Chương 57: Buông tha nàng! Xin lỗi, nàng là của trẫm
Câu nói thanh nhẹ của Đoàn Ngạo Quân thật sự gây chấn động cả căn phòng. Thái hậu không nói tiếng nào chán nản cất bước rời đi. Bà thừa biết chuyện này sẽ xảy ra, chỉ là bà không có cách nào giúp đỡ Đoàn Ngạo Quân nên cũng đành im lặng rời khỏi.
Trên giường bệnh, Trịnh Uyển khẽ nhíu nhíu cặp mày thanh tú, đôi mắt hơi hé. Nàng ta chỉ mới ho nhẹ hai cái đã thấy Nam Phong Hàn xuất hiện đỡ lấy nàng ta.
Đoàn Ngạo Quân đứng một bên nhìn mà tim nhói đau. Hắn ta cũng đã từng ân cần với nàng như vậy... Thậm chí còn hơn thế. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi.
Bỏ qua mọi suy nghĩ, Đoàn Ngạo Quân giơ lên viên thuốc độc hỏi:
-Hoàng hậu, có phải trước lúc hôn mê người đã uống nó?
-Đúng vậy.
Trịnh Uyển dửng dưng đáp nhưng vẻ mặt lại là một bộ yếu ớt khiến người ta càng xót thương.
-Ta đã đưa nó cho người?
-Đúng vậy.
Nhếch môi nhợt nhạt Đoàn Ngạo Quân giải thích:
-Đây là độc trùng. Được nuôi trong chính cơ thể người tạo độc. Người trúng phải sẽ phải chịu cơn đau tê tâm liệt phế muốn chết không được, muốn sống cũng không yên, cho đến khi lục phủ ngũ tạng bị phá hủy cũng sẽ chết.
Dừng đoạn, Đoàn Ngạo Quân đưa mắt nhìn Trịnh Uyển như muốn tìm câu trả lời. Con người quả thật còn ác độc hơn dã thú. Chỉ vì lòng ích kỉ mà làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy..
-Và độc trùng không hề làm nạn nhân rơi vào cơn hôn mê sâu. Nói đúng hơn là hoàng hậu đang giả bệnh để vu khống ta hạ độc người.
Đoàn Ngạo Quân thanh âm không nặng không nhẹ nói cứ như thể đây không phải chuyện của nàng vậy. Điều này càng khiến Nam Phong Hàn thêm tức giận vì sự nhu nhược, quá mức vị tha của nàng.
Trịnh Uyển hơi bất ngờ vì lời nói kia của Đoàn Ngạo Quân. Vì nàng đã dặn rất kĩ tên kia phải ngụy trang thuốc độc sao cho giống viên thuốc bình thường nhất, mà nàng cũng đã kiểm tra qua, nhìn bằng mắt thường là không thể nhận ra..Vậy tại sao nàng ta biết.
-Hỗn xược. Dám nói hoàng hậu vu oan cho ngươi! Người đâu, bắt ả ta lại.
Tịnh quý phi vì sợ lộ chân tướng mà lớn tiếng ra lệnh thái giám bắt Đoàn Ngạo Quân lại không cho nàng thêm lời nào. Còn Đoàn Ngạo Quân đã sớm đoán biết trước tình hình sẽ như thế này nên nàng cũng chẳng mấy kinh ngạc, mặc nhiên để bọn thái giám xiếc chặt hai tay.
Tiểu Bi và Tuyết Nhi được an toàn thì nàng mới an tâm thoát khỏi. Chỉ cần nàng ra một phần công lực được sư phụ truyền thụ cũng đã đủ hạ cả đám thái giám này, chỉ là, bọn họ vô tội.
-Chủ nhân!
- Grừ!!!!!
Ngẩng mặt nhìn lên, Đoàn Ngạo Quân cười nhẹ hài lòng. Tiểu Bi đã cứu được Tuyết Nhi rồi. Nhưng vết thương trên người Tuyết Nhi hình như đã nặng thêm vài phần...là hắn đã ra tay sao!
Vừa nghĩ đến đây Đoàn Ngạo Quân đã quay phắt đầu nhìn Nam Phong Hàn đầy phẫn nộ, đôi mắt nàng như một mũi dao cứa sâu vào tim hắn. Hắn biết, nàng đang hiểu nhầm hắn nhưng hắn chẳng có quyền gì để giải thích, vì hắn đã cố tình vu oan cho nàng...
-Chủ nhân. Mau đi.
Nam Phong Hàn vừa nghe xong câu nói kia của Tiểu Bi lòng liền khó chịu. Đôi mày tuấn tú bỗng nhíu lại nhìn đăm đăm vào nữ tử áo trắng đang bị giữ chặt kia. Nữ nhân này không biết là từ đâu đến, hắn quen nàng được bao lâu, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn luôn có cảm giác rất đặc biệt với nàng..
Lần đầu gặp thì nàng đang bị trọng thương, máu dính đầy y phục màu trắng, đôi mắt nàng nhìn hắn luôn một kiểu triều mến yêu thương.. Lạ lùng là hắn lại không biết nàng là ai.. Giữ nàng lại cũng vì nàng giỏi y thuật, thông minh nhưng lại rất ngốc nghếch. Nàng hồn nhiên như một đứa trẻ vậy. Sau đó, hắn cũng không biết hắn đã vì Trịnh Uyển mà làm khổ nàng khiến nàng rơi nước mắt bao nhiêu lần!!!
-Tiểu Bi, mau đưa Tuyết Nhi về gặp cha, nhờ cha cứu giúp.
Đoàn Ngạo Quân vì trong người trúng độc trùng nên đã sớm không ổn. Nàng chỉ mong đuổi Tiểu Bi đi càng sớm càng tốt để nó không biết đến tình trạng của nàng cũng không thể báo lại cho cha biết. Cha sẽ làm loạn cả Nguyệt Quốc mất..
-Chủ nhân. Tiểu Bi không đi.
"Tiểu Bi ngoan. Ta đã có cách rời khỏi chỉ là nếu có thêmi ngươi ta sẽ khó thoát thân..đi mau". Sức lực cạn kiệt Đoàn Ngạo Quân chỉ biết dùng máy cảm biến liên kết được gắn giữa tai nàng giải thích cho Tiểu Bi nghe. Nàng đã không còn đủ sức nói nữa rồi..
-Tiểu Bi sẽ quay lại.
Nhắn được một câu Tiểu Bi đã chở Tuyết Ngao bay đi khuất dạng.
-Đưa nàng ta về dược nghiệm. Cấm cửa không kẻ nào được vào thăm.
Nam Phong Hàn nghiêm mặt ra lệnh rồi cất bước rời đi trước sự hả hê của cả đám cung nhân. Hắn chắc không bao giờ tin nàng vô tội...
_________
Buổi tối trong Dược nghiệm.
Nữ tử áo trắng vẫn ngồi khoanh chân ngay ngắn trên chiếc giường gỗ. Nàng đã cố gắng dùng nội lực tống khứ độc trùng nhưng mãi vẫn vô ích.. Càng vận công lại càng yếu sức. Nếu cứ như vậy chỉ e nàng sẽ cạn sức mà chết thôi.
-Đoàn dược sư...không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay.
Trịnh Uyển một thân hắc y vừa bước đến cửa đã một phen cười nhạo bán Đoàn Ngạo Quân. Thật không ngờ người từng được hoàng đế sủng ái đến tận trời lại rơi vào cảnh như ngày hôm nay.
Bình luận truyện