Cha Nuôi - Ngôn Tình
Chương 22: Tiểu mỹ thụ
Lưu Ly vội vã chạy đến công viên thì thấy Dĩ Phàm đã đợi sẵn ở đó rồi. Dĩ Phàm ngồi trên cái ghế đá dưới tán cây, gương mặt đờ đẫn xa xăm dường như có rất nhiều tâm sự. Lưu Ly bước tới, ngồi xuống cạnh Dĩ Phàm, cô hỏi:
"Dĩ Phàm, cậu... không sao chứ?" Dĩ Phàm ngẩng mặt lên, cậu khó xử nhìn Lưu Ly. Một lúc lâu sau Dĩ Phàm ấp úng:
"Lưu Ly... thích... thích một người có sai không?"
Lưu Ly hơi giật mình, đột nhiên lại hỏi cô câu này. Mà vốn dĩ câu hỏi này Lưu Ly cũng không biết trả lời, vì cô cũng không hiểu mình đang thích một người.... như vậy có sai không?
Lưu Ly cười cười không trả lời ngay, cô hỏi:
"Sao? Cậu thích ai rồi à?"
Bỗng nhiên Dĩ Phàm đỏ mặt, đỏ đến nỗi có thể luộc chín một con gà. Lưu Ly thấy vậy phá lên cười lớn:
"Hahaha, đại hiệp Lục Dĩ Phàm cuối cùng cũng có ý trung nhân rồi nhá? Ai ai ai mau nói cho chị em nhận mặt nào?"
Dĩ Phàm ngại ngùng, cậu đan hai ngón tay vào nhau, hơi xấu hổ nói:
"Tớ... người đó rất đẹp, rất phong độ, rất bản lĩnh, rất... rất tuyệt vời!"
Lưu Ly nghe tới đây... ừm.... KHOAN! Hình như có cái gì đó sai sai.... Dĩ Phàm thích một người con gái rất phong độ, rất... bản lĩnh? Cái này là sao? Cô khó hiểu nhìn cậu:
"Dĩ Phàm, cậu có chắc là đang miêu tả bạn gái không đó?"
Lúc này mặt cậu lại còn đỏ hơn hồi nãy, có thể thấy được cậu rất ngượng ngùng. Cậu nói khẽ:
"Là.... nam nhân!"
Đùng! Lưu Ly nghe như sét đánh giữa trời quang! Một đại soái ca Lục Dĩ Phàm người người thèm khát lại chính là một tiểu mỹ thụ... Ặc. Tin này đúng là rất sốt dẻo! Con gái trong trường mà biết là chúng nó khóc lóc đầy đường cho coi! Lưu Ly cũng không phải người cổ hữu lạc hậu, ngược lại cô còn có một chút máu hủ nữ trong người. Cô vội vàng tra hỏi:
"Ai... ai mà có thể làm Dĩ Phàm cậu động lòng vậy? Tớ rất muốn gặp người đó a!"
Dĩ Phàm nhìn Lưu Ly, cậu cúi đầu nói nhỏ:
"Người đó... cậu cũng biết đó!"
Lưu Ly lại càng bị hấp dẫn hơn, cô hỏi tiếp:
"Ai?"
Dĩ Phàm không dám nhìn vào mắt Lưu Ly, cậu nói:
"Tạm thời tớ chưa nói được, nhưng mà... cậu thấy tớ như vậy... có sao không?"
Lưu Ly vỗ vỗ vai Dĩ Phàm, giơ tay lên khích lệ:
"Tớ ủng hộ cậu hết mình, yên tâm. Mà hôm nay cậu hẹn tớ ra đây là để nhờ tớ tư vấn?"
"Ừm... tớ không biết làm sao nữa, người đó hình như không thích tớ lắm!"
Dĩ Phàm thở dài, Lưu Ly bất đắc dĩ nói:
"Yên tâm đi, thời gian sẽ cho cậu câu trả lời cậu muốn. Nhưng mà người đó... có phải là tính hướng giống cậu không mới là quan trọng?" Đây cũng là điều Lưu Ly lo lắng, nếu người ta thẳng, vậy thảm cho Dĩ Phàm rồi.
Dĩ Phàm lúc này ngẩng mặt lên, nói chắc ăn như bắp:
"Tớ nghe nói người đó không thích phụ nữ, còn từng có bạn trai luôn rồi. Cậu nói xem... như vậy có được không?"
Lưu Ly thở phào một hơi:
"Vậy được rồi" cô nhìn Dĩ Phàm:
"Cố gắng lên, tớ tin cậu sẽ thành công!"
