Chàng Rể Trường Sinh

Chương 322: “Mày yên tâm, tao sẽ đi tìm Hàn Hàn”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Dũng túm chặt lấy cổ tay gã đàn ông, dùng sức bóp khiến hắn ta hét toáng lên. Cô trợ lý nghe vậy thì cố gắng vùng vẫy thoát khỏi bàn tay gã, nép sau người Đinh Dũng.  

“Mày là ai? Mau thả đại ca tao ra”, thấy đại ca bị Đinh Dũng bóp đau đớn như vậy, một tên khác vội xông đến, chỉ vào Đinh Dũng mà nạt: “Dám đánh người trong công ty, tao thấy mày chán sống rồi đấy”.  

Nghe vậy, Đinh Dũng lạnh giọng, thả cổ tay gã đàn ông kia ra: “Mày còn biết đây là công ty à? Trong văn phòng của tập đoàn mà lại ra tay với một cô gái như vậy, hai đứa chúng mày còn không bằng súc sinh”.  

“Sao công ty lại có loại người như chúng mày nhỉ? Chúng mày là người của phòng nào?”, Đinh Dũng tối sầm mặt, trước đó anh không quan tâm tới việc của tập đoàn Hàn Thị, kể cả sau khi Hàn Phương Nhiên vào tập đoàn, anh cũng chỉ giúp cô ký kết vài hợp đồng chứ không hề chính thức đi sâu vào tập đoàn hay tìm hiểu tình hình của tập đoàn làm gì.  

Advertisement

Thế nhưng hiện giờ vấn đề của tập đoàn Hàn Thị không phải ít nữa rồi.  

Ở công trình thì rút ruột, đến toà nhà tổng công ty mà còn xuất hiện cảnh ức hiếp người thế này, nếu như trong tập đoàn đều là những người thế này thì e rằng ngày mà tập đoàn Hàn Thị sụp đổ không còn xa nữa.  

“Mày là ai? Người của phòng nào?”, nghe Đinh Dũng hỏi vậy, hai tên kia cũng hắng giọng. Gã đàn ông bị Đinh Dũng bóp vào cổ tay mặt mày khó coi thấy rõ, hắn chỉ vào Đinh Dũng mà nghiến răng ken két: “Tiểu tử, mày xong đời rồi đấy, cho dù mày là người của phòng ban nào thì chỉ cần mấy lời nói vừa rồi của mày về Hàn thiếu gia thì mày đã đủ để bị khai trừ rồi. Tiền đồ của mày cũng không còn nữa đâu”.  

Advertisement

“Khai trừ tao? Sợ là chúng mày không có cái quyền ấy đâu”, Đinh Dũng nheo mắt lạnh lùng nói.  

Mãi tới lúc này, cô trợ lý kia mới phản ứng lại kịp, thẫn thờ nhìn Đinh Dũng, và hít vào một hơi thật sâu, bụm miệng nói: “Là, là anh, anh Đinh, anh tới đây từ bao giờ vậy?”  

“Chị Phương Nhiên đâu? Chị ấy sao rồi ạ, anh đã tìm thấy chị ấy chưa?”, sau khi hỏi một loạt câu hỏi, cô trợ lý mới cảm nhận được thái độ thất lễ của mình.  

Nghe vậy, Đinh Dũng không khỏi vui mừng, xem ra cô trợ lý này rất quan tâm tới Hàn Phương Nhiên, nên anh mới gật đầu nói: “Cô ấy vẫn khoẻ, đang ở nhà nghỉ ngơi, chắc một thời gian nữa là có thể quay lại công ty rồi”.  

“Mày là cái thá gì? Là cái gì ở tập đoàn Hàn Thị?”, lúc này, hai gã đàn ông kia nghe Đinh Dũng nói vậy thì biến sắc, lập tức chỉ vào Đinh Dũng: “Ăn nói hàm hồ, mau cút ra khỏi đây cho tao, nếu không đừng trách tao không khách khí”.  

Mặc dù danh tiếng của Đinh Dũng ở công ty này rất vang dội, mọi người đều biết nhà họ Hàn có một tên ở rể ăn hại, nhưng những người từng gặp Đinh Dũng thì không nhiều. Cả hai tên này rõ ràng không biết Đinh Dũng.  

Lúc này nghe bọn họ nói vậy, Đinh Dũng chỉ lắc đầu và ngồi bên cạnh trợ lý của Hàn Phương Nhiên sau đó mới quay đầu nhìn cả hai tên kia, mặt mày lạnh hẳn lại.  

“Nhìn cái gì? Giờ tao lại thấy mày và cô ta có tình ý đấy, mày rốt cục là người phòng nào?”, cảm nhận được ánh mắt Đinh Dũng, hai tên kia giật mình: “Lẽ nào mày còn không biết tập đoàn này cấm yêu đương à?”  

“Tao nói tao là người của tập đoàn Hàn Thị từ bao giờ?”, Đinh Dũng lạnh lùng nhìn cả hai tên, giọng nói như hàn băng.  

“Mày không phải là người của tập đoàn Hàn Thị? Vậy mày còn dám ở đây mà hống hách à?” nghe Đinh Dũng nói vậy, cả hai tên kia thẫn thờ, sau đó chúng lập tức hét lên: “Bảo vệ đâu, gọi bảo vệ, đuổi tên này ra ngoài”.  

Cô trợ lý kia nghe thế thì biến sắc, vội chỉ vào gã đàn ông kia mà nạt: “Đợi đã, Trương Bưu, anh có biết anh ấy là ai không hả? Nếu anh đuổi anh ấy đi thì đôi đảm bảo anh phải hối hận”.  

“Ừm?”, gã đàn ông được gọi với cái tên Trương Bưu cau mày, nhìn Đinh Dũng một lượt, đột nhiên bật cười: “Ăn mặc thì chả ra làm sao, từ đầu đến chân toàn hàng rẻ tiền thì còn có thể là ai?”  

“Còn bảo tôi phải hối hận? Các người là cái thá gì ở tập đoàn Hàn Thị? Làm gì được tôi?”, Trương Bưu nhìn Đinh Dũng và cô trợ lý bằng ánh mắt dè bỉu, vẻ mặt cao ngạo, “vả lại mấy việc thế này đều là do thiếu gia Hàn Hàn dặn dò, nếu các người không hài lòng thì có thể đi tìm thiếu gia Hàn Hàn mà nói”.  

“Mày yên tâm, tao sẽ đi tìm Hàn Hàn”, không đợi Trương Bưu nói xong, Đinh Dũng đã gật đầu, giơ tay vỗ vai hắn, nói: “Có điều, trước khi tao tìm hắn, tao thấy cần phải giúp hắn dạy dỗ lại nhân viên cách làm người”.  

Dứt lời, bàn tay Đinh Dũng đặt lên vai Trương Bưu bóp chặt khiến hắn ta gào thét, trán vã mồ hôi: “Mày, mày muốn làm gì hả? Thả tao ra, thả thao ra”.  

“Thả anh Bưu ra, mày dám ra tay ở đây à? Mày có biết anh Bưu là ai không hả?”, tên còn lại thấy vậy thì lập tức chỉ vào Đinh Dũng: “Anh Bưu là người mà thiếu gia Hàn Hàn cử tới, mày dám đụng tới anh Bưu thì chính là không coi thiếu gia Hàn Hàn ra gì. Thiếu gia sẽ không tha cho mày đâu”.  

“Còn không mau thả anh Bưu ra”, tên còn lại dù mặt mày giảo hoạt nhưng không dám lại gần Đinh Dũng.  

Nghe vậy, Đinh Dũng hắng giọng, thả lỏng tay ra, sau đó khẽ vỗ, bàn tay anh như lướt trên bả vai Trương Bưu nhưng trên thực tế thì chẳng khác gì ngọn núi nặng tựa nghìn cân đang đè lên vai hắn cả.  

Bịch! Tên Trương Bưu vừa được thả ra, còn chưa kịp thở thì đã cảm nhận được phần vai của mình đau đớn, hắn lảo đảo rồi ngồi phịch xuống đất.  

“Mày!”, Trương Bưu tái mét mặt, chỉ vào Đinh Dũng, nhưng hắn còn chưa nói được thêm gì thì đầu ngón tay đã bị Đinh Dũng nắm lại, khẽ bẻ. Trương Bưu hét lên thảm thiết.  

“Anh Đinh…”, thấy Đinh Dũng dạy dỗ Trương Bưu, cô trợ lý đương nhiên hả dạ, thế nhưng hai tên này quả thực là người của Hàn Hàn, nếu để Hàn Hàn biết thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.  

“Yên tâm, từ nay về sau, công ty sẽ không xuất hiện tình trạng này nữa”, Đinh Dũng quay đầu nhìn cô trợ lý, vẻ mặt tự tin, sau đó anh nhìn sang Trương Bưu: “Đi, đưa tao đi gặp chủ của mày”.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện