Chào Buổi Sáng, Tổng Thống Đại Nhân!

Chương 190: Tình yêu không thể quay về (1) Dạ Kiêu VS túc diệp



Edit: Phi Phi

Beta: Quỳnh

Lúc này đây, Dạ Kiêu không mang thủ hạ, chỉ một mình lái chiếc xe thể thao màu đen lại đây, vững vàng ngừng ở phía trước thảm đỏ.

Cửa xe theo phong cách nâng lên phía sau, người xuất hiện trong mắt Bạch Túc Diệp làm ngây ngốc trong giây lát.

Đó là một cô gái trẻ tuổi ngồi ở ghế điều khiển phụ, ước chừng 18, 19 tuổi. Một bộ lễ phục màu trắng cùng trang sức bằng bạc phối hợp với giày cao gót màu đen, phác hoạ ra dáng người xinh đẹp của cô gái, tóc dài xử lý rất khá, nhu thuận thẳng tắp, giống như thác nước, đem cô gái phác hoạ càng thêm thuần tịnh xinh đẹp, lại không mất đi nét hoạt bát thanh xuân.

Bạch Túc Diệp nhìn cô gái kia hoảng thần một lát. Cô dường như thấy được chính mình mười năm trước. Năm tháng tươi đẹp kia, cô đã từng giống như cô gái này.

“Bộ trưởng, sao tôi cảm thấy cô gái kia…… Có điểm giống cô lúc trước?” Bạch Lang cũng nhìn chằm chằm cô gái kia.

Xem ra, cũng không phải do chính mình bị ảo giác.

Bạch Túc Diệp ánh mắt nhợt nhạt nhìn hai người, “Khả năng…… Dạ Kiêu thích kiểu người thế này.”

Cô gái kéo tay Dạ Kiêu, đạp lên thảm đỏ. Cô ta ăn mặc rất mỏng manh, gió thổi qua khiến cô ta rùng mình, Dạ Kiêu đã cởi áo của mình khoác lên đầu vai của cô gái. Cô gái hướng anh ta cười ngọt ngào, trong mắt tất cả đều là mê luyến cùng sùng bái, mà Dạ Kiêu đối với cô gái…… trong mắt đều là sủng nịch……

Bạch Túc Diệp không nhìn tiếp, chỉ phân phó Bạch Lang, “Giúp tôi chú ý anh ta, một khi anh có hành động khác lạ gì lập tức cho tôi biết.”

Cô không muốn đi tìm kiếm cảm giác buồn đau trong ngực mình là từ đâu mà đến. Cô cùng Dạ Kiêu đã tách ra mười năm, mười năm này đại khái anh ta đã giao thiệp qua vô số bạn gái, cho nên bây giờ mang theo một cô gái  xuất hiện, đem đối phương sủng ở trong lòng bàn tay cũng chẳng có gì lạ.

Cô cảm thấy chính mình cùng Dạ Kiêu đã hoàn toàn trở thành quá khứ. Mười năm này nếu là cô còn đối với anh ta có bất luận nhớ nhung gì mà nói thì đó là bởi vì áy náy thật sâu, cũng chỉ có thể là bởi vì áy náy.

“Hôm nay là hôn lễ của Tổng Thống tiên sinh, chắc là anh ta không dám làm xằng bậy.” Bạch Lang nói, Bạch Túc Diệp không đáp lời. Trên thực tế, kỳ thật Dạ Kiêu sẽ không dám làm chuyện xằng bậy.

“Bạch tiểu thư, Vân thiếu gia tới rồi, lão tiên sinh cùng phu nhân bảo cô đi qua tự mình chiêu đãi.” Lúc này đây có người đến thông báo với Bạch Túc Diệp một tiếng.

Bạch Túc Diệp có chút đau đầu. Bạch Lang nói: “Xem ra, tiên sinh cùng phu nhân lại tự tiện ghép uyên ương cho cô quá mức.”

“Không còn cách khác, tôi đi xem thế nào, nơi này giao cho cậu.” Đi chiêu đãi vị Vân thiếu gia kia cũng còn tốt hơn so với ở chỗ này cùng Dạ Kiêu.

Cô nói xong xoay người rời đi. Chính là, không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy toàn bộ hành trình đều như có mũi nhọn hướng vào……

Đặc biệt khi cô cùng Vân thiếu gia cầm tay cùng nhau rời đi, lúc tiến vào khách sạn, phía sau phảng phất ánh mắt trở nên càng thêm thiêu đốt người hơn. Cô thế nhưng không có dũng khí quay đầu lại để nhìn.

………………

Vân thiếu gia đối với cô tương đối có hứng thú, Bạch Túc Diệp không phải cảm giác không ra, nhưng mà toàn bộ buổi sáng cô đều thất thần, ngay cả chính mình cũng không rõ được lý do.

Thật vất vả mới tới giờ lành, cô cùng Vân thiếu gia từ biệt, đi lên trên phòng đổi lễ phục, thuận tiện trang điểm lại một chút. Vào phòng, cơ hồ là cô vô thức đi đến cửa sổ.

Tầm nhìn từ trên lầu nhìn xuống vô cùng đẹp, hội trường hôn lễ dưới lầu liếc mắt một cái đã nhìn thấy rõ ràng. Cô phóng tầm mắt đi xuống, cơ hồ không phí chút sức lực nào đã tìm được hình ảnh kia ở trong đám người.

Hôm nay anh ta vốn là một thân áo khoác màu xanh lá, nhưng lúc này áo khoác vẫn còn ở trên người cô gái kia. Trên người anh ta là áo sơmi màu đen toát lên khí chất vô cùng lạnh lẽo.

