Chanh Xanh
Chương 84: Ngoại truyện 11
Sau khi xem xong Street Dance biểu diễn, ba người lại chơi thêm vài trò chơi dành cho ba con, chơi suốt cả ngày đến tối mới về nhà.
Lúc cả nhà vào nhà họ Đường để đón con thì Tiểu Trình Hi đang ngủ ở trên giường em bé, bên cạnh là Đường Gia Ngật.
Hai bé con có tư thế ngủ giống nhau, nhắm mắt, hơi thở đều đều.
Mấu chốt là… hai đứa còn nắm tay nhau.
Trình Tinh Lâm thấy thế thì rất ngứa tay muốn đánh người.
Đường Tinh Chu cầm bức tranh xấu xí ở trên bàn lên, chưa cho Lộ Dĩ Nịnh, “Đây là bức tranh Hi Hi vẽ chiều nay, em mang về đi.”
Lộ Dĩ Nịnh đưa tay nhận lất, “Cảm ơn anh Tinh Chu, hôm nay làm phiền anh chăm sóc con bé rồi.”
Đường Tinh Chu xua tay, “Người một nhà cả, không phải xa lạ gì.”
Trình Tinh Lâm bên cạnh xù lông, “Ai người một nhà với anh.”
Đường Tinh Chu chỉ hai đứa nhóc đang nằm ngủ bên nhau, “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Trình Tinh Lâm tức giận lắm, cũng may Lộ Dĩ Nịnh kịp thời khuyên can anh, nói rằng con gái ngủ rồi, đừng gây tiếng động mạnh đánh thức con.
Trình Tinh Lâm bế Tiểu Trình Hi lên, hậm hực mà đi.
Lộ Dĩ Nịnh cười xin lỗi Đường Tinh Chu, sau đó cũng đưa Tiểu Trình Tục về căn nhà đối diện.
—
Hôm nay Tiểu Trình Tục chơi đùa cả ngày nên quần áo thấm đẫm mồ hôi, Lộ Dĩ Nịnh giúp cậu bé tắm rửa trước.
Cô xả nước ấm ra bồn tắm, thấy độ ấm vừa rồi thì mới c ởi quần áo cho Tiểu Trình Tục.
Tiểu Trình Tục ngồi trong bồn, con vịt nhỏ thường chơi đùa với cậu bé bây giờ lại lẻ loi nổi trên mặt nước.
Trong tay cậu nhóc là Ultraman mà hôm nay cậu mới lấy được.
“Mẹ ơi nhìn nè, Ultraman biết bay.”
Cậu bé cầm Ultraman, xẹt qua không trung rồi bay đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh.
Lộ Dĩ Nịnh phối hợp, “Xịn quá ha.”
Cô nhìn cậu bé cười cười, vừa tắm cho con vừa hỏi: “Hôm nay Tiểu Tục chơi có vui không nào?”
Tiểu Trình Tục: “Vui ạ.”
“Ba rất giỏi, còn biết đá bóng nữa.”
“Ba của mấy bạn khác không đá hay bằng ba.”
“Tiểu Nhã còn bảo ba rất đẹp trai.”
“Con cũng thấy vậy, ba của mấy bạn khác không đẹp trai bằng ba con.”
“Hôm nay con được ngồi trên vai ba, được cao lớn.”
“Mấy bạn khác không cao bằng con.”
Tiểu Trình Tục nói liên tục, hiếm khi cậu nhóc nói nhiều đến vậy.
Đúng lúc Lộ Dĩ Nịnh giúp cậu bé tắm xong, ôm nhóc con ngồi trên đùi mình, sau đó lấy một cái khăn to để lau người cho con.
Cô lơ đãng mở miệng: “Vậy Tiểu Tục có cảm thấy ba rất thương con không?”
Lúc này Tiểu Trình Tục không nói gì.
Lộ Dĩ Nịnh bọc khăn tắm màu trắng quanh người con, nói sâu sắc: “Tiểu Tục, con phải tin rằng ba rất thương con.”
“Thương con giống như thương em vậy.”
Cô ôm chặt cậu nhóc, “Trước kia ba pha sữa cho con uống, tã cũng là ba thay, khi ngủ thì ba còn kể chuyện cho con nghe nữa đó.”
“Chỉ là ba cảm thấy bây giờ con đã lớn rồi, mà Hi Hi còn nhỏ nên ba mới chăm sóc em nhiều hơn.”
“Nhưng ba thương con giống như mẹ vậy.”
“Trong lòng ba mẹ, con và em đều quan trọng như nhau, đều là cục cưng của ba mẹ.”
“Con biết không?”
Tiểu Trình Tục gật đầu, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng vì ngâm mình quá lâu.
Cậu nhóc non nớt nói: “Con cũng yêu ba mẹ, cả em nữa.”
Lộ Dĩ Nịnh mềm lòng, không khỏi cúi người hôn một bên mặt con, “Tiểu Tục nhà mình ngoan quá.”
—
Lộ Dĩ Nịnh ôm cậu nhóc mềm mại ra khỏi phòng tắm, phát hiện trên giường có một lớn một nhỏ đang chơi đùa với nhau.
Không biết Tiểu Trình Hi tỉnh dậy khi nào, ngồi trong lòng ba, hai ba con cầm tờ giấy gì đó cùng nhau xem.
Lộ Dĩ Nịnh đi qua, đặt Tiểu Trình Tục trên giường.
Tiểu Trình Hi thấy mẹ, hai tay hai chân bắt đầu bò, giơ bức tranh trong tay mình ra, “Mẹ, vẽ tranh.”
Lộ Dĩ Nịnh duỗi tay ôm con gái, ánh mắt nhìn đồ vật trong tay con, phát hiện là bức tranh vừa mới lấy về.
Anh Tinh Chu bảo rằng đây là Tiểu Trình Hi vẽ.
Lộ Dĩ Nịnh nâng tay bé lên, cẩn thận nhìn nội dung bức tranh.
Trên bức tranh có mặt trời, dòng sông, hoa cỏ và một căn nhà, bên cạnh là bốn người.
Lộ Dĩ Nịnh chỉ vào một người, hỏi: “Đây là ai nào?”
Tiểu Trình Hi: “Mẹ.”
Lộ Dĩ Nịnh chỉ đứa bé nam đứng bên canh, “Còn đây?”
Tiểu Trình Hi: “Anh trai.”
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh đã nhìn ra, chắc Tiểu Trình Hi vẽ một nhà bốn người họ.
Cô cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của con, “Hi Hi giỏi quá, sau này con muốn làm hoạ sĩ à?”
Tiểu Trình Hi lắc đầu, “Làm, vợ, anh Gia Ngật.”
“Dì Đan ý, nói.”
Lộ Dĩ Nịnh: “…”
Tiểu Trình Tục bên cạnh lại hỏi, “Vợ của ba là mẹ, vậy sau này Hi Hi cũng làm vợ anh Gia Ngật hả?”
Trình Tinh Lâm lạnh mặt, “Bọn họ có mà nằm mơ đi!”
Anh ôm Tiểu Trình Hi từ trong lòng Lộ Dĩ Nịnh, mạnh mẽ đánh trống lảng sang chuyện khác, “Con buồn ngủ rồi, ba kể chuyện cho con nghe nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh bất lực lắc đầu.
…
Hai bé con được dỗ đi ngủ xong Trình Tinh Lâm ôm hai đứa đến giường em bé bên cạnh giường lớn.
Anh nhìn hai bé con có gương mặt giống nhau, biểu cảm đã dịu dàng hơn nhiều.
Lộ Dĩ Nịnh vừa mới uống một ly sữa bò ấm, lúc trở về phòng ngủ thì đã không nghe thấy tiếng ồn của bọn nhỏ nữa.
Cô bước nhẹ nhàng lại theo bản năng, hỏi nhỏ: “Ngủ rồi hả anh? Sao anh không ôm con lên giường?”
Trình Tinh Lâm bên cạnh ôm lấy bả vai cô, lẩm bẩm bên tai cô: “Đêm nay anh muốn ôm em ngủ.”
Mấy ngày trước hai đứa nhỏ quậy thật sự, đến giờ ngủ mà không chịu đi ngủ, khó khăn lắm Lộ Dĩ Nịnh mới dỗ được, sợ bị đánh thức nên cho bọn nhỏ nằm trên giường lớn luôn.
Vì thế ở giữa Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Nịnh có hai đứa nhỏ.
Mấy ngày nay Lộ Dĩ Nịnh cũng đã quen, nhất thời không nhận ra được vốn hai đứa nhỏ ngủ trên giường em bé.
Trình Tinh Lâm hay nói hai đứa nhỏ quấy rầy thế giới của hai người họ.
Người đàn ông này rất thường xuyên ghen tuông, ngay cả với con cái mình cũng thế.
Lộ Dĩ Nịnh nằm một bên, Trình Tinh Lâm cũng nằm xuống, nằm đối mặt ôm lấy cô.
Lộ Dĩ Nịnh vùi đầu vào lòng anh, đầu cọ cọ.
Cô sắp xếp từ ngữ rồi mở miệng, “Trình Tinh Lâm, sau này anh đừng nghiêm khắc với Tiểu Tục quá.”
Trình Tinh Lâm: “Nhóc con đó lại đi mách em à?”
“Không, chỉ là em cảm thấy anh thương Hi Hi quá, có những lúc sẽ không quan tâm đ ến Tiểu Tục.”
“Tính cách của thằng bé giống em lúc trước, ít nói, chuyện gì cũng giữ trong lòng.”
Lộ Dĩ Nịnh không khỏi nghẹn ngào, “Nhưng em không mong rằng thằng bé sẽ giống em.”
Con trai của cô quá ngoan, rất tốt với em gái mình, không tranh giành, ngay cả tình cảm cũng nhường nhịn.
Quá hiểu chuyện, đến mức làm cô đau lòng.
Thằng bé nhỏ như vậy vốn phải hồn nhiên vui tươi.
Trình Tinh Lâm biết cô nghĩ đến chuyện trước kia nên ôm chặt cô, chủ động nhận sai, “Em đừng khóc, là lỗi của anh.”
“Từ nhỏ ba đã nghiêm khắc với anh nên anh cảm thấy con trai nên độc lập sớm từ nhỏ.”
Lộ Dĩ Nịnh kéo quần áo anh, “Ý em không phải trách anh….”
Trình Tinh Lâm: “Anh biết.”
Anh biết anh nghĩ đến mình trước kia.
“A Nịnh, em đừng sợ, anh sẽ mãi luôn bên cạnh em, cũng sẽ cố gắng làm một người ba tốt.”
Lần đầu tiên làm ba mẹ, cả hai người đều thiếu kinh nghiệm, cần phải có thời gian để tôi luyện.
Nước mắt Lộ Dĩ Nịnh chảy xuống, nhẹ nhàng đáp tiếng
Lúc sau cô lại nói –
“Trình Tinh Lâm, em vẫn luôn biết ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc sống của em.”
Trở thành một nửa kia của cô, làm bạn cùng cô vượt qua quãng đời còn lại.
Cô thật sự cảm thấy mình rất may mắn, may mắn lắm mới gặp anh, gặp được ngôi sáng rực sáng nhất trong cuộc đời cô.
Người đàn ông nghe vậy thì cúi đầu hôn lên trán cô, vừa lưu luyến vừa thâm tình nói: “Anh cũng cảm ơn em, vì đã trở thành bà Trình của anh.”
Cả đời này, có em là đủ rồi.
*
Trước ngày sinh nhật của Lộ Dĩ Nịnh một ngày là thứ sáu.
Sáng sớm cô đã đến ban nhạc, trưởng đoàn tìm cô có việc.
Đến ban nhạc, trưởng đoàn nói với cô rằng hôm nay có mấy người ở đài truyền hình đến, lát nữa sẽ quay phim, là đoạn phim sinh hoạt ngày thường của ban nhạc họ.
Sau đó có phỏng vấn, hỏi Lộ Dĩ Nịnh có đồng ý lộ mặt hay không.
Lộ Dĩ Nịnh đồng ý không do dự.
Bắt đầu quay.
Đầu tiên là Lộ Dĩ Nịnh giới thiệu.
Cô mỉm cười nhìn vào camera, sau đó nói lời chào quen thuộc, “Chào mọi người, tôi là Ning.”
Tiếp đó nhiếp ảnh gia chụp hình, chỉ chụp ảnh đơn giản về sinh hoạt của bọn họ, cắt ghép thành một đoạn clip.
Cảnh cuối cùng, Lộ Dĩ Nịnh chào hỏi ngắn gọn, đột nhiên có một đứa bé xông vào màn hình ôm lấy đùi cô.
“Mẹ ơi~”
Bé con cố gắng muốn bò lên đùi mẹ mình, cho dù không đủ sức.
Lộ Dĩ Nịnh cúi người bế con lên, đưa lưng về phía màn hình, “Sao Hi Hi lại đến đây?”
Tiểu Trình Hi nắm lấy dây chuyền trước ngực cô, bắt đùa chơi đùa, “Ba đưa con tới.”
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh mới ngẩng đầu, thấy được người đàn ông phía sau camera.
Tiểu Trình Hi nhắc nhở cô,”Mẹ ơi, đi đón, anh trai.”
Bây giờ là giờ tan học, đúng là phải đến nhà trẻ đón Tiểu Trình Tục.
Đây cũng là lí do vì sao Trình Tinh Lâm đưa Tiểu Trình Hi đến đây.
Lộ Dĩ Nịnh hôn con gái, dịu dàng nói: “Được rồi, bây giờ đi thôi.”
Đúng lúc buổi phỏng vấn cũng lết thúc.
Cô ôm con gái đứng dậy, nhìn nhân viên phụ trách, “Vất vả cho mọi người rồi, nếu có cần quay bổ sung thì cứ nói cho tôi.”
Người phụ trách: “À, vâng.”
Trình Tinh Lâm đứng sau cô liền đi qua, anh cầm chiếc áo khoác màu xanh lam mà mình mang theo khoác lên cho cô, sau đó ôm Tiểu Trình Hi trong lòng cô, “Bên ngoài trời lạnh, em mặc thêm vào.”
Lộ Dĩ Nịnh cười với anh, sau đó nghe lời mặc áo vào.
Người đàn ông cài cúc lại cho cô, một tay ôm con gái, một tay nắm tay cô, đi ra cửa.
Nhiếp ảnh gia ở phía sau chụp được bóng dáng của hai người.
…
Bên phía nhà trẻ.
Lúc tan học luôn đông nghịt, các bạn nhỏ đều ngồi trong phòng học của mình để chờ ba mẹ đến đón.
Trình Tinh Lâm nắm tay Tiểu Trình Hi đứng ngoài cửa phòng học, Lộ Dĩ Nịnh kêu vào bên trong: “Tiểu Tục ơi.”
Tiểu Trình Tục nghe thấy tiếng mẹ liền nhìn qua cửa, sau đó đứng dậy, lấy cặp sách dặt trên ghế lên đeo vào lưng.
Cậu bé cúi người với cô giáo, “Tạm biệt cô Trần ạ.”
Cô Trần vẫy tay, “Tạm biệt Tiểu Trình Tục nhé.”
Đến khi Tiểu Trình Tục ra cửa, Lộ Dĩ Nịnh duỗi tay ôm con theo bản năng.
Vừa mới bế lên Lộ Dĩ Nịnh đã thấy nặng nề, buộc phải đặt con xuống.
Lộ Dĩ Nịnh cúi người, nói thẳng: “Tiểu Tục, con nặng lên rồi hả, sao mẹ không ôm được con nữa rồi?”
Tiểu Trình Tục lắc đầu, “Tiểu Tục không nặng, là cặp sách nặng.”
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh cũng mới phát hiện ra hôm nay cặp sách của con to hơn một chút, thậm chí còn phình lên.
Tiểu Trình Tục tháo cặp sách ra, mở khoá, chỉ vào bên trong, “Là quà ạ, các bạn tặng quà sinh nhật cho con.”
Hôm nay là thứ sáu, vì mai là cuối tuần không đi học nên cô Trần nói chuyện ngày mai là sinh nhật của cậu bé.
Các bạn học đều hát chúc sinh nhật, sau đó bắt đầu tặng quà.
Nhanh chóng nhét đầy cặp sách của cậu.
Lộ Dĩ Nịnh hiểu ra, xem ra con trai cô rất hoà đồng với các bạn.
Cô xoa đầu con, “Vậy Tiểu Tục đã nói cảm ơn các bạn chưa?”
Tiểu Trình Tục: “Rồi ạ.”
Vừa mới nói xong, đã có một cô bé đi tới, mặc áo lông dày màu hồng nhạt, bên cạnh còn có phần viền ren trắng, đôi mắt to tròn như búp bê.
Cô bé nhét hộp chocolate trong tay mình vào lòng Tiểu Trình Tục, cúi đầu, giọng nói lộ ra sự ngượng ngùng, đầy non nớt, “Trình Tục, cho cậu này.”
“Chocolate mà cậu thích.”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Tiểu Trình Tục: “Cảm ơn cậu.”
Cô gái nhỏ nhìn cậu một cái.
Rồi che mặt lại chạy đi mất.
Tiếp đó còn có cô bé mặc váy trắng dài chạy đến, cũng tặng chocolate cho Tiểu Trình Tục, nói hệt như cô bé lúc nãy.
Rồi chạy đi mất.
Liên tục có bốn năm cô bé làm giống nhau, nói y hệt nhau.
Mà Tiểu Trình Tục đã quen thế rồi, cứ mỗi lần cô bé nào tặng qùa cho cậu xong cậu đều nói “Cảm ơn”.
Lộ Dĩ Nịnh trợn mắt há hốc mồm nhìn: “…”
Con trai cô, ở trường học đào hoa đến vậy sao?
Cô ngồi xổm xuống, nhìn trong lòng con, cả những hộp chocolate trong cặp sách, cảm thấy lẫn lộn.
“Tiểu Tục thích ăn chocolate à?”
Tiểu Trình Tục lắc đầu, “Không ạ.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Vậy những bạn lúc nãy nói….”
Tiểu Trình Tục lấy một hộp chocolate trong lòng ngực mình đưa cho Tiểu Trình Hi đứng bên cạnh.
“Hi Hi thích.”
Tiểu Trình Hi tự nhiên nhận lấy, cười vui vẻ, lộ ra cái răng nhỏ, “Cảm ơn anh trai.”
Cô bé chỉ cặp sách trên mặt đất, đôi mắt toả sáng, “Tất cả đều cho Hi Hi ạ?”
Tiểu Trình Tục gật đầu không do dự.
Đột nhiên Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy sai sai.
Cô nhớ ra mấy ngày trước nói chuyện với Đan Ý.
Cô nói rằng cô thấy Tiểu Trình Tục cái gì cũng nhường cho em, đôi khi còn không biết cậu nhóc thích gì.
Nhưng Đan Ý lại đánh giá Tiểu Trình Tục –
“Nghe cậu nói thế thì mình cảm thấy, Tiểu Trình Tục nhà cậu ấy, là một đứa cuồng em gái.”
Cho đến này cô mới nhận ra.
Lúc cả nhà vào nhà họ Đường để đón con thì Tiểu Trình Hi đang ngủ ở trên giường em bé, bên cạnh là Đường Gia Ngật.
Hai bé con có tư thế ngủ giống nhau, nhắm mắt, hơi thở đều đều.
Mấu chốt là… hai đứa còn nắm tay nhau.
Trình Tinh Lâm thấy thế thì rất ngứa tay muốn đánh người.
Đường Tinh Chu cầm bức tranh xấu xí ở trên bàn lên, chưa cho Lộ Dĩ Nịnh, “Đây là bức tranh Hi Hi vẽ chiều nay, em mang về đi.”
Lộ Dĩ Nịnh đưa tay nhận lất, “Cảm ơn anh Tinh Chu, hôm nay làm phiền anh chăm sóc con bé rồi.”
Đường Tinh Chu xua tay, “Người một nhà cả, không phải xa lạ gì.”
Trình Tinh Lâm bên cạnh xù lông, “Ai người một nhà với anh.”
Đường Tinh Chu chỉ hai đứa nhóc đang nằm ngủ bên nhau, “Chuyện sớm hay muộn thôi.”
Trình Tinh Lâm tức giận lắm, cũng may Lộ Dĩ Nịnh kịp thời khuyên can anh, nói rằng con gái ngủ rồi, đừng gây tiếng động mạnh đánh thức con.
Trình Tinh Lâm bế Tiểu Trình Hi lên, hậm hực mà đi.
Lộ Dĩ Nịnh cười xin lỗi Đường Tinh Chu, sau đó cũng đưa Tiểu Trình Tục về căn nhà đối diện.
—
Hôm nay Tiểu Trình Tục chơi đùa cả ngày nên quần áo thấm đẫm mồ hôi, Lộ Dĩ Nịnh giúp cậu bé tắm rửa trước.
Cô xả nước ấm ra bồn tắm, thấy độ ấm vừa rồi thì mới c ởi quần áo cho Tiểu Trình Tục.
Tiểu Trình Tục ngồi trong bồn, con vịt nhỏ thường chơi đùa với cậu bé bây giờ lại lẻ loi nổi trên mặt nước.
Trong tay cậu nhóc là Ultraman mà hôm nay cậu mới lấy được.
“Mẹ ơi nhìn nè, Ultraman biết bay.”
Cậu bé cầm Ultraman, xẹt qua không trung rồi bay đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh.
Lộ Dĩ Nịnh phối hợp, “Xịn quá ha.”
Cô nhìn cậu bé cười cười, vừa tắm cho con vừa hỏi: “Hôm nay Tiểu Tục chơi có vui không nào?”
Tiểu Trình Tục: “Vui ạ.”
“Ba rất giỏi, còn biết đá bóng nữa.”
“Ba của mấy bạn khác không đá hay bằng ba.”
“Tiểu Nhã còn bảo ba rất đẹp trai.”
“Con cũng thấy vậy, ba của mấy bạn khác không đẹp trai bằng ba con.”
“Hôm nay con được ngồi trên vai ba, được cao lớn.”
“Mấy bạn khác không cao bằng con.”
Tiểu Trình Tục nói liên tục, hiếm khi cậu nhóc nói nhiều đến vậy.
Đúng lúc Lộ Dĩ Nịnh giúp cậu bé tắm xong, ôm nhóc con ngồi trên đùi mình, sau đó lấy một cái khăn to để lau người cho con.
Cô lơ đãng mở miệng: “Vậy Tiểu Tục có cảm thấy ba rất thương con không?”
Lúc này Tiểu Trình Tục không nói gì.
Lộ Dĩ Nịnh bọc khăn tắm màu trắng quanh người con, nói sâu sắc: “Tiểu Tục, con phải tin rằng ba rất thương con.”
“Thương con giống như thương em vậy.”
Cô ôm chặt cậu nhóc, “Trước kia ba pha sữa cho con uống, tã cũng là ba thay, khi ngủ thì ba còn kể chuyện cho con nghe nữa đó.”
“Chỉ là ba cảm thấy bây giờ con đã lớn rồi, mà Hi Hi còn nhỏ nên ba mới chăm sóc em nhiều hơn.”
“Nhưng ba thương con giống như mẹ vậy.”
“Trong lòng ba mẹ, con và em đều quan trọng như nhau, đều là cục cưng của ba mẹ.”
“Con biết không?”
Tiểu Trình Tục gật đầu, khuôn mặt tròn trịa đỏ bừng vì ngâm mình quá lâu.
Cậu nhóc non nớt nói: “Con cũng yêu ba mẹ, cả em nữa.”
Lộ Dĩ Nịnh mềm lòng, không khỏi cúi người hôn một bên mặt con, “Tiểu Tục nhà mình ngoan quá.”
—
Lộ Dĩ Nịnh ôm cậu nhóc mềm mại ra khỏi phòng tắm, phát hiện trên giường có một lớn một nhỏ đang chơi đùa với nhau.
Không biết Tiểu Trình Hi tỉnh dậy khi nào, ngồi trong lòng ba, hai ba con cầm tờ giấy gì đó cùng nhau xem.
Lộ Dĩ Nịnh đi qua, đặt Tiểu Trình Tục trên giường.
Tiểu Trình Hi thấy mẹ, hai tay hai chân bắt đầu bò, giơ bức tranh trong tay mình ra, “Mẹ, vẽ tranh.”
Lộ Dĩ Nịnh duỗi tay ôm con gái, ánh mắt nhìn đồ vật trong tay con, phát hiện là bức tranh vừa mới lấy về.
Anh Tinh Chu bảo rằng đây là Tiểu Trình Hi vẽ.
Lộ Dĩ Nịnh nâng tay bé lên, cẩn thận nhìn nội dung bức tranh.
Trên bức tranh có mặt trời, dòng sông, hoa cỏ và một căn nhà, bên cạnh là bốn người.
Lộ Dĩ Nịnh chỉ vào một người, hỏi: “Đây là ai nào?”
Tiểu Trình Hi: “Mẹ.”
Lộ Dĩ Nịnh chỉ đứa bé nam đứng bên canh, “Còn đây?”
Tiểu Trình Hi: “Anh trai.”
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh đã nhìn ra, chắc Tiểu Trình Hi vẽ một nhà bốn người họ.
Cô cúi đầu hôn lên gương mặt mềm mại của con, “Hi Hi giỏi quá, sau này con muốn làm hoạ sĩ à?”
Tiểu Trình Hi lắc đầu, “Làm, vợ, anh Gia Ngật.”
“Dì Đan ý, nói.”
Lộ Dĩ Nịnh: “…”
Tiểu Trình Tục bên cạnh lại hỏi, “Vợ của ba là mẹ, vậy sau này Hi Hi cũng làm vợ anh Gia Ngật hả?”
Trình Tinh Lâm lạnh mặt, “Bọn họ có mà nằm mơ đi!”
Anh ôm Tiểu Trình Hi từ trong lòng Lộ Dĩ Nịnh, mạnh mẽ đánh trống lảng sang chuyện khác, “Con buồn ngủ rồi, ba kể chuyện cho con nghe nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh bất lực lắc đầu.
…
Hai bé con được dỗ đi ngủ xong Trình Tinh Lâm ôm hai đứa đến giường em bé bên cạnh giường lớn.
Anh nhìn hai bé con có gương mặt giống nhau, biểu cảm đã dịu dàng hơn nhiều.
Lộ Dĩ Nịnh vừa mới uống một ly sữa bò ấm, lúc trở về phòng ngủ thì đã không nghe thấy tiếng ồn của bọn nhỏ nữa.
Cô bước nhẹ nhàng lại theo bản năng, hỏi nhỏ: “Ngủ rồi hả anh? Sao anh không ôm con lên giường?”
Trình Tinh Lâm bên cạnh ôm lấy bả vai cô, lẩm bẩm bên tai cô: “Đêm nay anh muốn ôm em ngủ.”
Mấy ngày trước hai đứa nhỏ quậy thật sự, đến giờ ngủ mà không chịu đi ngủ, khó khăn lắm Lộ Dĩ Nịnh mới dỗ được, sợ bị đánh thức nên cho bọn nhỏ nằm trên giường lớn luôn.
Vì thế ở giữa Trình Tinh Lâm và Lộ Dĩ Nịnh có hai đứa nhỏ.
Mấy ngày nay Lộ Dĩ Nịnh cũng đã quen, nhất thời không nhận ra được vốn hai đứa nhỏ ngủ trên giường em bé.
Trình Tinh Lâm hay nói hai đứa nhỏ quấy rầy thế giới của hai người họ.
Người đàn ông này rất thường xuyên ghen tuông, ngay cả với con cái mình cũng thế.
Lộ Dĩ Nịnh nằm một bên, Trình Tinh Lâm cũng nằm xuống, nằm đối mặt ôm lấy cô.
Lộ Dĩ Nịnh vùi đầu vào lòng anh, đầu cọ cọ.
Cô sắp xếp từ ngữ rồi mở miệng, “Trình Tinh Lâm, sau này anh đừng nghiêm khắc với Tiểu Tục quá.”
Trình Tinh Lâm: “Nhóc con đó lại đi mách em à?”
“Không, chỉ là em cảm thấy anh thương Hi Hi quá, có những lúc sẽ không quan tâm đ ến Tiểu Tục.”
“Tính cách của thằng bé giống em lúc trước, ít nói, chuyện gì cũng giữ trong lòng.”
Lộ Dĩ Nịnh không khỏi nghẹn ngào, “Nhưng em không mong rằng thằng bé sẽ giống em.”
Con trai của cô quá ngoan, rất tốt với em gái mình, không tranh giành, ngay cả tình cảm cũng nhường nhịn.
Quá hiểu chuyện, đến mức làm cô đau lòng.
