Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!
Chương 162: Gặp mặt (1)
Edit: Phi Phi
Beta: Quỳnh
Tầng cao nhất.
Khách sạn King có phòng cho tổng thống, dành ra cả một tầng. Mà cô, giờ phút này đang đứng ở trước cửa phòng. Cô biết phòng 8088, là do đã xem qua giới thiệu trên tạp chí thời trang. Theo giới thiệu nói, gian phòng này diện tích ước chừng có hơn 800 mét vuông, bên trong đếm không hết phòng. Ngày thường ở chỗ này tiếp đãi, cũng là khách quý trong khách quý.
Anh…… Sẽ ở bên trong sao?
Hạ Thiên Tinh đẩy cửa vào, đứng ở trong phòng, chỉ cảm thấy quanh mình một mảnh yên tĩnh.
Không có người……
Trong không gian to lớn như vậy, không bật đèn, làm người ta càng thêm cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cô thuận tay mở đèn tường ở đại sảnh, ánh sáng nhợt nhạt bao phủ toàn bộ căn phòng.
Cô cởi giày cao gót, chân trần đạp lên tấm thảm mềm. Nhiệt độ trong phòng ổn định, cũng không lạnh, cô đem áo khoác treo trên giá áo, rót ly nước, đi đến ngoài lan can. Bên ngoài, gió lạnh thổi qua.
Người khác tuy rằng không biết nhưng là Hạ Thiên Tinh biết, nhất định là anh để Thụy Cương đưa cô tới nơi này.
Đêm nay……
Anh sẽ qua sao?
Hạ Thiên Tinh chưa bao giờ chờ mong nhìn thấy anh như vậy. Cô đứng ở lan can, quan sát 80 tầng lầu dưới ngọn đèn. Đây là quốc gia thuộc về anh, bóng đêm thâm trầm, tinh hỏa tràn ngập, như đại dương mênh mông cuồn cuộn biển rộng.
Hết thảy, đều là thuộc về người đàn ông kia……
Nhìn như vậy, khiến cho người ta nhịn không được say mê, chìm đắm vào nó.
Khó trách, những người đàn ông khác đều nguyện ý bất chấp tất cả để có được phần quyền lợi kia, chạm vào vị trí chí cao vô thượng này. Ở chỗ này quan sát chúng sinh, ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy cảm xúc mênh mông. Huống chi là dã tâm bừng bừng bọn họ?
………………
Không biết qua bao lâu, “tích tích –” vài tiếng sau, cửa phòng lần nữa chậm rãi mở ra.
Có ánh sáng nhạt nhẽo từ đại sảnh trút xuống, trên mặt người đàn ông có sự cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ở ngoài lan can, trên mặt anh tuấn kia lộ ra nét nhẹ nhàng.
“Xem ra Hạ tiểu thư đã tới rồi.” Lãnh Phi đi theo bên cạnh mở miệng. Hiển nhiên, anh ta cũng nhìn thấy cô.
Bạch Dạ Kình vẫy vẫy tay, để Lãnh Phi lui ra ngoài.
Không lâu sau, tất cả mọi người đi rồi. Cửa phòng đóng lại, trong phòng to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
………………
Uống xong ly nước, Hạ Thiên Tinh nhìn đồng hồ, không ngờ đã sắp 0 giờ. Cô thế nhưng lại bất tri bất giác xuất thần gần hai giờ. Hai giờ này, trong đầu tới tới lui lui đều là hìnv ảnh anh.
Anh không tới sao?
Hạ Thiên Tinh thở dài, cầm ly nước xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị vào trong phòng. Nhưng là, quay người lại, đột nhiên ánh vào đáy mắt là người đàn ông làm cô cả kinh. Cái ly trong tay cầm không chắc, trực tiếp ngã xuống. Người đàn ông không nhanh không chậm duỗi tay ra ngoài, dễ như trở bàn tay liền đem cái ly vững vàng tiếp được.
“Thật vất vả mới gặp mặt, đến nỗi dọa em thành như vậy?”