Không ít người đến đây cùng anh ta hàn huyên —— chẳng sợ hôm nay có thể xuất hiện ở chỗ này đều là những người có chức vị cao của S quốc cùng chính trị gia của những quốc gia khác, thái độ của anh ta cũng đạm mạc trước sau như một, thậm chí là lãnh khốc, không cho bất luận kẻ nào có mặt mũi mà tính toán.

Người đàn ông này, cũng vẫn luôn tùy hứng như trước.

Cũng đại khái là anh ta quá chú ý, cho nên chẳng sợ mười năm qua đi, cho dù là khoảng cách xa như vậy, cô vẫn có thể liếc mắt một cái đã liền nhận ra anh ta.

Bạch Túc Diệp dựa vào cửa sổ, nhìn đến xuất thần. Cũng ngay lúc này ở dưới lầu, người đàn ông dường như cảm giác được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu lên hướng cô nhìn qua.

Anh ta một tay bưng ly rượu, một tay bỏ ở trong túi, ngẩng đầu chớp mắt một cái, thẳng tắp đụng phải ánh mắt của Bạch Túc Diệp.

Hai người, một người ở trên lầu, một người ở dưới lầu, rõ ràng cách nhau rất xa rất xa …… nhưng mà tâm của cô lại bởi vì kia một ánh mắt va chạm mà có chút hỗn loạn.

Cô trầm ngâm một cái chớp mắt, có chút vô lực kéo bức màn lên.

Cách nhau xa đến như vậy, anh ta hẳn là không đến mức có thể nhận ra cô, càng không thể thể phát hiện cô đang nhìn anh ta chứ?

Không muốn nghĩ thêm nữa, Bạch Túc Diệp cởi quần áo trên người, đi vào phòng thay quần áo. Một cái gương to kéo dài xuống mặt đất chiếu ra thân hình yểu điệu của cô. Cô mở tủ quần áo ra, trong tủ đã treo đầy đủ các loại kiểu dáng lễ phục, các loại phụ kiện đi kèm đều có, từ ngắn đến dài, rực rỡ muôn màu. Ngón tay cô vuốt qua từng bộ lễ phục màu trắng  —— vốn dĩ đã hạ quyết tâm bám sát chủ đề hôn nhân hôm nay ăn mặc màu trắng thanh nhã một chút nhưng mà bây giờ…..

Cuối cùng ngón tay cô dừng ở trên bộ lễ phục màu xanh ngọc.

Cô lại không phải là cô gái lúc 18 tuổi, bây giờ thành thục gợi cảm càng thích hợp với tuổi của cô hơn.

Cô mặc vào lễ phục màu lam.

“Không cảm thấy lễ phục màu trắng kia thích hợp với cô hơn sao?”

Khóa kéo của lễ phục còn chưa kéo lên, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên ở sau người cô. Bạch Túc Diệp thoáng kinh ngạc, nhưng cô không quay đầu lại, chỉ là từ trong gương nhìn thấy được thân ảnh của người đàn ông ở phía sau. Dù bình tĩnh lại nhưng trong lòng vẫn là có chút kinh loạn.

Anh ta dựa nghiêng vào trên khung cửa, tầm mắt nhàn nhạt nhìn cô từ trong gương.

Nhìn dáng vẻ, vừa nãy đối diện với một cái liếc mắt kia, anh ta chẳng những nhìn thấy cô rõ ràng, còn thăm dò rõ ràng gian phòng này. Đến nỗi anh ta vào bằng cách nào Bạch Túc Diệp căn bản ngay cả hỏi cũng không cần hỏi. Nếu nói người đàn ông này có bản lĩnh thông thiên độn địa cô cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

“Lễ phục màu trắng vẫn là tương đối thích hợp cho những cô gái trẻ tuổi, nếu bạn gái anh thích, thật ra có thể cho cô ấy đi lên thử xem.” Bạch Túc Diệp nhàn nhạt nói.

Cô đem tóc dài phía sau vuốt ra phía trước, lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng ưu nhã. Ngón tay thon dài vòng ra phía sau lưng, thong dong đem khóa kéo kéo lên.

Ánh mắt Dạ Kiêu có chút căng thẳng, “Thật ra cô cũng tương đối lớn gan.”

“Vậy cũng là xem đối với người nào. Cô gái xinh đẹp luôn rất đẹp mắt.” Bạch Túc Diệp xoay người, hướng anh ta lãnh đạm cười, cùng Dạ Kiêu nhìn thoáng qua.

Vốn dĩ con ngươi của anh ta lạnh lẽo, dọa người, trong nháy mắt càng lạnh lẽo trầm xuống rất nhiều, duỗi tay chế trụ khủy tay của cô, trực tiếp túm qua.

Bạch Túc Diệp không phản kháng giãy giụa, thân thể mềm mại đâm vào trong khuỷu tay kiên cố của anh. Anh ta mắt lạnh từ trên nhìn chằm chằm xuống cô đang trong lòng ngực mình, mặt không biểu tình, không rõ vui buồn.

Người đàn ông này rất cao, luôn có một cổ cảm giác áp bách vô hình. Bạch Túc Diệp vốn cũng là một người phụ nữ mười phần khí thế mạnh mẽ, nhưng mà lúc này khí thế lập tức thấp hơn một đoạn. Hô hấp của anh ta u trầm, nhào vào trên mặt cô, làm tim cô đập có chút hỗn loạn không thể tự khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện