé mọn, lắm khi cậu cũng nghĩ những gì mình biết về con người chỉ là khái niệm mà thôi. Dạo trước cậu trở lại Vực Thẳm, cậu chẳng hề mong chờ sẽ tiếp tục được con người đối xử như vầy.
Ví như Polly, lão không phải là chuyên gia về lĩnh vực điều trị, nhưng lão lại bắt đầu đọc các văn hiến y học trong kho số liệu kể từ lúc sức khỏe An Chiết ngày càng suy yếu, Rum cũng giúp sức kiểm tra tài liệu. Và có vài dạo An Chiết sẽ cảm thấy áy náy trước lòng tốt của họ, bởi cậu nào phải con người, tưởng chừng bao điều tốt đẹp này là nhờ trộm được khi khoác lớp da người. Cậu bắt đầu canh cánh về việc mình sẽ lộ nguyên hình vào ngày mà mình chết.
Cậu từng khuyên Polly rằng chớ nên lãng phí ngần ấy công sức, thời điểm đó Polly đang áp mu bàn tay lên trán cậu xem nhiệt độ, lão khẽ đáp:
– Cháu như con của ta vậy.
Khi Polly rời đi, cậu bèn hỏi Rum một cách vòng vo, hỏi sao ông Polly lại tốt với em vậy nhỉ?
Rum bảo, ngài ấy yêu tất cả mọi người nơi đây.
– Hồi mới đến viện nghiên cứu, nửa cơ thể của tôi đã mốc meo hoại tử hết rồi, hồi đó tôi cũng chả còn tỉnh táo nữa – Rum cuốn ống quần lên, trên bắp chân cường tráng của gã nhằng nhịt những vết sẹo dữ tợn và phình to tựa con giun, gã trai luôn lầm lì nói cả câu dài – Ngài ấy đã chữa trị cho tôi suốt nửa năm trời mà chẳng màng ngày đêm, tôi vốn chưa bao giờ tin sẽ có một người như thế trên cõi đời này.
Gã nói tiếp:
– Trước kia tôi chả phải kẻ tốt lành gì cho cam, thời làm lính đánh thuê còn hãm hại đồng đội đấy, hiện tại tôi cứu ba đồng bào về đây xem như chuộc tội. Cảm giác làm người tốt vui phết, và làm người thì cũng vui hơn thuở làm quái vật nhiều. Ai ai tại viện nghiên cứu cũng giống tôi thôi, không ai là không kính mến ngài Polly cả.
An Chiết nhớ rõ khoảnh khắc đó cậu bất giác hoài niệm Lục Phong, một sự liên tưởng thật khó hiểu xiết bao. Cậu nghĩ, chẳng rõ giờ Lục Phong ra sao rồi nhỉ. Chốc sau cậu lại lắc đầu lia lịa, cậu phải xua đuổi bóng hình của đồ đáng ghét khác hẳn với Polly ra khỏi tâm trí mình.
Rum là một người yêu âm nhạc nghiệp dư, gã thường nhìn bản nhạc nhàu nát để tập thổi kèn ác-mô-ni-ca, thi thoảng cũng dạy cho An Chiết vài điều nữa, những giai điệu ấy êm tai phải biết. Song Rum bảo con người từng sở hữu nhiều loại nhạc cụ tuyệt vời hơn kèn ác-mô-ni-ca gấp trăm ngàn lần, chúng có thể cho ra một bản giao hưởng hoành tráng với biết bao đắm say khi kết hợp cùng nhau.
Lúc nhắc tới điều đó, Polly bèn đi tới chỗ họ mở miệng trêu:
– Nếu Rum sinh sớm hơn một trăm năm, thể nào nó cũng là nhà soạn nhạc tài ba cho coi.
Rum, gã trai thuộc mẫu người hướng nội, nghe vậy bèn phì cười. Kế đến gã lấy một chiếc đài radio cũ rích ra, lật cuộn băng lại rồi nhấn nút chạy, chiếc máy hoen gỉ nọ sẽ vẳng lên những tiếng nhạc du dương hoặc sôi động, ấy là giai điệu phát ra từ muôn vàn loại nhạc cụ và chúng đều có âm sắc lẫn nhịp điệu của riêng mình, những âm sắc cùng nhịp điệu nọ lẫn quyện vào nhau tạo nên khúc ngân vang tựa ngọn sóng xô bờ. Bản nhạc vọng từng tràng miên man ở phòng thí nghiệm bập bùng lửa than. Dưới tòa nhà trắng, một người với cánh tay trái biến thành chân thú vẫy vẫy sang hướng bên này, Rum bèn treo đài radio ra ngoài lan can, đoạn vặn to âm lượng.
Âm thanh sắc nét dịu êm lách qua cửa kính phủ đầy băng tuyết, lời giới thiệu cất lên trước khi nhạc trong cuộn băng được phát, đây là “Bản xô-nat mùa xuân” của Beethoven. An Chiết chống cằm lắng nghe, mùa xuân nơi Vực Thẳm cũng đẹp đẽ biết mấy, nhưng cậu sẽ không bao giờ có thể nhìn ngắm nó nữa.
…Chính giây phút này, cậu bỗng nghe thấy tin nhắn đến từ căn cứ phương bắc.
Kênh liên lạc luôn im phăng phắc suốt bấy lâu nay chợt lóe sắc đỏ, trên danh sách liên lạc chỉ có độc một đối tượng vô danh.
An Chiết mở giao diện liên lạc lên, tin nhắn đến từ đối tượng vô danh nọ vỏn vẹn hai dòng chữ độ mười mấy kí tự.
“Mùa đông đã cập bến.”
“Quái vật có hành vi khác thường, xin hãy cẩn thận.”
An Chiết phóng to chữ ra, cậu ngoảnh đầu ngó Polly:
– Ông ơi.
– Tin từ Tiến sĩ Gheer ở căn cứ phương Bắc đấy, – Polly bảo – chỉ có nó là ngấm ngầm liên hệ với ta suốt bao năm qua thôi.
Ba chữ “Tiến sĩ Gheer” khiến An Chiết thoáng ngẩn người, cậu hỏi:
– Cần trả lời không ông?
– Trả lời chứ, – Polly dịu dàng nói – cháu trả lời thay ta đi.
*
Căn cứ phương Bắc.
Kênh liên lạc nhấp nháy, hồi âm đến từ Viện Nghiên cứu Non Cao.
“Nhận được rồi ạ.”
“Cảm ơn vì lời nhắc nhở, căn cứ cũng nhớ chú ý an toàn nhé.”
Tiến sĩ đi ngang qua, đoạn nhìn màn hình liên lạc. Chàng ta cất tiếng:
– Ái chà chà, Thượng tá Lục ới – Giọng chàng ta hí ha hí hửng – Ai mà ngờ thẩm phán giả lại dám làm chuyện như này nhở. Trông vậy mà còn sống có lương tâm đáo để.
Ánh mắt Lục Phong bình tĩnh, nhìn đăm đăm dòng chữ trên màn hình.
– Ai đang trả lời ở bên kia thế? – Anh hỏi.
– Là người mà cậu chắc chắn không ngờ tới – Tiến sĩ Gheer thốt lên – Polly Jean đó.
Trong mơ cậu chẳng có mắt, chẳng có tai, chẳng có tất thảy bộ phận dùng để nhận biết sự vật của loài người, dường như cậu đã quay về những năm tháng xa vời vợi – cái thuở cậu hãy còn cắm rễ dưới lớp đất ẩm mềm. Nhưng rồi đấy cũng nào phải lớp đất, cậu thiết tưởng mình đang ở một chốn không xa Lục Phong, bởi hơi thở của anh gần kề tới nhường này, gần hơn cả khoảng cách với cái chết.
Sau khi mở mắt ra, cậu tần ngần trông lên trần nhà xám ngắt. Bấy lâu nay cậu luôn cố dằn mình đừng nhớ về bao câu chuyện, bao con người ở căn cứ phương Bắc nữa, cậu có thể cảm nhận được kí ức đang dần phai tàn. Thi sĩ, tiến sĩ, Colin… cậu gần như đã quên sạch vẻ ngoài và phong thái ở họ, tất thảy xảy đến ở tòa thành nọ ngày càng phôi pha, thế nhưng bóng hình Lục Phong lại mỗi lúc một lấp đầy trong muôn giấc mộng của cậu.
Có vài dạo cậu choàng tỉnh, giây phút cơn mụ mẫm chưa tan, cậu tưởng chàng trai ấy đang nằm cạnh mình. Phiến lá xanh rờn là đà bên ô cửa bị bao phủ bởi băng giá trước lúc kịp héo rũ, chúng đông thành một màu trong veo lóng lánh, ngỡ như đôi mắt của Lục Phong đang dõi theo cậu vậy.
Song thoáng chốc miền rét ngọt lại lần nữa ôm trọn lấy cậu.
Ngoài cửa sổ là rặng mây bàng bạc chúc xuống đỉnh non ngàn một cách nặng trĩu, băng tuyết trắng xóa tựa hoa cây thông phủ lấp mặt đất rắn rỏi ở xứ sở ấy. Tiết đông nay đã về.
Mọi người ở viện nghiên cứu Non Cao vẫn tận tình chăm sóc cậu. Mười hôm trước cậu bỗng nhận được một đôi bao tay lông thỏ cùng chiếc khăn quàng cổ đan len, ngày nào cậu cũng quấn chặt những thứ ấm áp nọ rồi mới rời khỏi tòa nhà chính, cậu tới phòng thí nghiệm của Polly ở tòa nhà trắng ấy mà.
Lồng Simpson có lượng tiêu thụ điện rất lớn, nhưng công suất của tua bin gió vốn không cao, hằng ngày nó chỉ chạy chừng hai tiếng là cùng. Suốt quãng thời gian còn lại, Polly sẽ làm khối chuyện khác. Đôi khi lão sẽ dạy cho An Chiết vài kiến thức liên quan đến vật lý và sinh vật, chẳng hạn như vạn vật đều được hình thành từ các phân tử với nguyên tử, nguyên tử có thể chia làm electron, proton và nơ-tron, ngặt nỗi nó vẫn cách điểm cuối cùng quá xa, chưa một ai trông thấy rốt cuộc nền tảng vật chất tạo nên thế giới này tròn méo ra sao cả.
– Người mù chỉ biết vươn tay chạm vào sự vật lúc muốn cảm nhận thế giới này, song hiển nhiên những gì mà họ cảm nhận được chẳng phải toàn bộ sự vật. Vốn hiểu biết của con người về thế giới cũng bé mọn như người mù vậy, đã định sẵn chỉ được thấy khái niệm. Bọn ta có vô vàn giả thuyết, nhưng không tài nào nghiệm chứng nổi liệu nó có chính xác hay chăng – Polly cho hay.
Giây phút thốt lên câu ấy, ngọn gió bắc thét gào trên xứ cao nguyên nện thông thốc vào cửa sổ phòng thí nghiệm, gã trai Ấn Độ với nước da nâu nọ đứng dậy đi khép cửa sổ, Polly vươn tay chỉnh khăn quàng cổ của An Chiết lên chút đỉnh.
Khăn quàng cổ che kín cả cổ An Chiết, cậu rúc trong lớp vải ấm mềm hỏi Polly:
– Ông không lạnh hở?
– Già cả rồi, thân thể nó chai lì cháu ạ – Polly nhìn An Chiết bằng cặp mắt lam xám hiền hòa, An Chiết dễ bề nom thấy cái bóng của mình trong mắt lão – quấn thành một cục trăng trắng tròn tròn. Song chưa ngó đặng bao lâu cậu lại gục đầu ho sù sụ, thời tiết lạnh ngần ấy nhưng phổi cậu lại như ngụt cháy hừng hực vậy, nó đớn đau khôn cùng.
Polly vỗ tấm lưng cậu, đưa cốc nước nóng đặt trên bàn cho cậu.
– Còn thuốc kháng sinh không? – Lão hỏi gã trai Ấn Độ tên Rum nọ.
– Còn một ít ạ.
An Chiết ho xong bèn run lập cập uống hết thuốc, cậu thấy lạnh quá, dẫu lò sưởi trong phòng hãy còn bập bùng ánh lửa.
– Ta chẳng tìm được nguyên nhân gây bệnh, – Polly lau sạch mồ hôi lạnh vã lấm tấm trên trán cậu, cặp mắt lam xám không nén nổi vẻ xót xa, khẽ khàng lão nói – nơi đây chả có máy móc tiên tiến nào cả… Xin lỗi cháu.
An Chiết lắc đầu:
– Không sao đâu mà.
Polly nói, sự hiểu biết của con người về thế giới này vĩnh viễn bé mọn, lắm khi cậu cũng nghĩ những gì mình biết về con người chỉ là khái niệm mà thôi. Dạo trước cậu trở lại Vực Thẳm, cậu chẳng hề mong chờ sẽ tiếp tục được con người đối xử như vầy.
Ví như Polly, lão không phải là chuyên gia về lĩnh vực điều trị, nhưng lão lại bắt đầu đọc các văn hiến y học trong kho số liệu kể từ lúc sức khỏe An Chiết ngày càng suy yếu, Rum cũng giúp sức kiểm tra tài liệu. Và có vài dạo An Chiết sẽ cảm thấy áy náy trước lòng tốt của họ, bởi cậu nào phải con người, tưởng chừng bao điều tốt đẹp này là nhờ trộm được khi khoác lớp da người. Cậu bắt đầu canh cánh về việc mình sẽ lộ nguyên hình vào ngày mà mình chết.
Cậu từng khuyên Polly rằng chớ nên lãng phí ngần ấy công sức, thời điểm đó Polly đang áp mu bàn tay lên trán cậu xem nhiệt độ, lão khẽ đáp:
– Cháu như con của ta vậy.
Khi Polly rời đi, cậu bèn hỏi Rum một cách vòng vo, hỏi sao ông Polly lại tốt với em vậy nhỉ?
Rum bảo, ngài ấy yêu tất cả mọi người nơi đây.
– Hồi mới đến viện nghiên cứu, nửa cơ thể của tôi đã mốc meo hoại tử hết rồi, hồi đó tôi cũng chả còn tỉnh táo nữa – Rum cuốn ống quần lên, trên bắp chân cường tráng của gã nhằng nhịt những vết sẹo dữ tợn và phình to tựa con giun, gã trai luôn lầm lì nói cả câu dài – Ngài ấy đã chữa trị cho tôi suốt nửa năm trời mà chẳng màng ngày đêm, tôi vốn chưa bao giờ tin sẽ có một người như thế trên cõi đời này.
Gã nói tiếp:
– Trước kia tôi chả phải kẻ tốt lành gì cho cam, thời làm lính đánh thuê còn hãm hại đồng đội đấy, hiện tại tôi cứu ba đồng bào về đây xem như chuộc tội. Cảm giác làm người tốt vui phết, và làm người thì cũng vui hơn thuở làm quái vật nhiều. Ai ai tại viện nghiên cứu cũng giống tôi thôi, không ai là không kính mến ngài Polly cả.
An Chiết nhớ rõ khoảnh khắc đó cậu bất giác hoài niệm Lục Phong, một sự liên tưởng thật khó hiểu xiết bao. Cậu nghĩ, chẳng rõ giờ Lục Phong ra sao rồi nhỉ. Chốc sau cậu lại lắc đầu lia lịa, cậu phải xua đuổi bóng hình của đồ đáng ghét khác hẳn với Polly ra khỏi tâm trí mình.
Rum là một người yêu âm nhạc nghiệp dư, gã thường nhìn bản nhạc nhàu nát để tập thổi kèn ác-mô-ni-ca, thi thoảng cũng dạy cho An Chiết vài điều nữa, những giai điệu ấy êm tai phải biết. Song Rum bảo con người từng sở hữu nhiều loại nhạc cụ tuyệt vời hơn kèn ác-mô-ni-ca gấp trăm ngàn lần, chúng có thể cho ra một bản giao hưởng hoành tráng với biết bao đắm say khi kết hợp cùng nhau.
Lúc nhắc tới điều đó, Polly bèn đi tới chỗ họ mở miệng trêu:
– Nếu Rum sinh sớm hơn một trăm năm, thể nào nó cũng là nhà soạn nhạc tài ba cho coi.
Rum, gã trai thuộc mẫu người hướng nội, nghe vậy bèn phì cười. Kế đến gã lấy một chiếc đài radio cũ rích ra, lật cuộn băng lại rồi nhấn nút chạy, chiếc máy hoen gỉ nọ sẽ vẳng lên những tiếng nhạc du dương hoặc sôi động, ấy là giai điệu phát ra từ muôn vàn loại nhạc cụ và chúng đều có âm sắc lẫn nhịp điệu của riêng mình, những âm sắc cùng nhịp điệu nọ lẫn quyện vào nhau tạo nên khúc ngân vang tựa ngọn sóng xô bờ. Bản nhạc vọng từng tràng miên man ở phòng thí nghiệm bập bùng lửa than. Dưới tòa nhà trắng, một người với cánh tay trái biến thành chân thú vẫy vẫy sang hướng bên này, Rum bèn treo đài radio ra ngoài lan can, đoạn vặn to âm lượng.
Âm thanh sắc nét dịu êm lách qua cửa kính phủ đầy băng tuyết, lời giới thiệu cất lên trước khi nhạc trong cuộn băng được phát, đây là “Bản xô-nat mùa xuân” của Beethoven. An Chiết chống cằm lắng nghe, mùa xuân nơi Vực Thẳm cũng đẹp đẽ biết mấy, nhưng cậu sẽ không bao giờ có thể nhìn ngắm nó nữa.
…Chính giây phút này, cậu bỗng nghe thấy tin nhắn đến từ căn cứ phương bắc.
Kênh liên lạc luôn im phăng phắc suốt bấy lâu nay chợt lóe sắc đỏ, trên danh sách liên lạc chỉ có độc một đối tượng vô danh.
An Chiết mở giao diện liên lạc lên, tin nhắn đến từ đối tượng vô danh nọ vỏn vẹn hai dòng chữ độ mười mấy kí tự.
“Mùa đông đã cập bến.”
“Quái vật có hành vi khác thường, xin hãy cẩn thận.”
An Chiết phóng to chữ ra, cậu ngoảnh đầu ngó Polly:
– Ông ơi.
– Tin từ Tiến sĩ Gheer ở căn cứ phương Bắc đấy, – Polly bảo – chỉ có nó là ngấm ngầm liên hệ với ta suốt bao năm qua thôi.
Ba chữ “Tiến sĩ Gheer” khiến An Chiết thoáng ngẩn người, cậu hỏi:
– Cần trả lời không ông?
– Trả lời chứ, – Polly dịu dàng nói – cháu trả lời thay ta đi.
*
Căn cứ phương Bắc.
Kênh liên lạc nhấp nháy, hồi âm đến từ Viện Nghiên cứu Non Cao.
“Nhận được rồi ạ.”
“Cảm ơn vì lời nhắc nhở, căn cứ cũng nhớ chú ý an toàn nhé.”
Tiến sĩ đi ngang qua, đoạn nhìn màn hình liên lạc. Chàng ta cất tiếng:
– Ái chà chà, Thượng tá Lục ới – Giọng chàng ta hí ha hí hửng – Ai mà ngờ thẩm phán giả lại dám làm chuyện như này nhở. Trông vậy mà còn sống có lương tâm đáo để.
Ánh mắt Lục Phong bình tĩnh, nhìn đăm đăm dòng chữ trên màn hình.
– Ai đang trả lời ở bên kia thế? – Anh hỏi.
– Là người mà cậu chắc chắn không ngờ tới – Tiến sĩ Gheer thốt lên – Polly Jean đó.
Bình luận truyện