Lưu Ly thật sự rất muốn biết, người nào có đủ khả năng đi bẻ cong một đại soái ca như Dĩ Phàm như vậy, đúng là cao nhân của cao nhân a ~
"Dĩ Phàm, cậu... không sao chứ?" Dĩ Phàm ngẩng mặt lên, cậu khó xử nhìn Lưu Ly. Một lúc lâu sau Dĩ Phàm ấp úng:
"Lưu Ly... thích... thích một người có sai không?"
Lưu Ly hơi giật mình, đột nhiên lại hỏi cô câu này. Mà vốn dĩ câu hỏi này Lưu Ly cũng không biết trả lời, vì cô cũng không hiểu mình đang thích một người.... như vậy có sai không?
Lưu Ly cười cười không trả lời ngay, cô hỏi:
"Sao? Cậu thích ai rồi à?"
Bỗng nhiên Dĩ Phàm đỏ mặt, đỏ đến nỗi có thể luộc chín một con gà. Lưu Ly thấy vậy phá lên cười lớn:
"Hahaha, đại hiệp Lục Dĩ Phàm cuối cùng cũng có ý trung nhân rồi nhá? Ai ai ai mau nói cho chị em nhận mặt nào?"
Dĩ Phàm ngại ngùng, cậu đan hai ngón tay vào nhau, hơi xấu hổ nói:
"Tớ... người đó rất đẹp, rất phong độ, rất bản lĩnh, rất... rất tuyệt vời!"
Lưu Ly nghe tới đây... ừm.... KHOAN! Hình như có cái gì đó sai sai.... Dĩ Phàm thích một người con gái rất phong độ, rất... bản lĩnh? Cái này là sao? Cô khó hiểu nhìn cậu:
"Dĩ Phàm, cậu có chắc là đang miêu tả bạn gái không đó?"
Lúc này mặt cậu lại còn đỏ hơn hồi nãy, có thể thấy được cậu rất ngượng ngùng. Cậu nói khẽ:
"Là.... nam nhân!"
Đùng! Lưu Ly nghe như sét đánh giữa trời quang! Một đại soái ca Lục Dĩ Phàm người người thèm khát lại chính là một tiểu mỹ thụ... Ặc. Tin này đúng là rất sốt dẻo! Con gái trong trường mà biết là chúng nó khóc lóc đầy đường cho coi! Lưu Ly cũng không phải người cổ hữu lạc hậu, ngược lại cô còn có một chút máu hủ nữ trong người. Cô vội vàng tra hỏi:
"Ai... ai mà có thể làm Dĩ Phàm cậu động lòng vậy? Tớ rất muốn gặp người đó a!"
Dĩ Phàm nhìn Lưu Ly, cậu cúi đầu nói nhỏ:
"Người đó... cậu cũng biết đó!"
Lưu Ly lại càng bị hấp dẫn hơn, cô hỏi tiếp:
"Ai?"
Dĩ Phàm không dám nhìn vào mắt Lưu Ly, cậu nói:
"Tạm thời tớ chưa nói được, nhưng mà... cậu thấy tớ như vậy... có sao không?"
Lưu Ly vỗ vỗ vai Dĩ Phàm, giơ tay lên khích lệ:
"Tớ ủng hộ cậu hết mình, yên tâm. Mà hôm nay cậu hẹn tớ ra đây là để nhờ tớ tư vấn?"
"Ừm... tớ không biết làm sao nữa, người đó hình như không thích tớ lắm!"
Dĩ Phàm thở dài, Lưu Ly bất đắc dĩ nói:
"Yên tâm đi, thời gian sẽ cho cậu câu trả lời cậu muốn. Nhưng mà người đó... có phải là tính hướng giống cậu không mới là quan trọng?" Đây cũng là điều Lưu Ly lo lắng, nếu người ta thẳng, vậy thảm cho Dĩ Phàm rồi.
Dĩ Phàm lúc này ngẩng mặt lên, nói chắc ăn như bắp:
"Tớ nghe nói người đó không thích phụ nữ, còn từng có bạn trai luôn rồi. Cậu nói xem... như vậy có được không?"
Lưu Ly thở phào một hơi:
"Vậy được rồi" cô nhìn Dĩ Phàm:
"Cố gắng lên, tớ tin cậu sẽ thành công!"
Lưu Ly thật sự rất muốn biết, người nào có đủ khả năng đi bẻ cong một đại soái ca như Dĩ Phàm như vậy, đúng là cao nhân của cao nhân a ~
Bình luận truyện