Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta
Chương 91: Trường Trung học Lý Quang (44)
Edit: Wendy
Beta: Alva, pilanium
Sau khi Ngân Tô chào hỏi xong liền đứng một bên nói chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng còn giúp bọn họ làm chút việc, không khí hòa hợp đến khó tả.
Hồng Bằng chỉ cảm thấy quỷ dị, anh ta nhìn một lúc lâu, chần chờ nói: “Cô ấy tới nhà ăn làm việc tốt à? Những nhân viên nhà ăn này… Có thể nhận được nhiệm vụ gì đó từ họ sao?”
“Hai NPC kia không thấy đâu nữa rồi.” Trần Phong nói: “Có thể bọn họ đã vào bên trong rồi.”
Sự chú ý của Hồng Bằng đặt hết trên người Ngân Tô nên không để ý tới hai NPC kia. Lúc này được Trần Phong nhắc nhở, anh ta mới nhìn qua hướng bên kia, quả nhiên không thấy hai người đó đâu nữa.
Hồng Bằng càng ngày càng thấy mờ mịt, không hiểu Ngân Tô đang làm gì, chỉ có thể hỏi Trần Phong: “Anh Trần… Cô ấy đang làm gì vậy?”
“…” Trần Phong nhìn cũng không hiểu lắm nên không thể trả lời vấn đề này.
Trần Phong với Hồng Bằng đứng bên ngoài quan sát một lúc, không lâu sau họ thấy hai NPC học sinh đi từ trong nhà ăn ra.
Ngân Tô thu hút sự chú ý của nhóm nhân viên, còn hai NPC học sinh kia nhân cơ hội này chạy từ bên trong ra ngoài.
Trần Phong và Hồng Bằng trốn trong góc tối nên không chạm mặt họ.
Chờ bọn họ đi xa, hai người mới bước ra khỏi góc tối đó, vừa đúng lúc bắt gặp Ngân Tô đi từ trong ra.
Bị người chơi khác bắt gặp, trên gương mặt xinh đẹp của cô gái không hề có chút căng thẳng khi bị phát hiện bí mật nào mà còn lộ ra vẻ kỳ quái: “Các anh không đi tìm manh mối đi, đứng đây làm gì? Đói hả?”
Trần Phong không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Cô làm gì ở đây thế?”
Đối phương đã hỏi thẳng như vậy, khóe môi Ngân Tô hơi cong lên, cũng đáp thẳng luôn: “Hạ độc ấy mà.”
Hồng Bằng: “???”
Một người dám hỏi, một người dám trả lời à?
***
***
Trần Phong cho rằng Ngân Tô chỉ nói bừa vậy thôi vì cô không muốn để bọn họ biết cô đang làm gì. Ai mà ngờ đến thời gian ăn tối, cô thật sự bưng khay đồ ăn đến ngồi đối diện với bọn họ.
Cô gái ngồi đối diện nhìn bọn họ cười, giọng nói chậm rãi: “Tôi khuyên mấy người đừng có ăn.”
Tống A Manh đang chuẩn bị ăn: “…”
Mấy ngày nay Ngân Tô không hề ăn chung với bọn họ, bây giờ lại đột nhiên đến đây ngồi còn nói một câu như vậy…
Tống A Manh vô thức bỏ đũa trong tay xuống.
Vu Uẩn ngồi ở một bàn khác cũng nghe thấy lời Ngân Tô nói, quay đầu nhìn về phía bọn họ, đáy mắt có một chút nghi hoặc, rõ ràng là cậu đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trần Phong còn chưa động đũa, anh ta nhìn khay đồ ăn đầy đủ hương vị màu sắc, trong đầu tự nhiên hiện ra lời nói của Ngân Tô lúc đi từ nhà ăn ra…
Người đàn ông từ trước đến nay đều luôn bình tĩnh lại có chút không chắc chắn hỏi: “Cô… Không hạ độc thật đấy chứ?”
Mọi người: “???”
Hạ độc cái gì?
Hạ độc ai!
“Đương nhiên.” Ngân Tô khoanh tay, gương mặt kia hết sức xinh đẹp chỉ có sự thờ ơ: “Tôi lừa anh làm gì.”
Trần Phong: “…”
Lương Thiên Dậu nhanh chóng hiểu được vấn đề mấu chốt từ cuộc nói chuyện của hai người: “Cô hạ độc tất cả học sinh trong trường sao?”
Ngân Tô gật đầu: “Đúng vậy.”