Thằng bé nhỏ như vậy vốn phải hồn nhiên vui tươi.
Trình Tinh Lâm biết cô nghĩ đến chuyện trước kia nên ôm chặt cô, chủ động nhận sai, “Em đừng khóc, là lỗi của anh.”
“Từ nhỏ ba đã nghiêm khắc với anh nên anh cảm thấy con trai nên độc lập sớm từ nhỏ.”
Lộ Dĩ Nịnh kéo quần áo anh, “Ý em không phải trách anh….”
Trình Tinh Lâm: “Anh biết.”
Anh biết anh nghĩ đến mình trước kia.
“A Nịnh, em đừng sợ, anh sẽ mãi luôn bên cạnh em, cũng sẽ cố gắng làm một người ba tốt.”
Lần đầu tiên làm ba mẹ, cả hai người đều thiếu kinh nghiệm, cần phải có thời gian để tôi luyện.
Nước mắt Lộ Dĩ Nịnh chảy xuống, nhẹ nhàng đáp tiếng
Lúc sau cô lại nói –
“Trình Tinh Lâm, em vẫn luôn biết ơn anh, vì đã xuất hiện trong cuộc sống của em.”
Trở thành một nửa kia của cô, làm bạn cùng cô vượt qua quãng đời còn lại.
Cô thật sự cảm thấy mình rất may mắn, may mắn lắm mới gặp anh, gặp được ngôi sáng rực sáng nhất trong cuộc đời cô.
Người đàn ông nghe vậy thì cúi đầu hôn lên trán cô, vừa lưu luyến vừa thâm tình nói: “Anh cũng cảm ơn em, vì đã trở thành bà Trình của anh.”
Cả đời này, có em là đủ rồi.
*
Trước ngày sinh nhật của Lộ Dĩ Nịnh một ngày là thứ sáu.
Sáng sớm cô đã đến ban nhạc, trưởng đoàn tìm cô có việc.
Đến ban nhạc, trưởng đoàn nói với cô rằng hôm nay có mấy người ở đài truyền hình đến, lát nữa sẽ quay phim, là đoạn phim sinh hoạt ngày thường của ban nhạc họ.
Sau đó có phỏng vấn, hỏi Lộ Dĩ Nịnh có đồng ý lộ mặt hay không.
Lộ Dĩ Nịnh đồng ý không do dự.
Bắt đầu quay.
Đầu tiên là Lộ Dĩ Nịnh giới thiệu.
Cô mỉm cười nhìn vào camera, sau đó nói lời chào quen thuộc, “Chào mọi người, tôi là Ning.”
Tiếp đó nhiếp ảnh gia chụp hình, chỉ chụp ảnh đơn giản về sinh hoạt của bọn họ, cắt ghép thành một đoạn clip.
Cảnh cuối cùng, Lộ Dĩ Nịnh chào hỏi ngắn gọn, đột nhiên có một đứa bé xông vào màn hình ôm lấy đùi cô.
“Mẹ ơi~”
Bé con cố gắng muốn bò lên đùi mẹ mình, cho dù không đủ sức.
Lộ Dĩ Nịnh cúi người bế con lên, đưa lưng về phía màn hình, “Sao Hi Hi lại đến đây?”
Tiểu Trình Hi nắm lấy dây chuyền trước ngực cô, bắt đùa chơi đùa, “Ba đưa con tới.”
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh mới ngẩng đầu, thấy được người đàn ông phía sau camera.
Tiểu Trình Hi nhắc nhở cô,”Mẹ ơi, đi đón, anh trai.”
Bây giờ là giờ tan học, đúng là phải đến nhà trẻ đón Tiểu Trình Tục.
Đây cũng là lí do vì sao Trình Tinh Lâm đưa Tiểu Trình Hi đến đây.
Lộ Dĩ Nịnh hôn con gái, dịu dàng nói: “Được rồi, bây giờ đi thôi.”
Đúng lúc buổi phỏng vấn cũng lết thúc.
Cô ôm con gái đứng dậy, nhìn nhân viên phụ trách, “Vất vả cho mọi người rồi, nếu có cần quay bổ sung thì cứ nói cho tôi.”
Người phụ trách: “À, vâng.”
Trình Tinh Lâm đứng sau cô liền đi qua, anh cầm chiếc áo khoác màu xanh lam mà mình mang theo khoác lên cho cô, sau đó ôm Tiểu Trình Hi trong lòng cô, “Bên ngoài trời lạnh, em mặc thêm vào.”
Lộ Dĩ Nịnh cười với anh, sau đó nghe lời mặc áo vào.
Người đàn ông cài cúc lại cho cô, một tay ôm con gái, một tay nắm tay cô, đi ra cửa.
Nhiếp ảnh gia ở phía sau chụp được bóng dáng của hai người.
…
Bên phía nhà trẻ.
Lúc tan học luôn đông nghịt, các bạn nhỏ đều ngồi trong phòng học của mình để chờ ba mẹ đến đón.
Trình Tinh Lâm nắm tay Tiểu Trình Hi đứng ngoài cửa phòng học, Lộ Dĩ Nịnh kêu vào bên trong: “Tiểu Tục ơi.”
Tiểu Trình Tục nghe thấy tiếng mẹ liền nhìn qua cửa, sau đó đứng dậy, lấy cặp sách dặt trên ghế lên đeo vào lưng.
Cậu bé cúi người với cô giáo, “Tạm biệt cô Trần ạ.”
Cô Trần vẫy tay, “Tạm biệt Tiểu Trình Tục nhé.”
Đến khi Tiểu Trình Tục ra cửa, Lộ Dĩ Nịnh duỗi tay ôm con theo bản năng.
Vừa mới bế lên Lộ Dĩ Nịnh đã thấy nặng nề, buộc phải đặt con xuống.
Lộ Dĩ Nịnh cúi người, nói thẳng: “Tiểu Tục, con nặng lên rồi hả, sao mẹ không ôm được con nữa rồi?”
Tiểu Trình Tục lắc đầu, “Tiểu Tục không nặng, là cặp sách nặng.”
Lúc này Lộ Dĩ Nịnh cũng mới phát hiện ra hôm nay cặp sách của con to hơn một chút, thậm chí còn phình lên.
Tiểu Trình Tục tháo cặp sách ra, mở khoá, chỉ vào bên trong, “Là quà ạ, các bạn tặng quà sinh nhật cho con.”
Hôm nay là thứ sáu, vì mai là cuối tuần không đi học nên cô Trần nói chuyện ngày mai là sinh nhật của cậu bé.
Các bạn học đều hát chúc sinh nhật, sau đó bắt đầu tặng quà.
Nhanh chóng nhét đầy cặp sách của cậu.
Lộ Dĩ Nịnh hiểu ra, xem ra con trai cô rất hoà đồng với các bạn.
Cô xoa đầu con, “Vậy Tiểu Tục đã nói cảm ơn các bạn chưa?”
Tiểu Trình Tục: “Rồi ạ.”
Vừa mới nói xong, đã có một cô bé đi tới, mặc áo lông dày màu hồng nhạt, bên cạnh còn có phần viền ren trắng, đôi mắt to tròn như búp bê.
Cô bé nhét hộp chocolate trong tay mình vào lòng Tiểu Trình Tục, cúi đầu, giọng nói lộ ra sự ngượng ngùng, đầy non nớt, “Trình Tục, cho cậu này.”
“Chocolate mà cậu thích.”
“Sinh nhật vui vẻ!”
Tiểu Trình Tục: “Cảm ơn cậu.”
Cô gái nhỏ nhìn cậu một cái.
Rồi che mặt lại chạy đi mất.
Tiếp đó còn có cô bé mặc váy trắng dài chạy đến, cũng tặng chocolate cho Tiểu Trình Tục, nói hệt như cô bé lúc nãy.
Rồi chạy đi mất.
Liên tục có bốn năm cô bé làm giống nhau, nói y hệt nhau.
Mà Tiểu Trình Tục đã quen thế rồi, cứ mỗi lần cô bé nào tặng qùa cho cậu xong cậu đều nói “Cảm ơn”.
Lộ Dĩ Nịnh trợn mắt há hốc mồm nhìn: “…”
Con trai cô, ở trường học đào hoa đến vậy sao?
Cô ngồi xổm xuống, nhìn trong lòng con, cả những hộp chocolate trong cặp sách, cảm thấy lẫn lộn.
“Tiểu Tục thích ăn chocolate à?”
Tiểu Trình Tục lắc đầu, “Không ạ.”
Lộ Dĩ Nịnh: “Vậy những bạn lúc nãy nói….”
Tiểu Trình Tục lấy một hộp chocolate trong lòng ngực mình đưa cho Tiểu Trình Hi đứng bên cạnh.
“Hi Hi thích.”
Tiểu Trình Hi tự nhiên nhận lấy, cười vui vẻ, lộ ra cái răng nhỏ, “Cảm ơn anh trai.”
Cô bé chỉ cặp sách trên mặt đất, đôi mắt toả sáng, “Tất cả đều cho Hi Hi ạ?”
Tiểu Trình Tục gật đầu không do dự.
Đột nhiên Lộ Dĩ Nịnh cảm thấy sai sai.
Cô nhớ ra mấy ngày trước nói chuyện với Đan Ý.
Cô nói rằng cô thấy Tiểu Trình Tục cái gì cũng nhường cho em, đôi khi còn không biết cậu nhóc thích gì.
Nhưng Đan Ý lại đánh giá Tiểu Trình Tục –
“Nghe cậu nói thế thì mình cảm thấy, Tiểu Trình Tục nhà cậu ấy, là một đứa cuồng em gái.”
Cho đến này cô mới nhận ra.
Bình luận truyện