Bạch Dạ Kình nhìn cô, trong mắt có vài phần chế nhạo, lại có vài phần phức tạp khó lường. Anh đem cái ly tùy tay đặt ở một bên.
Hạ Thiên Tinh lúc này mới phản ứng lại — người trước mặt này không phải tự cô tưởng tượng, mà thật sự chính là anh. Không biết khi nào, thần không biết quỷ không hay anh đã đứng ở phía sau cô.
Cô nhìn anh, khóe mắt có chút cay cay. Một cái chớp mắt, có lo lắng, có lo âu, có lo sợ bất an, lúc này đây trong một khắc giống như hồng thủy mãnh liệt phát tiết ra.
“Người dọa người, sẽ hù chết người! Sao anh lại chán ghét như vậy?” Như là tức giận, bực đến nỗi trừng mắt liếc anh một cái, cất bước đi vào trong phòng. Chính là, cả hai người đều nghe được, cô mở miệng ra là thanh âm khàn khàn.
Ngực Bạch Dạ Kình buồn đau, duỗi tay lôi kéo, toàn thân của cô bị anh ôm chặt. Một chút giãy giụa cũng không có, khuôn mặt nhỏ thật sâu vùi vào cổ anh. Anh có thể cảm giác được, lông mi cô rung động, đọng một tầng hơi mỏng ướt át.
Dường như là bất đắc dĩ, lại dường như là thỏa mãn, Bạch Dạ Kình than thở một tiếng, an tĩnh ôm cô, ngón tay thon dài ở đuôi tóc cô nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve.
“Thật sự bị dọa rồi?” Mở miệng đầu tiên vẫn là anh. Lúc này đây, anh hỏi không phải là chuyện vừa rồi, mà là những chuyện phát sinh gần đây.
Hạ Thiên Tinh chậm rãi từ cổ anh lui lại, lắc đầu, “Không sợ.”
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, hốc mắt còn động lại một tầng hơi nước. Đôi mắt ướt át càng thêm sáng ngời lập loè.
“Không sợ sao còn khóc?” Anh thấp giọng hỏi.
Hạ Thiên Tinh cắn môi, quay mặt đi, lặng yên đem nước mắt lau khô.
Nước mắt này kỳ thật không phải là vì sợ hãi, chỉ là lo lắng……
Thật sự quá lo lắng cho anh, cho nên mới có thể đột nhiên nhìn thấy anh tại giờ khắc này, cảm xúc khó có thể giữ được.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình dừng ở trên mặt cô, ánh mắt nóng rực, nhìn đến nỗi mặt cô đỏ ửng lên. Cô lúc này mới ý thức được, cảm xúc của cô mới vừa nãy có chút mất khống chế. Quẫn bách một chút, vội kéo ra khoảng cách với anh, tìm đề tài, “Anh ăn cơm chiều chưa?”
Sau khi phát tiết cảm xúc, tâm tình Hạ Thiên Tinh tốt hơn rất nhiều, mềm giọng hỏi anh. Chỉ cần nhìn thấy anh, bất an trong lòng cô mấy ngày nay liền tan thành mây khói. Cô biết, người đàn ông này sẽ có biện pháp giải quyết hết thảy. Anh là bầu trời, bầu trời thì không sụp xuống dưới.
“Lúc 6 giờ hơn có tùy tiện ăn một chút, bây giờ thật là có chút đói.” Bạch Dạ Kình vừa nói, vừa đem áo khoác trên người cởi ra. Hạ Thiên Tinh nhón mũi chân giúp anh cởi ra treo lên giá áo, quay đầu lại nói với anh: “Vậy anh đi tắm rửa một chút, em đến phòng bếp xem một chút, có gì có thể làm được hay không. Nếu không có, chúng ta sẽ kêu phục vụ khách sạn, được không?”
Mày Bạch Dạ Kình nhíu lại một chút, “Đồ ăn ở khách sạn không ngon.”
