Cha Nuôi - Ngôn Tình
Chương 23: Thất bại
Lưu Ly vừa rời đi không bao lâu thì Ninh Ngọc liền tới. Cô ta đến xem xem kế hoạch của mình đã làm được đến đâu rồi. Ninh Ngọc tin rằng nếu Lưu Ly yêu Lục Dĩ Phàm thì sẽ khiến Diệp Sở đau khổ. Vì lần đó ở biệt thự, Ninh Ngọc đã được chứng kiến ánh mắt thâm tình của Diệp Sở dành cho Lưu Ly. Đó không đơn thuần chỉ là ánh mắt của người cha nuôi dành cho con gái, mà trong đó còn có cả sự yêu thương và chiếm hữu của một người đàn ông. Ninh Ngọc trải đời gần ba mươi năm nay, cô ta làm sao có thể không nhận ra được, mặc dù Diệp Sở che giấu rất kỹ nhưng với một người luôn quan tâm Diệp Sở như Ninh Ngọc thật sự không khó để nhận ra!
Một ánh mắt mà lại làm Ninh Ngọc ghen tỵ như vậy, cô ta nhất định phải khiến cho Diệp Sở nhìn thấy người mình yêu thương lại đi yêu thương một kẻ khác. Để hắn phải nếm trải nỗi đau mười năm nay cô ta đã chịu đựng vì hắn. Đứng ở ngoài cuộc vui của bọn họ, đau đến chết lòng nhưng vẫn không làm gì được...
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngàn vạn lần không ngờ ngay từ đầu kế hoạch đó đã phải định sẵn là thất bại...
Ninh Ngọc hớn hở đi đến, nhìn bóng lưng Lưu Ly ở phía xa, cô ta vỗ vỗ vai Lục Dĩ Phàm:
"Khá lắm, chị tin rằng con bé đó có lẽ đã thích em rồi!"
Lục Dĩ Phàm là con trai của Ninh Diệu Mỹ, Ninh Diệu Mỹ lại là em gái ruột của Ninh Diệu Công_ cha ruột của Ninh Ngọc. Vậy nên Ninh Ngọc là chị họ của Lục Dĩ Phàm, cô ta muốn mượn Lục Dĩ Phàm làm con cờ để trả món nợ tình loằng ngoằng mà Diệp Sở đã nợ cô ta mười năm trước. Tất cả cũng tự do Ninh Ngọc tự mình đa tình, sự kiêu ngạo trong dòng máu thế gia đã biến cô ta trở nên mù quáng.... Một tiểu thư thiên kim đài các trăm người theo đuổi nhưng lại bại dưới tay Diệp Sở, đã vậy còn không tiếc tự tôn mà chờ đợi hắn. Nhưng nhận lại vẫn chỉ là sự phũ phàng và ghét bỏ, ôm con tim thiếu nữ tổn thương của mình, Ninh Ngọc bắt đầu từ yêu chuyển thành hận...
Lục Dĩ Phàm lắc lắc đầu, cậu cúi đầu không nói gì. Hai bàn tay nắm lại với nhau. Ninh Ngọc nhận ra có điều bất ổn, cô ta bắt đầu gặng hỏi:
"Dĩ Phàm... có chuyện gì rồi sao? Lẽ nào con bé đó từ chối em rồi?"
Lục Dĩ Phàm vẫn lắc đầu, cậu lại cúi thấp hơn. Ninh Ngọc đổi sắc mặt, lấy tay nâng cằm Dĩ Phàm lên:
"Nói, em thất bại rồi sao? Hay nó đã thích người khác?"
Lục Dĩ Phàm bị ép buộc nhìn vào mắt của Ninh Ngọc, cậu như muốn khóc, cậu nói:
"Chị Ngọc, em làm hết cách rồi. Nhưng em vẫn không thể theo đuổi Lưu Ly được. Cậu ấy... em và cậu ấy... căn bản đã không được!"
Gương mặt Ninh Ngọc trở nên vặn vẹo dữ tợn, cô ta siết cằm của Lục Dĩ Phàm:
"Em nói cái gì? Đừng quên, khi công ty nhà em phá sản là do chính tay chị lượm về. Em bây giờ muốn lật lọng phải không? Trước đây chẳng phải chính em đã hứa với chị sẽ làm tốt chuyện này hay sao? Lục Dĩ Phàm, em còn muốn gì nữa hả?"
---------------------------------------------------------------------------
Một ánh mắt mà lại làm Ninh Ngọc ghen tỵ như vậy, cô ta nhất định phải khiến cho Diệp Sở nhìn thấy người mình yêu thương lại đi yêu thương một kẻ khác. Để hắn phải nếm trải nỗi đau mười năm nay cô ta đã chịu đựng vì hắn. Đứng ở ngoài cuộc vui của bọn họ, đau đến chết lòng nhưng vẫn không làm gì được...
Nhưng người tính không bằng trời tính, ngàn vạn lần không ngờ ngay từ đầu kế hoạch đó đã phải định sẵn là thất bại...
Ninh Ngọc hớn hở đi đến, nhìn bóng lưng Lưu Ly ở phía xa, cô ta vỗ vỗ vai Lục Dĩ Phàm:
"Khá lắm, chị tin rằng con bé đó có lẽ đã thích em rồi!"
Lục Dĩ Phàm là con trai của Ninh Diệu Mỹ, Ninh Diệu Mỹ lại là em gái ruột của Ninh Diệu Công_ cha ruột của Ninh Ngọc. Vậy nên Ninh Ngọc là chị họ của Lục Dĩ Phàm, cô ta muốn mượn Lục Dĩ Phàm làm con cờ để trả món nợ tình loằng ngoằng mà Diệp Sở đã nợ cô ta mười năm trước. Tất cả cũng tự do Ninh Ngọc tự mình đa tình, sự kiêu ngạo trong dòng máu thế gia đã biến cô ta trở nên mù quáng.... Một tiểu thư thiên kim đài các trăm người theo đuổi nhưng lại bại dưới tay Diệp Sở, đã vậy còn không tiếc tự tôn mà chờ đợi hắn. Nhưng nhận lại vẫn chỉ là sự phũ phàng và ghét bỏ, ôm con tim thiếu nữ tổn thương của mình, Ninh Ngọc bắt đầu từ yêu chuyển thành hận...
Lục Dĩ Phàm lắc lắc đầu, cậu cúi đầu không nói gì. Hai bàn tay nắm lại với nhau. Ninh Ngọc nhận ra có điều bất ổn, cô ta bắt đầu gặng hỏi:
"Dĩ Phàm... có chuyện gì rồi sao? Lẽ nào con bé đó từ chối em rồi?"
Lục Dĩ Phàm vẫn lắc đầu, cậu lại cúi thấp hơn. Ninh Ngọc đổi sắc mặt, lấy tay nâng cằm Dĩ Phàm lên:
"Nói, em thất bại rồi sao? Hay nó đã thích người khác?"
Lục Dĩ Phàm bị ép buộc nhìn vào mắt của Ninh Ngọc, cậu như muốn khóc, cậu nói:
"Chị Ngọc, em làm hết cách rồi. Nhưng em vẫn không thể theo đuổi Lưu Ly được. Cậu ấy... em và cậu ấy... căn bản đã không được!"
Gương mặt Ninh Ngọc trở nên vặn vẹo dữ tợn, cô ta siết cằm của Lục Dĩ Phàm:
"Em nói cái gì? Đừng quên, khi công ty nhà em phá sản là do chính tay chị lượm về. Em bây giờ muốn lật lọng phải không? Trước đây chẳng phải chính em đã hứa với chị sẽ làm tốt chuyện này hay sao? Lục Dĩ Phàm, em còn muốn gì nữa hả?"
---------------------------------------------------------------------------
Bình luận truyện