Cậy Quân Sủng
Chương 120: Ngoại truyện 9
Mười năm sau.
Gió lại thổi về sân nhỏ, bãi cỏ trong đình mới lên xanh mướt, cảnh xuân tràn trề trong Ngự Hoa Viên.
Đang là lúc sáng sớm, chỉ thấy một góc váy áo có màu sắc tươi đẹp, một nữ tử mặc cung trang bước ra từ dưới cây liễu.
Cung nữ đi theo phía sau Minh Trăn không còn là Thiên Cầm và Tân Dạ nữa, mấy năm trước, hai nàng ấy đã xuất giá ra khỏi cung, gả cho người trong sạch rồi. Hôm nay là cung nữ mới tới, cung nữ thận trọng đi theo bên cạnh hoàng hậu.
Thân thể của hoàng hậu yếu ớt, được hoàng đế coi như báu vật, đương nhiên các nàng phải hiểu rõ, ngày thường cũng không dám lơ là sơ ý.
“Mẫu hậu!”
Một tiếng trẻ con non nớt vang lên, Minh Trăn quay đầu lại, bộ diêu trên tóc lắc lư, hạt châu đong đưa mấy cái.
Hai cung nữ cười nói: “Là thái tử điện hạ tới.”
Năm năm trước, Minh Trăn hạ sinh một bé trai, thái tử sinh ra vào mùa đông, đúng lúc cũng là khoảng thời gian mà thân thể của Minh Trăn yếu ớt nhất. Thái tử cũng sinh non một tháng, hoàng hậu cũng suýt mất mạng, lúc ấy hoàng đế trông nom ngày đêm, cuối cùng mẫu tử đều bình an.
Lúc ấy, hai cung nữ Tử Uyển và Tử Hi đã vào cung rồi, ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm, rất sợ hoàng hậu không thể vượt qua cửa ải này, không biết hoàng đế dùng cách gì, cuối cùng thế mà mẫu tử lại bình an.
Lúc đó, thái tử nhỏ xíu xìu xiu, cả người tím tái, khóc cũng không khóc nổi, vốn tưởng rằng không thể nuôi lớn đứa nhỏ này được, trông có vẻ sẽ ch3t non, hiện tại thì sao…
Thái tử Kỳ Huyền chạy thẳng tới đây, nhào vào trong lồng ngực Minh Trăn, cơ thể Minh Trăn yếu ớt, suýt nữa đứng không vững.
Nàng sờ đầu thằng bé.
Cả người Kỳ Huyền toát mồ hôi, cho dù chỉ mặc áo đơn mỏng mùa xuân, sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, mà trên người bé cũng nóng hôi hổi.
Minh Trăn cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt và trên trán Kỳ Huyền.
Minh Trăn cười dịu dàng, nói: “Đã tập võ về rồi à?”
Kỳ Huyền làm nũng với mẫu hậu: “Phụ hoàng cố tình bắt nạt con, phụ hoàng bảo sư phụ cứ đánh mạnh vào, còn nói với sư phụ, cho dù con là thái tử thì cũng không cần khách khí với con.”
Trong lúc nói chuyện, Kỳ Huyền vén quần áo trên cánh tay mình lên, quả nhiên, trên cánh tay trắng nõn mịn màng như một mẩu ngó sen có một vài vết bầm tím.
Bình thường, thằng nhóc này thích đi theo bên cạnh Minh Trăn nhất, tính tình ngoan ngoãn nghe lời, cũng rất thông minh, đọc sách đã nhìn qua là không thể quên được, thuộc làu làu, thái phó dạy bé cũng khen bé vô cùng thông minh.
Khi mới sinh, cơ thể hơi yếu, vốn sinh ra đã yếu ớt, cũng khóc không ra tiếng, nhưng sau đó nuôi dưỡng rất tốt, hơn nữa bé trông thật sự rất giống Kỳ Sùng, hiện giờ còn cao hơn rất nhiều so với những đứa bé cùng tuổi.
Minh Trăn đau lòng xoa xoa cánh tay của con trai: “Mẫu hậu dẫn con về bôi thuốc.”
Kỳ Huyền ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Bé nắm lấy tay Minh Trăn, đi theo bên cạnh Minh Trăn giống như một cái đuôi nhỏ.
Các đường nét trên mặt Kỳ Huyền rất giống Kỳ Sùng nhưng lại ôn hòa hơn một chút, làn da lại trắng y như Minh Trăn, da thịt trắng mịn như ngọc khiến khuôn mặt bé càng như tranh vẽ, khiến cả người thằng nhóc này cũng càng xinh xắn hơn, có lúc người khác còn nhận nhầm bé là bé gái.