“Không đâu, vẫn có thể tạm chấp nhận.” Hạ Thiên Tinh nghịch ngợm nói: “Ủy khuất Tổng Thống tiên sinh đêm nay đừng kén ăn.”
Cô nói, xoay người đi tìm phòng bếp. Nhìn tấm lưng kia, nhớ tới bộ dáng cô cùng anh trêu đùa, hàng chân mày đầy mệt mỏi của anh không tự giác lại tản ra.
Lúc này gặp mặt cô, tuyệt đối là một việc làm nguy hiểm. Nhưng là, thực rõ ràng, nhìn thấy cô có mạo hiểm cũng là đáng giá.
………………
Hạ Thiên Tinh vào phòng bếp vơ vét một vòng, cũng không có gì ăn ngon, đều là mấy món đồ ăn nguội lạnh, vào mùa này đừng nói là lót dạ dày, ngược lại sẽ đem dạ dày ăn đến hư luôn?
Cô đành phải ra phòng bếp, gọi điện thoại kêu phục vụ khách sạn, rồi sau đó liền yên tĩnh chờ đợi.
Bạch Dạ Kình ở trong phòng ngủ, chắc là tắm rửa. Qua hồi lâu, nghe được anh gọi điện thoại. Cụ thể nói cái gì cô nghe không rõ ràng. Nhưng là, điện thoại vẫn luôn liên tục đến khi phục vụ phòng tới rồi cũng chưa cắt đứt.
Hạ Thiên Tinh gọi cho anh một chút đồ ăn thanh đạm. Trên thực tế, mấy ngày nay tự mình bởi vì quá lo lắng cho anh nên cô cũng không ăn cái gì.
Sợ đồ ăn lạnh, cô gõ gõ cửa phòng ngủ. Rất nhanh, điện thoại liền tắt, Bạch Dạ Kình mặc một thân áo ngủ từ bên trong kéo cửa ra.
Beta: Quỳnh
Tầng cao nhất.
Khách sạn King có phòng cho tổng thống, dành ra cả một tầng. Mà cô, giờ phút này đang đứng ở trước cửa phòng. Cô biết phòng 8088, là do đã xem qua giới thiệu trên tạp chí thời trang. Theo giới thiệu nói, gian phòng này diện tích ước chừng có hơn 800 mét vuông, bên trong đếm không hết phòng. Ngày thường ở chỗ này tiếp đãi, cũng là khách quý trong khách quý.
Anh…… Sẽ ở bên trong sao?
Hạ Thiên Tinh đẩy cửa vào, đứng ở trong phòng, chỉ cảm thấy quanh mình một mảnh yên tĩnh.
Không có người……
Trong không gian to lớn như vậy, không bật đèn, làm người ta càng thêm cảm thấy tâm phiền ý loạn. Cô thuận tay mở đèn tường ở đại sảnh, ánh sáng nhợt nhạt bao phủ toàn bộ căn phòng.
Cô cởi giày cao gót, chân trần đạp lên tấm thảm mềm. Nhiệt độ trong phòng ổn định, cũng không lạnh, cô đem áo khoác treo trên giá áo, rót ly nước, đi đến ngoài lan can. Bên ngoài, gió lạnh thổi qua.
Người khác tuy rằng không biết nhưng là Hạ Thiên Tinh biết, nhất định là anh để Thụy Cương đưa cô tới nơi này.
Đêm nay……
Anh sẽ qua sao?
Hạ Thiên Tinh chưa bao giờ chờ mong nhìn thấy anh như vậy. Cô đứng ở lan can, quan sát 80 tầng lầu dưới ngọn đèn. Đây là quốc gia thuộc về anh, bóng đêm thâm trầm, tinh hỏa tràn ngập, như đại dương mênh mông cuồn cuộn biển rộng.
Hết thảy, đều là thuộc về người đàn ông kia……
Nhìn như vậy, khiến cho người ta nhịn không được say mê, chìm đắm vào nó.
