Chanh Xanh
Chương 85: Ngoại truyện 12: Xong
Trở về nhà của bốn người.
Sau khi xe tắt máy, Trình Tinh Lâm mới mở cửa xe ra.
Lộ Dĩ Nịnh từ ghế sau xuống xe, sau đó ôm hai nhóc con xuống mặt đất.
Đúng lúc gặp 3 người nhà Đường Tinh Chu trở về.
Tiểu Trình Hi hô lên đầu tiên: “Anh Gia Ngật!”
Vốn Đường Gia Ngật đang được mẹ nắm tay, một tay khác là đang cầm cái hộp gì đó.
Thấy Tiểu Trình Hi, cậu buông tay mẹ ra, đi đến phía cô bé.
Cậu duỗi tay, đưa hộp chocolatete trong tay mình cho cô bé, nhưng lại phát hiện cô bé đã cầm một hộp chocolate giống y đúc.
Đường Gia Ngật nhíu mày không vui, “Ai cho em chocolate này vậy?”
Tiểu Trình Hi: “Anh trai.”
Tiểu Trình Hi giang hai tay ra, ra vẻ rất khoa trương, vẻ mặt vui vẻ, “Anh trai em nha, có rất, rất nhiều chocolate.”
“Anh nói, đều cho Hi Hi hết.”
Đường Gia Ngật: “Vậy em muỗn cái của anh trai em hay của anh?”
Tiểu Trình Hi: “Cả hai luôn cơ.”
Đường Gia Ngật: “Không được.”
Tiểu Trình Hi hoang mang, nhìn chocolate trong tay mình, rồi mình thoáng qua cái trong tay Đường Gia Ngật.
Mắt to chớp chớp, ra vẻ khó xử.
Đường Gia Ngật cũng đang đợi cô bé đưa ra lựa chọn.
Ai ngờ Tiểu Trình Hi đột nhiên giật lấy hộp chocolate trong tay cậu bé, bĩu môi, hung dữ nói: “Mặc kệ.”
“Đều là của Hi Hi!”
Cô bé sợ bị anh Gia Ngật lấy lại nên ôm lấy chạy mất.
Đường Gia Ngật nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô bé, không hề có ý định đuổi theo.
Nhỏ ngốc.
Chạy làm gì.
Vốn dĩ là cho em mà.
*
Ngày hôm sau là sinh nhật của Lộ Dĩ Nịnh, cũng là sinh nhật 4 tuổi của Tiểu Trình Tục.
Bên biệt thự Thiển Loan, Thẩm Y tổ chức một bữa tiệc lớn.
Đường Kỳ, Đan Ý và Đường Tinh Chu mang theo con trai đến sớm nhất.
Tiểu Trình Hi vừa thấy anh Gia Ngật là chạy đến chơi với anh.
Sau đó hai nhóc con chơi với nhau.
Đường Kỳ bên cạnh nhìn cảnh này mà mừng không thôi, “Ui, lão Trình, chúng ta sắp phải làm thông gia rồi.”
Trình Nham từ chối, vô cùng ghét bỏ, “Không cần.”
Đường Kỳ: “Ơ, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài đó.”
“Ông có nhớ năm đó chúng ta từng hứa rằng nếu cả hai sinh ra một nam một nữ thì cho đính hôn từ nhỏ luôn rồi không.”
Trình Nham: “Không nhớ.”
Đường Kỳ: “Tôi không tin, chắc chắn là ông đang muốn quỵt nợ.”
Trình Nham xoay người chuẩn bị đi, “Ông biết là tốt.”
Sau đó Đường Kỳ đi theo, “Không được không được….”
Hai ông già vừa đi vừa nhốn nháo.
Cùng lúc đó, Trình Tinh Lâm và Đường Tinh Chu cũng vừa mới nghe được ba của bọn họ nói chuyện.
Trình Tinh Lâm nhìn Đường Tinh Chu từ trên xuống dưới, biểu cảm ghét bỏ y hệt ba của mình, “Cũng may là anh không phải là nữ đấy.”
Đường Tinh Chu cũng ghét bỏ tương tự.
—
Nhóm người thứ hai đến là Cố Minh và Cố Dĩ Trăn, còn có cả Trác Khởi.
Tiểu Trình Tục thấy Cố Dĩ Trăn thì lon ton chạy đến, kêu “Cậu ơi.”
“Ơi.” Cố Dĩ Trăn lên tiếng, sau đó bế Tiểu Trình Tục lên, nhéo gương mặt mũm mĩm của cậu bé.
“Cậu mua quà sinh nhật cho con nè, là mô hình giống Ultraman đó.”
Tiểu Trình Tục nghe thấy thì snasg mắt, “Là Tiga hả cậu?”
Cố Dĩ Trăn: “Đúng rồi.”
Tiểu Trình Tục hôn một cái chụt lên gương mặt Cố Dĩ Trăn, “Con cảm ơn cậu.”
Bên này Trác Khởi cũng đang chơi với Tiểu Trình Hi.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, cầm một cái hộp lớn, bên trong chính là bộ sưu tập váy búp bê.
“Tiểu Hi Hi, con xem chú Trác mua cho con cái gì nè?”
Tiểu Trình Hi nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu đi, tiếp tục chơi món đồ chơi trên tay.
Trác Khởi: “Không phải con thích búp bê lắm hả?”
Tiểu Trình Hi: “Anh Gia Ngật, tặng.”
“Đẹp hơn.”
Trác Khởi: “…”
Chết tâm.
Nhưng mà càng đau lòng hơn là Đường Gia Ngật phía sau nói một câu: “Chú ơi, chú đè lên đồ chơi của con.”
“Chú tránh ra đi.”
Cậu bị khinh bỉ bởi hai đứa nhỏ cộng tuổi lại cũng không bằng cậu.
—
Buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Lộ Dĩ Nịnh ôm Tiểu Trình Tục đứng ở giữa, hai mẹ con đều đội vương miện nhỏ.
Trình Tinh Lâm đẩy chiếc xe con nhỏ, bên trên là bánh kem ba tầng.
Tầng trên cùng có bốn mô hình người, là hình gia đình bốn người họ.
Tầng thứ hai là mô hình nhà ba người Đan Ý, Đường Tinh Chu và Đường Gia Ngật, bên cạnh là Trình Nham, Thẩm Y, và Cố Minh Đường Kỳ.
Tầng dưới cùng chỉ có hai người Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi.
Bánh kem có tất cả mô hình của mọi người có mặt ngày hôm nay.
Trác Khởi rất hiểu chuyện, “Tôi xếp dưới cùng thì có thể hiểu.”
“Nhưng mà Tiểu Trăn Trăn này, sao cậu cũng ở tầng chót giống tôi thế?”
Cố Dĩ Trăn không chịu thừa nhận địa vị của mình, vẫn còn cứng mỏ nói: “Để chơi với anh đó.”
“Anh xem, nếu có một mình anh ở dưới thì sẽ cô đơn lắm.”
Trác Khởi tưởng thật nên ôm chặt cậu, “Tiểu Trăn Trăn, tôi cảm động quá!”
“Để tôi đi phẫu thuật chuyển giới về làm bạn gái cậu!”
Cố Dĩ Trăn cố gắng tránh né, đưa tay cầm lấy mô hình của mình bỏ lên tầng trên.
“Thôi tôi không chơi với anh nữa.”
Mọi người cười ầm lên.
…
Mọi người chơi đến khoảng 10 giờ thì tan cuộc.
Hai nhóc con cũng mệt mỏi, tắm rửa xong là lên giường ngay.
Lộ Dĩ Nịnh vừa mới tắm xong thì nhận được cuộc điện thoại của trưởng đoàn, nói rằng cuộc ghi hình hôm qua đã được phát sóng rồi, bảo cô lên Weibo xem.
Lộ Dĩ Nịnh không có tài khoản Weibo nhưng Trình Tinh Lâm thì có, nên cô dùng điện thoại của anh lên Weibo.
