Cây Nấm Nhỏ
Quyển 3 - Chương 75: “Đấy là vì ngài quang minh lỗi lạc, đức hạnh cao cả.”
Lời cảnh báo đến từ căn cứ phương Bắc mang nhiều ngụ ý. Polly cất giọng:
– Họ cũng phát hiện rồi.
An Chiết trông ra ngoài kia.
Viện Nghiên cứu Non Cao tọa lạc tại chỏm núi cao nhất, toàn cảnh Vực Thẳm ánh vào mắt rõ mười mươi. Lằn nứt to tướng hệt một vết thương dữ tợn trên làn da xám ngoét của địa cầu, huyết tương lẫn mủ nơi vết thương này sẽ là trùng điệp những cánh rừng cùng đầm lầy. Tuốt ngoài đằng đông xa vời vợi là biển, hoặc hồ nước khổng lồ cũng nên, mà dù thế nào thì ta cũng chẳng thấu triệt nổi bến bờ của nó. Vào phút thinh lặng, chừng như có tiếng rủ rỉ đung đưa trong gió và con sóng vỗ láng máng trong sương mù.
Tựu trung, nó giống một con quái vật tâm ngẩm nằm lì trên mặt đất vậy.
Đây nào phải Vực Thẳm thân thuộc mà An Chiết biết, bởi cậu đã từng trải nghiệm nó rồi. Vực Thẳm dĩ vãng là một vùng bạo lực và thấm đẫm máu tươi, chưa bao giờ có những tháng ngày bình yên nhường này.
Có bóng đen lấp ló nơi chân trời xa xăm, rồi nó mỗi lúc một to một gần, cuối cùng dừng trên thinh không trước tòa nhà trắng. Đường Lam thu cánh vào, nhào thẳng xuống hành lang bên ngoài, đoạn đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.
– Thưa ngài Polly, tôi về rồi – Nói đoạn y bèn ngoảnh sang Rum, hỏi – Có cuộc tấn công nào gần đây không?
Rum đáp:
– Không có.
Polly ngẩng đầu quan sát y từ trên xuống một lượt, tuồng như đang kiểm tra xem liệu trạng thái của y có ổn định chăng. Nếu người làm động tác này là Lục Phong, An Chiết sẽ chắc nịch anh đang tiến hành phán xét đối phương hòng quyết định nên bắn chết hay bỏ qua, song cặp mắt lam xám nhìn Đường Lam ấm áp biết bao nhiêu, cậu tin rằng đấy chỉ là một người ông hiền hậu lo Đường Lam bị thương khi lang bạt bên ngoài thôi.
Quả nhiên, Polly hỏi:
– Gặp trục trặc bên ngoài hả cháu?
– Vâng, nhưng tôi không bị thương đâu ạ – Đường Lam trả lời – Tôi khá quen đường quen nẻo ở vùng đó thưa ngài.
Polly quở:
– Bao giờ cháu cũng lòe cho ta yên dạ.
Đường Lam mỉm cười, mặt mày y xinh đẹp sắc sảo, đượm nét sát khí theo một lối lạnh lùng cay nghiệt. An Chiết nhớ Hubbard là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê xuất sắc nhất, vậy thì đội phó của gã tất cũng chả phải hạng xoàng xĩnh gì cho cam.
Polly hỏi:
– Tình hình bên ngoài thế nào rồi?
– Không khác với những gì ngài dự đoán mấy, – Đường Lam trả lời – chúng vào trạng thái cân bằng rồi.
Nói đoạn y bèn lấy một sợi cáp dữ liệu ra khỏi ngăn kéo, nhằm kết nối chiếc máy ảnh cỡ nhỏ trong tay với máy tính, hàng trăm bức ảnh được tải lên rồi xuất hiện trên màn hình lớn.
Thoạt nhìn thì những hình ảnh này chỉ có mỗi cảnh quan kì dị đến là khó tả – nét đặc sắc riêng của chốn Vực Thẳm thôi, chứ chẳng có gì lạ lùng sất, nó giống ảnh phong cảnh được chụp bởi du khách hiếu kì vậy. Ấy nhưng khi nom kĩ hơn, con người ta sẽ không khỏi nín thở.
Bức ảnh nổi bật nhất trong số đó là ảnh chụp một mặt hồ thênh thang với góc độ nhìn từ trên cao xuống, nó đóng băng, lớp băng trắng xóa đông cứng tảo nâu, cành cây, cùng lá rụng trôi dưới hồ. Tuy nhiên dưới lớp băng trơ khấc nọ, lại lấp ló bóng đen khổng lồ kì lạ… Đấy là lưng của sinh vật sống dưới nước, nó cứ im ỉm nấp dưới nước, cái bóng như một bức họa trừu tượng.
Và bên bờ hồ, ngồn ngộn dây leo đỏ quạch lẳn lấy những cành cây khô quắp của khu rừng, bức ảnh kế tiếp là chụp cận cảnh luống dây leo, trông nó trơn nhẵn hệt con giun, đường vân hình ngôi sao tỏa tròn hằn dưới lớp da nó, lắm mạch máu đen đặc như đang đập thình thịch. An Chiết sực vỡ lẽ, rằng đấy chả phải là thực vật bình thường, mà toàn bộ dây leo nơi rừng rậm toàn là quái vật xúc tu.
– Chỉ kịp chụp một bức thôi, tại nó phát hiện ra tôi rồi – Đường Lam giải thích.
Polly cầm điều khiển từ xa bấm xem từng bức ảnh.
– Chúng đã kinh qua cuộc thảm sát kéo dài ba tháng, nên những kẻ sống sót giờ đây đều rặt một lũ khổng lồ. Tôi chả thấy tăm hơi lũ sinh vật nhỏ bé đâu cả – Đường Lam cho hay – Tôi đã vật nhau với chúng vài đợt. Thưa ngài Polly, tôi khẳng định rằng ở viện nghiên cứu hiện tại chỉ có mình tôi là đủ sức thoát khỏi tay chúng thôi. Nhưng tôi hoàn toàn không thể đánh trực diện với chúng nổi. Vả chăng, hầu hết quái vật tại Vực Thẳm đều thuộc kiểu đa hình, tôi không dám chắc tầm này chúng đã khủng khiếp đến mức nào.
– Ta hiểu rồi, – Polly gật đầu, con mắt lam xám để lộ nét uy nghiêm – nếu gen là một thứ tài nguyên, thì chúng đã hoàn thành quá trình hòa nhập với Vực Thẳm. Hiện nay, lũ quái vật đã đạt tới sự cân bằng về sức mạnh, và trí thông minh của chúng cũng được tăng lên đáng kể trong quá trình hòa nhập. Chúng hiểu rằng ẩu đả có thể dẫn đến thiệt hại cho cả hai phía. Nếu suy đoán của ta là chính xác, thì số ít cá thể quái vật giờ đã rời khỏi Vực Thẳm nhằm đi săn mồi ở nơi xa hơn. Loài người nhất định cũng nằm trong danh sách mục tiêu của chúng, nhưng tạm thời chúng chưa chú ý mà thôi, chúng ta nên cẩn thận mọi lúc mọi nơi trước sự tấn công tập thể từ lũ quái vật.
– Quả đúng như vậy, – Đường Lam trả lời – ngặt nỗi có một chi tiết khác với suy đoán của ngài ạ.
Polly hỏi:
– Cháu tìm ra điều gì ư?
Đường Lam điều khiển trỏ chuột, chuyển sang một bức ảnh khác. Thật khó để mường tượng bức ảnh nọ xấu tới mức nào. An Chiết chẳng có khiếu thẩm mỹ, song cậu dám cá rằng có thể miêu tả nó với hai từ “xấu xí” – bởi nó đã tác động mạnh vào giác quan con người. Tất thảy bộ phận hình dung được, cùng không hình dung được bằng ngôn ngữ loài người nhô lên trên bề mặt hai loài động vật thân mềm lúc nha lúc nhúc, các xúc tu nhễu đầy dịch nhầy đan nhằng nhịt vào nhau, và ở bức ảnh kế tiếp, xúc tu của chúng tách ra, bức tiếp theo nữa, một con trong số đó đã di chuyển sang hướng khác.
– Tôi đã quan sát được sáu trường hợp tương tự, lũ quái vật chả lao bổ vào cắn xé nhau và chiếm lãnh thổ riêng cho mình như dự đoán ban đầu của ngài. Chúng đi khắp Vực Thẳm thăm dò đối phương, cuối cùng tách ra – Đường Lam dần chùng giọng – Tôi nghi điều tồi tệ nhất đã xảy đến thưa ngài. Trông chúng cứ như đang giao lưu vậy, mà tôi thì không biết được nội dung giao lưu giữa chúng. Hễ chúng tiếp xúc với nhau, thì tôi có thể nhận thấy rằng cái thứ dao động trong chúng càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Y nói tiếp:
– Tôi nghĩ chúng đang thử làm quen, dò xét thử liệu đối phương có loại gen mình cần hay chăng.
– Có khả năng là thế thật, – Polly bảo – Dầu sao cháu cũng là thành viên nhạy với “dao động” nhất ở viện nghiên cứu.
– Suốt dạo vừa qua, càng ngày tôi càng nhạy với nó, – Sắc mặt Đường Lam bợt bạt – nó đầy rẫy trong không khí, ám trên thân hình từng con quái vật, thi thoảng tôi còn cảm giác cả hòn sỏi nằm trên mặt đất cũng đang xóc nảy. Mỗi lúc một khó để tiếp tục suy nghĩ, đáng lí tôi không nên về sớm nhường này, nhưng tôi cứ tưởng như luồng dao động của bản thân đang dần dà sát nhập với chúng. Ngài Polly à, tôi… tôi thấy mình hơi kì lạ.
Polly nắm chặt tay y, nói bằng một giọng thanh bình:
– Đừng sợ.
– Ở cái thời đại mà sắp dãy DNA của sinh vật ổn định nhất, tức là vào một trăm năm trước, vốn có số ít giống loài cực nhạy với từ trường. Mà cháu lại vừa hay kết hợp với chúng thôi – Lão giải thích.
– Nhưng đây chẳng phải là từ trường, tôi cảm nhận được nó, từ trường có kiểu dao động khác – Đường Lam nhắm mắt, y quỳ một chân xuống và áp trán lên mu bàn tay Polly, cất giọng khê khản – Thưa ngài Polly, có phải ngài đã nghiệm ra điều gì từ trước rồi không? Trông ngài chả lấy làm lạ khi tôi nói về những điều này.
– Hiềm nỗi ngài sẽ không cho chúng tôi hay, bởi chúng tôi sẽ chẳng chịu đựng nổi chân tướng ấy – Đường Lam thốt lên – Song thú thực tôi…
Giọng y ngày một khản đặc ngắc ngứ, sau cùng cất tiếng chẳng đặng nữa.
– Đừng hãi, đừng hãi… cháu của ta, – Polly nâng tay phải rịt chặt bờ vai Đường Lam, thanh âm của lão êm dịu hệt đại dương mênh mông – ta sẽ bảo vệ các cháu tới ngày ta trút hơi thở cuối cùng.
Đường Lam ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Polly, y lập lời thề trịnh trọng:
– Chúng tôi cũng sẽ bảo vệ ngài cùng viện nghiên cứu đến hơi thở cuối cùng.
– Ta chưa từng yêu cầu các cháu điều gì, tuy nhiên, nếu đến một ngày viện nghiên cứu không còn tồn tại nữa, – Polly khẽ khàng bảo – ta mong các cháu đừng lao vào dòng thác lũ quái vật và dị chủng, mà hãy đi đến căn cứ phương Bắc để bảo vệ căn cứ loài người.
Đường Lam trả lời:
– Nhưng thẩm phán giả ắt bắn chết tất thảy dị chủng, căn cứ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận chúng tôi.
Polly đưa mắt nhìn buổi chiều tàn mênh mông ngoài kia.
– Dù vậy vào giây phút cuối cùng, ta vẫn sẵn sàng tin tưởng hết mực vào lòng vị tha và nhân từ của loài người – Lão đáp.
Đường Lam thoáng nhoẻn môi cười, y ngước nhìn Polly:
– Đấy là vì ngài quang minh lỗi lạc, đức hạnh cao cả.
Polly mỉm cười lắc đầu.
*
Đường Lam đi, mức năng lượng của Lồng Simpson cũng đã đạt điểm tới hạn[1], quầng sáng đỏ khé bừng lên tại khoảnh sân rộng dưới tòa nhà trắng, hơi nóng tấp vào mặt, nếu không nhờ biết trước đây là cỗ máy tạo ra nhằm mục đích ghi lại tần số dao động của các hạt cơ bản[2] và trường năng lượng cao[3] của quỹ đạo tương tác, thì An Chiết suýt ngỡ rằng dưới sân là biển lửa ngụt cháy ngút trời.
[1] Trong nhiệt động lực học, điểm tới hạn (hay trạng thái tới hạn) là điểm cuối cùng trên đường cong cân bằng pha. Ví dụ nổi bật nhất là điểm tới hạn chất lỏng-hơi, điểm cuối cùng của đường cong áp suất-nhiệt độ chỉ ra các điều kiện mà tại đó chất lỏng và hơi của nó có thể cùng tồn tại.
[2] Là các hạt hạ nguyên tử không có các cấu trúc phụ, không được cấu tạo từ những hạt khác. Vì thế hạt sơ cấp được coi là tồn tại như một hạt nguyên vẹn, đồng nhất, không thể tách thành các phần nhỏ hơn. Cho đến thời điểm hiện tại các hạt được cho là sơ cấp bao gồm: Các loại “hạt vật chất” cùng “hạt phản vật chất” thuộc họ fermion (quark, lepton, phản quark và phản lepton), “các hạt lực” làm trung gian tương tác giữa các hạt fermion thuộc họ hạt boson (gauge bosons và Higgs boson). Một hạt chứa hai hoặc nhiều hạt cơ bản là một hạt tổng hợp.
[3] Trường năng lượng chứa đựng sự rung động của năng lượng, có thể chuyển tải thông tin. Trường hoạt động ở cả mặt phẳng vật lý cùng mặt phẳng tâm linh tương tự như các thể và các kênh năng lượng, nhưng trường có sự hiện diện của hiện tượng huyền bí.
Thiết bị đầu cuối[4] cùng bàn điều khiển của Lồng Simpson hiện trên màn hình lớn giữa phòng thí nghiệm, song do thiếu sót trong khâu thiết kế, nhiều khi cần phải xuống lầu để điều chỉnh thủ công các thanh của một số thiết bị tinh vi nữa.
[4] Là thiết bị viễn thông cố định hoặc di động được đấu nối vào điểm kết cuối của mạng viễn thông để gửi, truyền, nhận và xử lý thông tin của người sử dụng.
Trên màn hình lớn, những đường nét hãy cứ lằng nhằng, có điều chúng cũng chả phải thứ nhất thành bất biến, những đường nét xoắn bện nọ sẽ đổi từ kiểu lộn xộn này sang kiểu lộn xộn khác hễ Polly điều chỉnh các thông số, và sau cùng thì chúng hãy cứ rối tung thành một nùi.
Nhưng Polly vẫn phân tích đường nét, tính toán hàm số, điều chỉnh tham số, đổi tần số thu hết lượt này đến lượt khác. Đường nét biến động khó lường luôn nhảy trên màn hình như thế.
Có thanh âm ngắt quãng dòng suy nghĩ của An Chiết, chiếc máy thu băng kiểu cũ đang phát những nốt nhạc du dương từ “Bản giao hưởng Định Mệnh” khắp hành lang. Rum đứng bên cửa sổ và trước mặt gã là một khuông nhạc. Gã thổi kèn ác-mô-ni-ca khi xem tờ lược phổ hòng phỏng theo giai điệu bản giao hưởng. Mãi sau, gã dừng lại.
– Cậu hiểu âm nhạc không? – Gã hỏi.
An Chiết lắc đầu nguầy nguậy.
Rum chỉ máy thu băng:
– Nghe xong bài này, cậu có biết cách thổi nó không?
An Chiết tiếp tục lắc đầu lia lịa. Bản giao hưởng phức tạp ngần ấy, cậu lĩnh hội được một nốt trong số mười ngàn nốt trầm bổng là đã quá lắm rồi, chứ đừng nói chi tới việc tái hiện nó.
– Phải có bản nhạc – Rum lật sang trang mới, khẽ giải thích. Lúc nói đến “bản nhạc”, gã lại nhìn về phía màn hình giữa phòng thí nghiệm.
Tưởng như có sợi dây đàn khẽ rung bật trong hư không, mạch suy tư rối ren phức tạp tức thì rõ ràng. An Chiết thốt nhiên mở to mắt.
– Dao động chính là một bản giao hưởng, – Cậu thốt lên – ông Polly muốn cắt nó ra thành bản nhạc. Sau đấy… sau đấy có thể thực hiện rất nhiều điều.
Rum nhìn cậu chăm chú, bằng con mắt đen láy:
– Cậu thông minh hơn tôi rồi.
An Chiết cũng nghía sang màn hình, ta có thể phân tích ra bí ẩn của thảm họa biến dạng từ những đường nét này ư? Ánh mắt cậu dần trở nên hoang mang.
Hay biết đâu, sự hỗn loạn chẳng có hồi kết nọ chính là chân tướng, theo một ý nghĩa khác.
Chuỗi nín lặng không sao tả xiết phủ lấp phòng thí nghiệm. An Chiết cúi đầu, số phận loài người mịt mù như những đường nét kia vậy, có lẽ tất thảy những điều này chẳng dính dáng gì tới nấm, nhưng đôi khi cậu cũng sẽ thấy ngạt thở.
Thực khó để giải thích nguyên do, An Chiết đứng trước kênh liên lạc với căn cứ phương Bắc, ngón tay cậu đặt lên bàn phím.
Động tác ngón tay nay đã hết linh hoạt, cứ như sợi nấm của cậu chả duỗi ra được nữa, đầu ngón tay lúc gõ phím sẽ khó dằn nổi mà run rẩy.
Chẳng có sợi quang học[5] cùng trạm gốc nên chi phí liên lạc rất cao, nó giống việc liên lạc bằng điện báo đường biển từ hàng chục thế kỉ trước vậy, ta phải sử dụng tiết kiệm.
[5] Sợi quang học là một loại sợi trong suốt, linh hoạt được làm từ thủy tinh (silica) hoặc chất dẻo thấm chất lượng cao, hơi dày hơn sợi tóc người. Nó có chức năng dẫn sóng hoặc truyền ánh sáng, giữa đầu và cuối sợi này. Chúng thường được sắp xếp trong các bó gọi là cáp quang.
Cậu gửi.
“Tình hình ở căn cứ thế nào rồi ạ?”
Quả là một sự trùng hợp hoang đường, bởi cùng lúc đó, kênh liên lạc nhấp nháy và có tin nhắn y hệt được gửi đến từ căn cứ phía Bắc.
“Tình hình ở viện nghiên cứu thế nào rồi?”
Căn cứ phương Bắc có thể đánh đổi mọi thứ vì sự trong sạch của gen người, họ căm thù quái vật, Tòa Xử án tuyệt không bao dung cho dị chủng, duy chỉ có nhà khoa học tốt bụng như Tiến sĩ Gheer mới chấp nhận nổi sự tồn tại của Phái Hợp Nhất, đồng thời quan tâm đến trạng huống ở nơi đây.
An Chiết trả lời: “Mọi chuyện vẫn ổn.”
Dường như lấp liếm sự thật là khả năng đặc biệt của loài người, mà cậu thì đã học được nó.
Vài giây sau đối phương hồi âm: “Căn cứ cũng vậy.”
An Chiết nhìn đăm đăm giao diện gửi tin nhắn, đoạn trầm ngâm hồi lâu, cậu nhập câu kế tiếp: “Thẩm phán giả có ổn không ạ?”
Nghĩ đoạn, cậu lại nhấn phím backspace vài lần. Đương lúc cậu vừa xóa sạch sành sanh thì căn cứ phương Bắc tiếp tục gửi tin.
“Phải chăng gần đây viện nghiên cứu đã phát hiện ra cá thể biến dị mới?”
An Chiết ngẫm nghĩ giây lát, trả lời rằng: “Chưa đâu.”
Hồi âm xong, cậu bèn gửi nốt cụm mình vừa chữa ban nãy.
“Tòa Xử án có ổn không ạ?”
Đối phương đáp: “Tòa Xử án vẫn hoạt động bình thường.”
An Chiết thoải mái chút đỉnh.
“Mong rằng những điều tốt đẹp sẽ tới với mọi người.” Cậu lễ phép kết thúc cuộc trò chuyện: “Ngủ ngon nha.”
Câu trả lời từ đối phương cũng chỉ có hai chữ ngắn gọn.
“Ngủ ngon.”
An Chiết nhìn hai con chữ nọ, cậu dời ngón tay khỏi bàn phím, lấy chiếc phù hiệu bạc kia ra, tốc độ suy nhược của cơ thể cậu tăng chóng mặt và giờ đã đến chặng đường cuối rồi. Khớp ngón tay cứng sượng, cậu siết chặt chiếc phù hiệu kia.
Có âm thanh vẳng vào từ ngoài cầu thang: là Polly, song lão chưa về phòng mà là trầm ngâm đứng trước lan can hành lang, xoay lưng về hướng này.
An Chiết đẩy cửa đi tới chỗ Polly. Tiếng nhạc ngừng bặt, dưới sân là Lồng Simpson đang rực cháy cùng cảnh đêm trải rộng trước mắt, có tiếng hú dài rúc lên từ khoảng trời ngờm ngợp những mịt mùng cõi xa khuất.
Polly hỏi:
– Sao không ở trong đấy đi?
An Chiết lắc đầu, cậu nhớ đến lời Đường Lam từng nói.
– Ông ơi, – Cậu hỏi – có phải ông biết gì rồi không?
Polly nhìn cậu.
– Lâu lâu ta lại nghĩ rằng khả năng tiếp thu của cháu mạnh hơn bất kì ai khác, – Polly bảo – cháu rất đặc biệt. Trông cứ ngỡ là yếu ớt nhất, nhưng dường như lại chẳng sợ bất cứ điều gì.
An Chiết rủ mắt se sẽ, đoạn đáp:
– Vâng ạ.
– Tuy nhiên ta vẫn chưa lần ra được đáp án cuối cùng, – Polly vươn tay cài hàng khuy đầu tiên trên áo khoác An Chiết – cháu có muốn nghe một câu chuyện ngắn không?
An Chiết trả lời:
– Dạ muốn.
– Đây là giả thuyết của một nhà khoa học, cũng lâu lắm rồi – Polly cất giọng ôn hòa trong tấm gió sắt se.
– Giả sử hôm nay, cháu du hành xuyên không gian và thời gian tới một năm sau. Ở nơi ấy, cháu tiếp tục du hành trở lại một năm trước, đến chỗ này – Polly nói – Khi đó trước mặt ta sẽ có hai An Chiết giống y xì đúc.
An Chiết thử mường tượng, rồi đáp vâng.
– Một đơn vị vật chất là nguyên tử, trong nguyên tử có các hạt electron, trên đời không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, nhưng mọi electron đều tương tự nhau. Vậy làm thế nào để chứng minh hai hạt electron là hai cá thể khác nhau nhỉ?
An Chiết suy ngẫm, đoạn thốt lên:
– Chúng nằm ở hai vị trí khác nhau.
– Nhưng không gian lẫn thời gian vốn chả phải là thước đo vị trí, chúng chỉ có ý nghĩa với con người bốn chiều mà thôi. Ở một chiều cao hơn, không gian và thời gian cũng chỉ là tung độ cùng hoành độ trên một trang giấy trắng rộng mở, ví dụ như này nhé – Polly lấy một viên phấn ra khỏi túi áo, kế đến vẽ một chấm tròn trên lan can đằng trước, lão giải thích – Một hạt electron chuyển động tự do trong không gian và thời gian, bên trái là quá khứ, bên phải là tương lai, hiện tại nó xuyên qua thời gian rồi tiến về trước một giây.
Nói đoạn, lão bèn vẽ một dấu gạch chéo ngược bằng nét đứt nằm ở mé dưới bên phải:
– Sau khi xuyên qua thời gian, nó sẽ ở đây.
– Tiếp đấy nó lại xuyên qua thời gian, lùi về sau một giây và dừng ở chỗ này – Phấn vẽ một dấu gạch chéo ở mé dưới bên trái.
* Dấu gạch chéo (/) dấu gạch chéo ngược ()
Lan can bấy giờ có ba điểm cùng hai đường thẳng, chúng tạo thành một góc nhọn hở bên trái, hai điểm ở bên trái nằm trên một đường vuông góc. Polly kéo dài đường vuông góc này:
– Thời gian của chúng ta là trong giây này. Hiện tại chúng ta đang thấy những gì?
An Chiết suy nghĩ cả buổi trời, sau cùng, cậu trả lời.
– Hai hạt electron ạ.
– Đúng thế, chúng ta thấy được hai hạt electron giống hệt nhau. Song về cơ bản thì chúng chỉ là một thôi, chẳng qua chúng xuất hiện ở hai vị trí vào cùng lúc, – Polly tiếp tục chấm thật nhiều hạt electron bên cạnh chúng, nom hệt muôn vàn vì tinh tú vậy – theo ước tính sơ lược, Trái Đất của chúng ta có tổng cộng 1051 hạt electron như nhau, chúng kết hợp thành những vật chất mà ta thấy được bằng mắt thường. Vậy cháu làm sao để chứng minh rằng đây chẳng phải là kết quả từ cùng một electron đang chuyển động qua lại hàng tỷ lần trên trục thời gian hửm?
– Và với quy luật tương tự, cháu làm sao để chứng minh rằng sự tồn tại của cả vũ trụ mà chúng ta đang nhìn thấy, nó không phải là kết quả của một hoặc nhiều hạt cơ bản nhảy múa trong không gian thời gian?
An Chiết chau mày, cậu chả chứng minh nổi. Cậu vật vã tiêu hóa câu nói ấy với tri thức bé mọn của mình.
– Nên cháu và ông đều thuộc một electron hở?
Polly mỉm cười hiền từ, lão vươn tay ôm siết bờ vai An Chiết, tựa một bậc lão làng ôm đứa trẻ hãy còn ngây ngô non dại.
– Đây chỉ là một trong số vô vàn phỏng đoán về bản chất thế giới này mà con người từng đưa ra thôi, không hẳn là sự thật, hoặc có lúc còn trái ngược với sự thật cơ, chỉ là thực khó để kiểm chứng nó – Lão nói – Ta lấy ví dụ này chỉ nhằm chứng tỏ rằng sự tồn tại ngắn ngủi của ý thức, tâm trí, cơ thể con người cũng như toàn bộ hành tinh, nó còn bé hơn cả hạt electron khi đứng trước thước đo khổng lồ.
An Chiết đưa mắt ngó nẻo xa, cậu chỉ là một cây nấm với kết cấu giản đơn, chẳng có não bộ của nhà khoa học, càng chẳng có tri thức dạt dào cùng tầm nhìn xa vượt qua chiều không gian như vậy, cậu chả thấu triệt loại hệ thống này, chỉ biết rằng thế giới thực sự đang ở ngay trước mắt mình, cậu bảo:
– Nhưng chúng ta đều là thật mà.
Khoảnh khắc vừa bật thốt, cậu thốt nhiên chết lặng một giây, lông mày khẽ chau trước cơn nhói buốt của phổi. Cậu rịt chặt lan can, tấm thân run đến là tợn, chợt cậu hộc ra một búng máu tươi và ngã uỵch xuống.
Cánh tay Polly run rẩy khi đỡ lấy thân hình lả đi đầy rệu rã của An Chiết, ôm An Chiết vào lòng.
– Rum! – Lão ngoảnh sang phòng thí nghiệm rống to, giọng nom sốt ruột khôn cùng.
An Chiết biết Polly lại muốn cứu mình, hoặc là tìm nguồn cơn về căn bệnh của mình, lão sẽ dùng nhiệt kế, thuốc kháng sinh, máy khử rung tim… đại khái vậy.
Cậu tiếp tục hộc máu, Polly vội giơ ống tay áo lau sạch cho cậu. Máu nhuộm đỏ loét tay áo sơ-mi trắng bốp. An Chiết gắng mỉm cười nhìn Polly.
– Không cần nữa đâu – Ngón tay cậu chầm chậm cầm cánh tay Polly, thở phì phò và thều thào rằng – …Thôi ông ạ.
Polly ôm ghì cậu:
– Gắng thêm tí nữa đi.
– Cháu… – An Chiết nhìn sâu vào đôi mắt lão, tưởng chừng thấy được cả bầu trời cùng biển khơi dài bất tận.
Cậu ổn thật mà, chưa đến giai đoạn suy nhược nhất đâu, chí ít thì cậu vẫn cử động được và ý nghĩ hãy còn rõ ràng.
Nhưng rồi một mai cậu tất phải chết, nếu chẳng phải hôm nay, thì chính là ngày mai… hẳn cậu sẽ chết như vầy thôi. Polly là người ông tốt nhất trên cõi đời này, lão xem cậu như đứa con thương muốn nẫu ruột, tốt với cậu không sao tả xiết… Vào giây phút cuối đời, cậu có thể chết trong tình yêu dịu dàng ngần ấy, là điều mà những người khác chưa bao giờ dám mơ tới ở cái thời đại này. Song nếu cậu chết như vầy, Polly sẽ nghĩ cậu chết bởi căn bệnh không rõ xuất phát từ đâu, lão chả tìm ra nguyên nhân gây bệnh, bất lực vô ngần. An Chiết hiểu, với một nhà khoa học mà nói thì nan đề chẳng có lời giải và chân tướng không thể thấu triệt là nỗi phiền muộn nặng nề nhất.
Cậu sẵn sàng chết đi với thân phận quái vật. Cậu chẳng sợ Polly ghét cậu nữa, những thứ mà Polly trao cho cậu đã đủ lắm rồi.
– Xin lỗi… xin lỗi, – Cậu ngó Polly, cậu nhẹ nhõm hơn hẳn khi đã hạ quyết tâm, cơn đau trong cơ thể nào có xá chi, cậu tiếp tục thều thào – ông Polly ơi, cho cháu xin lỗi.
Polly nhìn cậu chăm chú.
– Cháu… – An Chiết cười tươi, cậu ho húng hắng và giọt nước mắt bỗng lăn dài, nó ấm ngang ngửa máu. Cậu thở hổn hển đầy gian nan, nói với Polly rằng – cháu… lừa ông đó, cháu không phải con người bị quái vật truyền nhiễm. Cháu vốn là quái vật, cháu không phải người, cháu… cháu ăn gen của một người, cháu chỉ… trông giống người mà thôi.
Polly tựa hồ thoáng sững sốt giây lát, để rồi khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt lam xám nơi lão vương vấn nỗi buồn nhẹ tênh:
– Dẫu cháu có là thứ gì đi chăng nữa, thì cũng hãy kiên trì thêm một chốc được không?
An Chiết lắc đầu.
– Cháu không bị ốm – Cậu đáp – Tuổi thọ của cháu… chỉ dài chừng này thôi, chẳng thay đổi được… đừng cứu cháu nữa.
Cậu vừa dứt lời, Polly bèn ôm cậu thật chặt. Họ nhìn thẳng vào nhau, chìm vào khoảng lặng sầu thảm.
Tuổi thọ cố định của giống loài là điều mà ta chẳng tài nào cự lại nổi, nó vượt xa cả thương tích và bệnh tật. Ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn kết cục, không một ai có thể tránh thoát ngưỡng cửa do Chúa dựng nên, nếu như Chúa thật sự có tồn tại.
Trong quãng thinh lặng khiến con người ta chẳng thốt thành lời, An Chiết chợt nghe Polly nói một câu giữa gió rét thét gào.
Giây phút nó vọng bên tai, trái tim cậu bỗng nhiên đập loạn xạ. Câu nói đó quen thuộc quá đỗi, quen thuộc tới nỗi cậu ngỡ như mình vừa quay lại cái đêm đứng đối diện Lục Phong vào ba tháng trước, gió hôm ấy cũng mạnh khôn cùng.
Polly hỏi:
– Đang nắm thứ gì vậy?
An Chiết chả có điều gì phải giấu giếm Polly cả, cậu chầm chậm xòe tay mình ra.
Một chiếc phù hiệu bạc nằm lẳng lặng giữa lòng bàn tay An Chiết, đây, là biểu trưng cho thân phận thẩm phán giả của chàng trai nọ. Polly dời mắt sang chiếc phù hiệu kia và An Chiết thề rằng, cậu có thể nhìn thấu một nỗi sầu xa xăm nào đấy ẩn trong mắt lão.
Sau đấy Polly duỗi tay, lấy một món đồ ra khỏi túi áo mình, cầm nó trong lòng bàn tay.
An Chiết thoáng mở to hai mắt.
Đấy cũng là một chiếc phù hiệu màu bạc, cơ hồ giống hệt chiếc phù hiệu nơi cậu.
– Ông… – An Chiết ngớ người – ông là… thẩm phán giả ư?
– Đã từng thôi, – Polly khẽ đáp – ta là một kẻ phản bội.
Hết chương 75Gửi trưởng ếp xi J bé bỏng và bạn reader có ava luôn cười G, ở vài chương trước tớ có gáy rằng chi tiết về cụ Polly mãi mãi là ẩn số, ờm… Như hai người thấy đó, ẩn số đã được tiết lộ ở chương này… Mặc dù đã giải thích ở chương 71 về lí do tớ hay nhớ sai tình tiết rùi, nhưng mà vẫn bối rối qué…
Xin hứa đấy sẽ là lần phát ngôn ngu ngục cuối cùng, thề luôn… Nhục xỉu mất, mong là cả hai không bị hẫng hoặc có trải nghiệm không vui về sự cố lần (thứ n) này, chin nhỗi rất nhìu…
Btw xót Chiết quá, khóc bằng nhiều thứ tiếng ( ༎ຶ⌑༎ຶ)
– Họ cũng phát hiện rồi.
An Chiết trông ra ngoài kia.
Viện Nghiên cứu Non Cao tọa lạc tại chỏm núi cao nhất, toàn cảnh Vực Thẳm ánh vào mắt rõ mười mươi. Lằn nứt to tướng hệt một vết thương dữ tợn trên làn da xám ngoét của địa cầu, huyết tương lẫn mủ nơi vết thương này sẽ là trùng điệp những cánh rừng cùng đầm lầy. Tuốt ngoài đằng đông xa vời vợi là biển, hoặc hồ nước khổng lồ cũng nên, mà dù thế nào thì ta cũng chẳng thấu triệt nổi bến bờ của nó. Vào phút thinh lặng, chừng như có tiếng rủ rỉ đung đưa trong gió và con sóng vỗ láng máng trong sương mù.
Tựu trung, nó giống một con quái vật tâm ngẩm nằm lì trên mặt đất vậy.
Đây nào phải Vực Thẳm thân thuộc mà An Chiết biết, bởi cậu đã từng trải nghiệm nó rồi. Vực Thẳm dĩ vãng là một vùng bạo lực và thấm đẫm máu tươi, chưa bao giờ có những tháng ngày bình yên nhường này.
Có bóng đen lấp ló nơi chân trời xa xăm, rồi nó mỗi lúc một to một gần, cuối cùng dừng trên thinh không trước tòa nhà trắng. Đường Lam thu cánh vào, nhào thẳng xuống hành lang bên ngoài, đoạn đẩy cửa phòng thí nghiệm ra.
– Thưa ngài Polly, tôi về rồi – Nói đoạn y bèn ngoảnh sang Rum, hỏi – Có cuộc tấn công nào gần đây không?
Rum đáp:
– Không có.
Polly ngẩng đầu quan sát y từ trên xuống một lượt, tuồng như đang kiểm tra xem liệu trạng thái của y có ổn định chăng. Nếu người làm động tác này là Lục Phong, An Chiết sẽ chắc nịch anh đang tiến hành phán xét đối phương hòng quyết định nên bắn chết hay bỏ qua, song cặp mắt lam xám nhìn Đường Lam ấm áp biết bao nhiêu, cậu tin rằng đấy chỉ là một người ông hiền hậu lo Đường Lam bị thương khi lang bạt bên ngoài thôi.
Quả nhiên, Polly hỏi:
– Gặp trục trặc bên ngoài hả cháu?
– Vâng, nhưng tôi không bị thương đâu ạ – Đường Lam trả lời – Tôi khá quen đường quen nẻo ở vùng đó thưa ngài.
Polly quở:
– Bao giờ cháu cũng lòe cho ta yên dạ.
Đường Lam mỉm cười, mặt mày y xinh đẹp sắc sảo, đượm nét sát khí theo một lối lạnh lùng cay nghiệt. An Chiết nhớ Hubbard là thủ lĩnh của đội lính đánh thuê xuất sắc nhất, vậy thì đội phó của gã tất cũng chả phải hạng xoàng xĩnh gì cho cam.
Polly hỏi:
– Tình hình bên ngoài thế nào rồi?
– Không khác với những gì ngài dự đoán mấy, – Đường Lam trả lời – chúng vào trạng thái cân bằng rồi.
Nói đoạn y bèn lấy một sợi cáp dữ liệu ra khỏi ngăn kéo, nhằm kết nối chiếc máy ảnh cỡ nhỏ trong tay với máy tính, hàng trăm bức ảnh được tải lên rồi xuất hiện trên màn hình lớn.
Thoạt nhìn thì những hình ảnh này chỉ có mỗi cảnh quan kì dị đến là khó tả – nét đặc sắc riêng của chốn Vực Thẳm thôi, chứ chẳng có gì lạ lùng sất, nó giống ảnh phong cảnh được chụp bởi du khách hiếu kì vậy. Ấy nhưng khi nom kĩ hơn, con người ta sẽ không khỏi nín thở.
Bức ảnh nổi bật nhất trong số đó là ảnh chụp một mặt hồ thênh thang với góc độ nhìn từ trên cao xuống, nó đóng băng, lớp băng trắng xóa đông cứng tảo nâu, cành cây, cùng lá rụng trôi dưới hồ. Tuy nhiên dưới lớp băng trơ khấc nọ, lại lấp ló bóng đen khổng lồ kì lạ… Đấy là lưng của sinh vật sống dưới nước, nó cứ im ỉm nấp dưới nước, cái bóng như một bức họa trừu tượng.
Và bên bờ hồ, ngồn ngộn dây leo đỏ quạch lẳn lấy những cành cây khô quắp của khu rừng, bức ảnh kế tiếp là chụp cận cảnh luống dây leo, trông nó trơn nhẵn hệt con giun, đường vân hình ngôi sao tỏa tròn hằn dưới lớp da nó, lắm mạch máu đen đặc như đang đập thình thịch. An Chiết sực vỡ lẽ, rằng đấy chả phải là thực vật bình thường, mà toàn bộ dây leo nơi rừng rậm toàn là quái vật xúc tu.
– Chỉ kịp chụp một bức thôi, tại nó phát hiện ra tôi rồi – Đường Lam giải thích.
Polly cầm điều khiển từ xa bấm xem từng bức ảnh.
– Chúng đã kinh qua cuộc thảm sát kéo dài ba tháng, nên những kẻ sống sót giờ đây đều rặt một lũ khổng lồ. Tôi chả thấy tăm hơi lũ sinh vật nhỏ bé đâu cả – Đường Lam cho hay – Tôi đã vật nhau với chúng vài đợt. Thưa ngài Polly, tôi khẳng định rằng ở viện nghiên cứu hiện tại chỉ có mình tôi là đủ sức thoát khỏi tay chúng thôi. Nhưng tôi hoàn toàn không thể đánh trực diện với chúng nổi. Vả chăng, hầu hết quái vật tại Vực Thẳm đều thuộc kiểu đa hình, tôi không dám chắc tầm này chúng đã khủng khiếp đến mức nào.
– Ta hiểu rồi, – Polly gật đầu, con mắt lam xám để lộ nét uy nghiêm – nếu gen là một thứ tài nguyên, thì chúng đã hoàn thành quá trình hòa nhập với Vực Thẳm. Hiện nay, lũ quái vật đã đạt tới sự cân bằng về sức mạnh, và trí thông minh của chúng cũng được tăng lên đáng kể trong quá trình hòa nhập. Chúng hiểu rằng ẩu đả có thể dẫn đến thiệt hại cho cả hai phía. Nếu suy đoán của ta là chính xác, thì số ít cá thể quái vật giờ đã rời khỏi Vực Thẳm nhằm đi săn mồi ở nơi xa hơn. Loài người nhất định cũng nằm trong danh sách mục tiêu của chúng, nhưng tạm thời chúng chưa chú ý mà thôi, chúng ta nên cẩn thận mọi lúc mọi nơi trước sự tấn công tập thể từ lũ quái vật.
– Quả đúng như vậy, – Đường Lam trả lời – ngặt nỗi có một chi tiết khác với suy đoán của ngài ạ.
Polly hỏi:
– Cháu tìm ra điều gì ư?
Đường Lam điều khiển trỏ chuột, chuyển sang một bức ảnh khác. Thật khó để mường tượng bức ảnh nọ xấu tới mức nào. An Chiết chẳng có khiếu thẩm mỹ, song cậu dám cá rằng có thể miêu tả nó với hai từ “xấu xí” – bởi nó đã tác động mạnh vào giác quan con người. Tất thảy bộ phận hình dung được, cùng không hình dung được bằng ngôn ngữ loài người nhô lên trên bề mặt hai loài động vật thân mềm lúc nha lúc nhúc, các xúc tu nhễu đầy dịch nhầy đan nhằng nhịt vào nhau, và ở bức ảnh kế tiếp, xúc tu của chúng tách ra, bức tiếp theo nữa, một con trong số đó đã di chuyển sang hướng khác.
– Tôi đã quan sát được sáu trường hợp tương tự, lũ quái vật chả lao bổ vào cắn xé nhau và chiếm lãnh thổ riêng cho mình như dự đoán ban đầu của ngài. Chúng đi khắp Vực Thẳm thăm dò đối phương, cuối cùng tách ra – Đường Lam dần chùng giọng – Tôi nghi điều tồi tệ nhất đã xảy đến thưa ngài. Trông chúng cứ như đang giao lưu vậy, mà tôi thì không biết được nội dung giao lưu giữa chúng. Hễ chúng tiếp xúc với nhau, thì tôi có thể nhận thấy rằng cái thứ dao động trong chúng càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Y nói tiếp:
– Tôi nghĩ chúng đang thử làm quen, dò xét thử liệu đối phương có loại gen mình cần hay chăng.