Khó trách, những người đàn ông khác đều nguyện ý bất chấp tất cả để có được phần quyền lợi kia, chạm vào vị trí chí cao vô thượng này. Ở chỗ này quan sát chúng sinh, ngay cả cô cũng sẽ cảm thấy cảm xúc mênh mông. Huống chi là dã tâm bừng bừng bọn họ?
………………
Không biết qua bao lâu, “tích tích –” vài tiếng sau, cửa phòng lần nữa chậm rãi mở ra.
Có ánh sáng nhạt nhẽo từ đại sảnh trút xuống, trên mặt người đàn ông có sự cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh ở ngoài lan can, trên mặt anh tuấn kia lộ ra nét nhẹ nhàng.
“Xem ra Hạ tiểu thư đã tới rồi.” Lãnh Phi đi theo bên cạnh mở miệng. Hiển nhiên, anh ta cũng nhìn thấy cô.
Bạch Dạ Kình vẫy vẫy tay, để Lãnh Phi lui ra ngoài.
Không lâu sau, tất cả mọi người đi rồi. Cửa phòng đóng lại, trong phòng to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
………………
Uống xong ly nước, Hạ Thiên Tinh nhìn đồng hồ, không ngờ đã sắp 0 giờ. Cô thế nhưng lại bất tri bất giác xuất thần gần hai giờ. Hai giờ này, trong đầu tới tới lui lui đều là hìnv ảnh anh.
Anh không tới sao?
Hạ Thiên Tinh thở dài, cầm ly nước xoay người sang chỗ khác, chuẩn bị vào trong phòng. Nhưng là, quay người lại, đột nhiên ánh vào đáy mắt là người đàn ông làm cô cả kinh. Cái ly trong tay cầm không chắc, trực tiếp ngã xuống. Người đàn ông không nhanh không chậm duỗi tay ra ngoài, dễ như trở bàn tay liền đem cái ly vững vàng tiếp được.
“Thật vất vả mới gặp mặt, đến nỗi dọa em thành như vậy?”
Bạch Dạ Kình nhìn cô, trong mắt có vài phần chế nhạo, lại có vài phần phức tạp khó lường. Anh đem cái ly tùy tay đặt ở một bên.
Hạ Thiên Tinh lúc này mới phản ứng lại — người trước mặt này không phải tự cô tưởng tượng, mà thật sự chính là anh. Không biết khi nào, thần không biết quỷ không hay anh đã đứng ở phía sau cô.
Cô nhìn anh, khóe mắt có chút cay cay. Một cái chớp mắt, có lo lắng, có lo âu, có lo sợ bất an, lúc này đây trong một khắc giống như hồng thủy mãnh liệt phát tiết ra.
“Người dọa người, sẽ hù chết người! Sao anh lại chán ghét như vậy?” Như là tức giận, bực đến nỗi trừng mắt liếc anh một cái, cất bước đi vào trong phòng. Chính là, cả hai người đều nghe được, cô mở miệng ra là thanh âm khàn khàn.
Ngực Bạch Dạ Kình buồn đau, duỗi tay lôi kéo, toàn thân của cô bị anh ôm chặt. Một chút giãy giụa cũng không có, khuôn mặt nhỏ thật sâu vùi vào cổ anh. Anh có thể cảm giác được, lông mi cô rung động, đọng một tầng hơi mỏng ướt át.
Dường như là bất đắc dĩ, lại dường như là thỏa mãn, Bạch Dạ Kình than thở một tiếng, an tĩnh ôm cô, ngón tay thon dài ở đuôi tóc cô nhẹ nhàng vỗ về vuốt ve.
“Thật sự bị dọa rồi?” Mở miệng đầu tiên vẫn là anh. Lúc này đây, anh hỏi không phải là chuyện vừa rồi, mà là những chuyện phát sinh gần đây.
Hạ Thiên Tinh chậm rãi từ cổ anh lui lại, lắc đầu, “Không sợ.”
Bạch Dạ Kình cúi đầu nhìn cô, hốc mắt còn động lại một tầng hơi nước. Đôi mắt ướt át càng thêm sáng ngời lập loè.
“Không sợ sao còn khóc?” Anh thấp giọng hỏi.
Hạ Thiên Tinh cắn môi, quay mặt đi, lặng yên đem nước mắt lau khô.
Nước mắt này kỳ thật không phải là vì sợ hãi, chỉ là lo lắng……
Thật sự quá lo lắng cho anh, cho nên mới có thể đột nhiên nhìn thấy anh tại giờ khắc này, cảm xúc khó có thể giữ được.
Ánh mắt Bạch Dạ Kình dừng ở trên mặt cô, ánh mắt nóng rực, nhìn đến nỗi mặt cô đỏ ửng lên. Cô lúc này mới ý thức được, cảm xúc của cô mới vừa nãy có chút mất khống chế. Quẫn bách một chút, vội kéo ra khoảng cách với anh, tìm đề tài, “Anh ăn cơm chiều chưa?”
Sau khi phát tiết cảm xúc, tâm tình Hạ Thiên Tinh tốt hơn rất nhiều, mềm giọng hỏi anh. Chỉ cần nhìn thấy anh, bất an trong lòng cô mấy ngày nay liền tan thành mây khói. Cô biết, người đàn ông này sẽ có biện pháp giải quyết hết thảy. Anh là bầu trời, bầu trời thì không sụp xuống dưới.
“Lúc 6 giờ hơn có tùy tiện ăn một chút, bây giờ thật là có chút đói.” Bạch Dạ Kình vừa nói, vừa đem áo khoác trên người cởi ra. Hạ Thiên Tinh nhón mũi chân giúp anh cởi ra treo lên giá áo, quay đầu lại nói với anh: “Vậy anh đi tắm rửa một chút, em đến phòng bếp xem một chút, có gì có thể làm được hay không. Nếu không có, chúng ta sẽ kêu phục vụ khách sạn, được không?”
Mày Bạch Dạ Kình nhíu lại một chút, “Đồ ăn ở khách sạn không ngon.”
“Không đâu, vẫn có thể tạm chấp nhận.” Hạ Thiên Tinh nghịch ngợm nói: “Ủy khuất Tổng Thống tiên sinh đêm nay đừng kén ăn.”
Cô nói, xoay người đi tìm phòng bếp. Nhìn tấm lưng kia, nhớ tới bộ dáng cô cùng anh trêu đùa, hàng chân mày đầy mệt mỏi của anh không tự giác lại tản ra.
Lúc này gặp mặt cô, tuyệt đối là một việc làm nguy hiểm. Nhưng là, thực rõ ràng, nhìn thấy cô có mạo hiểm cũng là đáng giá.
………………
Hạ Thiên Tinh vào phòng bếp vơ vét một vòng, cũng không có gì ăn ngon, đều là mấy món đồ ăn nguội lạnh, vào mùa này đừng nói là lót dạ dày, ngược lại sẽ đem dạ dày ăn đến hư luôn?
Cô đành phải ra phòng bếp, gọi điện thoại kêu phục vụ khách sạn, rồi sau đó liền yên tĩnh chờ đợi.
Bạch Dạ Kình ở trong phòng ngủ, chắc là tắm rửa. Qua hồi lâu, nghe được anh gọi điện thoại. Cụ thể nói cái gì cô nghe không rõ ràng. Nhưng là, điện thoại vẫn luôn liên tục đến khi phục vụ phòng tới rồi cũng chưa cắt đứt.
Hạ Thiên Tinh gọi cho anh một chút đồ ăn thanh đạm. Trên thực tế, mấy ngày nay tự mình bởi vì quá lo lắng cho anh nên cô cũng không ăn cái gì.
Sợ đồ ăn lạnh, cô gõ gõ cửa phòng ngủ. Rất nhanh, điện thoại liền tắt, Bạch Dạ Kình mặc một thân áo ngủ từ bên trong kéo cửa ra.
Bình luận truyện