Không cần phải tìm tòi, top1 hotsearch chính là #Chúc Ning sinh nhật vui vẻ#
Lộ Dĩ Nịnh còn đang ngạc nhiên sao mình lại lên hotsearch, thế là nhấn vào.
Đứng top đầu là video của ban nhạc A·Y.
[Ban nhạc A·Y]: Chúc mừng công chúa nhỏ Ning sinh nhật vui vẻ (hoa hồng).
(P.s: Công chúa nhỏ là biệt danh của anh Trình gọi, chúng tôi mượn tạm.)
Lộ Dĩ Nịnh xem video mới hoàn hồn, cuộc ghi hình hôm qua không phải là bên truyền hình sắp xếp, mà là mọi người trong ban nhạc “lừa” cô.
Sinh hoạt hằng ngày của ban nhạc cũng là giả, chỉ có quá trình cô chơi đàn thôi, vì cả video chỉ có mỗi cô.
Đến gần cuối video, mọi người trong ban nhạc cùng lộ diện, nói chúc mừng sinh nhật cô.
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Mỗi ngày đều phải hạnh phúc đó nhé!”
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cingx phải hạnh phúc với anh Trình như thế nhé!”
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Nhân tiện tôi có thể thương lượng với cô một chút được không, để được nâng cao sắc đẹp thì bé con trong bụng tôi có thể đính hôn trước với con cô được không?”
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Mặc dù bây giờ tôi vẫn còn đang độc thân nhưng tôi muốn đặt trước, đính hôn nhớ chừa cho tôi một phần!”
“Ning, sinh nhật vui vẻ…”
Lộ Dĩ Nịnh ướt cả mắt, nhìn từng gương mặt quen thuộc trong video.
1 phút cuối cùng, là màn phỏng vấn của Lộ Dĩ Nịnh.
Q: “Ning cảm thấy may mắn nhất của cuộc đời mình là gì?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Là được gặp ông xã của tôi.”
“Đây là chuyện may mắn nhất của tôi trước khi kết hôn, nếu nói bây giờ thì là hai cục cưng đáng yêu của tôi.”
Q: “Hiện tại Ning có nguyện vọng gì không?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Hi vọng người nhà của tôi bình an, năm tháng bình yên, có ý nghĩa với cuộc đời này.”
Có ý nghĩa với cuộc đời này.
Tiếng nói của cô truyền qua micro.
Lúc Lộ Dĩ Nịnh nói xong những chữ này thì cũng hơi bất ngờ.
Bởi vì trước đây cô chưa từng nói những lời này.
Bây giờ lại trở thành nguyện vọng của cô.
Hai giây cuối cùng là hình ảnh của bốn người.
Ánh mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu vào cửa lớn của ban nhạc, Trình Tinh Lâm nắm tay cô bước qua.
Giống như là đưa cô đến nơi có ánh mặt trời.
Mà cô, cũng có được mặt trời cho chính mình.
*
Tháng hai năm sau, hai người tổ chức hôn lễ.
Thời gian cụ thể là vào ngày họ đăng kí kết hôn, cũng là sinh nhật của Trình Tinh Lâm, ngày 22 tháng 2.
Địa điểm là ở một lễ đường nho nhỏ, bong bóng hồng nhạt dính trên vòm cửa, ở giữa được trải thảm đỏ.
Lộ Dĩ Nịnh nắm tay ba Cố Minh chậm rãi đi từ cửa vào.
Gương mặt cô được trang điểm tinh tế, ngũ quan vốn điềm tĩnh trở nên mặn mà hơn, trên đầu là một chiếc vương miện nhỏ, tóc đen môi đỏ.
Mặc váy cưới trắng ôm ngực, vừa dáng người cô, làn váy kéo dài ở phía sau.
Tiểu Trình Tục và Tiểu Trình Hi đứng hai bên cô, hôm nay hai nhóc con là người đứng tung hoa, đi cùng mẹ đến người đàn ông mặc vest đen đứng trong lễ đường.