– Có khả năng là thế thật, – Polly bảo – Dầu sao cháu cũng là thành viên nhạy với “dao động” nhất ở viện nghiên cứu.
– Suốt dạo vừa qua, càng ngày tôi càng nhạy với nó, – Sắc mặt Đường Lam bợt bạt – nó đầy rẫy trong không khí, ám trên thân hình từng con quái vật, thi thoảng tôi còn cảm giác cả hòn sỏi nằm trên mặt đất cũng đang xóc nảy. Mỗi lúc một khó để tiếp tục suy nghĩ, đáng lí tôi không nên về sớm nhường này, nhưng tôi cứ tưởng như luồng dao động của bản thân đang dần dà sát nhập với chúng. Ngài Polly à, tôi… tôi thấy mình hơi kì lạ.
Polly nắm chặt tay y, nói bằng một giọng thanh bình:
– Đừng sợ.
– Ở cái thời đại mà sắp dãy DNA của sinh vật ổn định nhất, tức là vào một trăm năm trước, vốn có số ít giống loài cực nhạy với từ trường. Mà cháu lại vừa hay kết hợp với chúng thôi – Lão giải thích.
– Nhưng đây chẳng phải là từ trường, tôi cảm nhận được nó, từ trường có kiểu dao động khác – Đường Lam nhắm mắt, y quỳ một chân xuống và áp trán lên mu bàn tay Polly, cất giọng khê khản – Thưa ngài Polly, có phải ngài đã nghiệm ra điều gì từ trước rồi không? Trông ngài chả lấy làm lạ khi tôi nói về những điều này.
– Hiềm nỗi ngài sẽ không cho chúng tôi hay, bởi chúng tôi sẽ chẳng chịu đựng nổi chân tướng ấy – Đường Lam thốt lên – Song thú thực tôi…
Giọng y ngày một khản đặc ngắc ngứ, sau cùng cất tiếng chẳng đặng nữa.
– Đừng hãi, đừng hãi… cháu của ta, – Polly nâng tay phải rịt chặt bờ vai Đường Lam, thanh âm của lão êm dịu hệt đại dương mênh mông – ta sẽ bảo vệ các cháu tới ngày ta trút hơi thở cuối cùng.
Đường Lam ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Polly, y lập lời thề trịnh trọng:
– Chúng tôi cũng sẽ bảo vệ ngài cùng viện nghiên cứu đến hơi thở cuối cùng.
– Ta chưa từng yêu cầu các cháu điều gì, tuy nhiên, nếu đến một ngày viện nghiên cứu không còn tồn tại nữa, – Polly khẽ khàng bảo – ta mong các cháu đừng lao vào dòng thác lũ quái vật và dị chủng, mà hãy đi đến căn cứ phương Bắc để bảo vệ căn cứ loài người.
Đường Lam trả lời:
– Nhưng thẩm phán giả ắt bắn chết tất thảy dị chủng, căn cứ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận chúng tôi.
Polly đưa mắt nhìn buổi chiều tàn mênh mông ngoài kia.
– Dù vậy vào giây phút cuối cùng, ta vẫn sẵn sàng tin tưởng hết mực vào lòng vị tha và nhân từ của loài người – Lão đáp.
Đường Lam thoáng nhoẻn môi cười, y ngước nhìn Polly:
– Đấy là vì ngài quang minh lỗi lạc, đức hạnh cao cả.
Polly mỉm cười lắc đầu.
*
Đường Lam đi, mức năng lượng của Lồng Simpson cũng đã đạt điểm tới hạn[1], quầng sáng đỏ khé bừng lên tại khoảnh sân rộng dưới tòa nhà trắng, hơi nóng tấp vào mặt, nếu không nhờ biết trước đây là cỗ máy tạo ra nhằm mục đích ghi lại tần số dao động của các hạt cơ bản[2] và trường năng lượng cao[3] của quỹ đạo tương tác, thì An Chiết suýt ngỡ rằng dưới sân là biển lửa ngụt cháy ngút trời.
[1] Trong nhiệt động lực học, điểm tới hạn (hay trạng thái tới hạn) là điểm cuối cùng trên đường cong cân bằng pha. Ví dụ nổi bật nhất là điểm tới hạn chất lỏng-hơi, điểm cuối cùng của đường cong áp suất-nhiệt độ chỉ ra các điều kiện mà tại đó chất lỏng và hơi của nó có thể cùng tồn tại.
[2] Là các hạt hạ nguyên tử không có các cấu trúc phụ, không được cấu tạo từ những hạt khác. Vì thế hạt sơ cấp được coi là tồn tại như một hạt nguyên vẹn, đồng nhất, không thể tách thành các phần nhỏ hơn. Cho đến thời điểm hiện tại các hạt được cho là sơ cấp bao gồm: Các loại “hạt vật chất” cùng “hạt phản vật chất” thuộc họ fermion (quark, lepton, phản quark và phản lepton), “các hạt lực” làm trung gian tương tác giữa các hạt fermion thuộc họ hạt boson (gauge bosons và Higgs boson). Một hạt chứa hai hoặc nhiều hạt cơ bản là một hạt tổng hợp.
[3] Trường năng lượng chứa đựng sự rung động của năng lượng, có thể chuyển tải thông tin. Trường hoạt động ở cả mặt phẳng vật lý cùng mặt phẳng tâm linh tương tự như các thể và các kênh năng lượng, nhưng trường có sự hiện diện của hiện tượng huyền bí.
Thiết bị đầu cuối[4] cùng bàn điều khiển của Lồng Simpson hiện trên màn hình lớn giữa phòng thí nghiệm, song do thiếu sót trong khâu thiết kế, nhiều khi cần phải xuống lầu để điều chỉnh thủ công các thanh của một số thiết bị tinh vi nữa.
[4] Là thiết bị viễn thông cố định hoặc di động được đấu nối vào điểm kết cuối của mạng viễn thông để gửi, truyền, nhận và xử lý thông tin của người sử dụng.
Trên màn hình lớn, những đường nét hãy cứ lằng nhằng, có điều chúng cũng chả phải thứ nhất thành bất biến, những đường nét xoắn bện nọ sẽ đổi từ kiểu lộn xộn này sang kiểu lộn xộn khác hễ Polly điều chỉnh các thông số, và sau cùng thì chúng hãy cứ rối tung thành một nùi.
Nhưng Polly vẫn phân tích đường nét, tính toán hàm số, điều chỉnh tham số, đổi tần số thu hết lượt này đến lượt khác. Đường nét biến động khó lường luôn nhảy trên màn hình như thế.
Có thanh âm ngắt quãng dòng suy nghĩ của An Chiết, chiếc máy thu băng kiểu cũ đang phát những nốt nhạc du dương từ “Bản giao hưởng Định Mệnh” khắp hành lang. Rum đứng bên cửa sổ và trước mặt gã là một khuông nhạc. Gã thổi kèn ác-mô-ni-ca khi xem tờ lược phổ hòng phỏng theo giai điệu bản giao hưởng. Mãi sau, gã dừng lại.
– Cậu hiểu âm nhạc không? – Gã hỏi.
An Chiết lắc đầu nguầy nguậy.
Rum chỉ máy thu băng:
– Nghe xong bài này, cậu có biết cách thổi nó không?
An Chiết tiếp tục lắc đầu lia lịa. Bản giao hưởng phức tạp ngần ấy, cậu lĩnh hội được một nốt trong số mười ngàn nốt trầm bổng là đã quá lắm rồi, chứ đừng nói chi tới việc tái hiện nó.
– Phải có bản nhạc – Rum lật sang trang mới, khẽ giải thích. Lúc nói đến “bản nhạc”, gã lại nhìn về phía màn hình giữa phòng thí nghiệm.
Tưởng như có sợi dây đàn khẽ rung bật trong hư không, mạch suy tư rối ren phức tạp tức thì rõ ràng. An Chiết thốt nhiên mở to mắt.
– Dao động chính là một bản giao hưởng, – Cậu thốt lên – ông Polly muốn cắt nó ra thành bản nhạc. Sau đấy… sau đấy có thể thực hiện rất nhiều điều.
Rum nhìn cậu chăm chú, bằng con mắt đen láy:
– Cậu thông minh hơn tôi rồi.
An Chiết cũng nghía sang màn hình, ta có thể phân tích ra bí ẩn của thảm họa biến dạng từ những đường nét này ư? Ánh mắt cậu dần trở nên hoang mang.
Hay biết đâu, sự hỗn loạn chẳng có hồi kết nọ chính là chân tướng, theo một ý nghĩa khác.
Chuỗi nín lặng không sao tả xiết phủ lấp phòng thí nghiệm. An Chiết cúi đầu, số phận loài người mịt mù như những đường nét kia vậy, có lẽ tất thảy những điều này chẳng dính dáng gì tới nấm, nhưng đôi khi cậu cũng sẽ thấy ngạt thở.
Thực khó để giải thích nguyên do, An Chiết đứng trước kênh liên lạc với căn cứ phương Bắc, ngón tay cậu đặt lên bàn phím.
Động tác ngón tay nay đã hết linh hoạt, cứ như sợi nấm của cậu chả duỗi ra được nữa, đầu ngón tay lúc gõ phím sẽ khó dằn nổi mà run rẩy.
Chẳng có sợi quang học[5] cùng trạm gốc nên chi phí liên lạc rất cao, nó giống việc liên lạc bằng điện báo đường biển từ hàng chục thế kỉ trước vậy, ta phải sử dụng tiết kiệm.
[5] Sợi quang học là một loại sợi trong suốt, linh hoạt được làm từ thủy tinh (silica) hoặc chất dẻo thấm chất lượng cao, hơi dày hơn sợi tóc người. Nó có chức năng dẫn sóng hoặc truyền ánh sáng, giữa đầu và cuối sợi này. Chúng thường được sắp xếp trong các bó gọi là cáp quang.
Cậu gửi.
“Tình hình ở căn cứ thế nào rồi ạ?”
Quả là một sự trùng hợp hoang đường, bởi cùng lúc đó, kênh liên lạc nhấp nháy và có tin nhắn y hệt được gửi đến từ căn cứ phía Bắc.
“Tình hình ở viện nghiên cứu thế nào rồi?”
Căn cứ phương Bắc có thể đánh đổi mọi thứ vì sự trong sạch của gen người, họ căm thù quái vật, Tòa Xử án tuyệt không bao dung cho dị chủng, duy chỉ có nhà khoa học tốt bụng như Tiến sĩ Gheer mới chấp nhận nổi sự tồn tại của Phái Hợp Nhất, đồng thời quan tâm đến trạng huống ở nơi đây.
An Chiết trả lời: “Mọi chuyện vẫn ổn.”
Dường như lấp liếm sự thật là khả năng đặc biệt của loài người, mà cậu thì đã học được nó.
Vài giây sau đối phương hồi âm: “Căn cứ cũng vậy.”
An Chiết nhìn đăm đăm giao diện gửi tin nhắn, đoạn trầm ngâm hồi lâu, cậu nhập câu kế tiếp: “Thẩm phán giả có ổn không ạ?”
Nghĩ đoạn, cậu lại nhấn phím backspace vài lần. Đương lúc cậu vừa xóa sạch sành sanh thì căn cứ phương Bắc tiếp tục gửi tin.
“Phải chăng gần đây viện nghiên cứu đã phát hiện ra cá thể biến dị mới?”
An Chiết ngẫm nghĩ giây lát, trả lời rằng: “Chưa đâu.”
Hồi âm xong, cậu bèn gửi nốt cụm mình vừa chữa ban nãy.
“Tòa Xử án có ổn không ạ?”
Đối phương đáp: “Tòa Xử án vẫn hoạt động bình thường.”
An Chiết thoải mái chút đỉnh.
“Mong rằng những điều tốt đẹp sẽ tới với mọi người.” Cậu lễ phép kết thúc cuộc trò chuyện: “Ngủ ngon nha.”
Câu trả lời từ đối phương cũng chỉ có hai chữ ngắn gọn.
“Ngủ ngon.”
An Chiết nhìn hai con chữ nọ, cậu dời ngón tay khỏi bàn phím, lấy chiếc phù hiệu bạc kia ra, tốc độ suy nhược của cơ thể cậu tăng chóng mặt và giờ đã đến chặng đường cuối rồi. Khớp ngón tay cứng sượng, cậu siết chặt chiếc phù hiệu kia.
Có âm thanh vẳng vào từ ngoài cầu thang: là Polly, song lão chưa về phòng mà là trầm ngâm đứng trước lan can hành lang, xoay lưng về hướng này.
An Chiết đẩy cửa đi tới chỗ Polly. Tiếng nhạc ngừng bặt, dưới sân là Lồng Simpson đang rực cháy cùng cảnh đêm trải rộng trước mắt, có tiếng hú dài rúc lên từ khoảng trời ngờm ngợp những mịt mùng cõi xa khuất.
Polly hỏi:
– Sao không ở trong đấy đi?
An Chiết lắc đầu, cậu nhớ đến lời Đường Lam từng nói.
– Ông ơi, – Cậu hỏi – có phải ông biết gì rồi không?
Polly nhìn cậu.
– Lâu lâu ta lại nghĩ rằng khả năng tiếp thu của cháu mạnh hơn bất kì ai khác, – Polly bảo – cháu rất đặc biệt. Trông cứ ngỡ là yếu ớt nhất, nhưng dường như lại chẳng sợ bất cứ điều gì.
An Chiết rủ mắt se sẽ, đoạn đáp:
– Vâng ạ.
– Tuy nhiên ta vẫn chưa lần ra được đáp án cuối cùng, – Polly vươn tay cài hàng khuy đầu tiên trên áo khoác An Chiết – cháu có muốn nghe một câu chuyện ngắn không?
An Chiết trả lời:
– Dạ muốn.
– Đây là giả thuyết của một nhà khoa học, cũng lâu lắm rồi – Polly cất giọng ôn hòa trong tấm gió sắt se.
– Giả sử hôm nay, cháu du hành xuyên không gian và thời gian tới một năm sau. Ở nơi ấy, cháu tiếp tục du hành trở lại một năm trước, đến chỗ này – Polly nói – Khi đó trước mặt ta sẽ có hai An Chiết giống y xì đúc.
An Chiết thử mường tượng, rồi đáp vâng.
– Một đơn vị vật chất là nguyên tử, trong nguyên tử có các hạt electron, trên đời không bao giờ có hai chiếc lá giống hệt nhau, nhưng mọi electron đều tương tự nhau. Vậy làm thế nào để chứng minh hai hạt electron là hai cá thể khác nhau nhỉ?
An Chiết suy ngẫm, đoạn thốt lên:
– Chúng nằm ở hai vị trí khác nhau.
– Nhưng không gian lẫn thời gian vốn chả phải là thước đo vị trí, chúng chỉ có ý nghĩa với con người bốn chiều mà thôi. Ở một chiều cao hơn, không gian và thời gian cũng chỉ là tung độ cùng hoành độ trên một trang giấy trắng rộng mở, ví dụ như này nhé – Polly lấy một viên phấn ra khỏi túi áo, kế đến vẽ một chấm tròn trên lan can đằng trước, lão giải thích – Một hạt electron chuyển động tự do trong không gian và thời gian, bên trái là quá khứ, bên phải là tương lai, hiện tại nó xuyên qua thời gian rồi tiến về trước một giây.
Nói đoạn, lão bèn vẽ một dấu gạch chéo ngược bằng nét đứt nằm ở mé dưới bên phải:
– Sau khi xuyên qua thời gian, nó sẽ ở đây.
– Tiếp đấy nó lại xuyên qua thời gian, lùi về sau một giây và dừng ở chỗ này – Phấn vẽ một dấu gạch chéo ở mé dưới bên trái.
* Dấu gạch chéo (/) dấu gạch chéo ngược ()
Lan can bấy giờ có ba điểm cùng hai đường thẳng, chúng tạo thành một góc nhọn hở bên trái, hai điểm ở bên trái nằm trên một đường vuông góc. Polly kéo dài đường vuông góc này:
– Thời gian của chúng ta là trong giây này. Hiện tại chúng ta đang thấy những gì?
An Chiết suy nghĩ cả buổi trời, sau cùng, cậu trả lời.
– Hai hạt electron ạ.
– Đúng thế, chúng ta thấy được hai hạt electron giống hệt nhau. Song về cơ bản thì chúng chỉ là một thôi, chẳng qua chúng xuất hiện ở hai vị trí vào cùng lúc, – Polly tiếp tục chấm thật nhiều hạt electron bên cạnh chúng, nom hệt muôn vàn vì tinh tú vậy – theo ước tính sơ lược, Trái Đất của chúng ta có tổng cộng 1051 hạt electron như nhau, chúng kết hợp thành những vật chất mà ta thấy được bằng mắt thường. Vậy cháu làm sao để chứng minh rằng đây chẳng phải là kết quả từ cùng một electron đang chuyển động qua lại hàng tỷ lần trên trục thời gian hửm?
– Và với quy luật tương tự, cháu làm sao để chứng minh rằng sự tồn tại của cả vũ trụ mà chúng ta đang nhìn thấy, nó không phải là kết quả của một hoặc nhiều hạt cơ bản nhảy múa trong không gian thời gian?
An Chiết chau mày, cậu chả chứng minh nổi. Cậu vật vã tiêu hóa câu nói ấy với tri thức bé mọn của mình.
– Nên cháu và ông đều thuộc một electron hở?
Polly mỉm cười hiền từ, lão vươn tay ôm siết bờ vai An Chiết, tựa một bậc lão làng ôm đứa trẻ hãy còn ngây ngô non dại.
– Đây chỉ là một trong số vô vàn phỏng đoán về bản chất thế giới này mà con người từng đưa ra thôi, không hẳn là sự thật, hoặc có lúc còn trái ngược với sự thật cơ, chỉ là thực khó để kiểm chứng nó – Lão nói – Ta lấy ví dụ này chỉ nhằm chứng tỏ rằng sự tồn tại ngắn ngủi của ý thức, tâm trí, cơ thể con người cũng như toàn bộ hành tinh, nó còn bé hơn cả hạt electron khi đứng trước thước đo khổng lồ.
An Chiết đưa mắt ngó nẻo xa, cậu chỉ là một cây nấm với kết cấu giản đơn, chẳng có não bộ của nhà khoa học, càng chẳng có tri thức dạt dào cùng tầm nhìn xa vượt qua chiều không gian như vậy, cậu chả thấu triệt loại hệ thống này, chỉ biết rằng thế giới thực sự đang ở ngay trước mắt mình, cậu bảo:
– Nhưng chúng ta đều là thật mà.
Khoảnh khắc vừa bật thốt, cậu thốt nhiên chết lặng một giây, lông mày khẽ chau trước cơn nhói buốt của phổi. Cậu rịt chặt lan can, tấm thân run đến là tợn, chợt cậu hộc ra một búng máu tươi và ngã uỵch xuống.
Cánh tay Polly run rẩy khi đỡ lấy thân hình lả đi đầy rệu rã của An Chiết, ôm An Chiết vào lòng.
– Rum! – Lão ngoảnh sang phòng thí nghiệm rống to, giọng nom sốt ruột khôn cùng.
An Chiết biết Polly lại muốn cứu mình, hoặc là tìm nguồn cơn về căn bệnh của mình, lão sẽ dùng nhiệt kế, thuốc kháng sinh, máy khử rung tim… đại khái vậy.
Cậu tiếp tục hộc máu, Polly vội giơ ống tay áo lau sạch cho cậu. Máu nhuộm đỏ loét tay áo sơ-mi trắng bốp. An Chiết gắng mỉm cười nhìn Polly.
– Không cần nữa đâu – Ngón tay cậu chầm chậm cầm cánh tay Polly, thở phì phò và thều thào rằng – …Thôi ông ạ.
Polly ôm ghì cậu:
– Gắng thêm tí nữa đi.
– Cháu… – An Chiết nhìn sâu vào đôi mắt lão, tưởng chừng thấy được cả bầu trời cùng biển khơi dài bất tận.
Cậu ổn thật mà, chưa đến giai đoạn suy nhược nhất đâu, chí ít thì cậu vẫn cử động được và ý nghĩ hãy còn rõ ràng.
Nhưng rồi một mai cậu tất phải chết, nếu chẳng phải hôm nay, thì chính là ngày mai… hẳn cậu sẽ chết như vầy thôi. Polly là người ông tốt nhất trên cõi đời này, lão xem cậu như đứa con thương muốn nẫu ruột, tốt với cậu không sao tả xiết… Vào giây phút cuối đời, cậu có thể chết trong tình yêu dịu dàng ngần ấy, là điều mà những người khác chưa bao giờ dám mơ tới ở cái thời đại này. Song nếu cậu chết như vầy, Polly sẽ nghĩ cậu chết bởi căn bệnh không rõ xuất phát từ đâu, lão chả tìm ra nguyên nhân gây bệnh, bất lực vô ngần. An Chiết hiểu, với một nhà khoa học mà nói thì nan đề chẳng có lời giải và chân tướng không thể thấu triệt là nỗi phiền muộn nặng nề nhất.
Cậu sẵn sàng chết đi với thân phận quái vật. Cậu chẳng sợ Polly ghét cậu nữa, những thứ mà Polly trao cho cậu đã đủ lắm rồi.
– Xin lỗi… xin lỗi, – Cậu ngó Polly, cậu nhẹ nhõm hơn hẳn khi đã hạ quyết tâm, cơn đau trong cơ thể nào có xá chi, cậu tiếp tục thều thào – ông Polly ơi, cho cháu xin lỗi.
Polly nhìn cậu chăm chú.
– Cháu… – An Chiết cười tươi, cậu ho húng hắng và giọt nước mắt bỗng lăn dài, nó ấm ngang ngửa máu. Cậu thở hổn hển đầy gian nan, nói với Polly rằng – cháu… lừa ông đó, cháu không phải con người bị quái vật truyền nhiễm. Cháu vốn là quái vật, cháu không phải người, cháu… cháu ăn gen của một người, cháu chỉ… trông giống người mà thôi.
Polly tựa hồ thoáng sững sốt giây lát, để rồi khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt lam xám nơi lão vương vấn nỗi buồn nhẹ tênh:
– Dẫu cháu có là thứ gì đi chăng nữa, thì cũng hãy kiên trì thêm một chốc được không?
An Chiết lắc đầu.
– Cháu không bị ốm – Cậu đáp – Tuổi thọ của cháu… chỉ dài chừng này thôi, chẳng thay đổi được… đừng cứu cháu nữa.
Cậu vừa dứt lời, Polly bèn ôm cậu thật chặt. Họ nhìn thẳng vào nhau, chìm vào khoảng lặng sầu thảm.
Tuổi thọ cố định của giống loài là điều mà ta chẳng tài nào cự lại nổi, nó vượt xa cả thương tích và bệnh tật. Ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn kết cục, không một ai có thể tránh thoát ngưỡng cửa do Chúa dựng nên, nếu như Chúa thật sự có tồn tại.
Trong quãng thinh lặng khiến con người ta chẳng thốt thành lời, An Chiết chợt nghe Polly nói một câu giữa gió rét thét gào.
Giây phút nó vọng bên tai, trái tim cậu bỗng nhiên đập loạn xạ. Câu nói đó quen thuộc quá đỗi, quen thuộc tới nỗi cậu ngỡ như mình vừa quay lại cái đêm đứng đối diện Lục Phong vào ba tháng trước, gió hôm ấy cũng mạnh khôn cùng.
Polly hỏi:
– Đang nắm thứ gì vậy?
An Chiết chả có điều gì phải giấu giếm Polly cả, cậu chầm chậm xòe tay mình ra.
Một chiếc phù hiệu bạc nằm lẳng lặng giữa lòng bàn tay An Chiết, đây, là biểu trưng cho thân phận thẩm phán giả của chàng trai nọ. Polly dời mắt sang chiếc phù hiệu kia và An Chiết thề rằng, cậu có thể nhìn thấu một nỗi sầu xa xăm nào đấy ẩn trong mắt lão.
Sau đấy Polly duỗi tay, lấy một món đồ ra khỏi túi áo mình, cầm nó trong lòng bàn tay.
An Chiết thoáng mở to hai mắt.
Đấy cũng là một chiếc phù hiệu màu bạc, cơ hồ giống hệt chiếc phù hiệu nơi cậu.
– Ông… – An Chiết ngớ người – ông là… thẩm phán giả ư?
– Đã từng thôi, – Polly khẽ đáp – ta là một kẻ phản bội.
Hết chương 75Gửi trưởng ếp xi J bé bỏng và bạn reader có ava luôn cười G, ở vài chương trước tớ có gáy rằng chi tiết về cụ Polly mãi mãi là ẩn số, ờm… Như hai người thấy đó, ẩn số đã được tiết lộ ở chương này… Mặc dù đã giải thích ở chương 71 về lí do tớ hay nhớ sai tình tiết rùi, nhưng mà vẫn bối rối qué…
Xin hứa đấy sẽ là lần phát ngôn ngu ngục cuối cùng, thề luôn… Nhục xỉu mất, mong là cả hai không bị hẫng hoặc có trải nghiệm không vui về sự cố lần (thứ n) này, chin nhỗi rất nhìu…
Btw xót Chiết quá, khóc bằng nhiều thứ tiếng ( ༎ຶ⌑༎ຶ)
Bình luận truyện