Nhưng nếu như mấy thằng nhóc cùng tuổi nhận nhầm bé thành bé gái thì chắc chắn sẽ bị bé đánh một trận.
Cũng không phải cậy thân phận thái tử để ỷ thế hiếp người mà là bản thân bé rất khỏe.
Minh Trăn bôi thuốc cho Kỳ Huyền, sau đó rửa sạch tay, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, nàng giữ Kỳ Huyền ở lại cung Khôn Đức rồi cùng nhau dùng bữa.
Đồ ăn sáng khá thanh đạm, hoành thánh măng dương xỉ non, bánh quảng hàn (1), canh kim ngọc (2), cá lư hấp.
(1) Bánh quảng hàn: làm từ bột gạo nếp giống như bánh dẻo Trung thu.
(2) Canh kim ngọc: canh ngọt làm từ khoai mỡ, hạt dẻ, mật ong.
Mặc dù Kỳ Huyền có xuất thân cao quý, bây giờ cũng chỉ mới năm tuổi nhưng thằng bé đã biết tự ăn cơm, đã sớm không cần những người khác hầu hạ mình. Hơn nữa ở trước mặt mẫu hậu, Kỳ Huyền cũng cho rằng bản thân mình là một nam tử hán nho nhỏ, sao có thể để người khác đút mình ăn bữa sáng chứ.
Bé ung dung dùng bữa, mọi cử chỉ hành động đều rất nhã nhặn, có cảm giác rất ngây thơ đáng yêu.
Bởi vì vừa mới tập võ về nên Kỳ Huyền còn chưa kịp thay quần áo trên người, vẫn mặc trang phục bó người màu xanh nước biển như cũ, tóc đen dùng ngọc quan búi lên, trông có vẻ rất hoạt bát lanh lợi.
Bé biết mẫu hậu không thích ăn cá là bởi vì xương cá, cá lư ít xương, cũng dễ gỡ. Bé gắp một miếng thịt bụng cá, tỉ mỉ gỡ xương, sau đó đặt vào trong bát của Minh Trăn: “Mời mẫu hậu ăn cá.”
Minh Trăn cười cười, ăn thịt cá mà Kỳ Huyền vừa gắp cho.
Kỳ Huyền cũng mỉm cười rất đáng yêu với mẫu hậu, trẻ con ấy mà, bất kể như thế nào cũng đều đáng yêu. Minh Trăn dùng ngón tay véo khuôn mặt trẻ con nho nhỏ mềm mại, Kỳ Huyền cũng sáp lại gần cho Minh Trăn nhéo.
Cứ ba tháng hoặc là ngày Lễ Tết, mệnh phụ sẽ vào cung bái kiến hoàng hậu, hôm nay vừa khéo cũng là ngày mà các vị phu nhân tiến cung. Minh Trăn và Kỳ Huyền cùng nhau dùng bữa xong thì bọn họ cũng tới.
Mấy năm trước, Khang vương qua đời, đương nhiên Kỳ Đình đã thừa kế vương vị, hiện giờ Minh Oái cũng trở thành Khang Vương phi.
Kỳ Huyền cũng đi theo Minh Trăn ra ngoài.
Mọi người ít khi gặp thái tử, hôm nay nhìn thấy Kỳ Huyền thì đều cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà thái tử điện hạ đã cao như vậy rồi, hơn nữa trông có vẻ cao lớn trưởng thành, tinh thần sức lực cũng rất dồi dào, cũng không giống dáng vẻ bệnh tật ốm yếu như trong lời đồn.
Người khác đều cho rằng hoàng hậu có thái tử dưới gối thì sẽ vô cùng nuông chiều, nuôi con trở nên vô cùng hư hỏng.
Nhưng thái tử trông có vẻ hơi lạnh lùng, còn nhỏ tuổi mà đã ít khi cười nói, nhìn thấy mọi người cũng không khiếp sợ, chỉ dùng đôi mắt phượng quét qua mọi người.
Mọi người vội vàng hành lễ với Minh Trăn.
Minh Trăn hiểu, đứa nhỏ này không thích nơi ồn ào ầm ĩ, hơn nữa rất lạnh lùng với người ngoài, giống y như đúc với tính cách của Kỳ Sùng. Đương nhiên nàng sẽ không bắt ép con cái phải trưởng thành theo mong muốn của mình, người đều có tính cách đặc trưng riêng, lạnh lùng một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Quyền lực và địa vị rất có tác dụng tẩm bổ cho con người, hơn nữa mọi người đều hiểu, Minh Trăn cũng không cần lục đục với ai ở trong cung. Những năm gần đây, dường như nàng không hề thay đổi, điều thay đổi duy nhất, có lẽ chính là càng trở nên kiều diễm quyến rũ hơn, bộ ng.ực càng đầy đặn gợi cảm hơn, trang điểm xinh đẹp, phong nhã tài hoa có một không hai, mọi cử chỉ hành động trong lúc lơ đãng đều như đang trêu chọc lòng người, cứ như thể hồ ly thành tinh vậy, tràn ngập phong thái thướt tha kiểu khác, cũng khó trách nhiều năm như vậy mà hoàng đế vẫn thâm tình không đổi, kiên quyết không thay lòng.
Minh Oái cũng lâu rồi không gặp thái tử, nàng ấy cười nói: “Quả thật điện hạ lại cao lên không ít rồi, ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy?”
Minh Trăn nói: “Bệ hạ cố ý mời một vị tiên sinh tới dạy thằng bé tập võ.”
Minh Oái hâm mộ nói: “Bệ hạ quan tâm tới thái tử như thế à?”
Đương nhiên Kỳ Sùng rất quan tâm tới đứa nhỏ này, dù sao cũng là con của A Trăn mà. Khi thái tử được mấy tháng, hắn đã tự mình vừa bế thái tử vừa xử lý tấu chương, kết quả thái tử nhúng một tay mực đóng dấu, cầm ngọc tỷ đóng dấu khắp nơi, nghịch ngợm đến nỗi muốn leo lên nóc nhà lật ngói luôn rồi.
Nhưng Kỳ Sùng vẫn rất có kiên nhẫn như cũ. Trẻ con nghịch ngợm chẳng hiểu cái gì, vẫn chưa thể xử lý khi mới được một, hai tuổi, chờ bé lớn lên rồi lại nói. Đợi nó mười bảy mười tám tuổi thì có thể một mình xử lý việc triều chính, hắn sẽ quẳng hết thảy cho đứa nhỏ này, chuyện tốt chuyện xấu cũng để cho đứa nhỏ này xử lý, hắn sẽ dẫn hoàng hậu đi du sơn ngoạn thủy.
Những năm qua, nhờ những cải cách chính trị sau khi Kỳ Sùng lên ngôi, triều Lăng nhanh chóng trở nên hùng mạnh thịnh vượng, cung điện mở toang các cổng, quan viên vạn nước mừng lạy đấng minh quân, kho lúa của dân chúng đầy ăp ắp, rất ít khi có đạo tặc gây sóng gió. Mấy năm trước, tân đế của Tây Hạ làm loạn, Kỳ Sùng lại khởi binh diệt Tây Hạ, các quốc gia nhỏ xung quanh đều cúi đầu xưng thần, nhập vào triều đình.
Phồn vinh hưng thịnh cũng thể hiện ở trong cung của hoàng hậu, từ trước đến nay Kỳ Sùng đều yêu quý nàng, cung Khôn Đức của hoàng hậu lại được sửa chữa lại, cái gọi là kim ốc tàng kiều (3) chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
(3) Kim ốc tàng Kiều: có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử.
Minh Trăn nói: “Bệ hạ vẫn luôn thích đứa nhỏ này, xưa nay đều có kiên nhẫn.”
Nàng cảm thấy cũng đến giờ rồi, nói với Kỳ Huyền: “Huyền Nhi, nên đi tìm thái phó để học bài rồi, bây giờ qua đó đi.”
Kỳ Huyền gật đầu: “Sang mai con lại đến thỉnh an mẫu hậu nhé.”
Bé vẫn luôn là một đứa bé ngoan ngoãn hiếu thuận, rất yêu thương người nhà.
Minh Oái và Minh Trăn thân nhau hơn một chút, mấy năm nay, hai tỷ muội cũng thường xuyên gặp nhau.
Đám người giải tán, Minh Oái mới nói với Minh Trăn: “Cuối cùng dạo này đã nhàn hơn một chút rồi. Nương nương, người vẫn còn trẻ, vì sao không sinh một đứa bé nữa với điện hạ chứ?”
Minh Trăn lắc đầu, nói: “Bệ hạ không muốn.”
Thật ra là thấy Minh Trăn quá đau khổ khi sinh Kỳ Huyền nên Kỳ Sùng không muốn Minh Trăn sinh con nữa.
Ở trong mắt Kỳ Sùng, Minh Trăn luôn luôn đều quan trọng hơn con cái, lúc trước khi Minh Trăn sinh con, Kỳ Sùng cũng nói với thái y, Kỳ Sùng muốn thái y giữ Minh Trăn.