Hôm nay Trình Tinh Lâm cũng trang điểm tỉ mỉ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan anh tuấn, dáng người hoàn mĩ, khoé miệng luôn mỉm cười.
Từ lúc cô xuất hiện là ánh mắt anh chưa từng ròi khỏi cô.
Người đàn ông đứng thẳng, phía sau anh có màn hình lớn, đột nhiên có hình ảnh xuất hiện, cứ như là đang mở một bộ phim.
Tất cả ảnh chụp đó đều là anh và Lộ Dĩ Nịnh, những kỉ niệm họ từng trải qua cùng nhau, từ cấp 3 đến tận bây giờ, từ đồng phục đến váy cười, từ hai người đến bốn người.
Tất cả đều hiện trên màn hình.
Lúc Lộ Dĩ Nịnh đi đến trước mặt anh, đúng lúc chiếu đến hình ảnh cuối cùng, ngay sau đó xuất hiện một câu:
[Mỗi cuộc gặp gỡ trong những lần đó đều là bằng chứng cho thấy anh yêu em.]
Cố Minh đặt tay con gái mình vào tay anh, cười rất vừa lòng.
Sau đó ông xuống ghế ngồi dành cho khách.
Nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
“Anh Trình Tinh Lâm, anh có đồng ý cưới cô Lộ Dĩ Nịnh làm vợ, cho dù nghèo khó, cho dù khó khăn hay bệnh tật, đều sẽ không buông bỏ, mãi mãi yêu cô ấy, chăm sóc, tôn trọng cô ấy, và bên nhau đến cuối đời không?”
Trình Tinh Lâm: “Tôi đồng ý.”
“Cô Lộ Dĩ Nịnh, cô có đồng ý cưới anh Trình Tinh Lâm…”
Đôi mắt Lộ Dĩ Nịnh dang nhìn anh, độ ấm từ tay anh truyền qua tay cô, nóng rực.
“Tôi đồng ý.”
Tiểu Trình Hi bên cạnh nghe mẹ nói thì cũng non nớt bắt chước theo: “Tôi đồng ý.”
Khách khứa phía dưới cười ầm lên.
…
Kế tiếp là lời thề kết hôn chú rể nói với cô dâu.
Trình Tinh Lâm lấy micro để kề bên miệng.
Anh nhìn Lộ Dĩ Nịnh trước mắt, ánh mắt chân thành, chậm rãi mở miệng: “A Nịnh, trước khi gặp được em thì anh không thích ăn kẹo.”
“Nhưng sau khi được gặp em, anh chỉ thích ăn kẹo vị chanh.”
Mới nếm thử thì rất chua, sau này lại dần dần cảm thấy ngọt ngào, cũng giống như con người em.
Mắt của Lộ Dĩ Nịnh ngấn nước, lẳng lặng nghe anh nói tiếp.
“Bà Trình của anh, cảm ơn em, đã sinh hai đứa nhỏ cho anh.”
“May mắn lớn nhất của cuộc đời anh chính là được gặp em.”
Anh nắm lấy tay cô, rất chặt, “Cho nên suốt đời này anh sẽ không buông em ra đâu.”
Giọng nói trầm khàn của anh trở nên dịu dàng. “Năm 16 tuổi anh đã giải thích cho em về ý nghĩa của tên anh rồi.”
[Tinh lâm vạn hộ động,
Nguyệt bạng cửu tiêu đa.]
[Sao chiếu trên vạn nóc nhà nhấp nháy
Trăng dọi qua chín tầng mây vằng vặc.] (Xuân túc tả tỉnh – Đỗ Phủ, thivien)
“Năm nay anh 26 tuổi, anh muốn nói với em rằng –
[Sao chiếu đầy trời, nhưng anh chỉ muốn soi sáng riêng mình em.]
Em là duy nhất trong cuộc đời này.
Là duy nhất của anh.
—
XONG
Sau khi xe tắt máy, Trình Tinh Lâm mới mở cửa xe ra.
Lộ Dĩ Nịnh từ ghế sau xuống xe, sau đó ôm hai nhóc con xuống mặt đất.
Đúng lúc gặp 3 người nhà Đường Tinh Chu trở về.
Tiểu Trình Hi hô lên đầu tiên: “Anh Gia Ngật!”
Vốn Đường Gia Ngật đang được mẹ nắm tay, một tay khác là đang cầm cái hộp gì đó.
Thấy Tiểu Trình Hi, cậu buông tay mẹ ra, đi đến phía cô bé.
Cậu duỗi tay, đưa hộp chocolatete trong tay mình cho cô bé, nhưng lại phát hiện cô bé đã cầm một hộp chocolate giống y đúc.
Đường Gia Ngật nhíu mày không vui, “Ai cho em chocolate này vậy?”
Tiểu Trình Hi: “Anh trai.”
Tiểu Trình Hi giang hai tay ra, ra vẻ rất khoa trương, vẻ mặt vui vẻ, “Anh trai em nha, có rất, rất nhiều chocolate.”
“Anh nói, đều cho Hi Hi hết.”
Đường Gia Ngật: “Vậy em muỗn cái của anh trai em hay của anh?”
Tiểu Trình Hi: “Cả hai luôn cơ.”
Đường Gia Ngật: “Không được.”
Tiểu Trình Hi hoang mang, nhìn chocolate trong tay mình, rồi mình thoáng qua cái trong tay Đường Gia Ngật.
Mắt to chớp chớp, ra vẻ khó xử.
Đường Gia Ngật cũng đang đợi cô bé đưa ra lựa chọn.
Ai ngờ Tiểu Trình Hi đột nhiên giật lấy hộp chocolate trong tay cậu bé, bĩu môi, hung dữ nói: “Mặc kệ.”
“Đều là của Hi Hi!”
Cô bé sợ bị anh Gia Ngật lấy lại nên ôm lấy chạy mất.
Đường Gia Ngật nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô bé, không hề có ý định đuổi theo.
Nhỏ ngốc.
Chạy làm gì.
Vốn dĩ là cho em mà.
*
Ngày hôm sau là sinh nhật của Lộ Dĩ Nịnh, cũng là sinh nhật 4 tuổi của Tiểu Trình Tục.
Bên biệt thự Thiển Loan, Thẩm Y tổ chức một bữa tiệc lớn.
Đường Kỳ, Đan Ý và Đường Tinh Chu mang theo con trai đến sớm nhất.
Tiểu Trình Hi vừa thấy anh Gia Ngật là chạy đến chơi với anh.
Sau đó hai nhóc con chơi với nhau.
Đường Kỳ bên cạnh nhìn cảnh này mà mừng không thôi, “Ui, lão Trình, chúng ta sắp phải làm thông gia rồi.”
Trình Nham từ chối, vô cùng ghét bỏ, “Không cần.”
Đường Kỳ: “Ơ, cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài đó.”
“Ông có nhớ năm đó chúng ta từng hứa rằng nếu cả hai sinh ra một nam một nữ thì cho đính hôn từ nhỏ luôn rồi không.”
Trình Nham: “Không nhớ.”
Đường Kỳ: “Tôi không tin, chắc chắn là ông đang muốn quỵt nợ.”
Trình Nham xoay người chuẩn bị đi, “Ông biết là tốt.”
Sau đó Đường Kỳ đi theo, “Không được không được….”
Hai ông già vừa đi vừa nhốn nháo.
Cùng lúc đó, Trình Tinh Lâm và Đường Tinh Chu cũng vừa mới nghe được ba của bọn họ nói chuyện.
Trình Tinh Lâm nhìn Đường Tinh Chu từ trên xuống dưới, biểu cảm ghét bỏ y hệt ba của mình, “Cũng may là anh không phải là nữ đấy.”
Đường Tinh Chu cũng ghét bỏ tương tự.
—
Nhóm người thứ hai đến là Cố Minh và Cố Dĩ Trăn, còn có cả Trác Khởi.
Tiểu Trình Tục thấy Cố Dĩ Trăn thì lon ton chạy đến, kêu “Cậu ơi.”
“Ơi.” Cố Dĩ Trăn lên tiếng, sau đó bế Tiểu Trình Tục lên, nhéo gương mặt mũm mĩm của cậu bé.
“Cậu mua quà sinh nhật cho con nè, là mô hình giống Ultraman đó.”
Tiểu Trình Tục nghe thấy thì snasg mắt, “Là Tiga hả cậu?”
Cố Dĩ Trăn: “Đúng rồi.”
Tiểu Trình Tục hôn một cái chụt lên gương mặt Cố Dĩ Trăn, “Con cảm ơn cậu.”
Bên này Trác Khởi cũng đang chơi với Tiểu Trình Hi.
Cậu quỳ rạp trên mặt đất, cầm một cái hộp lớn, bên trong chính là bộ sưu tập váy búp bê.
“Tiểu Hi Hi, con xem chú Trác mua cho con cái gì nè?”
Tiểu Trình Hi nhìn thoáng qua rồi lại quay đầu đi, tiếp tục chơi món đồ chơi trên tay.
Trác Khởi: “Không phải con thích búp bê lắm hả?”
Tiểu Trình Hi: “Anh Gia Ngật, tặng.”
“Đẹp hơn.”
Trác Khởi: “…”
Chết tâm.
Nhưng mà càng đau lòng hơn là Đường Gia Ngật phía sau nói một câu: “Chú ơi, chú đè lên đồ chơi của con.”
“Chú tránh ra đi.”
Cậu bị khinh bỉ bởi hai đứa nhỏ cộng tuổi lại cũng không bằng cậu.
—
Buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Lộ Dĩ Nịnh ôm Tiểu Trình Tục đứng ở giữa, hai mẹ con đều đội vương miện nhỏ.
Trình Tinh Lâm đẩy chiếc xe con nhỏ, bên trên là bánh kem ba tầng.
Tầng trên cùng có bốn mô hình người, là hình gia đình bốn người họ.
Tầng thứ hai là mô hình nhà ba người Đan Ý, Đường Tinh Chu và Đường Gia Ngật, bên cạnh là Trình Nham, Thẩm Y, và Cố Minh Đường Kỳ.
Tầng dưới cùng chỉ có hai người Cố Dĩ Trăn và Trác Khởi.
Bánh kem có tất cả mô hình của mọi người có mặt ngày hôm nay.
Trác Khởi rất hiểu chuyện, “Tôi xếp dưới cùng thì có thể hiểu.”
“Nhưng mà Tiểu Trăn Trăn này, sao cậu cũng ở tầng chót giống tôi thế?”
Cố Dĩ Trăn không chịu thừa nhận địa vị của mình, vẫn còn cứng mỏ nói: “Để chơi với anh đó.”
“Anh xem, nếu có một mình anh ở dưới thì sẽ cô đơn lắm.”
Trác Khởi tưởng thật nên ôm chặt cậu, “Tiểu Trăn Trăn, tôi cảm động quá!”
“Để tôi đi phẫu thuật chuyển giới về làm bạn gái cậu!”
Cố Dĩ Trăn cố gắng tránh né, đưa tay cầm lấy mô hình của mình bỏ lên tầng trên.
“Thôi tôi không chơi với anh nữa.”
Mọi người cười ầm lên.
…
Mọi người chơi đến khoảng 10 giờ thì tan cuộc.
Hai nhóc con cũng mệt mỏi, tắm rửa xong là lên giường ngay.
Lộ Dĩ Nịnh vừa mới tắm xong thì nhận được cuộc điện thoại của trưởng đoàn, nói rằng cuộc ghi hình hôm qua đã được phát sóng rồi, bảo cô lên Weibo xem.
Lộ Dĩ Nịnh không có tài khoản Weibo nhưng Trình Tinh Lâm thì có, nên cô dùng điện thoại của anh lên Weibo.
Không cần phải tìm tòi, top1 hotsearch chính là #Chúc Ning sinh nhật vui vẻ#
Lộ Dĩ Nịnh còn đang ngạc nhiên sao mình lại lên hotsearch, thế là nhấn vào.
Đứng top đầu là video của ban nhạc A·Y.
[Ban nhạc A·Y]: Chúc mừng công chúa nhỏ Ning sinh nhật vui vẻ (hoa hồng).
(P.s: Công chúa nhỏ là biệt danh của anh Trình gọi, chúng tôi mượn tạm.)
Lộ Dĩ Nịnh xem video mới hoàn hồn, cuộc ghi hình hôm qua không phải là bên truyền hình sắp xếp, mà là mọi người trong ban nhạc “lừa” cô.
Sinh hoạt hằng ngày của ban nhạc cũng là giả, chỉ có quá trình cô chơi đàn thôi, vì cả video chỉ có mỗi cô.
Đến gần cuối video, mọi người trong ban nhạc cùng lộ diện, nói chúc mừng sinh nhật cô.
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Mỗi ngày đều phải hạnh phúc đó nhé!”
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Ngày nào cingx phải hạnh phúc với anh Trình như thế nhé!”
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Nhân tiện tôi có thể thương lượng với cô một chút được không, để được nâng cao sắc đẹp thì bé con trong bụng tôi có thể đính hôn trước với con cô được không?”
“Ning, sinh nhật vui vẻ! Mặc dù bây giờ tôi vẫn còn đang độc thân nhưng tôi muốn đặt trước, đính hôn nhớ chừa cho tôi một phần!”
“Ning, sinh nhật vui vẻ…”
Lộ Dĩ Nịnh ướt cả mắt, nhìn từng gương mặt quen thuộc trong video.
1 phút cuối cùng, là màn phỏng vấn của Lộ Dĩ Nịnh.
Q: “Ning cảm thấy may mắn nhất của cuộc đời mình là gì?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Là được gặp ông xã của tôi.”
“Đây là chuyện may mắn nhất của tôi trước khi kết hôn, nếu nói bây giờ thì là hai cục cưng đáng yêu của tôi.”
Q: “Hiện tại Ning có nguyện vọng gì không?”
Lộ Dĩ Nịnh: “Hi vọng người nhà của tôi bình an, năm tháng bình yên, có ý nghĩa với cuộc đời này.”
Có ý nghĩa với cuộc đời này.
Tiếng nói của cô truyền qua micro.
Lúc Lộ Dĩ Nịnh nói xong những chữ này thì cũng hơi bất ngờ.
Bởi vì trước đây cô chưa từng nói những lời này.
Bây giờ lại trở thành nguyện vọng của cô.
Hai giây cuối cùng là hình ảnh của bốn người.
Ánh mặt trời ấm áp của mùa đông chiếu vào cửa lớn của ban nhạc, Trình Tinh Lâm nắm tay cô bước qua.
Giống như là đưa cô đến nơi có ánh mặt trời.
Mà cô, cũng có được mặt trời cho chính mình.
*
Tháng hai năm sau, hai người tổ chức hôn lễ.
Thời gian cụ thể là vào ngày họ đăng kí kết hôn, cũng là sinh nhật của Trình Tinh Lâm, ngày 22 tháng 2.
Địa điểm là ở một lễ đường nho nhỏ, bong bóng hồng nhạt dính trên vòm cửa, ở giữa được trải thảm đỏ.
Lộ Dĩ Nịnh nắm tay ba Cố Minh chậm rãi đi từ cửa vào.
Gương mặt cô được trang điểm tinh tế, ngũ quan vốn điềm tĩnh trở nên mặn mà hơn, trên đầu là một chiếc vương miện nhỏ, tóc đen môi đỏ.
Mặc váy cưới trắng ôm ngực, vừa dáng người cô, làn váy kéo dài ở phía sau.
Tiểu Trình Tục và Tiểu Trình Hi đứng hai bên cô, hôm nay hai nhóc con là người đứng tung hoa, đi cùng mẹ đến người đàn ông mặc vest đen đứng trong lễ đường.
Hôm nay Trình Tinh Lâm cũng trang điểm tỉ mỉ, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, ngũ quan anh tuấn, dáng người hoàn mĩ, khoé miệng luôn mỉm cười.
Từ lúc cô xuất hiện là ánh mắt anh chưa từng ròi khỏi cô.
Người đàn ông đứng thẳng, phía sau anh có màn hình lớn, đột nhiên có hình ảnh xuất hiện, cứ như là đang mở một bộ phim.
Tất cả ảnh chụp đó đều là anh và Lộ Dĩ Nịnh, những kỉ niệm họ từng trải qua cùng nhau, từ cấp 3 đến tận bây giờ, từ đồng phục đến váy cười, từ hai người đến bốn người.
Tất cả đều hiện trên màn hình.
Lúc Lộ Dĩ Nịnh đi đến trước mặt anh, đúng lúc chiếu đến hình ảnh cuối cùng, ngay sau đó xuất hiện một câu:
[Mỗi cuộc gặp gỡ trong những lần đó đều là bằng chứng cho thấy anh yêu em.]
Cố Minh đặt tay con gái mình vào tay anh, cười rất vừa lòng.
Sau đó ông xuống ghế ngồi dành cho khách.
Nghi thức hôn lễ chính thức bắt đầu.
“Anh Trình Tinh Lâm, anh có đồng ý cưới cô Lộ Dĩ Nịnh làm vợ, cho dù nghèo khó, cho dù khó khăn hay bệnh tật, đều sẽ không buông bỏ, mãi mãi yêu cô ấy, chăm sóc, tôn trọng cô ấy, và bên nhau đến cuối đời không?”
Trình Tinh Lâm: “Tôi đồng ý.”
“Cô Lộ Dĩ Nịnh, cô có đồng ý cưới anh Trình Tinh Lâm…”
Đôi mắt Lộ Dĩ Nịnh dang nhìn anh, độ ấm từ tay anh truyền qua tay cô, nóng rực.
“Tôi đồng ý.”
Tiểu Trình Hi bên cạnh nghe mẹ nói thì cũng non nớt bắt chước theo: “Tôi đồng ý.”
Khách khứa phía dưới cười ầm lên.
…
Kế tiếp là lời thề kết hôn chú rể nói với cô dâu.
Trình Tinh Lâm lấy micro để kề bên miệng.
Anh nhìn Lộ Dĩ Nịnh trước mắt, ánh mắt chân thành, chậm rãi mở miệng: “A Nịnh, trước khi gặp được em thì anh không thích ăn kẹo.”
“Nhưng sau khi được gặp em, anh chỉ thích ăn kẹo vị chanh.”
Mới nếm thử thì rất chua, sau này lại dần dần cảm thấy ngọt ngào, cũng giống như con người em.
Mắt của Lộ Dĩ Nịnh ngấn nước, lẳng lặng nghe anh nói tiếp.
“Bà Trình của anh, cảm ơn em, đã sinh hai đứa nhỏ cho anh.”
“May mắn lớn nhất của cuộc đời anh chính là được gặp em.”
Anh nắm lấy tay cô, rất chặt, “Cho nên suốt đời này anh sẽ không buông em ra đâu.”
Giọng nói trầm khàn của anh trở nên dịu dàng. “Năm 16 tuổi anh đã giải thích cho em về ý nghĩa của tên anh rồi.”
[Tinh lâm vạn hộ động,
Nguyệt bạng cửu tiêu đa.]
[Sao chiếu trên vạn nóc nhà nhấp nháy
Trăng dọi qua chín tầng mây vằng vặc.] (Xuân túc tả tỉnh – Đỗ Phủ, thivien)
“Năm nay anh 26 tuổi, anh muốn nói với em rằng –
[Sao chiếu đầy trời, nhưng anh chỉ muốn soi sáng riêng mình em.]
Em là duy nhất trong cuộc đời này.
Là duy nhất của anh.
—
XONG
Bình luận truyện