“!!!”
Những người chơi khác hít một ngụm khí lạnh vì kinh ngạc.
Sao cô có thể nghĩ ra chuyện này chứ!!
Lương Thiên Dậu giấu đi sự khiếp sợ trong ánh mắt: “Cô có chắc độc của cô có tác dụng không?”
Học sinh cả trường… Nhiều như vậy thì cần bao nhiêu độc mới có hiệu quả chứ?
Ngân Tô nghĩ nghĩ, không chắc chắn nói: “Chắc là có tác dụng đấy.”
【Thuốc độc không biết tên: Có độc, rất độc, vô cùng độc.】
【Điều kiện sử dụng: Khi lượng thuốc đầy bình có thể sử dụng một lần, ba giờ sau khi mở mà không dùng, thuốc sẽ mất tác dụng. Đề nghị mỗi lần mở ra nên sử dụng hết, không được lãng phí. Sau khi sử dụng hết bình, mỗi bốn tiếng, nước thuốc sẽ tăng thêm 0,5ml. Nếu sử dụng không hết, lượng thuốc sẽ không tăng.】
【Giới hạn sử dụng: Thuốc sẽ phát huy hiệu lực trong khoảng 4-5 giờ.】
Mỗi bốn tiếng khôi phục 0,5ml, một ngày cũng chỉ khôi phục được 3ml. Mà dung tích cái bình kia là 50ml, nên nếu sử dụng hết trong một lần thì phải đợi đến hơn nửa tháng mới khôi phục đủ lại.
Ngân Tô chưa sử dụng đạo cụ này bao giờ nên cũng không biết cái giới thiệu “Có độc, rất độc, vô cùng độc” kia là cái loại độc pháp gì.
Thế là cô nghe theo lời khuyên, làm đúng như phần mô tả, đổ hết cả bình.
Trước đó cô còn thử ngửi một cái, thuốc này không màu không mùi không vị. Trộn vào trong thức ăn, cũng sẽ không phát ra mùi gì lạ, mắt thường và mũi đều không thể phát hiện ra được điều gì.
Nhưng khi cô sử dụng kỹ năng giám định vạn vật thì phát hiện đống thức ăn vốn có thể hiện ra tên lại biến thành một cái dấu【?】to đùng.
Từ khi cô bắt đầu sử dụng kỹ năng giám định vạn vật này đến nay, đây là dấu hỏi chấm to nhất mà cô từng thấy.
Giám định vạn vật còn giám định ra cái quỷ này, Ngân Tô cảm thấy chắc chắn đây là loại độc vô cùng độc.
Mà thứ đặc biệt thì nên dùng để chiêu đãi những người đặc biệt.
“Mấy người nghĩ cách lấp đầy bụng đi nhé.” Ngân Tô đứng dậy, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ, trên gương mặt chứa đầy ý cười, cô đang rất mong chờ sự cố diễn ra tiếp sau đây, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nếu không thì sau đây mọi người sẽ phải để bụng đói chơi trò trốn giết đó.”
Mọi người: “!!!”
Cô có phải đang nghĩ đến cảnh bọn họ bị đuổi giết nên mới đột nhiên trở nên vui vẻ như vậy hay không!!
Ngân Tô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, hoàn toàn không để ý mấy người phía sau nghĩ như thế nào.
***
***
Ngày cuồng hoan hôm nay bắt đầu vào mười giờ tối và sẽ kéo dài cho đến khi thời gian thi học kỳ kết thúc — dựa theo lời của người chơi thì chính là đến khi kết thúc phó bản.
Trong thời gian này bọn họ có khả năng vẫn sẽ bị đuổi giết, làm gì còn thời gian đi tìm đồ ăn — chủ yếu là trong cuộc trốn giết lớn, nhà ăn có mở hay không cũng là một vấn đề.
Cho dù cô có hạ độc hay không thì việc quan trọng nhất hiện tại là đi tìm một ít đồ ăn để bổ sung thể lực.
“Nếu cô ấy đã hạ độc… Vậy chúng ta có còn bị đuổi giết nữa không?”
“Không phải học sinh nào cũng đến nhà ăn để ăn cơm, hơn nữa còn có cả giáo viên…” Người chơi bên cạnh đập tan suy nghĩ ngây thơ này.
Học sinh nơi này cũng giống với học sinh ở các trường học bình thường khác. Có một vài học sinh có thể vì mải mê học tập, bữa trước ăn quá nhiều nên không đói bụng, hoặc là bị phạt hay do đủ các loại nguyên nhân khác mà không tới nhà ăn ăn cơm.
Độc Tô Thiện hạ dù có hiệu quả thì cũng chỉ có thể giải quyết một bộ phận học sinh.
Đám người Trần Phong và Lương Thiên Dậu quyết định ở lại nhà ăn cẩn thận xem xét, quan sát thử xem đám học sinh ăn những thứ đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng đến tận khi hết thời gian ăn cơm, họ vẫn không nhìn thấy học sinh nào xảy ra chuyện.
“Không có tác dụng sao?”
“Chắc là chưa đến thời gian phát độc.”
“…”
Bởi vì không nhìn thấy học sinh nào xảy ra chuyện nên bọn họ tạm thời vẫn chưa rõ là do thời gian phát độc chưa tới hay là độc Ngân Tô hạ không có hiệu quả.
***
***
[18:50]
Tiếng chuông trong hội trường vang lên, phát thanh trường thông báo tất cả học sinh đi vào hội trường.
Người chơi có bóng ma tâm lý với hội trường, bởi vậy khi họ tiến vào hội trường dù không có nhiều học sinh nhưng họ vẫn lựa chọn đứng ở sát cửa, không dám tiến lên trước.
“Độc cô ấy hạ, có vẻ như không có hiệu quả gì nhỉ… Không phải cô ấy đang lừa chúng ta đấy chứ?” Thôi Na nhỏ giọng nói chuyện với Hồng Bằng.
Hồng Bằng: “Tôi cũng không biết… Nhưng lừa chúng ta cũng đâu có tác dụng gì?”
Thôi Na: “… Hình như là vậy.”
Tống A Manh với Trương Chí Văn đứng ở một bên khác, nghe Thôi Na và Hồng Bằng nói chuyện, nhìn nhau, đáy lòng cũng có chút nghi hoặc.
Tống A Manh nhìn Ngân Tô bên kia một cái, cô ấy cảm thấy Ngân Tô nói thật, cô thật sự đã hạ độc…
Nhưng tại sao những học sinh này không phát độc thì cô ấy cũng không rõ lắm.
Beta: Alva, pilanium
Sau khi Ngân Tô chào hỏi xong liền đứng một bên nói chuyện với bọn họ, thỉnh thoảng còn giúp bọn họ làm chút việc, không khí hòa hợp đến khó tả.
Hồng Bằng chỉ cảm thấy quỷ dị, anh ta nhìn một lúc lâu, chần chờ nói: “Cô ấy tới nhà ăn làm việc tốt à? Những nhân viên nhà ăn này… Có thể nhận được nhiệm vụ gì đó từ họ sao?”
“Hai NPC kia không thấy đâu nữa rồi.” Trần Phong nói: “Có thể bọn họ đã vào bên trong rồi.”
Sự chú ý của Hồng Bằng đặt hết trên người Ngân Tô nên không để ý tới hai NPC kia. Lúc này được Trần Phong nhắc nhở, anh ta mới nhìn qua hướng bên kia, quả nhiên không thấy hai người đó đâu nữa.
Hồng Bằng càng ngày càng thấy mờ mịt, không hiểu Ngân Tô đang làm gì, chỉ có thể hỏi Trần Phong: “Anh Trần… Cô ấy đang làm gì vậy?”
“…” Trần Phong nhìn cũng không hiểu lắm nên không thể trả lời vấn đề này.
Trần Phong với Hồng Bằng đứng bên ngoài quan sát một lúc, không lâu sau họ thấy hai NPC học sinh đi từ trong nhà ăn ra.
Ngân Tô thu hút sự chú ý của nhóm nhân viên, còn hai NPC học sinh kia nhân cơ hội này chạy từ bên trong ra ngoài.
Trần Phong và Hồng Bằng trốn trong góc tối nên không chạm mặt họ.
Chờ bọn họ đi xa, hai người mới bước ra khỏi góc tối đó, vừa đúng lúc bắt gặp Ngân Tô đi từ trong ra.
Bị người chơi khác bắt gặp, trên gương mặt xinh đẹp của cô gái không hề có chút căng thẳng khi bị phát hiện bí mật nào mà còn lộ ra vẻ kỳ quái: “Các anh không đi tìm manh mối đi, đứng đây làm gì? Đói hả?”
Trần Phong không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng: “Cô làm gì ở đây thế?”
Đối phương đã hỏi thẳng như vậy, khóe môi Ngân Tô hơi cong lên, cũng đáp thẳng luôn: “Hạ độc ấy mà.”
Hồng Bằng: “???”
Một người dám hỏi, một người dám trả lời à?
***
***
Trần Phong cho rằng Ngân Tô chỉ nói bừa vậy thôi vì cô không muốn để bọn họ biết cô đang làm gì. Ai mà ngờ đến thời gian ăn tối, cô thật sự bưng khay đồ ăn đến ngồi đối diện với bọn họ.
Cô gái ngồi đối diện nhìn bọn họ cười, giọng nói chậm rãi: “Tôi khuyên mấy người đừng có ăn.”
Tống A Manh đang chuẩn bị ăn: “…”
Mấy ngày nay Ngân Tô không hề ăn chung với bọn họ, bây giờ lại đột nhiên đến đây ngồi còn nói một câu như vậy…
Tống A Manh vô thức bỏ đũa trong tay xuống.
Vu Uẩn ngồi ở một bàn khác cũng nghe thấy lời Ngân Tô nói, quay đầu nhìn về phía bọn họ, đáy mắt có một chút nghi hoặc, rõ ràng là cậu đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trần Phong còn chưa động đũa, anh ta nhìn khay đồ ăn đầy đủ hương vị màu sắc, trong đầu tự nhiên hiện ra lời nói của Ngân Tô lúc đi từ nhà ăn ra…
Người đàn ông từ trước đến nay đều luôn bình tĩnh lại có chút không chắc chắn hỏi: “Cô… Không hạ độc thật đấy chứ?”
Mọi người: “???”
Hạ độc cái gì?
Hạ độc ai!
“Đương nhiên.” Ngân Tô khoanh tay, gương mặt kia hết sức xinh đẹp chỉ có sự thờ ơ: “Tôi lừa anh làm gì.”
Trần Phong: “…”
Lương Thiên Dậu nhanh chóng hiểu được vấn đề mấu chốt từ cuộc nói chuyện của hai người: “Cô hạ độc tất cả học sinh trong trường sao?”
Ngân Tô gật đầu: “Đúng vậy.”
“!!!”
Những người chơi khác hít một ngụm khí lạnh vì kinh ngạc.
Sao cô có thể nghĩ ra chuyện này chứ!!
Lương Thiên Dậu giấu đi sự khiếp sợ trong ánh mắt: “Cô có chắc độc của cô có tác dụng không?”
Học sinh cả trường… Nhiều như vậy thì cần bao nhiêu độc mới có hiệu quả chứ?
Ngân Tô nghĩ nghĩ, không chắc chắn nói: “Chắc là có tác dụng đấy.”
【Thuốc độc không biết tên: Có độc, rất độc, vô cùng độc.】
【Điều kiện sử dụng: Khi lượng thuốc đầy bình có thể sử dụng một lần, ba giờ sau khi mở mà không dùng, thuốc sẽ mất tác dụng. Đề nghị mỗi lần mở ra nên sử dụng hết, không được lãng phí. Sau khi sử dụng hết bình, mỗi bốn tiếng, nước thuốc sẽ tăng thêm 0,5ml. Nếu sử dụng không hết, lượng thuốc sẽ không tăng.】
【Giới hạn sử dụng: Thuốc sẽ phát huy hiệu lực trong khoảng 4-5 giờ.】
Mỗi bốn tiếng khôi phục 0,5ml, một ngày cũng chỉ khôi phục được 3ml. Mà dung tích cái bình kia là 50ml, nên nếu sử dụng hết trong một lần thì phải đợi đến hơn nửa tháng mới khôi phục đủ lại.
Ngân Tô chưa sử dụng đạo cụ này bao giờ nên cũng không biết cái giới thiệu “Có độc, rất độc, vô cùng độc” kia là cái loại độc pháp gì.
Thế là cô nghe theo lời khuyên, làm đúng như phần mô tả, đổ hết cả bình.
Trước đó cô còn thử ngửi một cái, thuốc này không màu không mùi không vị. Trộn vào trong thức ăn, cũng sẽ không phát ra mùi gì lạ, mắt thường và mũi đều không thể phát hiện ra được điều gì.
Nhưng khi cô sử dụng kỹ năng giám định vạn vật thì phát hiện đống thức ăn vốn có thể hiện ra tên lại biến thành một cái dấu【?】to đùng.
Từ khi cô bắt đầu sử dụng kỹ năng giám định vạn vật này đến nay, đây là dấu hỏi chấm to nhất mà cô từng thấy.
Giám định vạn vật còn giám định ra cái quỷ này, Ngân Tô cảm thấy chắc chắn đây là loại độc vô cùng độc.
Mà thứ đặc biệt thì nên dùng để chiêu đãi những người đặc biệt.
“Mấy người nghĩ cách lấp đầy bụng đi nhé.” Ngân Tô đứng dậy, tâm trạng đột nhiên trở nên vui vẻ, trên gương mặt chứa đầy ý cười, cô đang rất mong chờ sự cố diễn ra tiếp sau đây, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Nếu không thì sau đây mọi người sẽ phải để bụng đói chơi trò trốn giết đó.”
Mọi người: “!!!”
Cô có phải đang nghĩ đến cảnh bọn họ bị đuổi giết nên mới đột nhiên trở nên vui vẻ như vậy hay không!!
Ngân Tô cũng không quay đầu lại mà đi thẳng, hoàn toàn không để ý mấy người phía sau nghĩ như thế nào.
***
***
Ngày cuồng hoan hôm nay bắt đầu vào mười giờ tối và sẽ kéo dài cho đến khi thời gian thi học kỳ kết thúc — dựa theo lời của người chơi thì chính là đến khi kết thúc phó bản.
Trong thời gian này bọn họ có khả năng vẫn sẽ bị đuổi giết, làm gì còn thời gian đi tìm đồ ăn — chủ yếu là trong cuộc trốn giết lớn, nhà ăn có mở hay không cũng là một vấn đề.
Cho dù cô có hạ độc hay không thì việc quan trọng nhất hiện tại là đi tìm một ít đồ ăn để bổ sung thể lực.
“Nếu cô ấy đã hạ độc… Vậy chúng ta có còn bị đuổi giết nữa không?”
“Không phải học sinh nào cũng đến nhà ăn để ăn cơm, hơn nữa còn có cả giáo viên…” Người chơi bên cạnh đập tan suy nghĩ ngây thơ này.
Học sinh nơi này cũng giống với học sinh ở các trường học bình thường khác. Có một vài học sinh có thể vì mải mê học tập, bữa trước ăn quá nhiều nên không đói bụng, hoặc là bị phạt hay do đủ các loại nguyên nhân khác mà không tới nhà ăn ăn cơm.
Độc Tô Thiện hạ dù có hiệu quả thì cũng chỉ có thể giải quyết một bộ phận học sinh.
Đám người Trần Phong và Lương Thiên Dậu quyết định ở lại nhà ăn cẩn thận xem xét, quan sát thử xem đám học sinh ăn những thứ đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng đến tận khi hết thời gian ăn cơm, họ vẫn không nhìn thấy học sinh nào xảy ra chuyện.
“Không có tác dụng sao?”
“Chắc là chưa đến thời gian phát độc.”
“…”
Bởi vì không nhìn thấy học sinh nào xảy ra chuyện nên bọn họ tạm thời vẫn chưa rõ là do thời gian phát độc chưa tới hay là độc Ngân Tô hạ không có hiệu quả.
***
***
[18:50]
Tiếng chuông trong hội trường vang lên, phát thanh trường thông báo tất cả học sinh đi vào hội trường.
Người chơi có bóng ma tâm lý với hội trường, bởi vậy khi họ tiến vào hội trường dù không có nhiều học sinh nhưng họ vẫn lựa chọn đứng ở sát cửa, không dám tiến lên trước.
“Độc cô ấy hạ, có vẻ như không có hiệu quả gì nhỉ… Không phải cô ấy đang lừa chúng ta đấy chứ?” Thôi Na nhỏ giọng nói chuyện với Hồng Bằng.
Hồng Bằng: “Tôi cũng không biết… Nhưng lừa chúng ta cũng đâu có tác dụng gì?”
Thôi Na: “… Hình như là vậy.”
Tống A Manh với Trương Chí Văn đứng ở một bên khác, nghe Thôi Na và Hồng Bằng nói chuyện, nhìn nhau, đáy lòng cũng có chút nghi hoặc.
Tống A Manh nhìn Ngân Tô bên kia một cái, cô ấy cảm thấy Ngân Tô nói thật, cô thật sự đã hạ độc…
Nhưng tại sao những học sinh này không phát độc thì cô ấy cũng không rõ lắm.
Bình luận truyện