Kể từ khi có thai đến khi nôn nghén lúc mang thai, ăn không được, tâm trạng khó chịu, mãi cho đến lúc sinh con như thể bước qua cửa tử, Kỳ Sùng đều nhìn ở trong mắt, cũng nhờ thuốc mà Quý Bách để lại năm đó, cuối cùng mới mẫu tử bình an.
Hắn hiểu rõ, đây là quá trình mà nữ tử chắc chắn phải vượt qua trước khi trở thành một người mẹ, nhưng mà sau khi Kỳ Sùng tận mắt chứng kiến thì không muốn Minh Trăn lại phải trải qua lần nữa.
Quả thật là quá tàn phá cơ thể, đời sau đều là tương lai nhưng Kỳ Sùng chỉ quý trọng hiện tại với Minh Trăn mà thôi.
Lúc ấy, hắn phải đưa Minh Trăn đến hành cung có suối nước nóng, tỉ mỉ điều dưỡng một năm mới miễn cưỡng điều dưỡng lại được.
Hơn nữa, nếu như lại có con, nếu là công chúa thì tốt, nếu là hoàng tử, mà ngôi vị hoàng đế chỉ có một, nếu dựa theo tuổi tác để kế vị thì đều là đích tử, vậy cũng không công bằng.
Người nhà họ Kỳ gia xưa nay không coi trọng tình thân, là người bừng bừng dã tâm, nếu huynh đệ tranh chấp vì ngôi vị hoàng đế, cuối cùng ngươi ch3t ta sống, vậy thì hình huống đó cũng không phải là thứ mà Kỳ Sùng muốn nhìn thấy.
Cân nhắc từ đủ loại nguyên nhân, Kỳ Sùng không để cho Minh Trăn có suy nghĩ mang thai nữa, ngày thường cũng vô cùng cẩn thận với nàng.
Minh Oái nói: “Cơ thể của muội không tốt, chỉ e bệ hạ sợ muội lại xảy ra chuyện không may, thật ra thì cũng đáng tiếc. Dạo này có một chuyện thú vị đã xảy ra trong kinh thành, muội đã nghe nói chưa?”
Minh Trăn không rõ lắm, hơi sửng sốt: “Chuyện thú vị gì?”
Minh Oái che miệng cười: “Vũ Văn Uyển ấy, năm xưa nàng ta không muốn gả cho công tử họ Sở kia, giả vờ ốm suốt một năm, sau đó, thật sự không rề rà được nữa nên mới gả đi. Nghe nói nàng ta bắt bẻ họ Sở kia đủ kiểu, ghét bỏ người ta khắp nơi, người đó cũng là thanh niên tuấn tú tài giỏi, nể mặt mũi của nhà Vũ Văn nên mới nhịn. Năm kia hắn được bệ hạ đề bạt làm ngự sử, có tự tin là lập tức đòi hòa ly rồi.”
Sở đại nhân cũng ghét tính cách ương ngạnh của nàng ta, rất ít khi ở chung phòng với nàng ta, bình thường chỉ ngủ ở trong phòng thiếp thất, vì thế thành hôn đã nhiều năm nhưng không có con, vì thế hoà li cũng đơn giản nhanh gọn lẹ.
Hầu như Minh Trăn đã quên hết những người này rồi: “Đúng là một đôi oán lữ.”
“Cuối cùng, đương nhiên là hai người bọn họ hòa li rồi, đã hòa li từ nửa năm trước.” Minh Oái nói: “Nhà Vũ Văn cảm thấy mất mặt, lại gả Vũ Văn Uyển cho một vị quan, phu nhân nhà vị quan này đã qua đời, trong nhà có mấy đứa bé, đứa lớn cũng đã thành thân rồi. Ông ta đã lớn tuổi mà cũng nóng tính, không trẻ tuổi dễ nói chuyện giống như họ Sở kia. Vũ Văn Uyển cũng sợ, chẳng dám nói gì, hiện tại đã ngoan ngoãn mang thai cho người ta rồi.”
Minh Trăn cầm một chiếc kéo bạc trong tay, yên lặng cắt tỉa cành lá cho hoa cỏ.
Nàng không để mấy chuyện này ở trong lòng, bởi vì chẳng liên quan gì tới nàng.
- -----oOo------
Gió lại thổi về sân nhỏ, bãi cỏ trong đình mới lên xanh mướt, cảnh xuân tràn trề trong Ngự Hoa Viên.
Đang là lúc sáng sớm, chỉ thấy một góc váy áo có màu sắc tươi đẹp, một nữ tử mặc cung trang bước ra từ dưới cây liễu.
Cung nữ đi theo phía sau Minh Trăn không còn là Thiên Cầm và Tân Dạ nữa, mấy năm trước, hai nàng ấy đã xuất giá ra khỏi cung, gả cho người trong sạch rồi. Hôm nay là cung nữ mới tới, cung nữ thận trọng đi theo bên cạnh hoàng hậu.
Thân thể của hoàng hậu yếu ớt, được hoàng đế coi như báu vật, đương nhiên các nàng phải hiểu rõ, ngày thường cũng không dám lơ là sơ ý.
“Mẫu hậu!”
Một tiếng trẻ con non nớt vang lên, Minh Trăn quay đầu lại, bộ diêu trên tóc lắc lư, hạt châu đong đưa mấy cái.
Hai cung nữ cười nói: “Là thái tử điện hạ tới.”
Năm năm trước, Minh Trăn hạ sinh một bé trai, thái tử sinh ra vào mùa đông, đúng lúc cũng là khoảng thời gian mà thân thể của Minh Trăn yếu ớt nhất. Thái tử cũng sinh non một tháng, hoàng hậu cũng suýt mất mạng, lúc ấy hoàng đế trông nom ngày đêm, cuối cùng mẫu tử đều bình an.
Lúc ấy, hai cung nữ Tử Uyển và Tử Hi đã vào cung rồi, ngày nào cũng thấp tha thấp thỏm, rất sợ hoàng hậu không thể vượt qua cửa ải này, không biết hoàng đế dùng cách gì, cuối cùng thế mà mẫu tử lại bình an.
Lúc đó, thái tử nhỏ xíu xìu xiu, cả người tím tái, khóc cũng không khóc nổi, vốn tưởng rằng không thể nuôi lớn đứa nhỏ này được, trông có vẻ sẽ ch3t non, hiện tại thì sao…
Thái tử Kỳ Huyền chạy thẳng tới đây, nhào vào trong lồng ngực Minh Trăn, cơ thể Minh Trăn yếu ớt, suýt nữa đứng không vững.
Nàng sờ đầu thằng bé.
Cả người Kỳ Huyền toát mồ hôi, cho dù chỉ mặc áo đơn mỏng mùa xuân, sáng sớm vẫn còn hơi lạnh, mà trên người bé cũng nóng hôi hổi.
Minh Trăn cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt và trên trán Kỳ Huyền.
Minh Trăn cười dịu dàng, nói: “Đã tập võ về rồi à?”
Kỳ Huyền làm nũng với mẫu hậu: “Phụ hoàng cố tình bắt nạt con, phụ hoàng bảo sư phụ cứ đánh mạnh vào, còn nói với sư phụ, cho dù con là thái tử thì cũng không cần khách khí với con.”
Trong lúc nói chuyện, Kỳ Huyền vén quần áo trên cánh tay mình lên, quả nhiên, trên cánh tay trắng nõn mịn màng như một mẩu ngó sen có một vài vết bầm tím.
Bình thường, thằng nhóc này thích đi theo bên cạnh Minh Trăn nhất, tính tình ngoan ngoãn nghe lời, cũng rất thông minh, đọc sách đã nhìn qua là không thể quên được, thuộc làu làu, thái phó dạy bé cũng khen bé vô cùng thông minh.
Khi mới sinh, cơ thể hơi yếu, vốn sinh ra đã yếu ớt, cũng khóc không ra tiếng, nhưng sau đó nuôi dưỡng rất tốt, hơn nữa bé trông thật sự rất giống Kỳ Sùng, hiện giờ còn cao hơn rất nhiều so với những đứa bé cùng tuổi.
Minh Trăn đau lòng xoa xoa cánh tay của con trai: “Mẫu hậu dẫn con về bôi thuốc.”
Kỳ Huyền ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”
Bé nắm lấy tay Minh Trăn, đi theo bên cạnh Minh Trăn giống như một cái đuôi nhỏ.
Các đường nét trên mặt Kỳ Huyền rất giống Kỳ Sùng nhưng lại ôn hòa hơn một chút, làn da lại trắng y như Minh Trăn, da thịt trắng mịn như ngọc khiến khuôn mặt bé càng như tranh vẽ, khiến cả người thằng nhóc này cũng càng xinh xắn hơn, có lúc người khác còn nhận nhầm bé là bé gái.
Nhưng nếu như mấy thằng nhóc cùng tuổi nhận nhầm bé thành bé gái thì chắc chắn sẽ bị bé đánh một trận.
Cũng không phải cậy thân phận thái tử để ỷ thế hiếp người mà là bản thân bé rất khỏe.
Minh Trăn bôi thuốc cho Kỳ Huyền, sau đó rửa sạch tay, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong, nàng giữ Kỳ Huyền ở lại cung Khôn Đức rồi cùng nhau dùng bữa.
Đồ ăn sáng khá thanh đạm, hoành thánh măng dương xỉ non, bánh quảng hàn (1), canh kim ngọc (2), cá lư hấp.
(1) Bánh quảng hàn: làm từ bột gạo nếp giống như bánh dẻo Trung thu.
(2) Canh kim ngọc: canh ngọt làm từ khoai mỡ, hạt dẻ, mật ong.
Mặc dù Kỳ Huyền có xuất thân cao quý, bây giờ cũng chỉ mới năm tuổi nhưng thằng bé đã biết tự ăn cơm, đã sớm không cần những người khác hầu hạ mình. Hơn nữa ở trước mặt mẫu hậu, Kỳ Huyền cũng cho rằng bản thân mình là một nam tử hán nho nhỏ, sao có thể để người khác đút mình ăn bữa sáng chứ.
Bé ung dung dùng bữa, mọi cử chỉ hành động đều rất nhã nhặn, có cảm giác rất ngây thơ đáng yêu.
Bởi vì vừa mới tập võ về nên Kỳ Huyền còn chưa kịp thay quần áo trên người, vẫn mặc trang phục bó người màu xanh nước biển như cũ, tóc đen dùng ngọc quan búi lên, trông có vẻ rất hoạt bát lanh lợi.
Bé biết mẫu hậu không thích ăn cá là bởi vì xương cá, cá lư ít xương, cũng dễ gỡ. Bé gắp một miếng thịt bụng cá, tỉ mỉ gỡ xương, sau đó đặt vào trong bát của Minh Trăn: “Mời mẫu hậu ăn cá.”
Minh Trăn cười cười, ăn thịt cá mà Kỳ Huyền vừa gắp cho.
Kỳ Huyền cũng mỉm cười rất đáng yêu với mẫu hậu, trẻ con ấy mà, bất kể như thế nào cũng đều đáng yêu. Minh Trăn dùng ngón tay véo khuôn mặt trẻ con nho nhỏ mềm mại, Kỳ Huyền cũng sáp lại gần cho Minh Trăn nhéo.
Cứ ba tháng hoặc là ngày Lễ Tết, mệnh phụ sẽ vào cung bái kiến hoàng hậu, hôm nay vừa khéo cũng là ngày mà các vị phu nhân tiến cung. Minh Trăn và Kỳ Huyền cùng nhau dùng bữa xong thì bọn họ cũng tới.
Mấy năm trước, Khang vương qua đời, đương nhiên Kỳ Đình đã thừa kế vương vị, hiện giờ Minh Oái cũng trở thành Khang Vương phi.
Kỳ Huyền cũng đi theo Minh Trăn ra ngoài.
Mọi người ít khi gặp thái tử, hôm nay nhìn thấy Kỳ Huyền thì đều cảm thấy kinh ngạc. Vậy mà thái tử điện hạ đã cao như vậy rồi, hơn nữa trông có vẻ cao lớn trưởng thành, tinh thần sức lực cũng rất dồi dào, cũng không giống dáng vẻ bệnh tật ốm yếu như trong lời đồn.
Người khác đều cho rằng hoàng hậu có thái tử dưới gối thì sẽ vô cùng nuông chiều, nuôi con trở nên vô cùng hư hỏng.
Nhưng thái tử trông có vẻ hơi lạnh lùng, còn nhỏ tuổi mà đã ít khi cười nói, nhìn thấy mọi người cũng không khiếp sợ, chỉ dùng đôi mắt phượng quét qua mọi người.
Mọi người vội vàng hành lễ với Minh Trăn.
Minh Trăn hiểu, đứa nhỏ này không thích nơi ồn ào ầm ĩ, hơn nữa rất lạnh lùng với người ngoài, giống y như đúc với tính cách của Kỳ Sùng. Đương nhiên nàng sẽ không bắt ép con cái phải trưởng thành theo mong muốn của mình, người đều có tính cách đặc trưng riêng, lạnh lùng một chút cũng không phải là chuyện xấu.
Quyền lực và địa vị rất có tác dụng tẩm bổ cho con người, hơn nữa mọi người đều hiểu, Minh Trăn cũng không cần lục đục với ai ở trong cung. Những năm gần đây, dường như nàng không hề thay đổi, điều thay đổi duy nhất, có lẽ chính là càng trở nên kiều diễm quyến rũ hơn, bộ ng.ực càng đầy đặn gợi cảm hơn, trang điểm xinh đẹp, phong nhã tài hoa có một không hai, mọi cử chỉ hành động trong lúc lơ đãng đều như đang trêu chọc lòng người, cứ như thể hồ ly thành tinh vậy, tràn ngập phong thái thướt tha kiểu khác, cũng khó trách nhiều năm như vậy mà hoàng đế vẫn thâm tình không đổi, kiên quyết không thay lòng.
Minh Oái cũng lâu rồi không gặp thái tử, nàng ấy cười nói: “Quả thật điện hạ lại cao lên không ít rồi, ăn cái gì mà lớn nhanh như vậy?”
Minh Trăn nói: “Bệ hạ cố ý mời một vị tiên sinh tới dạy thằng bé tập võ.”
Minh Oái hâm mộ nói: “Bệ hạ quan tâm tới thái tử như thế à?”
Đương nhiên Kỳ Sùng rất quan tâm tới đứa nhỏ này, dù sao cũng là con của A Trăn mà. Khi thái tử được mấy tháng, hắn đã tự mình vừa bế thái tử vừa xử lý tấu chương, kết quả thái tử nhúng một tay mực đóng dấu, cầm ngọc tỷ đóng dấu khắp nơi, nghịch ngợm đến nỗi muốn leo lên nóc nhà lật ngói luôn rồi.
Nhưng Kỳ Sùng vẫn rất có kiên nhẫn như cũ. Trẻ con nghịch ngợm chẳng hiểu cái gì, vẫn chưa thể xử lý khi mới được một, hai tuổi, chờ bé lớn lên rồi lại nói. Đợi nó mười bảy mười tám tuổi thì có thể một mình xử lý việc triều chính, hắn sẽ quẳng hết thảy cho đứa nhỏ này, chuyện tốt chuyện xấu cũng để cho đứa nhỏ này xử lý, hắn sẽ dẫn hoàng hậu đi du sơn ngoạn thủy.
Những năm qua, nhờ những cải cách chính trị sau khi Kỳ Sùng lên ngôi, triều Lăng nhanh chóng trở nên hùng mạnh thịnh vượng, cung điện mở toang các cổng, quan viên vạn nước mừng lạy đấng minh quân, kho lúa của dân chúng đầy ăp ắp, rất ít khi có đạo tặc gây sóng gió. Mấy năm trước, tân đế của Tây Hạ làm loạn, Kỳ Sùng lại khởi binh diệt Tây Hạ, các quốc gia nhỏ xung quanh đều cúi đầu xưng thần, nhập vào triều đình.
Phồn vinh hưng thịnh cũng thể hiện ở trong cung của hoàng hậu, từ trước đến nay Kỳ Sùng đều yêu quý nàng, cung Khôn Đức của hoàng hậu lại được sửa chữa lại, cái gọi là kim ốc tàng kiều (3) chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
(3) Kim ốc tàng Kiều: có một truyền thuyết cực kì nổi tiếng về Trần Hoàng hậu, đó là Kim ốc tàng kiều (金屋藏嬌), nghĩa là "nhà vàng cất người đẹp". Đây là một câu ngạn ngữ nổi tiếng, được biết đến như một lời định ước của phu quân đối với nguyên phối thê tử.
Minh Trăn nói: “Bệ hạ vẫn luôn thích đứa nhỏ này, xưa nay đều có kiên nhẫn.”
Nàng cảm thấy cũng đến giờ rồi, nói với Kỳ Huyền: “Huyền Nhi, nên đi tìm thái phó để học bài rồi, bây giờ qua đó đi.”
Kỳ Huyền gật đầu: “Sang mai con lại đến thỉnh an mẫu hậu nhé.”
Bé vẫn luôn là một đứa bé ngoan ngoãn hiếu thuận, rất yêu thương người nhà.
Minh Oái và Minh Trăn thân nhau hơn một chút, mấy năm nay, hai tỷ muội cũng thường xuyên gặp nhau.
Đám người giải tán, Minh Oái mới nói với Minh Trăn: “Cuối cùng dạo này đã nhàn hơn một chút rồi. Nương nương, người vẫn còn trẻ, vì sao không sinh một đứa bé nữa với điện hạ chứ?”
Minh Trăn lắc đầu, nói: “Bệ hạ không muốn.”
Thật ra là thấy Minh Trăn quá đau khổ khi sinh Kỳ Huyền nên Kỳ Sùng không muốn Minh Trăn sinh con nữa.
Ở trong mắt Kỳ Sùng, Minh Trăn luôn luôn đều quan trọng hơn con cái, lúc trước khi Minh Trăn sinh con, Kỳ Sùng cũng nói với thái y, Kỳ Sùng muốn thái y giữ Minh Trăn.
Kể từ khi có thai đến khi nôn nghén lúc mang thai, ăn không được, tâm trạng khó chịu, mãi cho đến lúc sinh con như thể bước qua cửa tử, Kỳ Sùng đều nhìn ở trong mắt, cũng nhờ thuốc mà Quý Bách để lại năm đó, cuối cùng mới mẫu tử bình an.
Hắn hiểu rõ, đây là quá trình mà nữ tử chắc chắn phải vượt qua trước khi trở thành một người mẹ, nhưng mà sau khi Kỳ Sùng tận mắt chứng kiến thì không muốn Minh Trăn lại phải trải qua lần nữa.
Quả thật là quá tàn phá cơ thể, đời sau đều là tương lai nhưng Kỳ Sùng chỉ quý trọng hiện tại với Minh Trăn mà thôi.
Lúc ấy, hắn phải đưa Minh Trăn đến hành cung có suối nước nóng, tỉ mỉ điều dưỡng một năm mới miễn cưỡng điều dưỡng lại được.
Hơn nữa, nếu như lại có con, nếu là công chúa thì tốt, nếu là hoàng tử, mà ngôi vị hoàng đế chỉ có một, nếu dựa theo tuổi tác để kế vị thì đều là đích tử, vậy cũng không công bằng.
Người nhà họ Kỳ gia xưa nay không coi trọng tình thân, là người bừng bừng dã tâm, nếu huynh đệ tranh chấp vì ngôi vị hoàng đế, cuối cùng ngươi ch3t ta sống, vậy thì hình huống đó cũng không phải là thứ mà Kỳ Sùng muốn nhìn thấy.
Cân nhắc từ đủ loại nguyên nhân, Kỳ Sùng không để cho Minh Trăn có suy nghĩ mang thai nữa, ngày thường cũng vô cùng cẩn thận với nàng.
Minh Oái nói: “Cơ thể của muội không tốt, chỉ e bệ hạ sợ muội lại xảy ra chuyện không may, thật ra thì cũng đáng tiếc. Dạo này có một chuyện thú vị đã xảy ra trong kinh thành, muội đã nghe nói chưa?”
Minh Trăn không rõ lắm, hơi sửng sốt: “Chuyện thú vị gì?”
Minh Oái che miệng cười: “Vũ Văn Uyển ấy, năm xưa nàng ta không muốn gả cho công tử họ Sở kia, giả vờ ốm suốt một năm, sau đó, thật sự không rề rà được nữa nên mới gả đi. Nghe nói nàng ta bắt bẻ họ Sở kia đủ kiểu, ghét bỏ người ta khắp nơi, người đó cũng là thanh niên tuấn tú tài giỏi, nể mặt mũi của nhà Vũ Văn nên mới nhịn. Năm kia hắn được bệ hạ đề bạt làm ngự sử, có tự tin là lập tức đòi hòa ly rồi.”
Sở đại nhân cũng ghét tính cách ương ngạnh của nàng ta, rất ít khi ở chung phòng với nàng ta, bình thường chỉ ngủ ở trong phòng thiếp thất, vì thế thành hôn đã nhiều năm nhưng không có con, vì thế hoà li cũng đơn giản nhanh gọn lẹ.
Hầu như Minh Trăn đã quên hết những người này rồi: “Đúng là một đôi oán lữ.”
“Cuối cùng, đương nhiên là hai người bọn họ hòa li rồi, đã hòa li từ nửa năm trước.” Minh Oái nói: “Nhà Vũ Văn cảm thấy mất mặt, lại gả Vũ Văn Uyển cho một vị quan, phu nhân nhà vị quan này đã qua đời, trong nhà có mấy đứa bé, đứa lớn cũng đã thành thân rồi. Ông ta đã lớn tuổi mà cũng nóng tính, không trẻ tuổi dễ nói chuyện giống như họ Sở kia. Vũ Văn Uyển cũng sợ, chẳng dám nói gì, hiện tại đã ngoan ngoãn mang thai cho người ta rồi.”
Minh Trăn cầm một chiếc kéo bạc trong tay, yên lặng cắt tỉa cành lá cho hoa cỏ.
Nàng không để mấy chuyện này ở trong lòng, bởi vì chẳng liên quan gì tới nàng.
- -----oOo------
Bình luận truyện